Chương : 22
- Gì thế? Anh à, anh thực sự quen cái chị vừa xấu xí vừa luộm thuộm như ma xó vậy sao?
Đứa bé gái mở to đôi mắt xanh trong veo, hết ngước nhìn ông anh trai tài năng, đẹp như hoa như ngọc của mình lại nhìn sang Hoạ Mi ngắm nghía. Ngây thơ như con nai tơ hỏi một câu rất chi là gây "sốc" nhất là đối với Hoạ Mi.
- Này em, chị công nhận em xinh xắn, đáng yêu thật. Nhưng sao miệng lưỡi em sao mà nói năng vô duyên thế hả?
Hoạ Mi thấy con bé này dám công khai "dìm hàng" mình kinh ngạc há hốc miệng, sau khi trấn tĩnh lại liền đỏ mặt trừng mắt nhìn con bé đầy ấm ức. Em à, sao em lại nỡ nói những lời "dìm hàng" chị sâu cay thế hả em. Hic, để một đứa bé nhỏ xíu miệng còn hôi sữa chê cô xấu xí, luộm thuộm như ma xó trước mặt mẹ mình với một tên con trai xấp xỉ tuổi mình nhỏ bỗng thấy khá nhục nhã. Muốn tìm cái lỗ lẻ nào để nhảy xuống quá. Hic...
- Vô duyên á, chị đúng là xấu xí mà còn thích gây chú ý. Mau soi gương nhìn lại bộ dạng "xinh xắn" kiều diễm đẹp nghiêng thùng đổ nước của mình đi. Tóc thì xù xì, chắc mới ngủ dậy chưa trải đúng không? Quần áo thì nhăn nheo, xộc xệch còn có chút mốc đen nữa kia. Mắt thì đầy những vết thâm quầng như gấu trúc...Nếu chị mà đi đóng phim kinh dị khỏi cần hoá trang cũng đoạt giải diễn viên xuất sắc luôn ấy chứ. Hừ...
Cô bé nghe thấy chị ta nói mình "vô duyên" tức mình đốp lại. Hừ, đừng tưởng đây trẻ con, hiền lành mà dễ bắt nạt nhá. Mơ đi...
Cô bé này có cái tên rất hay, Marry Lệ Hoa, 8 tuổi, là em gái của Nhật Duy. Xinh đẹp, đáng yêu, tính cách điệu đà, đỏng đảnh và rất kiêu kỳ. Toàn thích chơi búp bê, hoá trang rồi mặc những bộ trang phục của công chúa. Rất thích sạch sẽ, thích làm đẹp, xài hàng hiệu từ đầu xuống chân. Ghét những người xấu xí, luộm thuộm, lười nhác.
Trong quá trình chung sống, Lệ Hoa rất ghét thói lười nhác, bẩn thỉu của Hoạ Mi. Luôn nói những lời lẽ "dìm hàng" rất sốc, khó tin để hạ nhục cô nàng. Từng tiếp xúc và gặp gỡ với nhiều người, nhưng từ khi gặp phải Lệ Hoa một cô bé tuy nhỏ tuổi rất thông minh, miệng lưỡi sắc sảo, bản chất lạnh lùng, tàn nhẫn y hệt anh trai mình. Đã khiến Hoạ Mi nhiều phen tức hộc máu, xấu hổ muốn đập đầu vào tường chết quách luôn cho đỡ nhục ...
Nhưng cũng nhờ Lệ Hoa mà những cuộc chiến đấu khẩu, thậm chí thượng cẳng chân, hạ cẳng tay giữa Hoạ Mi với Nhật Duy càng lúc càng tăng, gay cấn và kịch tính hơn. Còn Lệ Hoa thì ngồi ở giữa cười sằng sặc, vỗ tay, reo hò cổ vũ Hoạ Mi cố lên.
Hoạ Mi rất ngốc nghếch, lười nhác, nhưng cô nàng lại có một tấm lòng rất lương thiện và trong sáng. Một người thông minh, sắc sảo, thâm hiểm như anh trai cô bé mà còn phải chấp nhận bó tay đầu hàng cờ trắng trước những cử chỉ, lời nói, hành động khó đỡ có một không hai của Hoạ Mi.
Bởi vậy, cô bé tuy con nhỏ nhưng rất nhạy cảm, cô bé biết từ khi gặp Hoạ Mi tính cách lạnh lùng, ít nói của anh trai mình đã dần giảm đi không ít. Cười nhiều hơn, nói nhiều hơn trước nhưng chỉ duy nhất với Hoạ Mi mà thôi nên cô bé luôn tìm cách để vun đắp tình cảm cho hai người. Mong anh trai mình sẽ luôn hạnh phúc bởi người đem lại hạnh phúc cho anh trai mình trên đời này chỉ có Hoạ Mi mà thôi.
Lệ Hoa cũng có công trong việc ngăn chặn những âm mưu, toan tính của Hồng Nhung cô nàng yêu say đắm, bạn thanh mai trúc mã của anh trai mình. Nhưng không được Nhật Duy đáp lại, sinh lòng hận thù muốn hại Hoạ Mi để rửa hận. Hòng níu kéo Nhật Duy quay về bên mình.
Chỉ tiếc là người tính, không bằng trời tính...Mọi người cứ theo dõi sẽ thấy, Hoạ Mi rất có tài chinh phục cảm hoá lấy lòng người khác. Cho dù là một cô bé đỏng đảnh, ưa sạch sẽ và cực kỳ khó tính như Lệ Hoa ...
- Cái gì?
Hoạ Mi sửng sốt, tròng mắt suýt lồi ra ngoài. Từ khi cha sinh mẹ đẻ đến giờ, nhỏ chưa từng bị một người nào nói lời xỉ nhục sâu cay như thế. Nhất thời cứng đơ người không biết phải làm sao. Một đứa bé miệng còn hôi sữa mà sao ăn nói ghê gớm vậy? Trong khi đó cô bé lại quá xinh đẹp hoàn mĩ hệt anh trai nó, khiến nhỏ không biết mở lời thế nào để "dìm hàng" đáp trả cô bé.
Thật muốn ngửa mặt lên trời gào to, hận ông trời bất công, đã tạo ra ta một con người nhiều khiếm khuyết như cô sao lại còn sinh ra một lúc hai con người hoàn mỹ như thế kia nữa chứ. Nếu sắp tới phải sống chung với hai anh em nhà này, chẳng phải cô đi đời nhà ma luôn rồi sao...Hu hu...Ngọc hoàng, Phật tổ, Bồ tác,...người ở đâu, đại từ, đại bi mau xuống cứu con vớt con với...Hu hu...
- Thôi bỏ qua đi con, em ý còn nhỏ con nhường em nó một chút đi.
Mẹ Hoạ Mi, thấy con gái mình trừng mắt nhìn Lệ Hoa, mắt to trừng mắt nhỏ một hồi lâu liền lên tiếng an ủi con gái mình hạ hoả. Kiềm chế một chút, cười trừ...rõ khổ...
- À phải rồi tý quên, Hoạ Mi còn không mau mời khách vào trong nhà. Để đứng mãi ngoài cửa nói chuyện như vậy mà coi được sao?
- Hi hi, mẹ à, hay là chúng ta ra ngoài quán nước bên đường kia nói chuyện đi.
- Con bé này, nói nhảm cái gì thế. Mẹ dẫn cậu ấy tới đây là để gặp mặt, quan sát nhà cửa rồi bàn bạc chuyện quan trọng. Ra quán nước ngồi là thế nào.
Mẹ nhỏ tức giận trừng mắt lườm nhỏ cái sắc lẹm, mải tiếp đãi chàng rể tương lai (hoang tưởng quá, người ta còn chưa nhận lời thích con gái bác nhá ^^!
Từ khi gặp gỡ và tiếp xúc với cậu ấy mấy ngày trước, bà đã thầm cảm mến vẻ đẹp rạng ngời, tài năng hiếm có của cậu ta rồi. Âm thầm tự nhận là con rể tương lai, cười tít cả mắt rất hài lòng... nên quên mất rằng Hoạ Mi sống vốn bừa bãi, lười nhác, bẩn thỉu quen rồi.
Bản chất ăn sâu vào máu của cô con gái diệu, nếu để cậu ta vào nhà, chỉ sợ thấy cảnh tượng kinh khủng trong phòng của Hoạ Mi sợ quá chạy mất dép luôn thôi. Haizz
Còn Nhật Duy thì vẫn đứng im lặng không nhúc nhích sừng sững toả ra khí chất lạnh lẽo như một khối băng ngàn năm không tan. Tay nắm chặt tay em gái, đưa mắt chán ghét nhìn Hoạ Mi. Lười nhác không thèm "phun châu nhả ngọc" lặng lẽ nghe cuộc đối thoại của mẹ con Hoạ Mi đang tự biên tự diễn. Sau đó, thì đưa mắt hờ hững lạnh lùng nhìn về khoảng không xa xôi...
Nếu như không phải để trả ơn ân nhân, người đã cứu vớt hắn cùng em gái ra khỏi vũng bùn lầy tăm tối thì cho dù có quỳ xuống cầu xin. Hắn ta cũng tuyệt đối không thèm liếc mắt nhìn Hoạ Mi một cái chứ đừng nói là tới sống chung...
Còn Lệ Hoa thì khuôn mặt xinh đẹp, thuần khiết, biểu lộ sự khinh thường Hoạ Mi người đâu mà đáng ghét thế không biết. Vậy mà cũng là tiểu thư của một gia đình giàu có, quyền quý cơ đấy. Nói thật, ngay từ ánh nhìn đầu tiên cô bé đã thấy nhỏ như một đứa ăn mày bụi bặm đầu đường xó chợ nào chui ra rồi...
Đúng là quạ đen xấu xí giữa một bầy phượng hoàng mà. Cha mẹ đẹp, cao quý, thế cơ mà sao lại có đứa con gái xấu xí, quê mùa, thô kệch, và vô duyên thế nhi? Rốt cuộc chị ta có phải con ruột của ông bà Kim không thể...??