Chương : 31
Bên trong vũ trường Mặt Trời Lửa lớn nhất của thành phố, càng về đêm không khí càng náo nhiệt, đông vui. Không gian rộng lớn ngập tràn ánh sáng đủ màu sắc rực rỡ liên tục nhấp nháy, tiếng nhạc sàn xập xình mở to hết cỡ. Trên sàn có hội tụ toàn nam thanh nữ tú, điên cuồng, nhún nhảy lắc lư theo điệu nhạc đinh tai nhức óc không biết trời đất gì…
Tại một góc bàn kín đáo khuất trong bóng tối, nhưng lại là vị trí đẹp nhất tại vũ trường, từ vị trí này ngước mắt là có thể nhìn rõ bao quát toàn cảnh không gian của vũ trường. Có 4 chàng trai ăn mặc rất lịch sự, trông ai cũng cực kỳ đẹp trai và quyến rũ. Đang vừa uống loại rượu vang đắt tiền nhất vừa mới nhập về vừa bàn bạc công chuyện, 4 chàng trai này đều là bạn chí cốt thân thiết còn hơn cả anh em ruột.
Họ đã từng cùng nhau vào sinh ra tử rất nhiều lần nên rất hiểu và trân trọng nhau, chỉ cần một người gặp khó khăn mở miệng nói một tiếng, không cần phải nói thêm bất kỳ câu nào cả ba người còn lại đều sẵn sàng bất chấp tất cả để giúp đỡ. Tiền bạc không thành vấn đề, ngay cả tính mạng bản thân mình họ cũng chẳng hề tiếc…
Và 4 chàng trai này đều có những cái tên rất đẹp giống y như con người của họ vậy: Nhật Duy, Tuấn Anh, Huy Hoàng, Minh Khánh.
-Duy à, mày cũng biết từ lâu băng đảng Địa Ngục đã bắt đầu có ý định muốn xâm chiếm địa bàn của chúng ta rồi. Mấy lần bị chúng ta đánh cho tơi tả nhưng vẫn không hề biết thế nào là sợ hãi, bây giờ bọn chúng lại còn dám cả gan gửi huyết thư khiêu chiến với nhóm của chúng ta. Nói nếu chúng ta thắng sau này bọn chúng sẽ không bao giờ gây sự với chúng ta, nếu thua chúng ta sẽ phải nhường lại toàn bộ địa bàn mà chúng ta đang quản lý tại thành phố này cho bọn chúng. Thật sự là khinh người quá đi, càng nghĩ tao càng thấy bực bội hận không thể chém giết hết bọn chúng cho hả giận, không biết mày đã có kế hoạch tác chiến gì chưa hả Duy?
Minh Khánh đọc đi đọc lại nội dung của bức huyết thư khiêu chiến đầy tính đe doạ, ngẩng đầu nhìn vẻ mặt đăm chiêu của Nhật Duy, không khỏi lo lắng trầm giọng nói.
-Hừ, dám cả gan đe doạ chúng ta à? Xem ra bọn chúng đúng là chưa thấy quan tài thì chưa đổ lệ đây mà. – Huy Hoàng sắc mặt thâm trầm, ánh mắt sắc lạnh đầy nguy hiểm.
-Duy mày nghĩ có nên nhận lời khiêu chiến không? Nghe nói thế lực của nhóm Địa Ngục đó cũng không phải tầm thường đâu, hơn nữa kẻ cầm đầu của nhóm đó có xuất thân rất bí ẩn. Nếu không phải những phi vụ quan trọng thì hắn ta tuyệt đối không bao giờ trực tiếp đích thân xuất hiện…
Tuấn Anh nổi tiếng là người cẩn thận, chu đáo, và vô cùng tỉ mỉ. Làm việc gì cũng đều cân nhắc rất rõ ràng, luôn chú ý tìm một còn đường rút lui an toàn nếu chẳng may kế hoạch bị thất bại thì cũng sẽ không bị tổn thất quá nhiều. Ngoài vẻ đẹp trai dịu nhẹ như ánh trăng, cậu còn là một người sống rất vui vẻ, nhiệt tình, hay nói hay cười nên rất được lòng người.
Mỗi ý kiến của cậu đưa ra đều được sự quan tâm, ủng hộ của mọi người. Nhưng có ai biết lòng cậu lại lạnh băng, sắt đá ra sao đâu, chưa từng biết thích một cô gái là như thế nào. Có thể nói nhờ ưu điểm này mà làm việc gì cậu cũng đều không sợ dính líu tý nào tới tình cảm, để khiến cậu phải phân tâm mà hỏng việc.
Nhờ vậy mà băng nhóm Thiên Đường Chết lớn nhất Việt Nam do 4 chàng trai ưu tú trên cầm đầu đã ngày càng phát triển lớn mạnh hơn, không ngừng vươn xa, lực lượng hùng mạnh, thiện chiến. Thường xuyên gây ra những vụ thanh toán, tranh giành địa bàn đẫm máu với các băng nhóm khét tiếng khác.
Lần nào cũng đều giành chiến thắng áp đảo, nếu chẳng may có thất bại cũng không bị tổn thất quá nhiều. Chính nhờ điều đó, mà tên tuổi, vị thế của Thiên Đường Chết ngày càng vang xa hơn. Nhắc đến tên Thiên Đường Chết không một ai trong thế giới ngầm là không run lạnh, kinh hãi…
-Trong huyết thư bọn chúng có hẹn thời gian khiêu chiến giữa hai nhóm là vào cuối tháng chín, như vậy từ giờ tới lúc đó chúng ta cũng chỉ có đủ thời gian chuẩn bị là hơn một tháng thôi? Hơn nữa tình hình nội bộ của nhóm Địa Ngục ra sao chúng ta hoàn toàn không biết rõ? Ai là kẻ cầm đầu? Hắn ta có những điều bí ẩn gì đang cố tình che giấu mà chúng ta chưa biết…Liệu với những cơ sở chưa nắm chắc đó liệu chúng ta có nên liều lĩnh nhận lời khiêu chiến với bọn chúng không?
Nhật Duy một hồi suy ngẫm liền đưa ra những thắc mắc chưa được giải đáp để mọi người cùng trao đổi, là thủ lĩnh của nhóm cậu càng phải cẩn thận hơn, nếu không tất cả mọi trách nhiệm sẽ đều do cậu phải gánh chịu. Để có được một Thiên Đường Chết vững mạnh như ngày hôm nay đã phải đánh đổi bằng máu và tính mạng của biết bao anh em trong nhóm, cậu không thể vì một phút nông nổi, nhất thời mà để nó dễ dàng sụp đổ được…
-Biết người, biết ta trăm trận trăm thắng. Đợi điều tra rõ ràng, cũng như tìm được đường rút an toàn nhất tới lúc đó chúng ta nhận lời khiêu chiến cũng chưa muộn.
Sau một hồi trao đổi, nhận được sự đồng ý của mọi người, Tuấn Anh đưa ra kết luận cuối cùng. Sớm hay muộn cũng đều phải khiêu chiến để giải quyết tranh chấp bằng vũ lực, nên cứ án binh bất động chờ thời cơ cũng chưa muộn. Kể từ hôm đó, Thiên Đường Chết có vẻ ngày càng bận rộn hơn, ai ai cũng hồi hộp, lo lắng như kiến bò chảo nóng khi biết tin sắp phải khiêu chiến với nhóm Địa Ngục khét tiếng.
----------------------------------------------------------------------------------
Không khí căng thẳng dự báo một tương lai đầy nguy hiểm, bất an, khiến đầu óc Nhật Duy cũng căng thẳng theo đó là lý do vì sao mấy ngày hôm nay Nhật Duy liên tục vắng nhà để mặc em gái mình ở nhà sống cùng với Hoạ Mi…
-Hai người đang làm trò gì thế ha?
Vừa về đến nhà trong tâm trạng căng thẳng, mệt mỏi đã nghe thấy tiếng cãi nhau giữa Lệ Hoa với Hoạ Mi. Người ta nói hai người đàn bà cùng một con vịt sẽ thành một cái chợ, nhưng ở trường hợp này phải nói là một đứa trẻ chưa đầy 6 tuổi cùng với cô gái 16 tuổi nhưng có tính cách trẻ con mà ở cùng một chỗ với nhau cũng đã đủ biến thành một cái chợ vỡ rồi. Điều đó khiến Nhật Duy cảm thấy rất bực bội, khó chịu ánh mắt liền trở lên nguy hiểm, giọng nói thì lạnh lẽo như muốn người ta đóng băng…
-Anh hỏi hay nhi? Làm gì là việc của chúng tôi liên quan quái gì đến anh chứ. – Hoạ Mi mặc dù vốn có lạnh người, sợ hãi, nhưng với bản tính bướng bỉnh, cố chấp không biết sợ trời đất là gì liền to tiếng cãi lại. (lần này Hoạ Mi không chết vì bị Nhật Duy xử lý bằng bạo lực cũng hãi mất cả hồn vía khi Nhật Duy tức giận doạ nạt ^~^)
-Cô muốn chết phải không? – Nhìn căn phòng bếp tan hoang không khác gì bãi chiến trường, thức ăn thì hết cháy lại sống, Nhật Duy càng cảm thấy chán ghét Hoạ Mi nhiều hơn, hận không thể một tay bóp chết nhỏ rồi bổ đầu nhỏ ra xem trong đầu nhỏ chứa cái quái quỷ gì mà luôn khiến người ta cảm thấy chán ghét, ức chế đến mức muốn giết chết như vậy?
-Đúng thì sao mà không đúng thì sao?
Vừa nhìn thấy bản mặt lạnh băng đáng ghét của Nhật Duy những mối hận được tích tụ từ ngày đầu tiên gặp hắn ta đến giờ đã vượt mức giới hạn chịu đựng của nhỏ, tất cả như giọt nước tràn ly bỗng bùng nổ. Nhỏ nhìn Nhật Duy bằng ánh mắt căm hờn, chán ghét không kém, vênh mặt lên trả lời bằng thái độ xấc xược khiến người ta càng tăng ý định muốn giết chết nhỏ hơn. Tưởng ta đây sợ nhà ngươi chắc, ngươi là cái thá gì chứ, tưởng bắt nạt được ta một lần thì sẽ bắt nạt được mãi sao…Hừ
-Nếu không phải nể cha cô, thì cô đã chết không kịp ngáp dưới tay tôi rồi? – Nhật Duy giọng nói càng thêm âm trầm, lạnh giá hơn, không khí trong phòng tràn đầy mùi vị sát khí, nhiệt độ như bỗng giảm xuống mức thấp nhất càng khiến người ta thêm run rẩy, bất an…
Kèm theo đó là một con dao găm sáng loáng sắc nhọn được rút ra từ trong người Nhật Duy, không kịp để Hoạ Mi hiểu chuyện vội tránh né, Nhật Duy như tia chớp tiến tới bên cạnh Hoạ Mi một tay túm lấy tay nhỏ, tay kia cầm con dao găm xẹt một đường trên cổ tay nhỏ, khiến nhỏ chỉ kịp kêu “á” lên một tiếng đầy đau đớn kèm kinh hãi. Rất nhanh máu từ cổ tay Hoạ Mi chảy thành dòng nhỏ giọt xuống dưới nền tan thành một bông hoa đỏ thẫm nhìn đến ghê người… (Thực ra với kinh nghiệm từng trải, anh ý cắt khéo lắm chỉ mất tý máu thui nhưng cũng đủ khiến Hoạ Mi ghi hận suốt đời…)
Hoạ Mi vội nhảy tránh xa khỏi Nhật Duy, tay còn lại cầm chặt lấy chỗ cổ tay bị thương để cầm máu, vừa đưa đôi mắt tràn đầy hoảng sợ mặt trắng bệch nhìn thẳng vào khuôn mặt âm trầm, băng giá, bĩnh tĩnh đến rợn người như không hề có chuyện gì xảy của Nhật Duy …
Dù có nằm mơ nhỏ cũng thật không thể tin được hắn ta dám cầm dao cắt cổ tay mình – Hắn thật sự quá đáng sợ, trong thâm tâm nhỏ tự nhiên thốt lên câu đó. Nhìn xa trông đẹp như thiên thần đến gần mới biết là ác quỷ hiện hình…(^~^ Ai bảo bạn cứ thích chọc giận anh ấy làm chi…khổ @)
Lệ Hoa chứng kiến từ đầu đến cuối lấy tay bịp miệng để khỏi phát ra tiếng, chưa khi nào cô bé thấy anh mình tức giận đến mức làm tổn thương đến người khác như vậy bao giờ…Nhất là khi nhìn đến cảnh tượng hãi hùng máu từ cổ tay Hoạ Mi chảy ra thành dòng nhỏ giọt đỏ thẫm …
-Nếu lần sau cô còn dám chọc giận tôi, thì cái giá cô phải trả sẽ được đánh đổi bằng chính những giọt máu quý giá trên cơ thể mình. Hãy nhớ kỹ điều này, nếu chẳng may một ngày nào đó cô có chết thật cũng đừng có hỏi vì sao cho mất công?
Nhật Duy nhìn thấy cổ tay Hoạ Mi chảy máu không chút áy náy, lo lắng ngược lại còn nói những lời lẽ đe doạ khiến người ta càng thêm run lạnh. Sau đó dứt khoát quay người bỏ về phòng mình mặc kệ tất cả…
-Tốt nhất chị nên mau đi băng bó vết thương đi, để máu chảy nhiều như vậy dễ đi gặp diêm vương lắm… - Lệ Hoa nhìn Hoạ Mi bằng ánh mắt đồng cảm, khẽ nhắc nhở…
Hoạ Mi không nói gì, mắt đỏ hoe, lặng lẽ bỏ về phòng tự băng bó vết thương cho chính mình. Từ giây phút này trở đi mình với hắn ta thề không đội trời chung, Hoạ Mi căm hận thề nguyền.