Chương 8
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Yến hội của công chúa tàn tiệc trong bầu không khí không vui.
Trần Trưng dẫn theo Trần Nhu và Nhạn Thư ra khỏi phủ công chúa, bên ngoài đã có xe ngựa Trần gia chờ sẵn.
Bên ngoài trời hơi lạnh, gió cũng khá lớn, Nhạn Thư nhận lấy áo choàng hoa thêu chim bay màu xanh đang đặt chân trên tuyết, nàng ấy khoác lên cho cô nương nhà mình.
Trước xe có bày ghế lót chân, Trần Nhu hơi nhấc làn váy mình lên để bước lên xe ngựa, Trần Trưng và Nhạn Thư cũng ngồi vào thùng xe chung.
Trần Trưng kéo áo choàng lại giúp muội muội, dịu dàng nói: “Hôm nay bị dọa sợ rồi nhỉ, khi về nhớ bảo Cẩm Hoạ nấu một chén canh an thần cho muội, dùng canh an thần xong rồi thì đi ngủ sớm một chút.”
Trần Nhu gật đầu, nàng do dự, nói: “Ca ca, tiểu Hầu gia, huynh ấy…”
“Chớ có lo, Thích Nhung luôn can đảm cẩn trọng, tuy hơi xúc động nhưng vẫn biết chừng mực, hôm nay hắn xả một cơn tức cho muội, ca ca lại thấy rất vui.”
Trần Trưng thở dài một hơi: “Có một số việc hắn làm được nhưng ca ca lại không thể làm được.”
Trần Nhu nghe được sự bất đắc dĩ và áy náy từ miệng huynh ấy, dịu dàng khuyên giải và an ủi huynh của mình vài câu, nhưng rồi nàng lại nói: “Ca ca, hôm nay muội cũng làm ra một chuyện to gan.”
Nàng kể từ đầu tới đuôi câu chuyện xảy ra trước quầy hoành thánh cho Trần Trưng nghe.
“Trách không được.” Trần Trưng cong môi cười, huynh ấy quan sát Trần Nhu từ trên xuống dưới, ánh mắt tạm dừng ngay trên bộ diêu bằng vàng đang được cài trên đầu nàng, nhỏ giọng nói: “Đúng là việc này phải làm ầm ĩ một chút mới phải.”
[*] Bộ diêu: Là một loại trâm cài có gắn hạt, khi đi hạt sẽ lắc lư.
Trần Nhu không rõ nguyên cớ vì sao, nghi hoặc mà hỏi: “Sao ạ?”
“Không có gì.” Trần Trưng cười, trong mắt cũng nhiễm ý cười dịu dàng, trêu ghẹo:
“Hôm nay muội muội nhát gan nhu nhược của huynh lại dám làm ra chuyện như vậy, đúng là muội đã khiến ca ca cảm thấy vừa bất ngờ vừa vui mừng.”
Trần Nhu: “…”
Nghi ngờ huynh ấy bị Thích Nhung ám rồi.
“Huynh không trách mắng muội kích động à? Hôm nay muội đã đánh người mà.”
“Đánh rất đẹp, gã đã dám làm ra chuyện bôi nhọ Trưởng công chúa điện hạ ngay trên đường lớn, nếu ca ca muội có ở đó, chắc chắn huynh cũng sẽ dạy dỗ hắn một trận cho ra trò.”
Đôi mày đẹp đẽ của Trần Nhu run lên, bảo: “Nào có ai dạy muội muội như huynh đâu chứ, huynh không sợ sau này muội sẽ làm ra chuyện to gan hơn sao?”
“Huynh biết muội làm việc gì cũng có chừng mực, không cần ca ca phải chỉ điểm nhiều.”
Trần Nhu mím môi cười, vậy thì còn tạm được.
Ai ngờ Trần Trưng lại nhỏ giọng bổ sung thêm một câu: “Thêm nữa, nếu không có Thích Nhung ở đó thì muội cũng có dám đánh đâu.”
Trần Nhu lườm huynh ấy một cái: “…”
Nghĩ thầm, huynh là ca ca ruột của muội thật sao.
Sao không kết thành huynh đệ với Thích Nhung luôn đi cho rồi?
Hai tên quái gở cùng một nguồn gốc, đúng là rắn chuột chung ổ, cá mè một lứa.
Trần Nhu xoay người sang chỗ khác, giận dỗi không thèm để ý đến huynh ấy nữa.
Trần Nhu bật cười, đẩy khuỷu tay nàng, dịu giọng bảo: “Quân tử có cái nên làm, có cái không nên làm, năm đó, lúc Trưởng công chúa Hoa Dương vẫn còn sống, bà ấy đã thân thiết với mẫu thân chúng ta như tỷ muội, bà ấy còn coi muội như nữ nhi ruột thịt, yêu thương như trân bảo, cho dù là nhi tử ruột thì cũng không thể sánh bằng.”
“Muội và huynh cũng nên kính trọng bà ấy như mẫu thân ruột thịt, nghe thấy có người dám can đảm bêu xấu Trưởng công chúa, nếu muội thờ ơ, ca ca mới thất vọng.”
Trần Nhu gật đầu.
Trần Trưng lại gấp gáp nói tiếp: “Tính tình của Thích Nhung hơi xấu, nói năng cũng không lọt lỗ tai, nhưng lại coi muội như muội muội ruột.”
Trần Nhu: “…”
Muội muội ruột á?
“Tiểu Thất, muội cũng coi hắn như ca ca ruột đi nhé, có được không?”
Trần Trưng rầu nẫu ruột vì hai đứa đệ đệ muội muội không ưa gì nhau này.
Trần Nhu không đáp, nàng day day trán mình, nhíu mày nói: “Rất nhiều chuyện lúc nhỏ muội đã không còn nhớ rõ nữa, những chuyện này đều do hai người nói cho muội…”
Trần Trưng thở dài: “Khi bé muội bệnh tật ốm yếu, không nhớ được những chuyện ấy cũng là điều hiển nhiên.”
Trần Nhu không thể nhớ rõ những chuyện xảy ra trước năm sáu tuổi, khi còn nhỏ, nàng thường nằm triền miên trên giường bệnh, có rất nhiều chuyện nàng chỉ có thể nhớ trong mơ mơ hồ hồ: “Muội chỉ nhớ lúc sáu tuổi Thích Nhung lấy rắn dọa và cho muội sợ.”
“Hắn dùng rắn dọa muội lúc nào cơ chứ, là hai người các muội chơi đùa bên hồ sen, có một con rắn lục muốn bơi tới bên chân muội, rồi con rắn đó bị hắn chộp được, muội nhìn thấy con rắn kia rồi bị dọa sợ đến ngất xỉu, gặp ác mộng mấy ngày rồi lại sinh bệnh, sau đó cũng quên chuyện đó luôn, chỉ nhớ là hắn đã cầm rắn dọa muội.”
Trần Nhu chớp mắt: “Vậy sao hắn không giải thích, không nói sự thật cho muội nghe?”
Trần Trưng thổn thức, huynh ấy nói: “Sao lại chưa từng nói? Đã nói rất nhiều lần rồi mà, chuyện khác thì muội quên hết, chỉ có chuyện này là nhớ mãi không quên.”
Trần Nhu lẩm bẩm: “Muội sợ rắn mà.”
“Cho nên lần nào Thích Nhung cũng cười bảo muội nhát gan, mong manh, nữ tử ấy mà, còn là muội muội của huynh nữa chứ, có mong manh một tí thì đã làm sao.”
Trần Nhu nói: “Lúc nào huynh ấy cũng nói chuyện khó nghe hết.”
Trần Trưng nói trong bất đắc dĩ: “Muội cũng có tốt hơn chút nào đâu, hai đứa đều bướng bỉnh như nhau.”
“Rồi, không nói chuyện đó nữa, hai đứa thì một đứa lửa một đứa nước, dù thế nào thì cũng không thể hòa hợp lại được.”
Sao Trần Nhu có thể đồng ý với câu nói này được, thế là nàng nhanh chóng nói: “Ca ca, huynh nói cho muội thêm vài chuyện nữa đi, muội và Thích Nhung cũng đã từng chơi cùng nhau à?”
Dáng vẻ của nàng như thấy mặt trời mọc đằng Tây vậy.
Không chỉ có giấc mơ trước khi ra ngoài kia, mà có rất nhiều chuyện xảy ra trong hôm nay đã khiến nhận thức của nàng chao đảo.
Trần Trưng nhớ lại, cười nói: “Muội đó, lúc còn nhỏ quấn hắn lắm, miệng thì lúc nào cũng Nhung ca ca ngắn, Nhung ca ca dài.”
“Hai ba tuổi hả? Hay là lúc ba, bốn tuổi nhỉ, còn chưa thể nói chuyện lưu loát, ấy vậy mà tiếng ca ca trong miệng muội lại rõ nhất.”
Nhung… Nhung ca ca ư?
Trần Nhu cảm thấy đỉnh đầu trống rỗng của mình như đã vang lên một tiếng sấm nổ.
Nàng, nàng còn gọi Thích Nhung như vậy nữa ư?
“Ca, huynh không gạt muội đấy chứ?”
Trần Trưng thấy dáng vẻ không thể tin được ấy của nàng, chỉ cảm thấy buồn cười không thôi: “Ca ca lừa muội thì có gì thú vị đâu chứ? Lúc muội bốn tuổi đó, Thích Nhung và…”
Huynh ấy nói tới đây thì sắc mặt chợt cứng lại, nụ cười trên miệng cũng phai nhạt đi: “Chuyện trước kia quá xa xôi, ca ca chỉ lớn hơn muội ba tuổi, cũng không nhớ rõ những chuyện năm đó lắm.”
Trần Nhu xin huynh ấy nói tiếp, nhưng, dù nàng có làm gì thì Trần Trưng cũng không chịu mở miệng ra nữa, chỉ nói là không nhớ rõ, chuyện quá khứ không có gì hay để nói.
Trần Nhu cũng chỉ đành thôi.
Năm ấy đã xảy ra chuyện gì? Đã xảy ra chuyện gì mà ca ca nàng phải giữ kín như bưng?
Nàng bốn tuổi, mười một năm trước, là năm mẫu thân họ ra đi.
Ca ca lớn hơn nàng ba tuổi.
… Thích Nhung lớn hơn nàng hai tuổi, chàng có còn nhớ rõ những chuyện năm đó hay không?
Phủ công chúa Trường Nhạc.
Khách khứa trong yến hội đã về hết, chỉ còn lại mỗi Tam hoàng tử Lý Cốc ở lại phủ công chúa, hắn thay y phục khác, băng bó miệng vết thương ở trên cổ.
Trước đó đã cho đại phu kiểm tra rồi, cũng chỉ là trầy xước ngoài da mà thôi, không có gì đáng quan ngại cả.
Lý Cốc nhớ tới một màn mất thể diện vừa rồi của mình, vẫn cảm thấy tức đến mức không thể chịu nổi, cầm bình hoa ném mạnh ra phía trước – “xoảng” một tiếng, bình hoa vỡ vụn.
Công chúa Trường Nhạc nhíu mày: “Ngươi phát cáu ở chỗ ta làm gì, còn không mau kiềm chế lại đi.”
“Chuyện hôm nay ta đã dặn dò rồi, sẽ không cho người khác truyền ra ngoài.”
Lý Cốc cười lạnh vài tiếng, hắn nhặt một mảnh nhỏ của bình hoa vỡ trên đất, khoa chân múa tay trên cổ mình một chút: “Ngươi cho rằng ta sẽ chịu để yên, ngươi cho rằng ta sợ Thích Nhung ư? Ta là Tam hoàng tử đương triều, vừa rồi hắn còn dám lấy mũi tên bắn vào ta, hắn đang mưu hại hoàng tử!”
Trường Nhạc công chúa lạnh lùng nói: “Hắn còn nhỏ tuổi nên chỉ đùa giỡn một chút mà thôi, ngươi cũng chỉ bị rách có tí da.”
Lý Cốc nghiến răng nghiến lợi: “Chỉ cần hắn bắn lệch đi một tí ti thôi thì không chỉ là rách da thôi đâu!”
Mũi tên kia còn khiến thể diện của hắn mất sạch trước mặt mọi người…
Công chúa Trường Nhạc cười mà hỏi: “Chẳng phải bây giờ ngươi vẫn đang yên đang lành mà đứng ở đây à?”
“Ta phải tiến cung tham kiến phụ hoàng ngay mới được, phải tố cáo cái tội mưu hại hoàng tử của hắn!”
Công chúa Trường Nhạc cười mỉa một tiếng: “Ngươi đi đi, ngươi có tin người thiệt thòi hôm nay không phải là Thích Nhung, mà là ngươi hay không?”
“Nhiều người trông thấy như vậy cơ mà, chẳng lẽ ông ấy sẽ thiên vị Thích Nhung? Ta chính là nhi tử ruột thịt của ông ấy đấy!”
Công chúa Trường Nhạc nhắc nhở hắn: “Phụ hoàng có tới mười mấy nhi tử, nhưng muội muội ruột cùng một mẫu thân mà ông ấy có tình cảm sâu sắc nhất chỉ có một, cũng chỉ có một đứa thân ngoại sanh [*] mà ông ấy thương yêu từ nhỏ tới lớn.”
[*] Cháu trai ruột.
“Ngươi không hề quan trọng như tưởng tượng của ngươi.”
Mặt mày Tam hoàng tử Lý Cốc xanh mét: “Ta sẽ tố cáo tội nghiệt của hắn, rồi sẽ làm ầm ĩ, làm cho thật lớn, ta không tin là phụ hoàng sẽ chỉ thiên vị hắn ta.”
“Làm ầm ĩ, làm cho thật lớn cơ à?” Công chúa Trường Nhạc dùng một ánh mắt như nhìn đứa ngốc để nhìn hắn: “Ngươi vẫn nên tự cầu nhiều phúc cho mình trước đi.”
“Hôm nay Trịnh gia đã làm gì trên phố?”
Tam hoàng tử đáp: “Chẳng liên quan gì tới ta.”
“Lúc sinh thời, công chúa Hoa Dương yêu thích đàn tỳ bà nhất.” Công chúa Trường Nhạc dừng lại một chút rồi mới nói tiếp: “Còn muốn ta nhắc nhở ngươi nữa không? Bộ y phục và bộ diêu vàng trên đầu Trần Thất cô nương hôm nay…”
“Câu mà ngươi tự nói vừa nãy ấy, ngươi có dám lặp lại nó một lần nữa ngay trước mặt phụ hoàng hay không?”
“Thích Nhung không sợ ngươi đi tố cáo đâu, thật đấy.”
“Ngươi đi thì ngươi cứ đợi mà bị lột một lớp da chung với đám Trịnh gia đi.”
Sắc mặt Lý Cốc trắng bệch.
Sau một hồi lâu, bấy giờ hắn mới lấy lại được tinh thần, cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại, do dự hỏi: “Vậy nên làm sao bây giờ?”
“Đâu đó khiến ta không nhìn thấu hắn được.”
Công chúa Trường Nhạc trầm ngâm một lát: “Lão nhị không có ở đây, đừng có đi trêu vào Thích Nhung và người của Trần gia nữa.”
“Trần gia và lão ngũ đã có khoảng cách, tạm thời cứ xem xét tình hình trước mắt đã.”
“Chẳng lẽ cứ để việc này trôi qua như thế thôi ư? Ta nuốt không trôi cơn tức này.”
“Thích Nhung là một tên điên, ngươi muốn đấu với hắn ư? Hồ đồ, ngu đần, vậy ngươi tự đi mà làm một mình ngươi đi!”
Tam hoàng tử Lý Cốc thở dài một hơi, hắn rũ vai, giơ tay sờ vào chỗ bị thương ở cổ: “Hôm nay là do ta không cẩn thận để bị rách cổ, đúng là vận may năm nay không tốt lành gì.”
“Ta đi đây, nghỉ ngơi đi.”
“Hoàng tỷ, nữ tử gảy đàn Không trong phủ ngươi hôm nay cũng không tệ lắm đâu.”
Công chúa Trường Nhạc Lý Dư nhìn theo bóng dáng dần rời đi xa của hắn, chậm rãi nói:
“Phụ hoàng thương hắn như thân tử, ấy vậy mà cứ phong hắn làm Võ An Hầu, đang mong hắn có thể “võ công trị thế, uy tín an bang” thật ư?”
“Nhưng trong sử ta từ xưa đến nay, có biết bao nhiêu là Võ An Hầu, nào có ai không phải rơi vào kết cục thê thảm, không được chết già đâu.”
“Chiến sự phía Bắc cũng sắp đến nữa rồi.”
“Tương lai hãy còn dài.”
——————
Chú thích bằng hình ảnh:
[*] Bộ diêu
Yến hội của công chúa tàn tiệc trong bầu không khí không vui.
Trần Trưng dẫn theo Trần Nhu và Nhạn Thư ra khỏi phủ công chúa, bên ngoài đã có xe ngựa Trần gia chờ sẵn.
Bên ngoài trời hơi lạnh, gió cũng khá lớn, Nhạn Thư nhận lấy áo choàng hoa thêu chim bay màu xanh đang đặt chân trên tuyết, nàng ấy khoác lên cho cô nương nhà mình.
Trước xe có bày ghế lót chân, Trần Nhu hơi nhấc làn váy mình lên để bước lên xe ngựa, Trần Trưng và Nhạn Thư cũng ngồi vào thùng xe chung.
Trần Trưng kéo áo choàng lại giúp muội muội, dịu dàng nói: “Hôm nay bị dọa sợ rồi nhỉ, khi về nhớ bảo Cẩm Hoạ nấu một chén canh an thần cho muội, dùng canh an thần xong rồi thì đi ngủ sớm một chút.”
Trần Nhu gật đầu, nàng do dự, nói: “Ca ca, tiểu Hầu gia, huynh ấy…”
“Chớ có lo, Thích Nhung luôn can đảm cẩn trọng, tuy hơi xúc động nhưng vẫn biết chừng mực, hôm nay hắn xả một cơn tức cho muội, ca ca lại thấy rất vui.”
Trần Trưng thở dài một hơi: “Có một số việc hắn làm được nhưng ca ca lại không thể làm được.”
Trần Nhu nghe được sự bất đắc dĩ và áy náy từ miệng huynh ấy, dịu dàng khuyên giải và an ủi huynh của mình vài câu, nhưng rồi nàng lại nói: “Ca ca, hôm nay muội cũng làm ra một chuyện to gan.”
Nàng kể từ đầu tới đuôi câu chuyện xảy ra trước quầy hoành thánh cho Trần Trưng nghe.
“Trách không được.” Trần Trưng cong môi cười, huynh ấy quan sát Trần Nhu từ trên xuống dưới, ánh mắt tạm dừng ngay trên bộ diêu bằng vàng đang được cài trên đầu nàng, nhỏ giọng nói: “Đúng là việc này phải làm ầm ĩ một chút mới phải.”
[*] Bộ diêu: Là một loại trâm cài có gắn hạt, khi đi hạt sẽ lắc lư.
Trần Nhu không rõ nguyên cớ vì sao, nghi hoặc mà hỏi: “Sao ạ?”
“Không có gì.” Trần Trưng cười, trong mắt cũng nhiễm ý cười dịu dàng, trêu ghẹo:
“Hôm nay muội muội nhát gan nhu nhược của huynh lại dám làm ra chuyện như vậy, đúng là muội đã khiến ca ca cảm thấy vừa bất ngờ vừa vui mừng.”
Trần Nhu: “…”
Nghi ngờ huynh ấy bị Thích Nhung ám rồi.
“Huynh không trách mắng muội kích động à? Hôm nay muội đã đánh người mà.”
“Đánh rất đẹp, gã đã dám làm ra chuyện bôi nhọ Trưởng công chúa điện hạ ngay trên đường lớn, nếu ca ca muội có ở đó, chắc chắn huynh cũng sẽ dạy dỗ hắn một trận cho ra trò.”
Đôi mày đẹp đẽ của Trần Nhu run lên, bảo: “Nào có ai dạy muội muội như huynh đâu chứ, huynh không sợ sau này muội sẽ làm ra chuyện to gan hơn sao?”
“Huynh biết muội làm việc gì cũng có chừng mực, không cần ca ca phải chỉ điểm nhiều.”
Trần Nhu mím môi cười, vậy thì còn tạm được.
Ai ngờ Trần Trưng lại nhỏ giọng bổ sung thêm một câu: “Thêm nữa, nếu không có Thích Nhung ở đó thì muội cũng có dám đánh đâu.”
Trần Nhu lườm huynh ấy một cái: “…”
Nghĩ thầm, huynh là ca ca ruột của muội thật sao.
Sao không kết thành huynh đệ với Thích Nhung luôn đi cho rồi?
Hai tên quái gở cùng một nguồn gốc, đúng là rắn chuột chung ổ, cá mè một lứa.
Trần Nhu xoay người sang chỗ khác, giận dỗi không thèm để ý đến huynh ấy nữa.
Trần Nhu bật cười, đẩy khuỷu tay nàng, dịu giọng bảo: “Quân tử có cái nên làm, có cái không nên làm, năm đó, lúc Trưởng công chúa Hoa Dương vẫn còn sống, bà ấy đã thân thiết với mẫu thân chúng ta như tỷ muội, bà ấy còn coi muội như nữ nhi ruột thịt, yêu thương như trân bảo, cho dù là nhi tử ruột thì cũng không thể sánh bằng.”
“Muội và huynh cũng nên kính trọng bà ấy như mẫu thân ruột thịt, nghe thấy có người dám can đảm bêu xấu Trưởng công chúa, nếu muội thờ ơ, ca ca mới thất vọng.”
Trần Nhu gật đầu.
Trần Trưng lại gấp gáp nói tiếp: “Tính tình của Thích Nhung hơi xấu, nói năng cũng không lọt lỗ tai, nhưng lại coi muội như muội muội ruột.”
Trần Nhu: “…”
Muội muội ruột á?
“Tiểu Thất, muội cũng coi hắn như ca ca ruột đi nhé, có được không?”
Trần Trưng rầu nẫu ruột vì hai đứa đệ đệ muội muội không ưa gì nhau này.
Trần Nhu không đáp, nàng day day trán mình, nhíu mày nói: “Rất nhiều chuyện lúc nhỏ muội đã không còn nhớ rõ nữa, những chuyện này đều do hai người nói cho muội…”
Trần Trưng thở dài: “Khi bé muội bệnh tật ốm yếu, không nhớ được những chuyện ấy cũng là điều hiển nhiên.”
Trần Nhu không thể nhớ rõ những chuyện xảy ra trước năm sáu tuổi, khi còn nhỏ, nàng thường nằm triền miên trên giường bệnh, có rất nhiều chuyện nàng chỉ có thể nhớ trong mơ mơ hồ hồ: “Muội chỉ nhớ lúc sáu tuổi Thích Nhung lấy rắn dọa và cho muội sợ.”
“Hắn dùng rắn dọa muội lúc nào cơ chứ, là hai người các muội chơi đùa bên hồ sen, có một con rắn lục muốn bơi tới bên chân muội, rồi con rắn đó bị hắn chộp được, muội nhìn thấy con rắn kia rồi bị dọa sợ đến ngất xỉu, gặp ác mộng mấy ngày rồi lại sinh bệnh, sau đó cũng quên chuyện đó luôn, chỉ nhớ là hắn đã cầm rắn dọa muội.”
Trần Nhu chớp mắt: “Vậy sao hắn không giải thích, không nói sự thật cho muội nghe?”
Trần Trưng thổn thức, huynh ấy nói: “Sao lại chưa từng nói? Đã nói rất nhiều lần rồi mà, chuyện khác thì muội quên hết, chỉ có chuyện này là nhớ mãi không quên.”
Trần Nhu lẩm bẩm: “Muội sợ rắn mà.”
“Cho nên lần nào Thích Nhung cũng cười bảo muội nhát gan, mong manh, nữ tử ấy mà, còn là muội muội của huynh nữa chứ, có mong manh một tí thì đã làm sao.”
Trần Nhu nói: “Lúc nào huynh ấy cũng nói chuyện khó nghe hết.”
Trần Trưng nói trong bất đắc dĩ: “Muội cũng có tốt hơn chút nào đâu, hai đứa đều bướng bỉnh như nhau.”
“Rồi, không nói chuyện đó nữa, hai đứa thì một đứa lửa một đứa nước, dù thế nào thì cũng không thể hòa hợp lại được.”
Sao Trần Nhu có thể đồng ý với câu nói này được, thế là nàng nhanh chóng nói: “Ca ca, huynh nói cho muội thêm vài chuyện nữa đi, muội và Thích Nhung cũng đã từng chơi cùng nhau à?”
Dáng vẻ của nàng như thấy mặt trời mọc đằng Tây vậy.
Không chỉ có giấc mơ trước khi ra ngoài kia, mà có rất nhiều chuyện xảy ra trong hôm nay đã khiến nhận thức của nàng chao đảo.
Trần Trưng nhớ lại, cười nói: “Muội đó, lúc còn nhỏ quấn hắn lắm, miệng thì lúc nào cũng Nhung ca ca ngắn, Nhung ca ca dài.”
“Hai ba tuổi hả? Hay là lúc ba, bốn tuổi nhỉ, còn chưa thể nói chuyện lưu loát, ấy vậy mà tiếng ca ca trong miệng muội lại rõ nhất.”
Nhung… Nhung ca ca ư?
Trần Nhu cảm thấy đỉnh đầu trống rỗng của mình như đã vang lên một tiếng sấm nổ.
Nàng, nàng còn gọi Thích Nhung như vậy nữa ư?
“Ca, huynh không gạt muội đấy chứ?”
Trần Trưng thấy dáng vẻ không thể tin được ấy của nàng, chỉ cảm thấy buồn cười không thôi: “Ca ca lừa muội thì có gì thú vị đâu chứ? Lúc muội bốn tuổi đó, Thích Nhung và…”
Huynh ấy nói tới đây thì sắc mặt chợt cứng lại, nụ cười trên miệng cũng phai nhạt đi: “Chuyện trước kia quá xa xôi, ca ca chỉ lớn hơn muội ba tuổi, cũng không nhớ rõ những chuyện năm đó lắm.”
Trần Nhu xin huynh ấy nói tiếp, nhưng, dù nàng có làm gì thì Trần Trưng cũng không chịu mở miệng ra nữa, chỉ nói là không nhớ rõ, chuyện quá khứ không có gì hay để nói.
Trần Nhu cũng chỉ đành thôi.
Năm ấy đã xảy ra chuyện gì? Đã xảy ra chuyện gì mà ca ca nàng phải giữ kín như bưng?
Nàng bốn tuổi, mười một năm trước, là năm mẫu thân họ ra đi.
Ca ca lớn hơn nàng ba tuổi.
… Thích Nhung lớn hơn nàng hai tuổi, chàng có còn nhớ rõ những chuyện năm đó hay không?
Phủ công chúa Trường Nhạc.
Khách khứa trong yến hội đã về hết, chỉ còn lại mỗi Tam hoàng tử Lý Cốc ở lại phủ công chúa, hắn thay y phục khác, băng bó miệng vết thương ở trên cổ.
Trước đó đã cho đại phu kiểm tra rồi, cũng chỉ là trầy xước ngoài da mà thôi, không có gì đáng quan ngại cả.
Lý Cốc nhớ tới một màn mất thể diện vừa rồi của mình, vẫn cảm thấy tức đến mức không thể chịu nổi, cầm bình hoa ném mạnh ra phía trước – “xoảng” một tiếng, bình hoa vỡ vụn.
Công chúa Trường Nhạc nhíu mày: “Ngươi phát cáu ở chỗ ta làm gì, còn không mau kiềm chế lại đi.”
“Chuyện hôm nay ta đã dặn dò rồi, sẽ không cho người khác truyền ra ngoài.”
Lý Cốc cười lạnh vài tiếng, hắn nhặt một mảnh nhỏ của bình hoa vỡ trên đất, khoa chân múa tay trên cổ mình một chút: “Ngươi cho rằng ta sẽ chịu để yên, ngươi cho rằng ta sợ Thích Nhung ư? Ta là Tam hoàng tử đương triều, vừa rồi hắn còn dám lấy mũi tên bắn vào ta, hắn đang mưu hại hoàng tử!”
Trường Nhạc công chúa lạnh lùng nói: “Hắn còn nhỏ tuổi nên chỉ đùa giỡn một chút mà thôi, ngươi cũng chỉ bị rách có tí da.”
Lý Cốc nghiến răng nghiến lợi: “Chỉ cần hắn bắn lệch đi một tí ti thôi thì không chỉ là rách da thôi đâu!”
Mũi tên kia còn khiến thể diện của hắn mất sạch trước mặt mọi người…
Công chúa Trường Nhạc cười mà hỏi: “Chẳng phải bây giờ ngươi vẫn đang yên đang lành mà đứng ở đây à?”
“Ta phải tiến cung tham kiến phụ hoàng ngay mới được, phải tố cáo cái tội mưu hại hoàng tử của hắn!”
Công chúa Trường Nhạc cười mỉa một tiếng: “Ngươi đi đi, ngươi có tin người thiệt thòi hôm nay không phải là Thích Nhung, mà là ngươi hay không?”
“Nhiều người trông thấy như vậy cơ mà, chẳng lẽ ông ấy sẽ thiên vị Thích Nhung? Ta chính là nhi tử ruột thịt của ông ấy đấy!”
Công chúa Trường Nhạc nhắc nhở hắn: “Phụ hoàng có tới mười mấy nhi tử, nhưng muội muội ruột cùng một mẫu thân mà ông ấy có tình cảm sâu sắc nhất chỉ có một, cũng chỉ có một đứa thân ngoại sanh [*] mà ông ấy thương yêu từ nhỏ tới lớn.”
[*] Cháu trai ruột.
“Ngươi không hề quan trọng như tưởng tượng của ngươi.”
Mặt mày Tam hoàng tử Lý Cốc xanh mét: “Ta sẽ tố cáo tội nghiệt của hắn, rồi sẽ làm ầm ĩ, làm cho thật lớn, ta không tin là phụ hoàng sẽ chỉ thiên vị hắn ta.”
“Làm ầm ĩ, làm cho thật lớn cơ à?” Công chúa Trường Nhạc dùng một ánh mắt như nhìn đứa ngốc để nhìn hắn: “Ngươi vẫn nên tự cầu nhiều phúc cho mình trước đi.”
“Hôm nay Trịnh gia đã làm gì trên phố?”
Tam hoàng tử đáp: “Chẳng liên quan gì tới ta.”
“Lúc sinh thời, công chúa Hoa Dương yêu thích đàn tỳ bà nhất.” Công chúa Trường Nhạc dừng lại một chút rồi mới nói tiếp: “Còn muốn ta nhắc nhở ngươi nữa không? Bộ y phục và bộ diêu vàng trên đầu Trần Thất cô nương hôm nay…”
“Câu mà ngươi tự nói vừa nãy ấy, ngươi có dám lặp lại nó một lần nữa ngay trước mặt phụ hoàng hay không?”
“Thích Nhung không sợ ngươi đi tố cáo đâu, thật đấy.”
“Ngươi đi thì ngươi cứ đợi mà bị lột một lớp da chung với đám Trịnh gia đi.”
Sắc mặt Lý Cốc trắng bệch.
Sau một hồi lâu, bấy giờ hắn mới lấy lại được tinh thần, cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại, do dự hỏi: “Vậy nên làm sao bây giờ?”
“Đâu đó khiến ta không nhìn thấu hắn được.”
Công chúa Trường Nhạc trầm ngâm một lát: “Lão nhị không có ở đây, đừng có đi trêu vào Thích Nhung và người của Trần gia nữa.”
“Trần gia và lão ngũ đã có khoảng cách, tạm thời cứ xem xét tình hình trước mắt đã.”
“Chẳng lẽ cứ để việc này trôi qua như thế thôi ư? Ta nuốt không trôi cơn tức này.”
“Thích Nhung là một tên điên, ngươi muốn đấu với hắn ư? Hồ đồ, ngu đần, vậy ngươi tự đi mà làm một mình ngươi đi!”
Tam hoàng tử Lý Cốc thở dài một hơi, hắn rũ vai, giơ tay sờ vào chỗ bị thương ở cổ: “Hôm nay là do ta không cẩn thận để bị rách cổ, đúng là vận may năm nay không tốt lành gì.”
“Ta đi đây, nghỉ ngơi đi.”
“Hoàng tỷ, nữ tử gảy đàn Không trong phủ ngươi hôm nay cũng không tệ lắm đâu.”
Công chúa Trường Nhạc Lý Dư nhìn theo bóng dáng dần rời đi xa của hắn, chậm rãi nói:
“Phụ hoàng thương hắn như thân tử, ấy vậy mà cứ phong hắn làm Võ An Hầu, đang mong hắn có thể “võ công trị thế, uy tín an bang” thật ư?”
“Nhưng trong sử ta từ xưa đến nay, có biết bao nhiêu là Võ An Hầu, nào có ai không phải rơi vào kết cục thê thảm, không được chết già đâu.”
“Chiến sự phía Bắc cũng sắp đến nữa rồi.”
“Tương lai hãy còn dài.”
——————
Chú thích bằng hình ảnh:
[*] Bộ diêu