Chương : 3
Trong lương đình, Nguyệt Như Tuyết lẳng lặng nghe Ảnh báo cáo. Lông mày gắt gao nhíu lại, trong lòng không biết là tư vị gì. Bỗng nhiên, Ảnh chần chừ nói: “Cung chủ, hài tử kia…” Nguyệt Như Tuyết nhìn hắn, bảo hắn tiếp tục nói, Ảnh lại chần chừ, rốt cuộc quyết tâm nói ra: “Cung chủ, hài tử kia hẳn là con của cung chủ.”
“Của ta.” Nguyệt Như Tuyết nghi hoặc hỏi, cũng ý bảo Ảnh giải thích một chút.
“Không biết cung chủ còn nhớ Liên Cơ hay không?”
Nghe được tên Liên Cơ, Nguyệt Như Tuyết cũng dần dần nhớ lại sự tình ba năm trước đây. Ảnh thấy Nguyệt Như Tuyết đang suy nghĩ, nói một tiếng “thuộc hạ cáo lui” liền không thấy bóng dáng. Nguyệt Như Tuyết mắt nhìn thượng cầm, nhất thời đã không còn hứng thú. Nhớ tới cặp mắt mang lệ kia, rồi lại nhớ vừa rồi Ảnh báo cáo, trong lòng nhịn không được đau thương. Nguyệt Như Tuyết biết chính mình vẫn là một người lãnh khốc, không có người nào hay bất cứ sự việc gì khiến cho hắn sinh ra loại cảm giác này, lần đầu tiên trong đời hắn muốn hảo hảo che chở một người.
Xa xa truyền đến tiếng bước chân, cắt ngang suy nghĩ của hắn, Dương Vũ Phong đang từ từ đi về phía lương đình, chính là lại đứng trước hồ không biết suy nghĩ cái gì. Dương Vũ Phong cũng không biết tại sao mình lại ở nơi này, chỉ biết hắn nghe một chút tiếng đàn, càng khát vọng nhìn thấy thân ảnh bạch sắc kia. Do dự một hồi, Nguyệt Như Tuyết đã tới trước mặt, ôm lấy hắn, lướt qua mặt hồ đi thẳng vào lương đình. Chờ được tới khi Dương Vũ Phong phản ứng, hắn đã ở trong lòng Nguyệt Như Tuyết.
Chăm chú nhìn nam tử cực kỳ xinh đẹp, Dương Vũ Phong không biết nên phản ứng thế nào, chỉ cảm thấy nam tử xinh đẹp trước mặt thật giống trăng, vừa thanh thoát lại lạnh lùng. Nguyệt Như Tuyết nhìn thấy hài tử phản ứng ngây ngốc, trong lòng ấm áp, cười hỏi: “ đẹp sao?” Dương Vũ Phong gật gật đầu, chờ hắn ý thức được việc mình làm nhất thời khuôn mặt đã đỏ bừng bừng.
“Tên là gì?” Nguyệt Như Tuyết ôn nhu hỏi. Dương Vũ Phong lắc đầu, hắn quả thật không biết chính mình gọi là gì.
“Không biết tên mình?” Nguyệt Như Tuyết nhíu mày. Dương Vũ Phong ảm đạm gật đầu. Chứng kiến phản ứng của hắn, Nguyệt Như Tuyết liền ôm chặt hài tử. Dương Vũ Phong cảm thấy, trái tim lạnh băng của hắn, cũng dần ấm áp trở lại.
Hai người dựa sát đã lâu, Nguyệt Như Tuyết rầu rĩ nói: “thực xin lỗi”. Dương Vũ Phong ngẩng đầu, nghi hoặc nhìn Nguyệt Như Tuyết, không tự chủ đưa tay sờ sờ trước mặt nam tử, không nói gì, an ủi hắn.
“Ngươi là hài tử của ta, ta là Nguyệt Như Tuyết.” Dương Vũ Phong không phát giác được thân mình chấn động, nhưng Nguyệt Như Tuyết đã nhận ra, nâng tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé trên người mình.
“Thực xin lỗi.” Nguyệt Như Tuyết lại nói một tiếng, Dương Vũ Phong lắc đầu, đem thân mình nhích lại gần.
“ Về sau gọi là Nguyệt Thu Triệt, được không?” Nguyệt Như Tuyết ôn nhu hỏi, Dương Vũ Phong ngẩng đầu, rồi lại cố sức gật đầu, lệ đã rơi đầy mặt.
“Phụ thân đánh đàn cho ngươi nghe được không?” Dương Vũ Phong cũng là Nguyệt Thu Triệt gật đầu. Nguyệt Như Tuyết lại nói: “lần trước cũng chứng kiến Triệt nhi ở bên kia lắng nghe, còn vừa nghe vừa khóc.” Nguyệt Thu Triệt nhất thời đỏ mặt, ôm lấy cổ Nguyệt Như Tuyết đem mặt mình vùi vào. Nguyệt Như Tuyết cười trong chốc lát, bắt đầu đánh đàn. Lần này tiếng đàn bất đồng lần trước, như một dòng nước ấm, dịu dàng như ánh trăng. Hết một khúc, đã thấy hài tử trong lòng ngủ say, liền ôm lấy bay khỏi lương đình.
Nguyệt Như Tuyết vừa trở lại Tuyết Triệt, Nguyệt Tinh cùng Nguyệt Trúc liền ra đón.
“Cung chủ, người đã về, có cái gì muốn chúng ta chuẩn bị sao?” Nguyệt Trúc hỏi, lại nhìn thấy hài tử trong lòng Nguyệt Như Tuyết, không khỏi lộ ra kinh ngạc. Nguyệt Như Tuyết lại thản nhiên nói: “Có cái gì ngày mai nói sau.”
“Vâng.” Nói xong lôi kéo Nguyệt Tinh cũng đang ngơ ngác, rời đi.
Nguyệt Như Tuyết nhẹ nhàng đem Nguyệt Thu Triệt đặt trên giường, muốn đi tắm một chút, lại phát hiện tay Nguyệt Thu Triệt gắt gao nắm lấy y phục của mình. Sủng nịnh cười cười, giữ nguyên áo, nằm bên cạnh Nguyệt Thu Triệt, ôn nhu ôm hắn vào lòng, phủ thêm chắn bông, chậm rãi khép mắt lại.
“Của ta.” Nguyệt Như Tuyết nghi hoặc hỏi, cũng ý bảo Ảnh giải thích một chút.
“Không biết cung chủ còn nhớ Liên Cơ hay không?”
Nghe được tên Liên Cơ, Nguyệt Như Tuyết cũng dần dần nhớ lại sự tình ba năm trước đây. Ảnh thấy Nguyệt Như Tuyết đang suy nghĩ, nói một tiếng “thuộc hạ cáo lui” liền không thấy bóng dáng. Nguyệt Như Tuyết mắt nhìn thượng cầm, nhất thời đã không còn hứng thú. Nhớ tới cặp mắt mang lệ kia, rồi lại nhớ vừa rồi Ảnh báo cáo, trong lòng nhịn không được đau thương. Nguyệt Như Tuyết biết chính mình vẫn là một người lãnh khốc, không có người nào hay bất cứ sự việc gì khiến cho hắn sinh ra loại cảm giác này, lần đầu tiên trong đời hắn muốn hảo hảo che chở một người.
Xa xa truyền đến tiếng bước chân, cắt ngang suy nghĩ của hắn, Dương Vũ Phong đang từ từ đi về phía lương đình, chính là lại đứng trước hồ không biết suy nghĩ cái gì. Dương Vũ Phong cũng không biết tại sao mình lại ở nơi này, chỉ biết hắn nghe một chút tiếng đàn, càng khát vọng nhìn thấy thân ảnh bạch sắc kia. Do dự một hồi, Nguyệt Như Tuyết đã tới trước mặt, ôm lấy hắn, lướt qua mặt hồ đi thẳng vào lương đình. Chờ được tới khi Dương Vũ Phong phản ứng, hắn đã ở trong lòng Nguyệt Như Tuyết.
Chăm chú nhìn nam tử cực kỳ xinh đẹp, Dương Vũ Phong không biết nên phản ứng thế nào, chỉ cảm thấy nam tử xinh đẹp trước mặt thật giống trăng, vừa thanh thoát lại lạnh lùng. Nguyệt Như Tuyết nhìn thấy hài tử phản ứng ngây ngốc, trong lòng ấm áp, cười hỏi: “ đẹp sao?” Dương Vũ Phong gật gật đầu, chờ hắn ý thức được việc mình làm nhất thời khuôn mặt đã đỏ bừng bừng.
“Tên là gì?” Nguyệt Như Tuyết ôn nhu hỏi. Dương Vũ Phong lắc đầu, hắn quả thật không biết chính mình gọi là gì.
“Không biết tên mình?” Nguyệt Như Tuyết nhíu mày. Dương Vũ Phong ảm đạm gật đầu. Chứng kiến phản ứng của hắn, Nguyệt Như Tuyết liền ôm chặt hài tử. Dương Vũ Phong cảm thấy, trái tim lạnh băng của hắn, cũng dần ấm áp trở lại.
Hai người dựa sát đã lâu, Nguyệt Như Tuyết rầu rĩ nói: “thực xin lỗi”. Dương Vũ Phong ngẩng đầu, nghi hoặc nhìn Nguyệt Như Tuyết, không tự chủ đưa tay sờ sờ trước mặt nam tử, không nói gì, an ủi hắn.
“Ngươi là hài tử của ta, ta là Nguyệt Như Tuyết.” Dương Vũ Phong không phát giác được thân mình chấn động, nhưng Nguyệt Như Tuyết đã nhận ra, nâng tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé trên người mình.
“Thực xin lỗi.” Nguyệt Như Tuyết lại nói một tiếng, Dương Vũ Phong lắc đầu, đem thân mình nhích lại gần.
“ Về sau gọi là Nguyệt Thu Triệt, được không?” Nguyệt Như Tuyết ôn nhu hỏi, Dương Vũ Phong ngẩng đầu, rồi lại cố sức gật đầu, lệ đã rơi đầy mặt.
“Phụ thân đánh đàn cho ngươi nghe được không?” Dương Vũ Phong cũng là Nguyệt Thu Triệt gật đầu. Nguyệt Như Tuyết lại nói: “lần trước cũng chứng kiến Triệt nhi ở bên kia lắng nghe, còn vừa nghe vừa khóc.” Nguyệt Thu Triệt nhất thời đỏ mặt, ôm lấy cổ Nguyệt Như Tuyết đem mặt mình vùi vào. Nguyệt Như Tuyết cười trong chốc lát, bắt đầu đánh đàn. Lần này tiếng đàn bất đồng lần trước, như một dòng nước ấm, dịu dàng như ánh trăng. Hết một khúc, đã thấy hài tử trong lòng ngủ say, liền ôm lấy bay khỏi lương đình.
Nguyệt Như Tuyết vừa trở lại Tuyết Triệt, Nguyệt Tinh cùng Nguyệt Trúc liền ra đón.
“Cung chủ, người đã về, có cái gì muốn chúng ta chuẩn bị sao?” Nguyệt Trúc hỏi, lại nhìn thấy hài tử trong lòng Nguyệt Như Tuyết, không khỏi lộ ra kinh ngạc. Nguyệt Như Tuyết lại thản nhiên nói: “Có cái gì ngày mai nói sau.”
“Vâng.” Nói xong lôi kéo Nguyệt Tinh cũng đang ngơ ngác, rời đi.
Nguyệt Như Tuyết nhẹ nhàng đem Nguyệt Thu Triệt đặt trên giường, muốn đi tắm một chút, lại phát hiện tay Nguyệt Thu Triệt gắt gao nắm lấy y phục của mình. Sủng nịnh cười cười, giữ nguyên áo, nằm bên cạnh Nguyệt Thu Triệt, ôn nhu ôm hắn vào lòng, phủ thêm chắn bông, chậm rãi khép mắt lại.