Chương 14: Làm Việc
Tắm rửa xong, lúc đi qua tiền sảnh, nhìn thấy bên trong một mảnh náo nhiệt, nhóm thanh niên trí thức tụ tập ngồi một chỗ, không biết đang nói cái gì, mỗi người đều có cảm xúc dâng trào mãnh liệt, có nói có cười. Cô ấy không có nửa điểm hứng thú, từ trước đến nay cũng không thích tham dự mấy hoạt động tụ họp buổi tối của nhóm thanh niên trí thức. Ngồi bên giường, lấy ra kem dưỡng da, mở ra mới phát hiện chỉ còn một chút, cô ấy dùng tay chỉ lấy một chút, thoa vào hai lòng bàn tay, lại bôi đều lên mặt. Quần áo, giày đều phải mua, đôi giày vải bởi vì mỗi ngày đều làm việc trên cánh đồng nên đã bị mài mòn quá nhiều rồi. Nhìn thấy có nữ thanh niên tri thức mang “giày thủy tinh”, kiểu dáng khá đẹp. Mà quần áo đã hai, ba bộ, còn muốn mua thêm vài bộ nữa, không biết trong trấn có bán váy hay không, bởi vì mùa hè nóng, nên mặc váy sẽ khá mát. Bánh quy với kẹo hoa quả ăn cũng tạm được. Cô ấy ngồi khoanh chân trên giường, đem hóa đơn với tiền ra kiểm tra lại một lần, tiền mặt có tám mươi tệ một đồng và ba hào, trong hóa đơn có phiếu thịt, phiếu vải nhiều, còn phiếu kẹo hoa quả đã hết rồi. Ban đêm tối như mực, nằm ở trên giường, mới nhắm mắt nghỉ ngơi, bỗng dưng, trong đầu hiện lên thân ảnh của Thẩm Yến. Trong lòng cô ấy lại thình thịch một cái. Toi rồi, rung động rồi sao? Một đêm yên tĩnh. Ngày hôm sau lúc tập hợp để phơi nắng, đứa trẻ chạy tới tặng trứng chim, cười nói: “Chị Kiều, trứng chim cho chị nè.” Mạnh Kiều đưa tay nhận lấy, phát hiện vẫn còn nóng. Có chút cảm động, cười nói: “Oa, cảm ơn nhóc Tiểu Hào nha.” “Không có gì ạ, đây là chuyện nên làm mà. Chị của em nói phải cảm ơn cây kem của chị.” Tô Hào vui vẻ cười. Cô ấy từ trong túi lấy ra một viên kẹo đường đưa cho cậu bé, cười nói: “Nè, thưởng cho em một viên kẹo đường.” Tô Hào nhận lấy, nhoẻn miệng cười: “Cảm ơn chị.” Nói xong thì chạy về bên cạnh mẹ Tô. Trong lòng nghĩ chị Kiều tốt quá đi. Mạnh Kiều lén lút cúi xuống bóc trứng chim, hai rồi ba miếng thì đã nhét hết vào miệng. Bữa sáng hôm nay vẫn chưa có gì bỏ bụng, chỉ ăn một chút cháo. Tối qua ăn một bữa ngon, bây giờ cảm thấy vô vị, bánh mì ăn cũng không vào. Dạ dày cũng kén chọn rồi. Ở trong đám người, ngạc nhiên phát hiện Thẩm Yến cũng đến đây. Anh hôm nay không chỉ mặc áo sơ mi, mà bên trong là chiếc ao sơ mi màu trắng, bên ngoài là áo dài tay màu xanh lam trong, quần màu xanh lam thẫm, chân đi đôi giày giải phóng màu xanh lục. Dáng người tỉ lệ rất tốt, ăn mặc đơn giản, nhưng thoạt nhìn vô cùng đẹp trai. Cô ấy cười phất tay với anh. Thẩm Yến sau khi phát hiện ra Mạnh Kiều, lông mày không khỏi có chút nhếch lên, cười vui vẻ sáng lạn, lại cúi đầu cười cười, một hàm răng trắng sáng. Trong lòng vui mừng, đoán rằng cô ấy cười chào hỏi lộ liễu như vậy, chắc là cũng để ý anh rồi. Đi tới bên cạnh Lục Nguyên, hai người không biết đang nói gì, nhưng khi liếc mắt một cái nhìn trộm cô ấy, thì thấy miệng cô ấy đang phồng lên, không biết là đang ăn gì nữa? Lại cười nhẹ một cái. Lục Nguyên phát hiện Thẩm Yến gần đây thực sự trở nên rất thích cười, cả người cũng rực rỡ cả lên. Anh ấy tò mò cười hỏi: “A Yến, gần đây có chuyện gì vui hả?” “Chuyện vui gì cơ?” Thẩm Yến cười đậm, vỗ bả vai của anh em tốt: “Ừ, đúng là có chuyện vui.” Lục Nguyên chẳng hiểu gì, nhưng anh ấy gần đây cũng có cùng Tô Dao lén qua lại, ánh mắt anh ấy dừng lại ở trên người cô gái tết hai bím tóc cách đó không xa ở phía trước. Đối phương hình như có linh cảm, nên lập tức quay đầu lại. Hai người bốn mắt đối diện, nảy sinh tình cảm ám muội, Tô Dao ngượng ngùng vội vàng quay đi, anh ấy bỗng cảm thấy tim đập nhanh, cúi đầu hé miệng cười. Sau khi Dương đội trưởng phát biểu động viên xong, một trận tiếng xôn xao vang lên, mọi người đều xuất phát hướng về ruộng lúa. Mạnh Kiều vẫn bị sắp xếp đi gặt lúa, ngày hôm sau mệt mỏi đau hết cả thắt lưng, bây giờ còn đau hơn, cũng không đứng thẳng lưng dậy được. Mọi người vẫn giống như ngày hôm qua, thi đấu gặt lúa. Hình như như vậy mới có động lực lớn hơn. Quần áo xám xanh một màu, không ít nơi phải vá. Lao động trên ruộng vô cùng buồn tẻ nhạt nhẽo, cũng vô cùng mệt nhọc gian khổ. Tưởng chừng cũng không có người nguyện ý sống cả đời như vậy. Sinh ra lớn lên ở thập niên bảy mươi, vốn là như thế, sức lao động chính là tất cả. Tất cả con người đều có ước muốn, trong cái khổ tạo ra niềm vui. Bỗng dưng, một thân ảnh cao lớn đến đứng bên cạnh. Anh cười nhìn rất đẹp, đôi mắt đào hoa cong cong giống Nguyệt Nha. Nhỏ giọng nói: “Một lát nữa em hãy đứng cạnh anh.” Vừa thấy anh thì trong lòng đã ổn định hơn, Mạnh Kiều ừ một tiếng, khóe mắt cong cong cười. Cô ấy đổi đến đứng vị trí ngoài cùng, Thẩm Yến không động đậy đứng ở bên cạnh cô ấy. Hai người ăn ý cười. Khẩu hiệu của trận đấu vang lên, anh giơ tay chém dao xuống, gặt rất nhanh, gặt giúp những hạt thóc cô ấy phụ trách. Cô ấy lập tức thấy thoải mái hơn nhiều rồi. Cũng gập cong lưng xuống, tận lực đi gặt lúa. Sau khi qua mười giờ trưa, tầng mây cũng tiêu tán, thời tiết cũng ngày càng nóng, tiếng ve bên tai không ngừng. Ngẩng đầu lên, ánh mặt trời chói mắt. Cô ấy đứng lên, bàn tay nắm hờ, đấm nhẹ cái lưng đau nhức, bỗng nhiên mở miệng hỏi: “Thẩm Yến, anh có cách nào có thể không cần làm việc không?” Theo như cô ấy biết thì năm sau sau khi tiếp tục thi đại học, thanh niên trí thức mới có thể bình thường trở về thành. Cô ấy tay gầy chân gầy thế này, cơ thể ăn không tiêu, sợ là chịu không nổi đến ngày đó. Thẩm Yến hơi ngạc nhiên. Bỗng nhiên đáy lòng dấy lên một trận chua xót, cô ấy muốn rời khỏi đây sao? Mím môi, cười yếu ớt nói: “Mệt rồi sao? Em nghỉ một chút đi. Anh giúp em, em ngồi bên cạnh đi, để việc anh làm cho.” Mạnh Kiều cười chua xót, người giàu trong tương lai cũng phải làm việc, huống chi người qua đường như cô ấy. Vẫn luôn lớn lên trong nhung lụa sung sướng an nhàn, bây giờ đột nhiên đến nơi này, không phải là thể nghiệm cuộc sống, mà thật sự cảm nhận được mệt mỏi, cảm thấy cơ thể đau đớn. Thở dài một hơi, ngữ khí chân thành nói với anh: “Thẩm Yến, cảm ơn anh nha.” Khóe miệng anh hơi nhếch lên. Cách trở về thành phố thì anh biết, cũng có cách để cô ấy trở về thành phố, nhưng trong lòng lại ích kỷ, không muốn cô ấy rời đi. Anh cúi đầu tiếp tục làm việc. Một khi có suy nghĩ này, trong lòng lập tức dấy lên nỗi lo lắng không giải thích được. Sẽ có một ngày cô ấy phải trở về thành phố, gia đình cô ấy có bối cảnh là công nhân, mà anh cũng chỉ là nông dân nghèo hèn. Đội sản xuất đã tới phê bình rất nhiều thanh niên trí thức, có xuất hiện mấy thanh niên trí thức đã kết hôn, nhưng không có ai nguyện ý gả hoặc lấy nông dân mà ở lại cả. Ở lại đây, nghĩa là phải từ bỏ thân phận hộ tịch ở trong thành phố, ở lại nông thôn trở thành nông dân nghèo khổ. Cô ấy có phải hay không vì nguyên nhân này, nên khi xem bộ phim tối đó, biết được anh đã thích cô ấy rồi, cho nên bị dọa tới mức ngã xuống xe sao? Mạnh Kiều không biết anh đang nghĩ gì, phát hiện anh đang mím chặt môi, lưỡi liềm trong tay cắt càng ngày càng nhanh, cô ấy căn bản không có cách nào xuống tay hỗ trợ. Hồi lâu, Thẩm Yến cuối cùng cũng dừng lại. Lén nhìn cô ấy một cái, phát hiện Mạnh Kiều ở đối diện cũng đang nhìn anh cười ngây ngô, bộ dáng ngốc manh đáng yêu, anh buồn cười hỏi: “Sao vậy?” Mặt anh đầy mồ hôi, ngũ quan thâm thúy, đường cong trên cơ thể rõ ràng, cả người đều là sức mạnh. Chậc chậc chậc, cái hơi thở đầy hormone này đến phả vào mặt. Sự cảm khái vừa rồi đã sớm tiêu tan, cô ấy lạc quan, từ trước tới nay đều là tới đâu hay tới đó. Cười tủm tỉm nói: “Em đang nghĩ, Thẩm Yến anh thật đẹp trai nha.” Anh mặt ửng đỏ, trong lòng run rẩy. Cúi đầu cười một tiếng, tiếp tục động tác trong tay. Trong lòng bỗng nảy ra một ý nghĩ, mặc kệ thế nào cũng phải giữ cô ấy lại, cả đời đều đối tốt với cô ấy. Bỗng nhiên nhìn ra, bên miệng lại đưa đến một cánh tay nhỏ bé trắng nõn, cầm viên kẹo mê người. Anh không thích ăn kẹo, nhưng đột nhiên lại muốn nếm thử một chút. Mạnh Kiều bóc kẹo đưa đến bên miệng anh, cười tủm tỉm nói: “Há miệng, mời anh ăn kẹo, có thể bổ sung năng lượng đó.” Thẩm Yến nhìn cô ấy một cái, con ngươi mang ý cười. Cúi đầu cắn viên kẹo, nhân cơ hội này mà hôn đầu ngón tay cô ấy một cái. Ngọt, hơi câu dẫn cười, tiếp tục quay người ra sức làm việc. Mạnh Kiều cảm giác ngón tay có chút mềm mại ôn nhuận, lại nhìn đôi môi quyến rũ của anh, nháy nháy mắt, anh hôn tay cô ấy sao? Hai má nhất thời phiếm hồng. Mạnh kiều: “…” Trong lòng thầm nghĩ con người thời nay đơn thuần lại bảo thủ, Thẩm Yến chắc chắn không phải cố ý đâu. Nhưng mà, vừa nãy môi anh hình như cũng mềm mại nha, trong lòng Mạnh Kiều nhảy lên một cái. Nhìn bóng dáng anh đang làm việc, cô ấy cũng bóc một viên kẹo, bỏ vào miệng mình, trộm hôn vào đầu ngón tay được anh chạm vào. Mặt liền đỏ hơn. Trong lòng nhảy thình thịch, từ trong túi lấy ra đôi găng tay đeo vào. Cúi lưng xuống, cũng bắt đầu hỗ trợ gặt lúa. Trong miệng rất ngọt, trong lòng cũng cảm thấy ngọt ngào.