Chương 6
Mạnh Kiều cúi người cầm lấy một cái bát trong chậu, chuẩn bị múc nước uống thì bầu nước trên mặt thùng bất ngờ bị một bàn tay thon dài lấy đi mất. Cô ấy chớp chớp mắt. Ngẩng đầu lên thì đối diện với một gương mặt tuấn tú đang đột nhiên rút ngắn khoảng cách lại. Mũ rơm hạ xuống, mái tóc ngắn của anh đã bị mồ hôi thấm ướt. Mồ hôi lớn như hạt đậu thuận theo vầng trán và gương mặt trượt xuống không ngừng, chiếc áo sơ mi trắng cũng bị mồ hôi thấm ướt dán chặt vào cơ thể, đường cong cơ bắp màu lúa mì như ẩn như hiện. Cô ấy bỗng dưng cảm thấy hô hấp của mình cứng lại, mở miệng cười cười: “Đồng chí, hôm nay nóng quá đi mất, vất vả rồi. Anh lên trước đi.” Thẩm Yến cười nhẹ một tiếng. Anh một tay cầm bát, một tay dùng lấy bầu nước múc một muôi lớn nước sôi để nguội từ trong thùng gỗ rồi nói với cô ấy: “Cũng lấy cả chén của cô ra đây.” Mạnh Kiều khẽ giật mình, rồi lập tức phản ứng lại, đưa bát ra đằng trước nhận trước. Anh rót nước cho cả hai bát. Mạnh Kiều có hơi không ngờ được, cười nói: “Cảm ơn nhá.” Thẩm Yến nở nụ cười với cô ấy, rồi cầm lấy bát đi thẳng đến chỗ Tô Dao đang làm việc trên cánh đồng. Cô ấy ngửa đầu uống nước ừng ực, uống xong thì than thở một chút. Thoải mái quá, thời tiết này oi bức quá. Sau khi thả bát xuống thì cô ấy lại múc thêm một bát nước nữa, định đưa cho Từ Đông Đông. Ban đầu Từ Đông Đông còn rất tức giận, thoáng nhìn qua cô ấy đang nâng bát bằng hai tay, cẩn thận từng li từng tí bước tới, dáng vẻ tươi cười. Cô ta khoong khỏi cảm thấy sợ hãi trong lòng, không biết là cô ấy lại muốn giở trò quỷ gì. Mạnh Kiều mỉm cười, không cần lộ mặt cũng có thể nhận ra ngữ khí của cô ấy là đang mỉm cười, tiếng nói mềm mềm mại mại: “Đông Đông, mau uống chút nước đi. Cậu chảy nhiều mồ hôi quá, cần bổ sung nước.” Từ Đông Đông: “Không uống, muốn uống tớ sẽ tự lấy.” Mạnh Kiều không tức giận, còn nói thêm: “Cậu nói xem, tớ cũng đã cầm đến nơi rồi, uống đi mà.” Từ Đông Đông cúi đầu không nói lời nào, tiếp tục ra sức cắt cỏ. Mạnh Kiều thở dài một hơi, nói: “Không uống thì lãng phí quá, tớ thấy Lục Nguyên phía đối diện hình như còn chưa uống nước, nếu không thì để tớ đưa cho anh ấy vậy.” Từ Đông Đông lập tức cướp lấy nước, uống một hơi xong hết. Mạnh Kiều mỉm cười, nhận lấy bát, nịnh nọt nói: “Đông Đông, cậu làm việc thật là nhanh nhẹn. Người đàn ông nào có phúc lắm mới lấy được cậu.” Lao động là vinh quang. Từ Đông Đông: “…” Sau khi Mạnh Kiều nhận lấy bát, hài lòng nói mấy câu lấy lòng Từ Đông Đông rồi tính toán trở lại chỗ râm mát lúc nãy tiếp tục kiếm sống. Kết quả, vừa nhìn thì ngu người luôn. Cỏ đâu rồi? Cỏ đâu! Cảm giác giống như khóc không ra nước mắt, Từ Đông Đông đứng phía đối diện hơi nhếch miệng lên, đang bắn sang một ánh mắt ánh kỳ lạ đúng không? Thật là phải cảm ơn cô ta rồi. Vất vả lắm mới nhịn được đến lúc ăn trưa, chỉ trong thời gian cơm nước buổi trưa thì đội sản xuất mới tốt hơn một chút. Dù sao thì mọi người cũng làm việc mệt mỏi rồi, không ăn no thì không có sức. Khi nhìn thấy thím Ngô mở máy kéo đi đến lớn tiếng gọi ăn cơm. Mạnh Kiều vượt qua từng mảnh ruộng cỏ đã được cắt trụi, lại là người đầu tiên đến bên cạnh thím Ngô, gỡ khăn che mặt xuống thả vào trong túi áo, cười híp mắt nói: “Thím Ngô ơi, hôm nay có món ngon gì thế?” Thím Ngô cũng chẳng cảm thấy kinh ngạc. Cô nhóc này cứ ăn cơm là tích cực nhất. Thím lấy sắc mặt bình tĩnh mở nắp ra, bên trong có thịt kho tàu! Cô ấy nhớ rất kỹ là lúc đi chợ thím Ngô đã mua thịt heo. Đôi mắt cô ấy tỏa sáng, tranh thủ thời gian cầm bát rồi lấy hai tay nâng sang, nhìn thịt kho tàu bóng loáng hiện ra thì nuốt một ngụm nước miếng. Thím Ngô nhận lấy bát, lấy hai xẻng cơm cho cô ấy, lúc múc thịt kho tàu lại nhìn thấy cô nhóc này sắp ngã vào trong nồi đến nơi thì gõ nhẹ lên đầu cô ấy một cái: “Tránh ra.” Cô ấy “A” lên một tiếng rồi lùi lại một bước, nhìn chằm chằm thím Ngô rồi hỏi: “Thím Ngô, mỗi người được mấy miếng?” Cô ấy đã biết là cái gì cũng chia theo đầu người. Thím Ngô gắp lên một miếng, không có ý tốt nói: “Mỗi người một miếng.” Sắc mặt Mạnh Kiều tối sầm, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại ánh sáng, có ít hơn nữa cũng là thịt nha. Cô ấy chỉ vào một miếng thịt kho tàu cả mỡ cả nạc, mềm giọng nói: “Thím Ngô ơi, đổi một miếng đi, cháu muốn miếng này.” Thím Ngô trừng cô ấy một cái, cuối cùng vẫn yên lặng đổi cho cô ấy, rồi còn chan thêm cho cô ấy chút nước thịt vào trong bát cơm. Mạnh Kiều mỉm cười đến mức mặt mày cong cong: “Cảm ơn thím Ngô!” Sau khi nhận bát, cô ấy lại đi đến gò núi nhỏ nằm dưới bóng cây kia, xếp bằng ở nơi râm mát rồi mới tháo nón treo trên cổ xuống. Cô ấy không nhiều mồ hôi, nhưng hai bên mặt lại nóng đến đỏ rực, trong trắng lộ ra màu hồng, giống như một quả đào mật chín. Dù lười biếng như thế nào cũng buộc phải làm việc dưới trời nóng nực thế này. Dù làm việc có chậm một chút cũng rất mệt mỏi đấy nha. Cô ấy cười cười, gắp miếng thịt kho tàu lên cắn một ngụm nhỏ, thả lại rồi xúc một miếng cơm. Thật là thơm quá! Cảm giác mềm mại, béo mà không ngán, hương vị của thịt kho tàu này có thể so sánh được với món ông bố già nhà cô làm. Nghĩ đến lại có chút chua xót cánh mũi. Bên cạnh có một bóng dáng màu trắng ngồi xuống, khóe miệng cong thành một độ cong xinh đẹp, giọng nói trầm thấp mang theo cả ý cười trêu ghẹo: “Chỉ ăn một miếng thịt mà em đã xúc động phát khóc sao?” Mạnh Kiều nghiêng đầu nhìn anh. Người giàu nhất trong tương lai đang ở trước mặt cô ấy đây, liệu có thể ôm đùi anh không nhỉ? Nói không chừng có thể nhờ vào đó để đi lên đỉnh cao của đời người. Mặc dù bây giờ anh không có tiền, nhưng quen biết từ bây giờ, đến khi giàu sang thì đừng có quên là được. Ngẫm lại cô ấy lập tức mỉm cười. Nhìn thấy Mạnh Kiều nhìn mình cười ngây ngô, Thẩm Yến cong miệng cười một tiếng, hỏi: “Nghĩ cái gì đấy?” Không hiểu sao tâm tình của Mạnh Kiều lập tức vui vẻ, cười với anh rồi nói: “Không có, em đang nghĩ món thịt kho tàu này ăn ngon quá, lần sau ăn không biết phải chờ đợi đến lúc nào nữa.” Thẩm Yến lấy hai miếng thịt kho tàu từ trong bát của anh bỏ vào bát của cô. Mạnh Kiều ngẩn người. Phản ứng đầu tiên là sao anh lại có nhiều như thế, có đến năm miếng thịt kho tàu! Không phải thím Ngô nói là mỗi người được một miếng thôi sao? Thím Ngô bất công quá! Thẩm Yến mỉm cười: “Ăn đi.” Mạnh Kiều xê dịch mông tiến lại gần, hạ giọng nói: “Này, đồng chí, anh có cách gì mà có thể khiến thím Ngô công bằng liêm chính đặc biệt chăm sóc vậy? Dạy cho em một chút đi. Thím Ngô không ăn mềm không ăn cứng, em sắp buồn chết rồi.” Rồi cô ấy lại nhìn lên gương mặt dễ nhìn của anh, nghi ngờ hỏi: “Chẳng lẽ là mỹ nam kế à?” “Ha ha…” Thẩm Yến không nhịn được mà cười thành tiếng, sau đó nhếch môi, cúi người tiến sát lại tai cô ấy, cũng đè thấp giọng nói, giọng nói đặc biệt trầm thấp khàn khàn. Mạnh Kiều mở to hai mắt nhìn, cẩn thận nghe, hơi thở ấm áp phun ra khiến mặt cô ấy có chút ngứa ngáy. Chỉ nghe thấy anh nói từng câu từng chữ rất chậm: “Cách của anh chính là đưa tiền cho thím Ngô.” Lỗ tai cô ấy có chút ngứa ngáy. Tê dại. Cô ấy cảm thấy không được tự nhiên, co giật khóe miệng một chút rồi lại dịch sang ngồi hơi xa một chút: “Ừm, em biết rồi, cảm ơn anh nha, đồng chí.” Quả nhiên là có tiền là có thể sai khiến quỷ thần, người xưa thật sự không lừa ai cả. Thẩm Yến nhìn gương mặt ửng đỏ của cô ấy, trong lòng khẽ run lên rồi lại nhìn sườn đất nhỏ cô ấy đang ngồi lên, không nhịn được mở miệng nói: “Em ngồi lên phần mộ rồi.” Mạnh Kiều cúi đầu nhìn gò núi nhỏ, hậu tri hậu giác thét chói tai “Á…” một tiếng, rồi bê bát nhảy lên. Nói ra cũng cảm thấy kỳ quái, sao vị trí râm mát này lại không ai ngồi chứ? Thẩm Yến nhìn cô ấy, cười ha ha. Mạnh Kiều yếu ớt nghẹn đỏ bừng mặt nhìn anh chằm chằm. Vừa rồi suýt chút nữa cô ấy đã hất bay cả chén. Đây là ông lớn trong tương lai, không thể tức giận được. Cô ấy cúi đầu nhìn thịt kho tàu trong bát anh vừa cho. Cũng không còn tức giận nữa. Cô ấy bưng lấy bát, cười với anh một cái: “Đồng chí, cảm ơn anh đã nhắc nhở nhé, em đổi chỗ đây, anh cứ từ từ ăn đi.” Thẩm Yến cong môi cười cười. Nhìn thấy cô ấy cẩn thận từng li từng tí bước trên ruộng, giống như xiếc đi dây vậy, động tác vừa vụng về lại buồn cười, lại còn có chút đáng yêu nữa? Mạnh Kiều đi về phía Tô Dao, Tô Dao và mấy thôn dân đang ngồi trên phần đất tương đối cao trên bờ ruộng, cũng coi như râm mát vì đằng sau toàn là cây trúc. Đi trên đường, cô ấy không quên ăn thịt kho tàu anh cho một cách nhanh gọn. Không thể lộ tài ra ngoài, thịt cũng thế. Cô ấy cười híp mắt đi đến bên cạnh Tô Dao: “Chị Dao ơi.” Tô Dao nghe xong thì ngẩng đầu, mỉm cười với cô ấy rồi lại cúi đầu xuống tiếp tục ăn cơm. Mạnh Kiều ngồi xuống bên cạnh cô, thoải mái mà thở dài “Ài…” một tiếng, rồi bê bát lên rồi bắt đầu ăn. Cô ấy ăn cơm sạch sẽ. Sau khi ăn xong thì nghiêng mặt nhìn sang thấy Tô Dao cũng ăn xong rồi, đang định đứng dậy. Tô Dao cầm bát đũa đi đến, mắt cười cong cong: “Chị Dao, thuận tiện cũng giúp em một chút nhé, cảm ơn chị.” Tô Dao nhíu lông mày một chút, nhìn gương mặt tươi cười xinh đẹp của cô ấy, gần như không thể mở miệng từ chối được, cuối cùng vẫn nhận lấy bát đũa rồi cầm đi trả lại cùng nhau. Gió thổi cây trúc sau lưng vang lên tiếng xào xạc. Ánh nắng xuyên thấu qua khe hở của lá trúc, chiếu xuống mặt đất thành những chiếc bóng lỗ chỗ. Trong cánh mũi của cô ấy đều là hương vị của bùn đất và cỏ xanh. Bối rối đột kích. Mạnh Kiều cởi chiếc áo sơ mi dài tay bằng vải thô ra rồi trải xuống cỏ, bên trong cô ấy còn mặt một bộ ngắn tay, lộ ra cánh tay trắng như ngó sen. Cô lấy mũ che kín mặt rồi nằm xuống, bắt chéo chân. Một trận gió nhẹ thổi đến, thoải mái không thôi. Cô ấy ngáp một cái rồi mơ màng ngủ thiếp đi. Tô Dao nhìn thấy bộ dáng vô tư vô lo này của cô ấy thì mỉm cười, ngồi nghỉ ngơi ở vị trí cách đấy không xa rồi cầm mũ phẩy gió. Cô nhìn Lục Nguyên cách đó không xa, anh ấy đang ngồi cùng với Thẩm Yến. Hai người đó không biết đang nói chuyện gì đó, ánh mắt luôn nhìn lại đây. Tô Dao cúi đầu xuống. Từ nhỏ ba người đều lớn lên cùng nhau trong thôn. Quan hệ giữa bố của Thẩm Yến và bố của cô rất tốt, trước kia đã nói ngoài miệng là làm thông gia từ bé. Mà Lục Nguyên là con cả trong nhà, bên dưới còn có ba đứa em gái. Tính cách của anh ấy là trầm ổn nhất, cũng hướng nội nhất nhưng thật ra hai người đã tâm ý tương thông từ lâu. Đời trước lãng phí quá nhiều thời gian, quanh đi quẩn lại vẫn không thể ở cùng với nhau. Hiện tại hai người đều đã hai mươi hai tuổi, đã qua tuổi tác cưới xin hợp lý là nam hai mươi, nữ mười tám. Trong Bách Trượng Ao, mẹ Lục có tiếng là mạnh mẽ ương ngạnh. Bà ghét bỏ tình trạng của nhà cô, có sức lao động cũng chỉ có cô, lo lắng sau khi gả đi cô sẽ gánh cả nhà mẹ đẻ nên không đồng ý cho hai người kết giao với nhau. Sang năm là thi tốt nghiệp trung học lại, nói không chừng còn có thể thi đỗ một trường đại học cùng với Lục Nguyên. Vấn đề kinh tế cũng phải giải quyết nhanh chóng. Nếu như mình rời đi, cũng không yên lòng để cho một mình mẹ ở đây chăm Tiểu Hào. Tô Dao cúi đầu im lặng một lúc. Cô ngẩng đầu lên một cái đã nhìn thấy thanh niên trí thức Từ cầm một quyển sách đi đến bên cạnh Lục Nguyên. Cô không nhịn được mà nhíu chặt lông mày một chút. Thời gian nghỉ trưa đã kết thúc từ lâu. Mạnh Kiều ngủ trưa đến mơ mơ hồ hồ, cảm nhận được cơ thể đang tiến vào trong mơ, đáy lòng buồn bực, toàn thân rất mệt mỏi. Có mấy thanh niên trí thức và thôn dân đi qua, có ý tốt nhắc nhở cô ấy mau bắt đầu công việc. Nhưng cô ấy vẫn không thức dậy. Tất cả mọi người đều làm việc trong ruộng rồi. Từ Đông Đông sau khi nhìn thấy từ xa thì bước nhanh sang, chớp mắt xốc mũ của cô ấy lên: “Mạnh Kiều, mau dậy đi, đừng…” Đột nhiên cô ta phát hiện ra sắc mặt của cô ấy rất yếu ớt, trên trán rịn ra tầng mồ hôi mỏng lít nha lít nhít. Lòng cô ta khẽ giật mình. “Mạnh Kiều, cậu tỉnh lại đi!” Cô ta vươn tay vỗ mặt cô ấy, gương mặt lạnh buốt, đôi mắt của cô ấy đóng chặt, hô hấp vừa nông lại nhanh, dáng vẻ giống như rất khó chịu. Cô ta nhanh chóng la lớn về phía đội trưởng Dương đang đứng cuốc đất cách đây không xa: “Đội trưởng Dương, đội trưởng Dương! Mau đến đây xem đi, Mạnh Kiều xảy ra chuyện rồi!”