Chương 30: – Tầng 4 – 8
Hành vi của Giang Dịch Dịch như làn sóng, khuếch tán tạo thành phản ứng dây chuyền ở tầng bốn.
Giang Dịch Dịch nói được làm được, cậu kéo Giản Tư về phòng giam, cửa phòng vừa đóng thì mọi mưa gió bên ngoài thế gian đều không còn liên quan.
Giản Tư lui vào góc cách Giang Dịch Dịch xa nhất, lòng đầy sợ hãi nhìn chằm chằm Giang Dịch Dịch, từ lúc nãy cậu ta đã không ngừng run rẩy.
Lâm Dị vừa vội vã rời đi, hiển nhiên là có việc cần làm.
Kẻ Điên vẫn im lìm như cũ, lặng lẽ theo sau Giang Dịch Dịch.
Giang Dịch Dịch ngồi trên sofa đánh giá Giản Tư.
Giản Tư dưới ánh mắt đánh giá của cậu ngay cả tần suất run rẩy cũng nhanh hơn.
Giang Dịch Dịch không vội lên tiếng – cậu đang đau đầu nên xử lý đứa con ghẻ này thế nào.
Mà Giản Tư bị Giang Dịch Dịch đánh giá lại không thể bình tĩnh để đối diện với sự im lặng này, sự sợ hãi lan ra khắp tâm trí, khắc sâu hơn cả khi đối diện với cái chết, cậu ta ở tầng bốn một thời gian rồi, rất nhiều lần bị cái chết uy hiếp nhưng đều thoát được trong gang tấc.
Nhưng không có lần nào khiến cậu ta sợ hãi tới mức này, thậm chí còn có ảo giác như đã thật sự chết đi.
Cơ thể, linh hồn thậm chí là bản năng đều đang gào thét cậu ta phải tránh xa đối phương.
Đối với Giản Tư mà nói, sự sợ hãi của cậu ta rất đơn giản, cái chết đủ để cậu ta nao núng, về phần những thứ ngoài cái chết với cậu ta mà nói thì quá mức xa vời, không có giá trị suy nghĩ.
Giữa sự im lặng Giản Tư ý thức được mình phải nói gì đó phá vỡ sự im lặng này, phải làm gì đó để sống sót khỏi tay Giang Dịch Dịch.
“Tôi…” Từ này vừa ra, âm cuối lập tức nhỏ lại cho tới khi trở thành tiếng gió hòa vào không khí.
Ánh mắt Giang Dịch Dịch dừng trên người Giản Tư.
Nỗi sợ cái chết lại ùa tới, trước khi Giản Tư có được suy đoán lý trí thì bản năng đã chiếm lấy cơ thể, muốn thử tìm một con đường sống: “Tôi… tôi không cần rửa sạch oan khuất nữa, tôi không điều tra gì nữa, tôi chỉ cần sống tiếp.”
Ánh mắt Giang Dịch Dịch hơi ngây ra, không biết có nên khen cậu ta một câu thức thời không, tuy cậu đã chuẩn bị tâm lý về sự vô năng của nhân vật chính nhưng vì sống tiếp mà nhanh chóng buông bỏ tất cả những thứ bản thân kiên trì sau khi vào tù, loại phản ứng này rất khó khiến người khác có thể đánh giá được.
“Tuy tôi thấy có lẽ cậu hiểu lầm gì đó…” Giang Dịch Dịch hơi ngừng, nhận được biểu cảm càng thêm hoảng sợ của đối phương, là dáng vẻ hoàn toàn bị nỗi sợ chiếm lấy.
“Nhưng tôi không cần phải giải thích mọi thứ với cậu.”
Giang Dịch Dịch có rất nhiều ưu điểm, không bị cảm xúc và cảm quan chiếm hữu chỉ là một trong số đó, thứ duy nhất có thể khiến cậu thay đổi thái độ chính là ghi chú mà cậu gán cho người khác chứ không phải dáng vẻ bày ra cho thế gian.
Bất kể là lúc mới gặp hay lúc này, biểu hiện của Giản Tư cực kỳ tồi tệ Giang Dịch Dịch vẫn duy trì tâm thái bình tĩnh đối diện. Dù sao kẻ ngu trên đời này nhiều như vậy, nếu tức giận với từng kẻ một thì cậu sẽ phải tức đến hết đời mất.
Giản Tư cuộn tròn trước mặt cậu, trong sự sợ hãi bắt đầu nhen nhóm chút tức giận.
Một sự tức giận quen thuộc.
Đó là khi đồng nghiệp tươi cười giao cho cậu ta những công việc vốn không thuộc về cậu ta, là khi lãnh đạo vì sai sót mà cáu gắt rồi buông lời mắng nhiếc. Cậu ta sẽ thể hiện sự tức giận này.
Cậu lấy tư cách gì mà từ trên cao nhìn xuống tôi? Cậu lấy tư cách gì mà trịch trượng đánh giá người khác? Chẳng qua cậu cũng chỉ là một người bình thường giống tôi mà thôi, dựa vào cái gì…
Giang Dịch Dịch hơi sửng sốt, bật cười vì những tin tức thu được trên người đối phương.
“Giờ tôi thấy hơi nghi ngờ rốt cuộc tội danh trên người cậu là bị vu oan hay là thật.” Tuy ngọn lửa phẫn nộ này rất mong manh nhưng vẫn đáng để cảm thán.
Phần lớn người ở tinh ngục, họ sẽ không ngu tới mức thử đi chọc Giang Dịch Dịch, cũng không thể hiện sự tức giận như này sau khi bị Giang Dịch Dịch khiến cho hoảng sợ, họ sẽ đưa ra lựa chọn chính xác ngay lập tức.
Nhưng Giản Tư không giống vậy – thân là nhân vật chính, cậu ta không giống những người khác tựa hồ là một chuyện đương nhiên.
Giản Tư cúi đầu, vùi mặt vào trong đầu gối, nghe thấy lời của Giang Dịch Dịch thì đầu vùi càng sâu hơn, không có ý cãi lại.
“Nhưng điều này không quan trọng.” Giang Dịch Dịch không biết nên xử lý cậu ta thế nào, dù chỉ là một đốm lửa nhỏ, cậu cũng muốn xem rốt cuộc cậu ta dựa vào cái gì để trở thành nhân vật chính của trò chơi này.
Cậu vươn tay cầm mấy quyển sách trên bàn trà, lật trang đang đọc dở ra, không nhanh không chậm nói: “Cậu có hai lựa chọn, đi theo tôi, an phận làm một người tàng hình.”
“Hoặc là…” Giang Dịch Dịch lật vài trang: “Trở về nơi cậu nên đi, sau đó dựa vào năng lực bản thân đứng trước mặt tôi.”
Đầu Giản Tư hơi nhúc nhích, khẽ rướng lên nhìn vẻ mặt của Giang Dịch Dịch, không nhìn ra được thì lại vùi đầu xuống tiếp
Cậu ta run rẩy nói: “Hai điều này… khác gì nhau?”
“Lựa chọn đầu, cậu sẽ không gặp phải nguy hiểm gì, ở cạnh tôi là nơi an toàn tuyệt đối.”
“Lựa chọn thứ hai, cậu sẽ trở lại địa ngục mà cậu quen thuộc.”
Nói là địa ngục thì là đề cao tầng bốn quá rồi. Nhưng nghĩ tới năng lực của Giản Tư, có lẽ địa ngục với cậu ta mà nói là một từ hình dung vô cùng xác đáng.
Giản Tư im lặng vài giây, ngẩng đầu nhìn thẳng Giang Dịch Dịch: “Nếu tôi chết, hay nói theo cách khác tôi không thể dựa vào năng lực bản thân đứng trước mặt cậu…”
Hai tay Giang Dịch Dịch tạo thành chữ thập, nghiêng người về trước, không khí vốn ngưng trự đột nhiên trở thành áp lực vô tận, nặng trịch đè lên người Giản Tư gần như khiến cậu ta không thở nổi.
“Mạng của cậu thuộc về tôi…” Giang Dịch Dịch mỉm cười: “Vậy nên tùy tiện dùng đồ của người khác là không lịch sự.”
Giản Tư rùng mình, tuy đối phương không trực tiếp trả lời vấn đề nhưng chẳng rõ vì sao, cậu ta lại hiểu được sự uy hiếp này còn đáng sợ hơn cái chết.
“Không… không đâu…” Trái cổ Giản Tư khẽ trượt, nhanh chóng cam đoan với đối phương: “Tôi sẽ làm được, sẽ đứng trước mặt cậu…”
“Xem ra cậu chọn lựa chọn thứ hai?” Giang Dịch Dịch thu hồi tầm mắt, nhìn chằm chằm sách trên tay, giọng điệu bình tĩnh: “Tuy việc này đối với cậu có hơi khó…”
“Nhưng mong cậu thật sự trở nên đủ mạnh.” Giang Dịch Dịch nhìn Giản Tư đang run rẩy: “Không thì tôi sẽ rất buồn đó.”
Giản Tư điên cuồng gật đầu như gà mổ thóc, ánh mắt liếc về phía cửa phòng, không che dấu ý muốn nhanh chóng chạy khỏi nơi này.
Giang Dịch Dịch nhìn cánh cửa khép hờ phía sau, ra hiệu cho cậu ta.
Giản Tư vội đứng dậy, không chần chờ giây nào mà biến mất khỏi tầm mắt Giang Dịch Dịch, tựa như nơi này mới là địa ngục chân chính.
Giang Dịch Dịch nhìn theo bóng Giản Tư mà không khỏi nghi ngờ: “Cậu ta biết bản thân vừa chọn gì không?”
Mắt Kẻ Điên khẽ giật, mở miệng: “Cậu ta… cậu ta… cậu ta biết.”
Giang Dịch Dịch nhìn Kẻ Điên.
***
“Cậu ta rất khác.”
Sư Tử ngó bóng lưng đám người Giang Dịch Dịch vừa đi, liếc Tân Vĩnh Nguyên một cái rồi dẫn họ rời sân thể dục.
“Cậu thấy sao?”
“Bác Sĩ tới vì Găng Tay Đen.”
Sư Tử đồng ý với kết luận của hắn: “Nếu Bác Sĩ nhúng tay, bên phía Giản Tư không cần tiếp xúc.”
Tân Vĩnh Nguyên cau mày, hơi do dự: “Hình như cậu ta bị uy hiếp.”
Sư Tử vì sự do dự của hắn mà nhướng mày: “Tiểu Tân, cậu nghĩ sao về Bác Sĩ?”
Tân Vĩnh Nguyên nhớ lại hai lần gặp mặt từ xa, họ không tiếp xúc với nhau, tất cả suy nghĩ của hắn về Bác Sĩ một nửa tới từ thái độ của Sư Tử, nửa còn lại tới từ hành động của Bác Sĩ ở tầng bốn.
“Rất nguy hiểm.”
Sư Tử đợi một lát không thấy đánh giá khác, lắc đầu: “Không phải rất nguy hiểm.” Tân Vĩnh Nguyên ngạc nhiên nhìn gã, Sư Tử nhẹ giọng nói: “Là cực kỳ cực kỳ nguy hiểm.”
“Mỗi lần tới gần tên đó, bản năng của tôi đều điên cuồng cảnh báo.” Sư Tử vò tóc mình thành một nắm, lộ ra dáng vẻ buồn rầu: “Ngay cả khi nói chuyện với người này, đối với tôi mà nói cũng rất nguy hiểm.”
“Rất ít khi nghe được những lời này từ miệng anh.” Tân Vĩnh Nguyên khách quan đánh giá: “Giống như sợ hãi.”
“Tiểu Tân.” Sư Tử vỗ vai Tân Vĩnh Nguyên: “Nếu chỉ có tôi thì chết cũng là chết, nhưng cậu thấy cậu ta là người tuân theo quy tắc sao?”
Tân Vĩnh Nguyên nhướng mày khi nghe được hàm ý trong lời gã: “Ý anh là… sẽ gây tai ương?”
“Tôi không có hứng thú nghiên cứu não bộ của biến thái, tôi khuyên cậu cũng vậy.” Sư Tử chậm rãi rảo bước về phòng giam: “Tóm lại, bảo trì khoảng cách với cậu ta là được.”
“Dù sao chúng ta cũng không có hứng thú với thứ trong tay Găng Tay Đen.”
Kền Kền thấy Giang Dịch Dịch và Sư Tử lần lượt rời đi, hỏi Tên Mập đứng cạnh bên.
“Tới vì Găng Tay Đen à?”
“Xem ra là vậy, cảnh ngục bên cạnh nó…” Tên Mập là kẻ nhạy tin tức ở tầng bốn nhất: “Là do Niên La Hội sắp xếp vào đây.”
Kền Kền hơi ngạc nhiên: “Bác Sĩ cũng là người của Niên La Hội?” Không giống lắm, nói đúng ra, Giang Dịch Dịch không giống loại người chịu nghe sắp xếp.
“Người trông giữ đặc thù và người bị trông giữ…” Tên Mập bĩu môi về hướng Giang Dịch Dịch rời đi: “Nói không chừng ngay cả quan hệ hợp tác cũng chưa phải.”
Kền Kền lại không thấy vậy: “Nhìn thái độ của cảnh ngục kia, Niên La Hội và Bác Sĩ, ai mới là lão đại của gã còn chưa chắc.”
“Nhưng Bác Sĩ biết chọn thật.” Tên Mập tiếc nuối: “Tên kia…”
Kền Kền muốn cười nhạo gã một câu, người bên cạnh ghé vào tai hắn xì xầm gì đó, vẻ mặt của Kền Kền lập tức trở nên kỳ lạ.
Tên Mập nghiêng đầu, một người khác cũng ghé vào tai gã nói gì đó.
Hiện trường thoáng chốc im bặt, Kền Kền lên tiếng trước: “Xem ra Thỏ Trắng đã về.” Gã nhìn Tên Mập: “Nếu mày tiếc, hay là… thử xem?”
Tên Mập nở nụ cười: “Nói sao cũng là đối tượng Diệp Vương đặc biệt dặn riêng không được chọc vào, dù tôi không tin năng lực của Bác Sĩ thì cũng phải tin suy đoán của Diệp Vương chứ.”
“Đây không phải mồi câu chúng ta, đối tượng mục tiêu là người khác, chúng ta đừng nên dây vào.” Kền Kền quét mắt một vòng quanh sân thể dục: “Người của Găng Tay Đen về hết rồi hả?”
“Sư Tử đi chưa lâu bọn nó vội vã chuồn hết rồi.”
Kền Kền cười ha ha: “Sao Găng Tay Đen chưa chết nhỉ? Mày nói coi rốt cuộc gã giấu cái gì? Giờ ngay cả Bác Sĩ cũng bị hấp dẫn, còn để vậy sớm muộn gì cũng không khống chế được thế cục.”
“Sợ chết, chuyện thường tình thôi.” Tên Mập cũng cười ha ha: “Chẳng phải có người vào giục gã rồi sao?”
Kền Kền đảo mắt, đột nhiên thấp giọng: “Mày nghĩ phần tư liệu kia…”
“Đừng gây chuyện.” Tên Mập cắt ngang lời gã: “Nếu mày muốn chết thì cũng đừng kéo tao theo.”
“Mày dám nói mày không hứng thú không?” Kền Kền nheo mắt nói: “Đó là tư liệu liên quan tới tầng chót tinh ngục.”
Mập Mạp nhìn gã: “Mày giết được Bác Sĩ không?”
Kền Kền im lặng.
“Đây mới chỉ là tôm tép bên lề xí chân vào chuyện này.” Tên Mập cười nhạo: “Đừng nhìn giờ gió yên biển lặng, chờ phần tư liệu kia xuất hiện thì mày sẽ biết có bao nhiêu người nhắm vào nó.”
“Thực ra cũng có thể thử.” Kền Kền lẩm bẩm: “Mập này, tao thành tâm muốn hợp tác với mày…”
Tên Mập giơ tay, ngăn lời của gã: “Vậy chờ mày giải quyết xong Bác Sĩ thì chúng ta bàn tiếp.”
Tên Mập vội dẫn người đi, hiện trường lại trở về yên tĩnh.
Trọng Quyền mở miệng: “Tên Mập không đáng tin.”
“Tao biết.” Kền Kền nhìn nhà tù của Giang Dịch Dịch ở phía xa, cười: “Nhưng Bác Sĩ… quả thực rất thú vị.”
Mi tâm Trọng Quyền nảy lên, hoảng hốt nhớ lại đôi mắt đen thẳm kia, sâu không thấy đáy.
Giang Dịch Dịch nói được làm được, cậu kéo Giản Tư về phòng giam, cửa phòng vừa đóng thì mọi mưa gió bên ngoài thế gian đều không còn liên quan.
Giản Tư lui vào góc cách Giang Dịch Dịch xa nhất, lòng đầy sợ hãi nhìn chằm chằm Giang Dịch Dịch, từ lúc nãy cậu ta đã không ngừng run rẩy.
Lâm Dị vừa vội vã rời đi, hiển nhiên là có việc cần làm.
Kẻ Điên vẫn im lìm như cũ, lặng lẽ theo sau Giang Dịch Dịch.
Giang Dịch Dịch ngồi trên sofa đánh giá Giản Tư.
Giản Tư dưới ánh mắt đánh giá của cậu ngay cả tần suất run rẩy cũng nhanh hơn.
Giang Dịch Dịch không vội lên tiếng – cậu đang đau đầu nên xử lý đứa con ghẻ này thế nào.
Mà Giản Tư bị Giang Dịch Dịch đánh giá lại không thể bình tĩnh để đối diện với sự im lặng này, sự sợ hãi lan ra khắp tâm trí, khắc sâu hơn cả khi đối diện với cái chết, cậu ta ở tầng bốn một thời gian rồi, rất nhiều lần bị cái chết uy hiếp nhưng đều thoát được trong gang tấc.
Nhưng không có lần nào khiến cậu ta sợ hãi tới mức này, thậm chí còn có ảo giác như đã thật sự chết đi.
Cơ thể, linh hồn thậm chí là bản năng đều đang gào thét cậu ta phải tránh xa đối phương.
Đối với Giản Tư mà nói, sự sợ hãi của cậu ta rất đơn giản, cái chết đủ để cậu ta nao núng, về phần những thứ ngoài cái chết với cậu ta mà nói thì quá mức xa vời, không có giá trị suy nghĩ.
Giữa sự im lặng Giản Tư ý thức được mình phải nói gì đó phá vỡ sự im lặng này, phải làm gì đó để sống sót khỏi tay Giang Dịch Dịch.
“Tôi…” Từ này vừa ra, âm cuối lập tức nhỏ lại cho tới khi trở thành tiếng gió hòa vào không khí.
Ánh mắt Giang Dịch Dịch dừng trên người Giản Tư.
Nỗi sợ cái chết lại ùa tới, trước khi Giản Tư có được suy đoán lý trí thì bản năng đã chiếm lấy cơ thể, muốn thử tìm một con đường sống: “Tôi… tôi không cần rửa sạch oan khuất nữa, tôi không điều tra gì nữa, tôi chỉ cần sống tiếp.”
Ánh mắt Giang Dịch Dịch hơi ngây ra, không biết có nên khen cậu ta một câu thức thời không, tuy cậu đã chuẩn bị tâm lý về sự vô năng của nhân vật chính nhưng vì sống tiếp mà nhanh chóng buông bỏ tất cả những thứ bản thân kiên trì sau khi vào tù, loại phản ứng này rất khó khiến người khác có thể đánh giá được.
“Tuy tôi thấy có lẽ cậu hiểu lầm gì đó…” Giang Dịch Dịch hơi ngừng, nhận được biểu cảm càng thêm hoảng sợ của đối phương, là dáng vẻ hoàn toàn bị nỗi sợ chiếm lấy.
“Nhưng tôi không cần phải giải thích mọi thứ với cậu.”
Giang Dịch Dịch có rất nhiều ưu điểm, không bị cảm xúc và cảm quan chiếm hữu chỉ là một trong số đó, thứ duy nhất có thể khiến cậu thay đổi thái độ chính là ghi chú mà cậu gán cho người khác chứ không phải dáng vẻ bày ra cho thế gian.
Bất kể là lúc mới gặp hay lúc này, biểu hiện của Giản Tư cực kỳ tồi tệ Giang Dịch Dịch vẫn duy trì tâm thái bình tĩnh đối diện. Dù sao kẻ ngu trên đời này nhiều như vậy, nếu tức giận với từng kẻ một thì cậu sẽ phải tức đến hết đời mất.
Giản Tư cuộn tròn trước mặt cậu, trong sự sợ hãi bắt đầu nhen nhóm chút tức giận.
Một sự tức giận quen thuộc.
Đó là khi đồng nghiệp tươi cười giao cho cậu ta những công việc vốn không thuộc về cậu ta, là khi lãnh đạo vì sai sót mà cáu gắt rồi buông lời mắng nhiếc. Cậu ta sẽ thể hiện sự tức giận này.
Cậu lấy tư cách gì mà từ trên cao nhìn xuống tôi? Cậu lấy tư cách gì mà trịch trượng đánh giá người khác? Chẳng qua cậu cũng chỉ là một người bình thường giống tôi mà thôi, dựa vào cái gì…
Giang Dịch Dịch hơi sửng sốt, bật cười vì những tin tức thu được trên người đối phương.
“Giờ tôi thấy hơi nghi ngờ rốt cuộc tội danh trên người cậu là bị vu oan hay là thật.” Tuy ngọn lửa phẫn nộ này rất mong manh nhưng vẫn đáng để cảm thán.
Phần lớn người ở tinh ngục, họ sẽ không ngu tới mức thử đi chọc Giang Dịch Dịch, cũng không thể hiện sự tức giận như này sau khi bị Giang Dịch Dịch khiến cho hoảng sợ, họ sẽ đưa ra lựa chọn chính xác ngay lập tức.
Nhưng Giản Tư không giống vậy – thân là nhân vật chính, cậu ta không giống những người khác tựa hồ là một chuyện đương nhiên.
Giản Tư cúi đầu, vùi mặt vào trong đầu gối, nghe thấy lời của Giang Dịch Dịch thì đầu vùi càng sâu hơn, không có ý cãi lại.
“Nhưng điều này không quan trọng.” Giang Dịch Dịch không biết nên xử lý cậu ta thế nào, dù chỉ là một đốm lửa nhỏ, cậu cũng muốn xem rốt cuộc cậu ta dựa vào cái gì để trở thành nhân vật chính của trò chơi này.
Cậu vươn tay cầm mấy quyển sách trên bàn trà, lật trang đang đọc dở ra, không nhanh không chậm nói: “Cậu có hai lựa chọn, đi theo tôi, an phận làm một người tàng hình.”
“Hoặc là…” Giang Dịch Dịch lật vài trang: “Trở về nơi cậu nên đi, sau đó dựa vào năng lực bản thân đứng trước mặt tôi.”
Đầu Giản Tư hơi nhúc nhích, khẽ rướng lên nhìn vẻ mặt của Giang Dịch Dịch, không nhìn ra được thì lại vùi đầu xuống tiếp
Cậu ta run rẩy nói: “Hai điều này… khác gì nhau?”
“Lựa chọn đầu, cậu sẽ không gặp phải nguy hiểm gì, ở cạnh tôi là nơi an toàn tuyệt đối.”
“Lựa chọn thứ hai, cậu sẽ trở lại địa ngục mà cậu quen thuộc.”
Nói là địa ngục thì là đề cao tầng bốn quá rồi. Nhưng nghĩ tới năng lực của Giản Tư, có lẽ địa ngục với cậu ta mà nói là một từ hình dung vô cùng xác đáng.
Giản Tư im lặng vài giây, ngẩng đầu nhìn thẳng Giang Dịch Dịch: “Nếu tôi chết, hay nói theo cách khác tôi không thể dựa vào năng lực bản thân đứng trước mặt cậu…”
Hai tay Giang Dịch Dịch tạo thành chữ thập, nghiêng người về trước, không khí vốn ngưng trự đột nhiên trở thành áp lực vô tận, nặng trịch đè lên người Giản Tư gần như khiến cậu ta không thở nổi.
“Mạng của cậu thuộc về tôi…” Giang Dịch Dịch mỉm cười: “Vậy nên tùy tiện dùng đồ của người khác là không lịch sự.”
Giản Tư rùng mình, tuy đối phương không trực tiếp trả lời vấn đề nhưng chẳng rõ vì sao, cậu ta lại hiểu được sự uy hiếp này còn đáng sợ hơn cái chết.
“Không… không đâu…” Trái cổ Giản Tư khẽ trượt, nhanh chóng cam đoan với đối phương: “Tôi sẽ làm được, sẽ đứng trước mặt cậu…”
“Xem ra cậu chọn lựa chọn thứ hai?” Giang Dịch Dịch thu hồi tầm mắt, nhìn chằm chằm sách trên tay, giọng điệu bình tĩnh: “Tuy việc này đối với cậu có hơi khó…”
“Nhưng mong cậu thật sự trở nên đủ mạnh.” Giang Dịch Dịch nhìn Giản Tư đang run rẩy: “Không thì tôi sẽ rất buồn đó.”
Giản Tư điên cuồng gật đầu như gà mổ thóc, ánh mắt liếc về phía cửa phòng, không che dấu ý muốn nhanh chóng chạy khỏi nơi này.
Giang Dịch Dịch nhìn cánh cửa khép hờ phía sau, ra hiệu cho cậu ta.
Giản Tư vội đứng dậy, không chần chờ giây nào mà biến mất khỏi tầm mắt Giang Dịch Dịch, tựa như nơi này mới là địa ngục chân chính.
Giang Dịch Dịch nhìn theo bóng Giản Tư mà không khỏi nghi ngờ: “Cậu ta biết bản thân vừa chọn gì không?”
Mắt Kẻ Điên khẽ giật, mở miệng: “Cậu ta… cậu ta… cậu ta biết.”
Giang Dịch Dịch nhìn Kẻ Điên.
***
“Cậu ta rất khác.”
Sư Tử ngó bóng lưng đám người Giang Dịch Dịch vừa đi, liếc Tân Vĩnh Nguyên một cái rồi dẫn họ rời sân thể dục.
“Cậu thấy sao?”
“Bác Sĩ tới vì Găng Tay Đen.”
Sư Tử đồng ý với kết luận của hắn: “Nếu Bác Sĩ nhúng tay, bên phía Giản Tư không cần tiếp xúc.”
Tân Vĩnh Nguyên cau mày, hơi do dự: “Hình như cậu ta bị uy hiếp.”
Sư Tử vì sự do dự của hắn mà nhướng mày: “Tiểu Tân, cậu nghĩ sao về Bác Sĩ?”
Tân Vĩnh Nguyên nhớ lại hai lần gặp mặt từ xa, họ không tiếp xúc với nhau, tất cả suy nghĩ của hắn về Bác Sĩ một nửa tới từ thái độ của Sư Tử, nửa còn lại tới từ hành động của Bác Sĩ ở tầng bốn.
“Rất nguy hiểm.”
Sư Tử đợi một lát không thấy đánh giá khác, lắc đầu: “Không phải rất nguy hiểm.” Tân Vĩnh Nguyên ngạc nhiên nhìn gã, Sư Tử nhẹ giọng nói: “Là cực kỳ cực kỳ nguy hiểm.”
“Mỗi lần tới gần tên đó, bản năng của tôi đều điên cuồng cảnh báo.” Sư Tử vò tóc mình thành một nắm, lộ ra dáng vẻ buồn rầu: “Ngay cả khi nói chuyện với người này, đối với tôi mà nói cũng rất nguy hiểm.”
“Rất ít khi nghe được những lời này từ miệng anh.” Tân Vĩnh Nguyên khách quan đánh giá: “Giống như sợ hãi.”
“Tiểu Tân.” Sư Tử vỗ vai Tân Vĩnh Nguyên: “Nếu chỉ có tôi thì chết cũng là chết, nhưng cậu thấy cậu ta là người tuân theo quy tắc sao?”
Tân Vĩnh Nguyên nhướng mày khi nghe được hàm ý trong lời gã: “Ý anh là… sẽ gây tai ương?”
“Tôi không có hứng thú nghiên cứu não bộ của biến thái, tôi khuyên cậu cũng vậy.” Sư Tử chậm rãi rảo bước về phòng giam: “Tóm lại, bảo trì khoảng cách với cậu ta là được.”
“Dù sao chúng ta cũng không có hứng thú với thứ trong tay Găng Tay Đen.”
Kền Kền thấy Giang Dịch Dịch và Sư Tử lần lượt rời đi, hỏi Tên Mập đứng cạnh bên.
“Tới vì Găng Tay Đen à?”
“Xem ra là vậy, cảnh ngục bên cạnh nó…” Tên Mập là kẻ nhạy tin tức ở tầng bốn nhất: “Là do Niên La Hội sắp xếp vào đây.”
Kền Kền hơi ngạc nhiên: “Bác Sĩ cũng là người của Niên La Hội?” Không giống lắm, nói đúng ra, Giang Dịch Dịch không giống loại người chịu nghe sắp xếp.
“Người trông giữ đặc thù và người bị trông giữ…” Tên Mập bĩu môi về hướng Giang Dịch Dịch rời đi: “Nói không chừng ngay cả quan hệ hợp tác cũng chưa phải.”
Kền Kền lại không thấy vậy: “Nhìn thái độ của cảnh ngục kia, Niên La Hội và Bác Sĩ, ai mới là lão đại của gã còn chưa chắc.”
“Nhưng Bác Sĩ biết chọn thật.” Tên Mập tiếc nuối: “Tên kia…”
Kền Kền muốn cười nhạo gã một câu, người bên cạnh ghé vào tai hắn xì xầm gì đó, vẻ mặt của Kền Kền lập tức trở nên kỳ lạ.
Tên Mập nghiêng đầu, một người khác cũng ghé vào tai gã nói gì đó.
Hiện trường thoáng chốc im bặt, Kền Kền lên tiếng trước: “Xem ra Thỏ Trắng đã về.” Gã nhìn Tên Mập: “Nếu mày tiếc, hay là… thử xem?”
Tên Mập nở nụ cười: “Nói sao cũng là đối tượng Diệp Vương đặc biệt dặn riêng không được chọc vào, dù tôi không tin năng lực của Bác Sĩ thì cũng phải tin suy đoán của Diệp Vương chứ.”
“Đây không phải mồi câu chúng ta, đối tượng mục tiêu là người khác, chúng ta đừng nên dây vào.” Kền Kền quét mắt một vòng quanh sân thể dục: “Người của Găng Tay Đen về hết rồi hả?”
“Sư Tử đi chưa lâu bọn nó vội vã chuồn hết rồi.”
Kền Kền cười ha ha: “Sao Găng Tay Đen chưa chết nhỉ? Mày nói coi rốt cuộc gã giấu cái gì? Giờ ngay cả Bác Sĩ cũng bị hấp dẫn, còn để vậy sớm muộn gì cũng không khống chế được thế cục.”
“Sợ chết, chuyện thường tình thôi.” Tên Mập cũng cười ha ha: “Chẳng phải có người vào giục gã rồi sao?”
Kền Kền đảo mắt, đột nhiên thấp giọng: “Mày nghĩ phần tư liệu kia…”
“Đừng gây chuyện.” Tên Mập cắt ngang lời gã: “Nếu mày muốn chết thì cũng đừng kéo tao theo.”
“Mày dám nói mày không hứng thú không?” Kền Kền nheo mắt nói: “Đó là tư liệu liên quan tới tầng chót tinh ngục.”
Mập Mạp nhìn gã: “Mày giết được Bác Sĩ không?”
Kền Kền im lặng.
“Đây mới chỉ là tôm tép bên lề xí chân vào chuyện này.” Tên Mập cười nhạo: “Đừng nhìn giờ gió yên biển lặng, chờ phần tư liệu kia xuất hiện thì mày sẽ biết có bao nhiêu người nhắm vào nó.”
“Thực ra cũng có thể thử.” Kền Kền lẩm bẩm: “Mập này, tao thành tâm muốn hợp tác với mày…”
Tên Mập giơ tay, ngăn lời của gã: “Vậy chờ mày giải quyết xong Bác Sĩ thì chúng ta bàn tiếp.”
Tên Mập vội dẫn người đi, hiện trường lại trở về yên tĩnh.
Trọng Quyền mở miệng: “Tên Mập không đáng tin.”
“Tao biết.” Kền Kền nhìn nhà tù của Giang Dịch Dịch ở phía xa, cười: “Nhưng Bác Sĩ… quả thực rất thú vị.”
Mi tâm Trọng Quyền nảy lên, hoảng hốt nhớ lại đôi mắt đen thẳm kia, sâu không thấy đáy.