Chương 53: Tầng chót – 9
Hậu quả của việc khiêu khích kẻ điên là gì?
Điên – từ ngữ ám chỉ những kẻ có vấn đề về thần kinh, mâu thuẫn về lý trí, những kẻ sẵn sàng đạp đổ tất cả mọi ngăn trở trói buộc chỉ bằng một mồi lửa. Và khi chúng đối mặt với Giang Dịch Dịch, sự manh động đó càng thêm rõ rệt.
Chưa từng có kẻ điên nào khắc chế nổi bản thân trước mặt Giang Dịch Dịch.
Chưa từng có!
Trước lời mời của Giang Dịch Dịch, gã ta ngừng liếm máu trợn mắt nhìn Giang Dịch Dịch, cơn hưng phấn lan tràn trên mặt khiến gã trông càng dị hợm.
Ngoại hình gã khó lòng miêu tả bằng lời, mọi tính từ tốt đều không thuộc về gã. Một kẻ mang hình hài của biến thái.
“Hì hì hì.” Gã cười mờ ám, giọng nén chặt như sợ đánh động ai đó, ồm ồm khó nghe: “Tôi thích lắm.”
Lời chưa dứt, gã bỗng ra tay chớp nhoáng.
Khoảnh khắc gã nhích chân, Lâm Dị nhạy bén vọt sâu xuống sát hành lang bên trái, dán lưng vào mặt tường. Nhìn cách gã tung chiêu, anh ta biết mình đã coi thường gã. Thứ ép Lâm Dị lùi thật mau, lùi tới khi không lùi được nữa chính là mũi dao mà gã chém ra theo từng bước đi.
Gã xoè lưỡi dao trong tay, cái thứ vũ khí nhỏ bé đó… gã vung nhẹ một cái là Lâm Dị phải lùi một bước. Lưỡi dao tung bay không gì cản nổi khiến lòng người dậy sóng.
Gã là… kiếm khách ư?
Lâm Dị quan sát kĩ năng tài tình của gã điên mà nóng ruột thay Giang Dịch Dịch. Dù trong mắt anh ta Bác Sĩ luôn mang hình tượng sâu không lường được, nhưng đâu phải anh ta không biết công phu của Bác Sĩ tệ đến nhường nào…
Chứng kiến bản lĩnh đáng kinh ngạc của kẻ địch, anh ta càng nóng ruột hơn.
Giang Dịch Dịch đứng im lìm, cậu hiểu rõ trình độ của mình hơn Lâm Dị nhiều: một con số 0 tròn trĩnh.
Nếu đã thế, đánh hay không đánh cũng chẳng khác gì nhau.
Giang Dịch Dịch sao không nhìn ra sự cao siêu trong độ cong của lưỡi dao khi gã lao tới, nó cao siêu đến nỗi dù bản thân có là đứa mù đao kiếm thì cũng phải thảng thốt lên vì độ cong hoàn mỹ không gì sánh nổi của nó.
Một cú vung tay gần như khóa chặt mọi đường lui, buộc Giang Dịch Dịch phải hiểu rằng dù cậu có phản ứng thế nào thì gã vẫn dễ dàng hạ gục cậu.
Đặc sắc biết mấy, kinh hồn biết mấy.
Mà đó mới chỉ là một cú vung tay của gã thôi.
Năng lực của gã đây ư? Giang Dịch Dịch đứng im, trầm ngâm đánh giá độ cong tuyệt đẹp kia.
Đáp án tuy khá hợp tình nhưng xét tới định nghĩa ‘Người Năng Lực vượt qua giới hạn nhân loại’ của Tinh Ngục, Giang Dịch Dịch vẫn giữ thái độ hoài nghi.
Mũi dao rít gào vụt tới, Giang Dịch Dịch điềm tĩnh nhìn nó như bàng quan trước định nghĩa tử vong. Gã điên không vì thế mà dừng tay, gã rùng mình ghim chặt mục tiêu, mong chờ khoảnh khắc chết chóc và máu tươi đổ xuống.
Bóng ma tử vong lan tràn mọi ngóc ngách, lưỡi dao dính máu của gã chớp hiện quanh cổ Giang Dịch Dịch, sau đó ngưng bặt.
Giang Dịch Dịch nghiêng đầu nhìn lưỡi dao nằm ngang trước cổ họng, ranh giới sinh mạng của cậu bị tước đi nếu như gã nhích thêm tý nữa.
Giang Dịch Dịch kẹp lấy lưỡi dao dính máu. Máu trên con dao khẽ lung lay theo động tác, trượt từ sống dao rơi xuống tạo thành vũng máu nhỏ dưới đất.
Máu tươi nhỏ giọt, gần như không tiếng, đánh thức Lâm Dị đang đứng xem.
Lâm Dị nhìn gã điên đổi ý giữa chừng. Xét theo logic người thường, gã đột ngột dừng tay hẳn là sợ bất cẩn giết chết Giang Dịch Dịch, nhưng xét tới sự chênh lệch giữa gã và người thường cũng như biểu hiện trước đó, Lâm Dị quay ngoắt sang Giang Dịch Dịch.
Giang Dịch Dịch kẹp lưỡi dao, nhìn những máu lấm tấm đọng trên đó thì khó chịu, cậu giơ tay níu lấy góc áo tù của gã điên rồi điềm nhiên chùi sạch vết máu dính trên dao mình.
“Tôi nghĩ đây chưa phải giới hạn của anh.” Giang Dịch Dịch cúi đầu chăm chú lau máu: “Xem thường tôi?”
Gã điên ngó đăm đăm Giang Dịch Dịch, ánh mắt sáng hơn cả đèn pha, gã kiềm chế cử động, nhè nhẹ rút bàn tay trước cổ Giang Dịch Dịch về: “Thú vị, thú vị quá!”
Gã nôn nóng: “Cậu làm cách nào vậy?”
Gã lẩm bẩm mấy lời tối nghĩa: “Đột nhiên tôi không khống chế được cơ thể, thứ khiến tôi dừng lại là gì?”
Giang Dịch Dịch lau sạch máu, cất dao vào tay áo rồi ngước lên nhìn gã, bình thản đá vấn đề của gã sang một bên: “Giới hạn của anh, thể hiện cho tôi xem.”
Gã điên mặc kệ lời khiêu khích của Giang Dịch Dịch, gã liếm môi, dòm trái ngó phải. Hành lang rõ ràng không một bóng người, bốn bề vắng lặng như thể nơi đây chỉ có ba người họ, ấy vậy mà gã vẫn tỏ vẻ cảnh giác nhìn dáo dác khắp nơi. Gã thỏ thẻ, thật lòng mời mọc Giang Dịch Dịch: “Chúng ta vào phòng nói chuyện…”
Gã quá nôn nao rồi, cơ thể còn run nhè nhẹ.
“Chúng… sẽ nghe thấy mất.” Gã nói mập mờ: “Chỉ hai chúng ta…”
Gã điên lẩm bẩm rồi lôi thẳng Giang Dịch Dịch bằng bàn tay dính đầy máu, gã muốn lôi Giang Dịch Dịch vào phòng mình.
Lâm Dị đứng ở đầu hành lang không biết làm sao cho phải, bỗng dưng, gã điên kia quay đầu nhìn anh ta.
Bóng tối vô tận ùa tới.
Khi Lâm Dị bừng tỉnh thì thấy cửa phòng 1-007 đã khóa trái.
Ban nãy… xảy ra chuyện gì?
Lâm Dị thử nhớ lại ánh mắt mà gã nhìn mình, ký ức trống rỗng, không có gì cả, việc “gã điên nhìn mình” vẫn tồn tại trong ký ức anh ta nhưng chẳng hề có hình ảnh nào tương xứng.
Lâm Dị nhìn phòng giam 1-007 đóng chặt, lo lắng cho sự an toàn của Bác Sĩ.
Đây là Người Năng Lực ở tầng năm đầu tiên mà Lâm Dị tiếp xúc, gã dùng hành động chứng minh cho anh ta thấy về sự cần thiết của Tinh Ngục. Một ánh mắt, một cú vung dao cũng đủ khiến người khác sụp đổ lòng tin, không gì địch nổi.
Phòng 1-007 bố trí không khác phòng Giang Dịch Dịch là mấy.
Căn phòng đen như mực cùng đống đồ lộn xộn gây cảm giác bức bối khó chịu, y hệt cảm giác mà gã ta mang tới: còn thiếu mỗi cái sticker ‘tôi bị điên’ trên trán thôi.
Phòng giam không có cửa sổ, tường, sàn và trần nhà đều sơn đen. Đèn trong phòng như cố tình vặn nhỏ vài nấc, u ám lờ mờ chẳng có hiệu quả chiếu sáng.
Giang Dịch Dịch vừa bước vào phòng 1-007 đã nhăn mày.
Gã điên kéo tay cậu đi thoăn thoắt giữa đống đồ lộn xộn, khi Giang Dịch Dịch giơ chân bước qua cái ghế ngã lăn dưới đất thì gã cũng nghiêng người né cái sofa đơn và lác đác các mảnh thủy tinh.
Giờ đây Giang Dịch Dịch đã biết tinh thần gã tệ đến cỡ nào, không tệ thì ai lại phá phòng mình nát bấy thế này mà còn điềm nhiên sống tiếp.
Khắp nơi đều là bẫy, mỗi bước cẩn thận đủ bề mà gã thì như đi trên đất bằng, không đếm xỉa tới chướng ngại vật, dựa vào bản năng lướt băng băng qua mọi loại bẫy. Giang Dịch Dịch chưa có kinh nghiệm, vụng về tránh bẫy trên con đường ngập tràn nguy cơ.
Đi chưa lâu gã đứng chựng lại, ngồi phịch xuống đất.
Giang Dịch Dịch híp mắt, thật khó để biết gã đang ngồi trên đống gì giữa căn phòng u ám. Ở đây tối quá! Thị giác của Giang Dịch Dịch chỉ tương đương với người thường.
“Hì hì hì.” Gã nhìn Giang Dịch Dịch, cười mờ ám: “Giờ chỉ còn hai chúng ta thôi.”
Một định nghĩa chẳng hay ho.
Giang Dịch Dịch nheo mắt tìm kiếm gì đó dưới đất, tìm được rồi… cậu ngồi xổm xuống, bật công tắc chiếc đèn ngay cạnh gã. Ánh đèn vàng le lói chiếu vào người gã điên, soi sáng bóng đêm và giúp Giang Dịch Dịch thấy rõ hoàn cảnh xung quanh.
Cái giường lật úp sau lưng, chăn bị gã vo tròn lót dưới đít, gối nệm vứt vương vãi… đây là nơi gã ngủ. Giang Dịch Dịch không hình dung được gã ngủ kiểu gì trong hoàn cảnh như này. .
Ánh mắt Giang Dịch Dịch Dịch bị mấy quyển sách chất chồng dưới chân gã thu hút, có cả bookmarks… Giờ Giang Dịch Dịch đã biết lý do cái đèn xuất hiện ở đây.
Con người có thể sống trong bóng đêm, nhưng không thể dung hoà giữa bóng tối.
Kế đống sách là đống ‘đồ chơi’ lạnh: trường kiếm, đại đao… loang lổ vết máu khô cằn, vì thời gian quá lâu nên khó nhìn ra được. Với màn trình diễn ban nãy, đống đồ chơi này khi nằm trong tay gã sẽ phát huy lực sát thương vượt ngoài tưởng tượng.
Nhớ tới phòng phẫu thuật trong 1-002, Giang Dịch Dịch bắt buộc phải thừa nhận: ở góc độ nào đó, Tinh Ngục thật sự khá ân cần.
Giang Dịch Dịch thôi đánh giá, dành sự chú ý cho gã đàn ông cứ nhìn chằm chằm mình từ lúc vào phòng: “Anh muốn nói gì?”
Gã cười niềm nở, mồm kéo rộng tới tận mang tai, suýt chạy khỏi cực hạn của con người, hết sức kinh khủng.
“Giờ chỉ còn hai ta thôi…” Gã lẩm bẩm, giữ nụ cười quái đản đó mà yêu cầu Giang Dịch Dịch: “Giết tôi đi.”
Mắt gã chẳng rời Giang Dịch Dịch, còn hưng phấn vì đề nghị của bản thân: “Mau giết tôi, giết tôi, giết tôi…”
“Lý do?” Giang Dịch Dịch liếc gã.
“Vì…” Mắt gã sáng quắc như đang bốc cháy: “Chết trong tay cậu… chắc sẽ vui lắm.”
“Lý do?”
Gã chớp mắt: “Tôi… tôi… tôi thích.” Bỗng gã cười ngặt nghẽo: “Ha ha ha…”
Tiếng cười buốt tai nhức óc, xuyên qua bức tường có hiệu quả cách âm siêu đỉnh, dội ra hành lang.
Giang Dịch Dịch điềm tĩnh nhìn gã, gã cười mãi rồi chợt quơ tay quơ chân, thanh trường kiếm bên cạnh bị hắn tiện tay quơ lấy…
Giang Dịch Dịch lướt về sau.
Sự thật chứng minh, đây là hành vi khôn ngoan.
Vì giây tiếp theo, trường kiếm xé gió lao tới. Khác với lưỡi dao ban nãy, lưỡi dao mỏng nhẹ chỉ có hiệu quả khi tiếp xúc ở cự ly gần, còn thanh trường kiếm này có thể tấn công diện rộng, nhất là khi nó nằm trong tay gã điên.
Nhất cự ly, nhì tốc độ. Trong phạm vi tấn công của trường kiếm, không ai là đối thủ của gã.
Giang Dịch Dịch lùi về sau nhưng không lùi khỏi phạm vi tấn công của trường kiếm, cậu lùi một bước này chỉ để kéo lấy một giây thời gian… một giây để phản ứng, một giây để sống.
Giây tiếp theo mũi kiếm lao tới.
Nhưng giây này không bao giờ tới, vì với Giang Dịch Dịch một giây là đủ rồi.
“Dừng.” Giang Dịch Dịch quát, bắt gã điên dừng tay.
Trường kiếm ngừng đột ngột, gã điên nhìn Giang Dịch Dịch bằng đôi mắt đen ngòm.
Hai mắt chạm nhau, một sự tồn tại nào đó xuất hiện rõ nét trước mắt Giang Dịch Dịch… có thể gọi nó là khí thế, nhưng nếu miêu tả cụ thể thì hẳn là tinh thần lực.
Giang Dịch Dịch chưa từng biết cảm giác của những người khác khi đối diện với cậu, cũng không biết Độc Lang và tên phạm nhân đã chết khi nhìn vào mắt cậu rốt cuộc đã nhìn thấy gì. Mà lúc này, khi cậu nhìn thẳng gã điên, cậu thấy bóng đen vô tận bao trùm hết thảy, bóng đen cuồn cuộn không ngừng bủa vây, xâm chiếm toàn bộ tầm nhìn của Giang Dịch Dịch.
Giang Dịch Dịch khẽ chớp mắt, bóng đen tràn ngập đột nhiên biến mất, tầm nhìn của cậu trở lại bình thường, gã điên cứng đơ cũng xuất hiện trước mắt. Trường kiếm vẫn trong tay gã, dừng giữa không trung với tư thế quái lạ.
Giang Dịch Dịch không mở miệng vội, cậu kiểm tra profile của mình, không có gì thay đổi. Hệ thống chậm rãi trồi lên một nhắc nhở.
[Bị tấn công – Không thể phá – Tấn công thất bại.]
Qua loa thế? Ít nhất cũng phải cho cái tên skill chứ? Cứ ghi tấn công tinh thần lực thôi mà coi được à? Ít ra tôi còn xác nhận trò chơi này có tồn tại thiết lập siêu năng lực hay không…
Giang Dịch Dịch click mở danh sách kĩ năng, ngoài đống kĩ năng cậu học lúc rảnh ra thì chỉ có hai cái duy nhất thuộc cấp bậc Vương Giả là “Tâm lý học” và “Phẫu thuật ngoại khoa”.
Không có dị năng, không có siêu năng lực.
“Đây là năng lực của anh?” Giang Dịch Dịch tắt bảng profile, hỏi gã điên.
Người nọ như bừng tỉnh khỏi cơn mê, trường kiếm leng keng rơi xuống đất.
Gã bối rối lẩm bẩm: “Tại sao không phản ứng? Tại sao không sợ? Tại sao? Tại sao? Tại sao…” Giọng gã dần dần vút cao như thể hiện sự khó hiểu cùng cực.
“Trả lời tôi.” Giang Dịch Dịch bình tĩnh hỏi lại: “Đây là năng lực của anh?”
Gã điên chẳng giấu diếm: “Tên đó nói năng lực của tôi là Dọa nạt.”
Cơ mặt gã co rút: “Sẽ mang tới sợ hãi, hơi thở tử vong.”
Hơi thở sao? Năng lực vượt qua giới hạn của nhân loại? Dọa nạt?
“Tức là năng lực của Người Năng Lực có liên quan tới hơi thở?”
“Cậu giết tôi được không?” Gã điên chẳng chút mặn mà với câu hỏi của Giang Dịch Dịch, vẫn cố chấp với đề nghị ban đầu.
“Không.”
“Vì sao?” Gã nôn nóng đến gần Giang Dịch Dịch, gương mặt co rút ghé sát: “Cậu sẽ thích mà.”
“Tôi không nghĩ vậy.” Giang Dịch Dịch bác bỏ thẳng thừng: “Lại lần nữa.”
“Phiền phức.” Gã điên càu nhàu, mặt phụng phịu nhìn Giang Dịch Dịch.
Con ngươi đen ngòm tràn ra vô số bóng đêm lao về phía Giang Dịch Dịch.
Dọa nạt?
Giang Dịch Dịch cố gắng tận hưởng sự tồn tại của sợ hãi, nhưng tiếc thay, cảm xúc sợ hãi này cách cậu rất xa, đừng nói sợ hãi, Giang Dịch Dịch bình tĩnh nhìn thẳng vào bóng đen, mãi tới khi nó rút lại về trong đôi mắt gã điên, cậu vẫn không thấy gì đặc biệt.
Còn chẳng uy hiếp bằng lúc gã múa dao múa kiếm.
Mà phản ứng của gã điên thì khá hay ho.
“AAAAA…”
Tiếng hét dài long trời lở đất, gã điên không biết đã cuộn người la lối từ bao giờ.
“Sao đấy?” Giang Dịch Dịch vội hỏi gã: “Đau?”
Gã điên ngừng hét, sửa lời Giang Dịch Dịch: “Sợ.”
Gã hét bất ngờ mà dừng cũng bất ngờ, tiếng hét đầy xúc cảm làm cậu tưởng gã lại động kinh.
“Sợ gì?”
Gã điên vẫn giữ tư thế co tròn: “Sợ lắm…”
Gã lẩm bẩm, chợt ngẩng đầu nhìn Giang Dịch Dịch với biểu cảm quái lạ: “Cậu là ai?”
“Giang Dịch Dịch.” Giang Dịch Dịch cất lời giới thiệu muộn màng: “Bác sĩ.”
“Không đúng, không đúng, không đúng…” Gã điên lắc đầu: “Cậu đâu phải Bác sĩ.”
Giang Dịch Dịch nhướng mày: “Thế tôi là ai?”
“Giáo Sư…” Gã quay ngoắt nhìn về hướng nào đó rồi nhẩm cái tên này: “Giáo Sư, “Giáo Sư, “Giáo Sư…”
“Giáo Sư?” Giang Dịch Dịch ngóng theo tầm mắt gã nhìn góc phòng, trong bóng đêm chẳng thấy gì, bỗng cậu hiểu ra gã muốn nhìn đi đâu… là một căn phòng khác ở hướng đó.
Căn phòng mà tên ‘Giáo Sư’ kia đang ở.
“Theo như quy tắc xã giao bình thường, anh cũng nên nói tôi biết tên của mình.” Giang Dịch Dịch không nhìn nữa mà nhắc nhở gã.
Gã điên thôi lẩm bẩm, bắt đầu suy nghĩ: “Tôi là ai? Tôi tên gì? Tôi là Tử Thần? Không phải không phải, tôi là…” Gã nghiêng đầu nghiêm túc nghĩ ngợi thật lâu.
Giang Dịch Dịch liếc biệt danh “Tử Thần” và ký hiệu màu đỏ ‘Cực kỳ nguy hiểm’ lởn vởn trên đầu gã.
Chung độ nguy hiểm với Người Gác Cổng và Ảo Thuật Gia. Có điều với biểu hiện ban nãy của gã thì biệt danh này chưa xứng với thực lắm.
Giang Dịch Dịch đứng dậy, im lặng đợi vài giây, gã điên chưa kịp mở miệng thì cậu đã cất bước đi đến cánh cửa đóng chặt, lịch sự giơ tay gõ cửa.
Lâm Dị nghe trong phòng 1-007 dội đến tiếng hét mà nóng ruột, vừa nghe tiếng gõ nhè nhẹ là anh ta nhanh tay quẹt thẻ mở cửa.
Trước khi rời khỏi 1-007, Giang Dịch Dịch nghiêng đầu nhìn bóng tối sau lưng.
“Mong rằng ở lần gặp sau, anh sẽ nhớ ra tên mình.”
Ánh sáng từ hành lang chiếu vào, rọi lên người Giang Dịch Dịch, ánh sáng tan ra thành mảng trắng nhàn nhạt nhưng chỉ tới đó thôi, không hề chiếu vào trong căn phòng.
Bóng đen và ánh sáng, hai sự tồn tại có ranh giới rõ ràng, không can thiệp nhau.
Tử Thần ngơ ngác ngước nhìn Giang Dịch Dịch đứng giữa chùm ánh sáng. Nhìn cậu bước ra khỏi phòng, bỏ lại bóng đen dày đặc sau lưng.
“Bác Sĩ?” Lâm Dị thấy có điềm, anh ta nhìn phòng 1-007 đóng chặt, không biết sao mà vặn nhỏ giọng: “Khó lắm hả?”
Giang Dịch Dịch: “Trạng thái tinh thần anh ta có vấn đề thật.”
Đấy là chuyện rõ ràng quá mà? Lâm Dị lảm nhảm.
“Người Năng Lực là một định nghĩa rất thú vị.” Giang Dịch Dịch liếc nơi Tử Thần ngóng mắt ban nãy, tấm thẻ 1-003 ánh vào mắt cậu.
Giang Dịch Dịch cất bước đến phòng 1-003.
“Thú vị gì cơ?” Lâm Dị đi theo, phát huy toàn bộ lòng hiếu kỳ: “Nói ra thì lúc nãy có một chuyện rất lạ.”
Giang Dịch Dịch dừng bước trước cửa phòng 1-003, quay đầu nhìn Lâm Dị.
“Gã nhìn tôi một cái, nhưng cái nhìn đó…” Lâm Dị cố gắng miêu tả sự phức tạp ấy: “Trong ký ức của tôi không có cái nhìn đó, tôi chỉ nhớ gã nhìn tôi một cái.”
Lâm Dị đoán: “Chẳng lẽ năng lực của gã là khiến người khác mất trí nhớ ư?”
“Là Dọa nạt.” Giang Dịch Dịch nhìn chằm chằm cánh cửa phòng đóng chặt, giải thích đơn giản: “Sự sợ hãi vượt ngoài sức chịu đựng của con người, cơ chế tự bảo vệ của cơ thể sẽ xóa cảnh người đó ra khỏi ký ức của anh.”
Lâm Dị còn chưa load xong thì Giang Dịch Dịch đã cất tiếng.
“Mở cửa.”
“Hả?” Lâm Dị dòm căn phòng 1-003: “Mở nữa?” Tên lúc nãy nguy hiểm cỡ nào, bọn họ đâu cần hối hả đi gặp tên điên tiếp theo chứ?
Lỡ đối phương khó ăn hơn nữa thì chắc toi quá.
Giang Dịch Dịch không nghĩ mở thêm một cánh cửa thì có vấn đề gì, cậu nhìn Lâm Dị đang cứng đơ, ra hiệu về phía phòng 1-003.
Lâm Dị quét sạch đống kịch bản trong đầu, ngoan ngoãn quẹt thẻ.
Cửa phòng 1-003 từ từ mở ra, để lộ cảnh tượng bị khóa chặt bên trong. Lâm Dị đã chuẩn bị tinh thần diện kiến tên điên với hình thù kỳ lạ đằng sau cánh cửa, nhưng ngoài dự liệu là sau cửa chẳng có ai đứng canh rồi đánh lén anh ta cả.
Căn phòng 1-003 được bao vây bởi vô số kệ sách đầy ắp, nhưng không hề chật chội, một cái bàn trà và hai cái ghế đặt giữa phòng, sàn trải thảm lông mềm khiến căn phòng rộng rãi có thêm hơi thở cuộc sống.
Có một người đang ngồi trên ghế, một người đàn ông rất xuất sắc.
Lâm Dị vừa thấy ông ta đã lập tức ngoái đầu nhìn Giang Dịch Dịch… phong cách hai người này giống nhau đến nỗi tâm trí anh ta vô thức sinh sôi một suy đoán hết sức viễn vông.
Tỷ như Giang Dịch Dịch và đối phương… cùng chung huyết thống (?).
Vì sao suy đoán này viễn vông?
Đó là khi chúng ta soi mói ngoại hình hai người sẽ thấy: Bọn họ chẳng thể nào có chung huyết thống được.
Điên – từ ngữ ám chỉ những kẻ có vấn đề về thần kinh, mâu thuẫn về lý trí, những kẻ sẵn sàng đạp đổ tất cả mọi ngăn trở trói buộc chỉ bằng một mồi lửa. Và khi chúng đối mặt với Giang Dịch Dịch, sự manh động đó càng thêm rõ rệt.
Chưa từng có kẻ điên nào khắc chế nổi bản thân trước mặt Giang Dịch Dịch.
Chưa từng có!
Trước lời mời của Giang Dịch Dịch, gã ta ngừng liếm máu trợn mắt nhìn Giang Dịch Dịch, cơn hưng phấn lan tràn trên mặt khiến gã trông càng dị hợm.
Ngoại hình gã khó lòng miêu tả bằng lời, mọi tính từ tốt đều không thuộc về gã. Một kẻ mang hình hài của biến thái.
“Hì hì hì.” Gã cười mờ ám, giọng nén chặt như sợ đánh động ai đó, ồm ồm khó nghe: “Tôi thích lắm.”
Lời chưa dứt, gã bỗng ra tay chớp nhoáng.
Khoảnh khắc gã nhích chân, Lâm Dị nhạy bén vọt sâu xuống sát hành lang bên trái, dán lưng vào mặt tường. Nhìn cách gã tung chiêu, anh ta biết mình đã coi thường gã. Thứ ép Lâm Dị lùi thật mau, lùi tới khi không lùi được nữa chính là mũi dao mà gã chém ra theo từng bước đi.
Gã xoè lưỡi dao trong tay, cái thứ vũ khí nhỏ bé đó… gã vung nhẹ một cái là Lâm Dị phải lùi một bước. Lưỡi dao tung bay không gì cản nổi khiến lòng người dậy sóng.
Gã là… kiếm khách ư?
Lâm Dị quan sát kĩ năng tài tình của gã điên mà nóng ruột thay Giang Dịch Dịch. Dù trong mắt anh ta Bác Sĩ luôn mang hình tượng sâu không lường được, nhưng đâu phải anh ta không biết công phu của Bác Sĩ tệ đến nhường nào…
Chứng kiến bản lĩnh đáng kinh ngạc của kẻ địch, anh ta càng nóng ruột hơn.
Giang Dịch Dịch đứng im lìm, cậu hiểu rõ trình độ của mình hơn Lâm Dị nhiều: một con số 0 tròn trĩnh.
Nếu đã thế, đánh hay không đánh cũng chẳng khác gì nhau.
Giang Dịch Dịch sao không nhìn ra sự cao siêu trong độ cong của lưỡi dao khi gã lao tới, nó cao siêu đến nỗi dù bản thân có là đứa mù đao kiếm thì cũng phải thảng thốt lên vì độ cong hoàn mỹ không gì sánh nổi của nó.
Một cú vung tay gần như khóa chặt mọi đường lui, buộc Giang Dịch Dịch phải hiểu rằng dù cậu có phản ứng thế nào thì gã vẫn dễ dàng hạ gục cậu.
Đặc sắc biết mấy, kinh hồn biết mấy.
Mà đó mới chỉ là một cú vung tay của gã thôi.
Năng lực của gã đây ư? Giang Dịch Dịch đứng im, trầm ngâm đánh giá độ cong tuyệt đẹp kia.
Đáp án tuy khá hợp tình nhưng xét tới định nghĩa ‘Người Năng Lực vượt qua giới hạn nhân loại’ của Tinh Ngục, Giang Dịch Dịch vẫn giữ thái độ hoài nghi.
Mũi dao rít gào vụt tới, Giang Dịch Dịch điềm tĩnh nhìn nó như bàng quan trước định nghĩa tử vong. Gã điên không vì thế mà dừng tay, gã rùng mình ghim chặt mục tiêu, mong chờ khoảnh khắc chết chóc và máu tươi đổ xuống.
Bóng ma tử vong lan tràn mọi ngóc ngách, lưỡi dao dính máu của gã chớp hiện quanh cổ Giang Dịch Dịch, sau đó ngưng bặt.
Giang Dịch Dịch nghiêng đầu nhìn lưỡi dao nằm ngang trước cổ họng, ranh giới sinh mạng của cậu bị tước đi nếu như gã nhích thêm tý nữa.
Giang Dịch Dịch kẹp lấy lưỡi dao dính máu. Máu trên con dao khẽ lung lay theo động tác, trượt từ sống dao rơi xuống tạo thành vũng máu nhỏ dưới đất.
Máu tươi nhỏ giọt, gần như không tiếng, đánh thức Lâm Dị đang đứng xem.
Lâm Dị nhìn gã điên đổi ý giữa chừng. Xét theo logic người thường, gã đột ngột dừng tay hẳn là sợ bất cẩn giết chết Giang Dịch Dịch, nhưng xét tới sự chênh lệch giữa gã và người thường cũng như biểu hiện trước đó, Lâm Dị quay ngoắt sang Giang Dịch Dịch.
Giang Dịch Dịch kẹp lưỡi dao, nhìn những máu lấm tấm đọng trên đó thì khó chịu, cậu giơ tay níu lấy góc áo tù của gã điên rồi điềm nhiên chùi sạch vết máu dính trên dao mình.
“Tôi nghĩ đây chưa phải giới hạn của anh.” Giang Dịch Dịch cúi đầu chăm chú lau máu: “Xem thường tôi?”
Gã điên ngó đăm đăm Giang Dịch Dịch, ánh mắt sáng hơn cả đèn pha, gã kiềm chế cử động, nhè nhẹ rút bàn tay trước cổ Giang Dịch Dịch về: “Thú vị, thú vị quá!”
Gã nôn nóng: “Cậu làm cách nào vậy?”
Gã lẩm bẩm mấy lời tối nghĩa: “Đột nhiên tôi không khống chế được cơ thể, thứ khiến tôi dừng lại là gì?”
Giang Dịch Dịch lau sạch máu, cất dao vào tay áo rồi ngước lên nhìn gã, bình thản đá vấn đề của gã sang một bên: “Giới hạn của anh, thể hiện cho tôi xem.”
Gã điên mặc kệ lời khiêu khích của Giang Dịch Dịch, gã liếm môi, dòm trái ngó phải. Hành lang rõ ràng không một bóng người, bốn bề vắng lặng như thể nơi đây chỉ có ba người họ, ấy vậy mà gã vẫn tỏ vẻ cảnh giác nhìn dáo dác khắp nơi. Gã thỏ thẻ, thật lòng mời mọc Giang Dịch Dịch: “Chúng ta vào phòng nói chuyện…”
Gã quá nôn nao rồi, cơ thể còn run nhè nhẹ.
“Chúng… sẽ nghe thấy mất.” Gã nói mập mờ: “Chỉ hai chúng ta…”
Gã điên lẩm bẩm rồi lôi thẳng Giang Dịch Dịch bằng bàn tay dính đầy máu, gã muốn lôi Giang Dịch Dịch vào phòng mình.
Lâm Dị đứng ở đầu hành lang không biết làm sao cho phải, bỗng dưng, gã điên kia quay đầu nhìn anh ta.
Bóng tối vô tận ùa tới.
Khi Lâm Dị bừng tỉnh thì thấy cửa phòng 1-007 đã khóa trái.
Ban nãy… xảy ra chuyện gì?
Lâm Dị thử nhớ lại ánh mắt mà gã nhìn mình, ký ức trống rỗng, không có gì cả, việc “gã điên nhìn mình” vẫn tồn tại trong ký ức anh ta nhưng chẳng hề có hình ảnh nào tương xứng.
Lâm Dị nhìn phòng giam 1-007 đóng chặt, lo lắng cho sự an toàn của Bác Sĩ.
Đây là Người Năng Lực ở tầng năm đầu tiên mà Lâm Dị tiếp xúc, gã dùng hành động chứng minh cho anh ta thấy về sự cần thiết của Tinh Ngục. Một ánh mắt, một cú vung dao cũng đủ khiến người khác sụp đổ lòng tin, không gì địch nổi.
Phòng 1-007 bố trí không khác phòng Giang Dịch Dịch là mấy.
Căn phòng đen như mực cùng đống đồ lộn xộn gây cảm giác bức bối khó chịu, y hệt cảm giác mà gã ta mang tới: còn thiếu mỗi cái sticker ‘tôi bị điên’ trên trán thôi.
Phòng giam không có cửa sổ, tường, sàn và trần nhà đều sơn đen. Đèn trong phòng như cố tình vặn nhỏ vài nấc, u ám lờ mờ chẳng có hiệu quả chiếu sáng.
Giang Dịch Dịch vừa bước vào phòng 1-007 đã nhăn mày.
Gã điên kéo tay cậu đi thoăn thoắt giữa đống đồ lộn xộn, khi Giang Dịch Dịch giơ chân bước qua cái ghế ngã lăn dưới đất thì gã cũng nghiêng người né cái sofa đơn và lác đác các mảnh thủy tinh.
Giờ đây Giang Dịch Dịch đã biết tinh thần gã tệ đến cỡ nào, không tệ thì ai lại phá phòng mình nát bấy thế này mà còn điềm nhiên sống tiếp.
Khắp nơi đều là bẫy, mỗi bước cẩn thận đủ bề mà gã thì như đi trên đất bằng, không đếm xỉa tới chướng ngại vật, dựa vào bản năng lướt băng băng qua mọi loại bẫy. Giang Dịch Dịch chưa có kinh nghiệm, vụng về tránh bẫy trên con đường ngập tràn nguy cơ.
Đi chưa lâu gã đứng chựng lại, ngồi phịch xuống đất.
Giang Dịch Dịch híp mắt, thật khó để biết gã đang ngồi trên đống gì giữa căn phòng u ám. Ở đây tối quá! Thị giác của Giang Dịch Dịch chỉ tương đương với người thường.
“Hì hì hì.” Gã nhìn Giang Dịch Dịch, cười mờ ám: “Giờ chỉ còn hai chúng ta thôi.”
Một định nghĩa chẳng hay ho.
Giang Dịch Dịch nheo mắt tìm kiếm gì đó dưới đất, tìm được rồi… cậu ngồi xổm xuống, bật công tắc chiếc đèn ngay cạnh gã. Ánh đèn vàng le lói chiếu vào người gã điên, soi sáng bóng đêm và giúp Giang Dịch Dịch thấy rõ hoàn cảnh xung quanh.
Cái giường lật úp sau lưng, chăn bị gã vo tròn lót dưới đít, gối nệm vứt vương vãi… đây là nơi gã ngủ. Giang Dịch Dịch không hình dung được gã ngủ kiểu gì trong hoàn cảnh như này. .
Ánh mắt Giang Dịch Dịch Dịch bị mấy quyển sách chất chồng dưới chân gã thu hút, có cả bookmarks… Giờ Giang Dịch Dịch đã biết lý do cái đèn xuất hiện ở đây.
Con người có thể sống trong bóng đêm, nhưng không thể dung hoà giữa bóng tối.
Kế đống sách là đống ‘đồ chơi’ lạnh: trường kiếm, đại đao… loang lổ vết máu khô cằn, vì thời gian quá lâu nên khó nhìn ra được. Với màn trình diễn ban nãy, đống đồ chơi này khi nằm trong tay gã sẽ phát huy lực sát thương vượt ngoài tưởng tượng.
Nhớ tới phòng phẫu thuật trong 1-002, Giang Dịch Dịch bắt buộc phải thừa nhận: ở góc độ nào đó, Tinh Ngục thật sự khá ân cần.
Giang Dịch Dịch thôi đánh giá, dành sự chú ý cho gã đàn ông cứ nhìn chằm chằm mình từ lúc vào phòng: “Anh muốn nói gì?”
Gã cười niềm nở, mồm kéo rộng tới tận mang tai, suýt chạy khỏi cực hạn của con người, hết sức kinh khủng.
“Giờ chỉ còn hai ta thôi…” Gã lẩm bẩm, giữ nụ cười quái đản đó mà yêu cầu Giang Dịch Dịch: “Giết tôi đi.”
Mắt gã chẳng rời Giang Dịch Dịch, còn hưng phấn vì đề nghị của bản thân: “Mau giết tôi, giết tôi, giết tôi…”
“Lý do?” Giang Dịch Dịch liếc gã.
“Vì…” Mắt gã sáng quắc như đang bốc cháy: “Chết trong tay cậu… chắc sẽ vui lắm.”
“Lý do?”
Gã chớp mắt: “Tôi… tôi… tôi thích.” Bỗng gã cười ngặt nghẽo: “Ha ha ha…”
Tiếng cười buốt tai nhức óc, xuyên qua bức tường có hiệu quả cách âm siêu đỉnh, dội ra hành lang.
Giang Dịch Dịch điềm tĩnh nhìn gã, gã cười mãi rồi chợt quơ tay quơ chân, thanh trường kiếm bên cạnh bị hắn tiện tay quơ lấy…
Giang Dịch Dịch lướt về sau.
Sự thật chứng minh, đây là hành vi khôn ngoan.
Vì giây tiếp theo, trường kiếm xé gió lao tới. Khác với lưỡi dao ban nãy, lưỡi dao mỏng nhẹ chỉ có hiệu quả khi tiếp xúc ở cự ly gần, còn thanh trường kiếm này có thể tấn công diện rộng, nhất là khi nó nằm trong tay gã điên.
Nhất cự ly, nhì tốc độ. Trong phạm vi tấn công của trường kiếm, không ai là đối thủ của gã.
Giang Dịch Dịch lùi về sau nhưng không lùi khỏi phạm vi tấn công của trường kiếm, cậu lùi một bước này chỉ để kéo lấy một giây thời gian… một giây để phản ứng, một giây để sống.
Giây tiếp theo mũi kiếm lao tới.
Nhưng giây này không bao giờ tới, vì với Giang Dịch Dịch một giây là đủ rồi.
“Dừng.” Giang Dịch Dịch quát, bắt gã điên dừng tay.
Trường kiếm ngừng đột ngột, gã điên nhìn Giang Dịch Dịch bằng đôi mắt đen ngòm.
Hai mắt chạm nhau, một sự tồn tại nào đó xuất hiện rõ nét trước mắt Giang Dịch Dịch… có thể gọi nó là khí thế, nhưng nếu miêu tả cụ thể thì hẳn là tinh thần lực.
Giang Dịch Dịch chưa từng biết cảm giác của những người khác khi đối diện với cậu, cũng không biết Độc Lang và tên phạm nhân đã chết khi nhìn vào mắt cậu rốt cuộc đã nhìn thấy gì. Mà lúc này, khi cậu nhìn thẳng gã điên, cậu thấy bóng đen vô tận bao trùm hết thảy, bóng đen cuồn cuộn không ngừng bủa vây, xâm chiếm toàn bộ tầm nhìn của Giang Dịch Dịch.
Giang Dịch Dịch khẽ chớp mắt, bóng đen tràn ngập đột nhiên biến mất, tầm nhìn của cậu trở lại bình thường, gã điên cứng đơ cũng xuất hiện trước mắt. Trường kiếm vẫn trong tay gã, dừng giữa không trung với tư thế quái lạ.
Giang Dịch Dịch không mở miệng vội, cậu kiểm tra profile của mình, không có gì thay đổi. Hệ thống chậm rãi trồi lên một nhắc nhở.
[Bị tấn công – Không thể phá – Tấn công thất bại.]
Qua loa thế? Ít nhất cũng phải cho cái tên skill chứ? Cứ ghi tấn công tinh thần lực thôi mà coi được à? Ít ra tôi còn xác nhận trò chơi này có tồn tại thiết lập siêu năng lực hay không…
Giang Dịch Dịch click mở danh sách kĩ năng, ngoài đống kĩ năng cậu học lúc rảnh ra thì chỉ có hai cái duy nhất thuộc cấp bậc Vương Giả là “Tâm lý học” và “Phẫu thuật ngoại khoa”.
Không có dị năng, không có siêu năng lực.
“Đây là năng lực của anh?” Giang Dịch Dịch tắt bảng profile, hỏi gã điên.
Người nọ như bừng tỉnh khỏi cơn mê, trường kiếm leng keng rơi xuống đất.
Gã bối rối lẩm bẩm: “Tại sao không phản ứng? Tại sao không sợ? Tại sao? Tại sao? Tại sao…” Giọng gã dần dần vút cao như thể hiện sự khó hiểu cùng cực.
“Trả lời tôi.” Giang Dịch Dịch bình tĩnh hỏi lại: “Đây là năng lực của anh?”
Gã điên chẳng giấu diếm: “Tên đó nói năng lực của tôi là Dọa nạt.”
Cơ mặt gã co rút: “Sẽ mang tới sợ hãi, hơi thở tử vong.”
Hơi thở sao? Năng lực vượt qua giới hạn của nhân loại? Dọa nạt?
“Tức là năng lực của Người Năng Lực có liên quan tới hơi thở?”
“Cậu giết tôi được không?” Gã điên chẳng chút mặn mà với câu hỏi của Giang Dịch Dịch, vẫn cố chấp với đề nghị ban đầu.
“Không.”
“Vì sao?” Gã nôn nóng đến gần Giang Dịch Dịch, gương mặt co rút ghé sát: “Cậu sẽ thích mà.”
“Tôi không nghĩ vậy.” Giang Dịch Dịch bác bỏ thẳng thừng: “Lại lần nữa.”
“Phiền phức.” Gã điên càu nhàu, mặt phụng phịu nhìn Giang Dịch Dịch.
Con ngươi đen ngòm tràn ra vô số bóng đêm lao về phía Giang Dịch Dịch.
Dọa nạt?
Giang Dịch Dịch cố gắng tận hưởng sự tồn tại của sợ hãi, nhưng tiếc thay, cảm xúc sợ hãi này cách cậu rất xa, đừng nói sợ hãi, Giang Dịch Dịch bình tĩnh nhìn thẳng vào bóng đen, mãi tới khi nó rút lại về trong đôi mắt gã điên, cậu vẫn không thấy gì đặc biệt.
Còn chẳng uy hiếp bằng lúc gã múa dao múa kiếm.
Mà phản ứng của gã điên thì khá hay ho.
“AAAAA…”
Tiếng hét dài long trời lở đất, gã điên không biết đã cuộn người la lối từ bao giờ.
“Sao đấy?” Giang Dịch Dịch vội hỏi gã: “Đau?”
Gã điên ngừng hét, sửa lời Giang Dịch Dịch: “Sợ.”
Gã hét bất ngờ mà dừng cũng bất ngờ, tiếng hét đầy xúc cảm làm cậu tưởng gã lại động kinh.
“Sợ gì?”
Gã điên vẫn giữ tư thế co tròn: “Sợ lắm…”
Gã lẩm bẩm, chợt ngẩng đầu nhìn Giang Dịch Dịch với biểu cảm quái lạ: “Cậu là ai?”
“Giang Dịch Dịch.” Giang Dịch Dịch cất lời giới thiệu muộn màng: “Bác sĩ.”
“Không đúng, không đúng, không đúng…” Gã điên lắc đầu: “Cậu đâu phải Bác sĩ.”
Giang Dịch Dịch nhướng mày: “Thế tôi là ai?”
“Giáo Sư…” Gã quay ngoắt nhìn về hướng nào đó rồi nhẩm cái tên này: “Giáo Sư, “Giáo Sư, “Giáo Sư…”
“Giáo Sư?” Giang Dịch Dịch ngóng theo tầm mắt gã nhìn góc phòng, trong bóng đêm chẳng thấy gì, bỗng cậu hiểu ra gã muốn nhìn đi đâu… là một căn phòng khác ở hướng đó.
Căn phòng mà tên ‘Giáo Sư’ kia đang ở.
“Theo như quy tắc xã giao bình thường, anh cũng nên nói tôi biết tên của mình.” Giang Dịch Dịch không nhìn nữa mà nhắc nhở gã.
Gã điên thôi lẩm bẩm, bắt đầu suy nghĩ: “Tôi là ai? Tôi tên gì? Tôi là Tử Thần? Không phải không phải, tôi là…” Gã nghiêng đầu nghiêm túc nghĩ ngợi thật lâu.
Giang Dịch Dịch liếc biệt danh “Tử Thần” và ký hiệu màu đỏ ‘Cực kỳ nguy hiểm’ lởn vởn trên đầu gã.
Chung độ nguy hiểm với Người Gác Cổng và Ảo Thuật Gia. Có điều với biểu hiện ban nãy của gã thì biệt danh này chưa xứng với thực lắm.
Giang Dịch Dịch đứng dậy, im lặng đợi vài giây, gã điên chưa kịp mở miệng thì cậu đã cất bước đi đến cánh cửa đóng chặt, lịch sự giơ tay gõ cửa.
Lâm Dị nghe trong phòng 1-007 dội đến tiếng hét mà nóng ruột, vừa nghe tiếng gõ nhè nhẹ là anh ta nhanh tay quẹt thẻ mở cửa.
Trước khi rời khỏi 1-007, Giang Dịch Dịch nghiêng đầu nhìn bóng tối sau lưng.
“Mong rằng ở lần gặp sau, anh sẽ nhớ ra tên mình.”
Ánh sáng từ hành lang chiếu vào, rọi lên người Giang Dịch Dịch, ánh sáng tan ra thành mảng trắng nhàn nhạt nhưng chỉ tới đó thôi, không hề chiếu vào trong căn phòng.
Bóng đen và ánh sáng, hai sự tồn tại có ranh giới rõ ràng, không can thiệp nhau.
Tử Thần ngơ ngác ngước nhìn Giang Dịch Dịch đứng giữa chùm ánh sáng. Nhìn cậu bước ra khỏi phòng, bỏ lại bóng đen dày đặc sau lưng.
“Bác Sĩ?” Lâm Dị thấy có điềm, anh ta nhìn phòng 1-007 đóng chặt, không biết sao mà vặn nhỏ giọng: “Khó lắm hả?”
Giang Dịch Dịch: “Trạng thái tinh thần anh ta có vấn đề thật.”
Đấy là chuyện rõ ràng quá mà? Lâm Dị lảm nhảm.
“Người Năng Lực là một định nghĩa rất thú vị.” Giang Dịch Dịch liếc nơi Tử Thần ngóng mắt ban nãy, tấm thẻ 1-003 ánh vào mắt cậu.
Giang Dịch Dịch cất bước đến phòng 1-003.
“Thú vị gì cơ?” Lâm Dị đi theo, phát huy toàn bộ lòng hiếu kỳ: “Nói ra thì lúc nãy có một chuyện rất lạ.”
Giang Dịch Dịch dừng bước trước cửa phòng 1-003, quay đầu nhìn Lâm Dị.
“Gã nhìn tôi một cái, nhưng cái nhìn đó…” Lâm Dị cố gắng miêu tả sự phức tạp ấy: “Trong ký ức của tôi không có cái nhìn đó, tôi chỉ nhớ gã nhìn tôi một cái.”
Lâm Dị đoán: “Chẳng lẽ năng lực của gã là khiến người khác mất trí nhớ ư?”
“Là Dọa nạt.” Giang Dịch Dịch nhìn chằm chằm cánh cửa phòng đóng chặt, giải thích đơn giản: “Sự sợ hãi vượt ngoài sức chịu đựng của con người, cơ chế tự bảo vệ của cơ thể sẽ xóa cảnh người đó ra khỏi ký ức của anh.”
Lâm Dị còn chưa load xong thì Giang Dịch Dịch đã cất tiếng.
“Mở cửa.”
“Hả?” Lâm Dị dòm căn phòng 1-003: “Mở nữa?” Tên lúc nãy nguy hiểm cỡ nào, bọn họ đâu cần hối hả đi gặp tên điên tiếp theo chứ?
Lỡ đối phương khó ăn hơn nữa thì chắc toi quá.
Giang Dịch Dịch không nghĩ mở thêm một cánh cửa thì có vấn đề gì, cậu nhìn Lâm Dị đang cứng đơ, ra hiệu về phía phòng 1-003.
Lâm Dị quét sạch đống kịch bản trong đầu, ngoan ngoãn quẹt thẻ.
Cửa phòng 1-003 từ từ mở ra, để lộ cảnh tượng bị khóa chặt bên trong. Lâm Dị đã chuẩn bị tinh thần diện kiến tên điên với hình thù kỳ lạ đằng sau cánh cửa, nhưng ngoài dự liệu là sau cửa chẳng có ai đứng canh rồi đánh lén anh ta cả.
Căn phòng 1-003 được bao vây bởi vô số kệ sách đầy ắp, nhưng không hề chật chội, một cái bàn trà và hai cái ghế đặt giữa phòng, sàn trải thảm lông mềm khiến căn phòng rộng rãi có thêm hơi thở cuộc sống.
Có một người đang ngồi trên ghế, một người đàn ông rất xuất sắc.
Lâm Dị vừa thấy ông ta đã lập tức ngoái đầu nhìn Giang Dịch Dịch… phong cách hai người này giống nhau đến nỗi tâm trí anh ta vô thức sinh sôi một suy đoán hết sức viễn vông.
Tỷ như Giang Dịch Dịch và đối phương… cùng chung huyết thống (?).
Vì sao suy đoán này viễn vông?
Đó là khi chúng ta soi mói ngoại hình hai người sẽ thấy: Bọn họ chẳng thể nào có chung huyết thống được.