Chương : 7
Vật lộn nửa ngày, cuối cùng cũng ra lò được vài tấm ảnh có gương mặt tươi cười. Được chụp ảnh xong xuôi, người một nhà lại bắt đầu nghiên cứu đặt tên cục cưng nhỏ.
Bởi vì lúc trước đã điểm danh để Đinh Hạo và Bạch Bân đặt tên, ông Bạch cũng không tiện tham gia vào cùng, chỉ cầm lấy tờ giấy mình đã viết sẵn vài cái tên dễ nghe than thở với Đinh Hạo: “Con xem chữ ‘Hạo’ này không tệ đúng không? Còn có cái này, ừm, vài cái kia cũng dễ nghe…”
Đinh Hạo không thể tự mình nghĩ ra được cái tên nào hay, quyết định cầm lấy tờ giấy ra thương lượng với Bạch Bân. Bạch Bân nhìn cậu mặt nhăn mày nhó, liền đề nghị: “Nếu không thì lấy một chữ ở mỗi tên của chúng ta đi?”
Đinh Hạo ‘ừm’ một tiếng: “Như vậy cũng được, vậy gọi là Đinh gì thì tốt?”
Ông Bạch ở bên cạnh ‘khụ’ một tiếng.
Đinh Hạo dường như không hề nghe thấy, tiếp tục bàn bạc với Bạch Bân: “Đinh Bân? Đinh Tiểu Bân? Đinh Tiểu Bạch?”
Bạch Lộ không vui, cho dù Đinh Hạo là ‘gả’ tới bị chịu thiệt, nhưng không thể cướp người như vậy được: “Tôi nói Đinh Tiểu Hạo, cục cưng hẳn là phải theo họ nhà chúng tôi chứ?”
Ông Bạch lại ‘khụ’ một tiếng. Ông vẫn cảm thấy nhà mình ít ra vẫn còn có Bạch Kiệt lưu hậu duệ, người lớn nhà Hạo chỉ có một đứa con như vậy, trong lòng nói thế nào vẫn có chút thua thiệt. Không để Bạch Lộ nói thêm nữa, liền thương lượng với Đinh Hạo: “Hạo Hạo à, con xem nếu không thì thế này nhé. Bé con họ Bạch, tên sau con đặt, được không?”
Đinh Hạo cũng chỉ đùa vui với mọi người một chút, đừng nói là con của Bạch Kiệt, cho dù cậu và Bạch Bân nhận nuôi một đứa cũng không cần đặt họ Đinh: “Nội, con đùa với Bạch Lộ thôi. Nếu không theo cái nội nói lúc nãy đi, vừa hay đồng âm với chữ ‘Hạo’ của con, gọi Bạch Hạo đi.” Đinh Hạo vuốt ve khuôn mặt mũm mĩm của cục cưng nhỏ, mềm mại trơn bóng khiến người yêu thích, nhịn không được nở nụ cười chọc bé: “Cục cưng à, chúng ta gọi Bạch Hạo được không?”
Cục cưng nhỏ đang ngồi trên ghế sô pha cầm rubik còn thật sự nghiên cứu, nghe thấy người gọi mình cũng chỉ mê mang ngẩng đầu lên, hình như vẫn đang suy nghĩ xem làm thế nào ghép những mảnh rubik màu giống nhau vào chung một chỗ.
Bạch Bân không có ý kiến gì với tên này, nhìn sang ông Bạch bên kia. Ông Bạch chỉ cần bé con họ Bạch là được, lại nghe Đinh Hạo lấy chữ ông nghĩ ra dùng, đương nhiên vô cùng cao hứng. Thấy Bạch Bân nhìn mình liền vội vàng xua tay: “Ông già này không có ý kiến gì, con hỏi mấy đứa Bạch Kiệt thử xem, xem hai đứa làm cha mẹ có thích không?”
Bạch Kiệt thể hiện thái độ: “Con không ý kiến.”
Lisa ngay từ đầu đã nghĩ để hai người Đinh Hạo đặt tên, nhìn người một nhà trịnh trọng suy nghĩ giúp còn vô cùng cảm động: “Bạch Hạo hay lắm, cứ gọi như vậy đi.”
Tên cục cưng nhỏ đã quyết định xong, chuyện giáo phụ coi như đã xác định. Ông Bạch giải quyết xong một tâm sự nan giải, lại nói chuyện công việc với anh em Bạch Bân. Nhìn Đinh Hạo đang muốn chạy, liền gọi cậu lại, Đinh Hạo nay cũng là người nhà họ Bạch, nghe nhiều một chút học được nhiều mới có lợi: “Hạo Hạo đừng chạy loạn, lại đây họp đi.”
Nội dung chủ yếu của hội nghị là chuyện Bạch Kiệt về sở nghiên cứu. Ông Bạch nói cho Bạch Bân biết vài hạng mục nghiên cứu gần đây của Bạch Kiệt, tương lai hai anh em cần giúp đỡ nhau nhiều, có hiểu biết trước tiên vẫn tốt.
Ông Bạch tập trung khen ngợi chuyện Bạch Kiệt về nước: “Đúng vậy, học giỏi là để báo đáp Tổ quốc thôi!”
Bạch Kiệt ngập ngừng một chút, rồi gật đầu: “Vâng, quan trọng là báo đáp Tổ quốc.”
Đinh Hạo ngồi phía sau kề tai Bạch Bân thầm thì: “Em cảm thấy cậu ấy nguyên bản không phải muốn nói vậy đúng không? Sao nghe đáng lẽ ra nên là nói tiếp ‘Tài nguyên trong nước nhiều mà tiện lợi’ vậy…”
Bạch Bân nhéo tay cậu, nhỏ giọng trả lời: “Ngoan ngoãn nghe, đừng nói gì.”
Ông Bạch nhìn thật cao hứng, vỗ vỗ bả vai Bạch Kiệt dặn dò: “Về sau làm việc chăm chỉ, có chuyện gì không biết thì hỏi anh con, nhé.”
Đại khái là vì mới có cháu trai, cho dù kế hoạch của Bạch Kiệt có chút khác với mình nghĩ nhưng ông Bạch cũng không can thiệp quá nhiều. Đây là chuyện người trẻ tuổi, ông già như ông chỉ cần ở phía sau thỉnh thoảng giúp đỡ là được rồi. Nhớ tới thành viên mới có trong nhà, ông cười không khép miệng lại được: “Đúng rồi, chuyện Lisa đến trường con lo thế nào rồi? Hôm qua vội vàng đến nội vẫn chưa nghe hiểu lắm, đúng lúc anh con ở đây, nói ra xem nào.”
Bạch Kiệt vẫn luôn chú ý chuyện Lisa: “Lisa đã nộp đơn cho trường học rồi, tiếng Trung của em ấy không tốt lắm, con nghĩ để em ấy ở nhà thích ứng một thời gian, vừa lúc bé con vẫn còn nhỏ, chờ một hồi rồi tính.”
Ông Bạch rất chú ý đến phúc lợi của đứa cháu trai cưng, nghe Bạch Kiệt nói vậy liên tục gật đầu: “Được, được, ở nhà học tiếng Trung trước, học giỏi rồi đến trường vẫn chưa muộn.” Ông chỉ ước gì Lisa ở nhà luôn, Lisa ở nhà có nghĩa là cục cưng nhỏ cũng đi theo ở nhà, chỉ cần vừa nghĩ đến bé con kia ông Bạch liền vô cùng vui vẻ.
Đinh Hạo ở bên cạnh nghe nửa ngày, dần dần phân tâm, ánh mắt liếc về phía cục cưng bên kia. Nguyên bản còn có chút mâu thuẫn với đứa nhỏ, nhưng từ lúc đặt tên xong cho cục cưng, Đinh Hạo lại thật tình yêu thích bé. Nghĩ đến về sau bé con kia gọi mình là ba, cảm giác thật khác lạ.
Nhìn ông Bạch trong chốc lát có vẻ sẽ không nhắc tới mình, quyết định đứng lên nói với ông đi tìm bé con chơi: “Nội, con đi chơi với bé con nhé?”
Ông Bạch đồng ý, nhưng xét thấy bình thường Đinh Hạo hay trêu đùa tếu táo, lại lo lắng dặn dò: “Hạo Hạo à, cẩn thận ôm bé con đừng để ngã! Nhất định phải nâng mông ôm lấy biết không?”
Đinh Hạo bắt chước tư thế một tay đỡ đầu một tay ôm mông: “Nội, con biết ôm thế nào mà! Nội đã nói nhiều lần lắm rồi!”
Nơi bé con chuyên chơi đùa có trải thảm, xung quanh lại lấy lan can nhỏ bằng nhựa vây quanh một vòng, làm thành hình ngựa gỗ. Lisa đang đùa với bé cùng Bạch Lộ, thổi cho cục cưng hai quả bóng bay, lấy chỉ buộc chắc đeo trên lưng cục cưng. Bé con vừa đi liền có thể nhìn thấy bóng bay đi theo ở phía sau lắc lư lắc lư, cực kỳ đáng yêu.
Đinh Hạo cũng ngồi đó thổi bóng bay, thổi rất lớn, dọa Bạch Lộ liên tiếp đuổi cậu đi: “Đinh Hạo bạn dừng lại! Dừng lại! Lỡ nổ làm bé con sợ thì biết làm sao bây giờ hả?!”
Bé con không để ý hành động của người lớn, rubik của bé vừa rồi bị rơi, hiện tại đang tìm xung quanh thảm. Nơi nào có thể đi liền tự mình đi qua, không đi được thì tự mình bám lấy sô pha bò tới, cúi đầu tìm thật sự chăm chú: “Bích… bích bích…”
Đinh Hạo nghe thấy, liền giúp bé tìm. Cậu tập trung nhìn một lát liền thấy, cầm lấy rubik trên chỗ ngồi sô pha đưa cho bé con: “Cục cưng, là cái này đúng không?”
Cục cưng nhìn Đinh Hạo vươn tay: “Bích bích.”
Đinh Hạo cảm thấy đứa nhỏ này quả không hổ là họ Bạch, từ nhỏ đã chỉ nói một từ, ngắn gọn trả lời: “Gọi cha đi, cục cưng, gọi một tiếng đi.”
Cục cưng nhìn nhìn Lisa, Lisa cổ vũ bé: “Đây là ba nhỏ nè, là cha của cục cưng đó!”
Bé con bình thường chưa từng gọi như vậy, do dự nửa ngày vẫn không gọi được, chớp chớp mắt nhìn rubik trong tay Đinh Hạo.
Đinh Hạo cầm rubik không buông tay, dỗ bé con đi tới chỗ mình: “Cục cưng, chúng ta cùng nhau chơi được không?”
Bạch Lộ tức đến méo mũi: “Đinh Hạo bạn không cần mặt mũi nữa hả? Đồ của bé con mà cũng cướp?”
Đinh Hạo da mặt dày, hiển nhiên không thèm nghe, còn xua tay với Bạch Lộ: “Bạn thì biết cái gì, đây gọi là cha con hòa hợp!”
Bạch Lộ cứ việc không muốn thừa nhận, cha con hòa hợp này vẫn đạt được hiệu quả nhất định. Nhìn bé con ngồi trong lòng Đinh Hạo, tay nhỏ bé túm lấy bàn tay to, bày tay to ôm tay nhỏ bé chơi rubik, Bạch Lộ lần đầu tiên hâm mộ người da mặt dày.
Cục cưng – nay gọi là Bạch Hạo, Bạch Hạo nhỏ còn thật sự nhìn Đinh Hạo xoay trái xoay phải biến rubik của bé thành đủ mọi màu sắc, sau đó nhận lấy ghép về thành sáu mặt y hệt như cũ, Đinh Hạo xoay thành lộn xộn, bé sẽ trả lại nguyên vẹn…. Hai người chơi đùa vô cùng vui vẻ.
Cuối cùng, có một mặt màu hồng không thể ghép lại được như cũ, Bạch Hạo bé nhỏ giơ rubik đưa cho Đinh Hạo, vẻ mặt mong chờ nhìn cậu, hy vọng cha có thể giúp bé xoay thành toàn bộ sáu màu như cũ.
Đinh Hạo nhận lấy mân mê nửa ngày cũng không thành công, ‘khụ’ một tiếng dỗ bé: “Cục cưng, rubik này hỏng rồi…”
Bạch Lộ cốc đầu Đinh Hạo một phát, trợn mắt nhìn: “Đinh Hạo! Bạn dạy bé con thế nào vậy hả!!”
Đinh Hạo gãi gãi đầu, có chút đau khổ, cậu không thể xoay lại như cũ được mà… Nhìn Bạch Hạo bé con còn đang trông chờ mình, đành phải nghĩ ra biện pháp miễn cưỡng: “Cục cưng con nhắm mắt lại, nhé, nhắm mắt lại đếm tới 10 là xong.” Lại ngẩng đầu hỏi Lisa: “Bé có biết đếm không?”
Bạn nhỏ Bạch Hạo dùng hành động chứng minh bé biết đếm, bé lấy bàn tay nhỏ nhắn che mắt lại quay lưng đi yên lặng bất động đếm.
Lisa giải thích cho Đinh Hạo: “Biết đếm, bình thường thích đếm nhẩm.”
Đinh Hạo tận dụng thời gian tháo ô vuông màu hồng kia ra, thay đổi màu sắc tương ứng lắp lại vào, tay chân nhanh nhẹn khiến Bạch Lộ trợn mắt há hốc mồm.
Vừa đếm đến mười xong, bé Bạch Hạo quay đầu lại, quả nhiên thấy được một cục rubik chỉnh tề sáu màu.
Đinh Hạo một bên hưởng thụ ánh mắt sùng bái của bé con, một bên vuốt tóc bé Bạch Hạo khoác lác; “Cục cưng, về sau có việc gì cứ nói với cha, nhé! Không có cha không làm được đâu!”
Lisa ở bên cạnh che miệng cười.
Bạch Lộ cũng co giật khóe miệng: “Đinh Hạo, bạn thật có tài, sao bạn không được gọi là ‘Đinh tài giỏi’ nhỉ?”
Đinh Hạo còn ngồi đó cười ha ha từ chối: “Ha ha, khách khí! Khách khí!”
Bạch Lộ đã tuyệt vọng với cực hạn phẩm cách con người cậu, bụm mặt nhỏ giọng than thở: “Thực ra không phải tôi khen bạn…”
Bởi vì lúc trước đã điểm danh để Đinh Hạo và Bạch Bân đặt tên, ông Bạch cũng không tiện tham gia vào cùng, chỉ cầm lấy tờ giấy mình đã viết sẵn vài cái tên dễ nghe than thở với Đinh Hạo: “Con xem chữ ‘Hạo’ này không tệ đúng không? Còn có cái này, ừm, vài cái kia cũng dễ nghe…”
Đinh Hạo không thể tự mình nghĩ ra được cái tên nào hay, quyết định cầm lấy tờ giấy ra thương lượng với Bạch Bân. Bạch Bân nhìn cậu mặt nhăn mày nhó, liền đề nghị: “Nếu không thì lấy một chữ ở mỗi tên của chúng ta đi?”
Đinh Hạo ‘ừm’ một tiếng: “Như vậy cũng được, vậy gọi là Đinh gì thì tốt?”
Ông Bạch ở bên cạnh ‘khụ’ một tiếng.
Đinh Hạo dường như không hề nghe thấy, tiếp tục bàn bạc với Bạch Bân: “Đinh Bân? Đinh Tiểu Bân? Đinh Tiểu Bạch?”
Bạch Lộ không vui, cho dù Đinh Hạo là ‘gả’ tới bị chịu thiệt, nhưng không thể cướp người như vậy được: “Tôi nói Đinh Tiểu Hạo, cục cưng hẳn là phải theo họ nhà chúng tôi chứ?”
Ông Bạch lại ‘khụ’ một tiếng. Ông vẫn cảm thấy nhà mình ít ra vẫn còn có Bạch Kiệt lưu hậu duệ, người lớn nhà Hạo chỉ có một đứa con như vậy, trong lòng nói thế nào vẫn có chút thua thiệt. Không để Bạch Lộ nói thêm nữa, liền thương lượng với Đinh Hạo: “Hạo Hạo à, con xem nếu không thì thế này nhé. Bé con họ Bạch, tên sau con đặt, được không?”
Đinh Hạo cũng chỉ đùa vui với mọi người một chút, đừng nói là con của Bạch Kiệt, cho dù cậu và Bạch Bân nhận nuôi một đứa cũng không cần đặt họ Đinh: “Nội, con đùa với Bạch Lộ thôi. Nếu không theo cái nội nói lúc nãy đi, vừa hay đồng âm với chữ ‘Hạo’ của con, gọi Bạch Hạo đi.” Đinh Hạo vuốt ve khuôn mặt mũm mĩm của cục cưng nhỏ, mềm mại trơn bóng khiến người yêu thích, nhịn không được nở nụ cười chọc bé: “Cục cưng à, chúng ta gọi Bạch Hạo được không?”
Cục cưng nhỏ đang ngồi trên ghế sô pha cầm rubik còn thật sự nghiên cứu, nghe thấy người gọi mình cũng chỉ mê mang ngẩng đầu lên, hình như vẫn đang suy nghĩ xem làm thế nào ghép những mảnh rubik màu giống nhau vào chung một chỗ.
Bạch Bân không có ý kiến gì với tên này, nhìn sang ông Bạch bên kia. Ông Bạch chỉ cần bé con họ Bạch là được, lại nghe Đinh Hạo lấy chữ ông nghĩ ra dùng, đương nhiên vô cùng cao hứng. Thấy Bạch Bân nhìn mình liền vội vàng xua tay: “Ông già này không có ý kiến gì, con hỏi mấy đứa Bạch Kiệt thử xem, xem hai đứa làm cha mẹ có thích không?”
Bạch Kiệt thể hiện thái độ: “Con không ý kiến.”
Lisa ngay từ đầu đã nghĩ để hai người Đinh Hạo đặt tên, nhìn người một nhà trịnh trọng suy nghĩ giúp còn vô cùng cảm động: “Bạch Hạo hay lắm, cứ gọi như vậy đi.”
Tên cục cưng nhỏ đã quyết định xong, chuyện giáo phụ coi như đã xác định. Ông Bạch giải quyết xong một tâm sự nan giải, lại nói chuyện công việc với anh em Bạch Bân. Nhìn Đinh Hạo đang muốn chạy, liền gọi cậu lại, Đinh Hạo nay cũng là người nhà họ Bạch, nghe nhiều một chút học được nhiều mới có lợi: “Hạo Hạo đừng chạy loạn, lại đây họp đi.”
Nội dung chủ yếu của hội nghị là chuyện Bạch Kiệt về sở nghiên cứu. Ông Bạch nói cho Bạch Bân biết vài hạng mục nghiên cứu gần đây của Bạch Kiệt, tương lai hai anh em cần giúp đỡ nhau nhiều, có hiểu biết trước tiên vẫn tốt.
Ông Bạch tập trung khen ngợi chuyện Bạch Kiệt về nước: “Đúng vậy, học giỏi là để báo đáp Tổ quốc thôi!”
Bạch Kiệt ngập ngừng một chút, rồi gật đầu: “Vâng, quan trọng là báo đáp Tổ quốc.”
Đinh Hạo ngồi phía sau kề tai Bạch Bân thầm thì: “Em cảm thấy cậu ấy nguyên bản không phải muốn nói vậy đúng không? Sao nghe đáng lẽ ra nên là nói tiếp ‘Tài nguyên trong nước nhiều mà tiện lợi’ vậy…”
Bạch Bân nhéo tay cậu, nhỏ giọng trả lời: “Ngoan ngoãn nghe, đừng nói gì.”
Ông Bạch nhìn thật cao hứng, vỗ vỗ bả vai Bạch Kiệt dặn dò: “Về sau làm việc chăm chỉ, có chuyện gì không biết thì hỏi anh con, nhé.”
Đại khái là vì mới có cháu trai, cho dù kế hoạch của Bạch Kiệt có chút khác với mình nghĩ nhưng ông Bạch cũng không can thiệp quá nhiều. Đây là chuyện người trẻ tuổi, ông già như ông chỉ cần ở phía sau thỉnh thoảng giúp đỡ là được rồi. Nhớ tới thành viên mới có trong nhà, ông cười không khép miệng lại được: “Đúng rồi, chuyện Lisa đến trường con lo thế nào rồi? Hôm qua vội vàng đến nội vẫn chưa nghe hiểu lắm, đúng lúc anh con ở đây, nói ra xem nào.”
Bạch Kiệt vẫn luôn chú ý chuyện Lisa: “Lisa đã nộp đơn cho trường học rồi, tiếng Trung của em ấy không tốt lắm, con nghĩ để em ấy ở nhà thích ứng một thời gian, vừa lúc bé con vẫn còn nhỏ, chờ một hồi rồi tính.”
Ông Bạch rất chú ý đến phúc lợi của đứa cháu trai cưng, nghe Bạch Kiệt nói vậy liên tục gật đầu: “Được, được, ở nhà học tiếng Trung trước, học giỏi rồi đến trường vẫn chưa muộn.” Ông chỉ ước gì Lisa ở nhà luôn, Lisa ở nhà có nghĩa là cục cưng nhỏ cũng đi theo ở nhà, chỉ cần vừa nghĩ đến bé con kia ông Bạch liền vô cùng vui vẻ.
Đinh Hạo ở bên cạnh nghe nửa ngày, dần dần phân tâm, ánh mắt liếc về phía cục cưng bên kia. Nguyên bản còn có chút mâu thuẫn với đứa nhỏ, nhưng từ lúc đặt tên xong cho cục cưng, Đinh Hạo lại thật tình yêu thích bé. Nghĩ đến về sau bé con kia gọi mình là ba, cảm giác thật khác lạ.
Nhìn ông Bạch trong chốc lát có vẻ sẽ không nhắc tới mình, quyết định đứng lên nói với ông đi tìm bé con chơi: “Nội, con đi chơi với bé con nhé?”
Ông Bạch đồng ý, nhưng xét thấy bình thường Đinh Hạo hay trêu đùa tếu táo, lại lo lắng dặn dò: “Hạo Hạo à, cẩn thận ôm bé con đừng để ngã! Nhất định phải nâng mông ôm lấy biết không?”
Đinh Hạo bắt chước tư thế một tay đỡ đầu một tay ôm mông: “Nội, con biết ôm thế nào mà! Nội đã nói nhiều lần lắm rồi!”
Nơi bé con chuyên chơi đùa có trải thảm, xung quanh lại lấy lan can nhỏ bằng nhựa vây quanh một vòng, làm thành hình ngựa gỗ. Lisa đang đùa với bé cùng Bạch Lộ, thổi cho cục cưng hai quả bóng bay, lấy chỉ buộc chắc đeo trên lưng cục cưng. Bé con vừa đi liền có thể nhìn thấy bóng bay đi theo ở phía sau lắc lư lắc lư, cực kỳ đáng yêu.
Đinh Hạo cũng ngồi đó thổi bóng bay, thổi rất lớn, dọa Bạch Lộ liên tiếp đuổi cậu đi: “Đinh Hạo bạn dừng lại! Dừng lại! Lỡ nổ làm bé con sợ thì biết làm sao bây giờ hả?!”
Bé con không để ý hành động của người lớn, rubik của bé vừa rồi bị rơi, hiện tại đang tìm xung quanh thảm. Nơi nào có thể đi liền tự mình đi qua, không đi được thì tự mình bám lấy sô pha bò tới, cúi đầu tìm thật sự chăm chú: “Bích… bích bích…”
Đinh Hạo nghe thấy, liền giúp bé tìm. Cậu tập trung nhìn một lát liền thấy, cầm lấy rubik trên chỗ ngồi sô pha đưa cho bé con: “Cục cưng, là cái này đúng không?”
Cục cưng nhìn Đinh Hạo vươn tay: “Bích bích.”
Đinh Hạo cảm thấy đứa nhỏ này quả không hổ là họ Bạch, từ nhỏ đã chỉ nói một từ, ngắn gọn trả lời: “Gọi cha đi, cục cưng, gọi một tiếng đi.”
Cục cưng nhìn nhìn Lisa, Lisa cổ vũ bé: “Đây là ba nhỏ nè, là cha của cục cưng đó!”
Bé con bình thường chưa từng gọi như vậy, do dự nửa ngày vẫn không gọi được, chớp chớp mắt nhìn rubik trong tay Đinh Hạo.
Đinh Hạo cầm rubik không buông tay, dỗ bé con đi tới chỗ mình: “Cục cưng, chúng ta cùng nhau chơi được không?”
Bạch Lộ tức đến méo mũi: “Đinh Hạo bạn không cần mặt mũi nữa hả? Đồ của bé con mà cũng cướp?”
Đinh Hạo da mặt dày, hiển nhiên không thèm nghe, còn xua tay với Bạch Lộ: “Bạn thì biết cái gì, đây gọi là cha con hòa hợp!”
Bạch Lộ cứ việc không muốn thừa nhận, cha con hòa hợp này vẫn đạt được hiệu quả nhất định. Nhìn bé con ngồi trong lòng Đinh Hạo, tay nhỏ bé túm lấy bàn tay to, bày tay to ôm tay nhỏ bé chơi rubik, Bạch Lộ lần đầu tiên hâm mộ người da mặt dày.
Cục cưng – nay gọi là Bạch Hạo, Bạch Hạo nhỏ còn thật sự nhìn Đinh Hạo xoay trái xoay phải biến rubik của bé thành đủ mọi màu sắc, sau đó nhận lấy ghép về thành sáu mặt y hệt như cũ, Đinh Hạo xoay thành lộn xộn, bé sẽ trả lại nguyên vẹn…. Hai người chơi đùa vô cùng vui vẻ.
Cuối cùng, có một mặt màu hồng không thể ghép lại được như cũ, Bạch Hạo bé nhỏ giơ rubik đưa cho Đinh Hạo, vẻ mặt mong chờ nhìn cậu, hy vọng cha có thể giúp bé xoay thành toàn bộ sáu màu như cũ.
Đinh Hạo nhận lấy mân mê nửa ngày cũng không thành công, ‘khụ’ một tiếng dỗ bé: “Cục cưng, rubik này hỏng rồi…”
Bạch Lộ cốc đầu Đinh Hạo một phát, trợn mắt nhìn: “Đinh Hạo! Bạn dạy bé con thế nào vậy hả!!”
Đinh Hạo gãi gãi đầu, có chút đau khổ, cậu không thể xoay lại như cũ được mà… Nhìn Bạch Hạo bé con còn đang trông chờ mình, đành phải nghĩ ra biện pháp miễn cưỡng: “Cục cưng con nhắm mắt lại, nhé, nhắm mắt lại đếm tới 10 là xong.” Lại ngẩng đầu hỏi Lisa: “Bé có biết đếm không?”
Bạn nhỏ Bạch Hạo dùng hành động chứng minh bé biết đếm, bé lấy bàn tay nhỏ nhắn che mắt lại quay lưng đi yên lặng bất động đếm.
Lisa giải thích cho Đinh Hạo: “Biết đếm, bình thường thích đếm nhẩm.”
Đinh Hạo tận dụng thời gian tháo ô vuông màu hồng kia ra, thay đổi màu sắc tương ứng lắp lại vào, tay chân nhanh nhẹn khiến Bạch Lộ trợn mắt há hốc mồm.
Vừa đếm đến mười xong, bé Bạch Hạo quay đầu lại, quả nhiên thấy được một cục rubik chỉnh tề sáu màu.
Đinh Hạo một bên hưởng thụ ánh mắt sùng bái của bé con, một bên vuốt tóc bé Bạch Hạo khoác lác; “Cục cưng, về sau có việc gì cứ nói với cha, nhé! Không có cha không làm được đâu!”
Lisa ở bên cạnh che miệng cười.
Bạch Lộ cũng co giật khóe miệng: “Đinh Hạo, bạn thật có tài, sao bạn không được gọi là ‘Đinh tài giỏi’ nhỉ?”
Đinh Hạo còn ngồi đó cười ha ha từ chối: “Ha ha, khách khí! Khách khí!”
Bạch Lộ đã tuyệt vọng với cực hạn phẩm cách con người cậu, bụm mặt nhỏ giọng than thở: “Thực ra không phải tôi khen bạn…”