Chương 9
Ôn Chỉ Văn vốn là tính toán trực tiếp đi về nhà, kết quả lại đi ngang qua một cửa tiệm cắt tóc
Sờ sờ tóc chính mình có chút dài, Ôn Chỉ Văn dứt khoát vào để cắt lại.
Tiệm tóc này làm ăn rất tốt, nhìn qua nhìn lại đã có mười mấy người ngồi chờ.
Ôn Chỉ Văn vừa xuất hiện ở ngoài cửa tiệm, đã có một cô gái khoảng mười mấy tuổi ra đón.
Ôn Chỉ Văn được xếp ngồi ở giữa hai vị khách nữ trung niên khác.
Cô gái đứng ở phía sau Ôn Chỉ Văn cười híp mắt nói: "Chị, tóc này của chị cũng thật là tốt? Chỉ muốn cắt kiểu tóc gì a? Muốn uốn sao? Nếu không em sẽ tư vấn kiểu tóc cho chị —— "
Cô gái phía sau tư vấn rất nhiệt tình, thành công làm Ôn Chỉ Văn giật mình một cái, đột nhiên nghĩ đến đời trước bị thầy Tony làm sợ hãi.
"Cắt ngắn, không nhuộm, cám ơn!" Ôn Chỉ Văn phản xạ có điều kiện nói.
Cô gái kia sửng sốt: "Cái gì? Vì sao lại nói không nhuộm?"
Ôn Chỉ Văn lúc này mới ý thức được, thập niên 90 vẫn còn chưa có thịnh hành việc nhuộm tóc.
"Không có gì không có gì." Ôn Chỉ Văn khoát tay, ý đồ lừa gạt qua.
Nhưng mà lại gợi nên sự hứng thú của cô gái phía sau, mắt sáng lên, lại gần hỏi: "Chị, em cảm giác chị đang nói một điều rất mới lạ! Chị nói rõ ràng cho em một chút đi?"
Ôn Chỉ Văn liếc nhìn cô gái một cái, cảm thấy cô ấy rất nhạy bén.
Nhưng làm một người có nguyên tắc, Ôn Chỉ Văn là tuyệt đối sẽ không đem loại hại người này nói cho người khác.
Cho nên mặc cho cô gái kia nói như thế nào, Ôn Chỉ Văn từ đầu đến cuối đều ngậm miệng không nói.
Cô gái kia cái gì cũng không hỏi được từ miệng của Ôn Chỉ Văn, trong đầu có chút tiếc nuối.
Nhưng vẫn như cũ cười híp mắt phục vụ cho Ôn Chỉ Văn.
Cô gái nhỏ tên là Điền Hân, miệng rất ngọt, biết ăn nói.
Ôn Chỉ Văn ngay từ đầu là thật sự chỉ muốn đem tóc của mình hớt ngắn một chút, kết quả cô gái nhỏ vẫn luôn cực lực đẩy mạnh tiêu thụ, vẫn là nhịn không được đi uốn tóc. Chí?h chủ, rủ bạ? đọc chu?g ﹢ ?RuM?R? ??N﹒?? ﹢
Thời điểm ngồi vào máy uốn tóc, Ôn Chỉ Văn không khỏi có chút ảo não ——
Ayy, vẫn là không tránh thoát.
May mà kỹ thuật của Điền Hân rất tốt, sau kia uốn xong những gơn màu đen thật to nhìn rất xinh đẹp, làm cho dung mạo của Ôn Chỉ Văn thêm vạn phần xinh đẹp, quả thực làm cho người ta không dời mắt được.
Ôn Chỉ Văn nhìn thấy kết quả rốt cuộc cũng rất hài lòng.
Không uổng công cô ngồi ở chỗ này đợi lâu như vậy.
Điền Hân đối với tác phẩm chính mình làm ra cũng rất hài lòng, thời điểm Ôn Chỉ Văn đi ra, còn cười híp mắt nói: "Lần sau muốn làm tóc nhớ tìm emnha!"
Ôn Chỉ Văn cười nói nhất định.
Từ cửa tiệm cắt tóc đi ra, Ôn Chỉ Văn cũng không ở lại sau, lập tức trở về nhà.
Ôn Chỉ Văn chỉ nhớ sơ lược Vu gia nằm ở ngõ Du Thụ bên kia, sau khi cùng tài xế taxi báo địa chỉ, cô còn có chút thấp thỏm.
Đợi đến khi nhìn đến thấy biển hiệu của quán buổi sáng mà cô đã ăn bánh quẩy uống sữa đậu nành thì trái tim cô mới buông xuống, vội vàng nhường gọi tài xế ngừng lại.
Nhưng từ cửa ngõ đi và, Ôn Chỉ Văn mới phát hiện mình cao hứng sớm.
Nhìn hai lối rẽ trước mặt thì Ôn Chỉ Văn trực tiếp há hốc mồm, cô căn bản không nhớ rõ chính mình sáng nay từ con đường nào ra.
Ôn Chỉ Văn đời trước có tật mù đường, không nghĩ đến khi đổi thân thể, cái này tật xấu còn đi theo cô.
Ở bên trong hẻm đi qua hai ba vòng, Ôn Chỉ Văn mới rốt cuộc đi tìm người hỏi đường về nhà.
Sau khi hỏi xong, dọc đường trở về nhà Ôn Chỉ Văn đều che mặt.
Chủ yếu là đúng là có chút mất mặt.
Bất quá Ôn Chỉ Văn không biết là,người mà cô hỏi đường có tiếng là cái loa phát thanh của ngõ Du Thụ.
Cơ hồ là Ôn Chỉ Văn vừa đi, tên của cô đã truyền ra khắp ngõ.
Ôn Chỉ Văn có chút không tưởng tượng được, mọi người bàn tán không phải là chuyện cô lạc đường, mà là thảo luận về con người cô.
Ở ngõ Du Thụ này, không có người nào là không biết Vu Hoài Ngạn.
Từ lúc hắn chuyển vào căn nhà lầu nhỏ kia, quả thực tựa như một hòn đá ném trên mặt nước tĩnh lặng không nhỏ lên một gợn sóng nhỏ.
Vu Hoài Ngạn đi lại đều là xe hơi, dùng lời hiện tại mà nói đến, vừa thấy cũng biết là người có tiền.
Hơn nữa diện mạo hắn cũng không tầm thường, mấy cô gái thấy hắn đều đỏ mặt tía tai, ngẫu nhiên nhìn thấy đều có vài phần ngượng ngùng.
Tại ngõ Du Thụ này người mà có thể so sánh với Vu Hoài Ngạn, đại khái chỉ có thể là Tiết Kỳ chồng của Thang Linh Na.
Tiết Kỳ ở Bắc thị mở nhà hàng, nghe nói sinh ý rất tốt, cũng mua nhà mua xe các loại đồ vật xa xỉ khác, cũng không biết cùng Vu Hoài Ngạn so sánh, ai có tiền hơn ai a.
Bất quá dáng người Tiết Kỳ cũng không tệ, nhưng so xa vẫn kém hơn Vu Hoài Ngạn.
Tưởng tượng có một nam nhân vừa đẹp trai lại giàu có ở quanh đây, nội tâm của mọi người quanh đây cũng không thể bình tĩnh.
Huống chi bình thường nhìn thấy Vu Hoài Ngạn ra ngoài, bên người cũng không có người phụ nữ nào, nội tâm mọi người cũng sẽ kích động a/
Dù sao nhà như vậy ai cũng muốn con gái mình gả qua?
Đừng nói gả con gái qua đây có thể trải qua ngày lành, ngay cả thân thích nhà bọn họ cũng có thể nương nhờ, nói không chừng còn có thể một bước bay lên trời.
Nhưng là ai cũng không nghĩ tới, con rể trong mộng của nhiều người Vu Hoài Ngạn vậy mà giữ yên lặng kết hôn.
Trong lúc nhất thời, không ít các cô nương thất vọng.
Vu Hoài Ngạn thường ngày công việc bận rộng, tuy ở gần nhưng cũng không quá thân cận cùng hàng xóm, bình thường gặp nhau cũng chỉ ễ phép gật gật đầu chào hỏi.
Kết hôn ngược lại là có cùng hàng xóm ở xung quanh phát bánh kẹo cưới chia sẻ không khí vui mừng.
Nhưng hôn lễ cùng tiệc rượu đều được cử hành ở trong khách sạn, hàng xóm bên cạnh cũng không tham gia.
Hôn lễ lúc kết thúc, bạn bè bằng hữu của cô dâu chú rể cũng qua Vu gia bên này chúc mừng, song người thời này có tương đối nhiều, bọn họ cũng không thấy rõ dáng vẻ của cô dâu a.
Cho nên mọi người xung quanh cũng không biết cô dâu này lớn lên trông như thế nào, là thần thánh phương nào.
Sờ sờ tóc chính mình có chút dài, Ôn Chỉ Văn dứt khoát vào để cắt lại.
Tiệm tóc này làm ăn rất tốt, nhìn qua nhìn lại đã có mười mấy người ngồi chờ.
Ôn Chỉ Văn vừa xuất hiện ở ngoài cửa tiệm, đã có một cô gái khoảng mười mấy tuổi ra đón.
Ôn Chỉ Văn được xếp ngồi ở giữa hai vị khách nữ trung niên khác.
Cô gái đứng ở phía sau Ôn Chỉ Văn cười híp mắt nói: "Chị, tóc này của chị cũng thật là tốt? Chỉ muốn cắt kiểu tóc gì a? Muốn uốn sao? Nếu không em sẽ tư vấn kiểu tóc cho chị —— "
Cô gái phía sau tư vấn rất nhiệt tình, thành công làm Ôn Chỉ Văn giật mình một cái, đột nhiên nghĩ đến đời trước bị thầy Tony làm sợ hãi.
"Cắt ngắn, không nhuộm, cám ơn!" Ôn Chỉ Văn phản xạ có điều kiện nói.
Cô gái kia sửng sốt: "Cái gì? Vì sao lại nói không nhuộm?"
Ôn Chỉ Văn lúc này mới ý thức được, thập niên 90 vẫn còn chưa có thịnh hành việc nhuộm tóc.
"Không có gì không có gì." Ôn Chỉ Văn khoát tay, ý đồ lừa gạt qua.
Nhưng mà lại gợi nên sự hứng thú của cô gái phía sau, mắt sáng lên, lại gần hỏi: "Chị, em cảm giác chị đang nói một điều rất mới lạ! Chị nói rõ ràng cho em một chút đi?"
Ôn Chỉ Văn liếc nhìn cô gái một cái, cảm thấy cô ấy rất nhạy bén.
Nhưng làm một người có nguyên tắc, Ôn Chỉ Văn là tuyệt đối sẽ không đem loại hại người này nói cho người khác.
Cho nên mặc cho cô gái kia nói như thế nào, Ôn Chỉ Văn từ đầu đến cuối đều ngậm miệng không nói.
Cô gái kia cái gì cũng không hỏi được từ miệng của Ôn Chỉ Văn, trong đầu có chút tiếc nuối.
Nhưng vẫn như cũ cười híp mắt phục vụ cho Ôn Chỉ Văn.
Cô gái nhỏ tên là Điền Hân, miệng rất ngọt, biết ăn nói.
Ôn Chỉ Văn ngay từ đầu là thật sự chỉ muốn đem tóc của mình hớt ngắn một chút, kết quả cô gái nhỏ vẫn luôn cực lực đẩy mạnh tiêu thụ, vẫn là nhịn không được đi uốn tóc. Chí?h chủ, rủ bạ? đọc chu?g ﹢ ?RuM?R? ??N﹒?? ﹢
Thời điểm ngồi vào máy uốn tóc, Ôn Chỉ Văn không khỏi có chút ảo não ——
Ayy, vẫn là không tránh thoát.
May mà kỹ thuật của Điền Hân rất tốt, sau kia uốn xong những gơn màu đen thật to nhìn rất xinh đẹp, làm cho dung mạo của Ôn Chỉ Văn thêm vạn phần xinh đẹp, quả thực làm cho người ta không dời mắt được.
Ôn Chỉ Văn nhìn thấy kết quả rốt cuộc cũng rất hài lòng.
Không uổng công cô ngồi ở chỗ này đợi lâu như vậy.
Điền Hân đối với tác phẩm chính mình làm ra cũng rất hài lòng, thời điểm Ôn Chỉ Văn đi ra, còn cười híp mắt nói: "Lần sau muốn làm tóc nhớ tìm emnha!"
Ôn Chỉ Văn cười nói nhất định.
Từ cửa tiệm cắt tóc đi ra, Ôn Chỉ Văn cũng không ở lại sau, lập tức trở về nhà.
Ôn Chỉ Văn chỉ nhớ sơ lược Vu gia nằm ở ngõ Du Thụ bên kia, sau khi cùng tài xế taxi báo địa chỉ, cô còn có chút thấp thỏm.
Đợi đến khi nhìn đến thấy biển hiệu của quán buổi sáng mà cô đã ăn bánh quẩy uống sữa đậu nành thì trái tim cô mới buông xuống, vội vàng nhường gọi tài xế ngừng lại.
Nhưng từ cửa ngõ đi và, Ôn Chỉ Văn mới phát hiện mình cao hứng sớm.
Nhìn hai lối rẽ trước mặt thì Ôn Chỉ Văn trực tiếp há hốc mồm, cô căn bản không nhớ rõ chính mình sáng nay từ con đường nào ra.
Ôn Chỉ Văn đời trước có tật mù đường, không nghĩ đến khi đổi thân thể, cái này tật xấu còn đi theo cô.
Ở bên trong hẻm đi qua hai ba vòng, Ôn Chỉ Văn mới rốt cuộc đi tìm người hỏi đường về nhà.
Sau khi hỏi xong, dọc đường trở về nhà Ôn Chỉ Văn đều che mặt.
Chủ yếu là đúng là có chút mất mặt.
Bất quá Ôn Chỉ Văn không biết là,người mà cô hỏi đường có tiếng là cái loa phát thanh của ngõ Du Thụ.
Cơ hồ là Ôn Chỉ Văn vừa đi, tên của cô đã truyền ra khắp ngõ.
Ôn Chỉ Văn có chút không tưởng tượng được, mọi người bàn tán không phải là chuyện cô lạc đường, mà là thảo luận về con người cô.
Ở ngõ Du Thụ này, không có người nào là không biết Vu Hoài Ngạn.
Từ lúc hắn chuyển vào căn nhà lầu nhỏ kia, quả thực tựa như một hòn đá ném trên mặt nước tĩnh lặng không nhỏ lên một gợn sóng nhỏ.
Vu Hoài Ngạn đi lại đều là xe hơi, dùng lời hiện tại mà nói đến, vừa thấy cũng biết là người có tiền.
Hơn nữa diện mạo hắn cũng không tầm thường, mấy cô gái thấy hắn đều đỏ mặt tía tai, ngẫu nhiên nhìn thấy đều có vài phần ngượng ngùng.
Tại ngõ Du Thụ này người mà có thể so sánh với Vu Hoài Ngạn, đại khái chỉ có thể là Tiết Kỳ chồng của Thang Linh Na.
Tiết Kỳ ở Bắc thị mở nhà hàng, nghe nói sinh ý rất tốt, cũng mua nhà mua xe các loại đồ vật xa xỉ khác, cũng không biết cùng Vu Hoài Ngạn so sánh, ai có tiền hơn ai a.
Bất quá dáng người Tiết Kỳ cũng không tệ, nhưng so xa vẫn kém hơn Vu Hoài Ngạn.
Tưởng tượng có một nam nhân vừa đẹp trai lại giàu có ở quanh đây, nội tâm của mọi người quanh đây cũng không thể bình tĩnh.
Huống chi bình thường nhìn thấy Vu Hoài Ngạn ra ngoài, bên người cũng không có người phụ nữ nào, nội tâm mọi người cũng sẽ kích động a/
Dù sao nhà như vậy ai cũng muốn con gái mình gả qua?
Đừng nói gả con gái qua đây có thể trải qua ngày lành, ngay cả thân thích nhà bọn họ cũng có thể nương nhờ, nói không chừng còn có thể một bước bay lên trời.
Nhưng là ai cũng không nghĩ tới, con rể trong mộng của nhiều người Vu Hoài Ngạn vậy mà giữ yên lặng kết hôn.
Trong lúc nhất thời, không ít các cô nương thất vọng.
Vu Hoài Ngạn thường ngày công việc bận rộng, tuy ở gần nhưng cũng không quá thân cận cùng hàng xóm, bình thường gặp nhau cũng chỉ ễ phép gật gật đầu chào hỏi.
Kết hôn ngược lại là có cùng hàng xóm ở xung quanh phát bánh kẹo cưới chia sẻ không khí vui mừng.
Nhưng hôn lễ cùng tiệc rượu đều được cử hành ở trong khách sạn, hàng xóm bên cạnh cũng không tham gia.
Hôn lễ lúc kết thúc, bạn bè bằng hữu của cô dâu chú rể cũng qua Vu gia bên này chúc mừng, song người thời này có tương đối nhiều, bọn họ cũng không thấy rõ dáng vẻ của cô dâu a.
Cho nên mọi người xung quanh cũng không biết cô dâu này lớn lên trông như thế nào, là thần thánh phương nào.