Chương : 20
Đoan Mộc Thanh Lam toàn thân nhiễm máu, hắn đi tới bên người tiên hoàng, giúp tiên hoàng đang kinh hồn bạt vía ngồi xuống.”Phụ hoàng, nhi thần hội bảo hộ người, phụ hoàng không cần thất kinh.”
“Ngươi là ác ma, giết chết huynh đệ của mình, bức bách phụ thân của mình!” Tiên hoàng dùng thanh âm run run chỉ trích Đoan Mộc Thanh Lam, hoàng đế nhìn nhi tử cường đại trước mặt mình, trở nên bất kham. Hắn mặt lộ vẻ mặt xám trắng, thể xác và tinh thần bị dằn vặt.
“Người đâu, đưa cho phụ hoàng một thang thuốc an thần!” Đoan Mộc Thanh Lam nói.
Một người thị vệ đưa tới một cái bàn, trên bàn có một cai bát, trong bát đích thị là máu. Đoan Mộc Thanh Lam đoan đưa bát tới trước mặt tiên hoàng, “Phụ hoàng, đây là máu của thập cửu đệ mà người yêu nhất, người nếm thử xem tư vị ra sao.”
“Không được! Trẫm không uống máu nhi tử của mình! Không được! !” Tiên hoàng cuồng kêu một tiếng, nhãn thần yếu đuối không chịu nổi đả kích, cuối cùng hôn mê. . .
——— —————— ——————
“Hoàng thượng giá lâm!” Thái giám cao giọng, khiến Dương Cẩm Văn trở lại thực tại. Hắn thu hồi tâm tình, cùng văn võ bá quan hô muôn năm, Đoan Mộc Thanh Lam vẻ mặt âm trầm, ngồi ở long nói, “Các khanh bình thân.”
Văn võ bá quan án đứng dậy, Đoan Mộc Du cùng Lưu Sĩ Lộ tiến lên đại điện, theo sau bọn họ là tử y vệ, tử y vệ đưa đến mười mấy rương gỗ lớn, Trong tay Lưu Sĩ Lộ cầm một quyển sách. Bọn họ quỳ rạp xuống đất, “Thần có chuyện quan trọng khải tấu hoàng thượng.”
“Nói.” Đoan Mộc Kỳ Thanh Lam nói.
Cơ thái sư một thân triều phục tử sắc (màu tím), hạ thấp mi mắt nhìn Dương Cẩm Văn, Dương Cẩm Văn cắn cắn môi, đôi mắt một mí dài nhỏ nhìn không ra tâm tình.
“Thần tìm thấy quyển sách này ở phủ Cơ thái sau, đây là một phản thư, thỉnh bệ hạ xem qua.” Lưu Sĩ Lộ có chút đắc ý, giơ cao quyển sách, Lý Phúc đi qua, cầm lấy quyển trục trình lên trước mặt Đoan Mộc Thanh Lam, Đoan Mộc Thanh Lam cầm lấy sách mở nhìn một chút, cười lạnh một tiếng vứt quyển sách trên mặt đất, “Lưu Sĩ Lộ, ngươi nói đây là cái gì.”
“Đây là phản thư, không sai.” Lưu Sĩ Lộ cầm lấy quyển sách nhìn kỹ, phía trước là phản thư, phía sau viết chính là muốn dùng phản thư răn dạy hậu bối, phải trung quân ái quốc, đền đáp triều đình. . Không phải đây là giáo huấn sao! Dương đại nhân đã sớm nói cho ta biết kế sách của bọn họ, sao lại biến thành như vậy. Cơ thái sư cáo già, hắn đã sớm phòng bị.
“Hoàng thượng.” Cơ thái sư ra mặt, khiêm tốn lại cung kính nói: “Cựu thần cảm động và nhớ nhung hoàng ân của quân vương, cựu thần tuổi tác đã cao, tinh thần từ từ suy yếu, nghĩ đến hoàng ân mênh mông cuồn cuộn không thể báo đáp hết, nên viết thành gia huấn lưu lại cho hậu bối, dạy bọn hắn không được quên báo đáp hoàng ân.”
“Lão thái sư tinh khí thượng tồn, lo nghĩ cho quốc gia, sau này trẫm còn muốn dựa vào thái sư, thái sư, Lưu ái khanh tim lầm lời đồn đãi, thái sư không cần tức giận.” Đoan Mộc Thanh Lam trầm thanh nói.
“Thần còn lục soát được một số binh khí khôi giáp cùng cờ dành cho việc mưu phản!” Lưu Sĩ Lộ đè nén kinh hoảng mở cái rương do binh sĩ đưa tới, bên trong thực sự có khôi giáp binh khí và cờ. Lưu Sĩ Lộ kiên định hơn, hắn muốn xem Cơ thái sư giải thích ra sao.
Cơ thái sư cười cười đi tới cái rương, tay cầm chiến giáp lên, chiến giáp màu sắc rực rỡ giống hí phục.”Lão phu thích xem tuồng, lão phu cho người làm hí phục giống khôi giáp để diễn, lẽ nào hí phục của phủ lão phu là tạo phản sao.” (hí phục = trang phục diễn tuồng)
Lưu Sĩ Lộ không thể nói gì, chính mình bị lão cáo già gài bẫy. Con mắt nhỏ dài của Dương Cẩm Văn liếc nhìn Lưu Sĩ Lộ, thầm nghĩ, phế vật, có người mật báo với con cáo già này, hắn đã sớm chuẩn bị, cắn ngược lại chúng ta một phát. Lưu Sĩ Lộ, ngươi tự mình cầu phúc đi.
Đoan Mộc Thanh Lam giống như đang thưởng thức tuồng, mà người của hai gia tộc thay nhau diễn trò, người của Cơ thái sư đi ra chỉ trích Lưu Sĩ Lộ, người của Dương Cẩm Văn lại đi ra chỉ trích người của Cơ thái sư, triều đình phi thường náo nhiệt. Trong mắt Đoan Mộc Thanh Lam, những người này đều là phế vật, muốn diệt trừ bọn họ thì vô cùng đơn giản, hắn cố ý trầm giọng, hỏi Lưu Sĩ Lộ: “Lưu ái khanh, ngươi vu cáo thái sư, phải bị tội gì!”
“Thần tội đáng chết vạn lần.” Lưu Sĩ Lộ quỳ gối thượng, hai tay run run, khi quân chi tội, vu cáo đại thần, mong hoàng thượng có thể cân nhắc quyết định, sẽ không liên lụy người nhà của ta.
“Lưu Sĩ Lộ vu cáo mệnh quan triều đình, là tử tội, niệm ngươi vì triều đình tận trung nhiều, Lưu Sĩ Lộ lưu vong biên cương.” Đoan Mộc Thanh Lam nói.
“Thần tạ ơn hoàng thượng.” Lưu Sĩ Lộ đổ mồ hôi lạnh, giữ lại được một cái tính mệnh. Thị vệ bên ngoài đại điện đi vào mang Lưu Sĩ Lộ đi.
“Thần có bản khải tấu hoàng thượng.” Chu Thanh muốn triều đình loạn càng thêm loạn.
“Ái khanh có bản tấu gì.” Đoan Mộc Thanh Lam nói.
“Hoàng thượng, hoàng thượng có tam cung Lục Viện, vì sao chỉ có sáu hoàng tử. Tiên hoàng cũng có hơn hai mươi mốt hoàng tử, hoàng thượng có nghĩ là do nguyên nhân nào không?” Chu thanh hỏi vấn để một cách chua ngoa, Đoan Mộc Thanh Lam vừa nghe xong sắc mặt liền xanh tím, vô cùng giận dữ.
“Lớn mật, ngươi dám nghi ngờ trẫm sao!”
“Thần nghe nói trong cung đa số phi tần mạc danh kỳ diệu sinh non, hoàng hậu nương nương, thục phi nương nương cũng từng sinh non, hoàng thượng, thần cho rằng sự tình rất kỳ hoặc.” Chu Thanh không nhanh không chậm nói, không có mười nắm chắc sao hắn có thể trầm ổn như vậy. (mạc danh kỳ diệu = không rõ nguyên nhân)
“Ái khanh có cao kiến gì.” Đoan Mộc Thanh Lam nói.
Chu Thanh lấy ra một hộp son môi của nữ tử, mở hộp, trong hoppk tản mát ra một loại mùi thơm.”Đây là nguyên nhân khiến các phi tần sinh non.”
Lý Phúc đi qua lấy hộp son cao đưa cho Đoan Mộc Thanh Lam, Đoan Mộc Thanh Lam nhận được, đây là vật cung phi thường dùng, son mà cung phi dùng đều xuất xứ từ Yên Trữ trai, chẳng lẽ nơi này có vấn đề.
“Ái khanh, ngươi nói rõ một chút về son cao này.” Trong lòng Đoan Mộc Thanh Lam có chút minh bạch, thế nhưng hắn muốn xem những đại thần này biểu diễn, còn có thể đào ra bí mật gì, nội gián được an bài trong cung kia vẫn chưa tra ra, có thể lần này sẽ có khả năng tìm được.
“Son cao bị người trộn thêm dược vật làm sẩy thai.” Chu Thanh nói một câu khiến triều thần cả kinh, hai mặt nhìn nhau, Chu Thanh đã nắm chắc mười phần thắng, “Phu nhân của thần tiến cung vấn an Thục phi nương nương, được Thục phi nương nương tặng hộp son này, Thục phi nương nương nói nàng và hoàng hậu nương nương không thích trang điểm đậm, nên tặng hộp son cho phu nhân của thần. Phu nhân của thần mang về nhà, một đại phu đến khám cho nàng nhìn thấy, xem qua son môi một chút thì phát hiên nó có trộn dược vật sẩy thai. Thục phi nương nương thiện lương sẽ không hãm hại phu nhân của thần, chắc chắn Thục phi nương nương không biết trong son có dược vật sẩy thai, thần hỏi qua thái giám, được biết phi tần trong cung đều sở hữu loại son này, thần bảo thái giám mang các hộp son của các phi tần khác đến, thần đưa cho đại phu nhìn một chút, đại phu nói, tất cả son môi đều có dược vật sẩy thai.”
“Lớn mật, nói năng bậy bạ, ngươi có bằng chứng gì!” Đoan Mộc Thanh Lam lớn tiếng quát.
“Nếu hoàng thượng không tin, người dùng son môi của các nương nương cho con cẩu mang thai ăn thử.” Chu Thanh nắm chắc mười phần, hắn cùng đại phu đã thử, không có mười phần nắm chặt sao vững vàng đứng ở chỗ này.
Đoan Mộc Thanh Lam ý bảo Lý Phúc, Lý Phúc vội vã chạy ra ngoài, chạy đến cung của Thục phi nương nương lấy một ít son môi, rồi lại đến nơi Lâm Tần nương nương lấy một ít son môi, sau đó sai người khiêng một con cẩu mang thai vào đại điện. Lý Phúc lấy son môi cho cẩu ăn, sau khi cẩu ăn xong son cao, một lúc sau bắt đầu gào thét, chảy máu sinh non.
“Là ngươi nào gây nên!” Đoan Mộc Thanh Lam tức giận vỗ án, “Chu ái khanh, tìm ra cho trẫm.”
“Hoàng thượng không cần tức giận, thần từ tra từ lâu, những son môi đưa vào cung đều xuất xứ từ Yên Vũ trai. Các cung phi đều dùng loại son này, chỉ có Dương quý phi chưa bao giờ dùng.” Chu Thanh phiêu phiêu liếc mắt nhìn Dương Cẩm Văn, sau đó nói tiếp, “Son mà Quý phi nương nương dùng là do Dương gia làm ra.”
Sắc mặt trắng xanh của Dương Cẩm Văn đen lại, hắn lớn tiếng quát Chu Thanh: “Ngươi không nên ngậm máu phun người.”
“Ngậm máu phun người, bệ hạ, thần nói là có căn cứ. Thần đã điều tra lão bản của Yên Trữ trai, hắn khai người đứng sau Yên Trữ trai là Dương gia.” Thanh âm của chu Thanh như đao nhọn, đâm một nhát vào Dương Cẩm Văn. Chu Thanh hướng Đoan Mộc Thanh Lam hành lễ, “Bệ hạ, có muốn gọi lão bản của Yên Trữ trai vào làm chứng hay không.”
“Chuẩn!” Đoan Mộc Thanh Lam lớn tiếng quát.
Thị vệ kéo vào một trung niên nam tử, bộ dáng tai to mặt lớn, y phục tơ lụa thượng hạng, nhìn hắn giống hệt một quả cầu. Lão bản này sợ đến mức không dám ngẩng đầu nhìn hoàng thượng, run run quỳ trên mặt đất, “Thảo dân, tham…tham…tham kiến hoàng thượng.”
“Trẫm hỏi ngươi, son môi trộn dược sẩy thai là do người làm?” Đoan Mộc Thanh Lam hỏi.
“Không đúng, không đúng, thảo dân, là…là…là Dương đại nhân bắt thảo dân làm, nhi tử của thảo dân ở trong tay của hắn, thảo dân không dám không làm.” Lão bản mập mạp run run chỉ vào Dương Cẩm Văn, nghĩ thầm dù sao cũng ngồi một thuyền, ta sao có thể chịu một mình, hắn vừa nói vừa chảy nước mắt, “Hoàng thượng thảo dân chỉ có một nhi tử, là con nối dõi, là Dương đại nhân bắt nhi tử của thảo dân, bức bách thảo dân làm chuyện này.”
“Ngươi nói bậy, bản quan không biết ngươi, sao có thể bức bách ngươi làm chuyện này.” Sắc mặt Dương Cẩm Văn càng đen, đi tới đá lão bản mập mạp một cước, còn muốn đá tiếp nhưng bị Chu Thanh cản lại, lão bản mập mạp kia kêu la như lợn bị giết, “Hoàng thượng, Dương đại nhân muốn giết người diệt khẩu, thảo dân có chứng cứ, hắn cho thảo dân một số phiên bang cống phẩm làm lễ, đây là cống phẩm của hắn đưa, nhà của hắn có hàng trăm cống phẩm như thế.”
“Ngươi nói năng bậy bạ, vu cáo bản quan!” Dương Cẩm Văn muốn điên rồi, hắn đá tới tấp vào lão bản mập mạp kia, Chu Thanh tiến lên ngăn cản, Cơ thái sư và các đại phân cùng phe cười trộm, giả vờ khuyên can.
“Lớn mật!” Đoan Mộc Thanh Lam vỗ án, lớn tiếng quát, “Nói nhao nhao ồn ào còn thể thống gì, trong mắt các ngươi còn có trẫm sao!”
Giờ khắc này triều đình mới an tĩnh lại, Dương Cẩm Văn lập tức quỳ trên mặt đất, tất cả các đại thần đều quỳ trên mặt đất, Đoan Mộc Thanh Lam triệt để tức giận, sở dĩ các đại thần đều quên mất quân vương cua hộ không phải là một người nhân từ vì mấy năm nay vị quân vương này không đại khai sát giới, dường như bọn họ đã quên vị quân vương này là người lãnh khốc, nhiễm đầy máu tanh.
“Các ngươi là thần tử của ai.” Đoan Mộc Thanh Lam cao giọng quát.
“Thần trung với hoàng thượng.” Các đại thần cùng kêu lên.
“Trung với trẫm, các ngươi trung với Cơ thị và Dương thị thì có. Các ngươi đừng quên ai mới là quân vương, người đâu! Dương thị xúc phạm quân vương, tham ô cống phẩm, có ý đồ hại trẫm, ý đồ hại trẫm đoạn tử tuyệt tôn, tru di cửu tộc.” Đoan Mộc Thanh Lam đứng lên, đi tới các triều thần trung gian, ” Âu Dương ái khanh, ngươi là thân thích của Dương thị, ngươi cũng bị tru sát chi liệt.”
“Hoàng thượng tha mạng!” Âu Dương đại nhân lập tức quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, dập đầu thùng thùng.
“Ngưu ái khanh, ngươi cũng là thân thích của Dương thị, cũng bị tru sát chi liệt.”
“Hoàng thượng tha mạng, thần trung quân vì nước, cùng chuyện Dương thị gây ra không có can hệ.”
“Ha ha, không có can hệ.” Đoan Mộc Thanh Lam cười to, trở về long ỷ của mình, “Lý Phúc, đưa sách cho trẫm.
Thời gian không lớn, Lý Phúc cầm một quyển sách, đi lên, đưa cho Đoan Mộc Thanh Lam. Đoan Mộc Thanh Lam mở sách, bắt đầu thì thầm, “Mười lăm tháng ba năm Ất mão, ngươi hối lộ Dương Cẩm Văn một trăm hoàng kim, mua bán quan chức. Triệu Mục hướng Cơ Thôi Dương tặng lễ hai trăm hoàng kim, để giúp Triệu Minh tránh tội đánh chết người. Các ngươi còn muốn nghe không, trẫm chậm rãi đọc cho các ngươi nghe, trẫm nhìn, ở đây có ghi lại Phiên bang có tặng cho Dương thị một mỹ thiếu niên, Dương Cẩm Văn rất sủng, luôn giữ ở bên người, Tằng Ngôn nói: mỹ nhân của hoàng thượng không bằng một góc. Còn nữa, sinh thần của Cơ Thôi Dương, Tằng Thụ tặng vô số trân bảo, hoàng kim, Tằng Ngôn nói: sinh thần của hoàng thượng cũng không có gì tốt hơn cái này. Tốt, các ngươi đều muốn thay thế trẫm rồi sao, thật to gan.”
Đoan Mộc Thanh Lam chậm rãi đọc từ trên xuống dưới việc làm xấu xa của các đại thần, khiến các quan viên đều đổ một thân mồ hôi lạnh, Chu Thanh cùng Quý Dương không có thất kinh, bọn họ không có làm bất cứ chuyện đút lót, ăn hối lộ hay trái pháp nào. Quý thục phi luôn dặn bọn họ, mánh khóe của hoàng thượng rất tài tình, mọi nơi chốn phải cẩn thận. Chu Minh thầm nghĩ chỉ có tỷ tỷ của mình mới lí giải được nam nhân này, tất cả các thần tử, đều bị hoàng thượng nắm trong lòng bàn tay.
Triều đình cảm thấy bất an, e sợ chính mình vô ý sẽ đao hạ vong hồn. Lúc này, trong cung, một mảnh đại loạn, ngoài cửa cung xuất hiện một đội người ngựa. Đoan Mộc Du cùng tử y vệ đều rút ra bảo kiếm, thị vệ đều xuất ra vũ khí, cung biến. Đoan Mộc Kỳ ngồi trên lưng ngựa cùng một đám binh sĩ chạy ào ào vào hoàng cung, một đường giết không ít thị vệ. Đao của hắn nhiễm máu, hắn giống như một người chiến thắng hô lớn: “Phụ hoàng, nhi thần thỉnh an người.”
“Ngươi cầm đao hướng trẫm thỉnh an, thậy là uy phong.” (thật ngu mới đúng a~). Đoan Mộc Thanh Lam vững vàng ngồi ở long ỷ, cũng không hoảng loạn.
“Phụ hoàng, nhi thần khẩn cầu phụ hoàng thoái vị nhường ngôi cho nhi thần.” Đoan Mộc Kỳ nói.
“Thoái vị, tặng cho ngươi. Đúng là người si nói mộng.” Đoan Mộc Thanh Lam vung tay lên, “Sát! Kẻ mưu phản, giết không tha.”
Tử y vệ nghe xong hoàng mệnh, Đoan Mộc Du cùng bọn họ vây đánh Đoan Mộc Kỳ, tử y vệ đều được tuyển chọn kĩ càng, là thân tín do Đoan Mộc Du huấn luyện, tử y vệ bị huấn luyện đều phải đưa đến chiến trường, chịu khảo nghiệm của chiến tranh, sống trở về trở thành tử y vệ, người nguyện ý ở lại quân đội thì thành tướng. Tử y vệ dũng mãnh dị thường, mỗi người như lang như hổ.
Đoan Mộc Kỳ ở trên ngựa, cao giọng hô: “Phụ hoàng, không phải ngươi sủng ái lục đệ sao, nhi thần đã phái người đến bắt hắn. Nhi thần cũng phái người đến nơi của hoàng hậu và thái tử.”
“Kỳ nhi, Dĩnh nhi không phải là người ngươi có thể chạm vào, thái tử cũng không phải người ngươi có thể đấu.” Đoan Mộc Thanh Lam vừa nhấc đầu, thấy một bóng người bay qua nóc hoàng cung, tốc độ cực nhanh, thân pháp nhẹ nhàng, chưa từng có người chú ý hắn. Đoan Mộc Thanh Lam liếc mắt liền nhìn ra người này là lão ngũ, trong lòng một trận buồn cười, bình thường phái người truy đuổi hắn luyện khinh công, lúc này cũng có công dụng, hài tử này thực sự là, thời khắc mấu chốt mới bộc lộ tài năng, lão ngũ nhất định là do Thục phi phái tới chi viện, hảo!
Trong Cẩm viện một trận hỗn loạn, Quý thục phi cùng cung nữ thái giám đóng chặt đại môn, Đoan Mộc Dĩnh mang theo cương đao, Hạ Pháp mang loan đao, Đoan Mộc Dĩnh đếm số phản quân, “Hạ Pháp, ngươi vóc dáng cao lớn khỏe mạnh, ngươi đánh mười lăm tên, ta vóc dáng thấp bé, lớn lên gầy yếu, ta chỉ đánh mười tên thôi.”
“Ngươi là ác ma, giết chết huynh đệ của mình, bức bách phụ thân của mình!” Tiên hoàng dùng thanh âm run run chỉ trích Đoan Mộc Thanh Lam, hoàng đế nhìn nhi tử cường đại trước mặt mình, trở nên bất kham. Hắn mặt lộ vẻ mặt xám trắng, thể xác và tinh thần bị dằn vặt.
“Người đâu, đưa cho phụ hoàng một thang thuốc an thần!” Đoan Mộc Thanh Lam nói.
Một người thị vệ đưa tới một cái bàn, trên bàn có một cai bát, trong bát đích thị là máu. Đoan Mộc Thanh Lam đoan đưa bát tới trước mặt tiên hoàng, “Phụ hoàng, đây là máu của thập cửu đệ mà người yêu nhất, người nếm thử xem tư vị ra sao.”
“Không được! Trẫm không uống máu nhi tử của mình! Không được! !” Tiên hoàng cuồng kêu một tiếng, nhãn thần yếu đuối không chịu nổi đả kích, cuối cùng hôn mê. . .
——— —————— ——————
“Hoàng thượng giá lâm!” Thái giám cao giọng, khiến Dương Cẩm Văn trở lại thực tại. Hắn thu hồi tâm tình, cùng văn võ bá quan hô muôn năm, Đoan Mộc Thanh Lam vẻ mặt âm trầm, ngồi ở long nói, “Các khanh bình thân.”
Văn võ bá quan án đứng dậy, Đoan Mộc Du cùng Lưu Sĩ Lộ tiến lên đại điện, theo sau bọn họ là tử y vệ, tử y vệ đưa đến mười mấy rương gỗ lớn, Trong tay Lưu Sĩ Lộ cầm một quyển sách. Bọn họ quỳ rạp xuống đất, “Thần có chuyện quan trọng khải tấu hoàng thượng.”
“Nói.” Đoan Mộc Kỳ Thanh Lam nói.
Cơ thái sư một thân triều phục tử sắc (màu tím), hạ thấp mi mắt nhìn Dương Cẩm Văn, Dương Cẩm Văn cắn cắn môi, đôi mắt một mí dài nhỏ nhìn không ra tâm tình.
“Thần tìm thấy quyển sách này ở phủ Cơ thái sau, đây là một phản thư, thỉnh bệ hạ xem qua.” Lưu Sĩ Lộ có chút đắc ý, giơ cao quyển sách, Lý Phúc đi qua, cầm lấy quyển trục trình lên trước mặt Đoan Mộc Thanh Lam, Đoan Mộc Thanh Lam cầm lấy sách mở nhìn một chút, cười lạnh một tiếng vứt quyển sách trên mặt đất, “Lưu Sĩ Lộ, ngươi nói đây là cái gì.”
“Đây là phản thư, không sai.” Lưu Sĩ Lộ cầm lấy quyển sách nhìn kỹ, phía trước là phản thư, phía sau viết chính là muốn dùng phản thư răn dạy hậu bối, phải trung quân ái quốc, đền đáp triều đình. . Không phải đây là giáo huấn sao! Dương đại nhân đã sớm nói cho ta biết kế sách của bọn họ, sao lại biến thành như vậy. Cơ thái sư cáo già, hắn đã sớm phòng bị.
“Hoàng thượng.” Cơ thái sư ra mặt, khiêm tốn lại cung kính nói: “Cựu thần cảm động và nhớ nhung hoàng ân của quân vương, cựu thần tuổi tác đã cao, tinh thần từ từ suy yếu, nghĩ đến hoàng ân mênh mông cuồn cuộn không thể báo đáp hết, nên viết thành gia huấn lưu lại cho hậu bối, dạy bọn hắn không được quên báo đáp hoàng ân.”
“Lão thái sư tinh khí thượng tồn, lo nghĩ cho quốc gia, sau này trẫm còn muốn dựa vào thái sư, thái sư, Lưu ái khanh tim lầm lời đồn đãi, thái sư không cần tức giận.” Đoan Mộc Thanh Lam trầm thanh nói.
“Thần còn lục soát được một số binh khí khôi giáp cùng cờ dành cho việc mưu phản!” Lưu Sĩ Lộ đè nén kinh hoảng mở cái rương do binh sĩ đưa tới, bên trong thực sự có khôi giáp binh khí và cờ. Lưu Sĩ Lộ kiên định hơn, hắn muốn xem Cơ thái sư giải thích ra sao.
Cơ thái sư cười cười đi tới cái rương, tay cầm chiến giáp lên, chiến giáp màu sắc rực rỡ giống hí phục.”Lão phu thích xem tuồng, lão phu cho người làm hí phục giống khôi giáp để diễn, lẽ nào hí phục của phủ lão phu là tạo phản sao.” (hí phục = trang phục diễn tuồng)
Lưu Sĩ Lộ không thể nói gì, chính mình bị lão cáo già gài bẫy. Con mắt nhỏ dài của Dương Cẩm Văn liếc nhìn Lưu Sĩ Lộ, thầm nghĩ, phế vật, có người mật báo với con cáo già này, hắn đã sớm chuẩn bị, cắn ngược lại chúng ta một phát. Lưu Sĩ Lộ, ngươi tự mình cầu phúc đi.
Đoan Mộc Thanh Lam giống như đang thưởng thức tuồng, mà người của hai gia tộc thay nhau diễn trò, người của Cơ thái sư đi ra chỉ trích Lưu Sĩ Lộ, người của Dương Cẩm Văn lại đi ra chỉ trích người của Cơ thái sư, triều đình phi thường náo nhiệt. Trong mắt Đoan Mộc Thanh Lam, những người này đều là phế vật, muốn diệt trừ bọn họ thì vô cùng đơn giản, hắn cố ý trầm giọng, hỏi Lưu Sĩ Lộ: “Lưu ái khanh, ngươi vu cáo thái sư, phải bị tội gì!”
“Thần tội đáng chết vạn lần.” Lưu Sĩ Lộ quỳ gối thượng, hai tay run run, khi quân chi tội, vu cáo đại thần, mong hoàng thượng có thể cân nhắc quyết định, sẽ không liên lụy người nhà của ta.
“Lưu Sĩ Lộ vu cáo mệnh quan triều đình, là tử tội, niệm ngươi vì triều đình tận trung nhiều, Lưu Sĩ Lộ lưu vong biên cương.” Đoan Mộc Thanh Lam nói.
“Thần tạ ơn hoàng thượng.” Lưu Sĩ Lộ đổ mồ hôi lạnh, giữ lại được một cái tính mệnh. Thị vệ bên ngoài đại điện đi vào mang Lưu Sĩ Lộ đi.
“Thần có bản khải tấu hoàng thượng.” Chu Thanh muốn triều đình loạn càng thêm loạn.
“Ái khanh có bản tấu gì.” Đoan Mộc Thanh Lam nói.
“Hoàng thượng, hoàng thượng có tam cung Lục Viện, vì sao chỉ có sáu hoàng tử. Tiên hoàng cũng có hơn hai mươi mốt hoàng tử, hoàng thượng có nghĩ là do nguyên nhân nào không?” Chu thanh hỏi vấn để một cách chua ngoa, Đoan Mộc Thanh Lam vừa nghe xong sắc mặt liền xanh tím, vô cùng giận dữ.
“Lớn mật, ngươi dám nghi ngờ trẫm sao!”
“Thần nghe nói trong cung đa số phi tần mạc danh kỳ diệu sinh non, hoàng hậu nương nương, thục phi nương nương cũng từng sinh non, hoàng thượng, thần cho rằng sự tình rất kỳ hoặc.” Chu Thanh không nhanh không chậm nói, không có mười nắm chắc sao hắn có thể trầm ổn như vậy. (mạc danh kỳ diệu = không rõ nguyên nhân)
“Ái khanh có cao kiến gì.” Đoan Mộc Thanh Lam nói.
Chu Thanh lấy ra một hộp son môi của nữ tử, mở hộp, trong hoppk tản mát ra một loại mùi thơm.”Đây là nguyên nhân khiến các phi tần sinh non.”
Lý Phúc đi qua lấy hộp son cao đưa cho Đoan Mộc Thanh Lam, Đoan Mộc Thanh Lam nhận được, đây là vật cung phi thường dùng, son mà cung phi dùng đều xuất xứ từ Yên Trữ trai, chẳng lẽ nơi này có vấn đề.
“Ái khanh, ngươi nói rõ một chút về son cao này.” Trong lòng Đoan Mộc Thanh Lam có chút minh bạch, thế nhưng hắn muốn xem những đại thần này biểu diễn, còn có thể đào ra bí mật gì, nội gián được an bài trong cung kia vẫn chưa tra ra, có thể lần này sẽ có khả năng tìm được.
“Son cao bị người trộn thêm dược vật làm sẩy thai.” Chu Thanh nói một câu khiến triều thần cả kinh, hai mặt nhìn nhau, Chu Thanh đã nắm chắc mười phần thắng, “Phu nhân của thần tiến cung vấn an Thục phi nương nương, được Thục phi nương nương tặng hộp son này, Thục phi nương nương nói nàng và hoàng hậu nương nương không thích trang điểm đậm, nên tặng hộp son cho phu nhân của thần. Phu nhân của thần mang về nhà, một đại phu đến khám cho nàng nhìn thấy, xem qua son môi một chút thì phát hiên nó có trộn dược vật sẩy thai. Thục phi nương nương thiện lương sẽ không hãm hại phu nhân của thần, chắc chắn Thục phi nương nương không biết trong son có dược vật sẩy thai, thần hỏi qua thái giám, được biết phi tần trong cung đều sở hữu loại son này, thần bảo thái giám mang các hộp son của các phi tần khác đến, thần đưa cho đại phu nhìn một chút, đại phu nói, tất cả son môi đều có dược vật sẩy thai.”
“Lớn mật, nói năng bậy bạ, ngươi có bằng chứng gì!” Đoan Mộc Thanh Lam lớn tiếng quát.
“Nếu hoàng thượng không tin, người dùng son môi của các nương nương cho con cẩu mang thai ăn thử.” Chu Thanh nắm chắc mười phần, hắn cùng đại phu đã thử, không có mười phần nắm chặt sao vững vàng đứng ở chỗ này.
Đoan Mộc Thanh Lam ý bảo Lý Phúc, Lý Phúc vội vã chạy ra ngoài, chạy đến cung của Thục phi nương nương lấy một ít son môi, rồi lại đến nơi Lâm Tần nương nương lấy một ít son môi, sau đó sai người khiêng một con cẩu mang thai vào đại điện. Lý Phúc lấy son môi cho cẩu ăn, sau khi cẩu ăn xong son cao, một lúc sau bắt đầu gào thét, chảy máu sinh non.
“Là ngươi nào gây nên!” Đoan Mộc Thanh Lam tức giận vỗ án, “Chu ái khanh, tìm ra cho trẫm.”
“Hoàng thượng không cần tức giận, thần từ tra từ lâu, những son môi đưa vào cung đều xuất xứ từ Yên Vũ trai. Các cung phi đều dùng loại son này, chỉ có Dương quý phi chưa bao giờ dùng.” Chu Thanh phiêu phiêu liếc mắt nhìn Dương Cẩm Văn, sau đó nói tiếp, “Son mà Quý phi nương nương dùng là do Dương gia làm ra.”
Sắc mặt trắng xanh của Dương Cẩm Văn đen lại, hắn lớn tiếng quát Chu Thanh: “Ngươi không nên ngậm máu phun người.”
“Ngậm máu phun người, bệ hạ, thần nói là có căn cứ. Thần đã điều tra lão bản của Yên Trữ trai, hắn khai người đứng sau Yên Trữ trai là Dương gia.” Thanh âm của chu Thanh như đao nhọn, đâm một nhát vào Dương Cẩm Văn. Chu Thanh hướng Đoan Mộc Thanh Lam hành lễ, “Bệ hạ, có muốn gọi lão bản của Yên Trữ trai vào làm chứng hay không.”
“Chuẩn!” Đoan Mộc Thanh Lam lớn tiếng quát.
Thị vệ kéo vào một trung niên nam tử, bộ dáng tai to mặt lớn, y phục tơ lụa thượng hạng, nhìn hắn giống hệt một quả cầu. Lão bản này sợ đến mức không dám ngẩng đầu nhìn hoàng thượng, run run quỳ trên mặt đất, “Thảo dân, tham…tham…tham kiến hoàng thượng.”
“Trẫm hỏi ngươi, son môi trộn dược sẩy thai là do người làm?” Đoan Mộc Thanh Lam hỏi.
“Không đúng, không đúng, thảo dân, là…là…là Dương đại nhân bắt thảo dân làm, nhi tử của thảo dân ở trong tay của hắn, thảo dân không dám không làm.” Lão bản mập mạp run run chỉ vào Dương Cẩm Văn, nghĩ thầm dù sao cũng ngồi một thuyền, ta sao có thể chịu một mình, hắn vừa nói vừa chảy nước mắt, “Hoàng thượng thảo dân chỉ có một nhi tử, là con nối dõi, là Dương đại nhân bắt nhi tử của thảo dân, bức bách thảo dân làm chuyện này.”
“Ngươi nói bậy, bản quan không biết ngươi, sao có thể bức bách ngươi làm chuyện này.” Sắc mặt Dương Cẩm Văn càng đen, đi tới đá lão bản mập mạp một cước, còn muốn đá tiếp nhưng bị Chu Thanh cản lại, lão bản mập mạp kia kêu la như lợn bị giết, “Hoàng thượng, Dương đại nhân muốn giết người diệt khẩu, thảo dân có chứng cứ, hắn cho thảo dân một số phiên bang cống phẩm làm lễ, đây là cống phẩm của hắn đưa, nhà của hắn có hàng trăm cống phẩm như thế.”
“Ngươi nói năng bậy bạ, vu cáo bản quan!” Dương Cẩm Văn muốn điên rồi, hắn đá tới tấp vào lão bản mập mạp kia, Chu Thanh tiến lên ngăn cản, Cơ thái sư và các đại phân cùng phe cười trộm, giả vờ khuyên can.
“Lớn mật!” Đoan Mộc Thanh Lam vỗ án, lớn tiếng quát, “Nói nhao nhao ồn ào còn thể thống gì, trong mắt các ngươi còn có trẫm sao!”
Giờ khắc này triều đình mới an tĩnh lại, Dương Cẩm Văn lập tức quỳ trên mặt đất, tất cả các đại thần đều quỳ trên mặt đất, Đoan Mộc Thanh Lam triệt để tức giận, sở dĩ các đại thần đều quên mất quân vương cua hộ không phải là một người nhân từ vì mấy năm nay vị quân vương này không đại khai sát giới, dường như bọn họ đã quên vị quân vương này là người lãnh khốc, nhiễm đầy máu tanh.
“Các ngươi là thần tử của ai.” Đoan Mộc Thanh Lam cao giọng quát.
“Thần trung với hoàng thượng.” Các đại thần cùng kêu lên.
“Trung với trẫm, các ngươi trung với Cơ thị và Dương thị thì có. Các ngươi đừng quên ai mới là quân vương, người đâu! Dương thị xúc phạm quân vương, tham ô cống phẩm, có ý đồ hại trẫm, ý đồ hại trẫm đoạn tử tuyệt tôn, tru di cửu tộc.” Đoan Mộc Thanh Lam đứng lên, đi tới các triều thần trung gian, ” Âu Dương ái khanh, ngươi là thân thích của Dương thị, ngươi cũng bị tru sát chi liệt.”
“Hoàng thượng tha mạng!” Âu Dương đại nhân lập tức quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, dập đầu thùng thùng.
“Ngưu ái khanh, ngươi cũng là thân thích của Dương thị, cũng bị tru sát chi liệt.”
“Hoàng thượng tha mạng, thần trung quân vì nước, cùng chuyện Dương thị gây ra không có can hệ.”
“Ha ha, không có can hệ.” Đoan Mộc Thanh Lam cười to, trở về long ỷ của mình, “Lý Phúc, đưa sách cho trẫm.
Thời gian không lớn, Lý Phúc cầm một quyển sách, đi lên, đưa cho Đoan Mộc Thanh Lam. Đoan Mộc Thanh Lam mở sách, bắt đầu thì thầm, “Mười lăm tháng ba năm Ất mão, ngươi hối lộ Dương Cẩm Văn một trăm hoàng kim, mua bán quan chức. Triệu Mục hướng Cơ Thôi Dương tặng lễ hai trăm hoàng kim, để giúp Triệu Minh tránh tội đánh chết người. Các ngươi còn muốn nghe không, trẫm chậm rãi đọc cho các ngươi nghe, trẫm nhìn, ở đây có ghi lại Phiên bang có tặng cho Dương thị một mỹ thiếu niên, Dương Cẩm Văn rất sủng, luôn giữ ở bên người, Tằng Ngôn nói: mỹ nhân của hoàng thượng không bằng một góc. Còn nữa, sinh thần của Cơ Thôi Dương, Tằng Thụ tặng vô số trân bảo, hoàng kim, Tằng Ngôn nói: sinh thần của hoàng thượng cũng không có gì tốt hơn cái này. Tốt, các ngươi đều muốn thay thế trẫm rồi sao, thật to gan.”
Đoan Mộc Thanh Lam chậm rãi đọc từ trên xuống dưới việc làm xấu xa của các đại thần, khiến các quan viên đều đổ một thân mồ hôi lạnh, Chu Thanh cùng Quý Dương không có thất kinh, bọn họ không có làm bất cứ chuyện đút lót, ăn hối lộ hay trái pháp nào. Quý thục phi luôn dặn bọn họ, mánh khóe của hoàng thượng rất tài tình, mọi nơi chốn phải cẩn thận. Chu Minh thầm nghĩ chỉ có tỷ tỷ của mình mới lí giải được nam nhân này, tất cả các thần tử, đều bị hoàng thượng nắm trong lòng bàn tay.
Triều đình cảm thấy bất an, e sợ chính mình vô ý sẽ đao hạ vong hồn. Lúc này, trong cung, một mảnh đại loạn, ngoài cửa cung xuất hiện một đội người ngựa. Đoan Mộc Du cùng tử y vệ đều rút ra bảo kiếm, thị vệ đều xuất ra vũ khí, cung biến. Đoan Mộc Kỳ ngồi trên lưng ngựa cùng một đám binh sĩ chạy ào ào vào hoàng cung, một đường giết không ít thị vệ. Đao của hắn nhiễm máu, hắn giống như một người chiến thắng hô lớn: “Phụ hoàng, nhi thần thỉnh an người.”
“Ngươi cầm đao hướng trẫm thỉnh an, thậy là uy phong.” (thật ngu mới đúng a~). Đoan Mộc Thanh Lam vững vàng ngồi ở long ỷ, cũng không hoảng loạn.
“Phụ hoàng, nhi thần khẩn cầu phụ hoàng thoái vị nhường ngôi cho nhi thần.” Đoan Mộc Kỳ nói.
“Thoái vị, tặng cho ngươi. Đúng là người si nói mộng.” Đoan Mộc Thanh Lam vung tay lên, “Sát! Kẻ mưu phản, giết không tha.”
Tử y vệ nghe xong hoàng mệnh, Đoan Mộc Du cùng bọn họ vây đánh Đoan Mộc Kỳ, tử y vệ đều được tuyển chọn kĩ càng, là thân tín do Đoan Mộc Du huấn luyện, tử y vệ bị huấn luyện đều phải đưa đến chiến trường, chịu khảo nghiệm của chiến tranh, sống trở về trở thành tử y vệ, người nguyện ý ở lại quân đội thì thành tướng. Tử y vệ dũng mãnh dị thường, mỗi người như lang như hổ.
Đoan Mộc Kỳ ở trên ngựa, cao giọng hô: “Phụ hoàng, không phải ngươi sủng ái lục đệ sao, nhi thần đã phái người đến bắt hắn. Nhi thần cũng phái người đến nơi của hoàng hậu và thái tử.”
“Kỳ nhi, Dĩnh nhi không phải là người ngươi có thể chạm vào, thái tử cũng không phải người ngươi có thể đấu.” Đoan Mộc Thanh Lam vừa nhấc đầu, thấy một bóng người bay qua nóc hoàng cung, tốc độ cực nhanh, thân pháp nhẹ nhàng, chưa từng có người chú ý hắn. Đoan Mộc Thanh Lam liếc mắt liền nhìn ra người này là lão ngũ, trong lòng một trận buồn cười, bình thường phái người truy đuổi hắn luyện khinh công, lúc này cũng có công dụng, hài tử này thực sự là, thời khắc mấu chốt mới bộc lộ tài năng, lão ngũ nhất định là do Thục phi phái tới chi viện, hảo!
Trong Cẩm viện một trận hỗn loạn, Quý thục phi cùng cung nữ thái giám đóng chặt đại môn, Đoan Mộc Dĩnh mang theo cương đao, Hạ Pháp mang loan đao, Đoan Mộc Dĩnh đếm số phản quân, “Hạ Pháp, ngươi vóc dáng cao lớn khỏe mạnh, ngươi đánh mười lăm tên, ta vóc dáng thấp bé, lớn lên gầy yếu, ta chỉ đánh mười tên thôi.”