Chương : 24
Dương Kiến Thành sợ đến mức tiểu ra quần, thanh âm thê lương hô, “Gia gia, cứu cứu tôn nhi, tôn nhi không muốn chết!”
Dương Cẩm Văn nghe hài tử khóc nháo, tim như bị đao cắt, Dương Cẩm Văn cắn chặt hàm răng, cho đến khi cảm nhận được vị máu tanh, hắn thở dài một tiếng, “Hoàng thượng, nếu thần nói cho ngài người kia là ai, ngài sẽ cho Kiến Thành một con đường sống phải không.”
“Trẫm nhất ngôn cửu đỉnh, tuy nói tru di gia tộc ngươi, nhưng nếu ngươi khai ra người kia là ai, trẫm sẽ tha mạng cho tôn tử của ngươi.” Đoan Mộc Thanh Lam cực kì uy nghiêm nói.
“Được, thần nói cho ngài người giúp chúng ta an bài thích khách, tam hoàng tử cung biến cũng là hắn trợ giúp, người này là Lý Phúc.” Dương Cẩm Văn nói. Để có thể giữ lại huyết mạch của Dương gia, hắn cần khai ra tất cả.
“Lý Phúc!” Đoan Mộc Thanh Lam nghe nói kẻ nội gián là Lý Phúc, rất là kinh ngạc, sao lại là hắn? Lý Phúc theo Đoan Mộc Thanh Lam hai mươi năm, có thể nói là tâm phúc của Đoan Mộc Thanh Lam. Đối với Đoan Mộc Thanh Lam trung thành và tận tâm, nhất cử nhất động của Đoan Mộc Thanh Lam, Lý Phúc đều có thể minh bạch hắn muốn làm gì, tên Lý Phúc chết tiệt này!
“Kỳ thực Lý Phúc là mật thám của Vệ quốc, hoàng thượng ngẫm lại xem năm đó ngài bị Vệ quốc đánh bại thê thảm, có từng nghĩ tới có người bán đứng ngài.” Dương Cẩm Văn nói thêm.
Mất năm thành trì, bồi thường một hoàng tử, luôn suy nghĩ rốt cục là ai bán đứng hắn, hóa ra là Lý Phúc. Đoan Mộc Thanh Lam thật không ngờ Dương Cẩm Văn lại cùng Vệ quốc hợp tác, thông đồng với địch phản quốc. Quên đi. Nếu đáp ứng thả tôn nhi của hắn, một lời nói đáng giá nghìn vàng.
“Thả Dương Kiến Thành.” Đoan Mộc Thanh Lam vung tay lên, Đoan Mộc Dĩnh mỉm cười buông hài tử này ra, sau đó cầm tay đưa hắn ra khỏi nhà tù, bọn họ đi qua những gian tù âm u, qua song cửa, các phạm nhân đều dùng ánh mắt khát vọng nhìn Đoan Mộc Thanh Lam, mong muốn mình là hài tử được đưa ra ngoài kia. Đoan Mộc Dĩnh đi đến cửa nhà lao, buông lỏng tay Dương Kiến Thành.
Ngoài đại môn của thiên lao, lão quanr gia của Dương Cẩm Văn đang năn nỉ cai ngục, muốn vào thăm chủ nhân trước đây một chút.
Cai ngục nói: “Không phải không muốn cho ngươi đi vào thăm, cả nhà Dương gia phạm tội, bị tịch thu tài sản, tru di cửu tộc, ngươi đi thăm làm gì, hoàng thượng thái tử và Vương gia đều đang ở đại lao thẩm vấn phạm nhân, ta không thể cho ngươi đi vào.”
“Ngài xin thương xót, ta có ít bạc, cho ngài mua rượu uống.” Lão quản gia móc ra một thỏi bạc, muốn hối lộ cai ngục.
Cai ngục không dám thu, đẩy bạc trở lại, “Hoàng thượng ở bên trong, lão làm như thế không phải muốn lấy mạng của ta sao! Đi mau đi mau, nếu không đi ta sẽ đánh ngươi.”
Dương Kiến Thành vừa thấy lão quản gia, tránh khỏi Đoan Mộc Dĩnh, hướng lão quản gia chạy đi, hô một tiếng, “Quản gia gia gia!”
“Tiểu thiếu gia!” Lão quản gia tiến lên ôm lấy Dương Kiến Thành, lệ rơi lã chã, sờ sờ đầu Dương Kiến Thành, ôm lấy Dương Kiến Thành hỏi: “Sao Tiểu thiếu gia có thể ra ngoài?” Lão quản gia run run kích động.
“Ta được phóng xuất, gia gia nói ra kẻ chủ mưu, hoàng thượng đáp ứng gia gia thả ta.” Dương Kiến Thành nói.
“Thật tốt quá tiểu thiếu gia, quản gia gia gia đưa người trở lại.” Lão quản gia sát sát nước mắt, ôm Dương Kiến Thành xoay người rời đi.
Ánh mắt Dương kiến hung ác chứa đầy cừu hận, hận không thể giết chết Đoan Mộc Dĩnh, thanh âm non nớt của tiểu hài tử phát thệ nói: “Lúc trưởng thành ta sẽ báo thù cho gia gia và cả nhà Dương thị.”
“Thông đồng với địch phản quốc tội ác tày trời, phạm thượng mưu phản tội ác tày trời, Dương gia của ngươi làm nhiều tội ác tày trời , vốn là đáng chết. Một tiểu hài tử còn tuổi nhỏ đã học được cừu hận, được rồi, bản vương sẽ chờ ngươi tới báo thù. Bản vương là hiếu thân vương Đoan Mộc Dĩnh, nhớ kỹ tên của người có cừu hận với ngươi, bản vương muốn thiên hạ bách tính nhìn, rốt cuộc ai đúng ai sai.” Đoan Mộc Dĩnh nhìn hài tử có thể bóp chết dễ dàng như một con kiến bất cứ lúc nào, không để trong mắt. Đoan Mộc Dĩnh cười đến thong dong tự tin, dáng tươi cười sáng lạn khắc sâu vào đầu Dương Kiến Thành, trở thành giấc mộng ám ảnh hắn hàng đêm.
Đoan Mộc Thanh Lam cùng Đoan Mộc Phi cũng ra khỏi thiên lao, Đoan Mộc Phi vừa đi vừa nói, “Phụ hoàng, sao ngươi lại tha mạng cho Dương Kiến Thành, không phải diệt cỏ phải diệt tận gốc sao?”
“Trẫm không sợ hắn, chả nhẽ trẫm đấu không lại một kẻ tầm thường sao, chẳng phải sẽ bị người trong thiên hạ chế nhạo. Lưu mạng hắn, trẫm nhìn hắn lớn lên sẽ thành cái dạng gì, hắn nguyện ý làm một vở hài kịch cho trẫm giải buồn, trẫm sẽ hảo hảo chiếu cố hắn.” Đoan Mộc Thanh Lam không hề lo ngại, trầm ổn tiến bước, đi tới bên người Đoan Mộc Dĩnh đang chờ ngoài cửa thiên lao, cầm lấy tay Đoan Mộc Dĩnh, cùng thái tử đồng hành.
“Khí hậu đã đổi, phỏng chừng tuyết sắp rơi, trẫm muốn ban bố chiếu thư, không phân biệt quốc gia, chiêu hiền nạp sĩ, không phân biệt đẳng cấp, chỉ cần chủ ý có lợi, sẽ được ban thưởng. Phi nhi đi làm chuyện này, sau này muốn thống trị quốc gia thì cần nhờ những người như vậy. Chiêu quan văn, chiêu võ tướng, ngươi tiến hành đi.” Ánh mắt Đoan Mộc Thanh Lam sâu thẳm, hắn nhìn trời xanh, mây trắng như luyện, một tiếng chim hót phá khoảng không. Đế quốc của hắn, cho dù đế quốc của hắn không có tiên tri cũng có thể tung hoành thiên hạ.
Ánh mắt Đoan Mộc Dĩnh cũng nhìn phía bầu trời, hắn muốn báo thù, hắn muốn làm những chuyện trước đây hắn không dám làm, hắn tu luyện Tam thập tam thiên đã đến tầng thứ mười lăm, hắn có thể tiến nhập cảnh trong mơ của rất nhiều người, kể cả cừu nhân của hắn. Nam nhân đang ở bên cạnh hắn, có thể tin tưởng sao, Đoan Mộc Dĩnh nghĩ tới nghĩ lui, tạm thời tin tưởng Đoan Mộc Thanh Lam, đêm nay hắn sẽ không đi vào trong mơ, hắn muốn cân nhắc tự hỏi mình một phen.
Đoan Mộc Phi tiếp nhận mệnh lệnh của hoàng đế, Đoan Mộc Phi minh bạch một việc, phụ thân của hắn muốn quốc gia này trở thành trung tâm, phụ hoàng là một đế vương, mình so với phụ hoàng còn kém xa lắm, sau này hắn muốn vượt qua phụ hoàng của hắn, hắn nhất định có thể làm được.
Đêm khuya thanh tĩnh, rất nhiều người trong hoàng cung đều đã đi ngủ, đèn cung đình chập chờn in bóng loang lổ trên vách tường chiếu ra tranh vẽ lúc sáng lúc tối, Thập Lục cùng cung nữ Thúy Trúc canh giữ ở Phi Oánh cung, hai người nhỏ giọng bình luận về đại sự gần đây, Lý Phúc công công bị hoàng thượng lăng trì xử tử, có người nói hắn là gián điệp, là do quân vương của Vệ quốc sai đến. Cơ thị trở về quê nhà, Cơ thái sư quá đau lòng về cái chết của nữ nhi, bệnh không dậy nổi, không bao lâu đã đi gặp tiên hoàng. Dương quý phi bị dáng làm cung nô, làm việc thấp kém ở trong cung, những người từng bị nàng khi dễ rất hận nàng, nhân cơ hội này trả thù, không ai để ý đến sinh tử của nàng.
Tảng đá lớn trong lòng Đoan Mộc Thanh Lam cuối cùng cũng buông, hắn phê duyệt xong tấu chương, lửng thững đi dạo, cuối cùng lại đến Phi Oánh cung, Thập Lục cùng Thúy Trúc quỳ xuống hành lễ.
“Miễn đi, ở đây không cần các ngươi hầu hạ.” Đoan Mộc Thanh Lam nói. Hắn nghĩ, làm thế nào để có thể có tâm của một người, muốn người đó chỉ tâm tâm niệm niệm đến mình. Đoan Mộc Thanh Lam đi vào nội thất, Đoan Mộc Dĩnh đanh ngồi ở giường, tĩnh tọa, hắn đang tu hành tâm pháp Tam thập tam thiên. Hắn tiến nhập cảnh trong mơ của ai, hay là hắn đang rơi vào mộng ảo của chính mình. Đoan Mộc Thanh Lam ngồi bên người Đoan Mộc Dĩnh, tỉ mỉ quan sát hài tử này, mỹ lệ giống thái hậu, có thể nói là đệ nhất mỹ nhân của Tề quốc. Ngày đó hắn cùng mình hoan hảo, không có cự tuyệt, khiến mình mừng rỡ như điên, nhưng Đoan Mộc Thanh Lam cảm thấy Đoan Mộc Dĩnh không thật sự tin tưởng chính mình, trong lòng hắn luôn có một bức tường cản trở người khác tiến vào, chôn dấu bản thân. Chỉ cần Dĩnh nhi động tâm với mình, dù một ngày động tâm hay là cả đời yêu say đắm, thì mình cũng khiến Dĩnh nhi suốt đời ràng buộc với mình. Đoan Mộc Thanh Lam đặt tay ở trên đầu của Đoan Mộc Dĩnh, ngưng thần tĩnh khí, chậm rãi phá tan sương mù dày đặc, đi vào thế giới trong mộng của Đoan Mộc Dĩnh.
Nước sông lẳng lặng chảy xuôi, cỏ xanh um tươi tốt hai bên bờ, một rừng trúc nhỏ xanh xanh nổ bật dưới ánh dương quang, vì gió thổi qua phát sinh thanh âm ngây ngốc. Hai thiếu niên kéo ống quần lên tận đầu gối chơi đùa dưới nước, bọt nước văng khắp nơi, bọn họ thật hoạt bát, tóc và y phục ướt sũng dán tại cơ thể đơn bạc, bọt nước trong suốt trên mặt dưới ánh mặt trời lòe lòe phát quang.
Một người thiếu niên cường tráng nói với thiếu niên thanh tú, “Sư đệ thật xinh đẹp, trắng mịn giống như dầu trơn. “
“Vóc người sư huynh so với ta cường tráng hơn, vì sao ta ăn nhiều hơn ngươi, nhưng không cường tráng như ngươi.” Thiếu niên thanh tú oán giận nói.
“Bộ dáng cường tráng để làm gì, nếu sư đệ cường tráng, sau này ôm lấy rất khó chịu, như vậy là hay nhất.” Thiếu niên cường tráng đi tới trước mặt thiếu niên thanh tú, hôn xuống đôi môi đang hé mở của thiếu niên thanh tú, “Chúng ta sẽ bên nhau suốt đời, ngươi không cần cường tráng, ta sẽ bảo hộ ngươi.”
Thiếu niên thanh tú hơi mặt đỏ, e lệ cúi đầu, tựa vào trong lòng thiếu niên cường tráng.”Nếu ngươi thật tình, ta chết cũng không tiếc.”
Đoan Mộc Thanh Lam đứng ở bờ sông đối diện, hắn không biết đó là ai, hai người kia hắn không nhận ra, nhưng rõ ràng là cảnh trong mơ của Dĩnh, Đoan Mộc Thanh Lam nghĩ, hai thiếu niên này nhất định có quan hệ với Dĩnh nhi. Thiếu niên chẳng hề ưu sầu, cùng nhau vui cười đuổi bắt.
——— —————— ———
Cảnh vật bên người Đoan Mộc Thanh Lam biến đổi, hắn thấy một người đứng trên chiến trường đầy rẫy máu tanh, thân mặc binh phục hắc sắc, điên cuồng giết những binh sĩ mặc y phục màu đỏ, máu vẩy ra, một sinh mệnh rời khỏi cuộc sống. Thiếu niên thanh tú đã trưởng thành, hắn mặc áo giáp, giống một vị tướng quân, trên người hắn đều là máu và vết thương, binh khí trong tay của hắn cũng nhiễm máu đỏ. Hắn ngẩng đầu nhìn người đanh đứng trên tường thành, trên tường thành là vị thiếu niên cường tráng kia, hắn đã trưởng thành thành một tướng quân uy vũ. Không phải hắn nói là phải bảo vệ thiếu niên kia cả đời sao, vì sao hắn không cứu vị thiếu niên kia, để người khác giết chết.
——— —————————–
Mái tóc dài của thiếu niên thanh tú lay động, hắn đứng trên những hài cốt, hắn đối diện với thiếu niên cường tráng, nói, “Trữ Tiểu Bạch, thật hung ác. Ngươi vi phạm lời thề, người khác hại chết ta, ngươi còn thoải mái như vậy sao.”
“Bình nhi, ta không muốn hại chết ngươi, ngươi chết khiến ta khổ sở nhiều như thế nào, ngươi không thể biết.” Trữ Tiểu Bạch muốn chạy tới ôm người gọi là Bình nhi kia, Bình nhi rút ra một bả kiếm đâm vào yết hầu của Trữ Tiểu Bạch. Yết hầu đau đớn, khiến Trữ Tiểu Bạch phải dừng bước.
“Ta không cần biết một tên ngụy quân tử ngươi khổ sở thế nào, ta chết ngươi vội vàng cưới thiên kim quý tộc, ngươi thăng chức rất nhanh, vinh hoa phú quý của ngươi là do tính mệnh của ta đổi lấy. Ngươi phải chết!” Bình nhi phẫn nộ, một kiếm đâm thủng trái tim của Trữ Tiểu Bạch, Trữ Tiểu Bạch hóa thành khói xanh tiêu thất.
Bình nhi xoay người lại, nhìn thấy Đoan Mộc Thanh Lam, Đoan Mộc Thanh Lam tỉ mỉ quan sát Bình nhi này, con mắt của hắn giống con mắt của Dĩnh nhi như đúc, con ngươi sâu thẳm phảng phất tinh không đêm khuya. Đây là đôi mắt hắn yêu nhất, sao thanh niên này cũng có đôi mắt như vậy. Nếu đây là thế giới nội tâm của Dĩnh nhi, vậy Bình nhi này là người nào, Đoan Mộc Thanh Lam nhớ tới lần trước kia đi vào trong mộng của Đoan Mộc Dĩnh đã thấy qua người này, hắn quay người lại biến thành dáng dấp của Đoan Mộc Dĩnh, hắn là hóa thân của Dĩnh nhi?
Bình nhi biết được Đoan Mộc Thanh Lam tràn ngập nghi hoặc, Bình nhi mỉm cười, xoay người khôi phục bộ dáng của Đoan Mộc Dĩnh. Đoan Mộc Dĩnh đi tới trước mặt Đoan Mộc Thanh Lam, hắn đã chuẩn bị tinh thần từ trước, sớm muộn gì Đoan Mộc Thanh Lam cũng sẽ biết chuyện tình trước kia của hắn, hắn chỉ không ngờ ngày này lại tới nhanh như vậy. Đoan Mộc Dĩnh bị Đoan Mộc Thanh Lam nhìn chằm chằm, hắn quên mất đế vương này có thể đi vào trong mộng của hắn bất cứ lúc nào.
“Dĩnh nhi, ngươi có thể cho trẫm một lời giải thích không?” Đoan Mộc Thanh Lam hỏi, vì sao Dĩnh nhi không tín nhiệm hắn, không thể nói rõ mọi việc cho hắn.
“Tất cả những gì phụ hoàng thấy đều là thực sự, đây là kiếp trước của nhi thần.” Đoan Mộc Dĩnh vung tay lên, khung cảnh đầy máu tanh lập tức biến mất, những cánh hoa màu tím tung bay, hương khí nhàn nhạt vây quanh bọn họ, cây hoa tử đằng đong đưa trong gió, giàn tử đằng được trồng tại một tiểu viện rách nát, một tiểu hài tử quần áo tả tơi ngồi dưới giàn hoa tử đằng, trên mặt tiểu hài tử bị đánh đến sưng lên, trong tay cầm một cái bánh bột ngô cứng, khó khăn cắn xé.
“Kiếp trước của nhi thần là Trình Thu Bình, ở tại kinh thành của Lương quốc, kiếp trước nhi thần có một ca ca tên là Trình Thu Vũ. Khi đó nhi thần bị tiên tri tiên đoán sẽ trở thành ngươi ngăn cản hoàng đế Lương quốc nhất thống thiên hạ, cuộc sống từ nhỏ rất khổ, cha mẹ không yêu thương, ta bị vứt tại một tiểu viện rách nát, trong viện có trồng một giàn hoa tử đằng, cánh hoa màu tím cao nhã là kí ức lúc nhỏ. Từ nhỏ ta chưa bao giờ được ăn no, bình thường luôn bị đánh chửi, cho đến khi ta gặp sư phụ thì cuộc sống này mới kết thúc.” Thanh âm Đoan Mộc Dĩnh bình thản giống như đang nói đến chuyện của người khác, mà không phải đang nói chính hắn. Hắn có thể hời hợt như thế này, bởi vì tư vị thống khổ trong đó có nói ra thì người khác cũng không thể hiểu được.
Đoan Mộc Thanh Lam nhìn thấy, trước mắt là một mảnh rùng núi, mưa lất phất, có một con đường nhỏ lên núi, từ xa xa thấy thấp thoáng bóng dáng lữ nhân, lữ nhân là một vị nam tử tuấn lãng, đôi mắt tỏa sáng, hắn mang hành lý, ôm một hài tử y phục cã nát, bước chầm chậm lên núi. Tiểu hài tử hạnh phúc tươi cười, đôi tay nhỏ bé vẫy vẫy con cào cào làm bằng lá tre, khuôn mặt nhỏ nhắn dào dạt hạnh phúc.
“Đây là cuộc sống hàng ngày của ta và sư phụ ta, khi chúng ta ăn không đủ no, nếu sư phụ ta không kiếm được tiền, chúng ta sẽ chịu đói, khi đó có gì ăn được sư phụ đều nhường cho ta, đây là kí ức kiếp trước tốt đẹp nhất.” Đoan Mộc Dĩnh nói, hắn lo lắng cho sư phụ của mình vô cùng. Toàn thân Đoan Mộc Thanh Lam cảm thấy khó chịu, xem ra người sư phụ kia là tình địch lớn nhất của mình. (sặc…em bó tay ca~ ăn dâm khinh khủng..)
“Vậy sao ngươi lại chuyển thế trên người Dĩnh nhi.” Đoan Mộc Thanh Lam hỏi.
“Ta bị người hại chết, phụ hoàng hẳn là nghe nói qua, tướng quân Trình Thu Bình của Lương quốc chết như thế nào. Sau khi ta chết, sống lại trên người Đoan Mộc Dĩnh.” Đoan Mộc Dĩnh ngẩng đầu nhìn Đoan Mộc Thanh Lam, quân vương này sẽ xử lý mình như thế nào, sẽ nghĩ mình là quái vật sao?
Đoan Mộc Thanh Lam nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Đoan Mộc Dĩnh, thanh âm thấp trầm ôn nhu nói rằng, “Hiện tại ngươi là Dĩnh nhi, kiếp trước ngươi là không quan trọng, hiện tại ngươi là Dĩnh nhi của trẫm, không nên sợ, trẫm sẽ không giết ngươi.”
“Phụ hoàng không nghĩ nhi thần là một quái vật, là một người đáng chết sao?”
“Không được nói như vậy, ngươi là lục hoàng tử Hiếu thân vương của trẫm, là người trẫm yêu nhất, những người chết tiệt đó, trẫm sẽ khiến cho tất cả những người hại ngươi phải đi gặp diêm vương.” Đoan Mộc Thanh Lam hôn lên má Đoan Mộc Dĩnh, ghé vào lỗ tai hắn nhẹ giọng nói.
Tâm tình buông lỏng, Đoan Mộc Dĩnh cũng không cự tuyệt sự ôm ấp của Đoan Mộc Thanh Lam, giống như con mèo nhỏ nhu thuận cọ cọ trước ngực Đoan Mộc Thanh Lam, cảm nhận khí tức độc nhất của một quân vương, mê say giương mắt nhìn về phía đối phương, người này là phụ thân của hắn, chỉ là ── người này vẫn muốn làm ái nhân của hắn.
“Làm sao để trẫm có được trái tim của ngươi.” Đoan Mộc Thanh Lam thở dài một hơi, đây là vấn để khiến hắn suy nghĩ khổ sở rất lầu, một hoàng đế chưa bao giờ phải theo đuổi người khác thực sự không biết làm sao.”Cho ngươi vàng bạc tài bảo, địa vị quyền thế, ngươi không thích những thứ này, ngươi nói trẫm phải làm gì?”
“Phụ hoàng dùng tấm lòng chân thành yêu nhi thần, khiến nhi thần nghĩ rằng người là người nhi thần tín nhiệm nhất, khiến nhi thần mỗi lần nhớ tới phụ hoàng đều có cảm giác ngọt ngào, tài phú quyền thế đều không quan trọng, người có thể làm được không.” Đoan Mộc Dĩnh nói ra điều mà bản thân luôn muốn nói, Đoan Mộc Thanh Lam nở nụ cười, tại sao không thể làm chứ. Hắn có thể chịu đựng hai mươi năm chỉ vì trừ bỏ Cơ thị cùng Dương thị, hắn nhất định sẽ có được tình yêu của Đoan Mộc Dĩnh.
Dương Cẩm Văn nghe hài tử khóc nháo, tim như bị đao cắt, Dương Cẩm Văn cắn chặt hàm răng, cho đến khi cảm nhận được vị máu tanh, hắn thở dài một tiếng, “Hoàng thượng, nếu thần nói cho ngài người kia là ai, ngài sẽ cho Kiến Thành một con đường sống phải không.”
“Trẫm nhất ngôn cửu đỉnh, tuy nói tru di gia tộc ngươi, nhưng nếu ngươi khai ra người kia là ai, trẫm sẽ tha mạng cho tôn tử của ngươi.” Đoan Mộc Thanh Lam cực kì uy nghiêm nói.
“Được, thần nói cho ngài người giúp chúng ta an bài thích khách, tam hoàng tử cung biến cũng là hắn trợ giúp, người này là Lý Phúc.” Dương Cẩm Văn nói. Để có thể giữ lại huyết mạch của Dương gia, hắn cần khai ra tất cả.
“Lý Phúc!” Đoan Mộc Thanh Lam nghe nói kẻ nội gián là Lý Phúc, rất là kinh ngạc, sao lại là hắn? Lý Phúc theo Đoan Mộc Thanh Lam hai mươi năm, có thể nói là tâm phúc của Đoan Mộc Thanh Lam. Đối với Đoan Mộc Thanh Lam trung thành và tận tâm, nhất cử nhất động của Đoan Mộc Thanh Lam, Lý Phúc đều có thể minh bạch hắn muốn làm gì, tên Lý Phúc chết tiệt này!
“Kỳ thực Lý Phúc là mật thám của Vệ quốc, hoàng thượng ngẫm lại xem năm đó ngài bị Vệ quốc đánh bại thê thảm, có từng nghĩ tới có người bán đứng ngài.” Dương Cẩm Văn nói thêm.
Mất năm thành trì, bồi thường một hoàng tử, luôn suy nghĩ rốt cục là ai bán đứng hắn, hóa ra là Lý Phúc. Đoan Mộc Thanh Lam thật không ngờ Dương Cẩm Văn lại cùng Vệ quốc hợp tác, thông đồng với địch phản quốc. Quên đi. Nếu đáp ứng thả tôn nhi của hắn, một lời nói đáng giá nghìn vàng.
“Thả Dương Kiến Thành.” Đoan Mộc Thanh Lam vung tay lên, Đoan Mộc Dĩnh mỉm cười buông hài tử này ra, sau đó cầm tay đưa hắn ra khỏi nhà tù, bọn họ đi qua những gian tù âm u, qua song cửa, các phạm nhân đều dùng ánh mắt khát vọng nhìn Đoan Mộc Thanh Lam, mong muốn mình là hài tử được đưa ra ngoài kia. Đoan Mộc Dĩnh đi đến cửa nhà lao, buông lỏng tay Dương Kiến Thành.
Ngoài đại môn của thiên lao, lão quanr gia của Dương Cẩm Văn đang năn nỉ cai ngục, muốn vào thăm chủ nhân trước đây một chút.
Cai ngục nói: “Không phải không muốn cho ngươi đi vào thăm, cả nhà Dương gia phạm tội, bị tịch thu tài sản, tru di cửu tộc, ngươi đi thăm làm gì, hoàng thượng thái tử và Vương gia đều đang ở đại lao thẩm vấn phạm nhân, ta không thể cho ngươi đi vào.”
“Ngài xin thương xót, ta có ít bạc, cho ngài mua rượu uống.” Lão quản gia móc ra một thỏi bạc, muốn hối lộ cai ngục.
Cai ngục không dám thu, đẩy bạc trở lại, “Hoàng thượng ở bên trong, lão làm như thế không phải muốn lấy mạng của ta sao! Đi mau đi mau, nếu không đi ta sẽ đánh ngươi.”
Dương Kiến Thành vừa thấy lão quản gia, tránh khỏi Đoan Mộc Dĩnh, hướng lão quản gia chạy đi, hô một tiếng, “Quản gia gia gia!”
“Tiểu thiếu gia!” Lão quản gia tiến lên ôm lấy Dương Kiến Thành, lệ rơi lã chã, sờ sờ đầu Dương Kiến Thành, ôm lấy Dương Kiến Thành hỏi: “Sao Tiểu thiếu gia có thể ra ngoài?” Lão quản gia run run kích động.
“Ta được phóng xuất, gia gia nói ra kẻ chủ mưu, hoàng thượng đáp ứng gia gia thả ta.” Dương Kiến Thành nói.
“Thật tốt quá tiểu thiếu gia, quản gia gia gia đưa người trở lại.” Lão quản gia sát sát nước mắt, ôm Dương Kiến Thành xoay người rời đi.
Ánh mắt Dương kiến hung ác chứa đầy cừu hận, hận không thể giết chết Đoan Mộc Dĩnh, thanh âm non nớt của tiểu hài tử phát thệ nói: “Lúc trưởng thành ta sẽ báo thù cho gia gia và cả nhà Dương thị.”
“Thông đồng với địch phản quốc tội ác tày trời, phạm thượng mưu phản tội ác tày trời, Dương gia của ngươi làm nhiều tội ác tày trời , vốn là đáng chết. Một tiểu hài tử còn tuổi nhỏ đã học được cừu hận, được rồi, bản vương sẽ chờ ngươi tới báo thù. Bản vương là hiếu thân vương Đoan Mộc Dĩnh, nhớ kỹ tên của người có cừu hận với ngươi, bản vương muốn thiên hạ bách tính nhìn, rốt cuộc ai đúng ai sai.” Đoan Mộc Dĩnh nhìn hài tử có thể bóp chết dễ dàng như một con kiến bất cứ lúc nào, không để trong mắt. Đoan Mộc Dĩnh cười đến thong dong tự tin, dáng tươi cười sáng lạn khắc sâu vào đầu Dương Kiến Thành, trở thành giấc mộng ám ảnh hắn hàng đêm.
Đoan Mộc Thanh Lam cùng Đoan Mộc Phi cũng ra khỏi thiên lao, Đoan Mộc Phi vừa đi vừa nói, “Phụ hoàng, sao ngươi lại tha mạng cho Dương Kiến Thành, không phải diệt cỏ phải diệt tận gốc sao?”
“Trẫm không sợ hắn, chả nhẽ trẫm đấu không lại một kẻ tầm thường sao, chẳng phải sẽ bị người trong thiên hạ chế nhạo. Lưu mạng hắn, trẫm nhìn hắn lớn lên sẽ thành cái dạng gì, hắn nguyện ý làm một vở hài kịch cho trẫm giải buồn, trẫm sẽ hảo hảo chiếu cố hắn.” Đoan Mộc Thanh Lam không hề lo ngại, trầm ổn tiến bước, đi tới bên người Đoan Mộc Dĩnh đang chờ ngoài cửa thiên lao, cầm lấy tay Đoan Mộc Dĩnh, cùng thái tử đồng hành.
“Khí hậu đã đổi, phỏng chừng tuyết sắp rơi, trẫm muốn ban bố chiếu thư, không phân biệt quốc gia, chiêu hiền nạp sĩ, không phân biệt đẳng cấp, chỉ cần chủ ý có lợi, sẽ được ban thưởng. Phi nhi đi làm chuyện này, sau này muốn thống trị quốc gia thì cần nhờ những người như vậy. Chiêu quan văn, chiêu võ tướng, ngươi tiến hành đi.” Ánh mắt Đoan Mộc Thanh Lam sâu thẳm, hắn nhìn trời xanh, mây trắng như luyện, một tiếng chim hót phá khoảng không. Đế quốc của hắn, cho dù đế quốc của hắn không có tiên tri cũng có thể tung hoành thiên hạ.
Ánh mắt Đoan Mộc Dĩnh cũng nhìn phía bầu trời, hắn muốn báo thù, hắn muốn làm những chuyện trước đây hắn không dám làm, hắn tu luyện Tam thập tam thiên đã đến tầng thứ mười lăm, hắn có thể tiến nhập cảnh trong mơ của rất nhiều người, kể cả cừu nhân của hắn. Nam nhân đang ở bên cạnh hắn, có thể tin tưởng sao, Đoan Mộc Dĩnh nghĩ tới nghĩ lui, tạm thời tin tưởng Đoan Mộc Thanh Lam, đêm nay hắn sẽ không đi vào trong mơ, hắn muốn cân nhắc tự hỏi mình một phen.
Đoan Mộc Phi tiếp nhận mệnh lệnh của hoàng đế, Đoan Mộc Phi minh bạch một việc, phụ thân của hắn muốn quốc gia này trở thành trung tâm, phụ hoàng là một đế vương, mình so với phụ hoàng còn kém xa lắm, sau này hắn muốn vượt qua phụ hoàng của hắn, hắn nhất định có thể làm được.
Đêm khuya thanh tĩnh, rất nhiều người trong hoàng cung đều đã đi ngủ, đèn cung đình chập chờn in bóng loang lổ trên vách tường chiếu ra tranh vẽ lúc sáng lúc tối, Thập Lục cùng cung nữ Thúy Trúc canh giữ ở Phi Oánh cung, hai người nhỏ giọng bình luận về đại sự gần đây, Lý Phúc công công bị hoàng thượng lăng trì xử tử, có người nói hắn là gián điệp, là do quân vương của Vệ quốc sai đến. Cơ thị trở về quê nhà, Cơ thái sư quá đau lòng về cái chết của nữ nhi, bệnh không dậy nổi, không bao lâu đã đi gặp tiên hoàng. Dương quý phi bị dáng làm cung nô, làm việc thấp kém ở trong cung, những người từng bị nàng khi dễ rất hận nàng, nhân cơ hội này trả thù, không ai để ý đến sinh tử của nàng.
Tảng đá lớn trong lòng Đoan Mộc Thanh Lam cuối cùng cũng buông, hắn phê duyệt xong tấu chương, lửng thững đi dạo, cuối cùng lại đến Phi Oánh cung, Thập Lục cùng Thúy Trúc quỳ xuống hành lễ.
“Miễn đi, ở đây không cần các ngươi hầu hạ.” Đoan Mộc Thanh Lam nói. Hắn nghĩ, làm thế nào để có thể có tâm của một người, muốn người đó chỉ tâm tâm niệm niệm đến mình. Đoan Mộc Thanh Lam đi vào nội thất, Đoan Mộc Dĩnh đanh ngồi ở giường, tĩnh tọa, hắn đang tu hành tâm pháp Tam thập tam thiên. Hắn tiến nhập cảnh trong mơ của ai, hay là hắn đang rơi vào mộng ảo của chính mình. Đoan Mộc Thanh Lam ngồi bên người Đoan Mộc Dĩnh, tỉ mỉ quan sát hài tử này, mỹ lệ giống thái hậu, có thể nói là đệ nhất mỹ nhân của Tề quốc. Ngày đó hắn cùng mình hoan hảo, không có cự tuyệt, khiến mình mừng rỡ như điên, nhưng Đoan Mộc Thanh Lam cảm thấy Đoan Mộc Dĩnh không thật sự tin tưởng chính mình, trong lòng hắn luôn có một bức tường cản trở người khác tiến vào, chôn dấu bản thân. Chỉ cần Dĩnh nhi động tâm với mình, dù một ngày động tâm hay là cả đời yêu say đắm, thì mình cũng khiến Dĩnh nhi suốt đời ràng buộc với mình. Đoan Mộc Thanh Lam đặt tay ở trên đầu của Đoan Mộc Dĩnh, ngưng thần tĩnh khí, chậm rãi phá tan sương mù dày đặc, đi vào thế giới trong mộng của Đoan Mộc Dĩnh.
Nước sông lẳng lặng chảy xuôi, cỏ xanh um tươi tốt hai bên bờ, một rừng trúc nhỏ xanh xanh nổ bật dưới ánh dương quang, vì gió thổi qua phát sinh thanh âm ngây ngốc. Hai thiếu niên kéo ống quần lên tận đầu gối chơi đùa dưới nước, bọt nước văng khắp nơi, bọn họ thật hoạt bát, tóc và y phục ướt sũng dán tại cơ thể đơn bạc, bọt nước trong suốt trên mặt dưới ánh mặt trời lòe lòe phát quang.
Một người thiếu niên cường tráng nói với thiếu niên thanh tú, “Sư đệ thật xinh đẹp, trắng mịn giống như dầu trơn. “
“Vóc người sư huynh so với ta cường tráng hơn, vì sao ta ăn nhiều hơn ngươi, nhưng không cường tráng như ngươi.” Thiếu niên thanh tú oán giận nói.
“Bộ dáng cường tráng để làm gì, nếu sư đệ cường tráng, sau này ôm lấy rất khó chịu, như vậy là hay nhất.” Thiếu niên cường tráng đi tới trước mặt thiếu niên thanh tú, hôn xuống đôi môi đang hé mở của thiếu niên thanh tú, “Chúng ta sẽ bên nhau suốt đời, ngươi không cần cường tráng, ta sẽ bảo hộ ngươi.”
Thiếu niên thanh tú hơi mặt đỏ, e lệ cúi đầu, tựa vào trong lòng thiếu niên cường tráng.”Nếu ngươi thật tình, ta chết cũng không tiếc.”
Đoan Mộc Thanh Lam đứng ở bờ sông đối diện, hắn không biết đó là ai, hai người kia hắn không nhận ra, nhưng rõ ràng là cảnh trong mơ của Dĩnh, Đoan Mộc Thanh Lam nghĩ, hai thiếu niên này nhất định có quan hệ với Dĩnh nhi. Thiếu niên chẳng hề ưu sầu, cùng nhau vui cười đuổi bắt.
——— —————— ———
Cảnh vật bên người Đoan Mộc Thanh Lam biến đổi, hắn thấy một người đứng trên chiến trường đầy rẫy máu tanh, thân mặc binh phục hắc sắc, điên cuồng giết những binh sĩ mặc y phục màu đỏ, máu vẩy ra, một sinh mệnh rời khỏi cuộc sống. Thiếu niên thanh tú đã trưởng thành, hắn mặc áo giáp, giống một vị tướng quân, trên người hắn đều là máu và vết thương, binh khí trong tay của hắn cũng nhiễm máu đỏ. Hắn ngẩng đầu nhìn người đanh đứng trên tường thành, trên tường thành là vị thiếu niên cường tráng kia, hắn đã trưởng thành thành một tướng quân uy vũ. Không phải hắn nói là phải bảo vệ thiếu niên kia cả đời sao, vì sao hắn không cứu vị thiếu niên kia, để người khác giết chết.
——— —————————–
Mái tóc dài của thiếu niên thanh tú lay động, hắn đứng trên những hài cốt, hắn đối diện với thiếu niên cường tráng, nói, “Trữ Tiểu Bạch, thật hung ác. Ngươi vi phạm lời thề, người khác hại chết ta, ngươi còn thoải mái như vậy sao.”
“Bình nhi, ta không muốn hại chết ngươi, ngươi chết khiến ta khổ sở nhiều như thế nào, ngươi không thể biết.” Trữ Tiểu Bạch muốn chạy tới ôm người gọi là Bình nhi kia, Bình nhi rút ra một bả kiếm đâm vào yết hầu của Trữ Tiểu Bạch. Yết hầu đau đớn, khiến Trữ Tiểu Bạch phải dừng bước.
“Ta không cần biết một tên ngụy quân tử ngươi khổ sở thế nào, ta chết ngươi vội vàng cưới thiên kim quý tộc, ngươi thăng chức rất nhanh, vinh hoa phú quý của ngươi là do tính mệnh của ta đổi lấy. Ngươi phải chết!” Bình nhi phẫn nộ, một kiếm đâm thủng trái tim của Trữ Tiểu Bạch, Trữ Tiểu Bạch hóa thành khói xanh tiêu thất.
Bình nhi xoay người lại, nhìn thấy Đoan Mộc Thanh Lam, Đoan Mộc Thanh Lam tỉ mỉ quan sát Bình nhi này, con mắt của hắn giống con mắt của Dĩnh nhi như đúc, con ngươi sâu thẳm phảng phất tinh không đêm khuya. Đây là đôi mắt hắn yêu nhất, sao thanh niên này cũng có đôi mắt như vậy. Nếu đây là thế giới nội tâm của Dĩnh nhi, vậy Bình nhi này là người nào, Đoan Mộc Thanh Lam nhớ tới lần trước kia đi vào trong mộng của Đoan Mộc Dĩnh đã thấy qua người này, hắn quay người lại biến thành dáng dấp của Đoan Mộc Dĩnh, hắn là hóa thân của Dĩnh nhi?
Bình nhi biết được Đoan Mộc Thanh Lam tràn ngập nghi hoặc, Bình nhi mỉm cười, xoay người khôi phục bộ dáng của Đoan Mộc Dĩnh. Đoan Mộc Dĩnh đi tới trước mặt Đoan Mộc Thanh Lam, hắn đã chuẩn bị tinh thần từ trước, sớm muộn gì Đoan Mộc Thanh Lam cũng sẽ biết chuyện tình trước kia của hắn, hắn chỉ không ngờ ngày này lại tới nhanh như vậy. Đoan Mộc Dĩnh bị Đoan Mộc Thanh Lam nhìn chằm chằm, hắn quên mất đế vương này có thể đi vào trong mộng của hắn bất cứ lúc nào.
“Dĩnh nhi, ngươi có thể cho trẫm một lời giải thích không?” Đoan Mộc Thanh Lam hỏi, vì sao Dĩnh nhi không tín nhiệm hắn, không thể nói rõ mọi việc cho hắn.
“Tất cả những gì phụ hoàng thấy đều là thực sự, đây là kiếp trước của nhi thần.” Đoan Mộc Dĩnh vung tay lên, khung cảnh đầy máu tanh lập tức biến mất, những cánh hoa màu tím tung bay, hương khí nhàn nhạt vây quanh bọn họ, cây hoa tử đằng đong đưa trong gió, giàn tử đằng được trồng tại một tiểu viện rách nát, một tiểu hài tử quần áo tả tơi ngồi dưới giàn hoa tử đằng, trên mặt tiểu hài tử bị đánh đến sưng lên, trong tay cầm một cái bánh bột ngô cứng, khó khăn cắn xé.
“Kiếp trước của nhi thần là Trình Thu Bình, ở tại kinh thành của Lương quốc, kiếp trước nhi thần có một ca ca tên là Trình Thu Vũ. Khi đó nhi thần bị tiên tri tiên đoán sẽ trở thành ngươi ngăn cản hoàng đế Lương quốc nhất thống thiên hạ, cuộc sống từ nhỏ rất khổ, cha mẹ không yêu thương, ta bị vứt tại một tiểu viện rách nát, trong viện có trồng một giàn hoa tử đằng, cánh hoa màu tím cao nhã là kí ức lúc nhỏ. Từ nhỏ ta chưa bao giờ được ăn no, bình thường luôn bị đánh chửi, cho đến khi ta gặp sư phụ thì cuộc sống này mới kết thúc.” Thanh âm Đoan Mộc Dĩnh bình thản giống như đang nói đến chuyện của người khác, mà không phải đang nói chính hắn. Hắn có thể hời hợt như thế này, bởi vì tư vị thống khổ trong đó có nói ra thì người khác cũng không thể hiểu được.
Đoan Mộc Thanh Lam nhìn thấy, trước mắt là một mảnh rùng núi, mưa lất phất, có một con đường nhỏ lên núi, từ xa xa thấy thấp thoáng bóng dáng lữ nhân, lữ nhân là một vị nam tử tuấn lãng, đôi mắt tỏa sáng, hắn mang hành lý, ôm một hài tử y phục cã nát, bước chầm chậm lên núi. Tiểu hài tử hạnh phúc tươi cười, đôi tay nhỏ bé vẫy vẫy con cào cào làm bằng lá tre, khuôn mặt nhỏ nhắn dào dạt hạnh phúc.
“Đây là cuộc sống hàng ngày của ta và sư phụ ta, khi chúng ta ăn không đủ no, nếu sư phụ ta không kiếm được tiền, chúng ta sẽ chịu đói, khi đó có gì ăn được sư phụ đều nhường cho ta, đây là kí ức kiếp trước tốt đẹp nhất.” Đoan Mộc Dĩnh nói, hắn lo lắng cho sư phụ của mình vô cùng. Toàn thân Đoan Mộc Thanh Lam cảm thấy khó chịu, xem ra người sư phụ kia là tình địch lớn nhất của mình. (sặc…em bó tay ca~ ăn dâm khinh khủng..)
“Vậy sao ngươi lại chuyển thế trên người Dĩnh nhi.” Đoan Mộc Thanh Lam hỏi.
“Ta bị người hại chết, phụ hoàng hẳn là nghe nói qua, tướng quân Trình Thu Bình của Lương quốc chết như thế nào. Sau khi ta chết, sống lại trên người Đoan Mộc Dĩnh.” Đoan Mộc Dĩnh ngẩng đầu nhìn Đoan Mộc Thanh Lam, quân vương này sẽ xử lý mình như thế nào, sẽ nghĩ mình là quái vật sao?
Đoan Mộc Thanh Lam nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Đoan Mộc Dĩnh, thanh âm thấp trầm ôn nhu nói rằng, “Hiện tại ngươi là Dĩnh nhi, kiếp trước ngươi là không quan trọng, hiện tại ngươi là Dĩnh nhi của trẫm, không nên sợ, trẫm sẽ không giết ngươi.”
“Phụ hoàng không nghĩ nhi thần là một quái vật, là một người đáng chết sao?”
“Không được nói như vậy, ngươi là lục hoàng tử Hiếu thân vương của trẫm, là người trẫm yêu nhất, những người chết tiệt đó, trẫm sẽ khiến cho tất cả những người hại ngươi phải đi gặp diêm vương.” Đoan Mộc Thanh Lam hôn lên má Đoan Mộc Dĩnh, ghé vào lỗ tai hắn nhẹ giọng nói.
Tâm tình buông lỏng, Đoan Mộc Dĩnh cũng không cự tuyệt sự ôm ấp của Đoan Mộc Thanh Lam, giống như con mèo nhỏ nhu thuận cọ cọ trước ngực Đoan Mộc Thanh Lam, cảm nhận khí tức độc nhất của một quân vương, mê say giương mắt nhìn về phía đối phương, người này là phụ thân của hắn, chỉ là ── người này vẫn muốn làm ái nhân của hắn.
“Làm sao để trẫm có được trái tim của ngươi.” Đoan Mộc Thanh Lam thở dài một hơi, đây là vấn để khiến hắn suy nghĩ khổ sở rất lầu, một hoàng đế chưa bao giờ phải theo đuổi người khác thực sự không biết làm sao.”Cho ngươi vàng bạc tài bảo, địa vị quyền thế, ngươi không thích những thứ này, ngươi nói trẫm phải làm gì?”
“Phụ hoàng dùng tấm lòng chân thành yêu nhi thần, khiến nhi thần nghĩ rằng người là người nhi thần tín nhiệm nhất, khiến nhi thần mỗi lần nhớ tới phụ hoàng đều có cảm giác ngọt ngào, tài phú quyền thế đều không quan trọng, người có thể làm được không.” Đoan Mộc Dĩnh nói ra điều mà bản thân luôn muốn nói, Đoan Mộc Thanh Lam nở nụ cười, tại sao không thể làm chứ. Hắn có thể chịu đựng hai mươi năm chỉ vì trừ bỏ Cơ thị cùng Dương thị, hắn nhất định sẽ có được tình yêu của Đoan Mộc Dĩnh.