Chương : 19
Ôn nhu
Hoàng đế hỏi Tư Đồ Bích, rốt cuộc là ngươi vô tình hay là ta vô tình. Nghe được một câu như thế Tư Đồ Bích đột nhiên cảm thấy thật vui vẻ, loại cảm giác này có lẽ cũng không thể gọi là vui vẻ, thế nhưng y lại cảm thấy tâm tình của mình đột nhiên trở nên rất tốt, sau đó rất muốn cười: “Có lẽ chúng ta đều thực vô tình, bệ hạ của ta.”
“Ngươi có người trong lòng sao?” Quân Thụy đột nhiên hỏi, nói xong câu đó hắn dùng ánh mắt chuyên chú nhìn vào Tư Đồ Bích, loại ánh mắt giống như đã chuyên chú trầm mặc nhìn ngắm đối phương từ rất lâu rồi. Ngoài cửa sổ đột nhiên có thanh âm gió lớn thổi qua, tiếng cửa sổ va đập loạt xoạt cùng hạt mưa dày đặc rơi xuống mắt đất rồi lại quay vê bình tĩnh. Chỉ một đoạn thời gian ngắn như vậy, nhưng Quân Thụy rõ ràng cảm giác được trong lòng mình giống như sinh ra rất nhiều loại cảm xúc bất đồng.
“Vì thần đương nhiên đã có người trong lòng, bệ hạ.” Tư Đồ Bích thản nhiên nói.
“Thích ai? Là Quân Thái sao?” Quân Thụy tiếp tục hỏi sâu hơn, hắn cũng có chút không rõ ràng lắm vì cái gì mình đột nhiên lại hiếu kỳ với việc riêng của Tư Đồ Bích như thế. Có lẽ bởi vì điều đang được che giấu thật sâu dưới sóng mắt xanh thẳm của y chăng.
“Không, không phải Quân Thái. Thái ca là thân nhân của thần, thần đối với ca ấy rõ rang là thân tình sâu đậm.” Tư Đồ Bích chậm rãi ngồi xuống, trên người y hiện giờ chỉ mặc duy có một tầng trung y màu trắng mỏng manh, bờ bai bên trong lớp áo giống như có điểm đơn bạc đến lợi hại, một đôi bàn tay bạch ngọc như có như không lộ ra bên ngoài ống tay áo, thoạt nhìn giống như một điểm hồng nhàn nhạt nổi bật lên khỏi bức tranh sơn thủy mực tàu đơn điệu.
“Ngươi thích ai?”
“Người thần thích, thực ôn nhu nhưng cũng rất tịch mịch.” Tư Đồ Bích châm chước một chút, tiếp tục nói, “Người đó còn là một người có tâm tư tinh tế nữa.”
“Thật không? Đó đúng là một người đầy mâu thuẫn mà.” Quân Thụy cười nói, “Người đó có biết bây giờ ngươi đã là cấm luyến của Trẫm không? Nếu đã biết, còn có thể thích ngươi sao?”
“Người đó không biết tình cảm của thần.” Tư Đồ Bích nhẹ giọng nói, có một chút thần sắc tịch mịch chợt lóe qua, “Người đó không biết. Hết thảy đều do thần đơn phương tình nguyện, tự làm tự chịu.”
“Những lời này nghe thật thương cảm.” Quân Thụy lắc đầu, “Bất quá nếu người đó biết ngươi là một kẻ mặt mày đẹp đẽ bụng dạ ngoan độc, đại khái chắc cũng không dám yêu thích ngươi đâu?”
“Đúng vậy. . . . . .” Tư Đồ Bích thở dài thật sâu, lại ngẩng đầu ngẩn ngơ nhìn sa trường trên đầu mình, ngữ khí pha chút bi thương nhẹ giọng nói, “Ai dám thích ta chứ? Nói không chừng chẳng biết lúc nào lại bị ta hại chết . . . . . . Hoặc là. . . . . . Giống ta trở thành một kẻ đoản mệnh. . . . . . Sẽ không tốt lắm. . . . . .”
“Có câu nói, người tốt sống không thọ, tai họa di ngàn năm. Tư Đồ Bích, ta rất tin tưởng ngươi có thể trường mệnh bách tuế.” Quân Thụy chế nhạo nói.
“Tạ ơn bệ hạ chúc lành.” Tư Đồ Bích đột nhiên vui vẻ nở nụ cười, ngay cả ánh mắt cũng loan cả lên khiến cho cả người y giống như bừng sáng, thật sự là xinh đẹp không thể nào tả hết, “Thần còn phải vì bệ hạ cúc cung tận tụy đến chết không sờn, làm thế nào lại có thể chết sớm chứ?”
Mưa đêm vẫn lẳng lặng giăng phủ, thanh âm giọt mưa rơi xuống đã hầu như bị tiếng nhẹ giọng rên rỉ trong phòng thay thế mất. Ánh sáng mờ nhạt của ngọn nến chập chờn khiêu đông, hai bóng người dây dưa cùng nhau trong sa trướng màu minh hoàng cũng tại ánh sáng mờ ảo đó không ngừng nhảy múa.
Làn da của hai người hoàn toàn là hai màu sắc khác biệt, cơ thể của Quân Thụy bởi vì trường kỳ theo đuổi cuộc sống quân lữ mà trở nên ngâm đen khôi vĩ, áp đảo trên thân hình tinh tế tuyết trắng của Tư Đồ Bích càng khiến y thêm nét nhu nhược yêu diễm. Quân Thụy rất dễ dàng nắm bắt mắt cá chân của Tư Đồ Bích nâng lên cao, răng men theo làn da mịn màn cắn lên đùi trong của y, làn da Tư Đồ Bích bóng loáng nhẵn nhụi, lại bởi vì có chút sốt nhẹ mà mang theo độ ấm phỏng tay làm người trầm luận. Quân Thụy khó được một lần ôn nhu ôm lấy lưng y, rãi những dấu hôn nhỏ vụn từ đùi lên đến bụng, rồi lại lên đến ngực, tiếp theo còn vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng trêu đùa hai tiểu quả đỏ hồng kiều diễm kia, rất nhanh liền thỏa mãn nhìn thấy hai tiểu quả đó bị mình gặm đến cứng rắn hẳn lên.
Quân Thụy một tay vòng qua thắt lưng của Tư Đồ Bích, một tay xoa nắn ngọc hành đã nửa cương của y, chỉ là nhẹ nhàng vuốt ve như thế đã nge được tiếng hừ nhẹ hưởng thụ của Tư Đồ Bích. Quân Thụy ngẩng đầu nhìn người trong lòng mình, thực hưởng thụ thưởng thức biểu tình mờ mịt, đôi mắt ngấn nước dâng lên những tia sóng xanh yếu ớt của y, phối hợp với đôi môi mỏng hơi hé mở thì lại càng giống một khối thủy tinh xinh đẹp yếu ớt.
Quân Thụy đặt một cái gối xuống dưới lưng Tư Đồ Bích, với tay vào một ngăn ngầm trên đầu giường lấy ra một cái hộp nhỏ, lại từ trong hộp đó đào ra một khối dầu trơn trắng mịn vẽ loạn vào nơi riêng tư của y, ngón tay tiến nhập vào thân thể ấm nóng kia khuấy đảo qua lại, đến khi cảm giác được nội bích căng khít kia hé ra một không gian nho nhỏ tựa hồ đang mời gọi. Quân Thụy mới khẩn cấp nâng vật đã sớm cứng rắn của mình lên, chậm rãi mà kiên quyết tiến nhập vào trong cơ thể người bên dưới, đàn áp những vặn vẹo bất an của người kia mà chậm rãi trừu cắm.
“A. . . . . .” thanh âm của Tư Đồ Bích tuy rằng bén nhọn nhưng lại run rẩy yếu ớt như thiêu thân, chỉ khẽ thốt ra một tiếng như thế y liền cắn chặt làn môi, nhíu mày cố nhịn. Chẳng qua mặc dù biểu tình trên mặt là thống khổ kịch liệt nhưng lại không có quá nhiều giãy dụa, mà tựa hồ như còn có chút hưởng thụ không lời. Quân Thụy đẩy nhanh thêm tốc độ xâm nhập, bàn tay không ngừng vuốt ve châm lửa trên người y, lại cúi đầu bắt lấy đôi môi mỏng nọ, thâm nhập thật sâu vào khoang miệng quấn lấy cái lưỡi yếu ớt không ngừng trêu, quyết không để y tiếp tục cắn vào môi mình.
“Ưm. . . . . .” thanh âm của Tư Đồ Bích chậm rãi trở nên mềm nhẹ, tiếng thở dốc cũng dần sâu hơn, nhẹ nhàng nâng lên thân thể của mình chờ đợi sự xâm nhập từ Quân Thụy. Làn da tuyết trắng dần dần nhiễm lên sắc thái *** kia khiến cho Quân Thụy hưng phấn không thôi, một lần lại một lần hung hăng trừu sáp phát ra âm thanh kịch liệt. Mà tiếng rên rỉ của Tư Đồ Bích lại càng lúc càng lớn, thẳng đến về sau dần biến thành tiếng kêu to liên tục, cái cổ thanh mảnh duyên dáng ngửa ra sau, thân thể cơ hồ bám dính vào trước ngực Quân Thụy, Quân Thụy chỉ kịp cảm thấy một cổ nhiệt lưu mãnh liệt từ trên hông hướng thẳng xuống phía dưới, một nhịp vọt mạnh đã đạt đến đỉnh điểm khoái lạc.
“Tư Đồ Bích. . . . . .” Quân Thụy điều hô hấp của mình, chậm rãi hỏi y “Người trong lòng vừa rồi ngươi nói là ai?”
“Hử. . . . . .” Tư Đồ Bích dường như có chút hoảng hốt, thất thần nhìn Quân Thụy, có chút giống như không kịp nhận thức.
“Người trong lòng ngươi, có phải chính là Trẫm không?”
“Cái gì là ai?” Tư Đồ Bích mông lung mở miệng, sau đó nhẹ nhàng nở nụ cười, nụ cười hiện tại của y hoàn toàn không mang theo cảm xúc khác lạ hay ý tứ gì đặc biệt, chỉ đơn thuần là một nụ cười vui vẻ. Y nhìn chằm chằm Quân Thụy không hề chuyển mắt, mở miệng dường như muốn nói điều gì đó, nhưng ánh mặt lại dần dần trở nên trong suốt, ý cười trên môi cũng càng sâu. Cứ nhìn như thế thật lâu mới chậm rãi mở miệng: “Kỹ thuật trên giường của bệ hạ càng ngày càng tốt, đây có thể coi như một mặt ôn nhu của người hay không? “
“Không muốn nói?” Quân Thụy nhíu mày, vẻ mặt tràn đầy tà khí, thoạt nhìn thật sự tuấn mỹ vô cùng.
“Bệ hạ, thần hẳn là đến lúc nên trở về, còn về việc là đúng hay là sai?” Tư Đồ Bích lạnh nhạt cười, “Ngài muốn nghe đáp án như thế nào?”
“Tư Đồ Bích, ” Quân Thụy đột nhiên thở dài, nhẹ giọng nói, “Về sau không cần dùng những thủ đoạn bỉ ổi như thế để xử lý đại thần trong triều. Tuy rằng Trẫm thật sự muốn trị tội bọn họ, thế nhưng nếu quan viên nào bị triều đình tẩy trừ cũng mang theo tội danh dơ bẩn đáng khinh như vậy sẽ tạo nên ảnh hưởng không tốt với danh tiếng của triều đình. Ngươi hiểu chưa?”
“Bệ hạ là đang giận?” Tư Đồ Bích mở to đôi mắt nhìn hắn. Đôi mắt xanh thẳm không ngừng dâng sóng uyển chuyển khiến cho người ta không thể dời mắt.
“Ngươi nói đi?” Quân Thụy nâng tay vuốt ve đối mắt kia, lông mi thật dài khẽ quét qua lòng bàn tay khiến trong tim người ngứa ngáy. Cho dù có ngón tay đang đặt trên đôi mắt của mình, Tư Đồ Bích vẫn duy trì biểu tình nguyên bản, ánh mắt chăm chú thẳng thắn xuyên qua khe hở giữa những ngón tay nhìn thẳng vào hắn. Loại biểu tình này hoàn toàn khác biệt với những người Quân Thụy từng gặp qua, những người kia khi thấy hắn giơ tay lên hoặc sẽ bắt đầu chú tâm đề phòng, hoặc sẽ đề cao tinh thần cẩn thận nơm nớp chờ đợi hắn ra lệnh, giống như Tư Đồ Bích vốn đã cẩn thận lo lắn lại còn cứng rắn giả vờ, hiện tại còn toát ra một chút bản tính khờ dại nhưng lại khiến người khác cảm thấy rất tự nhiên, thoải mái. Điều này khiến cho tâm tình hoặc Quân Thụy không hiểu tại sao lại tốt hẳn lên, thêm một lần nữa cúi đầu hôn lên môi u.
Sáng sớm hôm sau Tư Đồ Bích lại bị Quân Thụy gây sức ép thêm một phen, dứt khoắt bắt y phải rửa mặt chải đầu thay đổi quan phục cùng hắn ngồi long liễn vào tảo triều. Lần này thời gian canh được rất tốt, lúc Tư Đồ Bích vào đến nơi cũng vừa lúc các đại thần đang tụ tập chuẩn bị tiến vào đại điện, Quân Thụy thản nhiên thả Tư Đồ Bích khỏi long liễn rồi lại thản nhiên giống như chẳng có ai bên ngoài mà lập tức vào đại điện, lưu lại một đám đại thần hai mặt nhìn nhau sững sờ đứng ở nơi đó.
Có lẽ thái độ của Hoàng đế đối với Tư Đồ Bích khiến cho các đại thần chiếm được chúc lĩnh ngộ, thời điểm thượng triều mỗi khi tranh luận cái gì đều có người tiến đến hỏi ý kiến của Tư Đồ Bích. Còn Tư Đồ Bích lại bởi vì tối qua tính sự có điểm không biết tiết chế khiến cả người mỏi mệt, căn bản không để ý đến việc giao lưu với bọn họ nên biểu hiện thái độ ra ngoài cũng có vài phần lãnh mạc. Không ngời biểu hiện như thế lại khiến các đại thần có chút kinh hồn tán đảm, dù sao trong án kiện hoặc Trương Thái sư lần trước thái độ của Tư Đồ Bích tỏ ra rất cường ngạnh, hoàn toàn có thể làm điển phạm cho cái gì mà chính trực không tha, lần này y lại tỏ ra lạnh lùng như thế khiến những đại thần có tâm muốn mượn sức y đều vô thức sinh ra một ít tình tự sợ hãi. Trong lúc nhất thời không khí của cả triều đình đều trở nên cực kỳ vi diệu .
“Có chuyện thượng tấu —— vô sự bãi triều. . . . . .” thanh ầm của Trương Đình Hải đột ngột truyền đến, trong điện vốn đang ồn ào liền lập tức đình chỉ, tất cả quan viên đều không dấu vết sửa sang lại y bào chờ đợi Hoàng đế lên tiếng.
“Hôm nay lâm triều. . . . . .” Quân Thụy thản nhiên mở miệng, không ngờ còn chưa nói xong đã thấy Tư Đồ Bích đứng dậy. Hắn cau mày, nhìn Tư Đồ Bích khom người vái chào, cung kính bẩm tấu: “Bệ hạ, thần có chuyện thượng tấu.”
“Tư Đồ ái khanh, ngươi có chuyện gì thượng tấu?” Biểu tình của Quân Thụy trở nên nguy hiểm, hắn gắt gao nhìn chằm chằm Tư Đồ Bích, thật giống như nếu Tư Đồ Bích nói sai cái gì hắn liền lập tức chém đầu của y
“Thần, tham tấu buộc tội Trấn Quốc tướng quân Đỗ Thanh Lãng ăn hối lộ làm trái pháp luật, làm việc thiên tư rối loạn kỷ cương.” Tư Đồ Bích nhẹ nhàng đạm mạc cất lời.
Quân Thụy híp mắt theo dõi y, bàn tay đang đặt trên cán tựa hình rồng có chút nắm lại thành quyền, từng chữ gằn giọng: “Tư Đồ Bích, ngươi có biết ngươi đang tham tấu ai không?”
“Thần tự nhiên biết, thần tham tấu chính là tam phẩm đại tướng Trấn Quốc tướng quân Đỗ Thanh Lãng.” Tư Đồ Bích lại tiếp tục cúi thấp hơn nữa, chậm rãi nói, “Bất quá ngay cả như vậy, thần vẫn muốn tham tấu tội danh của tướng quân.”
“Ngươi nếu muốn tham tấu, vì cái gì không viết tấu chương, mà là giống như bây giờ đứng giữa đại điện không chút quy củ mà lên tiếng? Tư Đồ Bích, ngươi có hiểu trình tự thiết triều hay không?” Quân Thụy nghiến răng nghiến lợi nói. Đỗ Thanh Lãng là ngươi thế nào chứ? Chính là bộ hạ đi theo Quân Thụy từ những ngày đầu, do một tay hắn đề bạt từ vị trí tiểu binh tầm thường lên đến chức vụ ngày hôm nay, người này có thể nói là một tâm phúc của hắn. Thế nhưng bởi vì Đỗ Thanh Lãng sinh ra trong bần hàn nên khó tránh khỏi có chút tham lam, thế nhưng bình thường Quân Thụy đối với gã cũng coi như một mắt nhắm một mắt mở, dù sao chỉ một chút tiểu tài vật đó cũng chưa đến nổi bị người tố cáo giữa chốn triều đình. Tư Đồ Bích này, thực sự mình đã quá coi thường y rồi! Ngày hôm qua còn giả vờ thành bộ dạng nhu nhược điềm đạm đáng yêu, không nghĩ đến chỉ vừa qua một đêm đã có thể dựng ra được chuyện như thế này!
“Bệ hạ, vương tử phạm pháp đồng tội như thứ dân, mặc kệ là ai đều phải theo luật xử trí. Huống hồ thần cũng đến hôm nay mới nắm giữ được chứng cứ phạm tội của Trấn Quốc tướng quân, cho nên. . . . . .”
“Ngươi nắm giữ tội chứng gì của hắn? Đưa lên ta xem? Ngươi cứ về viết một bản tấu chương trước đã.” Quân Thụy nói. Hắn cũng không phải là muốn thiên vị ai, chỉ là thật vất vả mới có thể lung lạc được một đám tâm phúc, vừa mới ngồi vững lên ngai vàng, bây giờ vẫn chưa kịp ban thưởng gì cho bọn hắn đã gặp phải chuyện như thế này, nếu hắn xử lý không tốt còn có thể tạo thành nội chiến chứ chẳng chơi!
“Bệ hạ, chứng cứ phạm tội này thật sự khiến cho thần cảm thấy khiếp sợ, vì vậy mới tự tác chủ trương đứng tại triều đường tham tấu Trấn Quốc tướng quân, thỉnh bệ hạ thứ tội! Thần thật không hy để hạng sâu mọt như vậy có thể tồn tại trong triều đình tiếp tục vẽ đường cho hưu chạy!” Tư Đồ Bích vẻ mặt vô cùng đau đớn, lời lời tâm huyết thốt ra, vừa nói xong liền quỳ phục xuống dưới đại điện, từ trong ống tay áo lấy ra một quyển sổ mỏng đưa cho Trương Đình Hải trình lên.
“Tư Đồ Bích” Quân Thụy nói, “Ngươi đã có chứng cớ thì tốt lắm, trẫm liền cho ngươi cơ hội nói. Bất quá trẫm trước phải nhắc nhở ngươi một câu, ngươi nói sai một chuyện trẫm liền phạt ngươi mười trượng, ngươi nhớ cho kỹ! Hiện tại ngươi vẫn còn muốn tham tấu không?” Tư Đồ Bích là cùng hắn đến Tuyên Hòa cung, thời điểm y rời khỏi long liễn thì các đại thần cũng đã chuẩn bị lên điện rồi, cho nên nếu đúng như lời y nói là hôm nay vừa mới nhận được bằng chứng, như vậy y cũng chỉ có một chút thời gian xem qua mà thôi, làm sao có thể nhanh chóng nhớ kỹ hết từng trương mục cho được?
“Bệ hạ, thần liền có thể liệt kê ra hết những tội chứng kia ở trước triều đình.” Tư Đồ Bích cất cao giọng nói, “Hy vọng bệ hạ theo lẽ công bằng chấp pháp!”
“Được! Tư Đồ Bích, trẫm cho ngươi nói!” ánh mắt của Quân Thụy đều sắp đã có thể phun lửa, hận không thể bước khỏi long ngai tiến đến bóp chết Tư Đồ Bích.
đơn giản là lười Xem các bài viết của ổ mèo lười