Chương : 40
Tàu Oceanus tiền lại gần trong tầm nhìn.Katey không thể nhận ra nó từ một khoảng cách như thế này, thậm chí có thể nói một cách rõ ràng rằng nó có 3 cột buồm nhưng Boyd không có vấn đề gì với chuyện con tàu đang tiến về phía họ.Với sự giải thoát vừa diễn ra và mối nguy hiểm đã biến mất – chiếc tàu cướp biển đã lái đi vội vã một cách hèn nhát – Nàng ngồi xuống bãi biển để chờ đợi.
Boyd dành thời gian để làm nhiều dây thừng hơn và trói chặt những tên cướp biển lại.Anh giải thích rằng anh không muốn chúng thoát ra được quá sớm, nhưng anh cũng không muốn chúng không bao giờ cởi được.
“Nếu thuyền trưởng của chúng không quay trở lại sau đó để tìm chúng, chúng sẽ không gặp vấn để khi nhai dây cho nhau bằng răng của mình.Nhưng hắn ta chắc chắn sẽ quay trở lại trước khi trời tối,đặc biệt là bởi vì hắn ta đã nhận thấy rằng tàu Oceanus sẽ không đuổi theo.”
“Anh quá tử tế với những tên này khi mà chúng muốn biến anh thành nô lệ.”
“Em nghĩ vậy ư? Có một kho chứa vũ khí ở đây, anh cho rằng anh có thể giết chết chúng.”
Anh chỉ đang đùa.Nếu anh có bất cứ ý định nào để làm điều đó, anh đã làm nó trước khi anh bắt đầu trói chúng lại.Nhưng những tên cướp biển mà anh đã rất khoan dung đã cho nàng một vài vết sẹo ngày hôm nay, nên nàng lẩm bẩm với anh,”Em không thấy là vì sao chúng ta không mang chúng đi cùng với chúng ta và giao chúng cho cơ quan có thẩm quyền.”
“Cơ quan có thẩm quyền nào sẽ làm điều đó?”anh hỏi ngược lại, rõ ràng đang cố gắng không cười sự thiếu hiểu biết rành rành của nàng.”Họ không biết đồng đảng của chúng cư ngụ ở đâu, và có nhiều quốc gia khác nhau dọc bờ biền này.Chúng có thể là những tên cướp biển với sự đồng ý từ đất nước của chúng được hoạt động ở vùng biển này, trong trường hợp đó những nhà chức trách đó sẽ chỉ cười lớn và để chúng đi với một cái vỗ nhẹ vào tay.Và Anh không thích bị cười nhạo.Những tên cướp biển Biển Barbary, kết thúc phía sau những trấn song sắt, không thường xảy ra ở phía Bắc xa xôi này.Chúng đơn giản thích những tàu buôn lớn không trang bị vũ khí, bởi vì chiến lược của chúng là tháo chạy một cách nhanh chóng, đánh gục nhanh và thu được chiến lợi phẩm dễ dàng.”
Khi anh hoàn thành xong bài nói của mình, anh ngồi xuống bên cạnh nàng trên cát, đôi vai họ chạm vào nhau.Nhớ về điều nàng đã phát hiện ra bị dấu trong bụi cây xa xa bên dưới bãi biển, nàng lùi xa khỏi anh.Anh không chú ý đến điều đó, có lẽ không chú ý bởi vì anh đang nhìn chăm chú vào con tàu của mình, nó giờ đã đủ gần để thả neo.
“Em sẵn sàng rời đi chưa?Chúng ta có thể dùng một trong những con xuồng để chèo đến con tàu.”Anh ra hiệu về phía hai con xuồng cướp biển trên bãi biển phía trước mặt họ.
“Tại sao lại là một trong số chúng?Tại sao không phải là con xuồng mà anh từng dùng để đưa chúng ta đến đây?”
Nàng giờ đang nhìn chằm chằm vào anh.Đó là một sự nao núng?Không, anh có một lương tâm tội lỗi để nao núng.Nhưng sự im lặng dâng lên dầy đặc đủ để cắt được.
Lời nói của nàng sắc như dao.”Anh sẽ bỏ nó ở đây, phải không?Một cái giá cho vụ kinh doanh, hay trong trường hợp này, cái giá có thể hi sinh của sự quyến rũ?”
“Anh có thể giải thích,”anh cuối cùng đã nhận ra.
“Dĩ nhiên là anh có thể.Nhưng điều đó sẽ giúp được gì chứ?”
“Từ âm thanh giọng nói của em, chắc chắn là không,”anh nói với một tiếng thở dài.
Nàng đứng lên và nhìn chằm chằm xuống anh.”Anh đã thực sự nghĩ là em sẽ không tức giận à?Không, chờ chút.Điều anh tưởng là em không bao giờ phát hiện ra chuyến đi ngắn ngủi này tất cả đều do anh sắp xếp.Chính xác là như vậy phải không?”
Anh cũng đứng dậy, tư thế của anh đột nhiên phòng thủ từ lời châm biếm của nàng.”Em không phải là người duy nhất có thể nói dối, nên đừng thậm chí nghĩ đến việc tức giận bởi vì tôi lấy một câu chuyện từ em, để sắp xếp một chút thời gian ngắn ở một mình với em với một lời nói dối.”
“Nếu điều đó là tất cả những gì anh muốn vậy thì anh có thể đúng.Có lẽ vậy!”nàng thêm vào một cách gay gắt.”Nhưng anh đã làm nhiều, nhiều hơn điều đó phải không?Chúa tôi, anh thậm chí đã làm tôi ướt!Anh đã làm làm gì, nhúng tôi vào nước sau đó chúng ta ở đây chuyên gì để trông giống như anh đã bơi đưa hai chúng ta vào bờ?”
“Không, một con sóng có thể cuốn trôi mọi dấu vết của con xuồng, nên điều đó không cần thiết.Mặc dù anh chắc chắn sẽ làm chính xác điều đó!”
Họ la hét vào nhau.Nàng giận dữ đến run lên. Chi tiết anh đã nấu ăn!Nàng càng ngày càng hoài nghi hơn khi mỗi thứ nảy ra với nàng.Danh sách mở ra và phơi bày, nó dài một cách khốn khiếp.
“Con cá thì sao?”nàng hỏi.
“Một món quà của thủy triều như anh đã nói.”
“Còn thấu kính thuận tiện anh mang đi khắp nơi trong túi áo của anh?”
“Một lời nói dối nhỏ nếu anh được tự mình nhận định,” anh đáp trả với một sự kiểu cách.
Nàng giận dữ hơn.Làm thế nào anh dám tức giận và chế nhạo chứ?Hay là phản ứng này của anh là có tội ?Và anh có quá nhiều tội lỗi rồi.
“Những tên cướp biển thì sao?Anh cũng đã sắp đặt chúng, vậy nên anh có thể ‘cứu tôi’ và đóng vai người hùng phải không?”
“Chúng sẽ là một ý tưởng tuyệt vời, phải không?”anh đáp trả với một cái nhìn tư tự giả vờ điều đó chỉ cứa sâu thêm vào cơn giận của nàng thậm chí nhiều hơn.”Nhưng những tên cướp biển khó thuê hơn vào thời điểm bây giờ và chắc chắn không có một chút đáng tin cậy nào.Lấy làm tiếc, chúng không phải là một phần của kế hoạch.”
Anh đang bỏ đi với tất cả những điều đó.Anh không chỉ ra rằng anh đã cứu nàng.Mặc dù điều đó không tạo nên một chút khác biệt nào đối với nàng lúc này.
“Hòn đảo này đúng là hoang đảo ?”Nàng giờ đang bước đi trên cát phía trước anh, quá tức giận để dừng lại.
“Không phải, đây là một trong những hòn đảo lớn trong chuỗi những đảo Balearic, mặc dù ở góc này không có người định cư, nên sẽ không dễ dàng gì để gặp một trong những ngôi làng.Em sẽ ngạc nhiên về một hòn đảo lớn như thế này là – nếu em đi bộ.”
“Dĩ nhiên là anh sẽ dập tắt lời gợi ý để tìm thấy nếu một chỗ ở hay một thị trấn ở gần, nếu tôi làm điều đó,”nàng đoán.
“Dĩ nhiên rồi.”
“Con tàu của anh đang ẩn ở phía bên kia của hòn đảo này suốt thời gian đó phải không?Vậy nên con tàu đã không đến kịp lúc. Anh chắc chắn đã nói với thuyền trưởng Tyrus chính xác khi nào đến đón chúng ta.”Nàng cảm thấy mất thể diện bởi ý nghĩa:”Chúa tôi, tất cả bọn họ đều biết chuyện này, phải không?”
“Không có,”anh nhanh chóng nói, và giờ không còn sự giận dữ nữa.”Hầu hết bọn họ nghĩ rằng chúng ta ra ngoài hẹn hò một ngày.”
“Ồ, vậy ư, vậy tôi ra ngoài hẹn hò trong bộ đồ ngủ của mình ư?!”nàng đáp một cách ngay ngắt.
Nhìn xuống bộ áo ngủ của nàng, anh tái nhợt đi.Nàng nhận ra anh đã quên chi tiết đó, hay là anh chỉ không nghĩ mọi thứ chu toàn trong cái kế hoạch công phu của mình.
Nhưng trước khi nàng chỉ ra điều đó, anh nói với nàng,”Cởi bộ đồ đó ra.”
Đó là lời nói ổn nhất mà anh nói, bởi vì anh vẫn đang nhìn chằm chằm vào những sợi dây lưng của mình.Một vài giây ngắn ngủi sau đó, điều họ đã làm trên đảo cùng nhau, trước khi những tên cướp biển xuất hiện , lấp đầy tâm trí nàng và khiến nàng thở dốc.Nhưng nàng quá tức giận vào đúng lúc đó để để cho những kí ức đó dẫn đường, và anh chỉ đưa cho nàng cái dây thắt lưng của mình để đeo.Anh cũng đưa cho nàng cái áo khoác của mình.
“Cái khóa dây lưng của anh quá rộng,”nàng thì thầm sau khi nhanh chóng thắt dây lưng quanh eo mình.”Nó rõ ràng thuộc về một người đàn ông.”
“Trượt cái khóa quanh lưng của em, cái áo sẽ che phủ nó. Đó, giờ nó trông giống như là em đang mặc một chiếc váy thay cho bộ đồ ngủ, mặc dù nó là một chiếc váy mỏng.Nhưng cân nhắc đến thời tiết ấm ấp, chiếc váy mỏng là môt bộ váy dễ thương bình thường ở quanh đây.”
Bộ đồ không thực sự trông giống như một chiếc váy,nhưng miễn là nàng không bị nhìn gần, thì nó sẽ ổn.Trừ khi có ai đó giúp đỡ anh ta.
“Thuyền trường Tyrus biết phải không?” nàng thở hổn hển, gò má đỏ ứng lên bởi xấu hổ.
Boyd gật đầu. “Nếu có thể nhận được sự giúp đỡ, anh thậm chí sẽ vặn cổ tay ông ấy và kêu gọi tất cả sự yêu quý của ông ấy dành cho anh. Ông ấy đã không giúp đỡ anh trong chuyện này. Ông ấy không có khá năng giữ được bí mật. Và anh đã thuyết phục ông ấy để ông ấy cử hành hôn lễ cho chúng ta khi chúng ta trở lại con tàu, nhưng ông ấy chưa bao giờ đồng ý.”
“Điều đó không thể nào xảy ra!”
“Rõ ràng là như vậy,” Boyd đáp với một tiếng thở dài.
Sự giải thích của anh cuối cùng cũng chẳng giúp ích được gì. Nếu có thêm bất cứ lời giải thích nào, nó chỉ đổ thêm dầu vào lửa mà thôi. Và giờ đây nàng đã bị làm cho xấu hổ đủ để thêm vào.
“Tôi không thể tin là tôi thậm chí đã tin vào câu chuyện bị mộng du nực cười trong một lúc.Không, thực sự thì, tôi không thể tin là anh dựng lên nó.Nếu anh nói dối, thì ít nhất háy khiến nó nghe có vẻ hợp lý hơn đi.”
“Anh cho rằng anh nên yêu cầu những bài học trước tiên.”
Nàng thở hổn hển kinh ngạc.
Anh ngay lập tức trông hối lỗi và nói nhanh,”Anh xin lỗi.”
“Tôi không tin anh thấy có lỗi.Thực tế thì, tôi sẽ không bao giờ tin anh nữa. Anh, thưa Ngài,không thể tin được!Anh đã để cho sự ham muốn này của mình che mờ đi óc phán đoán của anh nhiều lần đi quá xa.Nhưng điều này! Điều này không thể chuộc lại được nữa.Anh đã chuốc thuốc mê tôi phải không? Bằng cái gì? Và bằng cách nào?”
“Đừng ngớ ngấn như vậy. Bác sỹ Philips có thể cho tôi một liều thuốc ngủ đủ mạnh vào đôi lúc tôi cần nó, nhưng điều đó không có nghĩa là tôi sử dụng nó.Tôi sẽ không làm điều đó với em, Katey à.Em có lời hứa của tôi.”
“Vậy thì anh đã làm thế nào để hoàn thành lời hứa này?”
“Điều này không được nên kế hoạch. Anh nghĩ đến chuyện này, chắc chắn rồi, sau đó anh đã đề nghị chúng ta lên bờ cùng nhau và em cự tuyệt một cách thẳng thừng.Nhưng không có cách nào để đưa em lên bờ mà không làm em thức dậy, nên anh từ bỏ ý định – cho đến khi em uống quá nhiều rượu vang vào tối hôm qua và em thậm chí không nhớ là vất chân khi ra khỏi cabin của ông Tyrus. Hãy thừa nhận điều đó. Em không nhớ phải không?”
Nàng không nhớ, nhưng nàng vẫn không tin anh. Gò má anh trở nên đỏ hơn khi đề cập đến thuốc ngủ. “ Tôi không nhớ, đúng như anh nói, nếu anh có bỏ thuốc ngủ vào ly của tôi thì sao?” nàng nói một cách gay gắt.
“Chết tiệt, điều đó dễ dàng hơn và ít gây căng thẳng thần kinh hơn đối với tôi nếu tôi đã làm , nhưng tôi đã không làm điều đó!”
“Anh nói dối!”
“Em có nghe tôi không?”
“Anh có đáng có được sự lịch sự đó không?”
“Em yêu cầu một lời giải thích. Bắt quả tang được mọi thứ, tại sao tôi phải lo lắng đến bắt cứ điều gì ngoại trừ sự thực vào lúc này cơ chứ?Lúc này hãy chăm chú lắng nghe tôi nói.Tôi đã không phục thuốc em! Tôi cũng không rót rượu cho em, đó là em. Tôi thậm chí không ngồi cạnh em. Tôi đã thúc khủy tay vào người ông Tyrus để yêu cầu nhiều rượu hơn khi tôi thấy rằng em đã đổ chai rượu vào đĩa của em. Tôi không gần như đã chuốc rượu mình, nên tôi nhận thấy một cơ hội hiếm có khi nó đến. Và em thậm chí đã uống hết một tư chai rượu khác trước khi em bỏ đi để tìm giưởng ngủ của mình. Không phải là một đêm tốt lành, nếu em nhớ. Em đã say bí tỉ.”
Bởi vì nàng không thể phủ nhận điều đó, và nàng nhớ đã tự chuốc rượu bản thân với vài li rượu vang, nàng đã không ngay lập tức gọi anh là một kẻ nói dối lần nữa và thay vào đó lại giễu cợt,”Thần kinh anh có vấn đề gì à? Anh sẽ không làm điều đó nếu anh nghĩa tôi sẽ tỉnh dậy.”
“Đó là một cơ hội và tôi sẽ nắm bắt lấy nó.Nếu em thức dậy, tôi biết sẽ mất vài ngày để em nguôi cơn giận của mình – “
“Có thể mất vài năm – không, nhiều chục năm ấy chứ!”
“Đó là lý do vì sao tôi đã rất vui mừng vì em đã không tỉnh dậy. Tôi chắc chắc là em sẽ tỉnh dậy khi những đợt sóng xô vào chúng ta, nhưng em cũng đã không tỉnh dậy. Tất cả những gì em đã làm là xích vào lòng tôi gần hơn.”
Nàng ửng hồng vì xấu hổ khi nghe điều đó. Nàng không chịu trách nhiệm về những điều mình làm khi nàng trong giấc ngủ của mình.
Để đưa anh quay trở lại sự phòng ngự của mình nàng nói,” Nếu anh không nói dối, tại sao anh lại đỏ mặt khi đề cập đến thuốc ngủ vậy?”
“Không phải vì lý do mà em tưởng đâu.”
Màu hồng lại nhuốm đỏ trên gò má anh. Lông mày của nàng cau lại nghi ngờ, cũng là vì sự tò mò nữa.”Tại sao anh lại đỏ mặt vậy?”
“Không có chuyện gì cả,” anh nói, trông thậm chí còn lúng túng hơn.
“Tại sao?”
“Điều đó thực sự không quan trọng – “
“Nó quan trọng đối với tôi. Tôi muốn biết vì sao anh nhìn và nghe đầy tội lội.”
“Đó là bởi vì tôi bị say sóng.Đó, em hài lòng chưa? Đó là điều thậm chí đến gia đình tôi cũng không biết, Katey à. Đó là lý do tôi không phải là thuyền trưởng trên chính con tàu của mình. Nó ảnh hưởng đến tôi 4 ngày khi con tàu nhổ neo. Đó là lý do em không nhìn thấy tôi trong 4 ngày sau đó khi chúng ta ra khơi.”
“4 ngày ư? Luôn luôn giống như vậy ư? Anh thực sự nghĩa là tôi tin điều đó ư?Hãy nói sự thật ngay bay giờ.”
“Đó là sự thực. Và đó là lý do tôi đã tuyệt vọng đủ để làm chuyện này.”
Từ tuyệt vọng khiến nàng nhớ đến sự ham muốn của anh.Nàng cứ tưởng anh mạo hiểm cuộc sống mình nhảy xuống biển để cứu nàng, rằng nàng thuộc về anh vì điều đó. Nếu điều đó chưa bao giờ xảy ra đối với nàng, vậy điều gì đã xúi bẩy họ làm tình với nhau ngày hôm nay? Nàng không biết, và nàng quá tức giận để tìm hiểu nó.
“Vậy tất cả những việc này là để anh có thể làm tình với tôi phải không?” nàng nghẹn đi , nhìn chằm chằm vào anh.
“Nếu tôi chỉ muốn lên giường với em, tôi sẽ không đưa em đến bờ biển. Tôi đã làm điều đó ngay ở trong phòng em, Katey à, và em thì say rượu. Thật đơn giản để làm tình với em ở đó. Chết tiệt, em thậm chí chắc chắn là không giờ gì về chuyện đó vào buổi sáng! Nhưng đó không phải lý do tôi cho chúng ta cả ngày ở cùng nhau. Đó là bởi vì tôi dành phần lớn thời gian vì cơn say song trong cabin của mình hơn ta tán tỉnh em.”
“Tán tỉnh tôi ư?” Nàng nói lắp bắp. “Anh gọi việc thốt ra ngoài câu “ hãy lấy tôi “ là tán tỉnh ư?”
“Kể từ lúc em là người phụ nữ duy nhất mà tôi từng muốn kết hôn và là người duy nhất tôi từng thốt ra điều đó, tôi đoán là tôi cũng cần những bài học về sự tán tỉnh.”
“Tôi bắt đầu nghĩ anh cần những bài học cuộc sống. Giờ tôi hiểu vì sao Anthony Malory quy cho anh và những người anh trai của anh là những tên con hoang rồi.”
“Anh ta và James nói điều đó một cách có chủ tâm, để chọc tức chúng tôi.”
Nàng khịt mũi. “Đừng có tự đánh lừa bản thân mình. Trong trường hợp của anh, điều đó hoàn toàn đúng!”
Nàng chắc chắn muốn chọc tức vào lúc này. Mím chặt môi, anh bắt đầu đáp, sau đó nhìn thủy thủ đoàn của anh đang hạ thấp dần con thuyền trên mặt nước. Anh đẩy chúng khỏi sự chú ý, bước xuống bờ biển, và kéo chiếc tàu nhỏ của Oceanus ra khỏi bụi rậm.
Đi theo sau anh, Katey nghe thấy anh nói,” Đó, em vui chứ? Chúng ta được cứu bởi con thuyền chết tiệt này.”
Nàng không vui. Nàng không không vui như nàng có thể về chuyện này. Và trong suốt chuyến đi ngắn bằng tàu,nàng đã dùng hết sự tức giận của mình, nàng nghẹn lại vì nỗi đau mà nàng cảm thấy. Boyd cũng im lặng.
Những trước khi họ leo lên boong tàu, anh nói với nàng,” em thực sự ước ngày hôm nay đã không xảy ra ư?”
Nàng không trả lời anh.
Boyd dành thời gian để làm nhiều dây thừng hơn và trói chặt những tên cướp biển lại.Anh giải thích rằng anh không muốn chúng thoát ra được quá sớm, nhưng anh cũng không muốn chúng không bao giờ cởi được.
“Nếu thuyền trưởng của chúng không quay trở lại sau đó để tìm chúng, chúng sẽ không gặp vấn để khi nhai dây cho nhau bằng răng của mình.Nhưng hắn ta chắc chắn sẽ quay trở lại trước khi trời tối,đặc biệt là bởi vì hắn ta đã nhận thấy rằng tàu Oceanus sẽ không đuổi theo.”
“Anh quá tử tế với những tên này khi mà chúng muốn biến anh thành nô lệ.”
“Em nghĩ vậy ư? Có một kho chứa vũ khí ở đây, anh cho rằng anh có thể giết chết chúng.”
Anh chỉ đang đùa.Nếu anh có bất cứ ý định nào để làm điều đó, anh đã làm nó trước khi anh bắt đầu trói chúng lại.Nhưng những tên cướp biển mà anh đã rất khoan dung đã cho nàng một vài vết sẹo ngày hôm nay, nên nàng lẩm bẩm với anh,”Em không thấy là vì sao chúng ta không mang chúng đi cùng với chúng ta và giao chúng cho cơ quan có thẩm quyền.”
“Cơ quan có thẩm quyền nào sẽ làm điều đó?”anh hỏi ngược lại, rõ ràng đang cố gắng không cười sự thiếu hiểu biết rành rành của nàng.”Họ không biết đồng đảng của chúng cư ngụ ở đâu, và có nhiều quốc gia khác nhau dọc bờ biền này.Chúng có thể là những tên cướp biển với sự đồng ý từ đất nước của chúng được hoạt động ở vùng biển này, trong trường hợp đó những nhà chức trách đó sẽ chỉ cười lớn và để chúng đi với một cái vỗ nhẹ vào tay.Và Anh không thích bị cười nhạo.Những tên cướp biển Biển Barbary, kết thúc phía sau những trấn song sắt, không thường xảy ra ở phía Bắc xa xôi này.Chúng đơn giản thích những tàu buôn lớn không trang bị vũ khí, bởi vì chiến lược của chúng là tháo chạy một cách nhanh chóng, đánh gục nhanh và thu được chiến lợi phẩm dễ dàng.”
Khi anh hoàn thành xong bài nói của mình, anh ngồi xuống bên cạnh nàng trên cát, đôi vai họ chạm vào nhau.Nhớ về điều nàng đã phát hiện ra bị dấu trong bụi cây xa xa bên dưới bãi biển, nàng lùi xa khỏi anh.Anh không chú ý đến điều đó, có lẽ không chú ý bởi vì anh đang nhìn chăm chú vào con tàu của mình, nó giờ đã đủ gần để thả neo.
“Em sẵn sàng rời đi chưa?Chúng ta có thể dùng một trong những con xuồng để chèo đến con tàu.”Anh ra hiệu về phía hai con xuồng cướp biển trên bãi biển phía trước mặt họ.
“Tại sao lại là một trong số chúng?Tại sao không phải là con xuồng mà anh từng dùng để đưa chúng ta đến đây?”
Nàng giờ đang nhìn chằm chằm vào anh.Đó là một sự nao núng?Không, anh có một lương tâm tội lỗi để nao núng.Nhưng sự im lặng dâng lên dầy đặc đủ để cắt được.
Lời nói của nàng sắc như dao.”Anh sẽ bỏ nó ở đây, phải không?Một cái giá cho vụ kinh doanh, hay trong trường hợp này, cái giá có thể hi sinh của sự quyến rũ?”
“Anh có thể giải thích,”anh cuối cùng đã nhận ra.
“Dĩ nhiên là anh có thể.Nhưng điều đó sẽ giúp được gì chứ?”
“Từ âm thanh giọng nói của em, chắc chắn là không,”anh nói với một tiếng thở dài.
Nàng đứng lên và nhìn chằm chằm xuống anh.”Anh đã thực sự nghĩ là em sẽ không tức giận à?Không, chờ chút.Điều anh tưởng là em không bao giờ phát hiện ra chuyến đi ngắn ngủi này tất cả đều do anh sắp xếp.Chính xác là như vậy phải không?”
Anh cũng đứng dậy, tư thế của anh đột nhiên phòng thủ từ lời châm biếm của nàng.”Em không phải là người duy nhất có thể nói dối, nên đừng thậm chí nghĩ đến việc tức giận bởi vì tôi lấy một câu chuyện từ em, để sắp xếp một chút thời gian ngắn ở một mình với em với một lời nói dối.”
“Nếu điều đó là tất cả những gì anh muốn vậy thì anh có thể đúng.Có lẽ vậy!”nàng thêm vào một cách gay gắt.”Nhưng anh đã làm nhiều, nhiều hơn điều đó phải không?Chúa tôi, anh thậm chí đã làm tôi ướt!Anh đã làm làm gì, nhúng tôi vào nước sau đó chúng ta ở đây chuyên gì để trông giống như anh đã bơi đưa hai chúng ta vào bờ?”
“Không, một con sóng có thể cuốn trôi mọi dấu vết của con xuồng, nên điều đó không cần thiết.Mặc dù anh chắc chắn sẽ làm chính xác điều đó!”
Họ la hét vào nhau.Nàng giận dữ đến run lên. Chi tiết anh đã nấu ăn!Nàng càng ngày càng hoài nghi hơn khi mỗi thứ nảy ra với nàng.Danh sách mở ra và phơi bày, nó dài một cách khốn khiếp.
“Con cá thì sao?”nàng hỏi.
“Một món quà của thủy triều như anh đã nói.”
“Còn thấu kính thuận tiện anh mang đi khắp nơi trong túi áo của anh?”
“Một lời nói dối nhỏ nếu anh được tự mình nhận định,” anh đáp trả với một sự kiểu cách.
Nàng giận dữ hơn.Làm thế nào anh dám tức giận và chế nhạo chứ?Hay là phản ứng này của anh là có tội ?Và anh có quá nhiều tội lỗi rồi.
“Những tên cướp biển thì sao?Anh cũng đã sắp đặt chúng, vậy nên anh có thể ‘cứu tôi’ và đóng vai người hùng phải không?”
“Chúng sẽ là một ý tưởng tuyệt vời, phải không?”anh đáp trả với một cái nhìn tư tự giả vờ điều đó chỉ cứa sâu thêm vào cơn giận của nàng thậm chí nhiều hơn.”Nhưng những tên cướp biển khó thuê hơn vào thời điểm bây giờ và chắc chắn không có một chút đáng tin cậy nào.Lấy làm tiếc, chúng không phải là một phần của kế hoạch.”
Anh đang bỏ đi với tất cả những điều đó.Anh không chỉ ra rằng anh đã cứu nàng.Mặc dù điều đó không tạo nên một chút khác biệt nào đối với nàng lúc này.
“Hòn đảo này đúng là hoang đảo ?”Nàng giờ đang bước đi trên cát phía trước anh, quá tức giận để dừng lại.
“Không phải, đây là một trong những hòn đảo lớn trong chuỗi những đảo Balearic, mặc dù ở góc này không có người định cư, nên sẽ không dễ dàng gì để gặp một trong những ngôi làng.Em sẽ ngạc nhiên về một hòn đảo lớn như thế này là – nếu em đi bộ.”
“Dĩ nhiên là anh sẽ dập tắt lời gợi ý để tìm thấy nếu một chỗ ở hay một thị trấn ở gần, nếu tôi làm điều đó,”nàng đoán.
“Dĩ nhiên rồi.”
“Con tàu của anh đang ẩn ở phía bên kia của hòn đảo này suốt thời gian đó phải không?Vậy nên con tàu đã không đến kịp lúc. Anh chắc chắn đã nói với thuyền trưởng Tyrus chính xác khi nào đến đón chúng ta.”Nàng cảm thấy mất thể diện bởi ý nghĩa:”Chúa tôi, tất cả bọn họ đều biết chuyện này, phải không?”
“Không có,”anh nhanh chóng nói, và giờ không còn sự giận dữ nữa.”Hầu hết bọn họ nghĩ rằng chúng ta ra ngoài hẹn hò một ngày.”
“Ồ, vậy ư, vậy tôi ra ngoài hẹn hò trong bộ đồ ngủ của mình ư?!”nàng đáp một cách ngay ngắt.
Nhìn xuống bộ áo ngủ của nàng, anh tái nhợt đi.Nàng nhận ra anh đã quên chi tiết đó, hay là anh chỉ không nghĩ mọi thứ chu toàn trong cái kế hoạch công phu của mình.
Nhưng trước khi nàng chỉ ra điều đó, anh nói với nàng,”Cởi bộ đồ đó ra.”
Đó là lời nói ổn nhất mà anh nói, bởi vì anh vẫn đang nhìn chằm chằm vào những sợi dây lưng của mình.Một vài giây ngắn ngủi sau đó, điều họ đã làm trên đảo cùng nhau, trước khi những tên cướp biển xuất hiện , lấp đầy tâm trí nàng và khiến nàng thở dốc.Nhưng nàng quá tức giận vào đúng lúc đó để để cho những kí ức đó dẫn đường, và anh chỉ đưa cho nàng cái dây thắt lưng của mình để đeo.Anh cũng đưa cho nàng cái áo khoác của mình.
“Cái khóa dây lưng của anh quá rộng,”nàng thì thầm sau khi nhanh chóng thắt dây lưng quanh eo mình.”Nó rõ ràng thuộc về một người đàn ông.”
“Trượt cái khóa quanh lưng của em, cái áo sẽ che phủ nó. Đó, giờ nó trông giống như là em đang mặc một chiếc váy thay cho bộ đồ ngủ, mặc dù nó là một chiếc váy mỏng.Nhưng cân nhắc đến thời tiết ấm ấp, chiếc váy mỏng là môt bộ váy dễ thương bình thường ở quanh đây.”
Bộ đồ không thực sự trông giống như một chiếc váy,nhưng miễn là nàng không bị nhìn gần, thì nó sẽ ổn.Trừ khi có ai đó giúp đỡ anh ta.
“Thuyền trường Tyrus biết phải không?” nàng thở hổn hển, gò má đỏ ứng lên bởi xấu hổ.
Boyd gật đầu. “Nếu có thể nhận được sự giúp đỡ, anh thậm chí sẽ vặn cổ tay ông ấy và kêu gọi tất cả sự yêu quý của ông ấy dành cho anh. Ông ấy đã không giúp đỡ anh trong chuyện này. Ông ấy không có khá năng giữ được bí mật. Và anh đã thuyết phục ông ấy để ông ấy cử hành hôn lễ cho chúng ta khi chúng ta trở lại con tàu, nhưng ông ấy chưa bao giờ đồng ý.”
“Điều đó không thể nào xảy ra!”
“Rõ ràng là như vậy,” Boyd đáp với một tiếng thở dài.
Sự giải thích của anh cuối cùng cũng chẳng giúp ích được gì. Nếu có thêm bất cứ lời giải thích nào, nó chỉ đổ thêm dầu vào lửa mà thôi. Và giờ đây nàng đã bị làm cho xấu hổ đủ để thêm vào.
“Tôi không thể tin là tôi thậm chí đã tin vào câu chuyện bị mộng du nực cười trong một lúc.Không, thực sự thì, tôi không thể tin là anh dựng lên nó.Nếu anh nói dối, thì ít nhất háy khiến nó nghe có vẻ hợp lý hơn đi.”
“Anh cho rằng anh nên yêu cầu những bài học trước tiên.”
Nàng thở hổn hển kinh ngạc.
Anh ngay lập tức trông hối lỗi và nói nhanh,”Anh xin lỗi.”
“Tôi không tin anh thấy có lỗi.Thực tế thì, tôi sẽ không bao giờ tin anh nữa. Anh, thưa Ngài,không thể tin được!Anh đã để cho sự ham muốn này của mình che mờ đi óc phán đoán của anh nhiều lần đi quá xa.Nhưng điều này! Điều này không thể chuộc lại được nữa.Anh đã chuốc thuốc mê tôi phải không? Bằng cái gì? Và bằng cách nào?”
“Đừng ngớ ngấn như vậy. Bác sỹ Philips có thể cho tôi một liều thuốc ngủ đủ mạnh vào đôi lúc tôi cần nó, nhưng điều đó không có nghĩa là tôi sử dụng nó.Tôi sẽ không làm điều đó với em, Katey à.Em có lời hứa của tôi.”
“Vậy thì anh đã làm thế nào để hoàn thành lời hứa này?”
“Điều này không được nên kế hoạch. Anh nghĩ đến chuyện này, chắc chắn rồi, sau đó anh đã đề nghị chúng ta lên bờ cùng nhau và em cự tuyệt một cách thẳng thừng.Nhưng không có cách nào để đưa em lên bờ mà không làm em thức dậy, nên anh từ bỏ ý định – cho đến khi em uống quá nhiều rượu vang vào tối hôm qua và em thậm chí không nhớ là vất chân khi ra khỏi cabin của ông Tyrus. Hãy thừa nhận điều đó. Em không nhớ phải không?”
Nàng không nhớ, nhưng nàng vẫn không tin anh. Gò má anh trở nên đỏ hơn khi đề cập đến thuốc ngủ. “ Tôi không nhớ, đúng như anh nói, nếu anh có bỏ thuốc ngủ vào ly của tôi thì sao?” nàng nói một cách gay gắt.
“Chết tiệt, điều đó dễ dàng hơn và ít gây căng thẳng thần kinh hơn đối với tôi nếu tôi đã làm , nhưng tôi đã không làm điều đó!”
“Anh nói dối!”
“Em có nghe tôi không?”
“Anh có đáng có được sự lịch sự đó không?”
“Em yêu cầu một lời giải thích. Bắt quả tang được mọi thứ, tại sao tôi phải lo lắng đến bắt cứ điều gì ngoại trừ sự thực vào lúc này cơ chứ?Lúc này hãy chăm chú lắng nghe tôi nói.Tôi đã không phục thuốc em! Tôi cũng không rót rượu cho em, đó là em. Tôi thậm chí không ngồi cạnh em. Tôi đã thúc khủy tay vào người ông Tyrus để yêu cầu nhiều rượu hơn khi tôi thấy rằng em đã đổ chai rượu vào đĩa của em. Tôi không gần như đã chuốc rượu mình, nên tôi nhận thấy một cơ hội hiếm có khi nó đến. Và em thậm chí đã uống hết một tư chai rượu khác trước khi em bỏ đi để tìm giưởng ngủ của mình. Không phải là một đêm tốt lành, nếu em nhớ. Em đã say bí tỉ.”
Bởi vì nàng không thể phủ nhận điều đó, và nàng nhớ đã tự chuốc rượu bản thân với vài li rượu vang, nàng đã không ngay lập tức gọi anh là một kẻ nói dối lần nữa và thay vào đó lại giễu cợt,”Thần kinh anh có vấn đề gì à? Anh sẽ không làm điều đó nếu anh nghĩa tôi sẽ tỉnh dậy.”
“Đó là một cơ hội và tôi sẽ nắm bắt lấy nó.Nếu em thức dậy, tôi biết sẽ mất vài ngày để em nguôi cơn giận của mình – “
“Có thể mất vài năm – không, nhiều chục năm ấy chứ!”
“Đó là lý do vì sao tôi đã rất vui mừng vì em đã không tỉnh dậy. Tôi chắc chắc là em sẽ tỉnh dậy khi những đợt sóng xô vào chúng ta, nhưng em cũng đã không tỉnh dậy. Tất cả những gì em đã làm là xích vào lòng tôi gần hơn.”
Nàng ửng hồng vì xấu hổ khi nghe điều đó. Nàng không chịu trách nhiệm về những điều mình làm khi nàng trong giấc ngủ của mình.
Để đưa anh quay trở lại sự phòng ngự của mình nàng nói,” Nếu anh không nói dối, tại sao anh lại đỏ mặt khi đề cập đến thuốc ngủ vậy?”
“Không phải vì lý do mà em tưởng đâu.”
Màu hồng lại nhuốm đỏ trên gò má anh. Lông mày của nàng cau lại nghi ngờ, cũng là vì sự tò mò nữa.”Tại sao anh lại đỏ mặt vậy?”
“Không có chuyện gì cả,” anh nói, trông thậm chí còn lúng túng hơn.
“Tại sao?”
“Điều đó thực sự không quan trọng – “
“Nó quan trọng đối với tôi. Tôi muốn biết vì sao anh nhìn và nghe đầy tội lội.”
“Đó là bởi vì tôi bị say sóng.Đó, em hài lòng chưa? Đó là điều thậm chí đến gia đình tôi cũng không biết, Katey à. Đó là lý do tôi không phải là thuyền trưởng trên chính con tàu của mình. Nó ảnh hưởng đến tôi 4 ngày khi con tàu nhổ neo. Đó là lý do em không nhìn thấy tôi trong 4 ngày sau đó khi chúng ta ra khơi.”
“4 ngày ư? Luôn luôn giống như vậy ư? Anh thực sự nghĩa là tôi tin điều đó ư?Hãy nói sự thật ngay bay giờ.”
“Đó là sự thực. Và đó là lý do tôi đã tuyệt vọng đủ để làm chuyện này.”
Từ tuyệt vọng khiến nàng nhớ đến sự ham muốn của anh.Nàng cứ tưởng anh mạo hiểm cuộc sống mình nhảy xuống biển để cứu nàng, rằng nàng thuộc về anh vì điều đó. Nếu điều đó chưa bao giờ xảy ra đối với nàng, vậy điều gì đã xúi bẩy họ làm tình với nhau ngày hôm nay? Nàng không biết, và nàng quá tức giận để tìm hiểu nó.
“Vậy tất cả những việc này là để anh có thể làm tình với tôi phải không?” nàng nghẹn đi , nhìn chằm chằm vào anh.
“Nếu tôi chỉ muốn lên giường với em, tôi sẽ không đưa em đến bờ biển. Tôi đã làm điều đó ngay ở trong phòng em, Katey à, và em thì say rượu. Thật đơn giản để làm tình với em ở đó. Chết tiệt, em thậm chí chắc chắn là không giờ gì về chuyện đó vào buổi sáng! Nhưng đó không phải lý do tôi cho chúng ta cả ngày ở cùng nhau. Đó là bởi vì tôi dành phần lớn thời gian vì cơn say song trong cabin của mình hơn ta tán tỉnh em.”
“Tán tỉnh tôi ư?” Nàng nói lắp bắp. “Anh gọi việc thốt ra ngoài câu “ hãy lấy tôi “ là tán tỉnh ư?”
“Kể từ lúc em là người phụ nữ duy nhất mà tôi từng muốn kết hôn và là người duy nhất tôi từng thốt ra điều đó, tôi đoán là tôi cũng cần những bài học về sự tán tỉnh.”
“Tôi bắt đầu nghĩ anh cần những bài học cuộc sống. Giờ tôi hiểu vì sao Anthony Malory quy cho anh và những người anh trai của anh là những tên con hoang rồi.”
“Anh ta và James nói điều đó một cách có chủ tâm, để chọc tức chúng tôi.”
Nàng khịt mũi. “Đừng có tự đánh lừa bản thân mình. Trong trường hợp của anh, điều đó hoàn toàn đúng!”
Nàng chắc chắn muốn chọc tức vào lúc này. Mím chặt môi, anh bắt đầu đáp, sau đó nhìn thủy thủ đoàn của anh đang hạ thấp dần con thuyền trên mặt nước. Anh đẩy chúng khỏi sự chú ý, bước xuống bờ biển, và kéo chiếc tàu nhỏ của Oceanus ra khỏi bụi rậm.
Đi theo sau anh, Katey nghe thấy anh nói,” Đó, em vui chứ? Chúng ta được cứu bởi con thuyền chết tiệt này.”
Nàng không vui. Nàng không không vui như nàng có thể về chuyện này. Và trong suốt chuyến đi ngắn bằng tàu,nàng đã dùng hết sự tức giận của mình, nàng nghẹn lại vì nỗi đau mà nàng cảm thấy. Boyd cũng im lặng.
Những trước khi họ leo lên boong tàu, anh nói với nàng,” em thực sự ước ngày hôm nay đã không xảy ra ư?”
Nàng không trả lời anh.