Chương : 49
Dường như mất quá nhiều thời gian để quay trở lại nước Anh. Lâu hơi Katey mong đợi, James thông báo rằng họ sẽ cập cảng vào cuối ngày hôm đó. Nàng nhận ra, sự khác biệt khiến họ đi rất nhanh không có gì ngoại trừ những cơn gió mạnh đã đẩy họ về phía bắc. Một thực tế đơn giản là trên tàu Oceanus nàng đã mong đợi được nhìn thấy Boyd mỗi ngày, và khi điều đó không xảy ra, thời gian trôi qua chậm chạp giống như một con ốc sên vậy.Và điều đó chiếm nhiều hơn nửa chuyến đi !
Giờ thì nàng đã biết là tại sao. Và điều đó làm nàng khó chịu bởi phần lớn phản ứng của nàng đối với anh đều nhuốm vẻ giận dữ bởi vì nàng nghĩ rằng anh đang phớt lờ nàng. Nhưng sự vắng mặt lâu của anh không phải do chủ tâm một chút nào cả.
Thời gian trôi qua rất nhanh trong chuyến hàng trình quay trở lại bởi vì sự đồng hành mà nàng chia sẻ.Đó là cha nàng, bác nàng. Gia đình nàng.
Nàng và Anthony dành gần như mọi lúc ở cùng nhau. Họ đi bộ chậm chậm trên boom tàu và nói chuyện rất lâu. Họ đứng cùng nhau ở chỗ lan can tàu hàng giờ liền và nói chuyện còn nhiều hơn nữa, nhận thấy một cách rõ ràng rằng thời tiết đang trở lên lạnh hơn cái ngày họ rời khỏi vùng biển ấm áp vùng Địa Trung Hải.
Bữa trưa và bữa tối kéo gài gấp ba lần bình thường khi họ ăn trong cabin của bác James! Cha Anthony có nhiều năm lịch sử gia đình Malory muốn kể lại cho nàng nghe, và nàng đã thấm nhuần những câu truyện đó với tất cả những sự chuyển biến từ ngạc nhiên,sửng sốt đến thích thú. Thật tuyệt, họ là một gia đình thật thú vị.
Nàng đã chia sẽ những câu chuyện của mình, và không chỉ về bản thân nàng. Cha Anthony đã khiến nàng thảo luận về mẹ mình ngày càng nhiều, và mỗi lần nàng nói về bà, một chút giận dữ của nàng về mẹ mình lại biến mất, cho đến khi hầu như không còn chút nào cả.
“Vậy Adeline đã hạnh phúc ở ngôi làng này?” ông hỏi nàng vào một buổi tối nọ trong khi ăn tối.
Nàng không nghĩ lấy một chút nào trước khi nói,” Không lúc nào con từng bắt gặp bà u sầu, có lẽ là bởi vì bà luôn luôn quá bận rộn để có những giây phút nhàn rỗi!”
Katey đang cố gắng làm sáng tỏ điều đó, nhưng ông lo lắng quá nhiều về chuyện đó để thấy làm thích thú.Ông dường như đã bám lấy ý nghĩ rằng một người phụ nữ từ tầng lớp của ông không thể bước xuống xa khỏi các nấc thang xã hội và sống một cuộc sống hạnh phúc.Chuyện đó thật là lố bịch. Chắc chắn rằng cách sống không đảm bảo được sự hạnh phúc.
James hình như có cùng quan điểm.” Em trai ta là một kẻ hợm hĩnh,” ông giải thích.
“Quỷ tha ma bắt là em có như vậy,” Anthony đáp trả lại.
“Chết tiệt em đi là em có, và là một kẻ tự phụ!” Nhưng quay trở lại phía Katey, James thêm vào,” Chú ấy sợ mẹ của cháu phải chịu đựng một sự đau lòng khi bỏ chú ấy ra đi,dù nguyên nhân là gì đi nữa. Và suy cho cùng ta biết rằng chú ấy đã để lại một con tim tan nát ở Anh trong suốt những năm chơi bời phóng đãng của mình ,ta cũng nghĩ như vậy.”
Katey hiểu và cam đoan với hai người họ,” Nếu bà ấy từng có một trái tim tan vỡ, thì vào lúc ấy bà ấy đã vượt qua chuyện đó, cháu đủ lớn để nhận thấy được chuyện đó. Nhưng giờ thì bác lại khiến cháu nghĩ về chuyện đó – không có thứ gì mà cháu từng thực sự chú ý trước đây - nên cháu ngờ rằng cha mẹ cháu chia sẻ một tình yêu vĩ đại theo kiểu mà bác muốn nói đến. “ Nàng ngừng lại, co rúm người lại với từ “ cha mẹ”.” Cháu xin lỗi, nhưng ông ấy đã nuôi dạy cháu. Cháu không thể không nghĩa ông ấy như cha của mình.”
“Đừng ngốc nghếch như vậy, mèo con,” Anthony nói.” Chừng nào ông ấy từng là người đã nuôi dạy con, thì điều đó cũng không khiến cho ông ấy ít là cha con hơn đâu.”
Nàng gật đầu.”Chà, con có thể nói một cách chắn chắn rằng họ quý mến nhau. Điều đó có thể chỉ là họ đã bắt đầu trở thành những người bạn thân thiết, hoặc là có thể là nhiều hơn nữa, nhưng họ có được một điều cực kì đáng ngưỡng mộ, đó là chưa bao giờ cãi nhau. Họ cũng cùng cười với nhau rất nhiều. Và họ cũng chia sẽ những mục tiêu, nuôi dạy con và quản lý cửa hàng. Họ thậm chí đã lên kế hoạch để mở rộng cửa hàng với một quán rượu trước khi ông ấy mất. Gardener không có quán rượu nào cả.”
Cả hai người nhìn chằm chằm vào nàng với sự khiếp sợ với thông tin đó, nàng cười to.”Chà, Con đã kể với cha rằng đó là một ngôi làng nhỏ. Và mẹ con đã từ bỏ những kế hoạch đó khi cha con qua đời. Nhưng bà dường như nghĩ rằng mình sẽ tự điều hành cửa hàng sau tất cả những chuyện đó. Bà than khóc, tuy nhiên, một thời gian sau thì khá hơn, nên dù bà có yêu ông hay không lúc mới đầu, con đảm bảo rằng bà đã dần trở nên yêu ông.”
Điều đó có vẻ như là điều mà Anthony cần được nghe.” Con đã khiến ta cảm thấy nhẹ nhõm, con yêu. Cảm ơn con.”
Lần khác, khi họ ở một mình trên boong tàu, nàng đã thú nhận những câu chuyện bịa đặt của mình và lý do nàng có thói quen đó. Mặc dù kể từ lúc bắt đầu chuyến đi, nàng đã có được nhiều thứ đủ để giải trí, cho nên kiểu tưởng tượng đó không còn cần thiết nữa – một niềm hy vọng dành cho chuyến đi đã thành sự thực.
Katey cảm thấy nàng có thể nói với Anthony bất cứ điều gì – ngoài trừ về Boyd. Nàng chắc chắn là không muốn nói về anh. Và bất cứ khi nào nhà Anderson được đề cập đến – họ giờ đã là một phần của gia đình – nàng đều hướng cuộc nói chuyện sang chủ đề khác.
“Vợ của cha biết về con rồi ạ?” Katey hỏi khi họ đến gần nước Anh hơn, nơi mà Anthony đã nói với nàng rằng ông định đưa nàng về nhà với ông.
“Tất nhiên rồi. Mặc dù vậy, chúng ta vẫn chưa kể cho Judy nghe.Hai bọn ta quyết định để chờ cho đến khi có sự có mặt của con để nói ra thông tin thú vị này cho con bé nghe. Mặt khác Con bé sẽ không thể chịu đựng được. Con bé dường như không hiểu từ kiên nhẫn khi mà con bé phấn khích.”
“Cô Roslynn không lấy làm phiềm sao?”
“Lúc đầu cô ấy hơi khó chịu với ta một chút, nhưng chỉ là bởi vì cô ấy tưởng rằng ta đã biết hết mọi chuyện rằng con là con gái ta và giữ bí mật đó với cô ấy. Nhưng cô ấy đã nghe trộm từ bên ngoài cửa cái ngày ta bị phát hiện, khi mà James và ta thảo luận về chuyện đó, và cô ấy hoàn toàn đồng ý rằng ta nên đi thẳng đến nhà bà ngoại con để biết được sự thực của câu chuyện. Vậy nên đừng lo lắng, con yêu. Vợ ta là một người phụ nữ rất đáng yêu và sẽ giống hệt như là một con gà mái mẹ với con.” Katey trao cho ông một nụ cười khuây khỏa, nhưng nàng đóng lại lời nhận xét về bà Sophie.” Vậy là cha đã gặp bà ngoại của con? Bác con đã không để cho con gặp bà khi con đến đó.”
“Đó hẳn là một thói quen của cô ta, chặn ngang cửa,” Anthony nói, cố gắng để giảm nhẹ nó đi, nhưng ký ức kéo về ở ông một cái cau mày.” Ta sợ rằng chúng ta đã bị xô tới phải làm theo cách đó. Cái thông tin mà ta có sau đó quá quan trọng để bị từ chối. Nhưng Letitia đã mong đợi điều gì sau khi báo cho ta về con và yêu cầu ta giữ con tránh xa khỏi đó ? Giọng điệu của cô ta trong bức thư cho rằng ta đã biết về con, khi nào mà ta có thể như thế cơ chứ? Thật là một sự khốn khố, đáng hận –“
“Cha không cần phải nói thêm gì nữa đâu!” Katey cười lớn.”Con đồng ý! Nhưng bởi vì sự cho rằng của bác ấy, well, điều đó có lẽ là do lỗi của con bởi việc đề cập với bác ấy chuyện con đang ở Haverston. Đó là ý kiến của Judy, cha biết đấy. Em ấy chắc chắn đã nghĩ như vậy từ khi con ‘ đối mặt với những con sư tử,’chuyện là em ấy đã sắp đặt nó như thế nào. Cha chắc là em ấy chỉ mới 7 tuổi không? Sự nhận thức và trí thông minh của em ấy nhất định thật đáng sửng sốt đối mới một đứa trẻ ở tuổi ấy.”
Anthony cười nắc nẻ.” Ta hiểu con muốn nói gì. Con bé đã liên tục làm ta sửng sốt với một trong số những điều mà con bé nói, đó là lý do khiến ta luôn cảm thấy được khuây khỏa khi thấy con bé và Jack ở cùng nhau và cười rúc rích giống như những đứa trẻ 7 tuổi bình thường. Nhưng ta có thể thấy lý do chiến lược của con bé lại đem đến kết quả ngược lại đối với con ngày hôm đó. Bác của con luôn có điều gì đó chống đối lại ta, hoặc có lẽ là luôn chống đối là gia đình ta, ta không bao giờ chắc chắn được về điều đó, và cô ta giữ nó cho riêng mình. Ta không hiểu vấn đề của cô ta là gì.”
“Con hy vọng là bà ngoại con không giống bác ấy.”
“Không chút nào cả. Bà ấy không được khỏe, không thì ta đã ép bà ấy cho ta biết nhiều thông tin hơn. Nhưng bà ấy hứa là chúng ta sẽ nói chuyện tiếp với nhau một cách chi tiết hơn khi bà ấy khỏe hơn. Ta sẽ đưa con đến gặp bà ấy. Ta chắc chắn là con cũng tò mò như ta vậy, để biết lý do mà mẹ con chạy trốn khỏi ta để đến Mỹ, thay vì đến với ta.”
Đó là những ngày bình yên mà Katey dành cùng với cha và bác nàng, và nàng lấy làm biết ơn bởi tất cả những thông tin nhỏ nhặt về gia đình Malory mà hai người họ chia sẻ cùng với nàng, những chuyện đó rất là nhiều! Nhưng khi nàng nằm trên giường vào mỗi tối, một mình, điều duy nhất lấp đầy tâm trí nàng là Boyd.
Nàng đã phản ứng quá mạnh mẽ đối với sự độc đoán của anh. Ngoài ra điều anh đã làm đã xuyên thủng tấm màn bảo vệ của nàng, và nàng vui vì anh đã làm điều đó. Nàng thậm chí còn nhớ bữa tối cuối cùng mà nàng cùng ăn với anh, trước khi nàng uống say, điều mà đã khiến anh nảy ra ý định họ sẽ dành cả một ngày trên bãi biển của một hòn đảo nào đấy , điều đó sẽ sớm qua đi, và mặc dù chuyện đó nghe thật tuyệt vời làm sao ,nàng nhanh chóng khước từ, e sợ, xem xét xem nàng cảm thấy như thế nào về Boyd, để dành thời gian ở một mình cùng với anh. Nàng đã đúng khi sợ điều đó! Hãy xem điều gì đã xảy ra đi! Nhưng nàng sẽ không xóa bỏ đi những giờ ở cùng với anh, không dù vì bất cứ lý do gì.
Từ lúc anh đề cập đến chuyện kết hôn và nàng cùng một lúc, nàng đã quá khiếp sợ - điều đó đã đem đến sự hoảng loạn.Bởi vì nàng biết anh sẽ đi đến cùng chuyến đi với nàng, điều mà nàng vui vẻ được từ bỏ vì anh. Mỗi một lý do mà nàng đưa ra cho anh là vì sao họ không nên kết hôn là sự thực, nhưng nàng nêu chúng ra để tự thuyết phục bản thân mình nhiều hơn là với anh.Bởi vì nếu nàng nhượng bộ, nàng biết là nàng sẽ hối hận sau đó.Nàng có quá nhiều sự ngờ vực không mong đợi hối tiếc.
Và trong khi anh đang ngày một xâm nhập càng sâu vào trong tâm trí và trái tim nàng lùi tận về chuyến đi đầu tiên của nàng với anh đến Anh, nàng sợ rằng anh không cảm thầy điều tương tự, rằng về phía anh tất cả chỉ là ham muốn.Anh đã từng nói gì với nàng khiến nàng nghĩ khác đi chưa? Không phải là nàng đã không tự mình trải nghiệm qua quá nhiều lần. Đam mê của nàng với người đàn ông đó khiến nàng sửng sốt.Nhưng nàng cảm thấy nhiều hơn cả điều đó.Và ngay ngày hôm sau khi anh rời đi, nàng thức dậy trên tàu Maiden George, nàng đã nhớ anh rồi.
Giờ thì nàng đã biết là tại sao. Và điều đó làm nàng khó chịu bởi phần lớn phản ứng của nàng đối với anh đều nhuốm vẻ giận dữ bởi vì nàng nghĩ rằng anh đang phớt lờ nàng. Nhưng sự vắng mặt lâu của anh không phải do chủ tâm một chút nào cả.
Thời gian trôi qua rất nhanh trong chuyến hàng trình quay trở lại bởi vì sự đồng hành mà nàng chia sẻ.Đó là cha nàng, bác nàng. Gia đình nàng.
Nàng và Anthony dành gần như mọi lúc ở cùng nhau. Họ đi bộ chậm chậm trên boom tàu và nói chuyện rất lâu. Họ đứng cùng nhau ở chỗ lan can tàu hàng giờ liền và nói chuyện còn nhiều hơn nữa, nhận thấy một cách rõ ràng rằng thời tiết đang trở lên lạnh hơn cái ngày họ rời khỏi vùng biển ấm áp vùng Địa Trung Hải.
Bữa trưa và bữa tối kéo gài gấp ba lần bình thường khi họ ăn trong cabin của bác James! Cha Anthony có nhiều năm lịch sử gia đình Malory muốn kể lại cho nàng nghe, và nàng đã thấm nhuần những câu truyện đó với tất cả những sự chuyển biến từ ngạc nhiên,sửng sốt đến thích thú. Thật tuyệt, họ là một gia đình thật thú vị.
Nàng đã chia sẽ những câu chuyện của mình, và không chỉ về bản thân nàng. Cha Anthony đã khiến nàng thảo luận về mẹ mình ngày càng nhiều, và mỗi lần nàng nói về bà, một chút giận dữ của nàng về mẹ mình lại biến mất, cho đến khi hầu như không còn chút nào cả.
“Vậy Adeline đã hạnh phúc ở ngôi làng này?” ông hỏi nàng vào một buổi tối nọ trong khi ăn tối.
Nàng không nghĩ lấy một chút nào trước khi nói,” Không lúc nào con từng bắt gặp bà u sầu, có lẽ là bởi vì bà luôn luôn quá bận rộn để có những giây phút nhàn rỗi!”
Katey đang cố gắng làm sáng tỏ điều đó, nhưng ông lo lắng quá nhiều về chuyện đó để thấy làm thích thú.Ông dường như đã bám lấy ý nghĩ rằng một người phụ nữ từ tầng lớp của ông không thể bước xuống xa khỏi các nấc thang xã hội và sống một cuộc sống hạnh phúc.Chuyện đó thật là lố bịch. Chắc chắn rằng cách sống không đảm bảo được sự hạnh phúc.
James hình như có cùng quan điểm.” Em trai ta là một kẻ hợm hĩnh,” ông giải thích.
“Quỷ tha ma bắt là em có như vậy,” Anthony đáp trả lại.
“Chết tiệt em đi là em có, và là một kẻ tự phụ!” Nhưng quay trở lại phía Katey, James thêm vào,” Chú ấy sợ mẹ của cháu phải chịu đựng một sự đau lòng khi bỏ chú ấy ra đi,dù nguyên nhân là gì đi nữa. Và suy cho cùng ta biết rằng chú ấy đã để lại một con tim tan nát ở Anh trong suốt những năm chơi bời phóng đãng của mình ,ta cũng nghĩ như vậy.”
Katey hiểu và cam đoan với hai người họ,” Nếu bà ấy từng có một trái tim tan vỡ, thì vào lúc ấy bà ấy đã vượt qua chuyện đó, cháu đủ lớn để nhận thấy được chuyện đó. Nhưng giờ thì bác lại khiến cháu nghĩ về chuyện đó – không có thứ gì mà cháu từng thực sự chú ý trước đây - nên cháu ngờ rằng cha mẹ cháu chia sẻ một tình yêu vĩ đại theo kiểu mà bác muốn nói đến. “ Nàng ngừng lại, co rúm người lại với từ “ cha mẹ”.” Cháu xin lỗi, nhưng ông ấy đã nuôi dạy cháu. Cháu không thể không nghĩa ông ấy như cha của mình.”
“Đừng ngốc nghếch như vậy, mèo con,” Anthony nói.” Chừng nào ông ấy từng là người đã nuôi dạy con, thì điều đó cũng không khiến cho ông ấy ít là cha con hơn đâu.”
Nàng gật đầu.”Chà, con có thể nói một cách chắn chắn rằng họ quý mến nhau. Điều đó có thể chỉ là họ đã bắt đầu trở thành những người bạn thân thiết, hoặc là có thể là nhiều hơn nữa, nhưng họ có được một điều cực kì đáng ngưỡng mộ, đó là chưa bao giờ cãi nhau. Họ cũng cùng cười với nhau rất nhiều. Và họ cũng chia sẽ những mục tiêu, nuôi dạy con và quản lý cửa hàng. Họ thậm chí đã lên kế hoạch để mở rộng cửa hàng với một quán rượu trước khi ông ấy mất. Gardener không có quán rượu nào cả.”
Cả hai người nhìn chằm chằm vào nàng với sự khiếp sợ với thông tin đó, nàng cười to.”Chà, Con đã kể với cha rằng đó là một ngôi làng nhỏ. Và mẹ con đã từ bỏ những kế hoạch đó khi cha con qua đời. Nhưng bà dường như nghĩ rằng mình sẽ tự điều hành cửa hàng sau tất cả những chuyện đó. Bà than khóc, tuy nhiên, một thời gian sau thì khá hơn, nên dù bà có yêu ông hay không lúc mới đầu, con đảm bảo rằng bà đã dần trở nên yêu ông.”
Điều đó có vẻ như là điều mà Anthony cần được nghe.” Con đã khiến ta cảm thấy nhẹ nhõm, con yêu. Cảm ơn con.”
Lần khác, khi họ ở một mình trên boong tàu, nàng đã thú nhận những câu chuyện bịa đặt của mình và lý do nàng có thói quen đó. Mặc dù kể từ lúc bắt đầu chuyến đi, nàng đã có được nhiều thứ đủ để giải trí, cho nên kiểu tưởng tượng đó không còn cần thiết nữa – một niềm hy vọng dành cho chuyến đi đã thành sự thực.
Katey cảm thấy nàng có thể nói với Anthony bất cứ điều gì – ngoài trừ về Boyd. Nàng chắc chắn là không muốn nói về anh. Và bất cứ khi nào nhà Anderson được đề cập đến – họ giờ đã là một phần của gia đình – nàng đều hướng cuộc nói chuyện sang chủ đề khác.
“Vợ của cha biết về con rồi ạ?” Katey hỏi khi họ đến gần nước Anh hơn, nơi mà Anthony đã nói với nàng rằng ông định đưa nàng về nhà với ông.
“Tất nhiên rồi. Mặc dù vậy, chúng ta vẫn chưa kể cho Judy nghe.Hai bọn ta quyết định để chờ cho đến khi có sự có mặt của con để nói ra thông tin thú vị này cho con bé nghe. Mặt khác Con bé sẽ không thể chịu đựng được. Con bé dường như không hiểu từ kiên nhẫn khi mà con bé phấn khích.”
“Cô Roslynn không lấy làm phiềm sao?”
“Lúc đầu cô ấy hơi khó chịu với ta một chút, nhưng chỉ là bởi vì cô ấy tưởng rằng ta đã biết hết mọi chuyện rằng con là con gái ta và giữ bí mật đó với cô ấy. Nhưng cô ấy đã nghe trộm từ bên ngoài cửa cái ngày ta bị phát hiện, khi mà James và ta thảo luận về chuyện đó, và cô ấy hoàn toàn đồng ý rằng ta nên đi thẳng đến nhà bà ngoại con để biết được sự thực của câu chuyện. Vậy nên đừng lo lắng, con yêu. Vợ ta là một người phụ nữ rất đáng yêu và sẽ giống hệt như là một con gà mái mẹ với con.” Katey trao cho ông một nụ cười khuây khỏa, nhưng nàng đóng lại lời nhận xét về bà Sophie.” Vậy là cha đã gặp bà ngoại của con? Bác con đã không để cho con gặp bà khi con đến đó.”
“Đó hẳn là một thói quen của cô ta, chặn ngang cửa,” Anthony nói, cố gắng để giảm nhẹ nó đi, nhưng ký ức kéo về ở ông một cái cau mày.” Ta sợ rằng chúng ta đã bị xô tới phải làm theo cách đó. Cái thông tin mà ta có sau đó quá quan trọng để bị từ chối. Nhưng Letitia đã mong đợi điều gì sau khi báo cho ta về con và yêu cầu ta giữ con tránh xa khỏi đó ? Giọng điệu của cô ta trong bức thư cho rằng ta đã biết về con, khi nào mà ta có thể như thế cơ chứ? Thật là một sự khốn khố, đáng hận –“
“Cha không cần phải nói thêm gì nữa đâu!” Katey cười lớn.”Con đồng ý! Nhưng bởi vì sự cho rằng của bác ấy, well, điều đó có lẽ là do lỗi của con bởi việc đề cập với bác ấy chuyện con đang ở Haverston. Đó là ý kiến của Judy, cha biết đấy. Em ấy chắc chắn đã nghĩ như vậy từ khi con ‘ đối mặt với những con sư tử,’chuyện là em ấy đã sắp đặt nó như thế nào. Cha chắc là em ấy chỉ mới 7 tuổi không? Sự nhận thức và trí thông minh của em ấy nhất định thật đáng sửng sốt đối mới một đứa trẻ ở tuổi ấy.”
Anthony cười nắc nẻ.” Ta hiểu con muốn nói gì. Con bé đã liên tục làm ta sửng sốt với một trong số những điều mà con bé nói, đó là lý do khiến ta luôn cảm thấy được khuây khỏa khi thấy con bé và Jack ở cùng nhau và cười rúc rích giống như những đứa trẻ 7 tuổi bình thường. Nhưng ta có thể thấy lý do chiến lược của con bé lại đem đến kết quả ngược lại đối với con ngày hôm đó. Bác của con luôn có điều gì đó chống đối lại ta, hoặc có lẽ là luôn chống đối là gia đình ta, ta không bao giờ chắc chắn được về điều đó, và cô ta giữ nó cho riêng mình. Ta không hiểu vấn đề của cô ta là gì.”
“Con hy vọng là bà ngoại con không giống bác ấy.”
“Không chút nào cả. Bà ấy không được khỏe, không thì ta đã ép bà ấy cho ta biết nhiều thông tin hơn. Nhưng bà ấy hứa là chúng ta sẽ nói chuyện tiếp với nhau một cách chi tiết hơn khi bà ấy khỏe hơn. Ta sẽ đưa con đến gặp bà ấy. Ta chắc chắn là con cũng tò mò như ta vậy, để biết lý do mà mẹ con chạy trốn khỏi ta để đến Mỹ, thay vì đến với ta.”
Đó là những ngày bình yên mà Katey dành cùng với cha và bác nàng, và nàng lấy làm biết ơn bởi tất cả những thông tin nhỏ nhặt về gia đình Malory mà hai người họ chia sẻ cùng với nàng, những chuyện đó rất là nhiều! Nhưng khi nàng nằm trên giường vào mỗi tối, một mình, điều duy nhất lấp đầy tâm trí nàng là Boyd.
Nàng đã phản ứng quá mạnh mẽ đối với sự độc đoán của anh. Ngoài ra điều anh đã làm đã xuyên thủng tấm màn bảo vệ của nàng, và nàng vui vì anh đã làm điều đó. Nàng thậm chí còn nhớ bữa tối cuối cùng mà nàng cùng ăn với anh, trước khi nàng uống say, điều mà đã khiến anh nảy ra ý định họ sẽ dành cả một ngày trên bãi biển của một hòn đảo nào đấy , điều đó sẽ sớm qua đi, và mặc dù chuyện đó nghe thật tuyệt vời làm sao ,nàng nhanh chóng khước từ, e sợ, xem xét xem nàng cảm thấy như thế nào về Boyd, để dành thời gian ở một mình cùng với anh. Nàng đã đúng khi sợ điều đó! Hãy xem điều gì đã xảy ra đi! Nhưng nàng sẽ không xóa bỏ đi những giờ ở cùng với anh, không dù vì bất cứ lý do gì.
Từ lúc anh đề cập đến chuyện kết hôn và nàng cùng một lúc, nàng đã quá khiếp sợ - điều đó đã đem đến sự hoảng loạn.Bởi vì nàng biết anh sẽ đi đến cùng chuyến đi với nàng, điều mà nàng vui vẻ được từ bỏ vì anh. Mỗi một lý do mà nàng đưa ra cho anh là vì sao họ không nên kết hôn là sự thực, nhưng nàng nêu chúng ra để tự thuyết phục bản thân mình nhiều hơn là với anh.Bởi vì nếu nàng nhượng bộ, nàng biết là nàng sẽ hối hận sau đó.Nàng có quá nhiều sự ngờ vực không mong đợi hối tiếc.
Và trong khi anh đang ngày một xâm nhập càng sâu vào trong tâm trí và trái tim nàng lùi tận về chuyến đi đầu tiên của nàng với anh đến Anh, nàng sợ rằng anh không cảm thầy điều tương tự, rằng về phía anh tất cả chỉ là ham muốn.Anh đã từng nói gì với nàng khiến nàng nghĩ khác đi chưa? Không phải là nàng đã không tự mình trải nghiệm qua quá nhiều lần. Đam mê của nàng với người đàn ông đó khiến nàng sửng sốt.Nhưng nàng cảm thấy nhiều hơn cả điều đó.Và ngay ngày hôm sau khi anh rời đi, nàng thức dậy trên tàu Maiden George, nàng đã nhớ anh rồi.