Chương 3: "CHI BẰNG ANH GẢ CHO TÔI ĐI"
Thành Đô giữa thu, sáu giờ ba mươi tối.
"Chúng ta chia tay đi, anh không thể phụ cô ấy!"
"Mày chỉ là đứa con gái của ả đàn bà nghèo hèn đó, lấy gì mà đòi trèo cao!"
"Tôi không có đứa con gái như cô! Vĩnh viễn không có!"
"Đứa bé không giữ được, chết ngay khi còn trong bụng!"
Tử Hi nằm trên giường, mồ hôi nhễ nhại. Dù đã năm năm trôi qua nhưng những chuyện xảy ra ngày hôm đó vẫn luôn ám ảnh cô hằng đêm, khiến cô không có cách nào thoát ra được.
Trùng hợp hôm nay lại là Trung Thu - cũng chính là sinh con trai cô - đứa bé chết yểu năm đó. Nghĩ đến đây, Tử Hi nhanh chóng lấy lại tinh thần, rời giường đi rửa mặt.
Quán ăn nhỏ ven sông Thành Đô.
Tử Hi gọi một nồi lẩu cay, ngồi trong quán nhìn con đường đầy ắp trẻ con tay cầm lồng đèn níu lấy cha mẹ.
Những năm sống ở Tử gia một chút tình thương cũng không có. Năm đó Tử Bạch Hoành vì muốn che giấu việc cô không chồng mà chữa lại còn sảy thai liền tống cô ra nước ngoài, mặc cô sống chết.
Hai năm! Hai năm Tử Hi sống không khác gì một con chó ngoài đường xin ăn, bị người của Tử gia hết lần này đến lần khác dồn vào đường cùng.
Cũng may một thời gian sau đó, cô được một người đàn ông cứu giúp. Người kia chỉ dạy cô rất nhiều thứ cũng không ngăn cản việc cô thực hiện lí tưởng lớn nhất đời mình, chính là - thiết kế. Giấc mơ mà chỉ vì một câu “không thích" của Lâm Trạch Diễn liền từ bỏ.
Sau khi về nước, Tử Hi dành hơn một nửa số tiền mình có mua một căn nhà và một chiếc moto phân khối lớn. Sau đó thì…những tháng ngày ăn mì gói bắt đầu....
Hôm nay ăn sang vậy thôi chứ đứt ruột lắm đấy!
Sau khi ăn xong, cô nổi hứng muốn đi dạo một chút. Ven bờ sông, Tử Hi bị thu hút bởi một bóng dáng nhỏ bé khoảng chừng bốn, năm tuổi đang với tay lấy chiếc lồng đèn bị rớt xuống nước.
Đứa bé này...
Nếu con cô còn sống chắc cũng đã từng này tuổi rồi, thằng bé chắc chắn sẽ rất đáng yêu. Tử Hi đứng đừ ra đó một lúc lâu, mãi cho đến khi cô nghe được một tiếng:
“Tùm!”
Mọi người xung quanh sững sờ chết chân tại chỗ sau khi hoàn hồn thì lại nghe thêm một tiếng "tùm" nữa.
Tử Hi đại não chưa kịp phản ứng thì chân đã lao nhanh xuống nước.
Đến khi cứu được đứa bé kia lên, cả người cô cũng đã ướt sũng. Đứa bé ấy nằm gọn trong lòng cô, hai mắt thằng bé dại ra, toàn thân run rẩy, sợ hãi bấu chặt lấy cổ áo cô.
Bệnh viện.
"Cô Tử, không còn vấn đề gì nữa, cô có thể nghỉ ngơi."
Bác sĩ kiểm tra lại bệnh án, chắc chắn không có gì nữa mới an tâm rời đi.
Tử Hi ngồi trên giường nhìn đứa bé đang ngủ say trong lòng, đáy mắt hiện lên tia bất lực. Từ lúc vào viện, thằng bé liên tục gọi “mẹ”, cô nói thế nào đều chỉ nhận lại một câu "mẹ chính là mẹ của Tiểu Bảo".
Tiếng "mẹ" này cô không biết đã chờ bao lâu, nổi khốn khổ trong lòng muốn trực trào ra, hai mắt bắt đầu nhòe đi.
"Cạch."
Ngoài cửa, một người đàn ông âu phục chỉnh tề khoác áo đen dài sảy chân tiến về phía giường bệnh. Gương mặt lạnh lùng nhìn cô sau đó lại nhìn đứa bé trong lòng.
Mất một lúc, người đàn ông đó mới lên tiếng: "Cảm ơn."
Dưới ánh đèn, chân dung người đàn ông mồn một hiện lên. Nhìn một lớn một nhỏ giống nhau như đúc, Tử Hi đã hiểu được phần nào.
Tuy nhiên, người đàn ông này…đường nét khuôn mặt sắt bén như được chạm khắc, sống mũi cao cùng đôi mắt phượng sâu không thấy đáy, thoạt nhìn chắc đã ngoài ba mươi. Nhưng đờ mờ! Là một người đàn ông ngoài ba mươi vô cùng đẹp trai!
Dù chỉ đứng yên một chỗ, thậm chí trên mặt không có lấy một biểu cảm nhưng sự uy hiếp đến từ người đàn ông này làm cô thoáng kinh hãi. Hóa ra cái khí thế cao ngạo đến áp bức này thật sự tồn tại.
Cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của cô, đôi lông mày anh khẽ chau lại: "Yêu cầu của cô?”
"..."
"Cô Tử."
"A...sao thế...?"
Vẻ mặt người đàn ông sa sầm lại, lạnh lùng nói: "Yêu cầu của cô?”
"Yêu cầu?" Tử Hi khó hiểu hỏi lại, cô suy nghĩ mất một lúc mới biết người kia rốt cuộc có ý gì: "Vì tôi cứu thằng bé?"
Người đàn ông khẽ gật đầu một cái, Tử Hi thấy vậy thì bật cười thành tiếng, xua tay nói: “Không cần không cần, chỉ là vô tình cứu được.”
Dù đã nói vậy nhưng mắt thấy người đàn ông kia vẫn nhìn mình chằm chằm khiến cô bất ngờ nổi lên chút hứng thú: “Nếu vậy…chi bằng anh gả cho tôi đi?”
"Chúng ta chia tay đi, anh không thể phụ cô ấy!"
"Mày chỉ là đứa con gái của ả đàn bà nghèo hèn đó, lấy gì mà đòi trèo cao!"
"Tôi không có đứa con gái như cô! Vĩnh viễn không có!"
"Đứa bé không giữ được, chết ngay khi còn trong bụng!"
Tử Hi nằm trên giường, mồ hôi nhễ nhại. Dù đã năm năm trôi qua nhưng những chuyện xảy ra ngày hôm đó vẫn luôn ám ảnh cô hằng đêm, khiến cô không có cách nào thoát ra được.
Trùng hợp hôm nay lại là Trung Thu - cũng chính là sinh con trai cô - đứa bé chết yểu năm đó. Nghĩ đến đây, Tử Hi nhanh chóng lấy lại tinh thần, rời giường đi rửa mặt.
Quán ăn nhỏ ven sông Thành Đô.
Tử Hi gọi một nồi lẩu cay, ngồi trong quán nhìn con đường đầy ắp trẻ con tay cầm lồng đèn níu lấy cha mẹ.
Những năm sống ở Tử gia một chút tình thương cũng không có. Năm đó Tử Bạch Hoành vì muốn che giấu việc cô không chồng mà chữa lại còn sảy thai liền tống cô ra nước ngoài, mặc cô sống chết.
Hai năm! Hai năm Tử Hi sống không khác gì một con chó ngoài đường xin ăn, bị người của Tử gia hết lần này đến lần khác dồn vào đường cùng.
Cũng may một thời gian sau đó, cô được một người đàn ông cứu giúp. Người kia chỉ dạy cô rất nhiều thứ cũng không ngăn cản việc cô thực hiện lí tưởng lớn nhất đời mình, chính là - thiết kế. Giấc mơ mà chỉ vì một câu “không thích" của Lâm Trạch Diễn liền từ bỏ.
Sau khi về nước, Tử Hi dành hơn một nửa số tiền mình có mua một căn nhà và một chiếc moto phân khối lớn. Sau đó thì…những tháng ngày ăn mì gói bắt đầu....
Hôm nay ăn sang vậy thôi chứ đứt ruột lắm đấy!
Sau khi ăn xong, cô nổi hứng muốn đi dạo một chút. Ven bờ sông, Tử Hi bị thu hút bởi một bóng dáng nhỏ bé khoảng chừng bốn, năm tuổi đang với tay lấy chiếc lồng đèn bị rớt xuống nước.
Đứa bé này...
Nếu con cô còn sống chắc cũng đã từng này tuổi rồi, thằng bé chắc chắn sẽ rất đáng yêu. Tử Hi đứng đừ ra đó một lúc lâu, mãi cho đến khi cô nghe được một tiếng:
“Tùm!”
Mọi người xung quanh sững sờ chết chân tại chỗ sau khi hoàn hồn thì lại nghe thêm một tiếng "tùm" nữa.
Tử Hi đại não chưa kịp phản ứng thì chân đã lao nhanh xuống nước.
Đến khi cứu được đứa bé kia lên, cả người cô cũng đã ướt sũng. Đứa bé ấy nằm gọn trong lòng cô, hai mắt thằng bé dại ra, toàn thân run rẩy, sợ hãi bấu chặt lấy cổ áo cô.
Bệnh viện.
"Cô Tử, không còn vấn đề gì nữa, cô có thể nghỉ ngơi."
Bác sĩ kiểm tra lại bệnh án, chắc chắn không có gì nữa mới an tâm rời đi.
Tử Hi ngồi trên giường nhìn đứa bé đang ngủ say trong lòng, đáy mắt hiện lên tia bất lực. Từ lúc vào viện, thằng bé liên tục gọi “mẹ”, cô nói thế nào đều chỉ nhận lại một câu "mẹ chính là mẹ của Tiểu Bảo".
Tiếng "mẹ" này cô không biết đã chờ bao lâu, nổi khốn khổ trong lòng muốn trực trào ra, hai mắt bắt đầu nhòe đi.
"Cạch."
Ngoài cửa, một người đàn ông âu phục chỉnh tề khoác áo đen dài sảy chân tiến về phía giường bệnh. Gương mặt lạnh lùng nhìn cô sau đó lại nhìn đứa bé trong lòng.
Mất một lúc, người đàn ông đó mới lên tiếng: "Cảm ơn."
Dưới ánh đèn, chân dung người đàn ông mồn một hiện lên. Nhìn một lớn một nhỏ giống nhau như đúc, Tử Hi đã hiểu được phần nào.
Tuy nhiên, người đàn ông này…đường nét khuôn mặt sắt bén như được chạm khắc, sống mũi cao cùng đôi mắt phượng sâu không thấy đáy, thoạt nhìn chắc đã ngoài ba mươi. Nhưng đờ mờ! Là một người đàn ông ngoài ba mươi vô cùng đẹp trai!
Dù chỉ đứng yên một chỗ, thậm chí trên mặt không có lấy một biểu cảm nhưng sự uy hiếp đến từ người đàn ông này làm cô thoáng kinh hãi. Hóa ra cái khí thế cao ngạo đến áp bức này thật sự tồn tại.
Cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của cô, đôi lông mày anh khẽ chau lại: "Yêu cầu của cô?”
"..."
"Cô Tử."
"A...sao thế...?"
Vẻ mặt người đàn ông sa sầm lại, lạnh lùng nói: "Yêu cầu của cô?”
"Yêu cầu?" Tử Hi khó hiểu hỏi lại, cô suy nghĩ mất một lúc mới biết người kia rốt cuộc có ý gì: "Vì tôi cứu thằng bé?"
Người đàn ông khẽ gật đầu một cái, Tử Hi thấy vậy thì bật cười thành tiếng, xua tay nói: “Không cần không cần, chỉ là vô tình cứu được.”
Dù đã nói vậy nhưng mắt thấy người đàn ông kia vẫn nhìn mình chằm chằm khiến cô bất ngờ nổi lên chút hứng thú: “Nếu vậy…chi bằng anh gả cho tôi đi?”