Chương 52: Đột Nhập (Tiếp)
"Nơi này cô đơn thật đấy. Có lẽ căn phòng cũng giống như vị chủ nhân của nó vậy." Cậu lầm bầm với chính mình trước khi tỉnh táo trở lại và tiến tới bàn làm việc của Sehun. Yoonshin hy vọng rằng mình có thể tìm kiếm được điều gì đó liên quan đến nguồn gốc của những tài liệu"nguy hiểm" kia. Mặc dù không đời nào Sehun lại để lại những thứ quan trọng trong văn phòng của anh, nhưng có lẽ ít nhất Yoonshin cũng có thể tìm thấy một gợi ý nhỏ nào đó.Tuy nhiên trên bàn của Yoonshin hoàn toàn sạch sẽ và các ngăn kéo tủ đều được thiết kế kèm mật khẩu chống trộm. Yoonshin thở dài "MÌnh đã kỳ vọng quá nhiều vào Kang Sehun rồi."Yoonshin cảm thấy thất bại và chuẩn bị rời đi trước khi quá muộn, bỗng dưng cậu phát hiện ra một cuốn lịch để bàn. Cậu tạm gác mục tiêu ban đầu của mình sang một bên, thay vào đó là sự tò mò về Sehun lấn át tâm trí cậu. Yoonshin ngồi vào ghế của người kia và lật xem từng tờ lịch. Quả đúng như dự đoán, mọi thứ đều chỉ xoay quanh công việc.Ngay khi cảm thấy hơi thất vọng vì không tìm thấy bất cứ thứ gì đáng giá thì một dấu X đỏ tại trang cuối cùng của tờ lịch khiến cậu chú ý. Đó là ngày cuối cùng của tháng mười hai."Cái này là gì vậy? Sinh nhật của anh ấy sao?""Mình cần phải tìm ra điểm yếu nào của anh ấy để có thể cầu xin anh ấy giúp mình đây." Yoonshin nghiêng đầu rồi đặt tờ lịch xuống. Cậu định tắt đèn pin, nhưng sau đó chợt nhận ra từ bàn của Sehun có thể nhìn thấy phòng của cậu một cách dễ dàng—vì cậu cũng có thể nhìn thấy anh như vậy nên đây cũng là điều đương nhiên. Nhưng mà Yoonshin chưa bao giờ nghĩ đến điều này bởi vì phòng của người đàn ông kia luôn được che kín bằng rèm.Cậu tự hỏi liệu thi thoảng Sehun có nhìn sang phía cậu hay không. Cậu đưa tay ra chỗ cái bóng phản chiếu từ ánh đèn của mình, giả vờ như Sehun đang xoa đầu cậu. Yoonshin bỗng giật mình nhận ra rằng mình đang tưởng tượng ra điều gì đó thật lố bịch nên cậu lập tức bật dậy khỏi ghế."Ôi trời, mình đang làm gì thế này?" Tai cậu chuyển sang màu hồng bối rối. Yoonshin quyết định kết thúc cuộc phiêu lưu của mình và rời khỏi văn phòng, rồi chẳng hiểu sao 1 vật dày cộp cứ lấp lánh giữa những khoảng trống trong đống tài liệu bên cạnh máy tính xách tay của Sehun. Đó là thứ duy nhất nổi bật trên bàn nên ánh mắt của cậu đổ dồn vào nó. Yoonshin cẩn thận kéo nó ra bằng lực kéo của các ngón tay và phát hiện ra rằng đó là một tập hồ sơ. Nội dung của nó rất quen thuộc.'Tại sao...?' Chúng là bản sao của tài liệu mà cậu đã yêu cầu thư ký Tak giữ lại bản gốc vào sáng hôm trước. Cậu nhìn thấy những ý chính mà mình đã gạch chân bằng bút sau khi đọc đi đọc lại chúng.Yoonshin không thể chắc chắn vì vụ án này là thứ mà Sehun đã giao cho cậu, nhưng mà tại sao anh lại biết nhiều chi tiết về vụ án còn hơn cả mong đợi của Yoonshin. Đây là Kang Sehun mà cậu đang nói đến, át chủ bài của Doguk, người sẽ không bao giờ làm những vụ án công cộng. Yoonshin thấy rất đáng ngờ về việc Sehun đọc những tài liệu này"Cậu nghĩ Soohan sẽ muốn gì ở tôi nếu tôi động vào cậu? Tôi không có hứng thú đâu.""Nhưng tôi nghĩ rằng anh quan tâm đến tôi...' Yoonshin làm mát đôi má nóng bỏng của mình bằng mu bàn tay. Cậu liếc nhìn cuốn Những kỳ vọng lớn lao và đặt tập hồ sơ trở lại chỗ cũ.Sau đó cậu nhanh chóng đóng cửa phòng làm việc và rời đi.Cánh cửa đóng lại với một tiếng cạnh.Vào lúc đó, cảm biến chuyển động phía trên cánh cửa nhấp nháy màu đỏ rồi biến mất.Màn 08Khi trở lại làm việc sau cuối tuần, điều đầu tiên Sehun làm là bật máy tính xách tay của mình lên. Sau đó, anh yêu cầu thư ký Tak đem cà phê lên cho mình. Khi anh lấy hồ sơ từ chiếc cặp của mình thì để ý thấy một màn hình khác với bình thường.Văn phòng của Sehun có một cảm biến chuyển động trên cửa ra vào. Nếu ai đó bước vào phòng của anh khi anh vắng mặt, camera sẽ kích hoạt và bắt đầu ghi hình. Doguk là nơi mà nhân viên nào cũng có thể vào phòng của anh bất cứ lúc nào, nên việc lắp đặt camera là giải pháp của công ty để giảm thiểu rủi ro rò rỉ thông tin nhạy cảm mà các đối tác nắm giữ.Sehun đã không bất cẩn đến mức để lại những thông tin rất quan trọng trong văn phòng của mình, nhưng một phần triệu cơ hội vẫn có thể xảy ra. Họ phải giữ cho văn phòng luôn luôn sạch sẽ, và anh cũng không thể kiểm soát tất cả mọi người, vì vậy anh đã đồng ý cài đặt camera như một thủ tục phòng hờ có kẻ đột nhập. Đây là điều mà hầu hết mọi người trong công ty đều đã biết, vì các đối tác khác cũng đồng ý lắp đặt hệ thống này.'Ba giờ sáng?' Có hai cảnh báo ở góc dưới cùng bên phải màn hình. Thường thì đúng 6 giờ sáng sẽ có tiếng chuông báo khi có người đến dọn phòng cho anh. Nhưng hôm nay lại khác. Khi chìa khóa thẻ của Sehun không có trong phòng, có ai đó đã lẻn vào văn phòng này.Đây là lần đầu tiên chuyện này xảy ra kể từ năm ngoái, khi ấy một người dọn dẹp đã quay lại phòng anh để lấy những đồ dọn dẹp mà họ vô tình bỏ lại. Sehun nhanh chóng truy cập chương trình bảo mật và phát lại video từ khoảng ba giờ sáng.Anh nhìn thấy bóng người mờ ảo trong bóng tối.Đó là Yoonshin.Sehun chế giễu trong sự hoài nghi."Tên khốn này dũng cảm thật đấy." Yoonshin bước vào văn phòng của Sehun không chút do dự và bật đèn pin lên. Sau đó, cậu nhìn quanh căn phòng. Có vẻ cậu đang tìm kiếm thứ gì đó. Sehun vặn to âm lượng, anh có thể nghe thấy tiếng bước chân và những gì Yoonshin đang tự nói với chính mình.