Chương : 20
Mattia nói đúng: thời gian cứ thế trôi đi, trơn trượt trên làn da như chất dung môi, mỗi ngày lại cuốn theo nó một lớp màu rất mỏng trên hình xăm của Alice, phai mòn dần đi trong trí nhớ cả hai người. Nét phác thảo và các chi tiết vẫn còn nguyên, đen và rõ nét, nhưng màu sắc đã bị hòa lẫn với nhau thành một tông màu bạc phếch đều đều, mờ nhạt, giữa trống vắng vô nghĩa.
Với Mattia và Alice những năm trung học đã để lại một vết thương sâu hoắm khó mà khép miệng được. Những năm tháng nghẹt thở đó dần qua đi, Mattia từ chối thế giới, Alice cảm thấy bị thế giới chối từ, và rồi cả hai nhận ra cũng đều như nhau cả thôi. Chúng đã có một tình bạn không hoàn hảo, không cân xứng, tạo dựng nên bởi những lúc vắng mặt lâu dài và rất nhiều im lặng, một khoảng không trống vắng và sạch sẽ, nơi cả hai đều có thể quay trở về hít thở mỗi khi những bức tường ở trường trở nên quá chật hẹp không sao quên đi được cảm giác nghẹt thở.
Rồi cùng với thời gian, nỗi đau tuổi vị thành niên cũng được hàn gắn lại. Hai mép vết thương dần xích lại gần nhau hơn, từ từ chậm chạp đến khó nhận biết, nhưng dai dẳng không ngừng. Sau mỗi lần va chạm bị tổn thương, trầy xước, lớp vảy bị bong ra, nhưng sau đó bướng bỉnh quay trở lại tái tạo chính nó, sẫm màu hơn và dày dặn cứng cáp hơn. Cuối cùng thì một lớp da mới, nhẵn nhụi và dẻo dai sinh ra thay thế cho lớp da cũ mất đi. Từ màu đỏ, vết sẹo chuyển sang màu trắng, và cuối cùng hòa lẫn với tất cả những vết sẹo khác.
Giờ thì cả hai đang nằm dài trên giường của Alice. Em nằm một đầu, cậu ta xoay ngược nằm đầu kia. Mỗi người đều để chân một cách thiếu tự nhiên để không chạm vào bất cứ phần cơ thể nào của người bên cạnh. Alice nghĩ em có thể xoay người, chạm đầu ngón chân vào lưng Mattia và giả vờ không nhận thấy. Nhưng em chắc cậu ta sẽ dịch người lại, nên quyết định không để mình phải chịu sự thất vọng nho nhỏ đó.
Chẳng đứa nào có ý định bật nhạc lên. Chúng chẳng có ý định làm gì, nếu không phải cứ nằm ườn ra đấy mà đợi cho buổi chiều Chủ nhật tự trôi qua cho tới lúc phải làm gì đó cần thiết như ăn tối, đi ngủ, và rồi lại bắt đầu một tuần mới. Nắng vàng tháng Chín ùa vào qua cửa sổ mở toang, kéo theo sau tiếng ồn đứt đoạn của đường phố.
Alice đứng lên giường, nhún nhảy khiến tấm đệm lượn sóng dưới đầu của Mattia. Em chống hai tay vào mạng sườn, chăm chú nhìn cậu bạn, tóc xòa xuống dưới giấu đi vẻ mặt nghiêm nghị.
"Nằm yên nhé, cấm động đậy", em bảo.
Rồi em trèo qua người cậu, nhảy xuống giường, tiếp đất bằng cái chân lành lặn và kéo lê chân kia đi như thể một cái gì đó do nhầm lẫn mà dính vào em. Mattia tì cằm lên trước ngực để theo dõi mọi cử động của Alice trong phòng. Cậu thấy em mở một chiếc hộp hình lập phương đặt giữa bàn học mà lúc trước cậu không để ý tới.
Alice quay lại, nhắm một mắt, mắt kia ngắm sau một chiếc máy ảnh cũ. Mattia làm bộ muốn ngồi dậy.
"Nằm xuống", em ra lệnh. "Mình đã bảo cậu phải nằm yên kia mà."
Rồi em bấm máy. Chiếc Palaroid đẩy ra ngoài một tấm hình trắng và mỏng. Alice vẩy vẩy nó để màu hiện ra.
"Ở đâu ra cái máy ấy vậy?" Mattia hỏi.
"Trong nhà kho. Đồ của ba mình, mua từ bao giờ không biết, thế mà chưa bao giờ dùng."
Mattia ngồi dậy trên giường. Alice thả rơi tấm hình xuống dưới thảm và lại bấm thêm pô nữa.
"Thôi đi", cậu phản đối. "Trong ảnh trông mình ngố lắm."
"Trông cậu lúc nào chẳng ngố."
Em lại bấm tiếp.
"Mình nghĩ mình sẽ làm phó nháy. Ừ, mình quyết định rồi." Alice nói.
"Thế còn trường đại học?"
Alice nhún vai. "Chỉ có ba mới quan tâm tới nó thôi. Cho ông ấy đi mà học."
"Cậu định bỏ à?"
"Có lẽ."
"Cậu không thể một sáng tỉnh dậy, quyết định thích chụp ảnh và bỏ phí luôn một năm học hành được. Không thể thế được." Mattia trách.
"Ôi dào, quên mất là cậu cũng giống hệt ba", Alice mỉa mai nói. "Lúc nào cũng biết cần phải làm gì. Từ lúc lên năm cậu đã biết muốn học chuyên toán rồi. Cả hai đều chán phèo. Già cả và chán phèo."
Rồi em hướng ra cửa sổ, bấm bừa một pô. Em cũng thả rơi tấm hình này, cạnh hai tấm trước. Em nhảy lên, giẫm chúng như thể đang giẫm lên nho vậy.
Mattia nghĩ điều gì đó để nói chưa lại, nhưng chẳng nghĩ được gì. Cậu cúi xuống để lôi từ dưới bàn chân Alice tấm hình đầu tiên. Đường cẳng tay chắp lại sau đầu đang dần dần hiện ra trên nền màu trắng. Cậu tự hỏi phản ứng kỳ diệu nào đang xảy ra trên bề mặt bóng loáng này, và cậu định ngay khi về nhà sẽ kiểm tra trong bách khoa toàn thư.
"Mình muốn cho cậu xem cái này nữa." Alice nói.
Em vứt chiếc máy ảnh lên giường như một cô bé đã chán đồ chơi vì thấy có đồ mới hấp dẫn hơn, rồi ra khỏi phòng.
Em biến mất khoảng mười phút. Mattia đọc tiêu đề các cuốn sách xếp chéo trên giá sách treo trên bàn học. Vẫn là những cuốn cũ. Cậu ghép các chữ đầu các tiêu đề, nhưng chẳng tạo được bất cứ từ gì có nghĩa. Cậu nghĩ cậu sẽ thích nhận ra được một thứ tự logic trong dãy sắp xếp chúng theo màu gáy sách, ví dụ như bắt chước màu hàm phổ điện tử, từ màu đỏ sang màu tím, hoặc theo thứ tự cao dần của sách.
"Tà ta", giọng Alice làm cậu sao lãng đi.
Mattia quay lại và thấy Alice đứng trên ngưỡng cửa, tay bám vào khung cửa như sợ bị ngã. Em mặc bộ váy cô dâu chắc đã từng có màu trắng sáng, nhưng thời gian đã làm các đường viền chuyển sang màu vàng, giống như một căn bệnh dần dần tự ăn chính nó. Những năm tháng bị cất trong hộp khiến nó trở nên khô cứng. Vạt thân trên buông nhẹ trên bộ ngực phẳng của Alice. Cổ không khoét sâu, nhưng cũng đủ để thấy dây quai áo tuột xuống vài xăng ti mét dưới bờ vai. Trong tư thế này xương đòn của Alice lại càng nổi rõ hơn, phá vỡ đường mềm mại của cổ và tạo một hõm sâu, như đáy một cái hồ khô cạn. Mattia tự hỏi sẽ thế nào nếu nhắm mắt mà lướt đầu ngón tay vòng quanh hõm đó. Đường viền đăng ten dưới ống tay áo đã bị xơ ra, và đăng ten cánh tay trái bị gấp ngược lên. Đuôi váy dài còn ở ngoài hành lang nơi Mattia không nhìn thấy được. Chân Alice vẫn đi đôi dép trong nhà màu đỏ, thòi lòi ra khỏi chân váy rộng, tạo ra một sự lạc điệu kỳ cục.
"Này, cậu phải nói gì đi chứ", Alice nói mà không nhìn Mattia, tay vuốt lớp váy ngoài cùng. Chạm vào nó em thấy xoàng xĩnh và có cảm giác không thật.
"Của ai vậy?" Mattia hỏi.
"Của mình chứ còn gì nữa."
"Thôi nào."
"Thế theo cậu thì của ai được. Của mẹ mình đấy."
Mattia gật đầu, tưởng tượng bà Fernanda trong bộ váy này. Cậu nghĩ tới vẻ mặt duy nhất bà luôn dành cho cậu những lúc trước khi về nhà xuống phòng khách cậu gặp bà đang ngồi xem tivi. Đó là một vẻ mặt hiền dịu pha lẫn ái ngại thương cảm, giống như cái cách người ta hay nhìn những người ốm khi thăm họ trong bệnh viện. Thật là nực cười, bởi người bệnh chính là bà, một căn bệnh đang dần dần hủy hoại toàn bộ cơ thể bà.
"Đừng có đứng chết trân ở đó chứ. Chụp cho mình một pô đi."
Mattia nhặt chiếc Palaroid trên giường. Cậu xoay nó trong tay để xem cần phải bấm vào đâu. Alice đảo qua đảo lại trên ngưỡng cửa, như thể một cơn gió thoảng mà chỉ mình cô có thể cảm nhận được trong khi chuyển động. Thấy Mattia giơ máy ảnh lên, Alice thẳng lưng lại, vẻ mặt nghiêm nghị, hầu như khiêu khích.
"Được rồi", Mattia nói.
"Giờ chụp một cái cùng nhau."
Cậu lắc đầu.
"Thôi nào, đừng có chán phèo như mọi khi thế. Dù chỉ một lần mình cũng muốn nhìn thấy cậu trong bộ quần áo tử tế. Chứ không phải cái áo cũ mèm mặc cả tháng nay rồi đâu."
Mattia nhìn xuống. Cổ tay áo xanh của cậu bươm ra như bị nhạy cắn. Cậu có thói quen dứt dứt nó bằng móng ngón tay cái, để cho ngón tay có gì đó để làm và thôi không cào vào chỗ hõm giữa ngón trỏ và ngón giữa.
"Mà cậu cũng không muốn phá hỏng ngày cưới của mình, đúng không?" Alice bĩu môi nói thêm.
Em biết mình chỉ đang chơi đùa chút thôi. Đó chỉ là một trò nghịch ngợm để đánh lừa thời gian, một vở diễn, một chuyện ngốc nghếch như bao chuyện khác. Ấy thế mà khi mở tủ, chiếc gương phía sau cánh cửa tủ phản chiếu em trong bộ váy trắng và Mattia, sao em lại thấy hoang mang đến nghẹn thở.
"Ở đây chẳng có bộ cánh nào cả", em vội nói. "Lại đây với mình."
Mattia đành nhượng bộ đi theo Alice. Mỗi khi Alice làm như vậy cậu lại thấy như có kiến bò chân khiến cậu chỉ muốn đi khỏi chỗ đó. Có cái gì đó trong cách cô ấy làm, trong vẻ thúc giục khi cô bạn chiều theo từng trò nghịch ngợm đồng bóng trẻ con khiến cậu cảm thấy không thể chịu đựng được. Cậu cảm thấy như thể Alice, sau khi đã trói cậu vào một cái ghế, gọi cả chục người tới để khoe với họ về cậu như cái gì đó thuộc quyền sở hữu của cô, kiểu như một con vật nuôi buồn cười. Nhiều lần cậu giữ im lặng và để cho sự không chịu đựng nổi thể hiện qua cử chỉ, cho đến khi Alice mệt mỏi bởi sự thờ ơ lạnh nhạt của cậu và đành thôi, miệng nói: cậu lúc nào cũng làm cho mình cảm thấy như một con ngốc.
Mattia bước sau lớp váy của cô bạn cho tới tận phòng ba mẹ Alice. Cậu chưa vào trong đó bao giờ. Các bức mành đều đã được hạ thấp và ánh nắng chiếu vào thành từng dải song song cách đều gọn ghẽ khiến cậu tưởng như chúng được tô trên sàn nhà gỗ. Không khí dày đặc và nặng nề hơn so với phần còn lại của ngôi nhà. Kê sát tường là một chiếc giường đôi, cao hơn nhiều giường ba mẹ Mattia, thêm hai tủ đầu giường giống hệt nhau.
Alice mở tủ tường, tay lật lật mấy bộ vest của ba được treo cẩn thận, bộ nào cũng được bảo vệ trong lớp giấy bóng. Em lôi ra một bộ màu đen và tung ra giường.
"Cậu mặc nó vào đi", em ra lệnh cho Mattia.
"Cậu điên à? Ba cậu sẽ biết đấy."
"Ba chẳng biết gì cả."
Trong một phút chốc Alice lặng lại như thể đang suy nghĩ về chính những lời em vừa nói, hoặc đang nhìn cái gì đó xuyên qua bức tường quần áo đen.
"Giờ mình tìm cho cậu áo sơ mi và cà vạt nữa."
Mattia vẫn đứng nguyên tại chỗ, không chắc phải làm gì. Alice nhận thấy điều đó.
"Này, làm đi chứ. Cậu không xấu hổ khi thay đồ ở đây chứ hả?"
Nói vậy mà chính em lại thấy dạ dày mình quặn lên. Trong một giây em cảm thấy mình không trung thực chút nào. Những lời nói ấy như một sự cưỡng ép nhẹ nhàng.
Mattia khịt mũi. Rồi cậu ngồi lên giường và cởi dây giày ra.
Alice quay lưng lại, giả vờ chọn áo sơ mi mà thực ra em đã chọn trước rồi. Khi nghe thấy tiếng leng keng kim loại của thắt lưng em đếm đến ba rồi quay đầu lại. Mattia đang cởi quần jeans. Cậu mặc quần boxer màu xám mềm bên trong chứ không phải quần bó như em đã tưởng tượng.
Alice nghĩ em đã nhìn thấy cậu ta mặc quần cộc vài chục lần rồi, và chắc trong quần áo lót sẽ không thấy khác nhiều như thế này đâu. Thế mà em vẫn thấy run nhẹ dưới lớp váy trắng cô dâu. Cậu kéo áo xuống che rồi xỏ nhanh quần áo. Vải mềm và nhẹ, lướt trên lông chân tạo điện khiến chúng thẳng tưng như lông bọn mèo.
Alice lại gần đưa cậu chiếc áo sơ mi. Cậu cầm lấy mà chẳng ngước mắt lên. Cậu mệt mỏi và chán ngán đóng cái vai vô nghĩa này. Cậu ngượng phải trưng ra cánh tay khẳng khiu, lớp lông ít ỏi trên ngực và xung quanh rốn. Alice nghĩ giống như mọi khi cậu ta đang làm tất cả khiến cảnh tượng thêm ngại ngùng. Rồi em nghĩ với cậu ấy đương nhiên là lỗi tại em và em cảm thấy cổ họng thít lại. Dù không muốn nhưng em quay đi và để cho Mattia cởi áo phông ra mà em không nhìn.
"Giờ thì sao nữa?" Mattia gọi em.
Em quay lại, cảm thấy hụt hơi khi nhìn thấy bạn trong bộ quần áo của ba mình. Chiếc áo khoác hơi rộng, vai còn chưa căng hết, nhưng em không thể không nghĩ cậu ấy thật đẹp trai.
"Thiếu cà vạt", em nói sau khi ngừng một lát.
Mattia cầm lấy chiếc cà vạt màu boọc đô từ trên tay Alice và lướt ngón trỏ trên dải vải sáng. Một cái rùng mình từ cẳng tay chạy dọc xuống lưng. Cậu thấy lòng bàn tay mình khô như cát. Ngay lập tức cậu đưa tay lên miệng thổi, để làm ẩm tay mình bằng hơi thở. Cậu không thắng nổi ý muốn cắn cho ngón tay một cái và cố gắng không để Alice biết, nhưng dù sao cô ấy cũng nhận thấy rồi.
"Mình không biết phải thắt nút thế nào", cậu uể oải nói.
"Ừ, cậu đúng là vụng về thật đấy."
Thực ra thì Alice đá đoán trước điều đó rồi. Em nóng lòng đợi tới lúc có thể cho cậu ta thấy là em có khả năng. Ba đã dạy em từ khi em còn bé. Hàng sáng ba để cà vạt trên giường em rồi trước khi đi làm sẽ đảo qua phòng hỏi đã xong chưa. Ba sẽ cúi thấp đầu, chắp tay sau lưng như thể đang cúi mình trước một nữ hoàng. Em choàng cà vạt vào cổ ba và ông chỉnh lại nó một chút cho vừa vặn. "Hoàn hảo", cuối cùng ông nói. Một buổi sáng sau vụ tai nạn, ba của Alice vào phòng thấy cà vạt vẫn nguyên xi như lúc ông để nó lại. Từ đó ông tự thắt nút và cái nghi lễ nhỏ đó hoàn toàn biến mất cũng như rất nhiều điều khác nữa.
Alice thắt nút, các ngón tay khẳng khiu làm nhiều động tác hơn cần thiết. Mattia nhìn theo ngón tay em, thấy sao mà phức tạp quá. Cậu cứ để cho cô bạn chỉnh nút quanh cổ.
"Chà chà, trông khá chững chạc rồi đấy. Cậu có muốn soi gương không?"
Khng, Mattia nói. Cậu chỉ muốn ra khỏi đây, trong bộ quần áo bình thường của mình.
"Chụp ảnh", Alice vỗ tay một cái nói.
Mattia lại theo em về phòng. Em cầm máy ảnh lên.
"Không có chế độ chụp tự động", em nói. "Chúng ta phải tự chụp thi.
Em vòng tay ôm eo, kéo Mattia lại phía mình. Cậu ta cứng đơ lại, còn em thì bấm máy. Bức ảnh trôi ra ngoài trong tiếng rè rè.
Alice nằm vật xuống giường, y hệt như cô dâu mệt mỏi sau những nghi lễ dài dòng, tay vẩy vẩy tấm ảnh.
Cậu ta vẫn đứng nguyên chỗ đó, tâm trí hoàn toàn bị thu hút bởi bộ quần áo không phải của mình, bởi cảm giác được biến mất trong bộ cánh đó. Ánh đèn trong phòng thay đổi đột ngột. Từ màu vàng, chuyển sang một tông màu lam bởi tia nắng cuối cùng của mặt trời vừa tắt sau lưng tòa nhà đối diện.
"Giờ mình thay đồ ra được chưa?"
Mattia cố ý nói như vậy để cô bạn hiểu cậu đã chán cái trò chơi này rồi. Alice như đang chìm trong một suy nghĩ sâu xa nào đó. Em nhíu cong đôi lông mày lại.
"Còn nốt một điều nữa", Alice đứng dậy nói. "Chú rể bế cô dâu qua ngưỡng cửa."
"Là sao?"
"Cậu phải bế mình. Bế qua bên kia." Alice chỉ ra hành lang. "Sau đó cậu được tự do.
Mattia lắc đầu. Alice lại gần, lúc lắc cánh tay cậu như một đứa bé.
"Dũng cảm lên nào anh hùng của mình." Em trêu cậu bạn.
Mattia lại càng thuỗn vai xuống, cam chịu. Cậu cúi người xuống để nâng cô lên. Cậu chưa bế ai như vậy bao giờ. Cậu vòng một tay dưới đầu gối, tay kia dưới lưng bế Alice. Cậu không ngờ cô lại nhẹ đến thế.
Mattia loạng choạng bước về phía hành lang. Cậu cảm thấy được cả hơi thở quá gần của Alice xuyên qua lớp vải mỏng chiếc áo sơ mi, và đuôi váy quét dài trên sàn nhà. Khi họ đi qua cửa phòng, một tiếng xe toạc khô khốc kéo dài vang lên khiến cậu đứng chôn chân tại chỗ.
"Chết tiệt", cậu buột miệng.
Mattia thả Alice xuống. Cái váy đã bị mắc vào bản lề cánh cửa. Vết rách dài khoảng một gang tay, trông như một cái miệng đang há rộng cười chế nhạo. Cả hai hơi đờ người ra đứng nhìn miếng rách.
Mattia đợi Alice nói điều gì, tuyệt vọng và dỗi hờn chăng. Cậu cảm thấy phải xin lỗi, nhưng nói cho cùng thì chính cô ấy đã nằng nặc đòi diễn cái trò ngớ ngẩn này. Chính cô ấy tự chuốc lấy rắc rối.
Alice nhìn vết rách, chẳng tỏ vẻ gì.
Cuối cùng cô nói: "Ai thèm quan tâm. Cũng chẳng ai còn dùng tới nó nữa."
Với Mattia và Alice những năm trung học đã để lại một vết thương sâu hoắm khó mà khép miệng được. Những năm tháng nghẹt thở đó dần qua đi, Mattia từ chối thế giới, Alice cảm thấy bị thế giới chối từ, và rồi cả hai nhận ra cũng đều như nhau cả thôi. Chúng đã có một tình bạn không hoàn hảo, không cân xứng, tạo dựng nên bởi những lúc vắng mặt lâu dài và rất nhiều im lặng, một khoảng không trống vắng và sạch sẽ, nơi cả hai đều có thể quay trở về hít thở mỗi khi những bức tường ở trường trở nên quá chật hẹp không sao quên đi được cảm giác nghẹt thở.
Rồi cùng với thời gian, nỗi đau tuổi vị thành niên cũng được hàn gắn lại. Hai mép vết thương dần xích lại gần nhau hơn, từ từ chậm chạp đến khó nhận biết, nhưng dai dẳng không ngừng. Sau mỗi lần va chạm bị tổn thương, trầy xước, lớp vảy bị bong ra, nhưng sau đó bướng bỉnh quay trở lại tái tạo chính nó, sẫm màu hơn và dày dặn cứng cáp hơn. Cuối cùng thì một lớp da mới, nhẵn nhụi và dẻo dai sinh ra thay thế cho lớp da cũ mất đi. Từ màu đỏ, vết sẹo chuyển sang màu trắng, và cuối cùng hòa lẫn với tất cả những vết sẹo khác.
Giờ thì cả hai đang nằm dài trên giường của Alice. Em nằm một đầu, cậu ta xoay ngược nằm đầu kia. Mỗi người đều để chân một cách thiếu tự nhiên để không chạm vào bất cứ phần cơ thể nào của người bên cạnh. Alice nghĩ em có thể xoay người, chạm đầu ngón chân vào lưng Mattia và giả vờ không nhận thấy. Nhưng em chắc cậu ta sẽ dịch người lại, nên quyết định không để mình phải chịu sự thất vọng nho nhỏ đó.
Chẳng đứa nào có ý định bật nhạc lên. Chúng chẳng có ý định làm gì, nếu không phải cứ nằm ườn ra đấy mà đợi cho buổi chiều Chủ nhật tự trôi qua cho tới lúc phải làm gì đó cần thiết như ăn tối, đi ngủ, và rồi lại bắt đầu một tuần mới. Nắng vàng tháng Chín ùa vào qua cửa sổ mở toang, kéo theo sau tiếng ồn đứt đoạn của đường phố.
Alice đứng lên giường, nhún nhảy khiến tấm đệm lượn sóng dưới đầu của Mattia. Em chống hai tay vào mạng sườn, chăm chú nhìn cậu bạn, tóc xòa xuống dưới giấu đi vẻ mặt nghiêm nghị.
"Nằm yên nhé, cấm động đậy", em bảo.
Rồi em trèo qua người cậu, nhảy xuống giường, tiếp đất bằng cái chân lành lặn và kéo lê chân kia đi như thể một cái gì đó do nhầm lẫn mà dính vào em. Mattia tì cằm lên trước ngực để theo dõi mọi cử động của Alice trong phòng. Cậu thấy em mở một chiếc hộp hình lập phương đặt giữa bàn học mà lúc trước cậu không để ý tới.
Alice quay lại, nhắm một mắt, mắt kia ngắm sau một chiếc máy ảnh cũ. Mattia làm bộ muốn ngồi dậy.
"Nằm xuống", em ra lệnh. "Mình đã bảo cậu phải nằm yên kia mà."
Rồi em bấm máy. Chiếc Palaroid đẩy ra ngoài một tấm hình trắng và mỏng. Alice vẩy vẩy nó để màu hiện ra.
"Ở đâu ra cái máy ấy vậy?" Mattia hỏi.
"Trong nhà kho. Đồ của ba mình, mua từ bao giờ không biết, thế mà chưa bao giờ dùng."
Mattia ngồi dậy trên giường. Alice thả rơi tấm hình xuống dưới thảm và lại bấm thêm pô nữa.
"Thôi đi", cậu phản đối. "Trong ảnh trông mình ngố lắm."
"Trông cậu lúc nào chẳng ngố."
Em lại bấm tiếp.
"Mình nghĩ mình sẽ làm phó nháy. Ừ, mình quyết định rồi." Alice nói.
"Thế còn trường đại học?"
Alice nhún vai. "Chỉ có ba mới quan tâm tới nó thôi. Cho ông ấy đi mà học."
"Cậu định bỏ à?"
"Có lẽ."
"Cậu không thể một sáng tỉnh dậy, quyết định thích chụp ảnh và bỏ phí luôn một năm học hành được. Không thể thế được." Mattia trách.
"Ôi dào, quên mất là cậu cũng giống hệt ba", Alice mỉa mai nói. "Lúc nào cũng biết cần phải làm gì. Từ lúc lên năm cậu đã biết muốn học chuyên toán rồi. Cả hai đều chán phèo. Già cả và chán phèo."
Rồi em hướng ra cửa sổ, bấm bừa một pô. Em cũng thả rơi tấm hình này, cạnh hai tấm trước. Em nhảy lên, giẫm chúng như thể đang giẫm lên nho vậy.
Mattia nghĩ điều gì đó để nói chưa lại, nhưng chẳng nghĩ được gì. Cậu cúi xuống để lôi từ dưới bàn chân Alice tấm hình đầu tiên. Đường cẳng tay chắp lại sau đầu đang dần dần hiện ra trên nền màu trắng. Cậu tự hỏi phản ứng kỳ diệu nào đang xảy ra trên bề mặt bóng loáng này, và cậu định ngay khi về nhà sẽ kiểm tra trong bách khoa toàn thư.
"Mình muốn cho cậu xem cái này nữa." Alice nói.
Em vứt chiếc máy ảnh lên giường như một cô bé đã chán đồ chơi vì thấy có đồ mới hấp dẫn hơn, rồi ra khỏi phòng.
Em biến mất khoảng mười phút. Mattia đọc tiêu đề các cuốn sách xếp chéo trên giá sách treo trên bàn học. Vẫn là những cuốn cũ. Cậu ghép các chữ đầu các tiêu đề, nhưng chẳng tạo được bất cứ từ gì có nghĩa. Cậu nghĩ cậu sẽ thích nhận ra được một thứ tự logic trong dãy sắp xếp chúng theo màu gáy sách, ví dụ như bắt chước màu hàm phổ điện tử, từ màu đỏ sang màu tím, hoặc theo thứ tự cao dần của sách.
"Tà ta", giọng Alice làm cậu sao lãng đi.
Mattia quay lại và thấy Alice đứng trên ngưỡng cửa, tay bám vào khung cửa như sợ bị ngã. Em mặc bộ váy cô dâu chắc đã từng có màu trắng sáng, nhưng thời gian đã làm các đường viền chuyển sang màu vàng, giống như một căn bệnh dần dần tự ăn chính nó. Những năm tháng bị cất trong hộp khiến nó trở nên khô cứng. Vạt thân trên buông nhẹ trên bộ ngực phẳng của Alice. Cổ không khoét sâu, nhưng cũng đủ để thấy dây quai áo tuột xuống vài xăng ti mét dưới bờ vai. Trong tư thế này xương đòn của Alice lại càng nổi rõ hơn, phá vỡ đường mềm mại của cổ và tạo một hõm sâu, như đáy một cái hồ khô cạn. Mattia tự hỏi sẽ thế nào nếu nhắm mắt mà lướt đầu ngón tay vòng quanh hõm đó. Đường viền đăng ten dưới ống tay áo đã bị xơ ra, và đăng ten cánh tay trái bị gấp ngược lên. Đuôi váy dài còn ở ngoài hành lang nơi Mattia không nhìn thấy được. Chân Alice vẫn đi đôi dép trong nhà màu đỏ, thòi lòi ra khỏi chân váy rộng, tạo ra một sự lạc điệu kỳ cục.
"Này, cậu phải nói gì đi chứ", Alice nói mà không nhìn Mattia, tay vuốt lớp váy ngoài cùng. Chạm vào nó em thấy xoàng xĩnh và có cảm giác không thật.
"Của ai vậy?" Mattia hỏi.
"Của mình chứ còn gì nữa."
"Thôi nào."
"Thế theo cậu thì của ai được. Của mẹ mình đấy."
Mattia gật đầu, tưởng tượng bà Fernanda trong bộ váy này. Cậu nghĩ tới vẻ mặt duy nhất bà luôn dành cho cậu những lúc trước khi về nhà xuống phòng khách cậu gặp bà đang ngồi xem tivi. Đó là một vẻ mặt hiền dịu pha lẫn ái ngại thương cảm, giống như cái cách người ta hay nhìn những người ốm khi thăm họ trong bệnh viện. Thật là nực cười, bởi người bệnh chính là bà, một căn bệnh đang dần dần hủy hoại toàn bộ cơ thể bà.
"Đừng có đứng chết trân ở đó chứ. Chụp cho mình một pô đi."
Mattia nhặt chiếc Palaroid trên giường. Cậu xoay nó trong tay để xem cần phải bấm vào đâu. Alice đảo qua đảo lại trên ngưỡng cửa, như thể một cơn gió thoảng mà chỉ mình cô có thể cảm nhận được trong khi chuyển động. Thấy Mattia giơ máy ảnh lên, Alice thẳng lưng lại, vẻ mặt nghiêm nghị, hầu như khiêu khích.
"Được rồi", Mattia nói.
"Giờ chụp một cái cùng nhau."
Cậu lắc đầu.
"Thôi nào, đừng có chán phèo như mọi khi thế. Dù chỉ một lần mình cũng muốn nhìn thấy cậu trong bộ quần áo tử tế. Chứ không phải cái áo cũ mèm mặc cả tháng nay rồi đâu."
Mattia nhìn xuống. Cổ tay áo xanh của cậu bươm ra như bị nhạy cắn. Cậu có thói quen dứt dứt nó bằng móng ngón tay cái, để cho ngón tay có gì đó để làm và thôi không cào vào chỗ hõm giữa ngón trỏ và ngón giữa.
"Mà cậu cũng không muốn phá hỏng ngày cưới của mình, đúng không?" Alice bĩu môi nói thêm.
Em biết mình chỉ đang chơi đùa chút thôi. Đó chỉ là một trò nghịch ngợm để đánh lừa thời gian, một vở diễn, một chuyện ngốc nghếch như bao chuyện khác. Ấy thế mà khi mở tủ, chiếc gương phía sau cánh cửa tủ phản chiếu em trong bộ váy trắng và Mattia, sao em lại thấy hoang mang đến nghẹn thở.
"Ở đây chẳng có bộ cánh nào cả", em vội nói. "Lại đây với mình."
Mattia đành nhượng bộ đi theo Alice. Mỗi khi Alice làm như vậy cậu lại thấy như có kiến bò chân khiến cậu chỉ muốn đi khỏi chỗ đó. Có cái gì đó trong cách cô ấy làm, trong vẻ thúc giục khi cô bạn chiều theo từng trò nghịch ngợm đồng bóng trẻ con khiến cậu cảm thấy không thể chịu đựng được. Cậu cảm thấy như thể Alice, sau khi đã trói cậu vào một cái ghế, gọi cả chục người tới để khoe với họ về cậu như cái gì đó thuộc quyền sở hữu của cô, kiểu như một con vật nuôi buồn cười. Nhiều lần cậu giữ im lặng và để cho sự không chịu đựng nổi thể hiện qua cử chỉ, cho đến khi Alice mệt mỏi bởi sự thờ ơ lạnh nhạt của cậu và đành thôi, miệng nói: cậu lúc nào cũng làm cho mình cảm thấy như một con ngốc.
Mattia bước sau lớp váy của cô bạn cho tới tận phòng ba mẹ Alice. Cậu chưa vào trong đó bao giờ. Các bức mành đều đã được hạ thấp và ánh nắng chiếu vào thành từng dải song song cách đều gọn ghẽ khiến cậu tưởng như chúng được tô trên sàn nhà gỗ. Không khí dày đặc và nặng nề hơn so với phần còn lại của ngôi nhà. Kê sát tường là một chiếc giường đôi, cao hơn nhiều giường ba mẹ Mattia, thêm hai tủ đầu giường giống hệt nhau.
Alice mở tủ tường, tay lật lật mấy bộ vest của ba được treo cẩn thận, bộ nào cũng được bảo vệ trong lớp giấy bóng. Em lôi ra một bộ màu đen và tung ra giường.
"Cậu mặc nó vào đi", em ra lệnh cho Mattia.
"Cậu điên à? Ba cậu sẽ biết đấy."
"Ba chẳng biết gì cả."
Trong một phút chốc Alice lặng lại như thể đang suy nghĩ về chính những lời em vừa nói, hoặc đang nhìn cái gì đó xuyên qua bức tường quần áo đen.
"Giờ mình tìm cho cậu áo sơ mi và cà vạt nữa."
Mattia vẫn đứng nguyên tại chỗ, không chắc phải làm gì. Alice nhận thấy điều đó.
"Này, làm đi chứ. Cậu không xấu hổ khi thay đồ ở đây chứ hả?"
Nói vậy mà chính em lại thấy dạ dày mình quặn lên. Trong một giây em cảm thấy mình không trung thực chút nào. Những lời nói ấy như một sự cưỡng ép nhẹ nhàng.
Mattia khịt mũi. Rồi cậu ngồi lên giường và cởi dây giày ra.
Alice quay lưng lại, giả vờ chọn áo sơ mi mà thực ra em đã chọn trước rồi. Khi nghe thấy tiếng leng keng kim loại của thắt lưng em đếm đến ba rồi quay đầu lại. Mattia đang cởi quần jeans. Cậu mặc quần boxer màu xám mềm bên trong chứ không phải quần bó như em đã tưởng tượng.
Alice nghĩ em đã nhìn thấy cậu ta mặc quần cộc vài chục lần rồi, và chắc trong quần áo lót sẽ không thấy khác nhiều như thế này đâu. Thế mà em vẫn thấy run nhẹ dưới lớp váy trắng cô dâu. Cậu kéo áo xuống che rồi xỏ nhanh quần áo. Vải mềm và nhẹ, lướt trên lông chân tạo điện khiến chúng thẳng tưng như lông bọn mèo.
Alice lại gần đưa cậu chiếc áo sơ mi. Cậu cầm lấy mà chẳng ngước mắt lên. Cậu mệt mỏi và chán ngán đóng cái vai vô nghĩa này. Cậu ngượng phải trưng ra cánh tay khẳng khiu, lớp lông ít ỏi trên ngực và xung quanh rốn. Alice nghĩ giống như mọi khi cậu ta đang làm tất cả khiến cảnh tượng thêm ngại ngùng. Rồi em nghĩ với cậu ấy đương nhiên là lỗi tại em và em cảm thấy cổ họng thít lại. Dù không muốn nhưng em quay đi và để cho Mattia cởi áo phông ra mà em không nhìn.
"Giờ thì sao nữa?" Mattia gọi em.
Em quay lại, cảm thấy hụt hơi khi nhìn thấy bạn trong bộ quần áo của ba mình. Chiếc áo khoác hơi rộng, vai còn chưa căng hết, nhưng em không thể không nghĩ cậu ấy thật đẹp trai.
"Thiếu cà vạt", em nói sau khi ngừng một lát.
Mattia cầm lấy chiếc cà vạt màu boọc đô từ trên tay Alice và lướt ngón trỏ trên dải vải sáng. Một cái rùng mình từ cẳng tay chạy dọc xuống lưng. Cậu thấy lòng bàn tay mình khô như cát. Ngay lập tức cậu đưa tay lên miệng thổi, để làm ẩm tay mình bằng hơi thở. Cậu không thắng nổi ý muốn cắn cho ngón tay một cái và cố gắng không để Alice biết, nhưng dù sao cô ấy cũng nhận thấy rồi.
"Mình không biết phải thắt nút thế nào", cậu uể oải nói.
"Ừ, cậu đúng là vụng về thật đấy."
Thực ra thì Alice đá đoán trước điều đó rồi. Em nóng lòng đợi tới lúc có thể cho cậu ta thấy là em có khả năng. Ba đã dạy em từ khi em còn bé. Hàng sáng ba để cà vạt trên giường em rồi trước khi đi làm sẽ đảo qua phòng hỏi đã xong chưa. Ba sẽ cúi thấp đầu, chắp tay sau lưng như thể đang cúi mình trước một nữ hoàng. Em choàng cà vạt vào cổ ba và ông chỉnh lại nó một chút cho vừa vặn. "Hoàn hảo", cuối cùng ông nói. Một buổi sáng sau vụ tai nạn, ba của Alice vào phòng thấy cà vạt vẫn nguyên xi như lúc ông để nó lại. Từ đó ông tự thắt nút và cái nghi lễ nhỏ đó hoàn toàn biến mất cũng như rất nhiều điều khác nữa.
Alice thắt nút, các ngón tay khẳng khiu làm nhiều động tác hơn cần thiết. Mattia nhìn theo ngón tay em, thấy sao mà phức tạp quá. Cậu cứ để cho cô bạn chỉnh nút quanh cổ.
"Chà chà, trông khá chững chạc rồi đấy. Cậu có muốn soi gương không?"
Khng, Mattia nói. Cậu chỉ muốn ra khỏi đây, trong bộ quần áo bình thường của mình.
"Chụp ảnh", Alice vỗ tay một cái nói.
Mattia lại theo em về phòng. Em cầm máy ảnh lên.
"Không có chế độ chụp tự động", em nói. "Chúng ta phải tự chụp thi.
Em vòng tay ôm eo, kéo Mattia lại phía mình. Cậu ta cứng đơ lại, còn em thì bấm máy. Bức ảnh trôi ra ngoài trong tiếng rè rè.
Alice nằm vật xuống giường, y hệt như cô dâu mệt mỏi sau những nghi lễ dài dòng, tay vẩy vẩy tấm ảnh.
Cậu ta vẫn đứng nguyên chỗ đó, tâm trí hoàn toàn bị thu hút bởi bộ quần áo không phải của mình, bởi cảm giác được biến mất trong bộ cánh đó. Ánh đèn trong phòng thay đổi đột ngột. Từ màu vàng, chuyển sang một tông màu lam bởi tia nắng cuối cùng của mặt trời vừa tắt sau lưng tòa nhà đối diện.
"Giờ mình thay đồ ra được chưa?"
Mattia cố ý nói như vậy để cô bạn hiểu cậu đã chán cái trò chơi này rồi. Alice như đang chìm trong một suy nghĩ sâu xa nào đó. Em nhíu cong đôi lông mày lại.
"Còn nốt một điều nữa", Alice đứng dậy nói. "Chú rể bế cô dâu qua ngưỡng cửa."
"Là sao?"
"Cậu phải bế mình. Bế qua bên kia." Alice chỉ ra hành lang. "Sau đó cậu được tự do.
Mattia lắc đầu. Alice lại gần, lúc lắc cánh tay cậu như một đứa bé.
"Dũng cảm lên nào anh hùng của mình." Em trêu cậu bạn.
Mattia lại càng thuỗn vai xuống, cam chịu. Cậu cúi người xuống để nâng cô lên. Cậu chưa bế ai như vậy bao giờ. Cậu vòng một tay dưới đầu gối, tay kia dưới lưng bế Alice. Cậu không ngờ cô lại nhẹ đến thế.
Mattia loạng choạng bước về phía hành lang. Cậu cảm thấy được cả hơi thở quá gần của Alice xuyên qua lớp vải mỏng chiếc áo sơ mi, và đuôi váy quét dài trên sàn nhà. Khi họ đi qua cửa phòng, một tiếng xe toạc khô khốc kéo dài vang lên khiến cậu đứng chôn chân tại chỗ.
"Chết tiệt", cậu buột miệng.
Mattia thả Alice xuống. Cái váy đã bị mắc vào bản lề cánh cửa. Vết rách dài khoảng một gang tay, trông như một cái miệng đang há rộng cười chế nhạo. Cả hai hơi đờ người ra đứng nhìn miếng rách.
Mattia đợi Alice nói điều gì, tuyệt vọng và dỗi hờn chăng. Cậu cảm thấy phải xin lỗi, nhưng nói cho cùng thì chính cô ấy đã nằng nặc đòi diễn cái trò ngớ ngẩn này. Chính cô ấy tự chuốc lấy rắc rối.
Alice nhìn vết rách, chẳng tỏ vẻ gì.
Cuối cùng cô nói: "Ai thèm quan tâm. Cũng chẳng ai còn dùng tới nó nữa."