Chương : 48
Chúc mừng sinh nhật 70 tuổi của mẹ!
Mẹ đã làm được đến con số 7-0 và mẹ trông đẹp hơn bao giờ hết! Bọn con sẽ đưa mẹ ra khỏi bệnh viện nhanh hết sức có thể; trong lúc chờ đợi thì đây là ít nho để mẹ cảm thấy thật sự đang ốm nhé!
Yêu mẹ luôn luôn và mãi mãi, mẹ ơi.
Rosie
Chào Kev, chị Steph đây. Nhắn tin cho em vì không thể gọi điện được. Có lẽ em sẽ muốn đến Connemara bây giờ. Đến lúc rồi.
Chào con yêu, sẽ liên lạc với bố con sớm ngay khi có thẻ. Bố đã đặt cho con vé chuyến bay về nhà ngày mai.Mẹ bít báo hơi gấp nhưng bà ngoại hỏi con. Cậu Kev sẽ đón con ở sân bay và đưa con về. Hẹn gặp con ngày mai. Yêu con. Mẹ.
Dunne (tên con gái là O'Sullivan) (Connemara, Co.Galway và trước đây là Dundrum, Dublin 10) - Alice, vợ yêu của Dennis và mẹ kính yêu của Stephanie, Rosie và Kevin; sẽ được các cháu Katie, Jean-Louis và Sophia, con rể Pierre, anh trai Patrick và chị dâu Sandra luôn tưởng nhớ tới. Chuyển vào lúc 4 giờ 45 chiều ngày hôm qua từ nhà tang lễ Stafford về Nhà thờ Oughterard, Connemara. Chúc bà an nghỉ.
"Ar dheis lamh De go raibh a anam uasal".
ĐY LÀ BẢN DI CHÚC CUỐI CÙNG, ký ngày 10 tháng 9 năm 2000, của ALICE DUNNE ở Boynevyle House, Connemara, Co Galway.
HỦY BỎ tất cả các di chúc do Alice Dunne lập ra trươc đây. Nếu chồng tôi còn sống sau tôi đến 30 ngày, TÔI XIN ĐỂ LẠI toàn bộ tài sản của tôi cho ông và chỉ định ông là người thực hiện di chúc của tôi. Nếu chồng tôi không còn sống sau tôi 30 ngày thì những điều khoản sau đây sẽ được áp dụng:
1. TÔI CHỈ ĐỊNH Rosie Dunne (sau đây gọi là "Người Nhận Ủy Thác") là người thực hiện và là người được ủy thác và tôi chỉ định con tôi là người nhận ủy thác theo các Điều luật Xử lý Nhà đất, Điều luật Thảo Giấy Chuyển nhượng Tài sản và khoản 57 Điều luật Thừa kế.
2. TÔI ĐỂ LẠI cho Người Nhận Ủy Thác toàn bộ tài sản của tôi cùng tất cả quyền bán (với quyền được hoãn việc bán đó từng phần hay tất cả khi cần thiết) và theo đó giữ tất cả hay thực hiện bán theo những ủy thác sau...
Bạn nhận được một tin nhắn từ: STEPH.
Steph: Em gái bé bỏng của chị thế nào rồi?
Rosie: Ôi chào chị Steph. Em không biết nữa. Những ngày này có một sự yên lặng kinh khủng trong thế giới của em. Em thấy mình bật ti vi và radio lên chỉ để cho âm thanh làm khuất lấp nó. Katie phải quay lại làm việc; mọi người đã ngừng gọi điện để chia buồn. Bây giờ mọi thứ đã dịu lại và em được tĩnh lại với sự yên lặng này đây. Em không biết nên làm gì với mình vào những ngày được nghỉ. Em đã quen với việc nhảy lên xe buýt và đi đến chỗ mẹ rồi. Bây giờ cuộc sống dường như rất lạ. Kể cả hồi trước, khi mẹ nằm trên giường trông thật mềm yếu thì mẹ vẫn có thể làm em cảm thấy an toàn. Các bà mẹ thường thế, đúng không? Chính sự có mặt của họ đã làm được vậy rồi. Và thậm chí nếu có đúng là em đã chăm sóc mẹ vào những ngày cuối cùng đi chăng nữa thì thực ra vẫn là mẹ chăm sóc em. Em nhớ mẹ.
Steph: Chị cũng thế, ngay cả trong những thời khắc lạ lùng nhất. Chỉ khi nào quay về với những vòng quay thường trực của cuộc sống thì ta mới thật sự cảm thấy điều đó. Chị vẫn phải thường xuyên tự nhắc nhở mình rằng điện thoại có reo cũng không phải là mẹ đâu. Hay khi chị có được một khoảnh khắc rảnh rỗi trong ngày, chị nhấc ống nghe lên để gọi điện cho mẹ và rồi nhớ ra rằng mẹ không còn ở đó để nghe điện. Thật là một cảm giác kỳ lạ.
Rosie: Kevin vẫn còn rất cáu bẳn với em. Thật điên tiết.
Steph: Lờ Kevin đi; nó lúc nào chả cáu bẳn với toàn thế giới.
Rosie: Nhưng có thể nó đúng, chị Steph ạ. Mẹ đã đặt em vào một tình huống khó xử khi để lại cho em căn nhà. Có lẽ em nên bán nó đi và chia số tiền ra làm ba phần. Như thế công bằng hơn.
Steph: Rosie Dunne, em sẽ không bán ngôi nhà đó vì chị và Kev. Mẹ để ngôi nhà lại cho em là có lý do. Kev và chị cả hai đều an toàn về mặt tài chính - bọn chị đều có nhà rồi. Thật sự bọn chị không cần ngôi nhà ở Connemara. Mẹ biết thế nên mẹ đã để lại ngôi nhà cho em. Em làm việc chăm chỉ hơn cả hai bọn chị cộng lại và em vẫn chưa ra khỏi căn hộ đó. Thật ra chị chưa kể cho em nghe, nhưng mẹ đã thảo luận việc này với chị trước đây và chị đồng ý với mẹ. Đây là cách duy nhất. Đừng có nghe Kevin nói.
Rosie: Em không biết nữa, chị Steph; em không hoàn toàn thoải mái với việc này...
Steph: Rosie, hãy tin chị, nếu chị cần tiền đến thế chị sẽ cho em biết và chúng ta có thể xem nên làm gì đó. Nhưng chị không cần tiền. Kevin cũng thế. Không phải là bọn chị bị lãng quên trong di chúc đâu. Thực sự là bọn chị ổn. Ngôi nhà ở Connemara thuộc về em. Em muốn làm gì với nó cũng được.
Rosie: Cảm ơn chị Steph.
Steph: Không có gì. Vậy thì em sẽ làm gì một mình ở đó hả Rosie? Chị ghét phải thấy em cứ một mình mãi. Em có muốn đến đây chơi một thời gian không?
Rosie: Không, cảm ơn chị Steph. Thật sự em phải làm việc. Em sẽ tự ném mình vào công việc này và biến nó thành khách sạn tuyệt vời nhất thế giới.
Khách sạn Grand Tower
Đường Tower
Dublin 1
Thưa Ông Cronin Ui Cheallaigh,
Sau chuyến thăm của chúng tôi đến Khách sạn Grand Tower, chúng tôi, Phòng Công trình Công cộng gửi cho ông một điện khẩn về việc tồn tại những ảnh hưởng độc hại cận kề với cuộc sống, sức khỏe và sự an toàn của những người sống trong khách sạn.
Sau chuyến thăm tuần trước, Phòng Thanh tra các Tòa nhà đã liệt kê một danh sách hơn 100 sự vi phạm luật định trong đó có việc nhiều các thiết bị phát hiện khói, sự hư hỏng của hệ thống nước và việc chiếu sáng không đúng quy định.
Các phòng tắm được ghi nhận là không vệ sinh và trong chuyến thăm, chúng tôi cũng thấy chuột trong nhà bếp.
Theo hồ sơ của chúng tôi ông đã nhận được nhiều cảnh báo trong những năm qua yêu cầu cải thiện việc bảo dưỡng tòa nhà và ông đã được tư vấn những cải thiện cần thiết để đảm bảo cho tòa nhà có thể giữ vai trò là một khách sạn. Những cảnh báo này đã bị bỏ qua và chúng tôi không còn lựa chọn nào khác là đóng cửa khách sạn của ông.
Việc kinh doanh ở tầng dưới cùng có thể tiếp tục.
Xin vui lòng liên hệ với các văn phòng của chúng tôi ngay khi ông nhận được thư này. Các chi tiết về Điều khoản Sức khỏe và An toàn được kèm theo đây.
Trân trọng,
Adam Delaney
Phòng Công trình Công cộng.
Từ Katie
Gửi Mẹ
Tiêu đề Công việc của mẹ
Con rất tiếc khi nghe tin mẹ mất việc. Con bít mẹ ghét công việc ấy, nhưng chẳng thích thú gì khi ta phải đi mà đó không phải là quyết định của chính ta. Con không thể nào gọi điện cho mẹ được - hoặc là mẹ nói chuyện điện thoại cả ngày, hoặc họ đã cắt điện thoại rồi. Dù thế nào thì con nghĩ con cũng nên email cho mẹ. Con hoàn toàn quên mất không kể cho mẹ nghe là khi bọn con quay lại Dublin sau đám tang, cái ông-có-tên-là-gì-đó đã đi vòng quanh căn hộ tìm gặp mẹ.
Con không muốn gọi điện vì mẹ đã quá đau buồn về chuyện xảy ra rồi, thế nên con chỉ gửi tin nhắn thôi. Ông ấy để lại một bưu phẩm được chuyển đến nhà ông ấy cho mẹ và nói rằng ông ấy hy vọng bây giờ nó có thể giúp mẹ chút gì đó khi cả ông và bà ngoại đều đã mất. Ông ấy nói ông ấy hiểu mẹ cảm thấy thế nào vì mẹ ông ấy qua đời năm ngoái và ông ấy không muốn là nguyên nhân của sự cô đơn của mẹ.
Ông ấy có vẻ rất chân thành, nhưng ai mà có thể nói chuyện với ông ấy được? Thật lạ khi gặp lại ông ấy sau bao nhiêu năm. Ông ấy thật sự đã già rồi. Dù sao con cũng hy vọng cái thứ trong bưu kiện, dù là gì đi nữa, không quá quan trọng, nhưng thôi mẹ cứ cho con bít nó là gì nhé. Con để cả hai cái phong bì ở ngăn kéo cuối cùng trong tủ ở phòng khách nhé.
Bác sĩ Reginald & Miranda Williams
Xin mời Rosie Dunne tới chung vui cùng gia đình
tại lễ cưới con gái yêu của chúng tôi
Bethany
với
Bác sĩ Alex Stewart
tại
Nhà thờ Memorial của Đại học Havard
vào lúc 2 giờ chiều ngày 28 tháng Mười hai
và dự bữa cơm thân mật tại
Khách sạn Boston Harbor
Rosie ơi,
Ngày mai tớ sẽ về Boston nhưng trước khi đi tớ muốn viết bức thư này cho cậu. Tất cả những ý nghĩ và cảm giác dần lớn lên trong tớ cuối cùng cũng trào ra khỏi ngòi bút này và tớ để lại bức thư cho cậu dể cậu không cảm thấy rằng tớ đặt cậu dưới bất cứ sức ép nào. Tớ hiểu rằng cậu sẽ cần có thời gian để cố gắng quyết định về điều tớ sắp sửa nói đây.
Tớ bít điều gì đang diễn ra, Rosie. Cậu là bạn thân nhất của tớ và tớ có thể thấy nỗi buồn trong mắt cậu. Tớ bít Greg không đi làm vắng vào cuối tuần. Cậu không bao giờ có thể nói dối với tớ được đâu; lúc nào cậu cũng nói dối kém kinh khủng. Mắt cậu đã phản bội lại cậu hết lần này đến lần khác. Đừng có giả vờ rằng mọi việc đều hoàn hảo vì tớ có thể thấy không phải như thế. Tớ thấy Greg là một người đàn ông ích kỷ không hề biết rằng anh ta may mắn đến thế nào và điều đó khiến tớ phát ốm lên được.
Anh ta là người đàn ông may mắn nhất thế giới vì đã có cậu, Rosie, nhưng anh ta không xứng đáng với cậu và cậu xứng đáng được những gì tốt hơn nhiều. Cậu xứng đáng với một người yêu cậu với mỗi nhịp đập trái tim, người luôn nghĩ về cậu, người mà mỗi phút trong mỗi ngày đều tự hỏi cậu đang làm gì, cậu đang ở đâu, cậu đang ở bên ai và cậu có ổn không. Cậu cần một người có thể giúp cậu vươn tới những giấc mơ của mình và có thể bảo vệ cậu khỏi những nỗi sợ của cậu. Cậu cần ai đó đối xử với cậu với sự kính trọng, yêu mỗi phần con người cậu, nhất là những thiếu sót của cậu. Cậu cần phải ở bên một ai đó có thể làm cho cậu hạnh phúc, thật sự hạnh phúc, hạnh phúc đến nhảy múa trên không được ấy. Ai đó lẽ ra đã phải nắm lấy cơ hội ở bên cậu nhiều năm trước chứ không phải sợ hãi e ngại phải thử.
Tớ không còn sợ nữa, Rosie. Tớ không sợ phải thử. Tớ bít cảm giác của tớ hôm đám cưới cậu là gì - đó là ghen tuông. Trái tim tớ tan nát khi nhìn thấy người phụ nữ tớ yêu quay khỏi tớ để đi dọc theo lối giữa hai hàng ghế với một người đàn ông khác, một người cô ấy dự định sống cùng trong suốt cả phần đời còn lại. Đấy như một án chung thân với tớ, bao nhiêu năm dài phía trước tớ sẽ không thể nói cho cậu biết tớ cảm thấy gì hay ôm cậu theo cách tớ muốn.
Đã hai lần chúng ta đứng bên nhau dưới bàn thờ, Rosie. Hai lần. Và hai lần chúng ta đã nhầm. Tớ cần cậu có mặt ở đó vào ngày cưới của tớ nhưng tớ quá ngu ngốc và không thấy được rằng tớ cần cậu để là lý do cho ngày cưới của tớ.
Lẽ ra tớ không bao giờ nên để đôi môi của cậu rời khỏi môi tớ hồi ở Boston bao nhiêu năm trước ấy. Lẽ ra tớ không bao giờ được kéo môi mình ra. Lẽ ra tớ không bao giờ được hoảng sợ. lẽ ra tớ đã không phí hoài bao nhiêu năm không có cậu. Hãy cho tớ một cơ hội để nói điều đó với cậu. Tớ yêu cậu, Rosie, và tớ muốn ở bên cậu và Katie và Josh. Luôn luôn.
Hãy nghĩ về điều đó. Đừng phí thời gian với Greg. Đây là cơ hội của chúng ta. Đừng e ngại nữa và hãy nắm lấy cơ hội này. Tớ hứa sẽ làm cho cậu hạnh phúc.
Gửi đến cậu tất cả tình yêu của tớ.
Alex.
Mẹ đã làm được đến con số 7-0 và mẹ trông đẹp hơn bao giờ hết! Bọn con sẽ đưa mẹ ra khỏi bệnh viện nhanh hết sức có thể; trong lúc chờ đợi thì đây là ít nho để mẹ cảm thấy thật sự đang ốm nhé!
Yêu mẹ luôn luôn và mãi mãi, mẹ ơi.
Rosie
Chào Kev, chị Steph đây. Nhắn tin cho em vì không thể gọi điện được. Có lẽ em sẽ muốn đến Connemara bây giờ. Đến lúc rồi.
Chào con yêu, sẽ liên lạc với bố con sớm ngay khi có thẻ. Bố đã đặt cho con vé chuyến bay về nhà ngày mai.Mẹ bít báo hơi gấp nhưng bà ngoại hỏi con. Cậu Kev sẽ đón con ở sân bay và đưa con về. Hẹn gặp con ngày mai. Yêu con. Mẹ.
Dunne (tên con gái là O'Sullivan) (Connemara, Co.Galway và trước đây là Dundrum, Dublin 10) - Alice, vợ yêu của Dennis và mẹ kính yêu của Stephanie, Rosie và Kevin; sẽ được các cháu Katie, Jean-Louis và Sophia, con rể Pierre, anh trai Patrick và chị dâu Sandra luôn tưởng nhớ tới. Chuyển vào lúc 4 giờ 45 chiều ngày hôm qua từ nhà tang lễ Stafford về Nhà thờ Oughterard, Connemara. Chúc bà an nghỉ.
"Ar dheis lamh De go raibh a anam uasal".
ĐY LÀ BẢN DI CHÚC CUỐI CÙNG, ký ngày 10 tháng 9 năm 2000, của ALICE DUNNE ở Boynevyle House, Connemara, Co Galway.
HỦY BỎ tất cả các di chúc do Alice Dunne lập ra trươc đây. Nếu chồng tôi còn sống sau tôi đến 30 ngày, TÔI XIN ĐỂ LẠI toàn bộ tài sản của tôi cho ông và chỉ định ông là người thực hiện di chúc của tôi. Nếu chồng tôi không còn sống sau tôi 30 ngày thì những điều khoản sau đây sẽ được áp dụng:
1. TÔI CHỈ ĐỊNH Rosie Dunne (sau đây gọi là "Người Nhận Ủy Thác") là người thực hiện và là người được ủy thác và tôi chỉ định con tôi là người nhận ủy thác theo các Điều luật Xử lý Nhà đất, Điều luật Thảo Giấy Chuyển nhượng Tài sản và khoản 57 Điều luật Thừa kế.
2. TÔI ĐỂ LẠI cho Người Nhận Ủy Thác toàn bộ tài sản của tôi cùng tất cả quyền bán (với quyền được hoãn việc bán đó từng phần hay tất cả khi cần thiết) và theo đó giữ tất cả hay thực hiện bán theo những ủy thác sau...
Bạn nhận được một tin nhắn từ: STEPH.
Steph: Em gái bé bỏng của chị thế nào rồi?
Rosie: Ôi chào chị Steph. Em không biết nữa. Những ngày này có một sự yên lặng kinh khủng trong thế giới của em. Em thấy mình bật ti vi và radio lên chỉ để cho âm thanh làm khuất lấp nó. Katie phải quay lại làm việc; mọi người đã ngừng gọi điện để chia buồn. Bây giờ mọi thứ đã dịu lại và em được tĩnh lại với sự yên lặng này đây. Em không biết nên làm gì với mình vào những ngày được nghỉ. Em đã quen với việc nhảy lên xe buýt và đi đến chỗ mẹ rồi. Bây giờ cuộc sống dường như rất lạ. Kể cả hồi trước, khi mẹ nằm trên giường trông thật mềm yếu thì mẹ vẫn có thể làm em cảm thấy an toàn. Các bà mẹ thường thế, đúng không? Chính sự có mặt của họ đã làm được vậy rồi. Và thậm chí nếu có đúng là em đã chăm sóc mẹ vào những ngày cuối cùng đi chăng nữa thì thực ra vẫn là mẹ chăm sóc em. Em nhớ mẹ.
Steph: Chị cũng thế, ngay cả trong những thời khắc lạ lùng nhất. Chỉ khi nào quay về với những vòng quay thường trực của cuộc sống thì ta mới thật sự cảm thấy điều đó. Chị vẫn phải thường xuyên tự nhắc nhở mình rằng điện thoại có reo cũng không phải là mẹ đâu. Hay khi chị có được một khoảnh khắc rảnh rỗi trong ngày, chị nhấc ống nghe lên để gọi điện cho mẹ và rồi nhớ ra rằng mẹ không còn ở đó để nghe điện. Thật là một cảm giác kỳ lạ.
Rosie: Kevin vẫn còn rất cáu bẳn với em. Thật điên tiết.
Steph: Lờ Kevin đi; nó lúc nào chả cáu bẳn với toàn thế giới.
Rosie: Nhưng có thể nó đúng, chị Steph ạ. Mẹ đã đặt em vào một tình huống khó xử khi để lại cho em căn nhà. Có lẽ em nên bán nó đi và chia số tiền ra làm ba phần. Như thế công bằng hơn.
Steph: Rosie Dunne, em sẽ không bán ngôi nhà đó vì chị và Kev. Mẹ để ngôi nhà lại cho em là có lý do. Kev và chị cả hai đều an toàn về mặt tài chính - bọn chị đều có nhà rồi. Thật sự bọn chị không cần ngôi nhà ở Connemara. Mẹ biết thế nên mẹ đã để lại ngôi nhà cho em. Em làm việc chăm chỉ hơn cả hai bọn chị cộng lại và em vẫn chưa ra khỏi căn hộ đó. Thật ra chị chưa kể cho em nghe, nhưng mẹ đã thảo luận việc này với chị trước đây và chị đồng ý với mẹ. Đây là cách duy nhất. Đừng có nghe Kevin nói.
Rosie: Em không biết nữa, chị Steph; em không hoàn toàn thoải mái với việc này...
Steph: Rosie, hãy tin chị, nếu chị cần tiền đến thế chị sẽ cho em biết và chúng ta có thể xem nên làm gì đó. Nhưng chị không cần tiền. Kevin cũng thế. Không phải là bọn chị bị lãng quên trong di chúc đâu. Thực sự là bọn chị ổn. Ngôi nhà ở Connemara thuộc về em. Em muốn làm gì với nó cũng được.
Rosie: Cảm ơn chị Steph.
Steph: Không có gì. Vậy thì em sẽ làm gì một mình ở đó hả Rosie? Chị ghét phải thấy em cứ một mình mãi. Em có muốn đến đây chơi một thời gian không?
Rosie: Không, cảm ơn chị Steph. Thật sự em phải làm việc. Em sẽ tự ném mình vào công việc này và biến nó thành khách sạn tuyệt vời nhất thế giới.
Khách sạn Grand Tower
Đường Tower
Dublin 1
Thưa Ông Cronin Ui Cheallaigh,
Sau chuyến thăm của chúng tôi đến Khách sạn Grand Tower, chúng tôi, Phòng Công trình Công cộng gửi cho ông một điện khẩn về việc tồn tại những ảnh hưởng độc hại cận kề với cuộc sống, sức khỏe và sự an toàn của những người sống trong khách sạn.
Sau chuyến thăm tuần trước, Phòng Thanh tra các Tòa nhà đã liệt kê một danh sách hơn 100 sự vi phạm luật định trong đó có việc nhiều các thiết bị phát hiện khói, sự hư hỏng của hệ thống nước và việc chiếu sáng không đúng quy định.
Các phòng tắm được ghi nhận là không vệ sinh và trong chuyến thăm, chúng tôi cũng thấy chuột trong nhà bếp.
Theo hồ sơ của chúng tôi ông đã nhận được nhiều cảnh báo trong những năm qua yêu cầu cải thiện việc bảo dưỡng tòa nhà và ông đã được tư vấn những cải thiện cần thiết để đảm bảo cho tòa nhà có thể giữ vai trò là một khách sạn. Những cảnh báo này đã bị bỏ qua và chúng tôi không còn lựa chọn nào khác là đóng cửa khách sạn của ông.
Việc kinh doanh ở tầng dưới cùng có thể tiếp tục.
Xin vui lòng liên hệ với các văn phòng của chúng tôi ngay khi ông nhận được thư này. Các chi tiết về Điều khoản Sức khỏe và An toàn được kèm theo đây.
Trân trọng,
Adam Delaney
Phòng Công trình Công cộng.
Từ Katie
Gửi Mẹ
Tiêu đề Công việc của mẹ
Con rất tiếc khi nghe tin mẹ mất việc. Con bít mẹ ghét công việc ấy, nhưng chẳng thích thú gì khi ta phải đi mà đó không phải là quyết định của chính ta. Con không thể nào gọi điện cho mẹ được - hoặc là mẹ nói chuyện điện thoại cả ngày, hoặc họ đã cắt điện thoại rồi. Dù thế nào thì con nghĩ con cũng nên email cho mẹ. Con hoàn toàn quên mất không kể cho mẹ nghe là khi bọn con quay lại Dublin sau đám tang, cái ông-có-tên-là-gì-đó đã đi vòng quanh căn hộ tìm gặp mẹ.
Con không muốn gọi điện vì mẹ đã quá đau buồn về chuyện xảy ra rồi, thế nên con chỉ gửi tin nhắn thôi. Ông ấy để lại một bưu phẩm được chuyển đến nhà ông ấy cho mẹ và nói rằng ông ấy hy vọng bây giờ nó có thể giúp mẹ chút gì đó khi cả ông và bà ngoại đều đã mất. Ông ấy nói ông ấy hiểu mẹ cảm thấy thế nào vì mẹ ông ấy qua đời năm ngoái và ông ấy không muốn là nguyên nhân của sự cô đơn của mẹ.
Ông ấy có vẻ rất chân thành, nhưng ai mà có thể nói chuyện với ông ấy được? Thật lạ khi gặp lại ông ấy sau bao nhiêu năm. Ông ấy thật sự đã già rồi. Dù sao con cũng hy vọng cái thứ trong bưu kiện, dù là gì đi nữa, không quá quan trọng, nhưng thôi mẹ cứ cho con bít nó là gì nhé. Con để cả hai cái phong bì ở ngăn kéo cuối cùng trong tủ ở phòng khách nhé.
Bác sĩ Reginald & Miranda Williams
Xin mời Rosie Dunne tới chung vui cùng gia đình
tại lễ cưới con gái yêu của chúng tôi
Bethany
với
Bác sĩ Alex Stewart
tại
Nhà thờ Memorial của Đại học Havard
vào lúc 2 giờ chiều ngày 28 tháng Mười hai
và dự bữa cơm thân mật tại
Khách sạn Boston Harbor
Rosie ơi,
Ngày mai tớ sẽ về Boston nhưng trước khi đi tớ muốn viết bức thư này cho cậu. Tất cả những ý nghĩ và cảm giác dần lớn lên trong tớ cuối cùng cũng trào ra khỏi ngòi bút này và tớ để lại bức thư cho cậu dể cậu không cảm thấy rằng tớ đặt cậu dưới bất cứ sức ép nào. Tớ hiểu rằng cậu sẽ cần có thời gian để cố gắng quyết định về điều tớ sắp sửa nói đây.
Tớ bít điều gì đang diễn ra, Rosie. Cậu là bạn thân nhất của tớ và tớ có thể thấy nỗi buồn trong mắt cậu. Tớ bít Greg không đi làm vắng vào cuối tuần. Cậu không bao giờ có thể nói dối với tớ được đâu; lúc nào cậu cũng nói dối kém kinh khủng. Mắt cậu đã phản bội lại cậu hết lần này đến lần khác. Đừng có giả vờ rằng mọi việc đều hoàn hảo vì tớ có thể thấy không phải như thế. Tớ thấy Greg là một người đàn ông ích kỷ không hề biết rằng anh ta may mắn đến thế nào và điều đó khiến tớ phát ốm lên được.
Anh ta là người đàn ông may mắn nhất thế giới vì đã có cậu, Rosie, nhưng anh ta không xứng đáng với cậu và cậu xứng đáng được những gì tốt hơn nhiều. Cậu xứng đáng với một người yêu cậu với mỗi nhịp đập trái tim, người luôn nghĩ về cậu, người mà mỗi phút trong mỗi ngày đều tự hỏi cậu đang làm gì, cậu đang ở đâu, cậu đang ở bên ai và cậu có ổn không. Cậu cần một người có thể giúp cậu vươn tới những giấc mơ của mình và có thể bảo vệ cậu khỏi những nỗi sợ của cậu. Cậu cần ai đó đối xử với cậu với sự kính trọng, yêu mỗi phần con người cậu, nhất là những thiếu sót của cậu. Cậu cần phải ở bên một ai đó có thể làm cho cậu hạnh phúc, thật sự hạnh phúc, hạnh phúc đến nhảy múa trên không được ấy. Ai đó lẽ ra đã phải nắm lấy cơ hội ở bên cậu nhiều năm trước chứ không phải sợ hãi e ngại phải thử.
Tớ không còn sợ nữa, Rosie. Tớ không sợ phải thử. Tớ bít cảm giác của tớ hôm đám cưới cậu là gì - đó là ghen tuông. Trái tim tớ tan nát khi nhìn thấy người phụ nữ tớ yêu quay khỏi tớ để đi dọc theo lối giữa hai hàng ghế với một người đàn ông khác, một người cô ấy dự định sống cùng trong suốt cả phần đời còn lại. Đấy như một án chung thân với tớ, bao nhiêu năm dài phía trước tớ sẽ không thể nói cho cậu biết tớ cảm thấy gì hay ôm cậu theo cách tớ muốn.
Đã hai lần chúng ta đứng bên nhau dưới bàn thờ, Rosie. Hai lần. Và hai lần chúng ta đã nhầm. Tớ cần cậu có mặt ở đó vào ngày cưới của tớ nhưng tớ quá ngu ngốc và không thấy được rằng tớ cần cậu để là lý do cho ngày cưới của tớ.
Lẽ ra tớ không bao giờ nên để đôi môi của cậu rời khỏi môi tớ hồi ở Boston bao nhiêu năm trước ấy. Lẽ ra tớ không bao giờ được kéo môi mình ra. Lẽ ra tớ không bao giờ được hoảng sợ. lẽ ra tớ đã không phí hoài bao nhiêu năm không có cậu. Hãy cho tớ một cơ hội để nói điều đó với cậu. Tớ yêu cậu, Rosie, và tớ muốn ở bên cậu và Katie và Josh. Luôn luôn.
Hãy nghĩ về điều đó. Đừng phí thời gian với Greg. Đây là cơ hội của chúng ta. Đừng e ngại nữa và hãy nắm lấy cơ hội này. Tớ hứa sẽ làm cho cậu hạnh phúc.
Gửi đến cậu tất cả tình yêu của tớ.
Alex.