Chương 1
– Con An, bố mày g.i.ết người, bị công an người ta kéo đến gô cổ đi rồi! Chị mày mua chịu thịt nhà tao cả tuần nay chưa trả, mày về kêu chị mày trả cho tao rồi tính gì thì tính chứ đừng có mà viện cớ ăn quỵt!
Con búp bê nhựa bù xù trên tay đứa con gái sáu tuổi nhỏ bé là tôi lúc ấy rơi thẳng xuống nền nhà. Tôi ngỡ ngàng run rẩy, hai mắt tròn xoe hướng về mẹ của đứa bạn gái hàng xóm đang chơi với tôi. Bắt gặp đôi mắt lạnh băng sợ hãi của bà ta, bất giác cơ thể tôi cũng run lên. Tôi lập tức giật tay bà Hoan bán thịt chạy thẳng về nhà, nước mắt cũng tuôn ướt khuôn mặt lem luốc.
Dừng chân ở bậu cửa ngôi nhà cấp bốn tan hoang chẳng có gì đáng giá, tôi quệt tay lau nước mắt. Chị Yến tôi ngồi trên chiếc giường gỗ ọp ẹp, hai mắt thẫn thờ nhìn ra ngoài. Thấy tôi, đôi đồng tử chị sững lại, chị gạt vội dòng nước mắt trên má đứng dậy. Kéo tay tôi lại, chị ngồi xổm lau nước mắt cho tôi. Tôi khóc nấc lên:
– Chị… bà Hoan nói… bố… huhuhu…
– Cún ngoan đừng khóc, bố đi rồi bố lại về thôi.
Chị Yến mím môi, đôi mắt nai long lanh nước. Chị ôm tôi vào lòng vỗ về, cơ thể mảnh mai của chị rung lên. Tôi vẫn nhớ hôm kia tôi nhìn xiên thịt nướng trên tay thằng Dũng con trai cậu tôi, thèm thuồng nuốt ực nước miếng, chị biết nên mua chịu thịt của bà Hoan nướng cho tôi, còn hứa với bà ta bao giờ bố tôi đi rừng về sẽ trả tiền.
Ngày ấy chị tôi mới mười sáu, lứa tuổi đẹp nhất của người con gái. Chị vừa xinh đẹp lại vừa học giỏi, chịu thương chịu khó, là niềm tự hào của bố mẹ tôi. Chị còn như người mẹ thứ hai chăm sóc cho tôi từ tấm bé bởi mẹ tôi yểu mệnh qua đời lúc tôi mới lên hai. Bình thường bố tôi lên rừng khai thác gỗ, một tuần ông về một lần, nhà cửa với hai đứa con gái bố tôi nhờ cậu tôi ở cạnh trông giúp. Cậu mợ tôi có của, bề ngoài xởi lởi nhưng sau lưng lại khó chịu với chúng tôi. Lần này bố tôi đi hơn nửa tháng không về… Chiều nay bố tôi về, cả người phờ phạc, râu ria xồm xoàm, nằm chưa vào giấc bất ngờ bị công an đến lôi đi.
Đến khi nhà cửa của chúng tôi được cậu mợ tôi rao bán giúp để đền cho nhà người ta, cả một mạng người, có bán được nhà thì vẫn còn thiếu tiền, tôi vẫn cứ ngây ngô nằm trong lòng chị tôi. Làng xã nơi miền núi xôn xao, câu chuyện bố tôi tham ác g.i.ết chủ gỗ cướp ba mươi triệu bạc đọng trên môi người dân ở đây suốt một thời gian dài.
Trong giấc ngủ mơ màng gối đầu lên đùi chị, tôi nghe được câu chuyện của chị với bà Mai, người đàn bà ăn diện có tiếng ở làng. Bà ta hay đi lại, có nhiều mối quan hệ ở thành phố.
Bà Mai nhẹ giọng khuyên nhủ chị:
– Chị em mày giờ ở đây thì cũng khó mà yên được với miệng đời, cậu mợ mày cũng chẳng cưu mang được, ảnh hưởng đến hai đứa con nhà nó. Cái An còn nhỏ, tương lai con bé sẽ thế nào? Có người người ta muốn cho chị em mày một cuộc sống giàu sang, vứt bỏ hết quá khứ nhơ nhuốc này đi, mày còn lưỡng lự gì nữa? Ra thành phố, người ta làm lại hết giấy tờ cho cái An, cho nó đi học đàng hoàng. Còn mày… làm vợ người ta rồi thì chắc cũng chẳng cần mấy cái giấy tờ gì nữa, đẻ được đứa con cho người ta là yên chuyện.
Chị Yến lặng thinh, vén lọn tóc xòa trên mi tôi sang mang tai. Nuốt một ngụm nước bọt, chị nghèn nghẹn gật đầu, giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống môi tôi mặn đắng. Bà Mai mím môi cười đắc ý, hài lòng nguây nguẩy ra về.
Sáng hôm sau, còn ngái ngủ tôi bỗng nghe có tiếng thanh niên quen quen phía sau cánh cửa sổ gỗ bên hông nhà. Tôi nhận ra là giọng anh Tùng.
Anh Tùng hơn chị Yến một tuổi, ở cùng thôn với nhà tôi. Anh Tùng cao lớn, đẹp trai, khỏe mạnh lại giỏi giang, bao nhiêu chị gái trong làng để ý. Nhà anh ấy chỉ có một mẹ một con, nghèo chẳng kém gì nhà tôi, anh lại chịu tiếng con hoang. Khi trước bố tôi cấm chị Yến qua lại với anh nhưng anh chị vẫn lén lút gặp gỡ.
Âm giọng gấp gáp có chút run rẩy nhưng chứa đầy quyết tâm của anh Tùng vang lên:
– Yến, anh đưa hai chị em em đi trốn! Nhà cửa bán hết rồi còn không đủ thì tiền đâu mà trả? Ra thành phố, anh đi làm nuôi em, nuôi em gái em, nghe anh đi Yến!
Tôi khẽ khàng ngồi dậy, nhìn qua khe cửa thấy chị tôi đứng đối diện anh. Chị yên lặng không nói, mi mắt chị cụp xuống, hai tay nắm chặt gấu áo. Bất chợt, anh vươn tay ôm siết chị vào lòng, đôi mắt anh ầng ậng nước, cả khuôn mặt đỏ bừng trong uất hận. Chị vội đẩy anh ra, tôi cũng nằm trở lại giả bộ ngủ. Đến khi chị vào nhà, hai má chị vẫn còn đỏ bừng bừng nhưng nước mắt chị cứ thi nhau chảy. Cắn chặt răng vào môi, chị ngồi thụp xuống nền nhà mà khóc, khóc trong câm lặng sợ làm tôi thức giấc. Chưa bao giờ tôi thấy chị khóc nhiều như thế. Trái tim bé nhỏ của tôi chỉ biết nhói lên mà chẳng thể hiểu tại sao.
Con búp bê nhựa bù xù trên tay đứa con gái sáu tuổi nhỏ bé là tôi lúc ấy rơi thẳng xuống nền nhà. Tôi ngỡ ngàng run rẩy, hai mắt tròn xoe hướng về mẹ của đứa bạn gái hàng xóm đang chơi với tôi. Bắt gặp đôi mắt lạnh băng sợ hãi của bà ta, bất giác cơ thể tôi cũng run lên. Tôi lập tức giật tay bà Hoan bán thịt chạy thẳng về nhà, nước mắt cũng tuôn ướt khuôn mặt lem luốc.
Dừng chân ở bậu cửa ngôi nhà cấp bốn tan hoang chẳng có gì đáng giá, tôi quệt tay lau nước mắt. Chị Yến tôi ngồi trên chiếc giường gỗ ọp ẹp, hai mắt thẫn thờ nhìn ra ngoài. Thấy tôi, đôi đồng tử chị sững lại, chị gạt vội dòng nước mắt trên má đứng dậy. Kéo tay tôi lại, chị ngồi xổm lau nước mắt cho tôi. Tôi khóc nấc lên:
– Chị… bà Hoan nói… bố… huhuhu…
– Cún ngoan đừng khóc, bố đi rồi bố lại về thôi.
Chị Yến mím môi, đôi mắt nai long lanh nước. Chị ôm tôi vào lòng vỗ về, cơ thể mảnh mai của chị rung lên. Tôi vẫn nhớ hôm kia tôi nhìn xiên thịt nướng trên tay thằng Dũng con trai cậu tôi, thèm thuồng nuốt ực nước miếng, chị biết nên mua chịu thịt của bà Hoan nướng cho tôi, còn hứa với bà ta bao giờ bố tôi đi rừng về sẽ trả tiền.
Ngày ấy chị tôi mới mười sáu, lứa tuổi đẹp nhất của người con gái. Chị vừa xinh đẹp lại vừa học giỏi, chịu thương chịu khó, là niềm tự hào của bố mẹ tôi. Chị còn như người mẹ thứ hai chăm sóc cho tôi từ tấm bé bởi mẹ tôi yểu mệnh qua đời lúc tôi mới lên hai. Bình thường bố tôi lên rừng khai thác gỗ, một tuần ông về một lần, nhà cửa với hai đứa con gái bố tôi nhờ cậu tôi ở cạnh trông giúp. Cậu mợ tôi có của, bề ngoài xởi lởi nhưng sau lưng lại khó chịu với chúng tôi. Lần này bố tôi đi hơn nửa tháng không về… Chiều nay bố tôi về, cả người phờ phạc, râu ria xồm xoàm, nằm chưa vào giấc bất ngờ bị công an đến lôi đi.
Đến khi nhà cửa của chúng tôi được cậu mợ tôi rao bán giúp để đền cho nhà người ta, cả một mạng người, có bán được nhà thì vẫn còn thiếu tiền, tôi vẫn cứ ngây ngô nằm trong lòng chị tôi. Làng xã nơi miền núi xôn xao, câu chuyện bố tôi tham ác g.i.ết chủ gỗ cướp ba mươi triệu bạc đọng trên môi người dân ở đây suốt một thời gian dài.
Trong giấc ngủ mơ màng gối đầu lên đùi chị, tôi nghe được câu chuyện của chị với bà Mai, người đàn bà ăn diện có tiếng ở làng. Bà ta hay đi lại, có nhiều mối quan hệ ở thành phố.
Bà Mai nhẹ giọng khuyên nhủ chị:
– Chị em mày giờ ở đây thì cũng khó mà yên được với miệng đời, cậu mợ mày cũng chẳng cưu mang được, ảnh hưởng đến hai đứa con nhà nó. Cái An còn nhỏ, tương lai con bé sẽ thế nào? Có người người ta muốn cho chị em mày một cuộc sống giàu sang, vứt bỏ hết quá khứ nhơ nhuốc này đi, mày còn lưỡng lự gì nữa? Ra thành phố, người ta làm lại hết giấy tờ cho cái An, cho nó đi học đàng hoàng. Còn mày… làm vợ người ta rồi thì chắc cũng chẳng cần mấy cái giấy tờ gì nữa, đẻ được đứa con cho người ta là yên chuyện.
Chị Yến lặng thinh, vén lọn tóc xòa trên mi tôi sang mang tai. Nuốt một ngụm nước bọt, chị nghèn nghẹn gật đầu, giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống môi tôi mặn đắng. Bà Mai mím môi cười đắc ý, hài lòng nguây nguẩy ra về.
Sáng hôm sau, còn ngái ngủ tôi bỗng nghe có tiếng thanh niên quen quen phía sau cánh cửa sổ gỗ bên hông nhà. Tôi nhận ra là giọng anh Tùng.
Anh Tùng hơn chị Yến một tuổi, ở cùng thôn với nhà tôi. Anh Tùng cao lớn, đẹp trai, khỏe mạnh lại giỏi giang, bao nhiêu chị gái trong làng để ý. Nhà anh ấy chỉ có một mẹ một con, nghèo chẳng kém gì nhà tôi, anh lại chịu tiếng con hoang. Khi trước bố tôi cấm chị Yến qua lại với anh nhưng anh chị vẫn lén lút gặp gỡ.
Âm giọng gấp gáp có chút run rẩy nhưng chứa đầy quyết tâm của anh Tùng vang lên:
– Yến, anh đưa hai chị em em đi trốn! Nhà cửa bán hết rồi còn không đủ thì tiền đâu mà trả? Ra thành phố, anh đi làm nuôi em, nuôi em gái em, nghe anh đi Yến!
Tôi khẽ khàng ngồi dậy, nhìn qua khe cửa thấy chị tôi đứng đối diện anh. Chị yên lặng không nói, mi mắt chị cụp xuống, hai tay nắm chặt gấu áo. Bất chợt, anh vươn tay ôm siết chị vào lòng, đôi mắt anh ầng ậng nước, cả khuôn mặt đỏ bừng trong uất hận. Chị vội đẩy anh ra, tôi cũng nằm trở lại giả bộ ngủ. Đến khi chị vào nhà, hai má chị vẫn còn đỏ bừng bừng nhưng nước mắt chị cứ thi nhau chảy. Cắn chặt răng vào môi, chị ngồi thụp xuống nền nhà mà khóc, khóc trong câm lặng sợ làm tôi thức giấc. Chưa bao giờ tôi thấy chị khóc nhiều như thế. Trái tim bé nhỏ của tôi chỉ biết nhói lên mà chẳng thể hiểu tại sao.