Chương 37
Tôi nháy mắt với Tùng rồi vỗ đôi bàn tay chị Yến đang nắm lấy tay tôi. Chị bùi ngùi gật đầu, theo tôi ra tận cửa, lúc này chị mới nói nhỏ:
– Chị thế này rồi, thực lòng chẳng dám mong anh Tùng còn yêu chị như ngày xưa, hạnh phúc được lúc nào biết lúc ấy An ạ.
Tôi lườm chị một cái nói:
– Chị nói vớ vẩn, chị còn trẻ đẹp hơn vạn người, anh ấy lại yêu chị, còn sẵn sàng làm mọi việc…
Tôi nhận ra mình lỡ lời thì chợt khựng lại, cười nói tiếp:
– Anh ấy yêu chị nhiều lắm, chị phải tự tin lên không kẻo làm anh ấy buồn. Chị biết mười mấy năm qua anh ấy tìm chị khổ sở lắm không hả? Người ta đã chẳng câu nệ gì rồi mình nghĩ ngợi làm gì. Em chỉ mong lúc nào chị cũng được vui vẻ hạnh phúc như tối nay.
Chị Yến thở dài nhìn xa xăm, gật khẽ:
– Ừ. Em có tin gì mới của cậu Quốc thì nhớ nhắn cho anh chị biết nhé! Chị luôn cầu nguyện cho cậu ấy bình an.
Tôi vâng dạ nhận lời. Rời khỏi tổ ấm của anh chị, tôi bắt taxi trở lại bệnh viện. Không dám làm phiền đến nhóm vệ sĩ cùng bà Tâm, tôi chỉ nhờ một cô y tá ở gần đó:
– Chị hỏi giúp em bệnh nhân Hoàng Thiên Quốc tình trạng thế nào rồi với ạ! Em không tiện vào đó…
– Bệnh nhân đang có tín hiệu phục hồi tốt, chắc cũng sớm hồi tỉnh thôi.
Nghe đến vậy lòng tôi rộn ràng như chim muông vang lên khúc hát mùa xuân, nửa cười nửa mếu tôi gạt nước mắt xúc động:
– Vậy… vậy tốt quá rồi!
– Kế hoạch nhà họ là đưa bệnh nhân sang Mỹ điều trị em có biết không?
Tôi lắc đầu buồn bã. Anh là ai chứ, là Hoàng Thiên Quốc, đại thiếu gia nhà họ Hoàng nắm giữ tổng công ty đá quý Kim Hoàng kia mà. Khoảng cách anh và tôi là muôn trùng biển rộng, có muốn cũng chẳng thể bước qua được. Anh khỏe mạnh trở lại chính là hạnh phúc lớn nhất của tôi, dù cho anh có nhớ đến tôi, có hiểu cho tôi, có tin ở tôi hay không.
– Em không biết. Em cảm ơn chị…
Tôi thất thểu rời đi, trở lại căn hộ của Quốc nghỉ ngơi. Tôi chẳng có nơi nào để đi, trên hết tôi muốn gần gũi anh hơn, muốn cảm nhận mùi hương của anh còn vương vấn, dường như hơi ấm của anh còn lưu lại trong không gian khiến tôi thấy dễ chịu. Cũng may không có ai đến đây đuổi tôi đi cả. Có thể nơi này bà Tâm hay Trinh không biết nên không quan tâm.
Mấy ngày sau đó tôi đều vui mừng khi y tá nói mỗi ngày anh một tốt hơn, cũng đã tỉnh lại được một chút. Sáng ngày thứ ba quay trở lại, phòng bệnh của anh trống trơn, thì ra đêm qua anh đã được chuyển sang Mỹ nơi có nền y học tối tân nhất. Bà nội anh cùng vợ sắp cưới của anh cũng đi sang đó cùng anh. Cơ hội phục hồi của anh nhất định sẽ cao hơn người bình thường, tôi phải vui mới phải, vậy mà nỗi buồn xa cách anh làm trái tim tôi nhói buốt, đôi má ướt đầm vì nước mắt. Ở nơi này tôi sẽ chờ ngày anh quay lại, sẽ làm anh tin tôi không bao giờ muốn hại anh.
Những ngày vắng anh, dù tôi vẫn làm mọi việc rất tốt nhưng trái tim tôi trống rỗng vô hồn. Tôi vẫn ở căn hộ của anh, tự mình chăm sóc cho mình, tự mình an ủi mình. Cuối tuần chị Yến lại bảo tôi sang ăn với anh chị, chỉ những lúc ấy tôi mới thấy vui vẻ hơn một chút. Cứ vậy hai tháng trôi qua, xa anh hai tháng mà tôi cứ ngỡ hai năm, chỉ mong một ngày về đến căn hộ bắt gặp bóng dáng thân quen.
Cơn ác mộng ngày hôm ấy vẫn ám ảnh tôi, hai hàm răng nghiến chặt tôi ôm lấy thân thể Quốc, bàn tay tôi nhuốm đầy máu anh. Tôi gào thét tên anh rồi chợt bừng tỉnh giữa đêm khuya tĩnh lặng. Bàn tay Thiên Quốc chạm đến lau nước mắt cho tôi. Ngỡ ngàng… tôi đang mơ… đang mơ phải không? Tôi mừng đến muốn điên lên mà lao vào anh, vừa khóc nấc vừa hít hà mùi hương cơ thể anh, vậy mà tôi giật mình lần thứ hai mới biết… gặp được anh chỉ là một giấc mộng xa vời. Càng xa anh tôi lại càng nhớ anh, những ký ức có anh không lúc nào ngơi nghỉ trong trí óc. Tôi không biết bất cứ tin tức nào về anh, nhưng tôi tin anh sắp về với tôi.
Khi tôi về đến cửa căn hộ, bất ngờ nhóm vệ sĩ quen mặt của anh chặn cửa. Cứ nghĩ bọn họ đuổi tôi khỏi đây, nào ngờ người đàn ông có vẻ là trưởng nhóm, cũng là kẻ trách giận tôi nhất ngày đó lạnh giọng:
– Cô An, anh Quốc muốn gặp cô.
Tôi mừng đến nỗi hai hàng nước mắt cứ rơi không sao kiềm chế, run run hướng đôi mắt đỏ hoe về anh ta hỏi:
– Anh Quốc… anh ấy khỏe mạnh lại chưa? Tôi cũng mong gặp anh ấy, mong đến quay quắt.
– Không nói nhiều. Đi!
Tôi nửa tự nguyện nửa bị bọn họ bắt ép ra chiếc xe hơi bảy chỗ. Tôi biết bọn họ vẫn còn căm tôi lắm, có điều Quốc đã sai việc thì bọn họ phải làm. Bầu không khí g.iết người xung quanh khiến tôi khẽ rùng mình, nhưng chỉ cần gặp được Quốc, chỉ cần anh còn muốn gặp tôi, tôi bất chấp tất cả.
Chiếc xe dừng ở một biệt thự hoành tráng không kém biệt thự nhà họ Hoàng. Thấy bà Tâm đang tưới hoa trong sân tôi đoán đây là biệt thự của bà ta. Hai mắt bà ta long lên, đôi môi mấp máy rung rung khi thấy tôi được nhóm vệ sĩ áp giải lên tầng ba của biệt thự.
– Chị thế này rồi, thực lòng chẳng dám mong anh Tùng còn yêu chị như ngày xưa, hạnh phúc được lúc nào biết lúc ấy An ạ.
Tôi lườm chị một cái nói:
– Chị nói vớ vẩn, chị còn trẻ đẹp hơn vạn người, anh ấy lại yêu chị, còn sẵn sàng làm mọi việc…
Tôi nhận ra mình lỡ lời thì chợt khựng lại, cười nói tiếp:
– Anh ấy yêu chị nhiều lắm, chị phải tự tin lên không kẻo làm anh ấy buồn. Chị biết mười mấy năm qua anh ấy tìm chị khổ sở lắm không hả? Người ta đã chẳng câu nệ gì rồi mình nghĩ ngợi làm gì. Em chỉ mong lúc nào chị cũng được vui vẻ hạnh phúc như tối nay.
Chị Yến thở dài nhìn xa xăm, gật khẽ:
– Ừ. Em có tin gì mới của cậu Quốc thì nhớ nhắn cho anh chị biết nhé! Chị luôn cầu nguyện cho cậu ấy bình an.
Tôi vâng dạ nhận lời. Rời khỏi tổ ấm của anh chị, tôi bắt taxi trở lại bệnh viện. Không dám làm phiền đến nhóm vệ sĩ cùng bà Tâm, tôi chỉ nhờ một cô y tá ở gần đó:
– Chị hỏi giúp em bệnh nhân Hoàng Thiên Quốc tình trạng thế nào rồi với ạ! Em không tiện vào đó…
– Bệnh nhân đang có tín hiệu phục hồi tốt, chắc cũng sớm hồi tỉnh thôi.
Nghe đến vậy lòng tôi rộn ràng như chim muông vang lên khúc hát mùa xuân, nửa cười nửa mếu tôi gạt nước mắt xúc động:
– Vậy… vậy tốt quá rồi!
– Kế hoạch nhà họ là đưa bệnh nhân sang Mỹ điều trị em có biết không?
Tôi lắc đầu buồn bã. Anh là ai chứ, là Hoàng Thiên Quốc, đại thiếu gia nhà họ Hoàng nắm giữ tổng công ty đá quý Kim Hoàng kia mà. Khoảng cách anh và tôi là muôn trùng biển rộng, có muốn cũng chẳng thể bước qua được. Anh khỏe mạnh trở lại chính là hạnh phúc lớn nhất của tôi, dù cho anh có nhớ đến tôi, có hiểu cho tôi, có tin ở tôi hay không.
– Em không biết. Em cảm ơn chị…
Tôi thất thểu rời đi, trở lại căn hộ của Quốc nghỉ ngơi. Tôi chẳng có nơi nào để đi, trên hết tôi muốn gần gũi anh hơn, muốn cảm nhận mùi hương của anh còn vương vấn, dường như hơi ấm của anh còn lưu lại trong không gian khiến tôi thấy dễ chịu. Cũng may không có ai đến đây đuổi tôi đi cả. Có thể nơi này bà Tâm hay Trinh không biết nên không quan tâm.
Mấy ngày sau đó tôi đều vui mừng khi y tá nói mỗi ngày anh một tốt hơn, cũng đã tỉnh lại được một chút. Sáng ngày thứ ba quay trở lại, phòng bệnh của anh trống trơn, thì ra đêm qua anh đã được chuyển sang Mỹ nơi có nền y học tối tân nhất. Bà nội anh cùng vợ sắp cưới của anh cũng đi sang đó cùng anh. Cơ hội phục hồi của anh nhất định sẽ cao hơn người bình thường, tôi phải vui mới phải, vậy mà nỗi buồn xa cách anh làm trái tim tôi nhói buốt, đôi má ướt đầm vì nước mắt. Ở nơi này tôi sẽ chờ ngày anh quay lại, sẽ làm anh tin tôi không bao giờ muốn hại anh.
Những ngày vắng anh, dù tôi vẫn làm mọi việc rất tốt nhưng trái tim tôi trống rỗng vô hồn. Tôi vẫn ở căn hộ của anh, tự mình chăm sóc cho mình, tự mình an ủi mình. Cuối tuần chị Yến lại bảo tôi sang ăn với anh chị, chỉ những lúc ấy tôi mới thấy vui vẻ hơn một chút. Cứ vậy hai tháng trôi qua, xa anh hai tháng mà tôi cứ ngỡ hai năm, chỉ mong một ngày về đến căn hộ bắt gặp bóng dáng thân quen.
Cơn ác mộng ngày hôm ấy vẫn ám ảnh tôi, hai hàm răng nghiến chặt tôi ôm lấy thân thể Quốc, bàn tay tôi nhuốm đầy máu anh. Tôi gào thét tên anh rồi chợt bừng tỉnh giữa đêm khuya tĩnh lặng. Bàn tay Thiên Quốc chạm đến lau nước mắt cho tôi. Ngỡ ngàng… tôi đang mơ… đang mơ phải không? Tôi mừng đến muốn điên lên mà lao vào anh, vừa khóc nấc vừa hít hà mùi hương cơ thể anh, vậy mà tôi giật mình lần thứ hai mới biết… gặp được anh chỉ là một giấc mộng xa vời. Càng xa anh tôi lại càng nhớ anh, những ký ức có anh không lúc nào ngơi nghỉ trong trí óc. Tôi không biết bất cứ tin tức nào về anh, nhưng tôi tin anh sắp về với tôi.
Khi tôi về đến cửa căn hộ, bất ngờ nhóm vệ sĩ quen mặt của anh chặn cửa. Cứ nghĩ bọn họ đuổi tôi khỏi đây, nào ngờ người đàn ông có vẻ là trưởng nhóm, cũng là kẻ trách giận tôi nhất ngày đó lạnh giọng:
– Cô An, anh Quốc muốn gặp cô.
Tôi mừng đến nỗi hai hàng nước mắt cứ rơi không sao kiềm chế, run run hướng đôi mắt đỏ hoe về anh ta hỏi:
– Anh Quốc… anh ấy khỏe mạnh lại chưa? Tôi cũng mong gặp anh ấy, mong đến quay quắt.
– Không nói nhiều. Đi!
Tôi nửa tự nguyện nửa bị bọn họ bắt ép ra chiếc xe hơi bảy chỗ. Tôi biết bọn họ vẫn còn căm tôi lắm, có điều Quốc đã sai việc thì bọn họ phải làm. Bầu không khí g.iết người xung quanh khiến tôi khẽ rùng mình, nhưng chỉ cần gặp được Quốc, chỉ cần anh còn muốn gặp tôi, tôi bất chấp tất cả.
Chiếc xe dừng ở một biệt thự hoành tráng không kém biệt thự nhà họ Hoàng. Thấy bà Tâm đang tưới hoa trong sân tôi đoán đây là biệt thự của bà ta. Hai mắt bà ta long lên, đôi môi mấp máy rung rung khi thấy tôi được nhóm vệ sĩ áp giải lên tầng ba của biệt thự.