Chương 41
Tôi gật đầu hiểu chuyện. Cô ta và Quốc lớn lên bên nhau, anh coi cô ta là em gái tốt cũng là dễ hiểu. Ở với anh bao nhiêu năm mà cô ta thất bại trên con đường chinh phục trái tim anh, cảm giác hả hê của tôi từ đâu kéo đến làm môi tôi vô thức cong lên.
Đứng ở cửa phòng, Trinh chợt nhỏ giọng ngọt ngào:
– Hai cô sắp bữa giúp cháu với nhé, để cháu mang lên ăn tối cùng anh Quốc. Bên Mỹ anh Quốc cứ thèm mấy món này mà ở đó vị không giống.
Nghĩ đến việc Trinh bón cho Quốc ăn mà máu nóng của tôi từ đâu dồn lên mặt, tôi đang ngồi quạt chả, bực bội đứng dậy song song với cô ta nói:
– Chị chăm sóc anh Quốc bao ngày vất vả rồi, giờ chị để em! Có bạn gái chẳng lẽ lại để em gái chăm sóc, các cô thấy có đúng không ạ?
– Phải đấy, lúc trước người yêu cậu Quốc không sang Mỹ được chứ giờ cậu Quốc có người yêu ở bên chăm sóc phải tốt hơn chứ!
Trinh tức lắm mà không làm gì được, khuôn mặt trắng trẻo lại đỏ tía nhưng cô ta nín nhịn quay đi. Xem ra cô ta chỉ lộ bộ mặt nanh nọc với tôi mà thôi. Tôi mím môi cười nhìn theo, sắp khay đồ ăn bưng lên tầng ba. Mấy người vệ sĩ nhìn tôi như thể tôi chuẩn bị đầu độc Quốc nhưng tôi mặc kệ mà nói:
– Tôi đem bữa tối cho anh Quốc, các anh có thể vào hỏi xem tôi có được phép không?
– Vào đi!
Bọn họ bực bội mở cửa giúp tôi. Trong phòng Quốc đang nằm lặng nhắm mắt, chẳng biết anh có ngủ hay không. Vết thương nặng bên sườn trái vẫn làm anh nhức nhối, ban nãy lại vận động mạnh nên giờ nó đang hành hạ anh đây mà. Nhìn anh thế này trái tim tôi cứ như bị ai bóp nghẹt, xót đến trào nước mắt.
– Anh… đã muốn ăn tối chưa?
Thiên Quốc còn nhắm mắt nhưng gật nhẹ, xem ra anh không ngủ. Tôi để khay đồ ăn ở bàn kính, đỡ anh tựa người vào thành giường. Chợt bàn tay anh tóm chặt cổ tay tôi, đưa những ngón tay bỏng đỏ của tôi lên ngang mặt quan sát. Đáy mắt anh sững lại.
– Làm sao thế này?
– À… ban nãy em rán nem… không cẩn thận thôi.
– Gọi bác sĩ!
Quốc nói đủ để mấy vệ sĩ bên ngoài nghe được, tôi xua tay gạt đi:
– Ban nãy em đã nhờ anh bác sĩ cho thuốc bôi rồi, thuốc tốt đỡ rát lắm!
Tôi bước ra bàn bưng khay bún nem đến gần giường, vừa đặt xuống bàn đầu giường thì anh bác sĩ bước vào phòng. Thiên Quốc hất nhẹ hàm:
– Anh xem cho cô ấy giúp tôi!
Thiên Quốc tóm lấy tay tôi giơ lên trước mặt anh bác sĩ. Anh ấy tủm tỉm cười trước sự quan tâm của Quốc dành cho tôi, nhẹ giọng:
– Ban nãy tôi đã cho cô ấy thuốc thoa rồi, có điều vết bỏng dầu chiên thế này là khá nặng, cứ như thể dầu nóng tạt thẳng vào tay cô ấy!
Thiên Quốc hơi sững lại khi nghe phán đoán của bác sĩ. Anh trầm giọng hỏi tôi:
– Tại sao lại bị nặng thế?
Tôi có nên nói thẳng chính cô em gái tốt của anh là kẻ gây ra không? Cay như ăn ớt trong lòng, tôi vừa mấp máy môi chưa thành tiếng, bất chợt Trinh từ ngoài cửa thấy một cảnh nguy hiểm liền xông vào, giả đò xuýt xoa:
– An… chị xin lỗi em nhé… khi nãy chị chỉ muốn rán nem cùng em nhưng lại lỡ tay làm bắn dầu vào tay em, chị không cố ý đâu!
Thiên Quốc đanh mặt quát Trinh:
– Em vụng về thế hả? Có rán nem cũng không xong còn làm đau An!
Nước mắt cô ta từ đâu rớt xuống ngon lành, cũng có thể do lòng cô ta đắng quá mà khóc dễ dàng.
– Anh… em thực sự không cố ý, em cũng rất áy náy!
Tôi cũng tạm hả hê trước lời mắng của Thiên Quốc dành cho cô ta. Nước mắt phụ nữ như liều thần dược, lòng dạ đàn ông có sắt đá đến đâu cũng đành chùng xuống. Quốc hạ hỏa, thở hắt ra nói:
– Được rồi, từ sau em nấu nướng đi cho quen! Anh với An cũng muốn được ăn cơm em làm đấy, chú ý hơn là được!
Trinh gạt nước mắt gật đầu ngoan ngoãn, trong lòng cô ta chắc đang chửi tôi mười đời gia phả mất. Cô ta quay đi, anh bác sĩ cũng ra khỏi phòng. Bàn tay Thiên Quốc vẫn còn nắm chặt tay tôi, anh đưa những ngón tay tôi lên miệng hôn nhẹ mà tim tôi rụng bộp một cái, tâm hồn lơ lửng tưởng muốn bay lên tận nóc nhà!
– Phải đi viện khám cẩn thận!
Thiên Quốc cau mặt nhận định, tôi cười cười rút tay về:
– Không cần đâu anh, cũng không nặng mấy, sưng chút thôi mà. Anh nhìn này, em vẫn cầm đũa được bình thường, em làm gì cũng được hết!
– Em không cần phải làm gì hết, bị thế này càng cần nghỉ ngơi.
– Thế sao được, em được bà cho ở lại đây đã là tốt lắm rồi. Em tẩm ướp mấy món này đấy, anh nếm thử xem có ngon không?
Tôi đưa một miếng nem vào miệng Quốc, chẳng biết anh có thấy ngon thật không nhưng cũng gật gù hài lòng. Tôi cong mắt cười, định gắp cho anh miếng nữa, nào ngờ anh lấy đũa, đưa một miếng nem ra trước miệng tôi. Anh một miếng, tôi một miếng, ngọt ngào chết đi được! Hai má hồng hồng tôi há miệng xơi, còn chưa nuốt nổi qua cổ họng thì từ bên ngoài có tiếng gõ cửa dồn dập.
– Anh Quốc, có tin tức mới về lão Vinh!
Đứng ở cửa phòng, Trinh chợt nhỏ giọng ngọt ngào:
– Hai cô sắp bữa giúp cháu với nhé, để cháu mang lên ăn tối cùng anh Quốc. Bên Mỹ anh Quốc cứ thèm mấy món này mà ở đó vị không giống.
Nghĩ đến việc Trinh bón cho Quốc ăn mà máu nóng của tôi từ đâu dồn lên mặt, tôi đang ngồi quạt chả, bực bội đứng dậy song song với cô ta nói:
– Chị chăm sóc anh Quốc bao ngày vất vả rồi, giờ chị để em! Có bạn gái chẳng lẽ lại để em gái chăm sóc, các cô thấy có đúng không ạ?
– Phải đấy, lúc trước người yêu cậu Quốc không sang Mỹ được chứ giờ cậu Quốc có người yêu ở bên chăm sóc phải tốt hơn chứ!
Trinh tức lắm mà không làm gì được, khuôn mặt trắng trẻo lại đỏ tía nhưng cô ta nín nhịn quay đi. Xem ra cô ta chỉ lộ bộ mặt nanh nọc với tôi mà thôi. Tôi mím môi cười nhìn theo, sắp khay đồ ăn bưng lên tầng ba. Mấy người vệ sĩ nhìn tôi như thể tôi chuẩn bị đầu độc Quốc nhưng tôi mặc kệ mà nói:
– Tôi đem bữa tối cho anh Quốc, các anh có thể vào hỏi xem tôi có được phép không?
– Vào đi!
Bọn họ bực bội mở cửa giúp tôi. Trong phòng Quốc đang nằm lặng nhắm mắt, chẳng biết anh có ngủ hay không. Vết thương nặng bên sườn trái vẫn làm anh nhức nhối, ban nãy lại vận động mạnh nên giờ nó đang hành hạ anh đây mà. Nhìn anh thế này trái tim tôi cứ như bị ai bóp nghẹt, xót đến trào nước mắt.
– Anh… đã muốn ăn tối chưa?
Thiên Quốc còn nhắm mắt nhưng gật nhẹ, xem ra anh không ngủ. Tôi để khay đồ ăn ở bàn kính, đỡ anh tựa người vào thành giường. Chợt bàn tay anh tóm chặt cổ tay tôi, đưa những ngón tay bỏng đỏ của tôi lên ngang mặt quan sát. Đáy mắt anh sững lại.
– Làm sao thế này?
– À… ban nãy em rán nem… không cẩn thận thôi.
– Gọi bác sĩ!
Quốc nói đủ để mấy vệ sĩ bên ngoài nghe được, tôi xua tay gạt đi:
– Ban nãy em đã nhờ anh bác sĩ cho thuốc bôi rồi, thuốc tốt đỡ rát lắm!
Tôi bước ra bàn bưng khay bún nem đến gần giường, vừa đặt xuống bàn đầu giường thì anh bác sĩ bước vào phòng. Thiên Quốc hất nhẹ hàm:
– Anh xem cho cô ấy giúp tôi!
Thiên Quốc tóm lấy tay tôi giơ lên trước mặt anh bác sĩ. Anh ấy tủm tỉm cười trước sự quan tâm của Quốc dành cho tôi, nhẹ giọng:
– Ban nãy tôi đã cho cô ấy thuốc thoa rồi, có điều vết bỏng dầu chiên thế này là khá nặng, cứ như thể dầu nóng tạt thẳng vào tay cô ấy!
Thiên Quốc hơi sững lại khi nghe phán đoán của bác sĩ. Anh trầm giọng hỏi tôi:
– Tại sao lại bị nặng thế?
Tôi có nên nói thẳng chính cô em gái tốt của anh là kẻ gây ra không? Cay như ăn ớt trong lòng, tôi vừa mấp máy môi chưa thành tiếng, bất chợt Trinh từ ngoài cửa thấy một cảnh nguy hiểm liền xông vào, giả đò xuýt xoa:
– An… chị xin lỗi em nhé… khi nãy chị chỉ muốn rán nem cùng em nhưng lại lỡ tay làm bắn dầu vào tay em, chị không cố ý đâu!
Thiên Quốc đanh mặt quát Trinh:
– Em vụng về thế hả? Có rán nem cũng không xong còn làm đau An!
Nước mắt cô ta từ đâu rớt xuống ngon lành, cũng có thể do lòng cô ta đắng quá mà khóc dễ dàng.
– Anh… em thực sự không cố ý, em cũng rất áy náy!
Tôi cũng tạm hả hê trước lời mắng của Thiên Quốc dành cho cô ta. Nước mắt phụ nữ như liều thần dược, lòng dạ đàn ông có sắt đá đến đâu cũng đành chùng xuống. Quốc hạ hỏa, thở hắt ra nói:
– Được rồi, từ sau em nấu nướng đi cho quen! Anh với An cũng muốn được ăn cơm em làm đấy, chú ý hơn là được!
Trinh gạt nước mắt gật đầu ngoan ngoãn, trong lòng cô ta chắc đang chửi tôi mười đời gia phả mất. Cô ta quay đi, anh bác sĩ cũng ra khỏi phòng. Bàn tay Thiên Quốc vẫn còn nắm chặt tay tôi, anh đưa những ngón tay tôi lên miệng hôn nhẹ mà tim tôi rụng bộp một cái, tâm hồn lơ lửng tưởng muốn bay lên tận nóc nhà!
– Phải đi viện khám cẩn thận!
Thiên Quốc cau mặt nhận định, tôi cười cười rút tay về:
– Không cần đâu anh, cũng không nặng mấy, sưng chút thôi mà. Anh nhìn này, em vẫn cầm đũa được bình thường, em làm gì cũng được hết!
– Em không cần phải làm gì hết, bị thế này càng cần nghỉ ngơi.
– Thế sao được, em được bà cho ở lại đây đã là tốt lắm rồi. Em tẩm ướp mấy món này đấy, anh nếm thử xem có ngon không?
Tôi đưa một miếng nem vào miệng Quốc, chẳng biết anh có thấy ngon thật không nhưng cũng gật gù hài lòng. Tôi cong mắt cười, định gắp cho anh miếng nữa, nào ngờ anh lấy đũa, đưa một miếng nem ra trước miệng tôi. Anh một miếng, tôi một miếng, ngọt ngào chết đi được! Hai má hồng hồng tôi há miệng xơi, còn chưa nuốt nổi qua cổ họng thì từ bên ngoài có tiếng gõ cửa dồn dập.
– Anh Quốc, có tin tức mới về lão Vinh!