Chương : 19
Kelsey thức dậy một mình sáng hôm sau, Derek đã rời đi lúc nào đó vào giữa đêm. Anh khá là tế nhị, khiến cho nàng khỏi xấu hổ khi đối diện với anh vào lúc sáng sớm, vẫn còn trên giường, vẫn khỏa thân. Nàng tự hỏi liệu đó có trở thành thói quen của anh hay không. Có thể lắm, để cho kín đáo. Sau rốt thì, anh đã để nàng ở một khu vực tốt. Và anh dường như quan tâm tới sự kín đáo.
Dĩ nhiên, anh có thể đã kết hôn, và đó là lý do anh muốn giữ bí mật. Thực là một ý nghĩ kinh khủng. Nhưng có thể chứ, và đó thậm chí còn là thứ nàng đã được cảnh báo trước. Nàng đáng ra phải hỏi anh. Nàng nên biết trước, nếu đúng là thế, còn hơn là cứ mãi thắc mắc.
Nàng thấy lời nhắn của Derek trên chiếc gối cạnh nàng. Mùi hương của anh vẫn còn đó, và nàng cười vu vơ. Lời nhắn nói rằng anh sẽ đón nàng vào chiều nay để đi mua sắm và ăn tối. Nàng mỉm cười lần nữa. Chuyện đó thực sự nghe rất vui. Nàng đã luôn luôn thích mua sắm, với bất cứ mức độ nào. Miễn là anh không có ý định mua cho nàng thứ quần áo màu mè, giống với tình nhân. Nàng thở dài. Có thể đó chính xác là ý định của anh. Nhưng nếu nàng phải mặc chúng, nàng sẽ mặc.
Thật sửng sốt, gánh nặng được cất khỏi nàng ngay từ lúc này khi nàng không còn là một trinh nữ nữa. Nàng có thể thấy tiếc cho thực tế đó, nhưng không có gì thay đổi được nó. Nàng đã là và thực sự là một người tình. Không khổ sở hơn nữa, cũng không còn nỗi sợ hãi của sự mơ hồ. Nàng đã trải nghiệm một chút, và còn được hứa hẹn hơn nữa. Và Derek không những đẹp trai mà còn rất quan tâm tới nàng. Trong tình cảnh này nàng còn có thể đòi hỏi gì hơn nữa?
- Ừm, trông cậu có vẻ đầy thỏa mãn nhỉ - Nicholas Eden nhận xét khi anh bước vào phòng ăn của nhà mình và thấy Derek đã ở đó, điều thường xuyên diễn ra trước khi anh kết hôn.
Nụ cười nhăn nhở Derek đang mang khi anh ngồi đó lơ đãng gẩy gẩy thức ăn vòng quanh đĩa mình có chút thay đổi:
- Thỏa mãn gì cơ? Chỉ là ngồi ăn thôi mà.
Nicholas cười khùng khục:
- Ai nói tới thức ăn chứ, anh bạn, mà là sự toại nguyện. Nó rõ ràng là đang rỉ ra từ cậu kia kìa. Cậu nhắc mình nhớ tới một anh gà trống bị kích thích cuối cùng cũng tìm thấy cái chuồng gà. Cô ta tốt thế sao?
Derek thường không hay đỏ mặt, nhưng lần này là một trong số những lần đó. Và điều đó cũng bất thường, bởi những lời trêu chọc về những lỗi lầm của anh từ bạn anh thường gây cho anh thích thú nhiều hơn là xấu hổ. Có thể bởi vì anh đã chán ngấy những cô tình nhân và Nicholas biết điều đó, ấy vậy mà anh lại sắp thừa nhận là anh có một cô nhân tình mới.
Anh đã nhận được một lời nhắn từ Nicholas hôm qua khi anh về nhà thay đồ. Lời nhắn nói rằng Nicholas và vợ anh đang ở tại thành phố trong một tuần để mua sắm và thăm viếng chút đỉnh, điều mà thực sự có nghĩa rằng Reggie muốn thăm viếng và mua sắm chút đỉnh, còn Nick già đã bị dỗ dành đi theo hộ tống cô. Những ngày này, Derek không thường xuyên tới Silverley, ngôi nhà vùng quê của Nick nơi anh và Reggie thường nghỉ đông, ít nhất là trong suốt mùa hội London đầy náo nhiệt. Và đã cực kỳ mất trí tại bữa tiệc kết hôn của Amy và Warren, nghĩ suốt về những lý do viện ra để rời đi sớm hơn để anh có thể gặp lại Kelsey, và nói hơi bị nhiều với bạn mình.
Chuyện lạ nhất là, anh vừa muốn thảo luận về Kelsey với Nick, vừa không muốn. Họ quá giống nhau, Nicholas thì lớn hơn vài tuổi, cao hơn một chút, tóc anh tối màu hơn, cho dù có điểm những sợi vàng, và mắt anh thì giống màu hổ phách hơn là nâu. Nick là một tử tước. Về chuyện đó thì, Derek cũng vậy, một tước hiệu mà đi kèm với một trong những bất động sản được chuyển nhượng cho anh, cho dù một ngày kia anh cũng sẽ trở thành Hầu tước Haverston thứ tư.
Họ cũng đều là con không chính thức, điều đó mang Nick và Derek trở thành bạn bè trong những ngày còn đi học, trong trường hợp của Derek nó là một thực tế ai cũng biết, còn của Nick thì là một bí mật. Thậm chí cả Derek cũng không biết cho tới sau khi Nick làm đám cưới với em họ anh Regina.
Nhưng ít nhất Nicholas còn biết mẹ anh là ai, hay ít nhất giờ anh đã biết. Người phụ nữ ai cũng nghĩ là mẹ anh, vợ của cha anh, khinh miệt anh, và anh đối với bà cũng thế, và làm cho đời anh khốn khổ. Chính em gái của bà, người Nick luôn nghĩ là dì mình, mới chính là mẹ thực của anh. Bà đã luôn luôn ở bên anh, nhưng anh không phát hiện ra thân phận thực của bà cho tới tận vài năm trước.
Mỗi người bọn họ có những cảm nhận khác nhau về tình trạng mình là con hoang. Khi Nicholas khám phá ra sự thực thì anh cảm thấy cay đắng, cho tới khi anh lấy Reggie, người không quan tâm chút nào tới chuyện đó. Derek thì luôn luôn biết, nhưng không để chuyện đó làm anh phiền muộn – nhiều lắm. Sau hết, anh có một gia đình lớn, những người chấp nhận anh như chính bản thân anh. Nhiều năm trước có vài lần anh đã hỏi cha mình, và anh chỉ đơn giản nghe được rằng mẹ anh đã chết, cho nên điều đó không còn quan trọng.
Trước nhận xét của của Nicholas, anh thừa nhận:
- Thực ra thì, cô ấy là tình nhân mới của mình.
Nicholas nhướn một bên mày:
- Cứ sửa lại nếu mình sai nhé, nhưng không phải cậu đã thề là không giữ thêm bất cứ cô nào hay sao?
- Ừ, nhưng chuyện này thì khác – Derek trấn an bạn mình.
- Vậy là tất cả chúng ta đều nghĩ tới nó– trong một lúc – Nicholas nói cùng với một chút giễu cợt cố hữu của anh, nhưng rồi anh nhún vai – Được rồi, cứ vui thú cùng cô ta tới chừng nào cậu có thể, bởi sự mới mẻ sẽ nhanh chóng phai nhạt thôi và cậu lòng vòng đi tìm sự thay thế. Lần nào mình chả thế, ừm, ít nhất cho tới khi mình gặp em họ cậu. Đáng lẽ phải biết là mình yêu rồi, khi mà không thể nào đẩy con cáo nhỏ đó ra khỏi tâm trí cho dù mình có nỗ lực thế nào.
- Không, Nick, trường hợp này thực sự hoàn toàn khác. Thực tế thì, mình không chỉ chu cấp cho cô ấy, mình đã - ừm, ờ - mua cô ấy.
Bên mày đó nhướn lên lần nữa.
- Xin lỗi cậu?
- Mua cô ấy – Derek lặp lại, rồi thanh minh – Khi thấy cô ấy đang được bán trong một cuộc đấu giá, mình đã – mua cô ấy.
- Chỉ là chúng ta đang nói tới số tiền bao nhiêu thế? – Nicholas hỏi.
- Cậu không muốn biết đâu.
- Chúa nhân từ, cậu tốt hơn nên hi vọng chuyện này không tới tai cha cậu.
Derek co rúm lại trước ý nghĩ đó:
- Mình biết, và chẳng có lý do gì để cho ông ấy biết cả.
Nicholas lắc đầu:
- Mình cho rằng cô ta xinh đẹp tới nỗi cậu không thể kiềm chế được cơn bốc đồng?
- Thực ra, đó là phản ứng của Jeremy chứ không phải của mình. Thằng nhóc đã muốn vay tiền mình để mua cô ấy. Nó quyết tâm như quỷ ấy cho tới khi mình nhắc nó là nó chẳng có nơi nào để giữ một tình nhân.
- Vậy là Jeremy cũng ở đó hả?
- Cả Percy nữa.
- Chuyện bất thường này diễn ra ở đâu vậy? Tại một trong những chỗ quen của chúng t- ừm, của các cậu à?
Derek cười nhăn nhở. Ba bọn họ trước đây là Nick, Percy và anh, nhưng đó là trước khi James chuyển lại về London cùng Jeremy – và trước khi Nick già tự khiến mình bị cùm chân hoàn toàn.
- Không – Derek nói – Đó là Ngôi nhà của Thần tình ái Mới khai trương kể từ khi việc cậu về hưu có hiệu lực, một nơi còn cung cấp nhiều trò trụy lạc hơn,cho dù chúng ta đã không biết lúc đó. Chỉ ghé qua đó bởi một trong những cô nàng ưa thích của Jeremy đã chuyển tới đó.
Nicholas cười khùng khục:
- Vậy là thằng nhóc yêu cầu mượn tiền của cậu khi cậu trả giá cao hơn nó hả? Nó quả thực láo xược, nhưng nói tới chuyện đó thì láo xược có di truyền trong gia đình cậu mà.
- Thôi nào, đừng có cố gắng đụng chạm tới chú James của mình nữa, người mà chúng ta đều biết là cậu chẳng thích thú gì.
Derek chờ đợi cái khịt mũi cho nhận xét đó và nhận được nó.
- Và mình đã không trả giá cho cô ấy, chẳng có ý định làm thế.
- Không ư? Vậy tại sao cậu làm vậy?
- Bởi một người khác cũng trả giá cho cô ấy. Có bao giờ cậu đụng chạm gì tới ngài David Ashford chưa?
- Không thể nói là mình đã. Sao thế?
- Chúng mình đã chạm trán với hắn ta không lâu trước đó, một đêm khi tụi mình đang ngao du xuống khu bờ sông. Đã thấy hắn đánh đập dã man một cô ả phục vụ bị trói vào một cái giường, kinh khủng tới mức cô ta dường như sợ gần chết, và đó là để - chuẩn bị cho bản thân hắn – quan hệ với cô ta. Nếu cô ta không đẩy được miếng giẻ ra khỏi miệng, tụi mình đã không đời nào nghe thấy tiếng thét.
Nicholas thốt ra một âm thanh đầy ghê tởm:
- Nghe giống như hắn thuộc về bệnh viện tâm thần.
- Mình chẳng thế đồng ý hơn được, nhưng dường như hắn giấu giếm cái thói quen hèn hạ đó. Rất ít người biết điều đó, và hắn trả cho những nạn nhân của mình quá hời để thoát khỏi bất kỳ trách nhiệm nào. Mình đã đánh hắn bất tỉnh đêm đó – gần như đã giết hắn, thực thế.. Cứ nghĩ thế là kết thúc rồi, cho tới đêm đó, khi mình thấy hắn trả giá cô gái đó và biết rõ ràng rằng số phận cô ấy sẽ ra sao nếu hắn có cô. Lúc đó thì, không thể nào để chuyện đó xảy ra được, đúng không?
- Mình thì sẽ kéo hắn ra ngoài và đánh hắn bất tỉnh lần nữa. Đỡ tốn kém hơn, đặc biệt khi bản thân cậu không muốn có cô gái.
- Nhưng hắn vẫn có cô ấy. Hắn là người trả giá sau cùng. Người chủ đã gần như lấy tiền từ hắn và trao cô gái cho hắn sau. Và bên cạnh đó thì, mình không phải không hài lòng rằng mình đã có cô ấy.
Nicholas cười phá lên:
- Đúng thế, mình đang quên mất cái ánh nhìn cậu đang có khi mình bước vào đây.
Một lần nữa, Derek thấy mình lại đỏ mặt. Quỷ tha ma bắt, chắc hẳn là anh lây từ Kelsey mất rồi.
- Cô ấy không giống chút nào với cái cậu nghĩ là cậu sẽ có được từ một vụ đấu giá như thế. Cô ấy được giáo dục tử tế, có được từ việc mẹ cô ấy là một nữ gia sư, có thể còn tốt hơn vài tiểu thư mà chúng ta biết. Cung cách của cô ấy là không chê vào đâu được. Và cho dù tại cuộc đấu giá cô ấy được tuyên bố là một trinh nữ, điều mà chả ai suy nghĩ đúng đắn lại đi tin, nhưng hóa ra cô ấy đúng là đã thế.
- Đã là? Tức là giờ không còn là nữa hả?
Derek lưỡng lự một chút trước khi gật đầu bởi anh cảm thấy nét ửng đỏ lại tới lần nữa. Anh rên thầm. Và cuối cùng nhận ra rằng vấn đề có thể là anh đơn giản không muốn thảo luận về Kelsey với cái kiểu nói đó, kể cả với bạn thân nhất của anh. Dĩ nhiên, điều đó thực ngu ngốc. Nàng ấy chỉ là một cô nàng mà anh thích lên giường cùng, và Nick không nghi ngờ gì là nói đúng. Sự mới mẻ sẽ nhanh chóng tàn phai, và anh sẽ trở lại với guồng xoay xã hội tìm kiếm quý cô mới thu hút sự thích thú của anh.
- Nói theo mọi cách, mình không khó chịu vì đã có được cô ấy. Chi phí phụ trội thậm chí chẳng phải vì cô ấy mà để cản trở Ashford, cái mà mình rất hài lòng là mình đã làm. Rắc rối là, nó làm cho mình lạnh cả người, vì mình biết mình chỉ có thể dừng hắn lại lần này thôi, hắn vẫn sẽ loăng quăng ngoài đó tìm kiếm vài ả điếm rẻ tiền để hành hạ và trả tiền, và có Chúa mới biết hắn sẽ bắt ai khác phải chịu đựng đau đớn cùng sự kinh hoàng với những kiểu làm tình của hắn. Chẳng nghi ngờ gì hắn là khách quen của chỗ đó để mua vui cho hắn, cho dù dường như không giống với mức độ thú tính của hắn lắm. Mình sẽ cực kỳ sung sướng thấy hắn bị ngăn chặn – mãi mãi. Cậu có ý gì không ?
- Kiểu như giết chết hắn ấy hả ?
- Đúng, đúng là kiểu đó.
- Thiến hắn thì sao ?
- Uhm, cậu có nghĩ nó sẽ có hiệu quả không – Derek băn khoăn – khi hắn dường như tìm thấy nhiều khoái lạc hơn cả từ việc gây nên đau đớn ?
- Có thể có, có thể không, nhưng nó cực kỳ xứng đáng, nếu mọi thứ cậu nói về hắn là thực.
- Ồ, nó đúng hoàn toàn. Mình có thể hơi chuyến choáng một chút cái đêm đó khi tụi mình thấy hắn cùng với cô gái tội nghiệp đó, nhưng mình đã không tưởng tượng được thứ gì như thế. Percy và Jeremy cũng ở đó và cũng thấy muốn phát bệnh như mình.
Nicholas cau mày một cách suy tư :
- Mình cho rằng cô gái đó sẽ không giúp kiện hắn ra tòa ?
- Không, cô ta quá đau đớn đêm đó để có thể nói năng mạch lạc, nhưng khi mình tới tìm cô ta một tuần sau đó, khi cô ta bắt đầu hồi phục, cô ta đã thẳng thừng từ chối đưa hắn ra tòa.
- Bởi hắn là một quý tộc ư ?
- Điều đó có thể đã tác động tới cô ta, nhưng có vẻ như hắn đã trả cô ta hào phóng trước đó, nhiều tiền hơn cả những gì cô ta kiếm được với công việc của mình trong hai hay ba năm, và cô ta sợ cô ta phải trả lại hắn.. Và số đó thì chẳng đáng gì với Ashford. Mình đã kiểm tra rồi. Hắn giàu có đủ để hắn có thể làm điều đó vài lần một tuần và nó chẳng làm sứt mẻ gì hầu bao của hắn cả.
- Mình cho rằng cậu đã chào cho cô ta cái giá khá hay còn hơn nữa để tạo áp lực chứ?
- Ừ, đúng thế, mình làm chuyện đó ngay lập tức – Derek thừa nhân – Không may, đó là lúc cô ta công nhận cô ta biết những gì hắn sẽ làm và đã đồng ý. Chuyện cô ta có thể đã không biết nó có thể tệ thế nào hay cô ta sẽ kết thúc với những vết sẹo chẳng thành vấn đề nữa. Và mỉa mai thay, cô ta còn chẳng nhận ra những vết sẹo đó sẽ hủy hoại hết việc làm ăn tương lai của cô ta, và mình cũng chẳng có đủ lòng tốt để mà chỉ ra cho cô ta thấy chuyện đó.
Nicholas thở dài:
- Cậu đã vướng vào một tình thế thực sự khó xử, anh bạn. Mình sẽ suy nghĩ thêm về nó, nhưng lúc này, mình chẳng thể nghĩ được bất cứ điều gì giúp cậu giải quyết, không khi hắn bao che cho hành vi của mình bằng việc thành thực, ít nhất là thành thực một phần khi giải thích với những cô nàng những gì hắn muốn. Và không may là, hắn sẽ tìm thấy nguồn cung vô tận những con điếm rẻ tiền ở thành phố này sẽ nhảy ngay vào cái cơ hội có thêm món tiền mà chẳng thèm nghĩ về nó trước khi mọi chuyện đã quá muộn và xong xuôi.
- Chính xác đó là suy nghĩ của mình – Derek nói.
- Mình ghét phải nói điều này, nhưng cậu biết đó, cậu sẽ phải hỏi xin lời khuyên từ chú James. Chuyện này đúng là lĩnh vực - ừm – chuyên môn của chú ấy, không phải cậu sẽ nói thế sao?
Derek cười nhăn nhở:
- Đã nghĩ về chuyện đó rồi. Mình sẽ gặp chú ấy sáng mai.
- Tốt. Giao du với đám cặn bã của thế giới, như ông đó làm thường đưa ra một viễn cảnh khác. Giờ thì, đủ mối lo lắng này rồi. Rất vui là cậu đã ghé qua. Cậu sẽ làm bạn với mình hôm nay trong khi Reggie đi lang thang.
- Rất mừng làm thế sáng nay. Chiều thì mình có kế hoạch rồi.
- Ổn thôi mà, anh bạn già. Mình sẽ trưng dụng bất cứ lúc nào của cậu mà mình có thể. Cậu biết đấy, mình nhớ cậu, kể từ khi mình chuyển ra vùng quê. Cậu chẳng đến thăm thường lắm. Và dù sao nữa, mình có một con ngựa đua mới muốn cho cậu xem.
- Percy cũng thế - Derek trả lời – Cậu sẽ chảy dãi cho mà xem khi cậu thấy nó.
Nicholas cười khùng khục:
- Hôm qua thì đúng là thế. Chứ cậu nghĩ mình lấy con ngựa mới của mình từ ai chứ? Đã phải xoay sở để nói chuyện với anh bạn thân yêu về một thứ khác.
- Anh kết hôn chưa?
Derek chớp mắt. Họ vừa mới ngồi vào xe ngựa không lâu khi Kelsey thả câu hỏi đó vào anh. Nhưng nó đã ở trong tâm trí nàng kể từ khi nàng tỉnh dậy sáng hôm đó. Và mặc dù nàng nên dẫn dắt câu hỏi, theo cách khôn khéo hơn, nhưng nàng không biết họ mất bao thời gian để tới điểm định đến, và nàng muốn một câu trả lời. Ngày hôm nay. Và nàng nhận được những gì nàng hi vọng có.
- Trời đất, chưa – anh kêu lên – Và anh không định làm thế trong một thời gian dài nữa.
Sự nhẹ nhõm của nàng tới ngay lập tức và rõ ràng, làm cho anh thêm vào:
- Không, không, cô bé yêu quý, em không đánh cắp anh khỏi ai cả.
- Không cả từ một cô tình nhân khác chứ.
Anh khịt mũi:
- Đặc biệt không phải thế – đó là nói vậy- Mẹ kiếp, anh đã thử có tình nhân một lần và nó chẳng hề suôn sẻ. Không muốn có thêm lần nữa, nhưng, thì, hoàn cảnh đã làm anh đổi ý.
- Hoàn cảnh ư? Có phải anh đang nói anh mua em vì những lý do khác nữa?
- Ừ, đúng thế, thực sự - anh trả lời với chút lưỡng lự - Anh không thể để Ngài Ashford có được em, anh có thể sao, khi anh đã chứng kiến những kiểu cách trụy lạc bệnh hoạn mà hắn có thể có.
Kelsey rùng mình, nhận ra anh đang nói tới ai. Nàng đã nghĩ Ashford trông độc ác. Nàng thực sự đã được cứu thoát khỏi một hoàn cảnh còn tệ hơn những gì nàng có thể tưởng tượng. Và nàng phải cảm ơn người đàn ông này.
- Em vui sướng, rất rất vui sướng, là anh đã cảm thấy muốn làm vậy.
- Đừng nghĩ gì về nó, em yêu. Anh cho đó là một việc đáng tiền, hiện giờ.
Điều đó mang tới một cái đỏ mặt được trông chờ. Derek mỉm cười. Nhưng sự tò mò của Kelsey vẫn chưa hoàn toàn được thỏa mãn, nên nàng nói:
- Em đã để ý thấy là anh không muốn quan hệ của chúng ta bị chú ý. Ít nhất, đó là ấn tượng anh cho em ở Bridgewater. Nhưng vì anh không có một người vợ, đó chỉ là vấn đề về ý thích thôi phải không?
- Không chỉ vậy, không – anh trả lời – Hai người chú trẻ nhất của anh, em biết đấy, còn có nhiều vụ bê bối hơn. Cứ khiến cho cha anh giận điên lên, họ dính vào scandal hết lần này tới lần khác. Anh lớn lên cùng những cơn thịnh nộ của ông trước các em ông. Điều đó dẫn tới sự cẩn trọng, hay ít nhất mong muốn không làm ông buồn lòng hơn những vụ bê bối đã làm.
- Và em sẽ là một scandal sao?
- Không, không hẳn, ít nhất, cũng không bất thường lắm. Chỉ là anh muốn giữ tên mình khỏi những chuyện ngồi lê đôi mách vì bất cứ giá nào. Cha anh phản đối việc nuôi những người hầu với những câu chuyện như vậy, em hiểu chứ.
Nàng gật đầu và mỉm cười, bởi nàng hiểu được. Nàng đã được nuôi dưỡng theo cách đó, hành xử cẩn trọng. Thực tế, nàng không thể đếm được bao lần cha mẹ nàng đã trở nên yên lặng hoàn toàn, cho dù đang trong một trận cãi vã kịch liệt hay không, nếu có một người hầu tình cờ bước vào phòng.
- Em xin lỗi là đã nhiều chuyện. Chỉ là em cứ mãi băn khoăn nếu điều này có thể ảnh hưởng tới số lần anh có thể tới thăm em.
Anh cau mày, đã quên mất rằng anh sẽ cần chú ý tới chuyện đó, như anh đã từng làm với tình nhân trước của mình. Xuất hiện ban ngày để đón nàng đi không là gì. Xuất hiện đều đặn để thăm nàng trong thời gian lâu cùng lúc đó chắc chắn là bắt đầu khiến người ta bàn tán. Nhưng chết tiệt đi nếu anh chỉ muốn giới hạn thời gian anh gặp Kelsey trong vài giờ vụng trộm.
Vậy nên anh trả lời thoái thác:
- Lúc này không thể nói gì được. Không biết được có ai không khách sáo sống ở khu này không, cho nên chúng ta phải đợi và xem xem. Nhưng em không cần thấy tiếc vì đã hỏi, cô bé yêu quý. Chúng ta tìm hiểu nhau bằng cách nào khác bây giờ, phải không? Thực sự, anh cũng có vài câu hỏi của riêng mình.
- Em rất vui được trả lời chúng nếu em có thể.
- Tuyệt vời. Vậy nói cho anh biết, với sự giáo dục hiếm có của mình, tại sao em không theo bước mẹ mình và trở thành một nữ gia sự? Không phải anh hối tiếc vì em đã chọn con đường này, nhưng tại sao em làm thế?
Kelsey thầm thở dài. Trong việc chất vấn anh, nàng đã để bản thân mình cởi mở với những câu hỏi giống vậy. Nhưng rồi, nàng phát hiện ra cuối cùng anh cũng sẽ hỏi điều gì tương tự vậy, và nàng nên được chuẩn bị gì đó.
- Thực sự, em còn quá trẻ, để là một nữ gia sư. Hầu hết cha mẹ muốn giao phó con cái mình cho một phụ nữ trưởng thành.
- Em không còn lựa chọn nào khác sao?
- Không lựa chọn nào giúp em trả được một món nợ lớn.
Anh cau mày:
- Làm thế nào mà một người trẻ tuổi như em lại có một món nợ lên tới 25 ngàn bảng được?
Nàng cười nhẹ:
- Em không biết. Món nợ không phải của em và cũng chẳng tới một nửa số đó.
- À, vậy là em được lời khá lớn.
- Không, chẳng có gì trong số tiền đó tới tay em. Người chủ nơi đó có được một tỷ lệ khá lớn từ nó vì đã sắp xếp buổi đấu giá, nhưng phần còn lại, như em nói, là để trả nợ.
Nàng hi vọng anh không hỏi thêm, nhưng dĩ nhiên là anh không làm vậy.
- Món nợ đó của ai mà em cảm thấy bắt buộc phải trả thay?
Nàng có thể nói dối hay lảng tránh trả lời như nàng làm trước đó. Nhưng nàng thực sự không muốn dối tra với anh thêm nữa, nên nàng sử dụng lại lời cáo lỗi trước đó:
- Đó là một vấn đề riêng tư mà em thấy không tiện trả lời, nếu anh không phiền.
Biểu hiện của anh cho thấy anh có phiền, hay là anh không hoàn toàn bỏ qua nó.
- Mẹ em còn sống chứ?
- Không.
- Cha em thì sao?
- Không.
- Em không còn người họ hàng nào hết à?
Nàng biết anh đang làm gì, cố gắng tìm ra ai là người nàng sẽ đưa tiền cho, nhưng đó là thông tin mà nàng không thể để anh tìm ra, nên nàng nói:
- Derek, làm ơn đi, chủ đề này không dễ chịu với em chút nào. Em không muốn nói thêm về nó nữa.
Với câu nói đó anh thở dài, từ bỏ - lần này. Nhưng rồi anh ngả người về trước và vỗ nhẹ lên tay nàng. Chỉ điều đó thì không đủ với anh, nếu đó là sự vỗ về anh đang cố gắng trao cho nàng, dường như là vậy, bởi vì sau đó anh kéo nàng vào lòng anh.
Kelsey hơi cứng người lại, nhớ tới những gì đã xảy ra lần trước khi nàng ngồi ở tư thế giống vậy. Nhưng Derek chỉ đơn thuần là vòng cánh tay ôm nàng và để má anh tựa vào trán nàng, bao phủ nàng với mùi hương dễ chịu của anh cùng với nhịp đập đều đặn, êm ái từ trái tim anh.
- Anh có một cảm giác, em yêu, rằng em và anh sẽ trở nên rất gần gũi với nhau – anh nói khẽ tới mức câu nói gần như một lời thì thầm – Cho nên sẽ có một ngày khi em cảm thấy dễ chịu với việc chia sẻ mọi thứ với anh. Em biết đấy, anh khá là kiên nhẫn. Nhưng em sẽ thấy anh cũng có thể khá là kiên quyết đó.
Nói cách khác, chuyện này sẽ lại được thảo luận trong tương lai gần phải không?
- Em đã cảm ơn anh về chiếc xe ngựa anh gửi tới cho em chưa nhỉ? – Nàng hỏi anh.
Anh phá ra cười trước sự thay đổi chủ đề rõ rành rành của nàng.
Dĩ nhiên, anh có thể đã kết hôn, và đó là lý do anh muốn giữ bí mật. Thực là một ý nghĩ kinh khủng. Nhưng có thể chứ, và đó thậm chí còn là thứ nàng đã được cảnh báo trước. Nàng đáng ra phải hỏi anh. Nàng nên biết trước, nếu đúng là thế, còn hơn là cứ mãi thắc mắc.
Nàng thấy lời nhắn của Derek trên chiếc gối cạnh nàng. Mùi hương của anh vẫn còn đó, và nàng cười vu vơ. Lời nhắn nói rằng anh sẽ đón nàng vào chiều nay để đi mua sắm và ăn tối. Nàng mỉm cười lần nữa. Chuyện đó thực sự nghe rất vui. Nàng đã luôn luôn thích mua sắm, với bất cứ mức độ nào. Miễn là anh không có ý định mua cho nàng thứ quần áo màu mè, giống với tình nhân. Nàng thở dài. Có thể đó chính xác là ý định của anh. Nhưng nếu nàng phải mặc chúng, nàng sẽ mặc.
Thật sửng sốt, gánh nặng được cất khỏi nàng ngay từ lúc này khi nàng không còn là một trinh nữ nữa. Nàng có thể thấy tiếc cho thực tế đó, nhưng không có gì thay đổi được nó. Nàng đã là và thực sự là một người tình. Không khổ sở hơn nữa, cũng không còn nỗi sợ hãi của sự mơ hồ. Nàng đã trải nghiệm một chút, và còn được hứa hẹn hơn nữa. Và Derek không những đẹp trai mà còn rất quan tâm tới nàng. Trong tình cảnh này nàng còn có thể đòi hỏi gì hơn nữa?
- Ừm, trông cậu có vẻ đầy thỏa mãn nhỉ - Nicholas Eden nhận xét khi anh bước vào phòng ăn của nhà mình và thấy Derek đã ở đó, điều thường xuyên diễn ra trước khi anh kết hôn.
Nụ cười nhăn nhở Derek đang mang khi anh ngồi đó lơ đãng gẩy gẩy thức ăn vòng quanh đĩa mình có chút thay đổi:
- Thỏa mãn gì cơ? Chỉ là ngồi ăn thôi mà.
Nicholas cười khùng khục:
- Ai nói tới thức ăn chứ, anh bạn, mà là sự toại nguyện. Nó rõ ràng là đang rỉ ra từ cậu kia kìa. Cậu nhắc mình nhớ tới một anh gà trống bị kích thích cuối cùng cũng tìm thấy cái chuồng gà. Cô ta tốt thế sao?
Derek thường không hay đỏ mặt, nhưng lần này là một trong số những lần đó. Và điều đó cũng bất thường, bởi những lời trêu chọc về những lỗi lầm của anh từ bạn anh thường gây cho anh thích thú nhiều hơn là xấu hổ. Có thể bởi vì anh đã chán ngấy những cô tình nhân và Nicholas biết điều đó, ấy vậy mà anh lại sắp thừa nhận là anh có một cô nhân tình mới.
Anh đã nhận được một lời nhắn từ Nicholas hôm qua khi anh về nhà thay đồ. Lời nhắn nói rằng Nicholas và vợ anh đang ở tại thành phố trong một tuần để mua sắm và thăm viếng chút đỉnh, điều mà thực sự có nghĩa rằng Reggie muốn thăm viếng và mua sắm chút đỉnh, còn Nick già đã bị dỗ dành đi theo hộ tống cô. Những ngày này, Derek không thường xuyên tới Silverley, ngôi nhà vùng quê của Nick nơi anh và Reggie thường nghỉ đông, ít nhất là trong suốt mùa hội London đầy náo nhiệt. Và đã cực kỳ mất trí tại bữa tiệc kết hôn của Amy và Warren, nghĩ suốt về những lý do viện ra để rời đi sớm hơn để anh có thể gặp lại Kelsey, và nói hơi bị nhiều với bạn mình.
Chuyện lạ nhất là, anh vừa muốn thảo luận về Kelsey với Nick, vừa không muốn. Họ quá giống nhau, Nicholas thì lớn hơn vài tuổi, cao hơn một chút, tóc anh tối màu hơn, cho dù có điểm những sợi vàng, và mắt anh thì giống màu hổ phách hơn là nâu. Nick là một tử tước. Về chuyện đó thì, Derek cũng vậy, một tước hiệu mà đi kèm với một trong những bất động sản được chuyển nhượng cho anh, cho dù một ngày kia anh cũng sẽ trở thành Hầu tước Haverston thứ tư.
Họ cũng đều là con không chính thức, điều đó mang Nick và Derek trở thành bạn bè trong những ngày còn đi học, trong trường hợp của Derek nó là một thực tế ai cũng biết, còn của Nick thì là một bí mật. Thậm chí cả Derek cũng không biết cho tới sau khi Nick làm đám cưới với em họ anh Regina.
Nhưng ít nhất Nicholas còn biết mẹ anh là ai, hay ít nhất giờ anh đã biết. Người phụ nữ ai cũng nghĩ là mẹ anh, vợ của cha anh, khinh miệt anh, và anh đối với bà cũng thế, và làm cho đời anh khốn khổ. Chính em gái của bà, người Nick luôn nghĩ là dì mình, mới chính là mẹ thực của anh. Bà đã luôn luôn ở bên anh, nhưng anh không phát hiện ra thân phận thực của bà cho tới tận vài năm trước.
Mỗi người bọn họ có những cảm nhận khác nhau về tình trạng mình là con hoang. Khi Nicholas khám phá ra sự thực thì anh cảm thấy cay đắng, cho tới khi anh lấy Reggie, người không quan tâm chút nào tới chuyện đó. Derek thì luôn luôn biết, nhưng không để chuyện đó làm anh phiền muộn – nhiều lắm. Sau hết, anh có một gia đình lớn, những người chấp nhận anh như chính bản thân anh. Nhiều năm trước có vài lần anh đã hỏi cha mình, và anh chỉ đơn giản nghe được rằng mẹ anh đã chết, cho nên điều đó không còn quan trọng.
Trước nhận xét của của Nicholas, anh thừa nhận:
- Thực ra thì, cô ấy là tình nhân mới của mình.
Nicholas nhướn một bên mày:
- Cứ sửa lại nếu mình sai nhé, nhưng không phải cậu đã thề là không giữ thêm bất cứ cô nào hay sao?
- Ừ, nhưng chuyện này thì khác – Derek trấn an bạn mình.
- Vậy là tất cả chúng ta đều nghĩ tới nó– trong một lúc – Nicholas nói cùng với một chút giễu cợt cố hữu của anh, nhưng rồi anh nhún vai – Được rồi, cứ vui thú cùng cô ta tới chừng nào cậu có thể, bởi sự mới mẻ sẽ nhanh chóng phai nhạt thôi và cậu lòng vòng đi tìm sự thay thế. Lần nào mình chả thế, ừm, ít nhất cho tới khi mình gặp em họ cậu. Đáng lẽ phải biết là mình yêu rồi, khi mà không thể nào đẩy con cáo nhỏ đó ra khỏi tâm trí cho dù mình có nỗ lực thế nào.
- Không, Nick, trường hợp này thực sự hoàn toàn khác. Thực tế thì, mình không chỉ chu cấp cho cô ấy, mình đã - ừm, ờ - mua cô ấy.
Bên mày đó nhướn lên lần nữa.
- Xin lỗi cậu?
- Mua cô ấy – Derek lặp lại, rồi thanh minh – Khi thấy cô ấy đang được bán trong một cuộc đấu giá, mình đã – mua cô ấy.
- Chỉ là chúng ta đang nói tới số tiền bao nhiêu thế? – Nicholas hỏi.
- Cậu không muốn biết đâu.
- Chúa nhân từ, cậu tốt hơn nên hi vọng chuyện này không tới tai cha cậu.
Derek co rúm lại trước ý nghĩ đó:
- Mình biết, và chẳng có lý do gì để cho ông ấy biết cả.
Nicholas lắc đầu:
- Mình cho rằng cô ta xinh đẹp tới nỗi cậu không thể kiềm chế được cơn bốc đồng?
- Thực ra, đó là phản ứng của Jeremy chứ không phải của mình. Thằng nhóc đã muốn vay tiền mình để mua cô ấy. Nó quyết tâm như quỷ ấy cho tới khi mình nhắc nó là nó chẳng có nơi nào để giữ một tình nhân.
- Vậy là Jeremy cũng ở đó hả?
- Cả Percy nữa.
- Chuyện bất thường này diễn ra ở đâu vậy? Tại một trong những chỗ quen của chúng t- ừm, của các cậu à?
Derek cười nhăn nhở. Ba bọn họ trước đây là Nick, Percy và anh, nhưng đó là trước khi James chuyển lại về London cùng Jeremy – và trước khi Nick già tự khiến mình bị cùm chân hoàn toàn.
- Không – Derek nói – Đó là Ngôi nhà của Thần tình ái Mới khai trương kể từ khi việc cậu về hưu có hiệu lực, một nơi còn cung cấp nhiều trò trụy lạc hơn,cho dù chúng ta đã không biết lúc đó. Chỉ ghé qua đó bởi một trong những cô nàng ưa thích của Jeremy đã chuyển tới đó.
Nicholas cười khùng khục:
- Vậy là thằng nhóc yêu cầu mượn tiền của cậu khi cậu trả giá cao hơn nó hả? Nó quả thực láo xược, nhưng nói tới chuyện đó thì láo xược có di truyền trong gia đình cậu mà.
- Thôi nào, đừng có cố gắng đụng chạm tới chú James của mình nữa, người mà chúng ta đều biết là cậu chẳng thích thú gì.
Derek chờ đợi cái khịt mũi cho nhận xét đó và nhận được nó.
- Và mình đã không trả giá cho cô ấy, chẳng có ý định làm thế.
- Không ư? Vậy tại sao cậu làm vậy?
- Bởi một người khác cũng trả giá cho cô ấy. Có bao giờ cậu đụng chạm gì tới ngài David Ashford chưa?
- Không thể nói là mình đã. Sao thế?
- Chúng mình đã chạm trán với hắn ta không lâu trước đó, một đêm khi tụi mình đang ngao du xuống khu bờ sông. Đã thấy hắn đánh đập dã man một cô ả phục vụ bị trói vào một cái giường, kinh khủng tới mức cô ta dường như sợ gần chết, và đó là để - chuẩn bị cho bản thân hắn – quan hệ với cô ta. Nếu cô ta không đẩy được miếng giẻ ra khỏi miệng, tụi mình đã không đời nào nghe thấy tiếng thét.
Nicholas thốt ra một âm thanh đầy ghê tởm:
- Nghe giống như hắn thuộc về bệnh viện tâm thần.
- Mình chẳng thế đồng ý hơn được, nhưng dường như hắn giấu giếm cái thói quen hèn hạ đó. Rất ít người biết điều đó, và hắn trả cho những nạn nhân của mình quá hời để thoát khỏi bất kỳ trách nhiệm nào. Mình đã đánh hắn bất tỉnh đêm đó – gần như đã giết hắn, thực thế.. Cứ nghĩ thế là kết thúc rồi, cho tới đêm đó, khi mình thấy hắn trả giá cô gái đó và biết rõ ràng rằng số phận cô ấy sẽ ra sao nếu hắn có cô. Lúc đó thì, không thể nào để chuyện đó xảy ra được, đúng không?
- Mình thì sẽ kéo hắn ra ngoài và đánh hắn bất tỉnh lần nữa. Đỡ tốn kém hơn, đặc biệt khi bản thân cậu không muốn có cô gái.
- Nhưng hắn vẫn có cô ấy. Hắn là người trả giá sau cùng. Người chủ đã gần như lấy tiền từ hắn và trao cô gái cho hắn sau. Và bên cạnh đó thì, mình không phải không hài lòng rằng mình đã có cô ấy.
Nicholas cười phá lên:
- Đúng thế, mình đang quên mất cái ánh nhìn cậu đang có khi mình bước vào đây.
Một lần nữa, Derek thấy mình lại đỏ mặt. Quỷ tha ma bắt, chắc hẳn là anh lây từ Kelsey mất rồi.
- Cô ấy không giống chút nào với cái cậu nghĩ là cậu sẽ có được từ một vụ đấu giá như thế. Cô ấy được giáo dục tử tế, có được từ việc mẹ cô ấy là một nữ gia sư, có thể còn tốt hơn vài tiểu thư mà chúng ta biết. Cung cách của cô ấy là không chê vào đâu được. Và cho dù tại cuộc đấu giá cô ấy được tuyên bố là một trinh nữ, điều mà chả ai suy nghĩ đúng đắn lại đi tin, nhưng hóa ra cô ấy đúng là đã thế.
- Đã là? Tức là giờ không còn là nữa hả?
Derek lưỡng lự một chút trước khi gật đầu bởi anh cảm thấy nét ửng đỏ lại tới lần nữa. Anh rên thầm. Và cuối cùng nhận ra rằng vấn đề có thể là anh đơn giản không muốn thảo luận về Kelsey với cái kiểu nói đó, kể cả với bạn thân nhất của anh. Dĩ nhiên, điều đó thực ngu ngốc. Nàng ấy chỉ là một cô nàng mà anh thích lên giường cùng, và Nick không nghi ngờ gì là nói đúng. Sự mới mẻ sẽ nhanh chóng tàn phai, và anh sẽ trở lại với guồng xoay xã hội tìm kiếm quý cô mới thu hút sự thích thú của anh.
- Nói theo mọi cách, mình không khó chịu vì đã có được cô ấy. Chi phí phụ trội thậm chí chẳng phải vì cô ấy mà để cản trở Ashford, cái mà mình rất hài lòng là mình đã làm. Rắc rối là, nó làm cho mình lạnh cả người, vì mình biết mình chỉ có thể dừng hắn lại lần này thôi, hắn vẫn sẽ loăng quăng ngoài đó tìm kiếm vài ả điếm rẻ tiền để hành hạ và trả tiền, và có Chúa mới biết hắn sẽ bắt ai khác phải chịu đựng đau đớn cùng sự kinh hoàng với những kiểu làm tình của hắn. Chẳng nghi ngờ gì hắn là khách quen của chỗ đó để mua vui cho hắn, cho dù dường như không giống với mức độ thú tính của hắn lắm. Mình sẽ cực kỳ sung sướng thấy hắn bị ngăn chặn – mãi mãi. Cậu có ý gì không ?
- Kiểu như giết chết hắn ấy hả ?
- Đúng, đúng là kiểu đó.
- Thiến hắn thì sao ?
- Uhm, cậu có nghĩ nó sẽ có hiệu quả không – Derek băn khoăn – khi hắn dường như tìm thấy nhiều khoái lạc hơn cả từ việc gây nên đau đớn ?
- Có thể có, có thể không, nhưng nó cực kỳ xứng đáng, nếu mọi thứ cậu nói về hắn là thực.
- Ồ, nó đúng hoàn toàn. Mình có thể hơi chuyến choáng một chút cái đêm đó khi tụi mình thấy hắn cùng với cô gái tội nghiệp đó, nhưng mình đã không tưởng tượng được thứ gì như thế. Percy và Jeremy cũng ở đó và cũng thấy muốn phát bệnh như mình.
Nicholas cau mày một cách suy tư :
- Mình cho rằng cô gái đó sẽ không giúp kiện hắn ra tòa ?
- Không, cô ta quá đau đớn đêm đó để có thể nói năng mạch lạc, nhưng khi mình tới tìm cô ta một tuần sau đó, khi cô ta bắt đầu hồi phục, cô ta đã thẳng thừng từ chối đưa hắn ra tòa.
- Bởi hắn là một quý tộc ư ?
- Điều đó có thể đã tác động tới cô ta, nhưng có vẻ như hắn đã trả cô ta hào phóng trước đó, nhiều tiền hơn cả những gì cô ta kiếm được với công việc của mình trong hai hay ba năm, và cô ta sợ cô ta phải trả lại hắn.. Và số đó thì chẳng đáng gì với Ashford. Mình đã kiểm tra rồi. Hắn giàu có đủ để hắn có thể làm điều đó vài lần một tuần và nó chẳng làm sứt mẻ gì hầu bao của hắn cả.
- Mình cho rằng cậu đã chào cho cô ta cái giá khá hay còn hơn nữa để tạo áp lực chứ?
- Ừ, đúng thế, mình làm chuyện đó ngay lập tức – Derek thừa nhân – Không may, đó là lúc cô ta công nhận cô ta biết những gì hắn sẽ làm và đã đồng ý. Chuyện cô ta có thể đã không biết nó có thể tệ thế nào hay cô ta sẽ kết thúc với những vết sẹo chẳng thành vấn đề nữa. Và mỉa mai thay, cô ta còn chẳng nhận ra những vết sẹo đó sẽ hủy hoại hết việc làm ăn tương lai của cô ta, và mình cũng chẳng có đủ lòng tốt để mà chỉ ra cho cô ta thấy chuyện đó.
Nicholas thở dài:
- Cậu đã vướng vào một tình thế thực sự khó xử, anh bạn. Mình sẽ suy nghĩ thêm về nó, nhưng lúc này, mình chẳng thể nghĩ được bất cứ điều gì giúp cậu giải quyết, không khi hắn bao che cho hành vi của mình bằng việc thành thực, ít nhất là thành thực một phần khi giải thích với những cô nàng những gì hắn muốn. Và không may là, hắn sẽ tìm thấy nguồn cung vô tận những con điếm rẻ tiền ở thành phố này sẽ nhảy ngay vào cái cơ hội có thêm món tiền mà chẳng thèm nghĩ về nó trước khi mọi chuyện đã quá muộn và xong xuôi.
- Chính xác đó là suy nghĩ của mình – Derek nói.
- Mình ghét phải nói điều này, nhưng cậu biết đó, cậu sẽ phải hỏi xin lời khuyên từ chú James. Chuyện này đúng là lĩnh vực - ừm – chuyên môn của chú ấy, không phải cậu sẽ nói thế sao?
Derek cười nhăn nhở:
- Đã nghĩ về chuyện đó rồi. Mình sẽ gặp chú ấy sáng mai.
- Tốt. Giao du với đám cặn bã của thế giới, như ông đó làm thường đưa ra một viễn cảnh khác. Giờ thì, đủ mối lo lắng này rồi. Rất vui là cậu đã ghé qua. Cậu sẽ làm bạn với mình hôm nay trong khi Reggie đi lang thang.
- Rất mừng làm thế sáng nay. Chiều thì mình có kế hoạch rồi.
- Ổn thôi mà, anh bạn già. Mình sẽ trưng dụng bất cứ lúc nào của cậu mà mình có thể. Cậu biết đấy, mình nhớ cậu, kể từ khi mình chuyển ra vùng quê. Cậu chẳng đến thăm thường lắm. Và dù sao nữa, mình có một con ngựa đua mới muốn cho cậu xem.
- Percy cũng thế - Derek trả lời – Cậu sẽ chảy dãi cho mà xem khi cậu thấy nó.
Nicholas cười khùng khục:
- Hôm qua thì đúng là thế. Chứ cậu nghĩ mình lấy con ngựa mới của mình từ ai chứ? Đã phải xoay sở để nói chuyện với anh bạn thân yêu về một thứ khác.
- Anh kết hôn chưa?
Derek chớp mắt. Họ vừa mới ngồi vào xe ngựa không lâu khi Kelsey thả câu hỏi đó vào anh. Nhưng nó đã ở trong tâm trí nàng kể từ khi nàng tỉnh dậy sáng hôm đó. Và mặc dù nàng nên dẫn dắt câu hỏi, theo cách khôn khéo hơn, nhưng nàng không biết họ mất bao thời gian để tới điểm định đến, và nàng muốn một câu trả lời. Ngày hôm nay. Và nàng nhận được những gì nàng hi vọng có.
- Trời đất, chưa – anh kêu lên – Và anh không định làm thế trong một thời gian dài nữa.
Sự nhẹ nhõm của nàng tới ngay lập tức và rõ ràng, làm cho anh thêm vào:
- Không, không, cô bé yêu quý, em không đánh cắp anh khỏi ai cả.
- Không cả từ một cô tình nhân khác chứ.
Anh khịt mũi:
- Đặc biệt không phải thế – đó là nói vậy- Mẹ kiếp, anh đã thử có tình nhân một lần và nó chẳng hề suôn sẻ. Không muốn có thêm lần nữa, nhưng, thì, hoàn cảnh đã làm anh đổi ý.
- Hoàn cảnh ư? Có phải anh đang nói anh mua em vì những lý do khác nữa?
- Ừ, đúng thế, thực sự - anh trả lời với chút lưỡng lự - Anh không thể để Ngài Ashford có được em, anh có thể sao, khi anh đã chứng kiến những kiểu cách trụy lạc bệnh hoạn mà hắn có thể có.
Kelsey rùng mình, nhận ra anh đang nói tới ai. Nàng đã nghĩ Ashford trông độc ác. Nàng thực sự đã được cứu thoát khỏi một hoàn cảnh còn tệ hơn những gì nàng có thể tưởng tượng. Và nàng phải cảm ơn người đàn ông này.
- Em vui sướng, rất rất vui sướng, là anh đã cảm thấy muốn làm vậy.
- Đừng nghĩ gì về nó, em yêu. Anh cho đó là một việc đáng tiền, hiện giờ.
Điều đó mang tới một cái đỏ mặt được trông chờ. Derek mỉm cười. Nhưng sự tò mò của Kelsey vẫn chưa hoàn toàn được thỏa mãn, nên nàng nói:
- Em đã để ý thấy là anh không muốn quan hệ của chúng ta bị chú ý. Ít nhất, đó là ấn tượng anh cho em ở Bridgewater. Nhưng vì anh không có một người vợ, đó chỉ là vấn đề về ý thích thôi phải không?
- Không chỉ vậy, không – anh trả lời – Hai người chú trẻ nhất của anh, em biết đấy, còn có nhiều vụ bê bối hơn. Cứ khiến cho cha anh giận điên lên, họ dính vào scandal hết lần này tới lần khác. Anh lớn lên cùng những cơn thịnh nộ của ông trước các em ông. Điều đó dẫn tới sự cẩn trọng, hay ít nhất mong muốn không làm ông buồn lòng hơn những vụ bê bối đã làm.
- Và em sẽ là một scandal sao?
- Không, không hẳn, ít nhất, cũng không bất thường lắm. Chỉ là anh muốn giữ tên mình khỏi những chuyện ngồi lê đôi mách vì bất cứ giá nào. Cha anh phản đối việc nuôi những người hầu với những câu chuyện như vậy, em hiểu chứ.
Nàng gật đầu và mỉm cười, bởi nàng hiểu được. Nàng đã được nuôi dưỡng theo cách đó, hành xử cẩn trọng. Thực tế, nàng không thể đếm được bao lần cha mẹ nàng đã trở nên yên lặng hoàn toàn, cho dù đang trong một trận cãi vã kịch liệt hay không, nếu có một người hầu tình cờ bước vào phòng.
- Em xin lỗi là đã nhiều chuyện. Chỉ là em cứ mãi băn khoăn nếu điều này có thể ảnh hưởng tới số lần anh có thể tới thăm em.
Anh cau mày, đã quên mất rằng anh sẽ cần chú ý tới chuyện đó, như anh đã từng làm với tình nhân trước của mình. Xuất hiện ban ngày để đón nàng đi không là gì. Xuất hiện đều đặn để thăm nàng trong thời gian lâu cùng lúc đó chắc chắn là bắt đầu khiến người ta bàn tán. Nhưng chết tiệt đi nếu anh chỉ muốn giới hạn thời gian anh gặp Kelsey trong vài giờ vụng trộm.
Vậy nên anh trả lời thoái thác:
- Lúc này không thể nói gì được. Không biết được có ai không khách sáo sống ở khu này không, cho nên chúng ta phải đợi và xem xem. Nhưng em không cần thấy tiếc vì đã hỏi, cô bé yêu quý. Chúng ta tìm hiểu nhau bằng cách nào khác bây giờ, phải không? Thực sự, anh cũng có vài câu hỏi của riêng mình.
- Em rất vui được trả lời chúng nếu em có thể.
- Tuyệt vời. Vậy nói cho anh biết, với sự giáo dục hiếm có của mình, tại sao em không theo bước mẹ mình và trở thành một nữ gia sự? Không phải anh hối tiếc vì em đã chọn con đường này, nhưng tại sao em làm thế?
Kelsey thầm thở dài. Trong việc chất vấn anh, nàng đã để bản thân mình cởi mở với những câu hỏi giống vậy. Nhưng rồi, nàng phát hiện ra cuối cùng anh cũng sẽ hỏi điều gì tương tự vậy, và nàng nên được chuẩn bị gì đó.
- Thực sự, em còn quá trẻ, để là một nữ gia sư. Hầu hết cha mẹ muốn giao phó con cái mình cho một phụ nữ trưởng thành.
- Em không còn lựa chọn nào khác sao?
- Không lựa chọn nào giúp em trả được một món nợ lớn.
Anh cau mày:
- Làm thế nào mà một người trẻ tuổi như em lại có một món nợ lên tới 25 ngàn bảng được?
Nàng cười nhẹ:
- Em không biết. Món nợ không phải của em và cũng chẳng tới một nửa số đó.
- À, vậy là em được lời khá lớn.
- Không, chẳng có gì trong số tiền đó tới tay em. Người chủ nơi đó có được một tỷ lệ khá lớn từ nó vì đã sắp xếp buổi đấu giá, nhưng phần còn lại, như em nói, là để trả nợ.
Nàng hi vọng anh không hỏi thêm, nhưng dĩ nhiên là anh không làm vậy.
- Món nợ đó của ai mà em cảm thấy bắt buộc phải trả thay?
Nàng có thể nói dối hay lảng tránh trả lời như nàng làm trước đó. Nhưng nàng thực sự không muốn dối tra với anh thêm nữa, nên nàng sử dụng lại lời cáo lỗi trước đó:
- Đó là một vấn đề riêng tư mà em thấy không tiện trả lời, nếu anh không phiền.
Biểu hiện của anh cho thấy anh có phiền, hay là anh không hoàn toàn bỏ qua nó.
- Mẹ em còn sống chứ?
- Không.
- Cha em thì sao?
- Không.
- Em không còn người họ hàng nào hết à?
Nàng biết anh đang làm gì, cố gắng tìm ra ai là người nàng sẽ đưa tiền cho, nhưng đó là thông tin mà nàng không thể để anh tìm ra, nên nàng nói:
- Derek, làm ơn đi, chủ đề này không dễ chịu với em chút nào. Em không muốn nói thêm về nó nữa.
Với câu nói đó anh thở dài, từ bỏ - lần này. Nhưng rồi anh ngả người về trước và vỗ nhẹ lên tay nàng. Chỉ điều đó thì không đủ với anh, nếu đó là sự vỗ về anh đang cố gắng trao cho nàng, dường như là vậy, bởi vì sau đó anh kéo nàng vào lòng anh.
Kelsey hơi cứng người lại, nhớ tới những gì đã xảy ra lần trước khi nàng ngồi ở tư thế giống vậy. Nhưng Derek chỉ đơn thuần là vòng cánh tay ôm nàng và để má anh tựa vào trán nàng, bao phủ nàng với mùi hương dễ chịu của anh cùng với nhịp đập đều đặn, êm ái từ trái tim anh.
- Anh có một cảm giác, em yêu, rằng em và anh sẽ trở nên rất gần gũi với nhau – anh nói khẽ tới mức câu nói gần như một lời thì thầm – Cho nên sẽ có một ngày khi em cảm thấy dễ chịu với việc chia sẻ mọi thứ với anh. Em biết đấy, anh khá là kiên nhẫn. Nhưng em sẽ thấy anh cũng có thể khá là kiên quyết đó.
Nói cách khác, chuyện này sẽ lại được thảo luận trong tương lai gần phải không?
- Em đã cảm ơn anh về chiếc xe ngựa anh gửi tới cho em chưa nhỉ? – Nàng hỏi anh.
Anh phá ra cười trước sự thay đổi chủ đề rõ rành rành của nàng.