Chương 11: Cần thấy đã thấy, cần chạm đã chạm
Lâm Ninh ngồi trong bồn tắm lớn, cô lọt tỏm vào trong bồn tắm chỉ chừa cánh tay trái bị quấn băng bó ở ngoài, chìm lọt vào bồn tắm thổi bong bóng ọc ọc đến khi hết hơi, Lâm Ninh mới lú đầu lên mặt nước.
Hai gò má hồng hồng vì thẹn, vì rồi anh nói anh nhìn thấy rồi.
Phải rồi, anh thay quần áo cho cô thì làm sao mà lại không nhìn thấy cho được?
Hụ hụ hụ, cô còn chưa được ngắm xơ múi nữa là, thật là không cam tâm một tẹo nào.
Lâm Ninh ngồi tựa mình vào thành bồn, tận hưởng bồn nước ấm nóng, bắt đầu suy nghĩ đến trầm tư.
Chuyện trước mắt Lâm Ninh cần phải cản là việc ly hôn, dù sao thì cô vẫn chưa ký đơn nên vẫn chưa phát sinh chuyện gì. Vấn đề của Lâm Ninh là làm cho Phàm Dương bỏ đi ý định ly hôn, đời này cô nhất định không ly hôn với anh đâu.
Lúc trước Lâm Ái Mỹ có thể hãm hại cô, thứ nhất là vì Lâm Ninh không thích hôn nhân này, không hề thích Phàm Dương, từ nhỏ Lâm Ninh đã không thích những gia tộc có tâm cơ dẫn đầu. Dính vào những gia tộc này chắc chắn rất phiền phức, bản thân Lâm Ninh chỉ muốn một cuộc sống an nhàn, thế nên Lâm Ninh mới nhanh nhanh muốn thoát ly khỏi cuộc hôn nhân. Thứ hai là vì Lâm Ninh vốn chẳng nghĩ Lâm Ái Mỹ sẽ nhân cơ hội ly hôn đó mà giở trò, biến cô thành tội đồ còn cô ta thì lại trở thành nữ thần cứu viện.
Rõ ràng chỉ là một cuộc ly hôn như bao đôi vợ chồng khác, thế mà lại có thể khiến cho cổ phần Hafam và chuỗi Phàm gia rơi vực.
Đúng là hoang đường a, ly hôn có ảnh hưởng thì chỉ ảnh hưởng uy tính và danh dự, Lâm Ninh lúc trước đã nghĩ như vậy.
Cô thật không ngờ Lâm Ái Mỹ sẽ ám hại cô, dã tâm của cô ta được bao bọc bằng lớp mặt nạ chị gái luôn yêu thương cưng chiều em gái, cô ta thâm độc đến đỗi còn chuẩn bị trước kế hoạch, chỉ đợi Lâm Ninh đẩy Phàm Dương ra toà.
Thế... Lâm Ninh đang tựa mình vào bồn nước trầm tư lập tức nhỏm dậy ngồi thẳng.
Nói vậy thì ngay bây giờ... Ngay lúc này đã có một lỗ hỏng nào đó trong chuỗi Phàm gia, nó không đến từ toà chính Hafam mà nằm trong một nhánh chuỗi các công ty Phàm gia. Lỗ hỏng tuy không lớn nhưng đó lại là đầu dây chủ chốt, gây ra ảnh hưởng tạm ngưng đến toàn bộ hệ thống.
Điều này tương tự trò chơi domino, chỉ cần một quân bài domino hạ xuống, tất cả sẽ xụp đổ.
Ngay bây giờ Lâm Ái Mỹ và gã đàn ông đó đã đào sẵn một cái lỗ trong chuỗi công ty Phàm gia và đợi thời cơ chính mùi, Lâm Ninh nghĩ đến điều gì đó, đôi mắt càng mở to hơn.
Doãn Linh... Có khi nào đã gặp người đàn ông kia không?
Trong nhật ký của Doãn Linh có nói, Doãn Linh gặp hắn ta trước khi mà Lâm Ninh ly hôn bằng một cách rất tình cờ. Giờ phút này Lâm Ninh và Phàm Dương vẫn chưa ký đơn, sau khi ký đơn gần một tháng thì ra toà.
||||| Truyện đề cử: Phá Kén - Khúc Tiểu Khúc |||||
Thời điểm hiện tại hoặc một tháng sắp tới, Doãn Linh sẽ gặp người đàn ông đó.
"Không được..." Lâm Ninh cất ra tiếng nói từ trong suy nghĩ.
Cô sẽ không cho phép Doãn Linh gặp người đàn ông kia, tuyệt đối không được.
Lâm Ái Mỹ và tên khốn đó đang chờ đợi Lâm Ninh đẩy Phàm Dương ra toà, tất nhiên sẽ chả có ly hôn nào nữa.
Lâm Ninh sống lại rồi, thông minh hơn một chút rồi, cô phải bám lấy cái đùi to của Phàm Dương, chết cũng không buông ra cái đùi này.
"Lâm Ninh."
Giọng Phàm Dương vừa đúng lúc cất lên gọi, kèm sau đó là hai cái gõ cốc cốc vào cửa phòng tắm nhắc nhở.
"Em ngâm nước đủ rồi, mau ra ngoài này."
Phàm Dương đang lo lắng cho sức khoẻ người vừa mới thoát chết, máu còn chưa hoàn đủ, đêm qua thì đổ mồ hôi ướt sũng và bây giờ lại ngâm nước lâu.
Âm thanh nhắc nhở đánh đi tâm trí của Lâm Ninh, cô theo tiếng gọi của anh, hai tay chống lên hai bên bồn nước nâng người đứng dậy.
Cũng chẳng biết là do cô ngốc nghếch hay là do cô tâm trí vẫn còn miêng man, tay trái chống đỡ lên bồn nước, miệng vết thương tê buốt cơn đau, Lâm Ninh còn chưa đứng dậy hẳn hoi đã lảo đảo trượt chân tụt xuống bồn nước.
"Úi á!"
Lâm Ninh kêu lên một tiếng, Phàm Dương nghe thấy, lo lắng gõ thêm hai cái cốc cốc vào cánh cửa.
"Lâm Ninh? Em sao thế?"
"A... Không sao" Toàn thân Lâm Ninh ngập trong bồn nước nhưng cánh tay trái vẫn giơ lên cao như cái cột đình.
Vừa rồi Phàm Dương nghe thấy tiếng la, theo đó là tiếng nước tràn bồn, Phàm Dương trở nên lo lắng, bàn tay to nắm lấy chốt cửa.
"Em bị ngã à?"
"Ừ" Lâm Ninh đáp, kèm theo một câu "Nhưng mà em không... Á này!"
Chỉ sau câu xác nhận của Lâm Ninh, Phàm Dương mở toang cánh cửa.
Cánh tay trái đang giơ cao tránh chạm nước lập tức thu lại, hai tay Lâm Ninh choàng lên người che lại thân thể, gương mặt xinh đẹp đỏ bừng.
"Anh anh anh... Anh vào đây làm cái gì, em không sao mà" Lâm Ninh rối rít nói, muốn ngăn cản người đàn ông lo lắng quá độ "Anh không cần đến đây, em thật sự không có bị sao hết!"
Câu nói của Lâm Ninh đối với Phàm Dương rất vô nghĩa, bước chân anh thẳng tấp tiến đến bồn tắm lớn, Lâm Ninh vừa rối vừa thẹn đến há hốc mồm nhìn người đàn ông đến gần.
Phàm Dương đi đến, cầm lấy chiếc khăn tắm đứng bên bồn nước, anh nhìn thấy cổ tay trái đang băng bó bị dính nước lên băng gạt, vừa rồi cô bị ngã không biết có bị va đập chỗ nào không. Phàm Dương đặt chiếc khăn lên kệ, thân hình to lớn khum người xuống chỗ Lâm Ninh.
"Ph... Phàm Dương... Anh ra ngoài đi mà..." Lâm Ninh choàng chặt hai tay trên ngực, lúc này chẳng còn để ý đến việc ngăn không cho cổ tay bị thương chạm nước, việc quan trong nhất với cô là ngăn người đàn ông này.
Phàm Dương cúi thấp người, hai cánh tay to thả xuống bồn nước, một cánh tay đỡ lấy tấm lưng trần, một cánh tay luồng quay gối chân của Lâm Ninh rồi nhấc cô lên.
Thân thể Lâm Ninh đầy nước bị nhấc bổng, nước chảy từ trên người cô đổ xuống nhĩu giọt. Cơ thể trần trụi bị nhấc lên, Lâm Ninh buông ra một tay chắn ngực che xuống bụng dưới vùng bí hiểm.
Lâm Ninh xấu hổ chẳng biết giấu mặt vào đâu, thôi thì giấu đỡ vào lòng ngực anh vậy, cô cúi gằm mặt xoay vào lòng anh tạm lánh, chỉ lộ ra vành tai đỏ ửng.
Bế cô trên tay, Phàm Dương dùng bàn chân đá chiếc ghế đai cao đến gần kệ khăn tắm, anh ngồi xuống ghế, đặt Lâm Ninh ngồi trên đùi, tay nắm lấy chiếc khăn tắm phủ lên người cô.
Chiếc khăn phủ lên người, Lâm Ninh giữ lấy khăn tắm như ôm chiếc phao cứu mạng, mặt úp vào trong khăn rỉ ra tiếng hụ hụ hụ oan ức.
Phàm Dương vươn tay cầm lấy thêm một chiếc khăn, phủ khăn lau lau mái tóc rồi trượt xuống lau tấm lưng trần.
Lâm Ninh ôm chiếc khăn che phía trước, cảm giác người kia đang lau người cho mình, xấu hổ đến mức chỉ muốn đào một cái lỗ chôn thân.
Người kia rất điềm tĩnh lau khô tâm lưng Lâm Ninh, thản nhiên đến mức chuyển sang lau phần đùi xuống cẳng chân.
"Này..." Lâm Ninh nhấc mặt khỏi khăn tắm, hai bàn tay nhỏ kéo chiếc chăn phủ dài qua giữa đùi, che chắn lại nơi cần che, đưa đôi mắt vừa xấu hổ vừa oan ức Phàm Dương.
"Cái này gọi là chiếm tiện nghi trong truyền thuyết đây à, anh rất tự nhiên chiếm tiện nghi người ta."
Phàm Dương không có một chút lo lắng nào, hoàn toàn bình thản trước mỹ nữ thoả thân a, cô đang nghi ngờ về cái danh đệ nhất mỹ nữ của mình.
"Có bị va vào chỗ nào không?" Lau xong rồi, Phàm Dương muốn kiểm tra, nhưng trước tiên là cầm lấy tay trái của Lâm Ninh.
"Ngấm nước rồi, mau mặc quần áo vào ra ngoài tôi thay băng cho em."
"Hự..." Lâm Ninh ngẩn mặt nhìn người đàn ông vô cùng bình thản, chạm vào ánh mắt lo lắng của Phàm Dương.
Cô không có bị thương hình thể mà bị thương tâm hồn a.
Ơ mà... Nếu như cô muốn nảy sinh chuyện vợ chồng với anh, chẳng phải đây là cơ hội tốt sao?
Lâm Ninh nhìn anh, đôi mắt tròn xoe nổi lên ý định nổi loạn, đột nhiên Lâm Ninh lại nhìn chằm chằm, Phàm Dương mang theo ý cười trên khoé môi cong.
"Đêm qua tôi cũng thay quần áo lau mồ hôi cho em, cái gì cần thấy cũng đã thấy, cần chạm cũng đã chạm rồi."
Ơ... Ớ?!
Vừa nãy anh chỉ bảo là thấy thôi mà!
Vừa nãy anh không có nói đoạn lau mồ hôi!
Mặt Lâm Ninh biến thành quả cà chua đỏ, há hốc rồi đập đầu vào lồng ngực rắn chắc kia tự vẫn.
Đừng nói đến giở trò nổi loạn, bây giờ Lâm Ninh xấu hổ đến mức chỉ muốn chui xuống lỗ.
Còn tiếp...
(P/s bà Phàm không có bị thương gì hết, chỉ bị thương tâm hồn thôi é é é.)
_ThanhDii
Hai gò má hồng hồng vì thẹn, vì rồi anh nói anh nhìn thấy rồi.
Phải rồi, anh thay quần áo cho cô thì làm sao mà lại không nhìn thấy cho được?
Hụ hụ hụ, cô còn chưa được ngắm xơ múi nữa là, thật là không cam tâm một tẹo nào.
Lâm Ninh ngồi tựa mình vào thành bồn, tận hưởng bồn nước ấm nóng, bắt đầu suy nghĩ đến trầm tư.
Chuyện trước mắt Lâm Ninh cần phải cản là việc ly hôn, dù sao thì cô vẫn chưa ký đơn nên vẫn chưa phát sinh chuyện gì. Vấn đề của Lâm Ninh là làm cho Phàm Dương bỏ đi ý định ly hôn, đời này cô nhất định không ly hôn với anh đâu.
Lúc trước Lâm Ái Mỹ có thể hãm hại cô, thứ nhất là vì Lâm Ninh không thích hôn nhân này, không hề thích Phàm Dương, từ nhỏ Lâm Ninh đã không thích những gia tộc có tâm cơ dẫn đầu. Dính vào những gia tộc này chắc chắn rất phiền phức, bản thân Lâm Ninh chỉ muốn một cuộc sống an nhàn, thế nên Lâm Ninh mới nhanh nhanh muốn thoát ly khỏi cuộc hôn nhân. Thứ hai là vì Lâm Ninh vốn chẳng nghĩ Lâm Ái Mỹ sẽ nhân cơ hội ly hôn đó mà giở trò, biến cô thành tội đồ còn cô ta thì lại trở thành nữ thần cứu viện.
Rõ ràng chỉ là một cuộc ly hôn như bao đôi vợ chồng khác, thế mà lại có thể khiến cho cổ phần Hafam và chuỗi Phàm gia rơi vực.
Đúng là hoang đường a, ly hôn có ảnh hưởng thì chỉ ảnh hưởng uy tính và danh dự, Lâm Ninh lúc trước đã nghĩ như vậy.
Cô thật không ngờ Lâm Ái Mỹ sẽ ám hại cô, dã tâm của cô ta được bao bọc bằng lớp mặt nạ chị gái luôn yêu thương cưng chiều em gái, cô ta thâm độc đến đỗi còn chuẩn bị trước kế hoạch, chỉ đợi Lâm Ninh đẩy Phàm Dương ra toà.
Thế... Lâm Ninh đang tựa mình vào bồn nước trầm tư lập tức nhỏm dậy ngồi thẳng.
Nói vậy thì ngay bây giờ... Ngay lúc này đã có một lỗ hỏng nào đó trong chuỗi Phàm gia, nó không đến từ toà chính Hafam mà nằm trong một nhánh chuỗi các công ty Phàm gia. Lỗ hỏng tuy không lớn nhưng đó lại là đầu dây chủ chốt, gây ra ảnh hưởng tạm ngưng đến toàn bộ hệ thống.
Điều này tương tự trò chơi domino, chỉ cần một quân bài domino hạ xuống, tất cả sẽ xụp đổ.
Ngay bây giờ Lâm Ái Mỹ và gã đàn ông đó đã đào sẵn một cái lỗ trong chuỗi công ty Phàm gia và đợi thời cơ chính mùi, Lâm Ninh nghĩ đến điều gì đó, đôi mắt càng mở to hơn.
Doãn Linh... Có khi nào đã gặp người đàn ông kia không?
Trong nhật ký của Doãn Linh có nói, Doãn Linh gặp hắn ta trước khi mà Lâm Ninh ly hôn bằng một cách rất tình cờ. Giờ phút này Lâm Ninh và Phàm Dương vẫn chưa ký đơn, sau khi ký đơn gần một tháng thì ra toà.
||||| Truyện đề cử: Phá Kén - Khúc Tiểu Khúc |||||
Thời điểm hiện tại hoặc một tháng sắp tới, Doãn Linh sẽ gặp người đàn ông đó.
"Không được..." Lâm Ninh cất ra tiếng nói từ trong suy nghĩ.
Cô sẽ không cho phép Doãn Linh gặp người đàn ông kia, tuyệt đối không được.
Lâm Ái Mỹ và tên khốn đó đang chờ đợi Lâm Ninh đẩy Phàm Dương ra toà, tất nhiên sẽ chả có ly hôn nào nữa.
Lâm Ninh sống lại rồi, thông minh hơn một chút rồi, cô phải bám lấy cái đùi to của Phàm Dương, chết cũng không buông ra cái đùi này.
"Lâm Ninh."
Giọng Phàm Dương vừa đúng lúc cất lên gọi, kèm sau đó là hai cái gõ cốc cốc vào cửa phòng tắm nhắc nhở.
"Em ngâm nước đủ rồi, mau ra ngoài này."
Phàm Dương đang lo lắng cho sức khoẻ người vừa mới thoát chết, máu còn chưa hoàn đủ, đêm qua thì đổ mồ hôi ướt sũng và bây giờ lại ngâm nước lâu.
Âm thanh nhắc nhở đánh đi tâm trí của Lâm Ninh, cô theo tiếng gọi của anh, hai tay chống lên hai bên bồn nước nâng người đứng dậy.
Cũng chẳng biết là do cô ngốc nghếch hay là do cô tâm trí vẫn còn miêng man, tay trái chống đỡ lên bồn nước, miệng vết thương tê buốt cơn đau, Lâm Ninh còn chưa đứng dậy hẳn hoi đã lảo đảo trượt chân tụt xuống bồn nước.
"Úi á!"
Lâm Ninh kêu lên một tiếng, Phàm Dương nghe thấy, lo lắng gõ thêm hai cái cốc cốc vào cánh cửa.
"Lâm Ninh? Em sao thế?"
"A... Không sao" Toàn thân Lâm Ninh ngập trong bồn nước nhưng cánh tay trái vẫn giơ lên cao như cái cột đình.
Vừa rồi Phàm Dương nghe thấy tiếng la, theo đó là tiếng nước tràn bồn, Phàm Dương trở nên lo lắng, bàn tay to nắm lấy chốt cửa.
"Em bị ngã à?"
"Ừ" Lâm Ninh đáp, kèm theo một câu "Nhưng mà em không... Á này!"
Chỉ sau câu xác nhận của Lâm Ninh, Phàm Dương mở toang cánh cửa.
Cánh tay trái đang giơ cao tránh chạm nước lập tức thu lại, hai tay Lâm Ninh choàng lên người che lại thân thể, gương mặt xinh đẹp đỏ bừng.
"Anh anh anh... Anh vào đây làm cái gì, em không sao mà" Lâm Ninh rối rít nói, muốn ngăn cản người đàn ông lo lắng quá độ "Anh không cần đến đây, em thật sự không có bị sao hết!"
Câu nói của Lâm Ninh đối với Phàm Dương rất vô nghĩa, bước chân anh thẳng tấp tiến đến bồn tắm lớn, Lâm Ninh vừa rối vừa thẹn đến há hốc mồm nhìn người đàn ông đến gần.
Phàm Dương đi đến, cầm lấy chiếc khăn tắm đứng bên bồn nước, anh nhìn thấy cổ tay trái đang băng bó bị dính nước lên băng gạt, vừa rồi cô bị ngã không biết có bị va đập chỗ nào không. Phàm Dương đặt chiếc khăn lên kệ, thân hình to lớn khum người xuống chỗ Lâm Ninh.
"Ph... Phàm Dương... Anh ra ngoài đi mà..." Lâm Ninh choàng chặt hai tay trên ngực, lúc này chẳng còn để ý đến việc ngăn không cho cổ tay bị thương chạm nước, việc quan trong nhất với cô là ngăn người đàn ông này.
Phàm Dương cúi thấp người, hai cánh tay to thả xuống bồn nước, một cánh tay đỡ lấy tấm lưng trần, một cánh tay luồng quay gối chân của Lâm Ninh rồi nhấc cô lên.
Thân thể Lâm Ninh đầy nước bị nhấc bổng, nước chảy từ trên người cô đổ xuống nhĩu giọt. Cơ thể trần trụi bị nhấc lên, Lâm Ninh buông ra một tay chắn ngực che xuống bụng dưới vùng bí hiểm.
Lâm Ninh xấu hổ chẳng biết giấu mặt vào đâu, thôi thì giấu đỡ vào lòng ngực anh vậy, cô cúi gằm mặt xoay vào lòng anh tạm lánh, chỉ lộ ra vành tai đỏ ửng.
Bế cô trên tay, Phàm Dương dùng bàn chân đá chiếc ghế đai cao đến gần kệ khăn tắm, anh ngồi xuống ghế, đặt Lâm Ninh ngồi trên đùi, tay nắm lấy chiếc khăn tắm phủ lên người cô.
Chiếc khăn phủ lên người, Lâm Ninh giữ lấy khăn tắm như ôm chiếc phao cứu mạng, mặt úp vào trong khăn rỉ ra tiếng hụ hụ hụ oan ức.
Phàm Dương vươn tay cầm lấy thêm một chiếc khăn, phủ khăn lau lau mái tóc rồi trượt xuống lau tấm lưng trần.
Lâm Ninh ôm chiếc khăn che phía trước, cảm giác người kia đang lau người cho mình, xấu hổ đến mức chỉ muốn đào một cái lỗ chôn thân.
Người kia rất điềm tĩnh lau khô tâm lưng Lâm Ninh, thản nhiên đến mức chuyển sang lau phần đùi xuống cẳng chân.
"Này..." Lâm Ninh nhấc mặt khỏi khăn tắm, hai bàn tay nhỏ kéo chiếc chăn phủ dài qua giữa đùi, che chắn lại nơi cần che, đưa đôi mắt vừa xấu hổ vừa oan ức Phàm Dương.
"Cái này gọi là chiếm tiện nghi trong truyền thuyết đây à, anh rất tự nhiên chiếm tiện nghi người ta."
Phàm Dương không có một chút lo lắng nào, hoàn toàn bình thản trước mỹ nữ thoả thân a, cô đang nghi ngờ về cái danh đệ nhất mỹ nữ của mình.
"Có bị va vào chỗ nào không?" Lau xong rồi, Phàm Dương muốn kiểm tra, nhưng trước tiên là cầm lấy tay trái của Lâm Ninh.
"Ngấm nước rồi, mau mặc quần áo vào ra ngoài tôi thay băng cho em."
"Hự..." Lâm Ninh ngẩn mặt nhìn người đàn ông vô cùng bình thản, chạm vào ánh mắt lo lắng của Phàm Dương.
Cô không có bị thương hình thể mà bị thương tâm hồn a.
Ơ mà... Nếu như cô muốn nảy sinh chuyện vợ chồng với anh, chẳng phải đây là cơ hội tốt sao?
Lâm Ninh nhìn anh, đôi mắt tròn xoe nổi lên ý định nổi loạn, đột nhiên Lâm Ninh lại nhìn chằm chằm, Phàm Dương mang theo ý cười trên khoé môi cong.
"Đêm qua tôi cũng thay quần áo lau mồ hôi cho em, cái gì cần thấy cũng đã thấy, cần chạm cũng đã chạm rồi."
Ơ... Ớ?!
Vừa nãy anh chỉ bảo là thấy thôi mà!
Vừa nãy anh không có nói đoạn lau mồ hôi!
Mặt Lâm Ninh biến thành quả cà chua đỏ, há hốc rồi đập đầu vào lồng ngực rắn chắc kia tự vẫn.
Đừng nói đến giở trò nổi loạn, bây giờ Lâm Ninh xấu hổ đến mức chỉ muốn chui xuống lỗ.
Còn tiếp...
(P/s bà Phàm không có bị thương gì hết, chỉ bị thương tâm hồn thôi é é é.)
_ThanhDii