Chương : 3
“Nghe cho kỹ, các cậu tắm gian giữa chỉ có 10 phút. Nữ sinh thời gian là 20 phút. Các cậu đã là đàn ông rồi, đừng để tôi phải giày vò cho khốn khổ. Giặt rửa xong nhanh chạy ra đây. Bị trễ thì ngày mai thao luyện cẩn thận một chút.” Huấn luyện viên Trần Dẫn đội nói vài câu rồi thả họ vào.
Không ít người lần đầu tiên tắm giặt ở nhà tắm lớn, cảm giác rất không được tự nhiên. Nhưng thời gian hạn chế, nên vẫn nhanh chóng vung tay khai mở nước giặt rửa. Phòng ngủ 208 ở tận tầng 13 xem như là cái đuôi rồi, lúc tiến vào vòi sen cũng chẳng còn mấy cái. Trần Càn muốn nghĩ cách tránh khỏi Tiền Miểu không thể nghi ngờ là ngâm nước nóng. Hơn nữa khi Tiền Miểu cởi quần áo, tự chủ khinh người của Trần Càn thiếu chút nữa bị nổ thành cặn bã, khó khăn mới không để cho người anh em đứng lên.
Thân thể Tiền Miểu rất nhỏ rất gầy, có lẽ chỉ cao hơn mét rưỡi một chút. Nhưng thân thể cậu cũng rất cân xứng, không bởi vì trên thân hoặc dưới thân quá dài mà làm mất mỹ cảm. Kích thước eo cực nhỏ, làn da trắng nõn, khi cậu giơ tay lên gội đầu toàn bộ phía sau lưng kéo thành một độ cong cực mê người. Trần Càn nhìn nước theo tóc của cậu chảy xuống, chảy qua cổ, chảy qua xương bướm chính giữa, theo lưng trượt đến mông đùi, sau đó... ‘Dừng lại, không thể nhìn nữa.’ Trần Càn xả mạnh một lượng nước lớn vào mặt, sau đó cầm lấy khăn lung tung lau người lau mặt vài cái, xong hết lập tức chạy ra ngoài.
Chạy ra ngoài cả buổi rồi, mà trái tim vẫn còn đập rất nhanh, trong đầu quanh quẩn nhiều lần hình ảnh vừa mới nhìn thấy. Mãi đến khi huấn luyện viên Trần thổi còi tập hợp trạm gác, anh mới giật mình tỉnh lại. “Thao, cái này tính là chuyện gì!” Trần Càn thống khổ gõ đầu, giương mắt nhìn thấy Tiền Miểu vừa mới tắm rửa xong về đơn vị. “… Thời gian này quả thật không có cách nào để vượt qua”
Sáng sớm hôm sau, mọi người thành công chạy thoát vụ tập hợp nửa đêm nhưng vẫn không thoát khỏi buổi sáng sớm. Nghỉ hè lười biếng quen rồi mọi người phòng 208 lại bị tiếng còi đánh thức rời giường.
“Bây giờ cò sớm mà!”
“Ai nha rời giường rời giường, gấp chăn tử tế, đợi chút nữa còn phải kiểm tra.”
Động tác kéo lê chưa tỉnh ngủ, khi họ tới trạm canh gác mấy người họ thành công trở thành ‘Mấy đứa thiếu nợ tập huấn’. Huấn luyện viên Trần dựa theo chiều cao xếp hàng cho bọn, Trần Càn cuối cùng cũn được như ý rời xa Tiền Miểu. Dù chỉ học dậm chân tại chỗ, nghiêm nghỉ, cúi chào nghỉ, đi đều bước một loạt các động tác nhìn như đơn giản nhưng khiến họ đói điên rồi, khi mọi người cuối cùng cũng chờ đến giờ ăn sáng —— cháo nước cơm, màn thầu, cải bẹ—— lại một lần nữa tiếng kêu than dậy khắp trời đất.
Về sau Binh đại ca mập mạp cười tủm tỉm tức giận phản ánh với huấn luyện viên Trần: “Bên chúng tôi không đủ người, về sau ném bệnh nhân tới giúp việc bếp núc! Còn có những mấy đứa… bị trễ kia, không phải dậy không nổi sao? Về sau buổi sáng để bọn họ chạy tới giúp mọi người dọn đồ ăn, cam đoan cực kỳ có tác dụng.”
Cao Á Phi khi tắm và buổi sớm tập hợp muộn hai lần vừa vặn đi ngang qua, khuôn mặt khổ bức trở về thông báo cho anh không ra anh, em không ra em phòng 208.
Các giáo quan vẫn thường nhớ như in khi mình còn là tân binh bị trưởng quan bắt nạt, háo hức muốn tìm kiếm sự cân bằng tâm lý. Đầu tiên cạo chọc đầu, sau đó giáo huấn mấy đứa lùi bước, quả thực không thể đẹp hơn tốt.
Bởi vì nhỏ nhất đứng đầu hàng thứ nhất bạn học Tiền Miểu vô tội cũng trúng đạn, thân thể vốn không tốt lắm cậu cố giữ vững được cho tới trưa, cuối cùng xế chiều khi ánh mặt trời gay gắt nhất thành công mền oặt, vốn còn muốn kiên trì thêm một lúc thể nghiệm cuộc sống huấn luyện quân sự cậu bất đắc dĩ đưa giấy chứng nhận bệnh cho huấn luyện viên, ngoan ngoãn tới phòng bếp giúp việc bếp núc.
Khi Tiền Miểu chóng mặt ngã trên mặt đất, trong nháy mắt, Trần Càn cũng đưa tay tóm lấy. ‘Tiểu tử này chẳng lẽ là vì thân thể quá yếu, thật là...’
Anh quát bảo mấy người phía trước ngừng giễu cợt Tiền Miểu, “Người khác thân thể không tốt có gì buồn cười đâu!”
“Ai, tao cười gì không liên quan đến mày, có gì mà không thể cười.”
“Đúng đấy, vừa thấp vừa gầy chẳng khác nào đứa con gái, không nghĩ tới yếu y như đứa con gái vậy”
“Các người!”
“Ầm ĩ cái gì đó! Còn ầm ĩ được cơ à, năm nào chẳng có người ngất. Mấy đứa thân thể… có vấn đề thể chất kia mà xảy ra chuyện tôi phụ trách không nổi đâu. Mấy đứa kia cũng đứng có đắc ý mà chê cười người khác, nói không chừng kế tiếp mấy đứa cũng nằm sấp xuống đấy, huấn luyện giờ mới bắt đầu thôi. Đứng ổn rồi phải không, tôi cho chạy vài vòng.” huấn luyện viên Trần tới đưa Tiền Miểu té xỉu đi, trông thấy một đám ầm ĩ lập tức nổi giận.
Không ít người lần đầu tiên tắm giặt ở nhà tắm lớn, cảm giác rất không được tự nhiên. Nhưng thời gian hạn chế, nên vẫn nhanh chóng vung tay khai mở nước giặt rửa. Phòng ngủ 208 ở tận tầng 13 xem như là cái đuôi rồi, lúc tiến vào vòi sen cũng chẳng còn mấy cái. Trần Càn muốn nghĩ cách tránh khỏi Tiền Miểu không thể nghi ngờ là ngâm nước nóng. Hơn nữa khi Tiền Miểu cởi quần áo, tự chủ khinh người của Trần Càn thiếu chút nữa bị nổ thành cặn bã, khó khăn mới không để cho người anh em đứng lên.
Thân thể Tiền Miểu rất nhỏ rất gầy, có lẽ chỉ cao hơn mét rưỡi một chút. Nhưng thân thể cậu cũng rất cân xứng, không bởi vì trên thân hoặc dưới thân quá dài mà làm mất mỹ cảm. Kích thước eo cực nhỏ, làn da trắng nõn, khi cậu giơ tay lên gội đầu toàn bộ phía sau lưng kéo thành một độ cong cực mê người. Trần Càn nhìn nước theo tóc của cậu chảy xuống, chảy qua cổ, chảy qua xương bướm chính giữa, theo lưng trượt đến mông đùi, sau đó... ‘Dừng lại, không thể nhìn nữa.’ Trần Càn xả mạnh một lượng nước lớn vào mặt, sau đó cầm lấy khăn lung tung lau người lau mặt vài cái, xong hết lập tức chạy ra ngoài.
Chạy ra ngoài cả buổi rồi, mà trái tim vẫn còn đập rất nhanh, trong đầu quanh quẩn nhiều lần hình ảnh vừa mới nhìn thấy. Mãi đến khi huấn luyện viên Trần thổi còi tập hợp trạm gác, anh mới giật mình tỉnh lại. “Thao, cái này tính là chuyện gì!” Trần Càn thống khổ gõ đầu, giương mắt nhìn thấy Tiền Miểu vừa mới tắm rửa xong về đơn vị. “… Thời gian này quả thật không có cách nào để vượt qua”
Sáng sớm hôm sau, mọi người thành công chạy thoát vụ tập hợp nửa đêm nhưng vẫn không thoát khỏi buổi sáng sớm. Nghỉ hè lười biếng quen rồi mọi người phòng 208 lại bị tiếng còi đánh thức rời giường.
“Bây giờ cò sớm mà!”
“Ai nha rời giường rời giường, gấp chăn tử tế, đợi chút nữa còn phải kiểm tra.”
Động tác kéo lê chưa tỉnh ngủ, khi họ tới trạm canh gác mấy người họ thành công trở thành ‘Mấy đứa thiếu nợ tập huấn’. Huấn luyện viên Trần dựa theo chiều cao xếp hàng cho bọn, Trần Càn cuối cùng cũn được như ý rời xa Tiền Miểu. Dù chỉ học dậm chân tại chỗ, nghiêm nghỉ, cúi chào nghỉ, đi đều bước một loạt các động tác nhìn như đơn giản nhưng khiến họ đói điên rồi, khi mọi người cuối cùng cũng chờ đến giờ ăn sáng —— cháo nước cơm, màn thầu, cải bẹ—— lại một lần nữa tiếng kêu than dậy khắp trời đất.
Về sau Binh đại ca mập mạp cười tủm tỉm tức giận phản ánh với huấn luyện viên Trần: “Bên chúng tôi không đủ người, về sau ném bệnh nhân tới giúp việc bếp núc! Còn có những mấy đứa… bị trễ kia, không phải dậy không nổi sao? Về sau buổi sáng để bọn họ chạy tới giúp mọi người dọn đồ ăn, cam đoan cực kỳ có tác dụng.”
Cao Á Phi khi tắm và buổi sớm tập hợp muộn hai lần vừa vặn đi ngang qua, khuôn mặt khổ bức trở về thông báo cho anh không ra anh, em không ra em phòng 208.
Các giáo quan vẫn thường nhớ như in khi mình còn là tân binh bị trưởng quan bắt nạt, háo hức muốn tìm kiếm sự cân bằng tâm lý. Đầu tiên cạo chọc đầu, sau đó giáo huấn mấy đứa lùi bước, quả thực không thể đẹp hơn tốt.
Bởi vì nhỏ nhất đứng đầu hàng thứ nhất bạn học Tiền Miểu vô tội cũng trúng đạn, thân thể vốn không tốt lắm cậu cố giữ vững được cho tới trưa, cuối cùng xế chiều khi ánh mặt trời gay gắt nhất thành công mền oặt, vốn còn muốn kiên trì thêm một lúc thể nghiệm cuộc sống huấn luyện quân sự cậu bất đắc dĩ đưa giấy chứng nhận bệnh cho huấn luyện viên, ngoan ngoãn tới phòng bếp giúp việc bếp núc.
Khi Tiền Miểu chóng mặt ngã trên mặt đất, trong nháy mắt, Trần Càn cũng đưa tay tóm lấy. ‘Tiểu tử này chẳng lẽ là vì thân thể quá yếu, thật là...’
Anh quát bảo mấy người phía trước ngừng giễu cợt Tiền Miểu, “Người khác thân thể không tốt có gì buồn cười đâu!”
“Ai, tao cười gì không liên quan đến mày, có gì mà không thể cười.”
“Đúng đấy, vừa thấp vừa gầy chẳng khác nào đứa con gái, không nghĩ tới yếu y như đứa con gái vậy”
“Các người!”
“Ầm ĩ cái gì đó! Còn ầm ĩ được cơ à, năm nào chẳng có người ngất. Mấy đứa thân thể… có vấn đề thể chất kia mà xảy ra chuyện tôi phụ trách không nổi đâu. Mấy đứa kia cũng đứng có đắc ý mà chê cười người khác, nói không chừng kế tiếp mấy đứa cũng nằm sấp xuống đấy, huấn luyện giờ mới bắt đầu thôi. Đứng ổn rồi phải không, tôi cho chạy vài vòng.” huấn luyện viên Trần tới đưa Tiền Miểu té xỉu đi, trông thấy một đám ầm ĩ lập tức nổi giận.