Chương : 12
Sáng hôm sau, Caroline đợi cho đến lúc thích hợp rồi mới thả con ếch vào lòng Davey để không một ai hay biết. Cánh đàn ông đang ngồi quanh bàn, ngốn ngấu bữa sáng như thường lệ. Chỉ Davey là có vẻ không được ngon miệng. Lúc nó xuống dưới nhà, Caroline đang bình thản khuấy cháo. Nàng chào nó mà không tỏ vẻ gì khác lạ, và từ lúc đó nó bắt đầu bồn chồn không yên. Bây giờ, khi cánh đàn ông đồng loạt đứng dậy, Davey trông lại càng sợ sệt hơn. Đó chính là thời điểm mà Caroline lựa chọn để trả lại con ếch cho thằng bé.
Ộp ộp! Con vật nhảy lên và cất tiếng kêu, nhưng Davey đã chộp lấy nó, ấn vào đùi, và tiếng kêu của nó lập tức chìm nghỉm giữa tiếng ồn xung quanh.
Davey nhìn nàng với ánh mắt xấu hổ vì tội lỗi. Caroline cúi xuống thì thầm vào tai thằng bé.
“Nếu cháu muốn giữ nó, tốt hơn hết là cháu đừng mang nó vào trong nhà nữa. Millicent khoái thịt ếch lắm đấy.”
Davey tỏ vẻ kinh hãi trước câu nói đó và liếc vội xuống bàn tay đang khum lại. Caroline đứng thẳng người dậy, vẫn giữ vẻ mặt bình thản, và chợt nhận thấy Matt đang nhìn nàng chăm chăm, lông mày anh nhíu lại.
“Có gì không ổn à?” anh hỏi, ánh mắt hết nhìn Caroline lại liếc sang cậu con út. Davey trông tội lỗi hơn bao giờ hết, nhưng bàn tay vẫn nắm chặt con ếch.
“Không có gì cả,” Caroline vui vẻ trả lời. Nàng có thể chắc chắn rằng Davey đã nhìn nàng với ánh mắt gần như biết ơn lúc nó trườn ra khỏi ghế.
“Đi thôi, anh John, không thì muộn học đấy,” nó giục anh trai. Một tay cầm con ếch bỏ tọt vào túi, tay kia nó chộp lấy bảng tập đọc rồi bám theo anh trai.
“Không có gì ư?” Matt lại hướng ánh mắt sắc bén về phía nàng. Caroline lắc đầu. Matt đành bỏ qua chuyện này mặc dù vẫn còn nhíu mày nghi ngờ.
“Chúng tôi sẽ vẫn làm việc trên cánh đồng phía nam.” Anh chỉ nói vậy khi cùng những người còn lại chuẩn bị rời đi. Đang lúi húi lau chùi cái bàn, Caroline liền đứng thẳng người dậy, nhíu mày với Matt, chưa hiểu ra ngay ý anh là gì.
“Nhớ mang đồ ăn trưa,” anh nói cho rõ hơn, “và lần này, cố gắng đừng để con chó xơi tái hết đấy.”
Caroline rên rỉ khi nhớ lại rủi ro của ngày hôm qua. Nàng đã quá mệt mỏi với bao nhiêu việc đang đợi trước mắt, giờ lại thêm việc chuẩn bị và đi đưa thức ăn cho anh em nhà họ. Nhưng cánh đàn ông đã đi khuất, và chẳng còn ai ngoài Millicent nghe thấy nàng. Thế nên Caroline đành rót sữa cho con mèo, vét nốt chỗ cháo còn lại để ăn và cố gắng tỏ ra lạc quan: ít nhất thì nàng đã dạy cho Davey một bài học. Thằng bé có thể sẽ tôn trọng nàng sau chuyện này, cho dù những người còn lại thì không.
Bữa ăn nàng chuẩn bị hôm nay cũng giống như hôm qua, chỉ khác là thịt lợn muối được thay bằng thịt nai. Đến giờ đưa cơm, Caroline lại bắt đầu đi men theo bờ suối. Nhưng lần này chân nàng bước nhanh hơn, và nàng lội qua con suối để đi sang phía bờ bên kia cách xa khu rừng. Nước lạnh căm căm, gió thổi vi vút, và Caroline rùng mình ớn lạnh. Vừa vội vã rảo bước, vừa mải liếc nhìn cánh rừng nên Caroline không nhận ra mình đã đi bao xa, cho đến khi nàng nghe thấy tiếng rìu bổ đều đều. Một bài thánh ca lạc điệu đang được cất lên để cổ vũ những người làm việc. Đích thị là nàng sắp đến nơi rồi.
Nàng thở phào nhẹ nhõm khi cuối cùng cũng lên được đỉnh đồi và nhìn thấy họ. Daniel và Robert đang làm việc giữa cách đồng. Daniel cày đất lên, Robert theo sau, gieo hạt và vùi lại. Ở đầu kia của cánh đồng, Matt đang vừa hát vừa bổ rìu vào thân một cây sồi khổng lồ còn Thomas ra sức đẩy nó. Cái cây này cao vượt hẳn lên so với những cây xung quah. Tán lá của nó vươn ra quá xa che gần hết ánh sáng mặt trời rọi xuống cánh đồng. Có lẽ đó là lý do Matt và Thomas đang nỗ lực để chặt nó.
Mặc dù trời hôm nay rất lạnh nhưng Matt vẫn cởi trần làm việc, thân hình anh lấp loáng mồ hôi. Kể cả nhìn từ một khoảng cách xa thế này, cơ thể hình chữ V rắn chắc của anh vẫn nổi bật thấy rõ. Những múi cơ ở lưng và cánh tay anh nổi lên cuồn cuộn khi anh vung rìu. Trong lòng Caroline bỗng trào lên một cảm giác ngưỡng mộ.
Raleigh trông thấy Caroline đầu tiên. Nó băng nhanh qua cánh đồng và sủa inh ỏi khiến nàng giật nảy mình. Cả bốn người đàn ông đều quay lại xem thứ gì khiến con chó kích động đến thế, trong khi Caroline, không thể kiềm chế được, bắt đầu bước lùi. Phải cố gắng lắm nàng mới dừng lại được và đứng yên một chỗ. Nàng sẽ vượt qua nỗi sợ chó nếu nàng cần phải làm vậy! Và thật ra, nó cũng đâu có xâu xé gã Da Đỏ; vậy thì chắc là nó cũng sẽ không ăn tươi nuốt sống nàng đâu.
“A! Thức ăn tới rồi!” Daniel reo lên khi nhìn thấy Caroline. Anh ta và Robert đặt ngay dụng cụ xuống để tới chỗ nàng. Matt, liếc nhanh một cái rồi lại tiếp tục chặt cây, tuy nhiên anh đã ngừng hát. Thomas ở lại với anh. Raleigh tới chỗ nàng trước nhất. Nó nhảy lên mừng rỡ quanh người Caroline, sủa ăng ẳng làm nàng ù cả tai.
Đúng lúc đó thì một cơn gió lùa qua váy Caroline làm nó bay lên phấp phới. Vì cả hai tay đều đang bận cầm đồ nên nàng chẳng biết làm thế nào để những người đàn ông đang lại gần không nhìn thấy đôi chân mình. Tệ hơn nữa là cả Daniel và Robert đều đang nhìn nàng không chớp mắt. Nàng chỉ còn biết tạ ơn trời là sự chú ý của Matt vẫn tiếp tục dồn vào cái cây. Nàng không muốn bị trách cứ thêm một lần nào nữa.
Daniel và Robert đã tới chỗ nàng. “Dừng lại, Raleigh!” Daniel quát lên rồi đón cái xô từ tay nàng, còn Robert lẳng lặng cầm lấy cái bình. Lúc hai tay nàng được rảnh rang để giữ váy thì gió cũng đã lặng. Vừa để mắt canh chừng Raleigh – lúc này nó đã thôi sủa mà chuyển sang hít hít ngửi ngửi không khí một cách thích thú khi cánh đàn ông lục lọi cái xô – Caroline vừa xoay xoay vai. Rõ ràng cơ thể nàng vẫn chưa quen làm những việc tay chân nặng nhọc.
“Bánh mì mới ra lò!” Daniel vừa giơ ổ bánh mì lên vừa reo mừng như một đứa trẻ được cho đồ chơi mới. “Và thịt nai nữa chứ! Đúng là một bữa tiệc! Rob nhỉ?” Giọng anh ta đầy hân hoan.
“Ít ra thì lần này con chó cũng không xơi mất thức ăn,” Rob đáp, đón một mẩu bánh mì từ tay Daniel rồi bỏ vào miệng. Vừa nuốt anh ta vừa quay sang gọi hai người kia. Họ quay lại nhìn, vẫy tay và rồi bỏ việc đấy mà tới chỗ cả ba đang đứng. Thân cây sồi khổng lồ in hằn một vết toác lớn, trông giống hệt một cái miệng cười trắng xóa, nhưng nó vẫn đứng trơ. Caroline đoán Matt và Thomas sẽ giải quyết được nó sau khi được tiếp thêm năng lượng.
“Này, phần cho bọn em một ít với chứ!” Thomas vui vẻ hét lớn với các anh. Đằng sau anh ta, Matt đi với nhịp bước thong thả hơn, chiếc rìu đung đưa trên vai.
“Em nên đi nhanh lên!” Robert gọi với lại, nhoẻn miệng cười rồi véo thêm một mẩu bánh mì bỏ vào miệng. Rõ ràng hành động đó chỉ để trêu tức cậu em, và nó đã có tác dụng vì Thomas lập tức lớn tiếng phản đối và chạy thật nhanh tới. Lại một cơn gió mạnh nổi lên lùa qua váy của Caroline và thổi tung bay mái tóc của cánh đàn ông. Lần này nàng dùng cả hai tay chặn lại phía trước chân váy để giữ sự đoan trang của mình. Đúng lúc đó, một tiếng rắc lớn bỗng vang lên trong không trung.
Caroline ngẩn ra trong một thoáng. Rồi nàng giật thót mình khi nhận thấy cây sồi khổng lồ đang từ từ đổ xuống cánh đồng. Cơn gió mạnh lùa vào trong những cành lá của nó rõ ràng làm nốt phần việc của hai anh em Mathieson. Nàng mở to mắt nhìn trân trân cái cây đồ sộ, sau một hồi chao đảo đã bắt đầu ngả dần xuống.
Bên cạnh nàng, Daniel chợt hét lên, giọng khản đặc. Nhìn theo ánh mắt hoảng hốt của anh ta, Caroline thấy được lý do vì sao anh ta lại sợ hãi đến thế. Trong bóng râm của cái cây đang đổ, Matt bị vấp và ngã sóng xoài. Tuy anh nhổm dậy gần như ngay lập tức, nhưng cái chân bị tật đã làm chậm nhịp bước khiến anh không kịp thoát ra. Thế rồi cái cây đổ sầm xuống làm rung chuyển cả mặt đất, nảy lên một lần rồi nằm bất động, chỉ những tán lá còn rung rinh.
Caroline chỉ kịp hét lên, Daniel và Robert đã chạy tới chỗ mà Matt vừa biến mất.
Ộp ộp! Con vật nhảy lên và cất tiếng kêu, nhưng Davey đã chộp lấy nó, ấn vào đùi, và tiếng kêu của nó lập tức chìm nghỉm giữa tiếng ồn xung quanh.
Davey nhìn nàng với ánh mắt xấu hổ vì tội lỗi. Caroline cúi xuống thì thầm vào tai thằng bé.
“Nếu cháu muốn giữ nó, tốt hơn hết là cháu đừng mang nó vào trong nhà nữa. Millicent khoái thịt ếch lắm đấy.”
Davey tỏ vẻ kinh hãi trước câu nói đó và liếc vội xuống bàn tay đang khum lại. Caroline đứng thẳng người dậy, vẫn giữ vẻ mặt bình thản, và chợt nhận thấy Matt đang nhìn nàng chăm chăm, lông mày anh nhíu lại.
“Có gì không ổn à?” anh hỏi, ánh mắt hết nhìn Caroline lại liếc sang cậu con út. Davey trông tội lỗi hơn bao giờ hết, nhưng bàn tay vẫn nắm chặt con ếch.
“Không có gì cả,” Caroline vui vẻ trả lời. Nàng có thể chắc chắn rằng Davey đã nhìn nàng với ánh mắt gần như biết ơn lúc nó trườn ra khỏi ghế.
“Đi thôi, anh John, không thì muộn học đấy,” nó giục anh trai. Một tay cầm con ếch bỏ tọt vào túi, tay kia nó chộp lấy bảng tập đọc rồi bám theo anh trai.
“Không có gì ư?” Matt lại hướng ánh mắt sắc bén về phía nàng. Caroline lắc đầu. Matt đành bỏ qua chuyện này mặc dù vẫn còn nhíu mày nghi ngờ.
“Chúng tôi sẽ vẫn làm việc trên cánh đồng phía nam.” Anh chỉ nói vậy khi cùng những người còn lại chuẩn bị rời đi. Đang lúi húi lau chùi cái bàn, Caroline liền đứng thẳng người dậy, nhíu mày với Matt, chưa hiểu ra ngay ý anh là gì.
“Nhớ mang đồ ăn trưa,” anh nói cho rõ hơn, “và lần này, cố gắng đừng để con chó xơi tái hết đấy.”
Caroline rên rỉ khi nhớ lại rủi ro của ngày hôm qua. Nàng đã quá mệt mỏi với bao nhiêu việc đang đợi trước mắt, giờ lại thêm việc chuẩn bị và đi đưa thức ăn cho anh em nhà họ. Nhưng cánh đàn ông đã đi khuất, và chẳng còn ai ngoài Millicent nghe thấy nàng. Thế nên Caroline đành rót sữa cho con mèo, vét nốt chỗ cháo còn lại để ăn và cố gắng tỏ ra lạc quan: ít nhất thì nàng đã dạy cho Davey một bài học. Thằng bé có thể sẽ tôn trọng nàng sau chuyện này, cho dù những người còn lại thì không.
Bữa ăn nàng chuẩn bị hôm nay cũng giống như hôm qua, chỉ khác là thịt lợn muối được thay bằng thịt nai. Đến giờ đưa cơm, Caroline lại bắt đầu đi men theo bờ suối. Nhưng lần này chân nàng bước nhanh hơn, và nàng lội qua con suối để đi sang phía bờ bên kia cách xa khu rừng. Nước lạnh căm căm, gió thổi vi vút, và Caroline rùng mình ớn lạnh. Vừa vội vã rảo bước, vừa mải liếc nhìn cánh rừng nên Caroline không nhận ra mình đã đi bao xa, cho đến khi nàng nghe thấy tiếng rìu bổ đều đều. Một bài thánh ca lạc điệu đang được cất lên để cổ vũ những người làm việc. Đích thị là nàng sắp đến nơi rồi.
Nàng thở phào nhẹ nhõm khi cuối cùng cũng lên được đỉnh đồi và nhìn thấy họ. Daniel và Robert đang làm việc giữa cách đồng. Daniel cày đất lên, Robert theo sau, gieo hạt và vùi lại. Ở đầu kia của cánh đồng, Matt đang vừa hát vừa bổ rìu vào thân một cây sồi khổng lồ còn Thomas ra sức đẩy nó. Cái cây này cao vượt hẳn lên so với những cây xung quah. Tán lá của nó vươn ra quá xa che gần hết ánh sáng mặt trời rọi xuống cánh đồng. Có lẽ đó là lý do Matt và Thomas đang nỗ lực để chặt nó.
Mặc dù trời hôm nay rất lạnh nhưng Matt vẫn cởi trần làm việc, thân hình anh lấp loáng mồ hôi. Kể cả nhìn từ một khoảng cách xa thế này, cơ thể hình chữ V rắn chắc của anh vẫn nổi bật thấy rõ. Những múi cơ ở lưng và cánh tay anh nổi lên cuồn cuộn khi anh vung rìu. Trong lòng Caroline bỗng trào lên một cảm giác ngưỡng mộ.
Raleigh trông thấy Caroline đầu tiên. Nó băng nhanh qua cánh đồng và sủa inh ỏi khiến nàng giật nảy mình. Cả bốn người đàn ông đều quay lại xem thứ gì khiến con chó kích động đến thế, trong khi Caroline, không thể kiềm chế được, bắt đầu bước lùi. Phải cố gắng lắm nàng mới dừng lại được và đứng yên một chỗ. Nàng sẽ vượt qua nỗi sợ chó nếu nàng cần phải làm vậy! Và thật ra, nó cũng đâu có xâu xé gã Da Đỏ; vậy thì chắc là nó cũng sẽ không ăn tươi nuốt sống nàng đâu.
“A! Thức ăn tới rồi!” Daniel reo lên khi nhìn thấy Caroline. Anh ta và Robert đặt ngay dụng cụ xuống để tới chỗ nàng. Matt, liếc nhanh một cái rồi lại tiếp tục chặt cây, tuy nhiên anh đã ngừng hát. Thomas ở lại với anh. Raleigh tới chỗ nàng trước nhất. Nó nhảy lên mừng rỡ quanh người Caroline, sủa ăng ẳng làm nàng ù cả tai.
Đúng lúc đó thì một cơn gió lùa qua váy Caroline làm nó bay lên phấp phới. Vì cả hai tay đều đang bận cầm đồ nên nàng chẳng biết làm thế nào để những người đàn ông đang lại gần không nhìn thấy đôi chân mình. Tệ hơn nữa là cả Daniel và Robert đều đang nhìn nàng không chớp mắt. Nàng chỉ còn biết tạ ơn trời là sự chú ý của Matt vẫn tiếp tục dồn vào cái cây. Nàng không muốn bị trách cứ thêm một lần nào nữa.
Daniel và Robert đã tới chỗ nàng. “Dừng lại, Raleigh!” Daniel quát lên rồi đón cái xô từ tay nàng, còn Robert lẳng lặng cầm lấy cái bình. Lúc hai tay nàng được rảnh rang để giữ váy thì gió cũng đã lặng. Vừa để mắt canh chừng Raleigh – lúc này nó đã thôi sủa mà chuyển sang hít hít ngửi ngửi không khí một cách thích thú khi cánh đàn ông lục lọi cái xô – Caroline vừa xoay xoay vai. Rõ ràng cơ thể nàng vẫn chưa quen làm những việc tay chân nặng nhọc.
“Bánh mì mới ra lò!” Daniel vừa giơ ổ bánh mì lên vừa reo mừng như một đứa trẻ được cho đồ chơi mới. “Và thịt nai nữa chứ! Đúng là một bữa tiệc! Rob nhỉ?” Giọng anh ta đầy hân hoan.
“Ít ra thì lần này con chó cũng không xơi mất thức ăn,” Rob đáp, đón một mẩu bánh mì từ tay Daniel rồi bỏ vào miệng. Vừa nuốt anh ta vừa quay sang gọi hai người kia. Họ quay lại nhìn, vẫy tay và rồi bỏ việc đấy mà tới chỗ cả ba đang đứng. Thân cây sồi khổng lồ in hằn một vết toác lớn, trông giống hệt một cái miệng cười trắng xóa, nhưng nó vẫn đứng trơ. Caroline đoán Matt và Thomas sẽ giải quyết được nó sau khi được tiếp thêm năng lượng.
“Này, phần cho bọn em một ít với chứ!” Thomas vui vẻ hét lớn với các anh. Đằng sau anh ta, Matt đi với nhịp bước thong thả hơn, chiếc rìu đung đưa trên vai.
“Em nên đi nhanh lên!” Robert gọi với lại, nhoẻn miệng cười rồi véo thêm một mẩu bánh mì bỏ vào miệng. Rõ ràng hành động đó chỉ để trêu tức cậu em, và nó đã có tác dụng vì Thomas lập tức lớn tiếng phản đối và chạy thật nhanh tới. Lại một cơn gió mạnh nổi lên lùa qua váy của Caroline và thổi tung bay mái tóc của cánh đàn ông. Lần này nàng dùng cả hai tay chặn lại phía trước chân váy để giữ sự đoan trang của mình. Đúng lúc đó, một tiếng rắc lớn bỗng vang lên trong không trung.
Caroline ngẩn ra trong một thoáng. Rồi nàng giật thót mình khi nhận thấy cây sồi khổng lồ đang từ từ đổ xuống cánh đồng. Cơn gió mạnh lùa vào trong những cành lá của nó rõ ràng làm nốt phần việc của hai anh em Mathieson. Nàng mở to mắt nhìn trân trân cái cây đồ sộ, sau một hồi chao đảo đã bắt đầu ngả dần xuống.
Bên cạnh nàng, Daniel chợt hét lên, giọng khản đặc. Nhìn theo ánh mắt hoảng hốt của anh ta, Caroline thấy được lý do vì sao anh ta lại sợ hãi đến thế. Trong bóng râm của cái cây đang đổ, Matt bị vấp và ngã sóng xoài. Tuy anh nhổm dậy gần như ngay lập tức, nhưng cái chân bị tật đã làm chậm nhịp bước khiến anh không kịp thoát ra. Thế rồi cái cây đổ sầm xuống làm rung chuyển cả mặt đất, nảy lên một lần rồi nằm bất động, chỉ những tán lá còn rung rinh.
Caroline chỉ kịp hét lên, Daniel và Robert đã chạy tới chỗ mà Matt vừa biến mất.