Chương : 19
“Cô đã phá hoại thành quả tốt đẹp của tôi, đúng không?” Williams giận dữ hỏi, cái cằm núng nính rung lên bực tức khi ông ta hùng hổ băng ngang căn phòng để tới chỗ nàng.
“Này đứa con gái của Belial kia, cô đang định là cái quái gì vậy?” Viên linh mục len qua đôi nam nữ để theo ông Williams vào phòng. “Chúng tôi tin rằng cô sắp phải trả giá cho những tội lỗi của mình rồi. Anh thấy chưa, James, những gì tôi đã kể với anh không sai chút nào.”
“Tôi là con gái của Marcellus Wetherby, chứ không phải ông Belial nào hết. Chào các ông, ông Miller. Ông Williams.” Caroline đứng dậy để khẽ nhún gối chào những người mới tới. Sự thận trọng đã ngăn nàng châm chọc hai người họ, nhưng nàng không thể không chêm vào đôi chút châm biếm trong câu trả lời của mình.
“Belial là một con quỷ,” viên linh mục làu bàu, rõ ràng rất bực bội với sự thiếu hiểu biết của nàng. Trước khi ông ta có thể nói gì thêm, Robert đã xuất hiện ở hành lang, vừa đi vừa cài cúc áo. Lông mày lập tức giãn ra, anh ta thân mật vỗ vai người đàn ông đứng ở ngưỡng cửa.
“Chào anh, James. Chào chị Mary.”
“Anh vừa từ Wethersfield về, mới nghe tin Matt đang cận kề cửa tử. Tại sao không ai gọi anh tới?” James giận dữ hỏi.
Bây giờ khi đã có cơ hội nhìn kỹ hơn, Caroline biết ngay anh ta là người nhà Mathieson, dù nàng chưa từng nghe nhắc đến tên anh ta trước đó. James rất giống Matt, tuy nhiên có lẽ anh ta thấp hơn vài phân và gầy hơn Matt nhiều, nhưng các đường nét thì y chang, kể cả màu da. Chỉ có điều đôi mắt James lại ngả sang sắc xám chứ không phải xanh, và mái tóc đen của anh ta ánh lên màu hung đỏ và không xoăn bằng tóc Matt. Anh ta không có vết sẹo nào trên mặt, cũng không bị khập khiễng, nhưng anh ta thiếu đi một thứ gì đó không thể định nghĩa vốn khiến cho Matt trở nên quyến rũ đến mức nghẹt thở.
“Ôi, bọn em chẳng còn tâm trí đâu mà nghĩ tới điều đó. Bọn em bận túi bụi.” Daniel bước ra từ phòng ngủ đúng lúc để trả lời câu hỏi của James. “Chào chị Mary.” Anh ta gật đầu với người phụ nữ, và cô ta mỉm cười đáp lại. Tới lúc đó thì Caroline đã nhận ra cô ta chính là người mà Daniel và thuyền trưởng Rowse chào hỏi khi họ dẫn nàng đi qua ngôi làng. Rõ ràng cô ta là vợ của James.
“Nhưng chắc chắn nếu anh ấy chết thì bọn em sẽ gọi anh về ngay.” Robert nhe răng cười với anh trai. Mary tỏ vẻ kinh hoảng, James thì cau mày.
“Nghe giọng em, anh đoán là Matt sẽ không chết, đúng không?” giọng James đầy vẻ kinh ngạc, anh ta liếc sang ông Williams, người đang sừng cồ lên.
“Có lẽ chúng ta vẫn có thể ngăn chặn chuyện đó nếu cắt bỏ cái chân của anh ta,” Williams tự cho mình quyền trả lời, sau khi nắn bóp chỗ da thịt tím tái sưng vù ở đùi Matt phía bên trên thanh nẹp. Ông ta có vẻ thất vọng trước lời dự đoán rằng Matt sẽ không chết. Caroline phải kìm chế lắm mới không đẩy ông ta sang một bên – Matt đang cựa mình vì đau đớn dưới bàn tay sờ mó của ông ta.
“Anh ấy sẽ không chết, cũng sẽ không mất đi cái chân.” Caroline nói với James một cách dứt khoát, kiềm chế cơn bốc đồng đang sắp lấn át lý trí của mình bằng một nỗ lực phi thường.
“Chỉ Chúa trời mới có thể nói ra những lời đó, chứ không phải là cô.” Sự khinh miệt lóe lên trong mắt Miller khi ông ta nhìn nàng. Caroline chợt nhớ ra mình đang rất nhếch nhác. Tóc nàng còn chưa kịp chải, nói gì đến làm dáng, vậy nên nó vẫn đang được tết như lúc đi ngủ. Bím tóc nàng dài đến eo lưng, đen bóng và dày bằng cổ tay một người đàn ông, nhưng nó không phải là kiểu tóc phù hợp để khoe ra giữa ban ngày ban mặt hay trước mắt những người lạ. Tệ hơn nữa, sáng hôm nay nàng còn vơ vội chiếc váy gần nhất để mặc. Theo ánh mắt của viên linh mục, lúc này Caroline mới thực sự nhìn vào nó lần đầu tiên sau nhiều tháng trời. Lớp vải dệt sọc nổi màu trắng với những dải ruy băng màu đỏ anh đào xinh xắn viền trên chân váy và tay áo đã không còn giữ được màu sắc ban đầu nữa: nó đã bị ố vàng theo thời gian, lấm tấm nước, thuốc, đất bẩn và có Chúa mới biết là còn những gì nữa. Không chỉ có thế, nó còn nhàu nhĩ kinh khủng. Nhưng nàng chắc chắn thứ khiến viên linh mục chướng mắt là phần ngực váy của nàng. Cái cổ váy hình ôvan khoét quá sâu trong mắt những người Thanh giáo. Nó để lộ phần trên của bầu ngực và một chút xíu khe ngực, nhưng Miller lại nhìn nó với vẻ kinh hoảng như thể nàng đang khỏa thân vậy. Đúng là đồ tục tĩu, Caroline nghĩ.
“Mà hai người đã gặp Caroline chưa nhỉ?” Daniel nói với James và Mary. “Cô ấy là thành viên mới nhất trong gia đình chúng ta.”
“Chào cô!” Mary mỉm cười với nàng. Caroline nghĩ, cô gái có khuôn mặt to tròn điềm đạm và đôi mắt nâu dịu dàng thế kia hẳn phải là người tử tế. James, trái lại, nhìn nàng với vẻ ngờ vực và chỉ khẽ gật đầu. Đàn ông nhà Mathieson bẩm sinh đã ngờ vực phụ nữ thì phải, Caroline tự hỏi với đôi chút phẫn nộ khi nàng gật đầu đáp lễ.
“Vậy là cô ta đã kiếm ra cách để tất cả các anh chấp nhận rồi sao?” Miller nói. “Cũng không có gì lạ. Quỷ dữ xưa nay luôn xảo quyệt mà.”
“Tôi không phải quỷ dữ!” Caroline quay ngoắt lại nhìn viên linh mục. Ánh mắt họ va vào nhau tóe lửa. Nhưng cả hai người chưa nói được gì thêm thì một giọng nói đã vang lên từ một nơi không ai ngờ tới.
“Tôi không nhớ là mình đã mời ông đến nhà, ông Miller.”
Trong một thoáng cả Caroline và những người còn lại đều lặng đi vì kinh ngạc. Rồi Caroline quay ngoắt lại. Giọng nói bực tức và yếu ớt ấy là của Matt. Chưa đầy hai tiếng trước họ đã phải dốc hết sức lực để mang anh ấy trở về từ cửa tử. Bây giờ anh ấy không chỉ còn sống, mà rõ ràng đã tỉnh táo. Đôi mắt anh mở to và nhìn chằm chằm vào viên linh mục, ánh mắt tối sầm đầy căm ghét.
“Matt!” Thomas bước vào phòng đúng lúc đó, và cả bốn người em trai đều đồng thanh thốt lên.
“Tôi vâng mệnh Chúa đến đây để giúp anh thanh thản bước vào cõi vĩnh hằng,” ông Miller đáp, tiến lại cạnh giường, những lời giả nhân giả nghĩa không ăn nhập chút nào với vẻ mặt ông ta khi nhìn xuống Matt.
“Ông tới hơi sớm đấy,” Matt nói, đôi mắt chưa hề rời khỏi viên linh mục. Dù chỉ nói chuyện bằng vài từ ngắn gọn như thế thôi anh cũng đã mệt nhọc lắm rồi.
“Sớm như vậy thì mới cứu rỗi được linh hồn anh. Anh phải sám hối rất nhiều điều rồi mới có hy vọng bước chân vào Cánh cổng Thiên đường, Ephraim Mathieson! Việc anh chứa chấp đứa con gái của quỷ dữ này chỉ càng làm anh xấu đi trong mắt Chúa.”
“Ông đang cả gan vu khống một thành viên trong gia đình tôi đấy, ông Miller. Chắc ông cũng biết điều đó là phạm pháp.” Sự giận dữ khiến giọng Matt trở nên đanh thép. “Và tôi muốn ông cùng với tất cả mọi người trong trấn này biết rằng, Caroline là một thành viên trong gia đình tôi. Tôi sẽ không cho phép người khác coi thường cô ấy.”
Lời khẳng định dứt khoát ấy đã sưởi ấm trái tim Caroline. Đôi mắt nàng nhìn Matt với vẻ biết ơn thầm lặng, nhưng sự chú ý của anh vẫn dồn cả vào viên linh mục.
“Anh lại bị một con quỷ cái khác cám dỗ rồi sao? Anh thật là yếu đuối, Ephraim Mathieson, vậy nên anh mới dễ dàng bị đám thuộc hạ của quỷ Sa tăng tấn công. Cơ hội duy nhất để cứu rỗi được linh hồn anh là tống khứ cô ta và cả sự yếu đuối của anh đi!”
“Trái lại, tôi sẽ tống khứ ông và những lời nói nhảm nhí của ông ra khỏi nhà tôi. Nghe tôi nói đây, và hãy nghe cho kỹ. Nếu ông còn vu khống Caroline một lần nữa, tôi sẽ kiện ông ra tòa vì tội phỉ báng người khác. Hình phạt cho tội danh đó là bị quất roi ở nơi công cộng đấy, và tôi chỉ nhắc nhở ông thế thôi, ông Miller.”
Trông viên linh mục như bị trúng phong. Mặt ông ta đỏ gay gắt, mắt lồi ra. “Anh dám đe dọa một bầy tôi của Chúa tới lần thứ hai ư!” Ông ta hít vào một hơi thật sâu rồi quay sang nhìn James và Mary, hai bàn tay vung ra như kêu gọi. “Tôi e rằng anh trai anh đang lầm đường lạc lối mất rồi, James ạ. Nhưng anh và vợ anh không nên như thế, cả các em trai và mấy đứa cháu ngây thơ tội nghiệp của anh nữa. Tôi khẩn thiết kêu gọi tất cả các anh quay lưng lại với người đàn ông này và ả đàn bà đã cám dỗ anh ta, hãy để mặc anh ta gánh chịu những tai họa xứng đáng với tội lỗi, bởi đó là cách cứu vớt anh ta. Tôi…”
James cứng người lại, nhưng Mary đã vội ngăn anh ta bằng một cái lắc đầu. Nở một nụ cười dịu dàng, cô nắm lấy tay áo viên linh mục đang điên tiết và kéo ông ta về phía hành lang.
“Mời Cha xuống dưới nhà, để con pha trà cho Cha. Sau đó James và con sẽ vô cùng biết ơn nếu Cha cầu nguyện để cứu rỗi tất cả những người trong ngôi nhà này, thưa Đức cha Miller. Con chắc chắn những lời cầu nguyện của một môn đồ oai nghiêm trong giáo hội như Cha sẽ giúp được Caroline và Matt. Cha thử nghĩ mà xem: có khi Chúa trời đã chỉ định Cha cứu rỗi họ đấy! Và Cha hiểu Matt mà, anh ấy hay cáu bẳn, nhưng anh ấy chẳng có ý gì xấu cả. Mong Cha đừng mếch lòng.”
Trước sự kinh ngạc của Caroline, Mary đã thuyết phục được ông Miller rời khỏi phòng. Những lời nói êm dịu của cô mỗi lúc một nhỏ dần khi họ cùng nhau đi dọc hành lang và bắt đầu xuống gác.
“Vợ anh đúng là một vị thánh, James,” Thomas thì thầm với anh trai.
“Chứ còn gì nữa!” James vừa nói vừa bước tới bên giường Matt, rồi cau mày nhìn Williams.
“Ông thấy có điều gì không ổn không?” anh ta hỏi.
“Tôi e rằng những vết sưng tấy và bầm tím khổng lồ này là triệu chứng cho thấy máu đã bị nhiễm độc. Tôi xin nói với anh một lần nữa, chúng ta cần phải cắt bỏ chân của anh ta.”
“Tôi sẽ giết người nào định làm thế!” Matt gầm giọng nhìn Williams trừng trừng.
“Đó là cách duy nhất để cứu được tính mạng anh!”
“Ông Williams, sao ông không xuống dưới nhà với vợ tôi và Đức Cha Miller để uống một tách trà nhỉ? Để tôi cố gắng thuyết phục ông anh không biết điều của tôi!” James đặt bàn tay lên cánh tay Williams và kéo ông ta ra khỏi giường. “Ông cũng biết chọc giận anh ấy thì cũng chẳng ích gì mà.” Câu cuối cùng này được nói với giọng nhỏ hơn khi Williams, với sự “trợ giúp” của James, đã ra tới ngưỡng cửa, nhưng Caroline – và chắc là cả Matt nữa – vẫn nghe thấy. Nhưng anh không nói gì. Williams đã hậm hực ra khỏi phòng, và James quay lại cau mày với anh.
“Nào, Matt, em biết mất đi một chân là chuyện khó chấp nhận, nhưng nếu đó là điều cần thiết để giữ được tính mạng anh…” James bắt đầu thuyết phục.
“Anh sẽ không bỏ cái chân đâu,” giọng Matt thều thào nhưng kiên quyết, Caroline tới đứng ở cạnh giường bên kia, cau mày với James. Nhưng nàng chưa kịp nói gì thì Daniel đã cất tiếng.
“Sau chuyện xảy ra ngày hôm nay, em rất tin tưởng vào tài chữa bệnh của Caroline, và cô ấy nói rằng không nhất thiết phải cắt bỏ cái chân. Em tin cô ấy, James.” Daniel khẽ nói.
“Cô ấy đã hạ sốt cho Matt, nếu không giờ này anh ấy đã chết rồi.” Robert phụ họa. “Đúng không, Thom?”
“Đúng,” Thomas nói sau một thoáng do dự. Mặc dù câu trả lời cộc lốc ấy có vẻ miễn cưỡng, nhưng nó vẫn là một lời đồng ý. Caroline nhìn anh ta với ánh mắt kinh ngạc và có phần biết ơn. Bây giờ, có vẻ như anh ta đã sẵn sàng cho nàng một cơ hội.
“Cô ta là em gái của Elizabeth, không phải sao?” James nói, như thể nhắc nhở họ.
“Em gái cùng cha khác mẹ, và em thấy cô ấy chẳng có ý định hại ai cả,” Daniel quả quyết.
“Lưỡi mấy chú đúng là có bản lề, xoay đầu nào cũng được!” Matt cau có nói với các em.
“Thứ lỗi cho tôi, nhưng tôi tin rằng nếu các anh tiếp tục tranh luận ở một chỗ khác thì sẽ tốt hơn cho anh trai các anh đấy. Anh ấy cần nghỉ ngơi.” Caroline vội xen vào vì thấy cái nhíu mày khó chịu cùng với những giọt mồ hôi lấm tấm trên gương mặt Matt. Nếu để Matt tức giận hơn nữa thì sẽ chẳng tốt chút nào cho sức khỏe của anh.
James nhìn nàng với vẻ ngạc nhiên tột độ, trong khi những người khác thì gật đầu vì họ đã quen dần với sự hiện diện và tính thẳng thừng của nàng.
“Cô nói đúng,” Daniel nói, rồi xua hết các anh em ra khỏi phòng. Ngay cả James cũng không phản đối, mặc dù anh ta không mấy vui vẻ khi bị một kẻ bỗng nhiên được trọng vọng như Caroline đề nghị rời đi.
“Tôi sẽ không cắt bỏ cái chân đâu,” Matt nói với Caroline khi nàng quay lại bên giường anh với một liều thuốc ngủ trong tay.
“Vâng.” Caroline ngồi xuống mép giường, rồi luồn tay xuống dưới đầu Matt và nâng lên để anh uống thuốc.
“Tôi không phải trẻ con,” anh giận dữ nói, và giơ tay lên như muốn tự cầm ly thuốc. Nhưng vì còn quá yếu nên tay anh lại rơi thõng xuống. “Mà cô định đổ thứ gì vào họng tôi thế?” anh hỏi, trừng trừng nhìn nàng như thể tình trạng yếu ớt của anh là lỗi của nàng vậy.
“Nó sẽ giúp anh nghỉ ngơi.” Nàng đưa ly thuốc lên miệng anh, ghé nó vào đôi môi vẫn đang bướng bỉnh khép chặt. “Uống đi.”
“Tôi sẽ không cắt bỏ cái chân đâu!” anh lại nói, dữ dội hơn, và ngoảnh đầu đi. Caroline hiểu ra anh đang sợ nếu ngủ, anh sẽ không bảo vệ được thân thể mình, vì vậy nàng nhẹ nhàng đáp:
“Tôi cam đoan là anh không cần phải cắt bỏ nó, và các em của anh rất yêu mến anh nên họ sẽ không vô cớ biến anh thành kẻ tàn tật đâu. Anh không cần phải sợ mình sẽ bị mất chân khi tỉnh dậy.”
“Thật chứ?”
“Vâng. Giờ thì làm ơn uống liều thuốc này đi. Nếu anh không nghỉ ngơi, cơn sốt sẽ quay lại, và chính nó có thể sẽ giết chết anh chứ không phải cái chân của anh đâu.”
Nàng lại giơ cái ly lên miệng anh lần nữa. Qua thành ly, ánh mắt anh bắt gặp ánh mắt nàng. Chúng bừng lên mãnh liệt thành một màu xanh rực sáng.
“Hãy hứa với tôi là cô sẽ không để bọn họ cắt mất chân tôi.” Cho dù đang rất yếu ớt, nhưng anh vẫn gắng gượng nắm lấy cổ tay đang cầm cái ly của nàng. Caroline ngạc nhiên trước sức mạnh vẫn còn sót lại trên những ngón tay dài của anh.
“Tôi hứa.” Nàng nhẹ nhàng gỡ tay anh ra. “Tôi hứa,” nàng lặp lại, và ấn ly thuốc vào môi anh. Anh nhìn nàng thật lâu, rồi mở miệng để nàng dốc thứ chất lỏng đó vào họng mình.
“Ngoan lắm.” Caroline tự nhiên bật ra mấy lời đó, chỉ định động viên anh. Anh nuốt ực miếng thuốc, rùng mình trước vị đắng của nó. Khi nàng đứng lên để đi tráng ly và lau khô nó, đôi mắt anh vẫn dõi theo nàng. Lông mày anh nhíu lại tư lự.
“Tôi không phải là một đứa trẻ,” anh khẽ nói. “ Kể cả khi tôi đang bị thương.”
Caroline giật mình ngoảnh lại. Rồi nàng nhớ ra câu mình vừa nói. “Vâng,” nàng đồng ý, đặt ly xuống cái bàn cạnh giường.
“Tôi chỉ muốn nhắc cô thế.”
“Tôi biết.”
“Cô không còn sợ tôi nữa rồi.”
Câu nói đó khiến Caroline suýt chút nữa đánh rơi cái bát đang cầm trên tay. Nàng mở to mắt nhìn anh, Matt cũng đang nhìn nàng chăm chú, như thể nàng là một câu đố khó mà anh quyết giải bằng được.
“Tôi chưa bao giờ sợ anh.” Câu nói dối nửa vời khiến tay nàng lóng ngóng, và cái bát lại suýt rơi lần nữa. Nàng mím chặt môi, đặt nó về chỗ cũ trên tầng dưới của giá rửa mặt trước khi nàng để lộ ra rằng cảm nhận của anh gần với sự thực biết chừng nào.
“Ồ, có đấy. Ít ra cô cũng sợ tôi sẽ chạm vào cô.”
Caroline không biết phải trả lời thế nào. Nàng mải miết sắp xếp lại những lọ thuốc trên bàn. Anh không nói gì nữa, nhưng nàng có thể cảm thấy anh đang quan sát mình. Cuối cùng nàng không thể chịu nổi sự dò xét âm thầm của anh thêm nữa. Nàng quay lại nhìn Matt, cánh tay khoanh lại trước ngực, ánh mắt dè chừng. Nhưng hình như anh không còn hứng thú với chủ đề mà họ đang bàn luận. Mí mắt anh trĩu xuống, đôi mắt đã mất đi sự tinh anh. Rồi anh chợt ngáp dài. Caroline lập tức hạ hỏa, thả lỏng tư thế tham chiến của mình. Nàng buông tay xuống và đi tới bên giường để đắp lại ngay ngắn cái chăn đã bị xộc xệch lúc ông Williams kiểm tra.
“Đừng bỏ mặc tôi,” Matt đột nhiên mở mắt ra. Vì Caroline đang cúi xuống anh, nên ánh mắt xanh sáng rực của anh chiếu thẳng vào mắt nàng. Trong một thoáng Caroline không nói nên lời vì sững sờ kinh ngạc. Matt đang thổ lộ rằng anh thực sự cần nàng. Trái tim được bao bọc cẩn thận của nàng nhảy lên và run rẩy, và những tấm rào chắn mà nàng đã rất cẩn thận dựng lên để bảo vệ nó giờ đồng loạt sụp xuống.
“Tôi sẽ không bỏ mặc anh đâu. Anh đừng lo sợ,” Caroline trả lời, giọng nói khàn khàn khiến ngay cả chính bản thân nàng cũng phải ngạc nhiên. Và rồi, hoàn toàn vô thức, nàng mỉm cười với anh, không chút ngập ngừng. Nhưng mí mắt Matt đã khép lại. Anh không nhìn thấy nó.
Caroline nhìn Matt ngủ một lúc lâu, chẳng thích cảm giác trong lòng mình chút nào. Bảo vệ an toàn cho anh dường như đã là trách nhiệm của nàng, trong khi hoàn toàn không phải như thế. Rồi nàng nghĩ tới những người kia và sực nhớ ra cuộc tranh cãi chắc chắn đang lên đến đỉnh điểm ở trong bếp.
Nàng liền kéo một cái ghế lại gần giường và ngồi xuống đó. Lông mày nàng nhíu lại. Môi nàng mím chặt, hai tay khoanh trước ngực, mắt nàng nhìn chằm chằm ra khung cửa để ngỏ. Ánh mắt Caroline đáng sợ đến nỗi Millicent, lúc ấy đã lại gần với ý định nhảy vào lòng nàng, dừng phắt lại và len lén chui vào gầm giường, đôi mắt nó cũng vàng rực lên, hệt như đôi mắt cô chủ.
Sau khi đã chuẩn bị sẵn sàng cho cuộc chiến đấu, Caroline kiên nhẫn chờ đợi. Muốn làm tổn thương Matt một cách không cần thiết ư? Họ sẽ phải bước qua xác nàng!
“Này đứa con gái của Belial kia, cô đang định là cái quái gì vậy?” Viên linh mục len qua đôi nam nữ để theo ông Williams vào phòng. “Chúng tôi tin rằng cô sắp phải trả giá cho những tội lỗi của mình rồi. Anh thấy chưa, James, những gì tôi đã kể với anh không sai chút nào.”
“Tôi là con gái của Marcellus Wetherby, chứ không phải ông Belial nào hết. Chào các ông, ông Miller. Ông Williams.” Caroline đứng dậy để khẽ nhún gối chào những người mới tới. Sự thận trọng đã ngăn nàng châm chọc hai người họ, nhưng nàng không thể không chêm vào đôi chút châm biếm trong câu trả lời của mình.
“Belial là một con quỷ,” viên linh mục làu bàu, rõ ràng rất bực bội với sự thiếu hiểu biết của nàng. Trước khi ông ta có thể nói gì thêm, Robert đã xuất hiện ở hành lang, vừa đi vừa cài cúc áo. Lông mày lập tức giãn ra, anh ta thân mật vỗ vai người đàn ông đứng ở ngưỡng cửa.
“Chào anh, James. Chào chị Mary.”
“Anh vừa từ Wethersfield về, mới nghe tin Matt đang cận kề cửa tử. Tại sao không ai gọi anh tới?” James giận dữ hỏi.
Bây giờ khi đã có cơ hội nhìn kỹ hơn, Caroline biết ngay anh ta là người nhà Mathieson, dù nàng chưa từng nghe nhắc đến tên anh ta trước đó. James rất giống Matt, tuy nhiên có lẽ anh ta thấp hơn vài phân và gầy hơn Matt nhiều, nhưng các đường nét thì y chang, kể cả màu da. Chỉ có điều đôi mắt James lại ngả sang sắc xám chứ không phải xanh, và mái tóc đen của anh ta ánh lên màu hung đỏ và không xoăn bằng tóc Matt. Anh ta không có vết sẹo nào trên mặt, cũng không bị khập khiễng, nhưng anh ta thiếu đi một thứ gì đó không thể định nghĩa vốn khiến cho Matt trở nên quyến rũ đến mức nghẹt thở.
“Ôi, bọn em chẳng còn tâm trí đâu mà nghĩ tới điều đó. Bọn em bận túi bụi.” Daniel bước ra từ phòng ngủ đúng lúc để trả lời câu hỏi của James. “Chào chị Mary.” Anh ta gật đầu với người phụ nữ, và cô ta mỉm cười đáp lại. Tới lúc đó thì Caroline đã nhận ra cô ta chính là người mà Daniel và thuyền trưởng Rowse chào hỏi khi họ dẫn nàng đi qua ngôi làng. Rõ ràng cô ta là vợ của James.
“Nhưng chắc chắn nếu anh ấy chết thì bọn em sẽ gọi anh về ngay.” Robert nhe răng cười với anh trai. Mary tỏ vẻ kinh hoảng, James thì cau mày.
“Nghe giọng em, anh đoán là Matt sẽ không chết, đúng không?” giọng James đầy vẻ kinh ngạc, anh ta liếc sang ông Williams, người đang sừng cồ lên.
“Có lẽ chúng ta vẫn có thể ngăn chặn chuyện đó nếu cắt bỏ cái chân của anh ta,” Williams tự cho mình quyền trả lời, sau khi nắn bóp chỗ da thịt tím tái sưng vù ở đùi Matt phía bên trên thanh nẹp. Ông ta có vẻ thất vọng trước lời dự đoán rằng Matt sẽ không chết. Caroline phải kìm chế lắm mới không đẩy ông ta sang một bên – Matt đang cựa mình vì đau đớn dưới bàn tay sờ mó của ông ta.
“Anh ấy sẽ không chết, cũng sẽ không mất đi cái chân.” Caroline nói với James một cách dứt khoát, kiềm chế cơn bốc đồng đang sắp lấn át lý trí của mình bằng một nỗ lực phi thường.
“Chỉ Chúa trời mới có thể nói ra những lời đó, chứ không phải là cô.” Sự khinh miệt lóe lên trong mắt Miller khi ông ta nhìn nàng. Caroline chợt nhớ ra mình đang rất nhếch nhác. Tóc nàng còn chưa kịp chải, nói gì đến làm dáng, vậy nên nó vẫn đang được tết như lúc đi ngủ. Bím tóc nàng dài đến eo lưng, đen bóng và dày bằng cổ tay một người đàn ông, nhưng nó không phải là kiểu tóc phù hợp để khoe ra giữa ban ngày ban mặt hay trước mắt những người lạ. Tệ hơn nữa, sáng hôm nay nàng còn vơ vội chiếc váy gần nhất để mặc. Theo ánh mắt của viên linh mục, lúc này Caroline mới thực sự nhìn vào nó lần đầu tiên sau nhiều tháng trời. Lớp vải dệt sọc nổi màu trắng với những dải ruy băng màu đỏ anh đào xinh xắn viền trên chân váy và tay áo đã không còn giữ được màu sắc ban đầu nữa: nó đã bị ố vàng theo thời gian, lấm tấm nước, thuốc, đất bẩn và có Chúa mới biết là còn những gì nữa. Không chỉ có thế, nó còn nhàu nhĩ kinh khủng. Nhưng nàng chắc chắn thứ khiến viên linh mục chướng mắt là phần ngực váy của nàng. Cái cổ váy hình ôvan khoét quá sâu trong mắt những người Thanh giáo. Nó để lộ phần trên của bầu ngực và một chút xíu khe ngực, nhưng Miller lại nhìn nó với vẻ kinh hoảng như thể nàng đang khỏa thân vậy. Đúng là đồ tục tĩu, Caroline nghĩ.
“Mà hai người đã gặp Caroline chưa nhỉ?” Daniel nói với James và Mary. “Cô ấy là thành viên mới nhất trong gia đình chúng ta.”
“Chào cô!” Mary mỉm cười với nàng. Caroline nghĩ, cô gái có khuôn mặt to tròn điềm đạm và đôi mắt nâu dịu dàng thế kia hẳn phải là người tử tế. James, trái lại, nhìn nàng với vẻ ngờ vực và chỉ khẽ gật đầu. Đàn ông nhà Mathieson bẩm sinh đã ngờ vực phụ nữ thì phải, Caroline tự hỏi với đôi chút phẫn nộ khi nàng gật đầu đáp lễ.
“Vậy là cô ta đã kiếm ra cách để tất cả các anh chấp nhận rồi sao?” Miller nói. “Cũng không có gì lạ. Quỷ dữ xưa nay luôn xảo quyệt mà.”
“Tôi không phải quỷ dữ!” Caroline quay ngoắt lại nhìn viên linh mục. Ánh mắt họ va vào nhau tóe lửa. Nhưng cả hai người chưa nói được gì thêm thì một giọng nói đã vang lên từ một nơi không ai ngờ tới.
“Tôi không nhớ là mình đã mời ông đến nhà, ông Miller.”
Trong một thoáng cả Caroline và những người còn lại đều lặng đi vì kinh ngạc. Rồi Caroline quay ngoắt lại. Giọng nói bực tức và yếu ớt ấy là của Matt. Chưa đầy hai tiếng trước họ đã phải dốc hết sức lực để mang anh ấy trở về từ cửa tử. Bây giờ anh ấy không chỉ còn sống, mà rõ ràng đã tỉnh táo. Đôi mắt anh mở to và nhìn chằm chằm vào viên linh mục, ánh mắt tối sầm đầy căm ghét.
“Matt!” Thomas bước vào phòng đúng lúc đó, và cả bốn người em trai đều đồng thanh thốt lên.
“Tôi vâng mệnh Chúa đến đây để giúp anh thanh thản bước vào cõi vĩnh hằng,” ông Miller đáp, tiến lại cạnh giường, những lời giả nhân giả nghĩa không ăn nhập chút nào với vẻ mặt ông ta khi nhìn xuống Matt.
“Ông tới hơi sớm đấy,” Matt nói, đôi mắt chưa hề rời khỏi viên linh mục. Dù chỉ nói chuyện bằng vài từ ngắn gọn như thế thôi anh cũng đã mệt nhọc lắm rồi.
“Sớm như vậy thì mới cứu rỗi được linh hồn anh. Anh phải sám hối rất nhiều điều rồi mới có hy vọng bước chân vào Cánh cổng Thiên đường, Ephraim Mathieson! Việc anh chứa chấp đứa con gái của quỷ dữ này chỉ càng làm anh xấu đi trong mắt Chúa.”
“Ông đang cả gan vu khống một thành viên trong gia đình tôi đấy, ông Miller. Chắc ông cũng biết điều đó là phạm pháp.” Sự giận dữ khiến giọng Matt trở nên đanh thép. “Và tôi muốn ông cùng với tất cả mọi người trong trấn này biết rằng, Caroline là một thành viên trong gia đình tôi. Tôi sẽ không cho phép người khác coi thường cô ấy.”
Lời khẳng định dứt khoát ấy đã sưởi ấm trái tim Caroline. Đôi mắt nàng nhìn Matt với vẻ biết ơn thầm lặng, nhưng sự chú ý của anh vẫn dồn cả vào viên linh mục.
“Anh lại bị một con quỷ cái khác cám dỗ rồi sao? Anh thật là yếu đuối, Ephraim Mathieson, vậy nên anh mới dễ dàng bị đám thuộc hạ của quỷ Sa tăng tấn công. Cơ hội duy nhất để cứu rỗi được linh hồn anh là tống khứ cô ta và cả sự yếu đuối của anh đi!”
“Trái lại, tôi sẽ tống khứ ông và những lời nói nhảm nhí của ông ra khỏi nhà tôi. Nghe tôi nói đây, và hãy nghe cho kỹ. Nếu ông còn vu khống Caroline một lần nữa, tôi sẽ kiện ông ra tòa vì tội phỉ báng người khác. Hình phạt cho tội danh đó là bị quất roi ở nơi công cộng đấy, và tôi chỉ nhắc nhở ông thế thôi, ông Miller.”
Trông viên linh mục như bị trúng phong. Mặt ông ta đỏ gay gắt, mắt lồi ra. “Anh dám đe dọa một bầy tôi của Chúa tới lần thứ hai ư!” Ông ta hít vào một hơi thật sâu rồi quay sang nhìn James và Mary, hai bàn tay vung ra như kêu gọi. “Tôi e rằng anh trai anh đang lầm đường lạc lối mất rồi, James ạ. Nhưng anh và vợ anh không nên như thế, cả các em trai và mấy đứa cháu ngây thơ tội nghiệp của anh nữa. Tôi khẩn thiết kêu gọi tất cả các anh quay lưng lại với người đàn ông này và ả đàn bà đã cám dỗ anh ta, hãy để mặc anh ta gánh chịu những tai họa xứng đáng với tội lỗi, bởi đó là cách cứu vớt anh ta. Tôi…”
James cứng người lại, nhưng Mary đã vội ngăn anh ta bằng một cái lắc đầu. Nở một nụ cười dịu dàng, cô nắm lấy tay áo viên linh mục đang điên tiết và kéo ông ta về phía hành lang.
“Mời Cha xuống dưới nhà, để con pha trà cho Cha. Sau đó James và con sẽ vô cùng biết ơn nếu Cha cầu nguyện để cứu rỗi tất cả những người trong ngôi nhà này, thưa Đức cha Miller. Con chắc chắn những lời cầu nguyện của một môn đồ oai nghiêm trong giáo hội như Cha sẽ giúp được Caroline và Matt. Cha thử nghĩ mà xem: có khi Chúa trời đã chỉ định Cha cứu rỗi họ đấy! Và Cha hiểu Matt mà, anh ấy hay cáu bẳn, nhưng anh ấy chẳng có ý gì xấu cả. Mong Cha đừng mếch lòng.”
Trước sự kinh ngạc của Caroline, Mary đã thuyết phục được ông Miller rời khỏi phòng. Những lời nói êm dịu của cô mỗi lúc một nhỏ dần khi họ cùng nhau đi dọc hành lang và bắt đầu xuống gác.
“Vợ anh đúng là một vị thánh, James,” Thomas thì thầm với anh trai.
“Chứ còn gì nữa!” James vừa nói vừa bước tới bên giường Matt, rồi cau mày nhìn Williams.
“Ông thấy có điều gì không ổn không?” anh ta hỏi.
“Tôi e rằng những vết sưng tấy và bầm tím khổng lồ này là triệu chứng cho thấy máu đã bị nhiễm độc. Tôi xin nói với anh một lần nữa, chúng ta cần phải cắt bỏ chân của anh ta.”
“Tôi sẽ giết người nào định làm thế!” Matt gầm giọng nhìn Williams trừng trừng.
“Đó là cách duy nhất để cứu được tính mạng anh!”
“Ông Williams, sao ông không xuống dưới nhà với vợ tôi và Đức Cha Miller để uống một tách trà nhỉ? Để tôi cố gắng thuyết phục ông anh không biết điều của tôi!” James đặt bàn tay lên cánh tay Williams và kéo ông ta ra khỏi giường. “Ông cũng biết chọc giận anh ấy thì cũng chẳng ích gì mà.” Câu cuối cùng này được nói với giọng nhỏ hơn khi Williams, với sự “trợ giúp” của James, đã ra tới ngưỡng cửa, nhưng Caroline – và chắc là cả Matt nữa – vẫn nghe thấy. Nhưng anh không nói gì. Williams đã hậm hực ra khỏi phòng, và James quay lại cau mày với anh.
“Nào, Matt, em biết mất đi một chân là chuyện khó chấp nhận, nhưng nếu đó là điều cần thiết để giữ được tính mạng anh…” James bắt đầu thuyết phục.
“Anh sẽ không bỏ cái chân đâu,” giọng Matt thều thào nhưng kiên quyết, Caroline tới đứng ở cạnh giường bên kia, cau mày với James. Nhưng nàng chưa kịp nói gì thì Daniel đã cất tiếng.
“Sau chuyện xảy ra ngày hôm nay, em rất tin tưởng vào tài chữa bệnh của Caroline, và cô ấy nói rằng không nhất thiết phải cắt bỏ cái chân. Em tin cô ấy, James.” Daniel khẽ nói.
“Cô ấy đã hạ sốt cho Matt, nếu không giờ này anh ấy đã chết rồi.” Robert phụ họa. “Đúng không, Thom?”
“Đúng,” Thomas nói sau một thoáng do dự. Mặc dù câu trả lời cộc lốc ấy có vẻ miễn cưỡng, nhưng nó vẫn là một lời đồng ý. Caroline nhìn anh ta với ánh mắt kinh ngạc và có phần biết ơn. Bây giờ, có vẻ như anh ta đã sẵn sàng cho nàng một cơ hội.
“Cô ta là em gái của Elizabeth, không phải sao?” James nói, như thể nhắc nhở họ.
“Em gái cùng cha khác mẹ, và em thấy cô ấy chẳng có ý định hại ai cả,” Daniel quả quyết.
“Lưỡi mấy chú đúng là có bản lề, xoay đầu nào cũng được!” Matt cau có nói với các em.
“Thứ lỗi cho tôi, nhưng tôi tin rằng nếu các anh tiếp tục tranh luận ở một chỗ khác thì sẽ tốt hơn cho anh trai các anh đấy. Anh ấy cần nghỉ ngơi.” Caroline vội xen vào vì thấy cái nhíu mày khó chịu cùng với những giọt mồ hôi lấm tấm trên gương mặt Matt. Nếu để Matt tức giận hơn nữa thì sẽ chẳng tốt chút nào cho sức khỏe của anh.
James nhìn nàng với vẻ ngạc nhiên tột độ, trong khi những người khác thì gật đầu vì họ đã quen dần với sự hiện diện và tính thẳng thừng của nàng.
“Cô nói đúng,” Daniel nói, rồi xua hết các anh em ra khỏi phòng. Ngay cả James cũng không phản đối, mặc dù anh ta không mấy vui vẻ khi bị một kẻ bỗng nhiên được trọng vọng như Caroline đề nghị rời đi.
“Tôi sẽ không cắt bỏ cái chân đâu,” Matt nói với Caroline khi nàng quay lại bên giường anh với một liều thuốc ngủ trong tay.
“Vâng.” Caroline ngồi xuống mép giường, rồi luồn tay xuống dưới đầu Matt và nâng lên để anh uống thuốc.
“Tôi không phải trẻ con,” anh giận dữ nói, và giơ tay lên như muốn tự cầm ly thuốc. Nhưng vì còn quá yếu nên tay anh lại rơi thõng xuống. “Mà cô định đổ thứ gì vào họng tôi thế?” anh hỏi, trừng trừng nhìn nàng như thể tình trạng yếu ớt của anh là lỗi của nàng vậy.
“Nó sẽ giúp anh nghỉ ngơi.” Nàng đưa ly thuốc lên miệng anh, ghé nó vào đôi môi vẫn đang bướng bỉnh khép chặt. “Uống đi.”
“Tôi sẽ không cắt bỏ cái chân đâu!” anh lại nói, dữ dội hơn, và ngoảnh đầu đi. Caroline hiểu ra anh đang sợ nếu ngủ, anh sẽ không bảo vệ được thân thể mình, vì vậy nàng nhẹ nhàng đáp:
“Tôi cam đoan là anh không cần phải cắt bỏ nó, và các em của anh rất yêu mến anh nên họ sẽ không vô cớ biến anh thành kẻ tàn tật đâu. Anh không cần phải sợ mình sẽ bị mất chân khi tỉnh dậy.”
“Thật chứ?”
“Vâng. Giờ thì làm ơn uống liều thuốc này đi. Nếu anh không nghỉ ngơi, cơn sốt sẽ quay lại, và chính nó có thể sẽ giết chết anh chứ không phải cái chân của anh đâu.”
Nàng lại giơ cái ly lên miệng anh lần nữa. Qua thành ly, ánh mắt anh bắt gặp ánh mắt nàng. Chúng bừng lên mãnh liệt thành một màu xanh rực sáng.
“Hãy hứa với tôi là cô sẽ không để bọn họ cắt mất chân tôi.” Cho dù đang rất yếu ớt, nhưng anh vẫn gắng gượng nắm lấy cổ tay đang cầm cái ly của nàng. Caroline ngạc nhiên trước sức mạnh vẫn còn sót lại trên những ngón tay dài của anh.
“Tôi hứa.” Nàng nhẹ nhàng gỡ tay anh ra. “Tôi hứa,” nàng lặp lại, và ấn ly thuốc vào môi anh. Anh nhìn nàng thật lâu, rồi mở miệng để nàng dốc thứ chất lỏng đó vào họng mình.
“Ngoan lắm.” Caroline tự nhiên bật ra mấy lời đó, chỉ định động viên anh. Anh nuốt ực miếng thuốc, rùng mình trước vị đắng của nó. Khi nàng đứng lên để đi tráng ly và lau khô nó, đôi mắt anh vẫn dõi theo nàng. Lông mày anh nhíu lại tư lự.
“Tôi không phải là một đứa trẻ,” anh khẽ nói. “ Kể cả khi tôi đang bị thương.”
Caroline giật mình ngoảnh lại. Rồi nàng nhớ ra câu mình vừa nói. “Vâng,” nàng đồng ý, đặt ly xuống cái bàn cạnh giường.
“Tôi chỉ muốn nhắc cô thế.”
“Tôi biết.”
“Cô không còn sợ tôi nữa rồi.”
Câu nói đó khiến Caroline suýt chút nữa đánh rơi cái bát đang cầm trên tay. Nàng mở to mắt nhìn anh, Matt cũng đang nhìn nàng chăm chú, như thể nàng là một câu đố khó mà anh quyết giải bằng được.
“Tôi chưa bao giờ sợ anh.” Câu nói dối nửa vời khiến tay nàng lóng ngóng, và cái bát lại suýt rơi lần nữa. Nàng mím chặt môi, đặt nó về chỗ cũ trên tầng dưới của giá rửa mặt trước khi nàng để lộ ra rằng cảm nhận của anh gần với sự thực biết chừng nào.
“Ồ, có đấy. Ít ra cô cũng sợ tôi sẽ chạm vào cô.”
Caroline không biết phải trả lời thế nào. Nàng mải miết sắp xếp lại những lọ thuốc trên bàn. Anh không nói gì nữa, nhưng nàng có thể cảm thấy anh đang quan sát mình. Cuối cùng nàng không thể chịu nổi sự dò xét âm thầm của anh thêm nữa. Nàng quay lại nhìn Matt, cánh tay khoanh lại trước ngực, ánh mắt dè chừng. Nhưng hình như anh không còn hứng thú với chủ đề mà họ đang bàn luận. Mí mắt anh trĩu xuống, đôi mắt đã mất đi sự tinh anh. Rồi anh chợt ngáp dài. Caroline lập tức hạ hỏa, thả lỏng tư thế tham chiến của mình. Nàng buông tay xuống và đi tới bên giường để đắp lại ngay ngắn cái chăn đã bị xộc xệch lúc ông Williams kiểm tra.
“Đừng bỏ mặc tôi,” Matt đột nhiên mở mắt ra. Vì Caroline đang cúi xuống anh, nên ánh mắt xanh sáng rực của anh chiếu thẳng vào mắt nàng. Trong một thoáng Caroline không nói nên lời vì sững sờ kinh ngạc. Matt đang thổ lộ rằng anh thực sự cần nàng. Trái tim được bao bọc cẩn thận của nàng nhảy lên và run rẩy, và những tấm rào chắn mà nàng đã rất cẩn thận dựng lên để bảo vệ nó giờ đồng loạt sụp xuống.
“Tôi sẽ không bỏ mặc anh đâu. Anh đừng lo sợ,” Caroline trả lời, giọng nói khàn khàn khiến ngay cả chính bản thân nàng cũng phải ngạc nhiên. Và rồi, hoàn toàn vô thức, nàng mỉm cười với anh, không chút ngập ngừng. Nhưng mí mắt Matt đã khép lại. Anh không nhìn thấy nó.
Caroline nhìn Matt ngủ một lúc lâu, chẳng thích cảm giác trong lòng mình chút nào. Bảo vệ an toàn cho anh dường như đã là trách nhiệm của nàng, trong khi hoàn toàn không phải như thế. Rồi nàng nghĩ tới những người kia và sực nhớ ra cuộc tranh cãi chắc chắn đang lên đến đỉnh điểm ở trong bếp.
Nàng liền kéo một cái ghế lại gần giường và ngồi xuống đó. Lông mày nàng nhíu lại. Môi nàng mím chặt, hai tay khoanh trước ngực, mắt nàng nhìn chằm chằm ra khung cửa để ngỏ. Ánh mắt Caroline đáng sợ đến nỗi Millicent, lúc ấy đã lại gần với ý định nhảy vào lòng nàng, dừng phắt lại và len lén chui vào gầm giường, đôi mắt nó cũng vàng rực lên, hệt như đôi mắt cô chủ.
Sau khi đã chuẩn bị sẵn sàng cho cuộc chiến đấu, Caroline kiên nhẫn chờ đợi. Muốn làm tổn thương Matt một cách không cần thiết ư? Họ sẽ phải bước qua xác nàng!