Chương : 2
Caroline theo sau Daniel và thuyền trưởng Rowse đi trên con đường đất bụi bặm băng qua khóm nhà mà nàng đã nhìn thấy lúc còn ở trên xuồng. Khi nhìn gần hơn, nàng thấy rằng chúng thực ra là những túp nhà nhỏ được làm bằng ván ghép chưa bị đổi màu vì sương gió. Các ô cửa sổ được che bằng giấy nhuộm màu vàng hay là da sống chẳng rõ. Hầu như nhà nào cũng có khói tỏa lên nghi ngút. Một cô chị có vẻ đang lo lắng trông nom đàn em nhỏ, chúng cứ nghịch ngợm chạy hết từ nhà này sang nhà khác, cười rinh rích khi nhìn thấy ba người đi ngang qua và trang phục kỳ lạ của Caroline. Một người phụ nữ ăn mặc đơn giản bồng một đứa bé bên hông, mái tóc được che giấu kín đáo bên dưới chiếc mũ vải lanh màu trắng, lom khom đứng vẫy tay với bọn họ, vẻ mặt tò mò thấy rõ.
“Chào buổi sáng, Mary!” Daniel gọi to, giơ tay chào người phụ nữ.
“Chào cô Mathieson!” thuyền trưởng Rowse cũng gọi to, chạm tay vào vành mũ. Dựa vào họ của cô ta, Caroline đoán rằng người thiếu phụ này cũng có mối quan hệ họ hàng với chị nàng. Một cô em dâu chăng? Nàng lấy làm mừng khi Daniel không dừng lại mà tiếp tục rảo bước về phía rìa làng.
Trên đường đi, nàng nhận thấy những túp nhà nằm theo kiểu ngẫu hứng quanh một khu đất ngập cỏ mà nàng cho là quảng trường của thị trấn. Ở chính giữa mọc lên một tòa nhà lớn hình chữ nhật với những ô cửa sổ bằng kính thật. Nhìn cái tháp chuông bốn mặt nằm trên đỉnh và nghĩa địa nhỏ nằm bên trái nó, Caroline đoán rằng đây hẳn là nhà thờ. Một vị linh mục mặc áo chùng đen và đội tóc giả màu trắng bước ra đứng trên bậc thềm, xác nhận phán đoán của nàng.
Ông ta quan sát họ với vẻ nghiêm nghị, mặc dù bàn tay vẫn giơ lên đáp lại lời chào của Daniel.
“Trông Đức cha Miller như vừa uống nhầm giấm chua ấy nhỉ,” thuyền trưởng Rowse nhận xét khi họ đã ra khỏi tầm nghe.
Daniel càu nhàu. “Ông ta và Matt vốn bất hòa với nhau, thế nên ông ta chẳng ưa gì chúng tôi. Ông ta coi Matt là một kẻ vô đạo.”
Thuyền trưởng Rowse cười nhăn nhở. “Tôi không nghĩ ông ta dám nói thế trước mặt Matt đâu.”
Daniel lắc đầu. “Ông ta chưa đến mức hoàn toàn mất trí như thế. Nhưng một hai ngày nữa kiểu gì ông ta cũng sẽ đi dò la về cô ta.”
Anh ta hất đầu về phía Caroline. Vai nàng căng cứng trước kiểu ám chỉ đầy coi thường ấy, nhưng nàng không nói gì cả. Thật ra, cứ mỗi phút họ gần đến nơi, nàng lại càng thêm sợ hãi. Vì quá đỗi lo lắng nên nàng chẳng còn tâm trí đâu mà tranh cãi với những người hộ tống mình. Liệu Elizabeth có chào đón mình không? Nếu chị ấy không hoan nghênh thì mình biết làm sao? Caroline vội hếch cao cằm, không cho phép mình suy đoán tiếp.
Khi quảng trường đã lùi lại phía sau, nàng chẳng còn biết nhìn ngắm gì ngoài những cánh đồng rộng mênh mông vẫn còn trơ nhiều gốc cây mới đốn, được phát quang từ khu rừng nguyên sinh âm u và lạnh lẽo nằm cách hai bên đường chừng một dặm. Ở nước Anh văn minh, vùng đồng quê luôn gọn gàng và ngăn nắp, đâu đâu cũng thấy đồng cỏ xanh rờn và các trang trại trù phú, được bao quanh bởi những bức tường đá thấp hoặc những hàng giậu được xén tỉa cẩn thận. Còn nơi này... nơi này đúng là một nơi hoang dã và lộn xộn. Sự ngạc nhiên khi phát hiện ra rằng dân chúng ở đây sống trong những túp lều gỗ kia cũng chẳng là gì nếu so với sự thật là cái cộng đồng nhỏ xíu bao gồm nhà thờ và những túp lều hình hộp ấy lại chính là Saybrook. Toàn bộSaybrook. Ngoại trừ những nông trại nằm ở nơi xa xôi hẻo lánh, thị trấn chẳng còn gì nữa cả.
Họ gặp một người đàn ông mặc áo chẽn bằng da đang dẫn một con ngựa què đi về phía ngôi làng. Daniel và thuyền trưởng Rowse chào hỏi ông ta nhưng không dừng lại để trò chuyện, mặc dù qua ánh mắt tò mò của người lạ về phía Caroline, rõ ràng ông ta rất hiếu kỳ về thân phận của nàng. Một lần nữa Caroline lại thấy biết ơn sự kín miệng của những người hộ tống. Với bộ cánh màu đỏ thắm vốn chẳng thu hút được ánh mắt người khác đến lần thứ hai nếu ở Anh quốc, ở đây nàng cảm thấy mình nổi bật như con chim giáo chủ giữa một bầy sẻ vậy. Nàng gần như không kìm chế nổi thôi thúc kéo cái mũ trùm đầu che sát mặt hơn. Nhưng sự kiêu hãnh không cho phép nàng trốn tránh.
“Lối này.” Daniel, người đang đi đầu, mỗi bên vai vác một chiếc va li, rẽ từ đường cái sang một con đường mòn dẫn vào rừng. Thuyền trưởng Rowse, vác cái va li thứ ba, đi theo anh ta. Sau khi liếc nhìn và kinh hãi nhận ra con đường mòn này dẫn đi đâu, Caroline đành ngậm ngùi chấp nhận rằng mình không có lựa chọn nào khác. Nàng lê bước theo họ, vừa ôm chặt cái giỏ bên mình vừa rón rén bước trên con đường mòn nhỏ hẹp.
Những bóng râm âm u lập tức vây phủ lấy Caroline ngay khi nàng ướm những bước đầu tiên vào trong rừng; những thân cây khổng lồ với cành lá xoắn xít bện chặt như những ngón tay đan vào nhau phía trên đầu để chặn lại ánh sáng mặt trời. Những nhành dây leo mát lạnh vươn ra quệt vào da nàng; không gian râm ran tiếng chim hót và tiếng thú gọi bầy inh ỏi. Nhưng cánh đàn ông đang sải bước rất mau lẹ phía trước. Họ gần như đã đi khuất tầm mắt. Đã mạo hiểm cất công tới tận đây rồi thì không thể chùn bước trước một khu rừng được, cho dù nó có đáng sợ thế nào chăng nữa. Dồn hết can đảm, nàng vội vã đuổi theo họ. Chẳng ai bận tâm tới chuyện gạt hộ nàng những nhành cây chìa ra chắn lối, vì vậy Caroline phải cố né tránh chúng bằng cách cúi đầu hoặc nghiêng người trong khi vẫn ôm chắc cái giỏ trong tay. Bỗng một cây con mềm vừa bị thuyền trưởng Rowse gạt ra bật lại quật trúng vào mặt nàng; Caroline khẽ kêu lên đưa tay ôm bên má bị đau và trừng trừng nhìn theo kẻ tội đồ, nhưng ông ta vẫn thản nhiên đi tiếp. Rồi ông ta biến mất ở một khúc quành trên đường, và nàng chỉ còn lại một mình. Caroline dựng tóc gáy khi nghĩ đến những loại thú dữ có thể đang hau háu quan sát mình trong những lùm cây thấp. Ở Connecticut có gấu hay chó sói không nhỉ? Nàng nhìn quanh và rùng mình. Vắt vội đuôi váy lên một cánh tay cho khỏi vướng, nàng gần như chạy để đuổi theo cánh đàn ông.
Nàng đã từng theo cha rong ruổi hết thành phố này sang thành phố khác trên khắp nước Anh, và không phải lúc nào cũng được sống trong cảnh xa hoa. Nhưng cha nàng kiếm ăn bằng trò lật quân bài và gieo xúc xắc, và vì bản chất của nó mà ông chủ yếu hành nghề ở những nơi văn minh. Nàng biết đủ thứ về cuộc sống thị thành, nhưng chẳng có mấy kiến thức thực tế về các nông trại hay vùng đồng quê. Caroline cảm thấy sởn gai ốc khi liếc nhìn khung cảnh rừng rú âm u xung quanh. Hàng tuần lễ nay nàng luôn tự dằn vặt rằng mình đúng là một con ngốc khi tới miền đất này. Và vào lúc này cảm giác đó lại càng dâng lên mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Nhưng nàng làm gì còn sự lựa chọn nào khác chứ? Nàng đã quá túng quẫn, không biết bấu víu vào ai và cũng chẳng biết đi đâu cả. Lựa chọn duy nhất khác của nàng là trở thành gái điếm, nhưng nàng sẽ không đời nào làm việc đó.
Daniel đã dừng lại ở rìa một khoảng đất trống. Thuyền trưởng Rowse vừa bắt kịp anh ta thì Caroline cũng bước ra từ những hàng cây, sau khi đã thả váy xuống vì nhớ ra sự đoan trang của mình.
“Tới nơi rồi. Chúng ta sẽ để những thứ này lại đây,” Daniel hạ mấy cái va li xuống đất với sự nhẹ nhõm thấy rõ, “cho đến khi Matt quyết định nên làm gì.”
“Có lý đấy.” Thuyền trưởng Rowse tán thành và đặt cái va li trên vai ông xuống bên cạnh hai cái còn lại. Từ việc họ không muốn khiêng những món đồ nặng nề này đi xa hơn, Caroline hiểu rõ rằng họ sợ chẳng mấy chốc sẽ phải khiêng chúng trở về nơi xuất phát. Bụng dạ nàng lại nhộn nhạo; họ không nghĩ nàng được chào đón, và có thể họ đoán đúng. Nhưng Elizabeth, chị gái của nàng, nhất định phải tiếp nàng chứ? Mặc dù họ đã xa nhau từ hồi Caroline lên bảy. Trời đất, lẽ nào đã mười lăm năm trôi qua rồi sao?
Caroline dừng lại sau hai người đàn ông chừng một hai bước chân, lén chỉnh lại chiếc mũ rồi phủi phủi đám lá và cành con đang bám trên váy. Nàng liếc nhìn toàn bộ ngôi nhà, những căn nhà phụ và khu đất xung quanh và cảm thấy yên tâm đôi chút. Những ngôi nhà trong thị trấn không hơn những túp lều là mấy. Còn cơ ngơi này trông vừa tiện nghi vừa khang trang.
Căn nhà cao hai tầng, với những ô cửa sổ dài và hẹp bằng kính viền chì và một cửa chính đồ sộ. Tầng trên nhô ra như để che chắn cho những căn phòng bên dưới mỗi khi gặp thời tiết xấu. Nó cũng có vẻ được dùng làm trạm gác và hiển nhiên sẽ là một vị trí chiến lược để bắn lại kẻ địch nếu cần thiết, mà ở một vùng đất chưa ổn định như thế này thì có lẽ chuyện ấy xảy ra quá thường xuyên. Toàn bộ ngôi nhà được làm bằng những khúc gỗ mộc đẽo gọt qua loa, với những ống khói khổng lồ bằng đá tự nhiên nhô lên ở cả hai bên mái. Sau nhà là một chuồng gia súc có hàng rào bao quanh nuôi bò và ngựa. Một đứa bé nhỏ thó mặc độc chiếc áo sơ mi đang cho gà ăn trong sân nuôi gà vịt, và xa hơn nữa là hai người đàn ông đang làm việc trên cánh đồng gần nhất trong số vài cánh đồng rộng lớn được phát quang từ khu rừng. Ở một chái nhà, một thằng bé lớn hơn đang khuấy cái nồi bốc hơi nghi ngút trên đống lửa. Một con chó lai to lớn lông khoang nằm ngay dưới chân thằng bé; nó bật dậy, sủa inh ỏi khi nhìn thấy Daniel, thuyền trưởng Rowse và Caroline.
“Matt đang ở cánh đồng đằng kia.” Daniel giơ tay chào thằng bé rồi lại bước tiếp với Caroline và thuyền trưởng Rowse theo sau. Thằng bé vẫy tay chào đáp lại trong khi con chó nhảy vọt về phía họ.
“Lịch sự chút nào, Raleigh,” Daniel mắng yêu con chó khi nó lao tới, nhắm vào chân thuyền trưởng Rowse mà nhe răng gầm gừ. Thuyền trưởng vung bàn chân đi giày ống để đẩy nó ra, vẻ mặt hoàn toàn bình thản, như thể ông đã quá quen với việc bị một con chó to bằng con ngựa con tấn công. Bị đẩy lui, con vật chạy lồng lên quanh ba người họ, sủa ầm ĩ. Và rồi, thấy vẻ kinh hãi của Caroline, nó liền chuyển sự chú ý sang nàng.
Caroline chưa từng phải đối mặt với con chó nào trong đời, và giống chó đặc biệt này không những to lớn mà còn có hàm răng trắng ởn cực kỳ sắc nhọn. Nó nhe răng gầm gừ và chuẩn bị xông tới tấn công nàng.
“Ối!” Mặc dù đã cố gắng hết sức để bình tĩnh, nhưng nàng không thể kìm được tiếng kêu thét lên.
“Cô sợ chó như vậy thì thật là phí,” Daniel nhận xét, giọng điệu ra chiều thích thú khi nàng ôm sát cái giỏ vào người hơn và xoay mình, quay lưng về phía con vật đáng sợ.
“Vậy sao?” Bình thường giọng Caroline vốn êm dịu, uyển chuyển, du dương, nhưng lúc này nàng đang gắng sức tỏ ra điềm tĩnh khi con vật ngoạm vào và nhay nhay mép áo choàng của mình, vì thế, nghe nó chẳng khác nào một tiếng rít the thé.
Cả hai người đàn ông đều chẳng tỏ vẻ gì là sẽ tới cứu nàng. Trái lại, họ còn cười toe toét khi quan sát cuộc giằng co không cân sức ấy. Liệu đến lúc con quái vật cắm răng vào bắp thịt nàng thì họ có còn vui vẻ như thế nữa hay không nhỉ, nàng tự hỏi, rồi tự kết luận rằng họ vẫn thế mà thôi. Nghiến chặt răng, cố gắng kiềm chế cả nỗi tức giận lẫn sự sợ hãi đang trào dâng mạnh mẽ. Caroline thận trọng giật cái áo choàng lại. Con chó vẫn ngoạm chặt. Gấu váy rách toạc, con chó càng kéo mạnh hơn... và rồi điều không thể tưởng tượng nổi đã xảy ra. Chiếc móc gài mỏng manh của cái giỏ bị tuột, nắp giỏ bung lên, và một cái đầu lông lá đen sì ngóc dậy. Đoán biết trước chuyện gì sẽ xảy ra, Caroline liền vội vàng ấn con mèo xuống, nhưng đã quá muộn. Millicent chỉ mất một giây đã đánh giá được tình hình. “Ngao” một tiếng, nó nhảy vọt ra ngoài thành giỏ.
“Cái quái gì...?” Caroline không nghe hết câu cảm thán của Daniel. Chỉ sau một thoáng sững lại vì kinh ngạc, Raleigh đã nhả cái áo choàng của nàng ra để đâm bổ theo con mèo đang lao như bay. Tiếng sủa điên cuồng hòa lẫn với tiếng hét của Caroline khi con thú cưng của nàng tránh được hàm răng con chó trong gang tấc. Chẳng còn nghĩ ngợi gì đến phẩm giá lẫn sự an toàn của bản thân, Caroline thả phịch cái giỏ xuống, vén váy lên và lao theo cứu con mèo. Nhưng Millicent rõ ràng không có ý định đợi cứu viện. Nó chui qua hàng rào của sân nuôi gà vịt trong khi Raleigh nhảy vọt qua đó, đuổi theo sát nút.
“Millicent! Dừng lại!”
Nó chẳng thèm đoái hoài đến tiếng gọi của nàng. Hai con vật điên cuồng đuổi nhau giữa lãnh địa của lũ gà làm chúng kêu quang quác và chạy tán loạn. Thằng bé đang cho gà ăn đánh rơi cái chảo khi Millicent lao qua giữa hai chân nó; Raleigh đổi hướng kịp lúc để không làm thằng bé đang xoay như chong chóng bị ngã, rồi tiếp tục đuổi theo con mồi với tiếng sủa inh tai nhức óc. Thằng bé cũng hét lên để nhập cuộc.
“Millicent! Ôi trời ơi, ai đó làm ơn gọi con chó đáng nguyền rủa kia lại được không?”
Caroline bám vào đỉnh hàng rào rồi đu mình nhảy qua nó xuống giữa khung cảnh hỗn loạn gây ra bởi đàn gà, đứa trẻ, con chó và con mèo. Đằng sau nàng, Daniel vừa cười sặc sụa vừa hét gọi Raleigh quay lại. Hai người đàn ông đang lao động ngoài cánh đồng cũng đã ngừng tay và nheo mắt nhìn về phía cảnh tượng huyên náo. Một người hét lên gì đó mà Caroline không hiểu nổi.
Millicent chui qua hàng rào bên kia của khoảng sân khi Raleigh và thằng bé rượt theo nó. Caroline chạy theo sau, chiếc váy bị kéo lên cao để lộ lớp váy lót màu trắng và bắp chân thon nhỏ. Đứa trẻ dừng lại, có vẻ đành lòng chấp nhận đứng chờ bên cánh cổng và nhìn theo lũ chó mèo băng ngang qua đồng cỏ. Nó hét lên gì đó với Caroline khi nàng leo qua hàng rào. Nhưng nàng quá chú tâm vào cuộc rượt đuổi nên không nghe ra những lời ấy cho đến khi đã băng qua gần nửa cánh đồng. Tới lúc đó những lời thằng bé mới trở nên rõ ràng. Nó đã hét: “Coi chừng bò tót!”
Bò tót?
Caroline chùn bước. Nàng rời mắt khỏi lũ chó mèo để quét mắt theo một vòng cung lớn. Rồi nàng nhìn thấy một thứ khiến nàng chết lặng và buông rơi vạt váy. Miệng nàng há hốc, còn mắt thì trợn tròn kinh hoàng.
Đúng là có một con bò tót.
Nó đen trùi trũi như quỷ Satan và to tướng như một gã khổng lồ, đang nhìn thẳng vào nàng từ cách đó hơn chục mét!
Trong một khoảnh khắc thời gian như ngưng lại, Caroline và con vật nhìn nhau chằm chằm. Và rồi, tránh voi chẳng xấu mặt nào, nàng nhấc váy lên, quay ngoắt lại, và chạy vụt về chốn an toàn là cái sân nuôi gà vịt, chiếc áo choàng đỏ bay phần phật như một lá cờ.
Đằng sau nàng, con vật khổng lồ rống lên một tiếng đáng sợ, rồi bắt đầu đuổi theo.
“Chạy đi!”
Thằng bé đứng bên hàng rào hét lên động viên, nhưng Caroline hầu như không nghe thấy. Nàng đã trở nên đui mù và điếc đặc vì sợ hãi. Đôi mắt nàng chỉ tập trung nhìn vào hàng rào, còn đôi tai nàng chỉ nghe tiếng bước chân nặng nề lẫn tiếng thở phì phò của con vật đang đuổi huỳnh huỵch sau lưng.
“Cố lên! Cố lên!”
Đứa trẻ cổ vũ nàng, nhưng điều đó chẳng cần thiết. Ngay cả người chạy nhanh nhất thành London cũng chẳng thể nào sánh kịp với tốc độ của Caroline trong buổi sáng hôm nay. Nàng chạy hết tốc lực về phía hàng rào như một con chó săn thỏ. Đằng sau nàng, tiếng rống đầy giận dữ của con quái vật và tiếng nện thình thịch từ móng guốc của nó dội bên tai rất rõ.
Caroline hét lên. Thằng bé đứng bên cổng la inh ỏi. Những người đàn ông và lũ trẻ đã đổ xô tới sân nuôi gà vịt từ mọi hướng.
Nàng cảm tưởng như hơi thở ấm nóng của con vật đang phả vào lưng mình.
“Áo choàng! Cởi áo choàng ra!”
Khi nàng còn cách hàng rào vài bước chân, Daniel hét lên và chạy đến giúp nàng.
Caroline một tay túm váy - bị vấp ngã vào lúc này thì nàng chết chắc - còn tay kia đưa lên cởi dây buộc của chiếc áo choàng. Nó tuột ra ngay tức khắc.
“Tốt lắm!”
Nỗi khiếp sợ như chắp thêm cánh cho đôi chân của nàng để chúng nhảy vọt về phía hàng rào cách đó gần một mét. Daniel cũng đã leo lên đó, túm lấy tay Caroline và kéo nàng qua. Vì váy nàng bị mắc lại nên anh ta phải kéo thật mạnh. Có tiếng vải bị xé toạc, và nàng thấy mình đang bay qua không trung rồi tiếp đất đánh rầm, mặt cắm xuống sân.
Khi nàng đang nằm sõng xoài, ê ẩm mình mẩy và thở hồng hộc, Millicent từ đâu xuất hiện và cọ cọ đầu vào người cô chủ. Từ khu rừng phía bên kia đồng cỏ nơi có con bò tót, Raleigh vẫn đang sủa váng lên tìm kiếm con mèo. Caroline thậm chí không còn sức để rên rỉ khi con mèo của nàng bắt đầu kêu grừ grừ.
“Chào buổi sáng, Mary!” Daniel gọi to, giơ tay chào người phụ nữ.
“Chào cô Mathieson!” thuyền trưởng Rowse cũng gọi to, chạm tay vào vành mũ. Dựa vào họ của cô ta, Caroline đoán rằng người thiếu phụ này cũng có mối quan hệ họ hàng với chị nàng. Một cô em dâu chăng? Nàng lấy làm mừng khi Daniel không dừng lại mà tiếp tục rảo bước về phía rìa làng.
Trên đường đi, nàng nhận thấy những túp nhà nằm theo kiểu ngẫu hứng quanh một khu đất ngập cỏ mà nàng cho là quảng trường của thị trấn. Ở chính giữa mọc lên một tòa nhà lớn hình chữ nhật với những ô cửa sổ bằng kính thật. Nhìn cái tháp chuông bốn mặt nằm trên đỉnh và nghĩa địa nhỏ nằm bên trái nó, Caroline đoán rằng đây hẳn là nhà thờ. Một vị linh mục mặc áo chùng đen và đội tóc giả màu trắng bước ra đứng trên bậc thềm, xác nhận phán đoán của nàng.
Ông ta quan sát họ với vẻ nghiêm nghị, mặc dù bàn tay vẫn giơ lên đáp lại lời chào của Daniel.
“Trông Đức cha Miller như vừa uống nhầm giấm chua ấy nhỉ,” thuyền trưởng Rowse nhận xét khi họ đã ra khỏi tầm nghe.
Daniel càu nhàu. “Ông ta và Matt vốn bất hòa với nhau, thế nên ông ta chẳng ưa gì chúng tôi. Ông ta coi Matt là một kẻ vô đạo.”
Thuyền trưởng Rowse cười nhăn nhở. “Tôi không nghĩ ông ta dám nói thế trước mặt Matt đâu.”
Daniel lắc đầu. “Ông ta chưa đến mức hoàn toàn mất trí như thế. Nhưng một hai ngày nữa kiểu gì ông ta cũng sẽ đi dò la về cô ta.”
Anh ta hất đầu về phía Caroline. Vai nàng căng cứng trước kiểu ám chỉ đầy coi thường ấy, nhưng nàng không nói gì cả. Thật ra, cứ mỗi phút họ gần đến nơi, nàng lại càng thêm sợ hãi. Vì quá đỗi lo lắng nên nàng chẳng còn tâm trí đâu mà tranh cãi với những người hộ tống mình. Liệu Elizabeth có chào đón mình không? Nếu chị ấy không hoan nghênh thì mình biết làm sao? Caroline vội hếch cao cằm, không cho phép mình suy đoán tiếp.
Khi quảng trường đã lùi lại phía sau, nàng chẳng còn biết nhìn ngắm gì ngoài những cánh đồng rộng mênh mông vẫn còn trơ nhiều gốc cây mới đốn, được phát quang từ khu rừng nguyên sinh âm u và lạnh lẽo nằm cách hai bên đường chừng một dặm. Ở nước Anh văn minh, vùng đồng quê luôn gọn gàng và ngăn nắp, đâu đâu cũng thấy đồng cỏ xanh rờn và các trang trại trù phú, được bao quanh bởi những bức tường đá thấp hoặc những hàng giậu được xén tỉa cẩn thận. Còn nơi này... nơi này đúng là một nơi hoang dã và lộn xộn. Sự ngạc nhiên khi phát hiện ra rằng dân chúng ở đây sống trong những túp lều gỗ kia cũng chẳng là gì nếu so với sự thật là cái cộng đồng nhỏ xíu bao gồm nhà thờ và những túp lều hình hộp ấy lại chính là Saybrook. Toàn bộSaybrook. Ngoại trừ những nông trại nằm ở nơi xa xôi hẻo lánh, thị trấn chẳng còn gì nữa cả.
Họ gặp một người đàn ông mặc áo chẽn bằng da đang dẫn một con ngựa què đi về phía ngôi làng. Daniel và thuyền trưởng Rowse chào hỏi ông ta nhưng không dừng lại để trò chuyện, mặc dù qua ánh mắt tò mò của người lạ về phía Caroline, rõ ràng ông ta rất hiếu kỳ về thân phận của nàng. Một lần nữa Caroline lại thấy biết ơn sự kín miệng của những người hộ tống. Với bộ cánh màu đỏ thắm vốn chẳng thu hút được ánh mắt người khác đến lần thứ hai nếu ở Anh quốc, ở đây nàng cảm thấy mình nổi bật như con chim giáo chủ giữa một bầy sẻ vậy. Nàng gần như không kìm chế nổi thôi thúc kéo cái mũ trùm đầu che sát mặt hơn. Nhưng sự kiêu hãnh không cho phép nàng trốn tránh.
“Lối này.” Daniel, người đang đi đầu, mỗi bên vai vác một chiếc va li, rẽ từ đường cái sang một con đường mòn dẫn vào rừng. Thuyền trưởng Rowse, vác cái va li thứ ba, đi theo anh ta. Sau khi liếc nhìn và kinh hãi nhận ra con đường mòn này dẫn đi đâu, Caroline đành ngậm ngùi chấp nhận rằng mình không có lựa chọn nào khác. Nàng lê bước theo họ, vừa ôm chặt cái giỏ bên mình vừa rón rén bước trên con đường mòn nhỏ hẹp.
Những bóng râm âm u lập tức vây phủ lấy Caroline ngay khi nàng ướm những bước đầu tiên vào trong rừng; những thân cây khổng lồ với cành lá xoắn xít bện chặt như những ngón tay đan vào nhau phía trên đầu để chặn lại ánh sáng mặt trời. Những nhành dây leo mát lạnh vươn ra quệt vào da nàng; không gian râm ran tiếng chim hót và tiếng thú gọi bầy inh ỏi. Nhưng cánh đàn ông đang sải bước rất mau lẹ phía trước. Họ gần như đã đi khuất tầm mắt. Đã mạo hiểm cất công tới tận đây rồi thì không thể chùn bước trước một khu rừng được, cho dù nó có đáng sợ thế nào chăng nữa. Dồn hết can đảm, nàng vội vã đuổi theo họ. Chẳng ai bận tâm tới chuyện gạt hộ nàng những nhành cây chìa ra chắn lối, vì vậy Caroline phải cố né tránh chúng bằng cách cúi đầu hoặc nghiêng người trong khi vẫn ôm chắc cái giỏ trong tay. Bỗng một cây con mềm vừa bị thuyền trưởng Rowse gạt ra bật lại quật trúng vào mặt nàng; Caroline khẽ kêu lên đưa tay ôm bên má bị đau và trừng trừng nhìn theo kẻ tội đồ, nhưng ông ta vẫn thản nhiên đi tiếp. Rồi ông ta biến mất ở một khúc quành trên đường, và nàng chỉ còn lại một mình. Caroline dựng tóc gáy khi nghĩ đến những loại thú dữ có thể đang hau háu quan sát mình trong những lùm cây thấp. Ở Connecticut có gấu hay chó sói không nhỉ? Nàng nhìn quanh và rùng mình. Vắt vội đuôi váy lên một cánh tay cho khỏi vướng, nàng gần như chạy để đuổi theo cánh đàn ông.
Nàng đã từng theo cha rong ruổi hết thành phố này sang thành phố khác trên khắp nước Anh, và không phải lúc nào cũng được sống trong cảnh xa hoa. Nhưng cha nàng kiếm ăn bằng trò lật quân bài và gieo xúc xắc, và vì bản chất của nó mà ông chủ yếu hành nghề ở những nơi văn minh. Nàng biết đủ thứ về cuộc sống thị thành, nhưng chẳng có mấy kiến thức thực tế về các nông trại hay vùng đồng quê. Caroline cảm thấy sởn gai ốc khi liếc nhìn khung cảnh rừng rú âm u xung quanh. Hàng tuần lễ nay nàng luôn tự dằn vặt rằng mình đúng là một con ngốc khi tới miền đất này. Và vào lúc này cảm giác đó lại càng dâng lên mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Nhưng nàng làm gì còn sự lựa chọn nào khác chứ? Nàng đã quá túng quẫn, không biết bấu víu vào ai và cũng chẳng biết đi đâu cả. Lựa chọn duy nhất khác của nàng là trở thành gái điếm, nhưng nàng sẽ không đời nào làm việc đó.
Daniel đã dừng lại ở rìa một khoảng đất trống. Thuyền trưởng Rowse vừa bắt kịp anh ta thì Caroline cũng bước ra từ những hàng cây, sau khi đã thả váy xuống vì nhớ ra sự đoan trang của mình.
“Tới nơi rồi. Chúng ta sẽ để những thứ này lại đây,” Daniel hạ mấy cái va li xuống đất với sự nhẹ nhõm thấy rõ, “cho đến khi Matt quyết định nên làm gì.”
“Có lý đấy.” Thuyền trưởng Rowse tán thành và đặt cái va li trên vai ông xuống bên cạnh hai cái còn lại. Từ việc họ không muốn khiêng những món đồ nặng nề này đi xa hơn, Caroline hiểu rõ rằng họ sợ chẳng mấy chốc sẽ phải khiêng chúng trở về nơi xuất phát. Bụng dạ nàng lại nhộn nhạo; họ không nghĩ nàng được chào đón, và có thể họ đoán đúng. Nhưng Elizabeth, chị gái của nàng, nhất định phải tiếp nàng chứ? Mặc dù họ đã xa nhau từ hồi Caroline lên bảy. Trời đất, lẽ nào đã mười lăm năm trôi qua rồi sao?
Caroline dừng lại sau hai người đàn ông chừng một hai bước chân, lén chỉnh lại chiếc mũ rồi phủi phủi đám lá và cành con đang bám trên váy. Nàng liếc nhìn toàn bộ ngôi nhà, những căn nhà phụ và khu đất xung quanh và cảm thấy yên tâm đôi chút. Những ngôi nhà trong thị trấn không hơn những túp lều là mấy. Còn cơ ngơi này trông vừa tiện nghi vừa khang trang.
Căn nhà cao hai tầng, với những ô cửa sổ dài và hẹp bằng kính viền chì và một cửa chính đồ sộ. Tầng trên nhô ra như để che chắn cho những căn phòng bên dưới mỗi khi gặp thời tiết xấu. Nó cũng có vẻ được dùng làm trạm gác và hiển nhiên sẽ là một vị trí chiến lược để bắn lại kẻ địch nếu cần thiết, mà ở một vùng đất chưa ổn định như thế này thì có lẽ chuyện ấy xảy ra quá thường xuyên. Toàn bộ ngôi nhà được làm bằng những khúc gỗ mộc đẽo gọt qua loa, với những ống khói khổng lồ bằng đá tự nhiên nhô lên ở cả hai bên mái. Sau nhà là một chuồng gia súc có hàng rào bao quanh nuôi bò và ngựa. Một đứa bé nhỏ thó mặc độc chiếc áo sơ mi đang cho gà ăn trong sân nuôi gà vịt, và xa hơn nữa là hai người đàn ông đang làm việc trên cánh đồng gần nhất trong số vài cánh đồng rộng lớn được phát quang từ khu rừng. Ở một chái nhà, một thằng bé lớn hơn đang khuấy cái nồi bốc hơi nghi ngút trên đống lửa. Một con chó lai to lớn lông khoang nằm ngay dưới chân thằng bé; nó bật dậy, sủa inh ỏi khi nhìn thấy Daniel, thuyền trưởng Rowse và Caroline.
“Matt đang ở cánh đồng đằng kia.” Daniel giơ tay chào thằng bé rồi lại bước tiếp với Caroline và thuyền trưởng Rowse theo sau. Thằng bé vẫy tay chào đáp lại trong khi con chó nhảy vọt về phía họ.
“Lịch sự chút nào, Raleigh,” Daniel mắng yêu con chó khi nó lao tới, nhắm vào chân thuyền trưởng Rowse mà nhe răng gầm gừ. Thuyền trưởng vung bàn chân đi giày ống để đẩy nó ra, vẻ mặt hoàn toàn bình thản, như thể ông đã quá quen với việc bị một con chó to bằng con ngựa con tấn công. Bị đẩy lui, con vật chạy lồng lên quanh ba người họ, sủa ầm ĩ. Và rồi, thấy vẻ kinh hãi của Caroline, nó liền chuyển sự chú ý sang nàng.
Caroline chưa từng phải đối mặt với con chó nào trong đời, và giống chó đặc biệt này không những to lớn mà còn có hàm răng trắng ởn cực kỳ sắc nhọn. Nó nhe răng gầm gừ và chuẩn bị xông tới tấn công nàng.
“Ối!” Mặc dù đã cố gắng hết sức để bình tĩnh, nhưng nàng không thể kìm được tiếng kêu thét lên.
“Cô sợ chó như vậy thì thật là phí,” Daniel nhận xét, giọng điệu ra chiều thích thú khi nàng ôm sát cái giỏ vào người hơn và xoay mình, quay lưng về phía con vật đáng sợ.
“Vậy sao?” Bình thường giọng Caroline vốn êm dịu, uyển chuyển, du dương, nhưng lúc này nàng đang gắng sức tỏ ra điềm tĩnh khi con vật ngoạm vào và nhay nhay mép áo choàng của mình, vì thế, nghe nó chẳng khác nào một tiếng rít the thé.
Cả hai người đàn ông đều chẳng tỏ vẻ gì là sẽ tới cứu nàng. Trái lại, họ còn cười toe toét khi quan sát cuộc giằng co không cân sức ấy. Liệu đến lúc con quái vật cắm răng vào bắp thịt nàng thì họ có còn vui vẻ như thế nữa hay không nhỉ, nàng tự hỏi, rồi tự kết luận rằng họ vẫn thế mà thôi. Nghiến chặt răng, cố gắng kiềm chế cả nỗi tức giận lẫn sự sợ hãi đang trào dâng mạnh mẽ. Caroline thận trọng giật cái áo choàng lại. Con chó vẫn ngoạm chặt. Gấu váy rách toạc, con chó càng kéo mạnh hơn... và rồi điều không thể tưởng tượng nổi đã xảy ra. Chiếc móc gài mỏng manh của cái giỏ bị tuột, nắp giỏ bung lên, và một cái đầu lông lá đen sì ngóc dậy. Đoán biết trước chuyện gì sẽ xảy ra, Caroline liền vội vàng ấn con mèo xuống, nhưng đã quá muộn. Millicent chỉ mất một giây đã đánh giá được tình hình. “Ngao” một tiếng, nó nhảy vọt ra ngoài thành giỏ.
“Cái quái gì...?” Caroline không nghe hết câu cảm thán của Daniel. Chỉ sau một thoáng sững lại vì kinh ngạc, Raleigh đã nhả cái áo choàng của nàng ra để đâm bổ theo con mèo đang lao như bay. Tiếng sủa điên cuồng hòa lẫn với tiếng hét của Caroline khi con thú cưng của nàng tránh được hàm răng con chó trong gang tấc. Chẳng còn nghĩ ngợi gì đến phẩm giá lẫn sự an toàn của bản thân, Caroline thả phịch cái giỏ xuống, vén váy lên và lao theo cứu con mèo. Nhưng Millicent rõ ràng không có ý định đợi cứu viện. Nó chui qua hàng rào của sân nuôi gà vịt trong khi Raleigh nhảy vọt qua đó, đuổi theo sát nút.
“Millicent! Dừng lại!”
Nó chẳng thèm đoái hoài đến tiếng gọi của nàng. Hai con vật điên cuồng đuổi nhau giữa lãnh địa của lũ gà làm chúng kêu quang quác và chạy tán loạn. Thằng bé đang cho gà ăn đánh rơi cái chảo khi Millicent lao qua giữa hai chân nó; Raleigh đổi hướng kịp lúc để không làm thằng bé đang xoay như chong chóng bị ngã, rồi tiếp tục đuổi theo con mồi với tiếng sủa inh tai nhức óc. Thằng bé cũng hét lên để nhập cuộc.
“Millicent! Ôi trời ơi, ai đó làm ơn gọi con chó đáng nguyền rủa kia lại được không?”
Caroline bám vào đỉnh hàng rào rồi đu mình nhảy qua nó xuống giữa khung cảnh hỗn loạn gây ra bởi đàn gà, đứa trẻ, con chó và con mèo. Đằng sau nàng, Daniel vừa cười sặc sụa vừa hét gọi Raleigh quay lại. Hai người đàn ông đang lao động ngoài cánh đồng cũng đã ngừng tay và nheo mắt nhìn về phía cảnh tượng huyên náo. Một người hét lên gì đó mà Caroline không hiểu nổi.
Millicent chui qua hàng rào bên kia của khoảng sân khi Raleigh và thằng bé rượt theo nó. Caroline chạy theo sau, chiếc váy bị kéo lên cao để lộ lớp váy lót màu trắng và bắp chân thon nhỏ. Đứa trẻ dừng lại, có vẻ đành lòng chấp nhận đứng chờ bên cánh cổng và nhìn theo lũ chó mèo băng ngang qua đồng cỏ. Nó hét lên gì đó với Caroline khi nàng leo qua hàng rào. Nhưng nàng quá chú tâm vào cuộc rượt đuổi nên không nghe ra những lời ấy cho đến khi đã băng qua gần nửa cánh đồng. Tới lúc đó những lời thằng bé mới trở nên rõ ràng. Nó đã hét: “Coi chừng bò tót!”
Bò tót?
Caroline chùn bước. Nàng rời mắt khỏi lũ chó mèo để quét mắt theo một vòng cung lớn. Rồi nàng nhìn thấy một thứ khiến nàng chết lặng và buông rơi vạt váy. Miệng nàng há hốc, còn mắt thì trợn tròn kinh hoàng.
Đúng là có một con bò tót.
Nó đen trùi trũi như quỷ Satan và to tướng như một gã khổng lồ, đang nhìn thẳng vào nàng từ cách đó hơn chục mét!
Trong một khoảnh khắc thời gian như ngưng lại, Caroline và con vật nhìn nhau chằm chằm. Và rồi, tránh voi chẳng xấu mặt nào, nàng nhấc váy lên, quay ngoắt lại, và chạy vụt về chốn an toàn là cái sân nuôi gà vịt, chiếc áo choàng đỏ bay phần phật như một lá cờ.
Đằng sau nàng, con vật khổng lồ rống lên một tiếng đáng sợ, rồi bắt đầu đuổi theo.
“Chạy đi!”
Thằng bé đứng bên hàng rào hét lên động viên, nhưng Caroline hầu như không nghe thấy. Nàng đã trở nên đui mù và điếc đặc vì sợ hãi. Đôi mắt nàng chỉ tập trung nhìn vào hàng rào, còn đôi tai nàng chỉ nghe tiếng bước chân nặng nề lẫn tiếng thở phì phò của con vật đang đuổi huỳnh huỵch sau lưng.
“Cố lên! Cố lên!”
Đứa trẻ cổ vũ nàng, nhưng điều đó chẳng cần thiết. Ngay cả người chạy nhanh nhất thành London cũng chẳng thể nào sánh kịp với tốc độ của Caroline trong buổi sáng hôm nay. Nàng chạy hết tốc lực về phía hàng rào như một con chó săn thỏ. Đằng sau nàng, tiếng rống đầy giận dữ của con quái vật và tiếng nện thình thịch từ móng guốc của nó dội bên tai rất rõ.
Caroline hét lên. Thằng bé đứng bên cổng la inh ỏi. Những người đàn ông và lũ trẻ đã đổ xô tới sân nuôi gà vịt từ mọi hướng.
Nàng cảm tưởng như hơi thở ấm nóng của con vật đang phả vào lưng mình.
“Áo choàng! Cởi áo choàng ra!”
Khi nàng còn cách hàng rào vài bước chân, Daniel hét lên và chạy đến giúp nàng.
Caroline một tay túm váy - bị vấp ngã vào lúc này thì nàng chết chắc - còn tay kia đưa lên cởi dây buộc của chiếc áo choàng. Nó tuột ra ngay tức khắc.
“Tốt lắm!”
Nỗi khiếp sợ như chắp thêm cánh cho đôi chân của nàng để chúng nhảy vọt về phía hàng rào cách đó gần một mét. Daniel cũng đã leo lên đó, túm lấy tay Caroline và kéo nàng qua. Vì váy nàng bị mắc lại nên anh ta phải kéo thật mạnh. Có tiếng vải bị xé toạc, và nàng thấy mình đang bay qua không trung rồi tiếp đất đánh rầm, mặt cắm xuống sân.
Khi nàng đang nằm sõng xoài, ê ẩm mình mẩy và thở hồng hộc, Millicent từ đâu xuất hiện và cọ cọ đầu vào người cô chủ. Từ khu rừng phía bên kia đồng cỏ nơi có con bò tót, Raleigh vẫn đang sủa váng lên tìm kiếm con mèo. Caroline thậm chí không còn sức để rên rỉ khi con mèo của nàng bắt đầu kêu grừ grừ.