Chương : 10
Hôm nay, toàn bộ công nhân viên của ngân hàng "Hoàng Tâm" có vẻ chộn rộn hơn mọi ngày. Nhiều gương mặt có vẻ hơi lo và nôn nóng vì hôm nay là ngày thay đổi giám đốc. Bách Cơ sẽ thay cha là ông Bách Nghiệp, lên giữ chức giám đốc và trực tiếp nắm giữ mọi quyền hành. Xưa nay, điều tất nhiên mỗi khi đổi chủ mới, mọi người ai cũng lo ngại. Họ sợ rằng người chủ mới không tốt, sẽ ảnh hưởng đến đồng lương và công việc của họ.
Nhưng có lẽ người lo lắng nhất là Phi Hân. Nàng nghĩ sau này nàng làm phụ tá cho Bách Cơ thì nhất định anh sẽ đì nàng vì cái tội nàng đã dám chọc cho anh nổi điên. Nhưng dù sao nàng cũng phải cần ngụy trang một cái vỏ bọc thật chắc chắn khi đối đầu với anh ta.
Khi chuông báo giờ làm việc vừa reo thì cùng lúc đó, ông Bách Nghiệp và Bách Cơ cũng có mặt tại văn phòng khách của ngân hàng. Vừa thấy Bách Cơ thì cả phòng vang lên tiếng xì xào bàn tán khen ngợi. Ai cũng khen Bách Cơ đẹp trai, sang trọng. Đúng là con của giám đốc có khác. Phi Hân cũng không thể phủ nhận được, vì trông anh đẹp quá và sang trọng trong một bộ đồ vest màu đen, bên trong là áo sơ mi trắng cộng với chiếc cà vạt carô. Nàng thầm nghĩ, có lẽ có rất nhiều cô gái đẹp lao vào anh như một con thiêu thân.
Bách Cơ vừa bước vào phòng, dõi mắt nhìn mọi người và dừng lại nới mắt Phi Hân với ánh mắt thật sắc. Điều đó làm cho Phi Hân thấy sợ, nhưng nàng lại không cho phép mình nhút nhát. Nàng cũng đáp trả lại anh một cái nhìn thách thức.
Sau khi tiếng xầm xì tạm lắng, ông Bách Nghiệp lên tiếng:
- Xin chào mọi người. Xin giới thiệu với mọi người. Đây là Bách Cơ, con trai của tôi. Bắt đầu từ hôm nay, Bách Cơ sẽ thay thế tôi điều hành ở ngân hàng của chúng ta. Tôi rất cám ơn mọi người đã hợp tác và giúp đỡ cho tôi bao năm nay. Vậy hôm nay tôi cũng xin mọi người tiếp tục hợp tác và giúp đỡ cho Bách Cơ. Điều đó làm cho tôi vô cùng cám ơn mọi người và bây giờ, có lẽ Bách Cơ cũng có vài lời với mọi người.
Bách Cơ gật đầu và cười tươi. nói:
- Xin chào các bạn. Rất hân hạnh được hợp tác với mọi người. Tôi hy vọng rồi đây chúng ta sẽ hợp tác vui vẻ - Bước đến bên Phi Hân, anh hất mặt: - Phi Hân! Có lẽ còn nhiều việc tôi sẽ làm phiền cô đấy.
- Tôi sẵn sàng.
Quay sang mọi người, Bách Cơ lên tiếng:
- Bây giờ thì chúng ta giải tán. Mọi người hãy trở về công việc của mình. À! Tôi đã có đặt sẵn tiệc ở nhà hàng "Suối Mơ". Tối nay, mời tất cả đến dự, gọi là buổi họp mặt vui vẻ nhé.
- Hoàn hô giám đốc. Tân giám đốc thật là tuyệt.
Khi mọi người đã tản ra hết, Bách Cơ nói với cha:
- Ba à! Xem như mọi việc đã ổn, ba cứ về để lo thu xếp cho chuyến du lịch ngày mốt đi. Đừng lo lắng cho con.
Ông Bách Nghiệp vỗ vai con trai:
- Bách Cơ! Ba về đây. Ba rất tin tưởng ở con.
- Dạ, để con đưa ba ra xe.
Phi Hân ném mạnh xấp hồ sơ lên bàn. Nàng nhớ lại lời Bách Cơ: "Có lẽ tôi sẽ phải làm phiền cô nhiều đấy" Hừm! Cứ tự nhiên. Phi Hân này đã sẵn sàng chiến đấu đây. Còn bày đặt mời mọi người đi ăn nhà hàng nữa. Có đi ăn vàng, nàng cũng không thèm đi nữa là. Đồ nguỵ quân tử! - Phi Hân lẩm bẩm một mình.
Bỗng có tiếng gõ cửa, Phi Hân chưa kịp nói gì thì cánh cửa bật mở. Bách Cơ tự nhiên đi vào, điều đó làm cho Phi Hân thêm bực bội. Bách Cơ giả vờ như không nhận biết, anh khách sáo:
- Ồ! Phi Hân à! Có lẽ hôm nay chúng ta sẽ rất bận đây. Tôi muốn nhờ cô một việc.
Phi Hân hỏi cộc lốc:
- Việc gì? Giám đốc cứ nói.
Cũng không màng tới thái độ của Phi Hân, anh tiếp:
- Tôi chưa nắm rõ các giấy tờ và các hồ sơ của khách hàng có liên quan tới ngân hàng, nên muốn cô lục lại tất cả, kể cả những gì trên máy vi tính, cô sao ra tất cả cho tôi xem lại. Bây giờ, chúng ta cùng bắt tay vào việc nhé.
Phi Hân biết chắc là Bách Cơ muốn "Đì" nàng, nhưng mặc hắn. Nhiệm vụ của nàng thì nàng phải làm.
Thế là cả hai cắm cúi vào những con số, những tên khách hàng đến nỗi giờ cơm trưa qua lúc nào cũng không hay. Rồi buổi chiều đến, họ lại cắm cúi vào công việc. Sức của Bách Cơ khoẻ mạnh thì không sao. Còn Phi Hân thì rất mệt mỏi, vì những vết thương trên người nàng cứ hành hạ nàng đau buốt, kèm theo những đêm không ngủ làm cho Phi Hân cảm thấy kiệt sức. Nàng cố cắn răng, không muốn than van trước mặt anh. Chỉ mong sao cho mau hết giờ làm để được nghĩ ngơi.
Nhưng Bách Cơ không phải tay vừa. Có lẽ đã sắp đặt từ trước, nên chuông hết giờ vừa reo, thì anh nói:
- Tôi rất lấy làm tiếc. Xưa nay, tôi không quen bỏ việc dỡ dang. Thôi, chúng ta cứ tiếp tục công việc nhé, Phi Hân. Bao giờ hết thì ta nghĩ nhé. Bây giờ thì để tôi ra dặn mọi người cứ tới nhà hàng dùng bữa, khỏi chờ chúng ta.
Phi Hân cảm thấy vô cùng tức giận. Nếu không vì lời đã hứa với ông bà Bách Nghiệp, thì nàng đã bỏ mặc anh ta muốn làm gì thì làm. Bất quá đi tìm nơi khác xin việc vậy.
Khi Bách Cơ trở vào, hai người lại tiếp tục công việc cho đến gần 9 giờ thì Bách Cơ đứng dậy, vươn vai nói:
- Tôi cảm thấy đói quá. Cô có ăn gì không để tôi gọi, ta ăn chung luôn.
Mặc dù bụng đang đói cồn cào, nhưng lời nói "ta đi ăn chung" đầy miả mai của Bách Cơ làm cho Phi Hân bực bội. Nàng trả lời bất cần:
- Cám ơn. Tôi không đói.
Thế là Bách Cơ thản nhiên gọi thức ăn cho mình. một lát sau, thức ăn đã mang lên. Dường như muốn trêu người Phi Hân, Bách Cơ tự nhiên ngồi trước mặt nàng, ăn ngon lành. Mùi thơm của thức ăn làm cho Phi Hân cảm thấy cơn đói càng hoành hành hơn. Nàng cố cúi đầu vào công việc để quên đi cơn đói. mãi cho đến gần 12 giờ đêm thì Bách Cơ mới lên tiếng:
- Thôi, đã quá khya rồi. Chắc cô cũng mệt, ta dừng lại đây. Ngày mai tiếp tục.
Không thèm nói một tiếng, Phi Hân đứng dậy, xách giỏ đi về. Nhưng nàng có cảm giác toàn thân mình như tê liệt, bước đi dường như không muốn vững. Nàng mím môi, cố gắng hết sức mình để bước ra khỏi ngân hàng.
Phi Hân vừa về đến nhà thì Bảo Quyên đã la làng:
- Sao cậu về khuya vậy? Bộ đi ăn với giám đốc hả?
- Ồ không, Vì công việc nhiều quá, phải tranh thủ làm cho xong thôi. Bảo Quyên à! Nhà con cơm không vậy?
- Hả? Bộ cậu chưa ăn gì sao? Chỉ còn có cơm nguội không hà.
Phi Hân cảm thấy ngán ngẩm, nhưng cũng gật:
- Không sao. Mình ăn một chút thôi mà.
Những hạt cơm nguội khô và cứng như rang làm cho Phi Hân nuốt muốn trầy cổ, đã vậy Bảo Quyên còn xum xoe:
- Công nhận là ông giám đốc của mình trông đẹp trai phong nhã như vậy, mà còn hào hoa nữa nhé. Hôm nay, không có cậu thật là tức. Bàn tiệc mà Bách Cơ đãi toàn những món đắt tiền không hà. Làm bọn mình ăn no cả bụng mà vẫn còn thèm.
Lời của Bảo Quyên vừa nói ra làm cho những hạt cơm mà Phi Hân vừa nuốt vô tới cổ đứng chựng lại, nàng cảm thấy cơn nghẹn đang dâng trào. Nàng đứng dậy nói:
- Mình muốn đi tắm và nghĩ đây. Mình mệt quá.
Thái độ đó làm cho Bảo Quyên cụt hứng và không quên ném theo cho Phi Hân cái nhìn đầy hận thù.
Nhưng có lẽ người lo lắng nhất là Phi Hân. Nàng nghĩ sau này nàng làm phụ tá cho Bách Cơ thì nhất định anh sẽ đì nàng vì cái tội nàng đã dám chọc cho anh nổi điên. Nhưng dù sao nàng cũng phải cần ngụy trang một cái vỏ bọc thật chắc chắn khi đối đầu với anh ta.
Khi chuông báo giờ làm việc vừa reo thì cùng lúc đó, ông Bách Nghiệp và Bách Cơ cũng có mặt tại văn phòng khách của ngân hàng. Vừa thấy Bách Cơ thì cả phòng vang lên tiếng xì xào bàn tán khen ngợi. Ai cũng khen Bách Cơ đẹp trai, sang trọng. Đúng là con của giám đốc có khác. Phi Hân cũng không thể phủ nhận được, vì trông anh đẹp quá và sang trọng trong một bộ đồ vest màu đen, bên trong là áo sơ mi trắng cộng với chiếc cà vạt carô. Nàng thầm nghĩ, có lẽ có rất nhiều cô gái đẹp lao vào anh như một con thiêu thân.
Bách Cơ vừa bước vào phòng, dõi mắt nhìn mọi người và dừng lại nới mắt Phi Hân với ánh mắt thật sắc. Điều đó làm cho Phi Hân thấy sợ, nhưng nàng lại không cho phép mình nhút nhát. Nàng cũng đáp trả lại anh một cái nhìn thách thức.
Sau khi tiếng xầm xì tạm lắng, ông Bách Nghiệp lên tiếng:
- Xin chào mọi người. Xin giới thiệu với mọi người. Đây là Bách Cơ, con trai của tôi. Bắt đầu từ hôm nay, Bách Cơ sẽ thay thế tôi điều hành ở ngân hàng của chúng ta. Tôi rất cám ơn mọi người đã hợp tác và giúp đỡ cho tôi bao năm nay. Vậy hôm nay tôi cũng xin mọi người tiếp tục hợp tác và giúp đỡ cho Bách Cơ. Điều đó làm cho tôi vô cùng cám ơn mọi người và bây giờ, có lẽ Bách Cơ cũng có vài lời với mọi người.
Bách Cơ gật đầu và cười tươi. nói:
- Xin chào các bạn. Rất hân hạnh được hợp tác với mọi người. Tôi hy vọng rồi đây chúng ta sẽ hợp tác vui vẻ - Bước đến bên Phi Hân, anh hất mặt: - Phi Hân! Có lẽ còn nhiều việc tôi sẽ làm phiền cô đấy.
- Tôi sẵn sàng.
Quay sang mọi người, Bách Cơ lên tiếng:
- Bây giờ thì chúng ta giải tán. Mọi người hãy trở về công việc của mình. À! Tôi đã có đặt sẵn tiệc ở nhà hàng "Suối Mơ". Tối nay, mời tất cả đến dự, gọi là buổi họp mặt vui vẻ nhé.
- Hoàn hô giám đốc. Tân giám đốc thật là tuyệt.
Khi mọi người đã tản ra hết, Bách Cơ nói với cha:
- Ba à! Xem như mọi việc đã ổn, ba cứ về để lo thu xếp cho chuyến du lịch ngày mốt đi. Đừng lo lắng cho con.
Ông Bách Nghiệp vỗ vai con trai:
- Bách Cơ! Ba về đây. Ba rất tin tưởng ở con.
- Dạ, để con đưa ba ra xe.
Phi Hân ném mạnh xấp hồ sơ lên bàn. Nàng nhớ lại lời Bách Cơ: "Có lẽ tôi sẽ phải làm phiền cô nhiều đấy" Hừm! Cứ tự nhiên. Phi Hân này đã sẵn sàng chiến đấu đây. Còn bày đặt mời mọi người đi ăn nhà hàng nữa. Có đi ăn vàng, nàng cũng không thèm đi nữa là. Đồ nguỵ quân tử! - Phi Hân lẩm bẩm một mình.
Bỗng có tiếng gõ cửa, Phi Hân chưa kịp nói gì thì cánh cửa bật mở. Bách Cơ tự nhiên đi vào, điều đó làm cho Phi Hân thêm bực bội. Bách Cơ giả vờ như không nhận biết, anh khách sáo:
- Ồ! Phi Hân à! Có lẽ hôm nay chúng ta sẽ rất bận đây. Tôi muốn nhờ cô một việc.
Phi Hân hỏi cộc lốc:
- Việc gì? Giám đốc cứ nói.
Cũng không màng tới thái độ của Phi Hân, anh tiếp:
- Tôi chưa nắm rõ các giấy tờ và các hồ sơ của khách hàng có liên quan tới ngân hàng, nên muốn cô lục lại tất cả, kể cả những gì trên máy vi tính, cô sao ra tất cả cho tôi xem lại. Bây giờ, chúng ta cùng bắt tay vào việc nhé.
Phi Hân biết chắc là Bách Cơ muốn "Đì" nàng, nhưng mặc hắn. Nhiệm vụ của nàng thì nàng phải làm.
Thế là cả hai cắm cúi vào những con số, những tên khách hàng đến nỗi giờ cơm trưa qua lúc nào cũng không hay. Rồi buổi chiều đến, họ lại cắm cúi vào công việc. Sức của Bách Cơ khoẻ mạnh thì không sao. Còn Phi Hân thì rất mệt mỏi, vì những vết thương trên người nàng cứ hành hạ nàng đau buốt, kèm theo những đêm không ngủ làm cho Phi Hân cảm thấy kiệt sức. Nàng cố cắn răng, không muốn than van trước mặt anh. Chỉ mong sao cho mau hết giờ làm để được nghĩ ngơi.
Nhưng Bách Cơ không phải tay vừa. Có lẽ đã sắp đặt từ trước, nên chuông hết giờ vừa reo, thì anh nói:
- Tôi rất lấy làm tiếc. Xưa nay, tôi không quen bỏ việc dỡ dang. Thôi, chúng ta cứ tiếp tục công việc nhé, Phi Hân. Bao giờ hết thì ta nghĩ nhé. Bây giờ thì để tôi ra dặn mọi người cứ tới nhà hàng dùng bữa, khỏi chờ chúng ta.
Phi Hân cảm thấy vô cùng tức giận. Nếu không vì lời đã hứa với ông bà Bách Nghiệp, thì nàng đã bỏ mặc anh ta muốn làm gì thì làm. Bất quá đi tìm nơi khác xin việc vậy.
Khi Bách Cơ trở vào, hai người lại tiếp tục công việc cho đến gần 9 giờ thì Bách Cơ đứng dậy, vươn vai nói:
- Tôi cảm thấy đói quá. Cô có ăn gì không để tôi gọi, ta ăn chung luôn.
Mặc dù bụng đang đói cồn cào, nhưng lời nói "ta đi ăn chung" đầy miả mai của Bách Cơ làm cho Phi Hân bực bội. Nàng trả lời bất cần:
- Cám ơn. Tôi không đói.
Thế là Bách Cơ thản nhiên gọi thức ăn cho mình. một lát sau, thức ăn đã mang lên. Dường như muốn trêu người Phi Hân, Bách Cơ tự nhiên ngồi trước mặt nàng, ăn ngon lành. Mùi thơm của thức ăn làm cho Phi Hân cảm thấy cơn đói càng hoành hành hơn. Nàng cố cúi đầu vào công việc để quên đi cơn đói. mãi cho đến gần 12 giờ đêm thì Bách Cơ mới lên tiếng:
- Thôi, đã quá khya rồi. Chắc cô cũng mệt, ta dừng lại đây. Ngày mai tiếp tục.
Không thèm nói một tiếng, Phi Hân đứng dậy, xách giỏ đi về. Nhưng nàng có cảm giác toàn thân mình như tê liệt, bước đi dường như không muốn vững. Nàng mím môi, cố gắng hết sức mình để bước ra khỏi ngân hàng.
Phi Hân vừa về đến nhà thì Bảo Quyên đã la làng:
- Sao cậu về khuya vậy? Bộ đi ăn với giám đốc hả?
- Ồ không, Vì công việc nhiều quá, phải tranh thủ làm cho xong thôi. Bảo Quyên à! Nhà con cơm không vậy?
- Hả? Bộ cậu chưa ăn gì sao? Chỉ còn có cơm nguội không hà.
Phi Hân cảm thấy ngán ngẩm, nhưng cũng gật:
- Không sao. Mình ăn một chút thôi mà.
Những hạt cơm nguội khô và cứng như rang làm cho Phi Hân nuốt muốn trầy cổ, đã vậy Bảo Quyên còn xum xoe:
- Công nhận là ông giám đốc của mình trông đẹp trai phong nhã như vậy, mà còn hào hoa nữa nhé. Hôm nay, không có cậu thật là tức. Bàn tiệc mà Bách Cơ đãi toàn những món đắt tiền không hà. Làm bọn mình ăn no cả bụng mà vẫn còn thèm.
Lời của Bảo Quyên vừa nói ra làm cho những hạt cơm mà Phi Hân vừa nuốt vô tới cổ đứng chựng lại, nàng cảm thấy cơn nghẹn đang dâng trào. Nàng đứng dậy nói:
- Mình muốn đi tắm và nghĩ đây. Mình mệt quá.
Thái độ đó làm cho Bảo Quyên cụt hứng và không quên ném theo cho Phi Hân cái nhìn đầy hận thù.