Chương : 14
- Đấy, chắc cậu đã nghe hết rồi phải không? Vậy mà bao lâu nay cả tôi và cậu cùng vui mừng và hí hửng trên sự đớn đau và khổ sở của Phi Hân.
Bách Cơ ôm đầu khổ sở:
- Tất cả là do tôi. Chính tôi mới là thằng khốn nạn, không ra gì. Tôi đã hại nàng khổ sở đến như vậy.
Thấy sự bức rức khổ sở của Bách Cơ, Mẫn Hào an ủi:
- Cũng khó có thể trách được chúng ta, vì ai có ngờ chuyện nó là như vậy. Nhưng bây giờ chúng ta đã rõ mọi chuyện, chúng ta phải làm cái gì đó để bù đắp cho Phi Hân.
- Cậu nói đúng, Mẫn Hào ạ. Chúng ta phải bù đắp cho cô ấy.
- À! Tôi cần báo cho cậu biết một điều này. Bắt đầu từ bây giờ, Phi Hân đã là em gái của tôi. Cậu mà làm gì động đến nó thì tôi sẽ không tha cho cậu đâu nhé.
- Mẫn Hào ạ! Cậu đừng hăm he tôi nữa, có được không? Bây giờ tôi đang rối trí lắm rồi đây. Tôi đang suy nghĩ là không biết sẽ làm gì đây và sẽ nói gì đây để Phi Hân bỏ qua những lỗi lầm mà tôi đã xúc phạm đến ba mẹ cô ấy. Cậu không biết được đâu. Lúc đó, Phi Hân rất giận dữ. Trời ơi! Tôi không biết tại sao lúc đó mình lại nghĩ ở đâu ra những câu độc địa như vậy nữa - Bách Cơ ôm đầu nhăn nhó rồi tiếp:- Tôi e rằng, không bao giờ cô ấy tha thứ cho tôi.
- Đừng tự trách mình như vậy, Bách Cơ! Phi Hân là một cô gái ngoan hiền. Bây giờ, trong vai một người anh trai, tôi hứa sẽ giúp cậu. Thôi, tôi thấy cậu đang rối lắm rồi, ta nên tìm cái gì ăn, hay uống cà phê, có thể giúp cho cậu sáng suốt hơn.
- Bây giờ thì mình chỉ còn biết nghe lời cậu thôi.
- Mình biết cậu rất muốn gặp Phi Hân, phải không? Bây giờ cô ấy đang ngủ. Mau đi với mình đi.
Bách Cơ đành đứng dậy, lững thững đi theo Mẫn Hào mà trong trí óc anh cứ mãi bị ám ảnh bởi những vết tím bầm trên người Phi Hân.
° ° °
Phi Hân đã thức giấc và nàng đã ăn một tô cháo ngon lành do Mẫn Hào bảo cô y tá mang vào. Sau một giấc ngủ dài và nhờ tô cháo, Phi Hân cảm thấy trong người thật sảng khoái. Vẫn không rời khỏi gường, nàng mở tung cánh cửa sổ. Trong những tia nắng còn sót lại của buổi chiều, nàng thích thú ngắm nhìn những chú ong mà quên cả trời tối. Phi Hân nhớ lại lời của Mẫn Hào. Anh nói đúng. Những sinh vật bé nhỏ mà chúng cũng rất cần mẫn và trân trọng sự sống, vậy mà tại sao nàng lại coi thường chứ. Thật ra, từ khi tâm sự với Mẫn Hào đến giờ. nàng cảm thấy vui hơn và yêu đời hơn. Nhất là bây giờ có Mẫn Hào làm anh trai của nàng nữa chứ.
Lúc đó, có tiếng mở cửa rất khẽ, Phi Hân không quay lại và nghĩ có lẽ là cô y tá vào dọn dẹp, và nàng vẫn mãi mê theo dõi bước chân thoăn thoắt của một chú ong trên từng nụ hoa. Nhưng nàng lại có cảm giác nhồn nhột phía sau gáy. Ngạc nhiên nàng quay lại, bắt gặp Bách Cơ đang nhìn nàng đắm đuối. Ngạc nhiên và bối rối, nàng hỏi:
- Anh …
Bách Cơ bước đến gần bên nàng, nhìn nàng với ánh mắt trìu mến.
- Phi Hân có khoẻ không?
- Ồ! Nhưng sao anh lại đến đây?
- Phi Hân! Anh thành thật xin lỗi em.
Phi Hân đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác. Tại sao hôm nay anh lại nhìn nàng với đôi mắt khác và cả cách xưng hô nữa? Thấy thế, Bách Cơ nói:
- Phi Hân! Anh biết em đang rất ngạc nhiên và lo lắng. Để anh nói cho em nghe. Sáng nay, khi vào phòng em thì anh đã phát hiện em bị ngất và anh đã đưa em đến đây.
- Là anh đưa đến?
Lại một sự ngạc nhiên nữa đến với Phi Hân. Nàng nghĩ thầm. Nhưng đưa đến bằng cách nào? Chẳng lẽ anh đã bế nàng trên tay. Lắc đầu xua nhanh đi ý nghĩ đó, nàng lại nhìn anh. Bách Cơ kể tiếp:
- Anh đã đưa em tới đây. Đây là phòng mạch của bác sĩ Mẫn Hào, bạn thân của anh từ nhỏ. Phi Hân! Anh đã vô cùng hồ đồ đả hiểu lầm em.
Trước đôi mắt to tròn đầy ngạc nhiên của Phi Hân, Bách Cơ tiếp:
- Anh đã nghe hết câu chuyện mà em đã kể cho Mẫn Hào nghe. Anh thấy mình là người đáng trách, khó có thể tha thứ được.
- Anh không ghét tôi sao?
- Tất cả là do anh mà ra. Anh đã hại em đến phải nằm bệnh viện. Phi Hân! Có phải câu nói: " Tôi sẽ gánh mọi hậu quả " là những vết thương tím bầm trên người em phải không?
- Hả? Anh cũng biêt nữa sao?
Bách Cơ không trả lời mà chỉ cúi đầu tỏ vẻ xác nhận.
Sự việc Bách Cơ xuất hiện đột ngột và thái độ của anh làm cho Phi Hân rối trí. Nàng không biết phải nói gì với anh. Nhưng qua đôi mắt anh, nàng đã đọc được nơi anh đầy nét ân hận. Và có lẽ nàng cũng đã hiểu được một phần nào, nên nói:
- Bách Cơ! Mọi chuyện đã qua rồi. Anh đừng nên áy náy và trách mình nữa. Có lẽ cả hai chúng ta đều không muốn chuyện đó xảy ra, phải không?
- Nhưng anh cảm thấy thật có lỗi với em. Anh đã từng xúc phạm đến …
Phi Hân mỉm cười, cắt ngang lời anh:
- Hân đã quên hết rồi. Hãy xem đó là một giâc"" mơ, anh nhé.
- Phi Hân! Anh rất cám ơn em vì em đã tha thứ cho anh. Và xin cho anh được săn sóc em để chuộc lại lỗi lầm của mình.
Phi Hân không biết nên trả lời như thế nào. Nhưng không hiểu sao cả người nàng cảm thấy lâng lâng. Nàng nhìn ra cửa sổ, bóng tối đã gần như bao trùm xuống vườn hoa và lũ ong cũng đã hối hả bay về với tổ ấm. Tự nhiên nàng lại thèm được có một mái ấm, đầy tình thân và đầy ắp tiếng cười.
Một cơn gío đêm thổi qua cửa sổ làm cho mái tóc buông xoa? của nàng rối tung, và mang cả hương thơm của mái tóc đến với Bách Cơ, làm cho anh thấy tâm hồn mình mêng mang khác thường.
Bách Cơ ôm đầu khổ sở:
- Tất cả là do tôi. Chính tôi mới là thằng khốn nạn, không ra gì. Tôi đã hại nàng khổ sở đến như vậy.
Thấy sự bức rức khổ sở của Bách Cơ, Mẫn Hào an ủi:
- Cũng khó có thể trách được chúng ta, vì ai có ngờ chuyện nó là như vậy. Nhưng bây giờ chúng ta đã rõ mọi chuyện, chúng ta phải làm cái gì đó để bù đắp cho Phi Hân.
- Cậu nói đúng, Mẫn Hào ạ. Chúng ta phải bù đắp cho cô ấy.
- À! Tôi cần báo cho cậu biết một điều này. Bắt đầu từ bây giờ, Phi Hân đã là em gái của tôi. Cậu mà làm gì động đến nó thì tôi sẽ không tha cho cậu đâu nhé.
- Mẫn Hào ạ! Cậu đừng hăm he tôi nữa, có được không? Bây giờ tôi đang rối trí lắm rồi đây. Tôi đang suy nghĩ là không biết sẽ làm gì đây và sẽ nói gì đây để Phi Hân bỏ qua những lỗi lầm mà tôi đã xúc phạm đến ba mẹ cô ấy. Cậu không biết được đâu. Lúc đó, Phi Hân rất giận dữ. Trời ơi! Tôi không biết tại sao lúc đó mình lại nghĩ ở đâu ra những câu độc địa như vậy nữa - Bách Cơ ôm đầu nhăn nhó rồi tiếp:- Tôi e rằng, không bao giờ cô ấy tha thứ cho tôi.
- Đừng tự trách mình như vậy, Bách Cơ! Phi Hân là một cô gái ngoan hiền. Bây giờ, trong vai một người anh trai, tôi hứa sẽ giúp cậu. Thôi, tôi thấy cậu đang rối lắm rồi, ta nên tìm cái gì ăn, hay uống cà phê, có thể giúp cho cậu sáng suốt hơn.
- Bây giờ thì mình chỉ còn biết nghe lời cậu thôi.
- Mình biết cậu rất muốn gặp Phi Hân, phải không? Bây giờ cô ấy đang ngủ. Mau đi với mình đi.
Bách Cơ đành đứng dậy, lững thững đi theo Mẫn Hào mà trong trí óc anh cứ mãi bị ám ảnh bởi những vết tím bầm trên người Phi Hân.
° ° °
Phi Hân đã thức giấc và nàng đã ăn một tô cháo ngon lành do Mẫn Hào bảo cô y tá mang vào. Sau một giấc ngủ dài và nhờ tô cháo, Phi Hân cảm thấy trong người thật sảng khoái. Vẫn không rời khỏi gường, nàng mở tung cánh cửa sổ. Trong những tia nắng còn sót lại của buổi chiều, nàng thích thú ngắm nhìn những chú ong mà quên cả trời tối. Phi Hân nhớ lại lời của Mẫn Hào. Anh nói đúng. Những sinh vật bé nhỏ mà chúng cũng rất cần mẫn và trân trọng sự sống, vậy mà tại sao nàng lại coi thường chứ. Thật ra, từ khi tâm sự với Mẫn Hào đến giờ. nàng cảm thấy vui hơn và yêu đời hơn. Nhất là bây giờ có Mẫn Hào làm anh trai của nàng nữa chứ.
Lúc đó, có tiếng mở cửa rất khẽ, Phi Hân không quay lại và nghĩ có lẽ là cô y tá vào dọn dẹp, và nàng vẫn mãi mê theo dõi bước chân thoăn thoắt của một chú ong trên từng nụ hoa. Nhưng nàng lại có cảm giác nhồn nhột phía sau gáy. Ngạc nhiên nàng quay lại, bắt gặp Bách Cơ đang nhìn nàng đắm đuối. Ngạc nhiên và bối rối, nàng hỏi:
- Anh …
Bách Cơ bước đến gần bên nàng, nhìn nàng với ánh mắt trìu mến.
- Phi Hân có khoẻ không?
- Ồ! Nhưng sao anh lại đến đây?
- Phi Hân! Anh thành thật xin lỗi em.
Phi Hân đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác. Tại sao hôm nay anh lại nhìn nàng với đôi mắt khác và cả cách xưng hô nữa? Thấy thế, Bách Cơ nói:
- Phi Hân! Anh biết em đang rất ngạc nhiên và lo lắng. Để anh nói cho em nghe. Sáng nay, khi vào phòng em thì anh đã phát hiện em bị ngất và anh đã đưa em đến đây.
- Là anh đưa đến?
Lại một sự ngạc nhiên nữa đến với Phi Hân. Nàng nghĩ thầm. Nhưng đưa đến bằng cách nào? Chẳng lẽ anh đã bế nàng trên tay. Lắc đầu xua nhanh đi ý nghĩ đó, nàng lại nhìn anh. Bách Cơ kể tiếp:
- Anh đã đưa em tới đây. Đây là phòng mạch của bác sĩ Mẫn Hào, bạn thân của anh từ nhỏ. Phi Hân! Anh đã vô cùng hồ đồ đả hiểu lầm em.
Trước đôi mắt to tròn đầy ngạc nhiên của Phi Hân, Bách Cơ tiếp:
- Anh đã nghe hết câu chuyện mà em đã kể cho Mẫn Hào nghe. Anh thấy mình là người đáng trách, khó có thể tha thứ được.
- Anh không ghét tôi sao?
- Tất cả là do anh mà ra. Anh đã hại em đến phải nằm bệnh viện. Phi Hân! Có phải câu nói: " Tôi sẽ gánh mọi hậu quả " là những vết thương tím bầm trên người em phải không?
- Hả? Anh cũng biêt nữa sao?
Bách Cơ không trả lời mà chỉ cúi đầu tỏ vẻ xác nhận.
Sự việc Bách Cơ xuất hiện đột ngột và thái độ của anh làm cho Phi Hân rối trí. Nàng không biết phải nói gì với anh. Nhưng qua đôi mắt anh, nàng đã đọc được nơi anh đầy nét ân hận. Và có lẽ nàng cũng đã hiểu được một phần nào, nên nói:
- Bách Cơ! Mọi chuyện đã qua rồi. Anh đừng nên áy náy và trách mình nữa. Có lẽ cả hai chúng ta đều không muốn chuyện đó xảy ra, phải không?
- Nhưng anh cảm thấy thật có lỗi với em. Anh đã từng xúc phạm đến …
Phi Hân mỉm cười, cắt ngang lời anh:
- Hân đã quên hết rồi. Hãy xem đó là một giâc"" mơ, anh nhé.
- Phi Hân! Anh rất cám ơn em vì em đã tha thứ cho anh. Và xin cho anh được săn sóc em để chuộc lại lỗi lầm của mình.
Phi Hân không biết nên trả lời như thế nào. Nhưng không hiểu sao cả người nàng cảm thấy lâng lâng. Nàng nhìn ra cửa sổ, bóng tối đã gần như bao trùm xuống vườn hoa và lũ ong cũng đã hối hả bay về với tổ ấm. Tự nhiên nàng lại thèm được có một mái ấm, đầy tình thân và đầy ắp tiếng cười.
Một cơn gío đêm thổi qua cửa sổ làm cho mái tóc buông xoa? của nàng rối tung, và mang cả hương thơm của mái tóc đến với Bách Cơ, làm cho anh thấy tâm hồn mình mêng mang khác thường.