Chương : 2
Phi trường hôm nay đông nghẹt người và người. Trên gương mặt người nào cũng lộ vẻ nôn nóng, mong chờ. Có lẽ ai cũng trông mong cái giây phút hội ngộ, sau bao nhiêu ngày xa cách.
Hai ông bà Bách Nghiệp như đứng không yên, mắt không ngứng dõi trên bầu trời bao la để chờ đón chiếc máy bay. Chiếc máy bay đó sẽ mang đứa con trai thân yêu của họ từ nước ngoài trở về, sau gần mười năm du học. Phi Hân đọc rõ được tâm trạng của họ, nàng thấy thật xúc động. Còn nàng thì sao? Trong vai một người vợ tương lai đi đón chồng mà sao lòng thấy trống rỗng, quạnh hiu. Nếu như lúc này, nàng là một người vợ bình thướng đi đón chồng như những người vợ sắp cưới khác, có lẽ tâm trạng của nàng còn nôn nóng xao xuyến hơn cả ông bà Bách Nghiệp. Nhưng đối với nàng thì khác. Nàng đang mong cái mà nàng không muốn chờ.
Có lẽ vì không muốn tham gia vào câu chuyện này, hay sợ làm đau lòng cho đứa cháu gái, nên ông Thịnh sáng nay cáo bệnh, không tháp tùng cùng mọi người đi đón Bách Cơ. Phi Hân rất hiểu và thông cảm với nỗi khổ của chú. Còn bà Kiều Mi, bên cạnh sự nôn nóng của ông bà Bách Nghiệp, bà cứ như con chim sáo hót đủ thứ chuyện trên trời dưới đất. Tìm đủ lời ca ngợi ông bà Bách Nghiệp và Bách Cơ, mặc dù bà cũng chưa một lần biết mặt Bách Cơ, làm cho Phi Hân cảm thấy vô cùng gượng ngùng trước sự nịnh hót của thím.
Sự chờ đợi của mọi người rồi cũng được đáp ứng, vẳng trên không trung đã nghe tiếng động cơ của máy bay. Chiếc máy bay chạy nhanh trên đường băng rồi dừng hẳn. Khi cánh cửa máy bay được mở ra, Phi Hân nghe cả đám đông yên lặng. Trong cái yên lặng, náo nức đó Phi Hân còn nghe rõ những tiếng thút thít. Phi Hân thích thú quan sát từng gương mặt họ ngời lên nét hạnh phúc, nàng cũng cảm thấy vui lây. Bỗng nhiên nàng bị nhéo một cái đau điếng và tiếng gắn giọng thật khẽ của bà Kiều Mi.
- Phi Hân! Con đang làm cái gì mà ngẩn ngơ vậy? Hãy nhìn về phía trước để chờ đón Bách Cơ kìa.
Lời nhắc nhở của bà Kiều Mi làm cho nàng nhớ lại nhiệm vụ tới đây của mình, nàng nhìn ông bà Bách Nghiệp, thấy hai người đang dán chặt đôi mắt vào cầu thang máy bay. Thế là nàng cũng nhìn theo, từng người, từng người khẩn trương bước xuống, nhưng ai nấy đều xa lạ. Bỗng nhiên bà Bách Nghiệp hét lên:
- Bách Cơ, Bách Cơ về rồi, ông ơi.
Rồi bà ôm mặt khóc òa. Phi Hân thấy lo lắng đến vịn vào vai bà, trấn an:
- Bình tĩnh đi bác.
- Bác mừng quá, Phi Hân ơi.
Bà chỉ tay về phía trước:
- Đó, cháu có thấy không? Bách Cơ mặc quần jean xanh và cái áo pull trắng đó.
Có lẽ Bách Cơ cũng đã nhìn thấy ba mẹ, anh ta cười thật tươi và đưa tay vẫy lia lịa, chân bước nhanh về phía cha mẹ. Phi Hân hoàn toàn bất ngờ trước chàng trai. Nụ cười của anh làm cho nàng ngây dại. Anh cao lớn, mắt to, đôi mày sậm. Nhất là mái tóc bồng. Nhìn anh, người ta dễ phát hiện ẩn chứa trong nét đẹp kia có một chút cao ngạo. Nói chung, anh đẹp và thật lạnh lùng.
Bách Cơ dường như cũng rất xúc động khi gặp lại ba mẹ, nên đứng trước hai bậc sinh thành của mình khá lâu, anh mới thốt lên vỏn vẹn có hai tiếng:
- Ba, mẹ!
- Bách Cơ, con!
Bà Bách Nghiệp ôm chầm lấy con trai khóc ngất. Bách Cơ vỗ nhẹ vào vai mẹ nói:
- Mẹ! Con về, sao mẹ lại khóc? Mẹ có khỏe không?
- Khỏe. Mẹ khỏe lắm.
Quay sang ông Bách Nghiệp, anh hỏi tiếp:
- Ba có khỏe không, ba?
Ông Bách Nghiệp mắt không rời đứa con trai, ông vỗ mạnh vào vai con:
- Ba rất khỏe. Bách Cơ! Ba rất hãnh diện khi thấy con đã trưởng thành.
Sau phút giây hội ngộ gia đình, bà Bách Nghiệp quay sang bà Kiều Mi và Phi Hân, giới thiệu:
- Bách Cơ! Đây là cô Kiều Mi và Phi Hân. Mẹ đã nói với con rồi đấy.
Bà nhìn con trai đấy ẩn ý. Bách Cơ liếc nhanh qua bà Kiều Mi, rồi đôi mắt anh chựng lại trước Phi Hân. Vẻ đẹp dịu dàng và thanh khiết của nàng làm cho con tim anh xao động. Anh kêu thầm: Trời ơi! Có người con gái đẹp như thế này ư? Nhưng ngay tức khắc anh nhớ ra rằng, đây là vị hôn thê của mình mà anh đã biết qua lời ba mẹ khi điện thoại cho anh. Ác cảm về cuộc hôn nhân thực dụng làm cho anh cảm thấy bực bội. Anh nhìn Phi Hân với ánh mắt đấy khinh miệt, và cái nhếch mép cũng đấy mỉa mai. Giọng anh cộc lốc và lạnh lùng:
- Chào cô!
Nãy giờ Phi Hân cũng không rời khỏi mọi phản ứng trên gương mặt Bách Cơ, và ít nhiều hiểu được anh đang nghĩ gì. Không muốn thua chàng trai này nên nàng nhìn thẳng vào mắt anh và cũng không kém lạnh lùng:
- Hoan hô sự hồi hương của anh.
Dường như không muốn bận tâm về sự có mặt của Phi Hân, nên Bách Cơ đến bên ba mẹ vốn vã:
- Chúng ta về nhà thôi, ba mẹ. Xa nhà lâu quá rồi, con rất nôn nóng trở về nhà xem sao.
Thế là mọi người lục tục kéo lên xe. Trên chiếc xe mười hai chỗ ngồi. Bách Cơ chủ động ngồi giữa ba mẹ mình. Anh cố ý tỏ ra như không hề thấy có sự hiện diện của bà Kiều Mi và Phi Hân. Thế là anh hỏi đủ thứ chuyện với ba mẹ cho đến khi xe về nhà. Phi Hân nhìn sang, thấy bà Kiều Mi vẫn vui vẻ bình thường. Thái độ của Bách Cơ vẫn không làm cho bà phật lòng. Phi Hân thở dài, nhủ thầm: thật là mãnh lực của đồng tiến với thím Kiều Mi mạnh thật.
Chiếc xe dứng lại trước biệt thự "Hoàng Tâm". Căn biệt thự không lớn lắm. Có lẽ vì nhà ít người nên ông Bách Nghiệp không xây lớn lắm, nhưng xung quanh có vườn cây và phía trước là một khoảng sân rộng trồng nhiều hoa quý. Lối đi được trải sỏi trắng tinh. Trước kia vì công việc, Phi Hân vẫn thường hay lui tới đây. Căn nhà được trang trí khá đẹp mắt và sang trọng, nàng ngậm ngùi nghĩ không bao lâu nữa, nàng sẽ là thành viên của ngôi biệt thự này. Không biết rồi đây, số phận nàng sẽ ra sao khi ở trong cái ngôi biệt thự sang trọng này.
Nàng đang suy nghĩ vẫn vơ thì có tiếng bà Bách Nghiệp:
- Cô Kiều Mi và Phi Hân! Hôm nay ở lại dùng cơm với gia đình luôn nhé. Hôm nay, chúng tôi rất vui. Hai người đừng ngại. Trước sau gì chúng ta cũng là người một nhà mà.
Phi Hân lúc này chỉ muốn rời khỏi nơi náy để tránh đi ánh mắt khinh khỉnh của Bách Cơ, nên định tìm cớ từ chối. Nhưng bà Kiều Mi đã nhanh miệng hơn:
- Dạ được. Chị Bách Nghiệp! Chúng tôi rất vui lòng ạ.
Thế là Phi Hân không còn cách nào để từ chối. Nàng đành lẳng lặng bước đến, định xách phụ valy của Bách Cơ vào nhà thì lập tức bị anh giằng lấy và cất giọng thật lạnh lùng:
- Làm ơn đừng đụng đến những đồ đạc của tôi.
Phi Hân thấy tức nghẹn nơi cổ, nhưng nàng cố gắng nuốt nghẹn vào trong. Nàng thấy rằng không nên gây sự với Bách Cơ trong lúc này.
Khi mọi người nghỉ ngơi giây lát thì cơm canh đã được dọn lên. Trong bàn ăn, Bách Cơ cũng bô lô ba la với ba mẹ, không ngó ngàng gì đến Phi Hân. Thấy thế, bà Bách Nghiệp nhắc nhở:
- Bách Cơ! Con coi gắp thức ăn cho Phi Hân với. Mẹ thấy nãy giờ nó chẳng chịu ăn gì cả - Quay qua bà Kiều Mi, bà tiếp: - Kiều Mi! Cô cứ tự nhiên đi nhé!
- Dạ, chị đứng có lo cho em mà. Chị Nghiệp này! Em thấy, cậu Bách Cơ nhà chị có hiếu quá hén.
Bà Bách Nghiệp cười thỏa mãn:
- Bởi thế nên ông nhà tôi mới quyết định gọi nó về để giao lại công việc cho nó đấy.
Bà Kiều Mi lại nịnh thêm:
- Anh chị thật là có phước.
Trong khi đó, Bách Cơ dường như muốn làm vui lòng cha mẹ nên lấy chén của Phi Hân, gắp cho cô một chén đầy vun thức ăn. Hành động đó giống như một cách trả thù, chứ không phải mời ăn. Khi đưa chén cho Phi Hân, anh nhìn sang nàng với đôi mắt thật sắc và nói:
- Mời Phi Hân.
Lúc này, Phi Hân chỉ muốn cầm cái chén ném thẳng vào mặt anh, nhưng là một người con gái có học. Đang ngồi trước những người đáng kính trọng, nên nàng không thể hành động như vậy được. Sau khi nhìn anh, với ánh mắt căm tức, nàng nhỏ giọng:
- Cám ơn.
Phi Hân thấy anh nhếch mép cưới thỏa mãn. Làm đầu óc nàng cảm thấy quay cuồng. Nàng cố gắp thức ăn cho vào miệng và cố nuốt tất cả vào bụng, lòng tự nhủ thầm: Hãy đợi đấy!
Rồi bữa cơm cũng qua mau. Bà Kiều Mi cố nán lại chuyện vãn thêm. Một lát biết không còn lý do nào để ở lại nên bà nói:
- Hôm nay đến đây vui cùng với anh chị, bây giờ chúng tôi xin phép về để anh chị và cháu Bách Cơ nghỉ ngơi.
Ông Bách Nghiệp so vai:
- Cám ơn chị Kiều Mi. Ngày mai, chị cho phép Phi Hân được đi chơi với Bách Cơ để bọn trẻ tím hiểu thêm về nhau nhé.
- Dạ được. Cháu Bách Cơ cứ tới chơi tự nhiên. Trước sau gì chúng cũng là vợ chồng mà.
- Vậy thì tốt. Để hôm nào rảnh, chúng ta sẽ bàn đến dự định ngày cưới của bọn chúng, chị nhé.
Bà Kiều Mi cười cười, nói:
- Nếu anh chị rảnh, thì lúc nào chúng ta bàn cũng được.
Bà Bách Nghiệp nói với con trai với cái nhìn đấy ẩn ý.
- Bách Cơ! Mẹ nghe con nói là con có quà cho cô Kiều Mi và Phi Hân mà.
Bách Cơ hơi lúng túng, nhưng cũng nhanh chóng nói:
- Dạ, con quên mất. Xin đợi một tí.
Anh chạy vào phóng mang ra hai gói quà, anh đưa cho bà Kiều Mi gói lớn:
- Có ít quá biếu cô Kiều Mi. Xin cô vui lòng nhận cho.
Bà Kiều Mi dường như chỉ chờ có bấy nhiêu đó, nên khi cầm gói quà lớn trong tay, bà mừng quýnh, miệng rồi rít:
- Cám ơn cậu Bách Cơ. Cậu thật là chu đáo.
Khi đưa gói quà cho Phi Hân, anh cũng cố giả giọng ngọt ngào:
- Phi Hân! Tặng em món quà mọn. Mong em sẽ thích.
Trước sự cưới vui thoải mái của mọi người, Phi Hân đánh phải đóng trọn vở kịch.
- Cám ơn anh rất nhiều - Quay sang ông bà Bách Nghiệp, nàng lễ phép:
- Xin phép hai bác, cháu về.
- Thôi được rồi, Bách Cơ! Con tiễn hai người giùm mẹ. Và bảo tài xế đưa Kiều Mi và Phi Hân về nhé.
- Dạ, mẹ cứ để con.
Bà Kiều Mi ôm gói quà trong tay, chân bước đi như sáo. Có lẽ bà rất nôn nóng về nhà để xem cái gì bên trong cái hộp này. Khi bà đã lên xe, Bách Cơ đến sát bên Phi Hân. Anh kề vào tai nàng, nói giọng thật khẽ, nhưng cũng thật nặng:
- Cô giỏi lắm. Chính cô tự chui đầu vào rọ đấy. Có gì thì cũng đứng trách ông trời nhé. Tôi không phải dễ để cho cô xỏ mũi như ba mẹ tôi đâu. Cô liệu hồn đấy.
Nói xong, anh bỏ đi nhanh vào nhà. Lời hăm dọa của anh làm Phi Hân cảm thấy rùng mình.
Nàng thấy gói quà trên tay mình nặng trịch.
Vừa về đến nhà thì hai người đã đụng Gia Minh từ trong cửa bước ra. Gặp Gia Minh, bà Kiều Mi đon đả:
- Gia Minh! Cháu đến khi nào vậy?
- Dạ, cháu đến đã lâu. Chờ mãi không thấy cô về nên định đi.
Nói chuyện với bà Kiều Mi mà đôi mắt Gia Minh nhìn Phi Hân đau đáu. Phi Hân vốn không ưa hắn, nên khẽ chào rồi đi nhanh vào nhà. Nhưng nàng vẫn nghe rất rõ giọng của bà Kiều Mi.
- Sao rồi cháu? Mọi chuyện ổn cả chứ?
- Cô yên trí. Chuyện gì có con mà không hoàn thành chứ. Phen này, chúng ta thắng đậm lắm. Thôi, con sẽ trở lại bán sau. Bây giờ con có hẹn. Con đi nhé.
- Được rồi. Cô sẽ chờ cháu.
Vừa đi vào nhà, bà vừa cười vừa lẩm bẩm một mình:
- Thật là một ngày gặp toàn chuyện may mắn.
Dường như Kiều Diễm cũng quan tâm và tò mò về chuyện của Phi Hân, cô nàng đã chạy đến, vồn vã:
- Sao, chị Phi Hân? Hoàng tử trong mơ của chị thế nào?
Có lẽ ông Thịnh cũng lo lắng cho đứa cháu nên ngồi chờ sẵn. Phi Hân chào chú:
- Chào chú. Cháu mới về.
- Sao, chị Phi Hân! Chị vẫn chưa trả lời câu hỏi của em.
- Ờ, thì cũng thường thôi mà.
Lúc đó thì tiếng bà Kiều Mi xen vào, giọng đầy ngưỡng mộ.
- Trời ơi! Kiều Diễm ơi! Con không thể ngờ được đâu. Mẹ không ngờ Bách Cơ lại đẹp trai và ga lăng đến như vậy - Chìa gói quà về phía con gái, bà tiếp: - Con xem này. Chẳng những có quà cho Phi Hân má còn có cả cho mẹ nữa, má là một gói quà thật lớn nữa chứ. Con không thể ngờ được đâu. Bách Cơ đẹp trai, cao lớn đến nỗi mẹ không thể tưởng tượng được. Đó là lần đầu tiên trong đời mẹ gặp.
Kiều Diễm có vẻ ganh tị:
- Đẹp hơn cả anh Gia Minh của con luôn sao?
- Mẹ nói thật nhé. Gia Minh má đứng bên Bách Cơ, mẹ dám bảo đảm nó chỉ là một cái bóng mờ.
Kiều Diễm tức tối:
- Thế sao mẹ không làm mai mối Bách Cơ cho con?
Bà Kiều Mi trợn mắt:
- Ơ, cái con này ….
Phi Hân thấy thật chán chường trước sự trơ trẽn của hai mẹ con họ, nên nàng xin phép:
- Con thấy hơi mệt. Con về phòng một chút.
Nhưng dường như cả hai người đều không nghe thấy tiếng nàng. Khi đã nắm xuồng trong phòng, Phi Hân vẫn nghe rõ mồn một lời nói chuyện của hai mẹ con họ. Tiếng của Kiều Diễm, giọng giận dỗi:
- Mẹ! Mẹ thật là thiên vị.
- Con nói cái gì? Mẹ thiên vị ai?
- Thì Phi Hân đó. Tự nhiên mẹ đem gả nó cho một người đẹp trai mà lại giàu có nữa.
- Hứ! Cũng tại con. Trước kia, mẹ cũng đặt vấn đề con với Bách Cơ, nhưng con "xí" dài,bảo là Gia Minh của con là nhất rồi. Bây giờ lại trách mẹ.
- Nhưng …. Tự nhiên bây giờ, Phi Hân có chồng hơn hẳn con, con tức lắm.
Tiếng bà Kiều Mi khẽ lại, nhưng Phi Hân vẫn nghe rõ:
- Nhưng chưa chắc Bách Cơ yêu nó. Trước tiên, mình có lợi về phía nhà họ Hoàng là được rồi.
- Nhưng …
"Rầm!"
- Hai người đã nói đủ chưa? Riết rồi các người tự bôi tro trát trấu vào mặt mình rồi.
Thì ra nãy giờ, ngồi nghe vợ con nói chuyện, ông Phi Thịnh không còn nén nổi lòng mình nên đập bàn và lớn tiếng. Phản ứng đó không khác gì chọc vào hang cọp.
Bà Kiều Mi nhìn chồng đăm đăm:
- Ông nói sao? Chúng tôi đã làm gì sai nào?
- Làm gì à? không phải bà cố tình đem Phi Hân đi ép gả cho người ta để mưu lợi cho mình à?
- Trời ơi! Oan cho tôi quá rồi né. Tôi giúp đỡ cho người ta, mà bây giờ gieo tiếng oán cho tôi nè trời!
Nói xong bà Kiều Mi giãy đành đạch trên nền nhà. Ông Thịnh cười nhạt:
- Bà tưởng, không có ai biết việc làm của bà à? Bà cố làm thân để vay tiền người ta nhiều mà không phải trả lãi. Rồi đến lúc nào đó để công khai chiếm luôn của người ta với danh nghĩa là mẹ vợ.
- Trời ơi! Có chuyện này sao? - Phi Hân kêu thầm: - Như vậy là thím đem bán mình cho người ta sao?
Bỗng tiếng của thím lớn hơn:
- Rồi sao? Ai làm gì tôi nào? Ông xưa nay đã làm gì cho vợ con chứ? Nếu tôi không làm vậy thì tiền đâu nuôi chú cháu ông? Nếu không có con này thì ông và cái con mồ côi ấy dẫn nhau đi ăn xin rồi. Mấy người sung sướng quá mà. Có người nai lưng ra làm cho ăn rồi còn bao nhiêu chuyện con này đều gánh vác hết. Tất cả đều đổ vào tôi hết mà.
Bắt đầu có tiếng thút thít của thím Kiều Mi. Và những giọng kể lể cũ rích và đúng bài bản như mỗi khi hai người cãi nhau. Nào là một mình bà phải quán xuyến hết mọi chuyện trong gia đình. Tiền cà phê thuốc lá. Tiền nuôi Phi Hân ăn học ….
Có lẽ đã chán ngán với cảnh này nên chú xuống giọng:
- Nhưng dầu sao, chúng ta cũng phải giữ một chút lòng tự trọng. Đứng vì tiền mà để người ta bôi tro trát trấu vào mặt mình.
Bà Kiều Mi cười khan, giọng trơ trẽn:
- Bôi tro trát trấu à? Nếu ai thích thì cứ bôi đi, tôi sẵn sàng. Bôi cho thỏa thích đi. Miễn sao tôi có nhiều tiền là được rồi. Còn lòng tự trọng ư? Nó có nuôi cho ông no được không? Hay cũng nhờ vào con này.
Ông Thịnh ngán ngẩm lắc đầu:
- Bà thật là hết thuốc chữa rồi.
Và tiếng dép của ôg xa dần.
Phi Hân nghe thím Kiều Mi tru tréo thêm một lát nữa, có lẽ vì mệt nên bà chịu im. Thế là cái không gian yên tĩnh của buổi trưa được trả lại trong ngôi nhà này. Lúc này, Phi Hân chỉ còn nghe tiếng của chiếc quạt máy chạy mệt nhọc, có lẽ vì quá cũ kỹ với thới gian.
Bây giờ, Phi Hân mới có dịp nhìn gói quà do Bách Cơ trao. Không biết trong là gì, nhưng bên ngoài được gói bằng một loại giấy kiếng trông rất đẹp mắt, có in hình những trái tim hồng bé xíu trông thật là dễ thương. Bên trên được cột một cái nơ cũng máu hồng rất đẹp. Phi Hân săm soi gói quá, rồi tự hỏi. Không biết có nên mở ra hay không? Thẩn thờ một lúc, nàng lại quyết định: mở cũng thế mà không mở cũng thế. Đối với nàng bây giờ, nó có giá trị đến cỡ nào cũng không có ý nghĩa gì. Thôi thì cứ mặc nó. Nàng lại đặt gói quà trở lên bàn và trở lại giường nằm. Bây giờ, nàng không muốn suy nghĩ gì nữa cả. Nàng chỉ muốn được thanh thản trong giây lát bởi vì nàng biết rằng, bắt đầu từ nay nàng sẽ có rất nhiều việc phải đối phó. Chẳng hạn như Bách Cơ.
Hai ông bà Bách Nghiệp như đứng không yên, mắt không ngứng dõi trên bầu trời bao la để chờ đón chiếc máy bay. Chiếc máy bay đó sẽ mang đứa con trai thân yêu của họ từ nước ngoài trở về, sau gần mười năm du học. Phi Hân đọc rõ được tâm trạng của họ, nàng thấy thật xúc động. Còn nàng thì sao? Trong vai một người vợ tương lai đi đón chồng mà sao lòng thấy trống rỗng, quạnh hiu. Nếu như lúc này, nàng là một người vợ bình thướng đi đón chồng như những người vợ sắp cưới khác, có lẽ tâm trạng của nàng còn nôn nóng xao xuyến hơn cả ông bà Bách Nghiệp. Nhưng đối với nàng thì khác. Nàng đang mong cái mà nàng không muốn chờ.
Có lẽ vì không muốn tham gia vào câu chuyện này, hay sợ làm đau lòng cho đứa cháu gái, nên ông Thịnh sáng nay cáo bệnh, không tháp tùng cùng mọi người đi đón Bách Cơ. Phi Hân rất hiểu và thông cảm với nỗi khổ của chú. Còn bà Kiều Mi, bên cạnh sự nôn nóng của ông bà Bách Nghiệp, bà cứ như con chim sáo hót đủ thứ chuyện trên trời dưới đất. Tìm đủ lời ca ngợi ông bà Bách Nghiệp và Bách Cơ, mặc dù bà cũng chưa một lần biết mặt Bách Cơ, làm cho Phi Hân cảm thấy vô cùng gượng ngùng trước sự nịnh hót của thím.
Sự chờ đợi của mọi người rồi cũng được đáp ứng, vẳng trên không trung đã nghe tiếng động cơ của máy bay. Chiếc máy bay chạy nhanh trên đường băng rồi dừng hẳn. Khi cánh cửa máy bay được mở ra, Phi Hân nghe cả đám đông yên lặng. Trong cái yên lặng, náo nức đó Phi Hân còn nghe rõ những tiếng thút thít. Phi Hân thích thú quan sát từng gương mặt họ ngời lên nét hạnh phúc, nàng cũng cảm thấy vui lây. Bỗng nhiên nàng bị nhéo một cái đau điếng và tiếng gắn giọng thật khẽ của bà Kiều Mi.
- Phi Hân! Con đang làm cái gì mà ngẩn ngơ vậy? Hãy nhìn về phía trước để chờ đón Bách Cơ kìa.
Lời nhắc nhở của bà Kiều Mi làm cho nàng nhớ lại nhiệm vụ tới đây của mình, nàng nhìn ông bà Bách Nghiệp, thấy hai người đang dán chặt đôi mắt vào cầu thang máy bay. Thế là nàng cũng nhìn theo, từng người, từng người khẩn trương bước xuống, nhưng ai nấy đều xa lạ. Bỗng nhiên bà Bách Nghiệp hét lên:
- Bách Cơ, Bách Cơ về rồi, ông ơi.
Rồi bà ôm mặt khóc òa. Phi Hân thấy lo lắng đến vịn vào vai bà, trấn an:
- Bình tĩnh đi bác.
- Bác mừng quá, Phi Hân ơi.
Bà chỉ tay về phía trước:
- Đó, cháu có thấy không? Bách Cơ mặc quần jean xanh và cái áo pull trắng đó.
Có lẽ Bách Cơ cũng đã nhìn thấy ba mẹ, anh ta cười thật tươi và đưa tay vẫy lia lịa, chân bước nhanh về phía cha mẹ. Phi Hân hoàn toàn bất ngờ trước chàng trai. Nụ cười của anh làm cho nàng ngây dại. Anh cao lớn, mắt to, đôi mày sậm. Nhất là mái tóc bồng. Nhìn anh, người ta dễ phát hiện ẩn chứa trong nét đẹp kia có một chút cao ngạo. Nói chung, anh đẹp và thật lạnh lùng.
Bách Cơ dường như cũng rất xúc động khi gặp lại ba mẹ, nên đứng trước hai bậc sinh thành của mình khá lâu, anh mới thốt lên vỏn vẹn có hai tiếng:
- Ba, mẹ!
- Bách Cơ, con!
Bà Bách Nghiệp ôm chầm lấy con trai khóc ngất. Bách Cơ vỗ nhẹ vào vai mẹ nói:
- Mẹ! Con về, sao mẹ lại khóc? Mẹ có khỏe không?
- Khỏe. Mẹ khỏe lắm.
Quay sang ông Bách Nghiệp, anh hỏi tiếp:
- Ba có khỏe không, ba?
Ông Bách Nghiệp mắt không rời đứa con trai, ông vỗ mạnh vào vai con:
- Ba rất khỏe. Bách Cơ! Ba rất hãnh diện khi thấy con đã trưởng thành.
Sau phút giây hội ngộ gia đình, bà Bách Nghiệp quay sang bà Kiều Mi và Phi Hân, giới thiệu:
- Bách Cơ! Đây là cô Kiều Mi và Phi Hân. Mẹ đã nói với con rồi đấy.
Bà nhìn con trai đấy ẩn ý. Bách Cơ liếc nhanh qua bà Kiều Mi, rồi đôi mắt anh chựng lại trước Phi Hân. Vẻ đẹp dịu dàng và thanh khiết của nàng làm cho con tim anh xao động. Anh kêu thầm: Trời ơi! Có người con gái đẹp như thế này ư? Nhưng ngay tức khắc anh nhớ ra rằng, đây là vị hôn thê của mình mà anh đã biết qua lời ba mẹ khi điện thoại cho anh. Ác cảm về cuộc hôn nhân thực dụng làm cho anh cảm thấy bực bội. Anh nhìn Phi Hân với ánh mắt đấy khinh miệt, và cái nhếch mép cũng đấy mỉa mai. Giọng anh cộc lốc và lạnh lùng:
- Chào cô!
Nãy giờ Phi Hân cũng không rời khỏi mọi phản ứng trên gương mặt Bách Cơ, và ít nhiều hiểu được anh đang nghĩ gì. Không muốn thua chàng trai này nên nàng nhìn thẳng vào mắt anh và cũng không kém lạnh lùng:
- Hoan hô sự hồi hương của anh.
Dường như không muốn bận tâm về sự có mặt của Phi Hân, nên Bách Cơ đến bên ba mẹ vốn vã:
- Chúng ta về nhà thôi, ba mẹ. Xa nhà lâu quá rồi, con rất nôn nóng trở về nhà xem sao.
Thế là mọi người lục tục kéo lên xe. Trên chiếc xe mười hai chỗ ngồi. Bách Cơ chủ động ngồi giữa ba mẹ mình. Anh cố ý tỏ ra như không hề thấy có sự hiện diện của bà Kiều Mi và Phi Hân. Thế là anh hỏi đủ thứ chuyện với ba mẹ cho đến khi xe về nhà. Phi Hân nhìn sang, thấy bà Kiều Mi vẫn vui vẻ bình thường. Thái độ của Bách Cơ vẫn không làm cho bà phật lòng. Phi Hân thở dài, nhủ thầm: thật là mãnh lực của đồng tiến với thím Kiều Mi mạnh thật.
Chiếc xe dứng lại trước biệt thự "Hoàng Tâm". Căn biệt thự không lớn lắm. Có lẽ vì nhà ít người nên ông Bách Nghiệp không xây lớn lắm, nhưng xung quanh có vườn cây và phía trước là một khoảng sân rộng trồng nhiều hoa quý. Lối đi được trải sỏi trắng tinh. Trước kia vì công việc, Phi Hân vẫn thường hay lui tới đây. Căn nhà được trang trí khá đẹp mắt và sang trọng, nàng ngậm ngùi nghĩ không bao lâu nữa, nàng sẽ là thành viên của ngôi biệt thự này. Không biết rồi đây, số phận nàng sẽ ra sao khi ở trong cái ngôi biệt thự sang trọng này.
Nàng đang suy nghĩ vẫn vơ thì có tiếng bà Bách Nghiệp:
- Cô Kiều Mi và Phi Hân! Hôm nay ở lại dùng cơm với gia đình luôn nhé. Hôm nay, chúng tôi rất vui. Hai người đừng ngại. Trước sau gì chúng ta cũng là người một nhà mà.
Phi Hân lúc này chỉ muốn rời khỏi nơi náy để tránh đi ánh mắt khinh khỉnh của Bách Cơ, nên định tìm cớ từ chối. Nhưng bà Kiều Mi đã nhanh miệng hơn:
- Dạ được. Chị Bách Nghiệp! Chúng tôi rất vui lòng ạ.
Thế là Phi Hân không còn cách nào để từ chối. Nàng đành lẳng lặng bước đến, định xách phụ valy của Bách Cơ vào nhà thì lập tức bị anh giằng lấy và cất giọng thật lạnh lùng:
- Làm ơn đừng đụng đến những đồ đạc của tôi.
Phi Hân thấy tức nghẹn nơi cổ, nhưng nàng cố gắng nuốt nghẹn vào trong. Nàng thấy rằng không nên gây sự với Bách Cơ trong lúc này.
Khi mọi người nghỉ ngơi giây lát thì cơm canh đã được dọn lên. Trong bàn ăn, Bách Cơ cũng bô lô ba la với ba mẹ, không ngó ngàng gì đến Phi Hân. Thấy thế, bà Bách Nghiệp nhắc nhở:
- Bách Cơ! Con coi gắp thức ăn cho Phi Hân với. Mẹ thấy nãy giờ nó chẳng chịu ăn gì cả - Quay qua bà Kiều Mi, bà tiếp: - Kiều Mi! Cô cứ tự nhiên đi nhé!
- Dạ, chị đứng có lo cho em mà. Chị Nghiệp này! Em thấy, cậu Bách Cơ nhà chị có hiếu quá hén.
Bà Bách Nghiệp cười thỏa mãn:
- Bởi thế nên ông nhà tôi mới quyết định gọi nó về để giao lại công việc cho nó đấy.
Bà Kiều Mi lại nịnh thêm:
- Anh chị thật là có phước.
Trong khi đó, Bách Cơ dường như muốn làm vui lòng cha mẹ nên lấy chén của Phi Hân, gắp cho cô một chén đầy vun thức ăn. Hành động đó giống như một cách trả thù, chứ không phải mời ăn. Khi đưa chén cho Phi Hân, anh nhìn sang nàng với đôi mắt thật sắc và nói:
- Mời Phi Hân.
Lúc này, Phi Hân chỉ muốn cầm cái chén ném thẳng vào mặt anh, nhưng là một người con gái có học. Đang ngồi trước những người đáng kính trọng, nên nàng không thể hành động như vậy được. Sau khi nhìn anh, với ánh mắt căm tức, nàng nhỏ giọng:
- Cám ơn.
Phi Hân thấy anh nhếch mép cưới thỏa mãn. Làm đầu óc nàng cảm thấy quay cuồng. Nàng cố gắp thức ăn cho vào miệng và cố nuốt tất cả vào bụng, lòng tự nhủ thầm: Hãy đợi đấy!
Rồi bữa cơm cũng qua mau. Bà Kiều Mi cố nán lại chuyện vãn thêm. Một lát biết không còn lý do nào để ở lại nên bà nói:
- Hôm nay đến đây vui cùng với anh chị, bây giờ chúng tôi xin phép về để anh chị và cháu Bách Cơ nghỉ ngơi.
Ông Bách Nghiệp so vai:
- Cám ơn chị Kiều Mi. Ngày mai, chị cho phép Phi Hân được đi chơi với Bách Cơ để bọn trẻ tím hiểu thêm về nhau nhé.
- Dạ được. Cháu Bách Cơ cứ tới chơi tự nhiên. Trước sau gì chúng cũng là vợ chồng mà.
- Vậy thì tốt. Để hôm nào rảnh, chúng ta sẽ bàn đến dự định ngày cưới của bọn chúng, chị nhé.
Bà Kiều Mi cười cười, nói:
- Nếu anh chị rảnh, thì lúc nào chúng ta bàn cũng được.
Bà Bách Nghiệp nói với con trai với cái nhìn đấy ẩn ý.
- Bách Cơ! Mẹ nghe con nói là con có quà cho cô Kiều Mi và Phi Hân mà.
Bách Cơ hơi lúng túng, nhưng cũng nhanh chóng nói:
- Dạ, con quên mất. Xin đợi một tí.
Anh chạy vào phóng mang ra hai gói quà, anh đưa cho bà Kiều Mi gói lớn:
- Có ít quá biếu cô Kiều Mi. Xin cô vui lòng nhận cho.
Bà Kiều Mi dường như chỉ chờ có bấy nhiêu đó, nên khi cầm gói quà lớn trong tay, bà mừng quýnh, miệng rồi rít:
- Cám ơn cậu Bách Cơ. Cậu thật là chu đáo.
Khi đưa gói quà cho Phi Hân, anh cũng cố giả giọng ngọt ngào:
- Phi Hân! Tặng em món quà mọn. Mong em sẽ thích.
Trước sự cưới vui thoải mái của mọi người, Phi Hân đánh phải đóng trọn vở kịch.
- Cám ơn anh rất nhiều - Quay sang ông bà Bách Nghiệp, nàng lễ phép:
- Xin phép hai bác, cháu về.
- Thôi được rồi, Bách Cơ! Con tiễn hai người giùm mẹ. Và bảo tài xế đưa Kiều Mi và Phi Hân về nhé.
- Dạ, mẹ cứ để con.
Bà Kiều Mi ôm gói quà trong tay, chân bước đi như sáo. Có lẽ bà rất nôn nóng về nhà để xem cái gì bên trong cái hộp này. Khi bà đã lên xe, Bách Cơ đến sát bên Phi Hân. Anh kề vào tai nàng, nói giọng thật khẽ, nhưng cũng thật nặng:
- Cô giỏi lắm. Chính cô tự chui đầu vào rọ đấy. Có gì thì cũng đứng trách ông trời nhé. Tôi không phải dễ để cho cô xỏ mũi như ba mẹ tôi đâu. Cô liệu hồn đấy.
Nói xong, anh bỏ đi nhanh vào nhà. Lời hăm dọa của anh làm Phi Hân cảm thấy rùng mình.
Nàng thấy gói quà trên tay mình nặng trịch.
Vừa về đến nhà thì hai người đã đụng Gia Minh từ trong cửa bước ra. Gặp Gia Minh, bà Kiều Mi đon đả:
- Gia Minh! Cháu đến khi nào vậy?
- Dạ, cháu đến đã lâu. Chờ mãi không thấy cô về nên định đi.
Nói chuyện với bà Kiều Mi mà đôi mắt Gia Minh nhìn Phi Hân đau đáu. Phi Hân vốn không ưa hắn, nên khẽ chào rồi đi nhanh vào nhà. Nhưng nàng vẫn nghe rất rõ giọng của bà Kiều Mi.
- Sao rồi cháu? Mọi chuyện ổn cả chứ?
- Cô yên trí. Chuyện gì có con mà không hoàn thành chứ. Phen này, chúng ta thắng đậm lắm. Thôi, con sẽ trở lại bán sau. Bây giờ con có hẹn. Con đi nhé.
- Được rồi. Cô sẽ chờ cháu.
Vừa đi vào nhà, bà vừa cười vừa lẩm bẩm một mình:
- Thật là một ngày gặp toàn chuyện may mắn.
Dường như Kiều Diễm cũng quan tâm và tò mò về chuyện của Phi Hân, cô nàng đã chạy đến, vồn vã:
- Sao, chị Phi Hân? Hoàng tử trong mơ của chị thế nào?
Có lẽ ông Thịnh cũng lo lắng cho đứa cháu nên ngồi chờ sẵn. Phi Hân chào chú:
- Chào chú. Cháu mới về.
- Sao, chị Phi Hân! Chị vẫn chưa trả lời câu hỏi của em.
- Ờ, thì cũng thường thôi mà.
Lúc đó thì tiếng bà Kiều Mi xen vào, giọng đầy ngưỡng mộ.
- Trời ơi! Kiều Diễm ơi! Con không thể ngờ được đâu. Mẹ không ngờ Bách Cơ lại đẹp trai và ga lăng đến như vậy - Chìa gói quà về phía con gái, bà tiếp: - Con xem này. Chẳng những có quà cho Phi Hân má còn có cả cho mẹ nữa, má là một gói quà thật lớn nữa chứ. Con không thể ngờ được đâu. Bách Cơ đẹp trai, cao lớn đến nỗi mẹ không thể tưởng tượng được. Đó là lần đầu tiên trong đời mẹ gặp.
Kiều Diễm có vẻ ganh tị:
- Đẹp hơn cả anh Gia Minh của con luôn sao?
- Mẹ nói thật nhé. Gia Minh má đứng bên Bách Cơ, mẹ dám bảo đảm nó chỉ là một cái bóng mờ.
Kiều Diễm tức tối:
- Thế sao mẹ không làm mai mối Bách Cơ cho con?
Bà Kiều Mi trợn mắt:
- Ơ, cái con này ….
Phi Hân thấy thật chán chường trước sự trơ trẽn của hai mẹ con họ, nên nàng xin phép:
- Con thấy hơi mệt. Con về phòng một chút.
Nhưng dường như cả hai người đều không nghe thấy tiếng nàng. Khi đã nắm xuồng trong phòng, Phi Hân vẫn nghe rõ mồn một lời nói chuyện của hai mẹ con họ. Tiếng của Kiều Diễm, giọng giận dỗi:
- Mẹ! Mẹ thật là thiên vị.
- Con nói cái gì? Mẹ thiên vị ai?
- Thì Phi Hân đó. Tự nhiên mẹ đem gả nó cho một người đẹp trai mà lại giàu có nữa.
- Hứ! Cũng tại con. Trước kia, mẹ cũng đặt vấn đề con với Bách Cơ, nhưng con "xí" dài,bảo là Gia Minh của con là nhất rồi. Bây giờ lại trách mẹ.
- Nhưng …. Tự nhiên bây giờ, Phi Hân có chồng hơn hẳn con, con tức lắm.
Tiếng bà Kiều Mi khẽ lại, nhưng Phi Hân vẫn nghe rõ:
- Nhưng chưa chắc Bách Cơ yêu nó. Trước tiên, mình có lợi về phía nhà họ Hoàng là được rồi.
- Nhưng …
"Rầm!"
- Hai người đã nói đủ chưa? Riết rồi các người tự bôi tro trát trấu vào mặt mình rồi.
Thì ra nãy giờ, ngồi nghe vợ con nói chuyện, ông Phi Thịnh không còn nén nổi lòng mình nên đập bàn và lớn tiếng. Phản ứng đó không khác gì chọc vào hang cọp.
Bà Kiều Mi nhìn chồng đăm đăm:
- Ông nói sao? Chúng tôi đã làm gì sai nào?
- Làm gì à? không phải bà cố tình đem Phi Hân đi ép gả cho người ta để mưu lợi cho mình à?
- Trời ơi! Oan cho tôi quá rồi né. Tôi giúp đỡ cho người ta, mà bây giờ gieo tiếng oán cho tôi nè trời!
Nói xong bà Kiều Mi giãy đành đạch trên nền nhà. Ông Thịnh cười nhạt:
- Bà tưởng, không có ai biết việc làm của bà à? Bà cố làm thân để vay tiền người ta nhiều mà không phải trả lãi. Rồi đến lúc nào đó để công khai chiếm luôn của người ta với danh nghĩa là mẹ vợ.
- Trời ơi! Có chuyện này sao? - Phi Hân kêu thầm: - Như vậy là thím đem bán mình cho người ta sao?
Bỗng tiếng của thím lớn hơn:
- Rồi sao? Ai làm gì tôi nào? Ông xưa nay đã làm gì cho vợ con chứ? Nếu tôi không làm vậy thì tiền đâu nuôi chú cháu ông? Nếu không có con này thì ông và cái con mồ côi ấy dẫn nhau đi ăn xin rồi. Mấy người sung sướng quá mà. Có người nai lưng ra làm cho ăn rồi còn bao nhiêu chuyện con này đều gánh vác hết. Tất cả đều đổ vào tôi hết mà.
Bắt đầu có tiếng thút thít của thím Kiều Mi. Và những giọng kể lể cũ rích và đúng bài bản như mỗi khi hai người cãi nhau. Nào là một mình bà phải quán xuyến hết mọi chuyện trong gia đình. Tiền cà phê thuốc lá. Tiền nuôi Phi Hân ăn học ….
Có lẽ đã chán ngán với cảnh này nên chú xuống giọng:
- Nhưng dầu sao, chúng ta cũng phải giữ một chút lòng tự trọng. Đứng vì tiền mà để người ta bôi tro trát trấu vào mặt mình.
Bà Kiều Mi cười khan, giọng trơ trẽn:
- Bôi tro trát trấu à? Nếu ai thích thì cứ bôi đi, tôi sẵn sàng. Bôi cho thỏa thích đi. Miễn sao tôi có nhiều tiền là được rồi. Còn lòng tự trọng ư? Nó có nuôi cho ông no được không? Hay cũng nhờ vào con này.
Ông Thịnh ngán ngẩm lắc đầu:
- Bà thật là hết thuốc chữa rồi.
Và tiếng dép của ôg xa dần.
Phi Hân nghe thím Kiều Mi tru tréo thêm một lát nữa, có lẽ vì mệt nên bà chịu im. Thế là cái không gian yên tĩnh của buổi trưa được trả lại trong ngôi nhà này. Lúc này, Phi Hân chỉ còn nghe tiếng của chiếc quạt máy chạy mệt nhọc, có lẽ vì quá cũ kỹ với thới gian.
Bây giờ, Phi Hân mới có dịp nhìn gói quà do Bách Cơ trao. Không biết trong là gì, nhưng bên ngoài được gói bằng một loại giấy kiếng trông rất đẹp mắt, có in hình những trái tim hồng bé xíu trông thật là dễ thương. Bên trên được cột một cái nơ cũng máu hồng rất đẹp. Phi Hân săm soi gói quá, rồi tự hỏi. Không biết có nên mở ra hay không? Thẩn thờ một lúc, nàng lại quyết định: mở cũng thế mà không mở cũng thế. Đối với nàng bây giờ, nó có giá trị đến cỡ nào cũng không có ý nghĩa gì. Thôi thì cứ mặc nó. Nàng lại đặt gói quà trở lên bàn và trở lại giường nằm. Bây giờ, nàng không muốn suy nghĩ gì nữa cả. Nàng chỉ muốn được thanh thản trong giây lát bởi vì nàng biết rằng, bắt đầu từ nay nàng sẽ có rất nhiều việc phải đối phó. Chẳng hạn như Bách Cơ.