Chương : 31
NetEase nhìn thấy Sina thì xông tới, căn bản không phát hiện ra Mop và Tianya đang ngồi gần đó. Kéo lấy Sina, NetEase quan sát từ đầu tới chân: “… Không bị ướt mưa nhỉ.”
“Đương nhiên.” Sina gạt tay NetEase, “Mưa vừa ập đến thì bọn tôi vừa vào đây.”
“Bọn cậu á?” NetEase lúc này mới thấy còn có hai cái bóng đèn ngồi trơ trơ hai bên. Gã hung hăn trừng Tianya: “Thằng này á?”
Tianya bĩu môi, đang bận bịu với máy vi tính, không thèm để ý đến hỗn đản này.
Sina khá là khó chịu: “Nói gì vậy, là Mop mà, anh bị điên rồi phải không…”
Sohu chạy ào vào cửa: “A a cuối cùng cũng tìm được mấy người rồi… Mưa to thế này chắc mấy bác cảnh sát giao thông không làm việc đâu nhỉ, nếu máy bắn tốc độ vẫn được mở thì thảm rồi, thế nào NetEase cũng sẽ bị tịch thu và huỷ bằng lái cho xem.”
Nhân lúc Sohu bám lấy Sina để chém về việc đua xe lạng lách đánh võng của NetEase trên đường, Mop kéo NetEase sang một bên: “NetEase, sắc mặt anh trông không ổn lắm, đã nhiễm lạnh rồi phải không?”
“Ừ… Hình như có một chút.” Sau khi NetEase hoàn toàn yên lòng thì mới cảm thấy đầu óc mình nhão ra như cháo, thậm chí nhìn đồ vật xung quanh cũng mờ mờ ảo ảo. Dụi dụi mắt, NetEase lấy lại tinh thần: “Không có việc gì, đừng lo, để tôi lái xe đưa mấy người về nhà đã.”
Tuy miệng phát âm chuẩn hai từ “mấy người”, nhưng ánh mắt NetEase vẫn chẳng dời khỏi Sina lấy ba bước. Mop nhìn thấy cảnh này, chỉ cảm thấy từng đợt gió lạnh lùa vào trong tim.
Cậu khó khăn dùng chút sức lực cuối cùng để thốt ra được một câu: “Không cần, tự em trở về cũng được.” Ngồi liệt xuống ghế lần nữa, Mop thật sự rất nghi ngờ rằng mình có còn sức để đứng dậy nữa hay không.
NetEase thấy hơi kì lạ, đưa tay sờ sờ trán Mop: “Bộ em bị bệnh rồi hả?”
“Không liên quan đến anh đâu, mau đưa Sina về đi.” Tianya cạnh bên ôn hoà nói.
NetEase liếc hắn, cúi đầu hỏi Mop: “Không sao thật chứ?”
Mop miễn cưỡng cười cười: “Không sao ạ, Tianya với Sohu cũng ở đây mà.”
NetEase lý giải những lời này thành việc ba người kia muốn tạo cơ hội cho gã và Sina. Cảm kích nhìn ba vẻ mặt khác nhau của ba người, NetEase vỗ vỗ Sina: “Vậy tôi đưa cậu về.”
Sina cũng nghiêm túc: “Ừm.”
Không đợi Sohu ngắm nghía màn XX kia xong, Tianya cất tiếng kéo sự chú ý của gã về. “Sohu, nhờ anh giúp một việc nhé.”
“Việc gì?”
“Bây giờ ghé nhà Google rước Yahoo đi giùm.”
“Hơ ~?” Sohu ngay tức khắc dạt dào hứng thú, những lời này có thể diễn giải thành nhiều nghĩa khác nhau lắm đó nha ~
Thấy biểu cảm của Sohu, Tianya biết đã thành công phân nửa, thế là thuật lại lời của Myfreshnet lần nữa.
“Cứ tin tưởng ở tôi!” Sohu đã kích động từ lâu, “Chỉ là có một vấn đề, tôi không có xe.”
“Tôi có, ở bãi đổ xe tầng hầm đấy.” Tianya không chút do dự ném chìa khoá qua. Có thể thoái thác được loại chuyện phiền phức này, hắn đương nhiên là cầu còn không được.
Mưa đã ít đi một chút. Bằng không NetEase cũng sẽ không đưa Sina về nhà. Đi tới trước xe, Sina bỗng nhiên dừng lại trước NetEase: “Khoan đã, để tôi lái xe cho.”
“Ơ?” NetEase khăng khăng không đồng ý, “Cậu làm gì thế…”
“Nóng rần lên như vậy còn muốn cầm lái à? Muốn hai đứa xuống báo danh Diêm Vương luôn hả?” Sina đẩy NetEase sang vị trí phó lái bên kia, mở cửa xe rồi ngồi vào.
“Thì ra cậu đã nhìn ra…” NetEase ôm đầu, bất đắc dĩ cười một tiếng. Cũng tốt, mình cũng chống đỡ hết rồi.
“…”
Sina im lặng nổ máy xe, một lát sau mới nói được một câu.
“Đừng nghĩ rằng tôi không biết gì hết.”
Vậy sao? NetEase đã rơi vào trạng thái nửa ngủ. Như vậy chuyện giữa chúng ta, cậu cũng đã biết gì rồi, vậy mà lại không nói gì hết à?
.
.
Google vừa dẫn Baidu lên lầu hai, vừa giới thiệu kiến trúc nhà ở: “Lầu hai bên này là của phòng ngủ của tôi, rồi lên đến lầu ba là phòng cho khách trọ, nhưng mà ít người đến lắm.”
“Ờ…” Baidu trả lời qua loa, trong chớp mắt, Google đã đưa cậu đến trước cửa phòng tắm: “Vậy cậu vào tắm trước đi, tủ áo gần cửa phòng tắm có áo choàng tắm đấy, tắm xong mặc vào là được.”
“Được…” Baidu chạy ào vào phòng tắm như vừa tìm được cứu cánh. Cỡ mà đứng lâu thêm chút nữa, cậu không thể đảm bảo rằng mình sẽ không chảy máu mũi vì ngất ngây trước ánh mắt ôn nhu lạ thường của Google đâu.
Vì sao lại như vậy hả trời… Baidu vừa tắm vừa ra sức cảnh cáo bản thân, Google là đàn ông đó, mà mình cũng ứ muốn làm tiểu thụ đâu! ! Cơ mà nước ấm quá, hơi nước bao quanh khiến Baidu nhanh chóng cảm thấy choáng váng. Tắt vòi, lau khô thân thể, Baidu mở tủ tìm áo choàng tắm như lời Google. Nhưng… Ôi?
Sao không có gì hết trơn vầy nè?
“Đi được rồi đó Yahoo…” Google vẻ mặt sốt sắng đứng trước phòng tắm lầu một, “Cậu còn tính đứng múa trong đó bao lâu nữa hả?”
“Xin lỗi xin lỗi…” Yahoo ra khỏi phòng tắm, trên người mặc mỗi một chiếc quần dài. Cầm áo sơmi trong tay đi tới: “Hừ, áo của anh quá nhỏ so với tôi, mặc vào khó chịu vãi…”
Cho mày mặc là may lắm rồi. Google tức giận nghĩ, xét lại mấy chuyện rác rưởi mày đã làm xem, lẽ ra phải lột sạch đồ mày rồi quăng ra đường mới đúng.
Vất vả mãi mới chỉnh áo sao cho thật thoải mái, Yahoo đảo khách thành chủ: “Ừa… Vậy đêm nay tôi ở đây luôn nhé?”
“Mơ đi con.” Google chỉ ra cửa, “Lập tức cút đi cho tao.”
“Này này, Google, mày quá đáng lắm!” Yahoo lập tức nổi nóng, “Mày đánh đuổi tao đi, để một mình Baidu ở lại để làm gì?”
“Đếch liên quan đến mày…” Google cười nhạt, “Yahoo, đến lúc này mà mày còn cố tình chống đối tao hả?”
Yahoo sửng sốt.
“Website Yahoo hôm nay đã bảo trì xong chưa?”
Nguy rồi! Yahoo lúc này mới nhớ tới chính sự. Nhưng mà cái thời tiết mắc toi này…
Hắn nhìn ra cửa sổ, tiếng sấm đã ngừng từ lúc nào, mưa cũng đang nhỏ dần.
Chết tiệt… Yahoo thầm oán trách ông trời, ngay cả ổng cũng chẳng thuận lòng hắn…
Chuông cửa tiếng vang lên, Google bước ra mở cửa, rước tên khách không mời bất ngờ xuất hiện vào nhà.
Sohu cười ngu: “Yahoo, tôi tới đón cậu nè ~~”, vừa nói vừa liếc trộm, muốn nhìn thử xem dưới nút áo sơ mi chưa cài của Yahoo có cái dấu vết đặc biệt nào không.
“Anh á?” Có người tới đón là chuyện đáng mừng, tiếc rằng điều đầu tiên Yahoo nhớ lại là thằng nhãi này dám cung cấp tin tức giả cho mình, giọng điệu liền lạnh lùng: “Không cần, tối nay tôi ngủ ở đây…”
“À, là tới đón Yahoo đó hả…” Google mỉm cười hiểu ý Sohu, “Thật phiền anh quá. Yahoo thật may mắn khi kết được bạn tốt như vậy.”
Nhân lúc Yahoo bị thân hình Google ngăn trở không nhìn thấy, Sohu dựng ngón cái lên: “Tôi quên không nhớ gọi trước cho mọi người, xin lỗi nhé…”
“Đâu đâu, đừng khách sáo như thế.” Google lôi Yahoo ra cửa, “Vậy Yahoo cậu đi về bình an nhé, tôi không tiễn.”
Đi về bình an… Sao Yahoo cảm thấy có gì đó không đúng nhỉ?
Còn nữa, còn nụ cười gian của thằng quỷ kia nữa… Vì sao mình lại có cảm giác như đang bị đùa giỡn vậy nhỉ?
Google cười thoả mãn nhìn Yahoo cất bước ra đi. Tốt, chướng ngại vật đã bị đá đít, bây giờ chỉ còn…
Người trên lầu bị mình lừa, chắc là vẫn đang tìm chiếc áo-choàng-tắm-vốn-không-hề-tồn-tại đi… Tiểu thụ chăng?
“Đương nhiên.” Sina gạt tay NetEase, “Mưa vừa ập đến thì bọn tôi vừa vào đây.”
“Bọn cậu á?” NetEase lúc này mới thấy còn có hai cái bóng đèn ngồi trơ trơ hai bên. Gã hung hăn trừng Tianya: “Thằng này á?”
Tianya bĩu môi, đang bận bịu với máy vi tính, không thèm để ý đến hỗn đản này.
Sina khá là khó chịu: “Nói gì vậy, là Mop mà, anh bị điên rồi phải không…”
Sohu chạy ào vào cửa: “A a cuối cùng cũng tìm được mấy người rồi… Mưa to thế này chắc mấy bác cảnh sát giao thông không làm việc đâu nhỉ, nếu máy bắn tốc độ vẫn được mở thì thảm rồi, thế nào NetEase cũng sẽ bị tịch thu và huỷ bằng lái cho xem.”
Nhân lúc Sohu bám lấy Sina để chém về việc đua xe lạng lách đánh võng của NetEase trên đường, Mop kéo NetEase sang một bên: “NetEase, sắc mặt anh trông không ổn lắm, đã nhiễm lạnh rồi phải không?”
“Ừ… Hình như có một chút.” Sau khi NetEase hoàn toàn yên lòng thì mới cảm thấy đầu óc mình nhão ra như cháo, thậm chí nhìn đồ vật xung quanh cũng mờ mờ ảo ảo. Dụi dụi mắt, NetEase lấy lại tinh thần: “Không có việc gì, đừng lo, để tôi lái xe đưa mấy người về nhà đã.”
Tuy miệng phát âm chuẩn hai từ “mấy người”, nhưng ánh mắt NetEase vẫn chẳng dời khỏi Sina lấy ba bước. Mop nhìn thấy cảnh này, chỉ cảm thấy từng đợt gió lạnh lùa vào trong tim.
Cậu khó khăn dùng chút sức lực cuối cùng để thốt ra được một câu: “Không cần, tự em trở về cũng được.” Ngồi liệt xuống ghế lần nữa, Mop thật sự rất nghi ngờ rằng mình có còn sức để đứng dậy nữa hay không.
NetEase thấy hơi kì lạ, đưa tay sờ sờ trán Mop: “Bộ em bị bệnh rồi hả?”
“Không liên quan đến anh đâu, mau đưa Sina về đi.” Tianya cạnh bên ôn hoà nói.
NetEase liếc hắn, cúi đầu hỏi Mop: “Không sao thật chứ?”
Mop miễn cưỡng cười cười: “Không sao ạ, Tianya với Sohu cũng ở đây mà.”
NetEase lý giải những lời này thành việc ba người kia muốn tạo cơ hội cho gã và Sina. Cảm kích nhìn ba vẻ mặt khác nhau của ba người, NetEase vỗ vỗ Sina: “Vậy tôi đưa cậu về.”
Sina cũng nghiêm túc: “Ừm.”
Không đợi Sohu ngắm nghía màn XX kia xong, Tianya cất tiếng kéo sự chú ý của gã về. “Sohu, nhờ anh giúp một việc nhé.”
“Việc gì?”
“Bây giờ ghé nhà Google rước Yahoo đi giùm.”
“Hơ ~?” Sohu ngay tức khắc dạt dào hứng thú, những lời này có thể diễn giải thành nhiều nghĩa khác nhau lắm đó nha ~
Thấy biểu cảm của Sohu, Tianya biết đã thành công phân nửa, thế là thuật lại lời của Myfreshnet lần nữa.
“Cứ tin tưởng ở tôi!” Sohu đã kích động từ lâu, “Chỉ là có một vấn đề, tôi không có xe.”
“Tôi có, ở bãi đổ xe tầng hầm đấy.” Tianya không chút do dự ném chìa khoá qua. Có thể thoái thác được loại chuyện phiền phức này, hắn đương nhiên là cầu còn không được.
Mưa đã ít đi một chút. Bằng không NetEase cũng sẽ không đưa Sina về nhà. Đi tới trước xe, Sina bỗng nhiên dừng lại trước NetEase: “Khoan đã, để tôi lái xe cho.”
“Ơ?” NetEase khăng khăng không đồng ý, “Cậu làm gì thế…”
“Nóng rần lên như vậy còn muốn cầm lái à? Muốn hai đứa xuống báo danh Diêm Vương luôn hả?” Sina đẩy NetEase sang vị trí phó lái bên kia, mở cửa xe rồi ngồi vào.
“Thì ra cậu đã nhìn ra…” NetEase ôm đầu, bất đắc dĩ cười một tiếng. Cũng tốt, mình cũng chống đỡ hết rồi.
“…”
Sina im lặng nổ máy xe, một lát sau mới nói được một câu.
“Đừng nghĩ rằng tôi không biết gì hết.”
Vậy sao? NetEase đã rơi vào trạng thái nửa ngủ. Như vậy chuyện giữa chúng ta, cậu cũng đã biết gì rồi, vậy mà lại không nói gì hết à?
.
.
Google vừa dẫn Baidu lên lầu hai, vừa giới thiệu kiến trúc nhà ở: “Lầu hai bên này là của phòng ngủ của tôi, rồi lên đến lầu ba là phòng cho khách trọ, nhưng mà ít người đến lắm.”
“Ờ…” Baidu trả lời qua loa, trong chớp mắt, Google đã đưa cậu đến trước cửa phòng tắm: “Vậy cậu vào tắm trước đi, tủ áo gần cửa phòng tắm có áo choàng tắm đấy, tắm xong mặc vào là được.”
“Được…” Baidu chạy ào vào phòng tắm như vừa tìm được cứu cánh. Cỡ mà đứng lâu thêm chút nữa, cậu không thể đảm bảo rằng mình sẽ không chảy máu mũi vì ngất ngây trước ánh mắt ôn nhu lạ thường của Google đâu.
Vì sao lại như vậy hả trời… Baidu vừa tắm vừa ra sức cảnh cáo bản thân, Google là đàn ông đó, mà mình cũng ứ muốn làm tiểu thụ đâu! ! Cơ mà nước ấm quá, hơi nước bao quanh khiến Baidu nhanh chóng cảm thấy choáng váng. Tắt vòi, lau khô thân thể, Baidu mở tủ tìm áo choàng tắm như lời Google. Nhưng… Ôi?
Sao không có gì hết trơn vầy nè?
“Đi được rồi đó Yahoo…” Google vẻ mặt sốt sắng đứng trước phòng tắm lầu một, “Cậu còn tính đứng múa trong đó bao lâu nữa hả?”
“Xin lỗi xin lỗi…” Yahoo ra khỏi phòng tắm, trên người mặc mỗi một chiếc quần dài. Cầm áo sơmi trong tay đi tới: “Hừ, áo của anh quá nhỏ so với tôi, mặc vào khó chịu vãi…”
Cho mày mặc là may lắm rồi. Google tức giận nghĩ, xét lại mấy chuyện rác rưởi mày đã làm xem, lẽ ra phải lột sạch đồ mày rồi quăng ra đường mới đúng.
Vất vả mãi mới chỉnh áo sao cho thật thoải mái, Yahoo đảo khách thành chủ: “Ừa… Vậy đêm nay tôi ở đây luôn nhé?”
“Mơ đi con.” Google chỉ ra cửa, “Lập tức cút đi cho tao.”
“Này này, Google, mày quá đáng lắm!” Yahoo lập tức nổi nóng, “Mày đánh đuổi tao đi, để một mình Baidu ở lại để làm gì?”
“Đếch liên quan đến mày…” Google cười nhạt, “Yahoo, đến lúc này mà mày còn cố tình chống đối tao hả?”
Yahoo sửng sốt.
“Website Yahoo hôm nay đã bảo trì xong chưa?”
Nguy rồi! Yahoo lúc này mới nhớ tới chính sự. Nhưng mà cái thời tiết mắc toi này…
Hắn nhìn ra cửa sổ, tiếng sấm đã ngừng từ lúc nào, mưa cũng đang nhỏ dần.
Chết tiệt… Yahoo thầm oán trách ông trời, ngay cả ổng cũng chẳng thuận lòng hắn…
Chuông cửa tiếng vang lên, Google bước ra mở cửa, rước tên khách không mời bất ngờ xuất hiện vào nhà.
Sohu cười ngu: “Yahoo, tôi tới đón cậu nè ~~”, vừa nói vừa liếc trộm, muốn nhìn thử xem dưới nút áo sơ mi chưa cài của Yahoo có cái dấu vết đặc biệt nào không.
“Anh á?” Có người tới đón là chuyện đáng mừng, tiếc rằng điều đầu tiên Yahoo nhớ lại là thằng nhãi này dám cung cấp tin tức giả cho mình, giọng điệu liền lạnh lùng: “Không cần, tối nay tôi ngủ ở đây…”
“À, là tới đón Yahoo đó hả…” Google mỉm cười hiểu ý Sohu, “Thật phiền anh quá. Yahoo thật may mắn khi kết được bạn tốt như vậy.”
Nhân lúc Yahoo bị thân hình Google ngăn trở không nhìn thấy, Sohu dựng ngón cái lên: “Tôi quên không nhớ gọi trước cho mọi người, xin lỗi nhé…”
“Đâu đâu, đừng khách sáo như thế.” Google lôi Yahoo ra cửa, “Vậy Yahoo cậu đi về bình an nhé, tôi không tiễn.”
Đi về bình an… Sao Yahoo cảm thấy có gì đó không đúng nhỉ?
Còn nữa, còn nụ cười gian của thằng quỷ kia nữa… Vì sao mình lại có cảm giác như đang bị đùa giỡn vậy nhỉ?
Google cười thoả mãn nhìn Yahoo cất bước ra đi. Tốt, chướng ngại vật đã bị đá đít, bây giờ chỉ còn…
Người trên lầu bị mình lừa, chắc là vẫn đang tìm chiếc áo-choàng-tắm-vốn-không-hề-tồn-tại đi… Tiểu thụ chăng?