Chương : 34
“Oa ha ha ha…” Ăn no, ngủ ngon…
NetEase lười biếng mở mắt, nhìn đồng hồ: 11.45 am.
Chết, đã giờ này rồi sao…? Mà thôi, bên công ty hẳn là không có vấn đề gì đi, đây cũng không phải lần đầu tiên nghỉ làm, cùng lắm là bị bọn kia giễu cợt một trận thôi…
Thoả mãn ôm lấy cục cưng còn say ngủ đang cuộn tròn trong lòng mình, NetEase cảm thấy hạnh phúc như một đoá hoa nhỏ…
“Đang nghĩ gì vậy, cười đần cả mặt ra….”
NetEase cúi đầu, nhìn Sina vừa tỉnh giấc: “Bị em bắt gặp rồi… ha ha…”
Đồ mê trai… Sina chợt rùng mình. Rốt cuộc là mình bị gì mà lại hành động ngu ngốc như vậy hả trời…? Bây giờ vẫn đang bị tên vô lại này ôm chặt cứng này, đến tột cùng là chuyện gì đã xảy ra…?
“Mấy giờ rồi?” Sina cố gắng ngồi dậy.
“Mười một giờ sáng.”
“Gì cơ? !”
Nếu cánh tay NetEase không giữ chặt trên lưng Sina thì, uây, Sina đã sớm nhảy dựng lên mà mặc quần áo rồi phắn nhanh đến công ty rồi.
“Em gấp cái gì chứ, đến công ty trễ như thế cũng chả có ích gì. Để ngày mai giải thích với nhân viên là được rồi.”
“Ngày mai? !” Sina giãy dụa không thành công, chỉ còn cách sử dụng ánh mắt để công kích, “Gì mà ngày mai! Vậy còn chiều nay đâu, bị anh ăn luôn rồi hả?”
NetEase lại cười gian: “Đúng vậy Sina, đúng là bị anh “ăn” đó…” Nói nói, tay lại bắt đầu không an phận.
Sina thầm mắng mình một vạn lần mãi không thôi. Vì sao lần nào cũng bị gã tìm ra chỗ hở, mà tên vô lại này đang định làm cái gì vậy nè? !
Vừa đè Sina xuống, NetEase đột nhiên dừng lại. Sina thấy kì lạ, không nghĩ NetEase lại nói với cậu một câu, khiến cậu suýt lên tăng xông mà chết.
“Này, Sina, em không đói bụng sao? Mình đi ăn trưa trước đi.”
Góc phố được cơn mưa gột rửa trở nên mát mẻ sáng trong, lá cây hai bên đường cũng rực rỡ như mới. Trên đường, người qua lại như thoi đưa, vội vã lướt qua nhau, chỉ có một cậu nhỏ rì rì như ốc sên lẫn trong số đó, bị cặp mắt siêu tốt của NetEase phát hiện.
Nghe được có người gọi tên mình, Baidu vô cùng chậm chạp dừng lại, chậm chạp quay đầu.
NetEase và Sina bước nhanh đến phía trước. NetEase vỗ vai Baidu còn đang ù ù cạc cạc, bắt chuyện: “Ăn gì chưa?”
Sina xỉu. Có phải cha nội này đã bị thần đói nhập vào rồi không vậy?!
Baidu lắc đầu, NetEase rất sảng khoái: “Anh mời, đi ăn thôi!”
.
.
.
“Nhà cậu đâu phải đi đường này đâu Baidu, sao lại long nhong đến đây thế?” Sina thuận miệng hỏi.
“À, đêm qua em ở nhà của Google.”
? !
Sina khẽ “À” một tiếng, NetEase ho khan, quay phắt lại nhìn đường cái, rồi cố nhịn cười mà hỏi tiếp: “Í… í… Goo… À thôi, đêm qua ngủ ngon không?”
“Cũng được.”
Sina nhìn mặt Baidu. Vành mắt thâm quần rõ như vậy mà cậu còn không biết xấu hổ nói “Cũng được” à? Bị trừng mãi, Baidu chịu không nổi, đành thú nhận: “Thật ra… Cũng có chút không ổn, cho nên ngủ không được ngon cho lắm.”
“Không ổn?”
“Ừm. Cảm giác cứ như bị người ta nhìn hoài ấy.”
“Phụt ──” NetEase phun ra hết cà phê trong miệng, nhưng hưng phấn cùng vui vẻ trong gã vẫn không hề giảm đi. Google à… chắc là khó chịu muốn chết đi, cảm giác con mồi nằm ngay bên miệng mà không ăn được hẳn là khổ hết sức khổ nhỉ… Với tư cách là bạn, anh đồng cảm với chú. Với tư cách là tiểu công, anh khinh bỉ chú!
Sina lẳng lặng nhìn về phía NetEase, không cầm lòng lấy khăn lau miệng giúp gã. Baidu cũng chẳng để ý tới nguyên nhân khiến NetEase phun cà phê, chỉ lo cắm mặt ăn uống. Thức dậy trễ, lại còn bỏ qua lời ngăn cản của Google mà chạy đến đây, cho nên bây giờ cậu nhà đói bụng lắm lắm.
“Vậy chút nữa tính làm gì?” Sina hỏi Baidu.
“Đương nhiên là về công ty rồi. Nghỉ làm hết nửa buổi sáng rồi….” Baidu ăn xong, “Cảm ơn hai người nhé, em đi trước đây.”
“…” NetEase nhìn bóng dáng vội vã của Baidu, đảo mắt một cái, chẳng biết nghĩ gì mà cười rộ lên.
“NetEase.” Sina gọi gã.
“Hả?”
“Anh còn biết đáp lại nữa à? ! Nhìn anh cứ như bị hút hồn đi mất nơi đâu ấy !” Sina triệt để bạo phát.
“Ha ha…” NetEase buồn cười, “Yên nào, anh chỉ chợt nghĩ đến một chuyện rất chuyện thú vị mà thôi.”
“Chuyện gì thú vị như vậy, nói nghe cái coi…”
“Muốn nghe thật hả?” NetEase nhướng mày.
“Nói mau!”
“Có điều kiện nha ~~ chi bằng bây giờ chúng mình quay về nhà em rồi từ từ hãy nói ~~ “
Sắc mặt Sina thay đổi cái roẹt: lại bị thằng chả đùa giỡn nữa rồi!
.
.
“Vậy là anh vẫn chưa xôi thịt được gì hết đúng không…” Myfreshnet co cụm trên sô pha trong phòng làm việc của Google, vẻ mặt bi thương.
Google im lặng một cách hiếm thấy. Ai bảo tối hôm qua cậu nhà Baidu vừa nghe đến việc hai người ngủ cùng nhau liền lắc đầu như trống bỏi làm chi, vật vã mãi mới lừa được em nó lên giường, vừa mới lên giường thì ẻm liều mạng lấy chăn trùm kín mít cả người… Google bất lực nhíu mày, tình hình cứ như vậy, dù cả đêm cố thức canh me thì cũng đâu có xơ múi được gì đâu!
“Nói chung, biệt nữu thụ Baidu kia thật đúng là không dễ đối phó tí nào cả…” Myfreshnet hiểu được hiện thực không hề giống như trong truyện, nhưng vẫn cố gắng gieo niềm tin, “Thôi yên tâm đi Google, tiểu thụ Baidu bây giờ cũng đâu có bài xích anh đâu đúng không? Từ từ rồi cháo cũng nhừ mà…”
Nói đến đây, hai tay Myfreshnet ôm lấy đầu, kêu to: “Nhưng mà tôi không muốn ‘từ từ’ đâu! Tôi không muốn chờ, không muốn chờ! ! Google, tối nay anh lăn xuống nhà Baidu mần ăn cho tôi đi, tôi chịu không nổi nữa rồi. Chưa bao giờ thấy ai hại não bằng hai người đấy! !”
Google câm nín. Cũng may lúc trước giao kèo với Myfreshnet, hắn không có đồng ý với điều kiện “Làm một việc theo yêu cầu của tôi”, bằng không với trí tưởng tượng vô địch của hủ nữ, cái điều kiện kia sẽ là… Không tưởng a không tưởng.
Cuối cùng thì hiện tại cũng đã lĩnh hội được không ít uy lực của hủ nữ rồi, không ngờ họ có thể doạ Baidu đến mức ấy. Tính ra kiểu tiểu bạch thụ như Baidu thực sự rất là dễ dụ, nhưng do hủ nữ mà bây giờ lại tạo ấn tượng kinh khủng trong đầu em nó… Đang là tổng thụ có tiềm năng như vậy mà bị bức thành biệt nữu thụ, giờ thì thơm bơ rồi, chỉ có thể nhìn mà không sờ mó được, phải làm sao mới tốt đây?
Điện thoại vang lên, Google đành cắt đứt dòng suy nghĩ mà bắt máy: “A lô.”
Không có hồi âm.
Google hỏi to hơn một chút: “A lô, xin hỏi ai vậy?”
Mơ hồ nghe được tiếng thở gấp, nhưng đầu dây bên kia nhanh chóng tắt máy.
“Ây?”
Myfreshnet lười biếng quay đầu: “Chuyện gì vậy?”
“Không biết nữa, điện thoại của ai vậy cà…” Nhìn dãy số hiển thị, Google nhíu mày lần thứ hai: Yahoo ư?
NetEase lười biếng mở mắt, nhìn đồng hồ: 11.45 am.
Chết, đã giờ này rồi sao…? Mà thôi, bên công ty hẳn là không có vấn đề gì đi, đây cũng không phải lần đầu tiên nghỉ làm, cùng lắm là bị bọn kia giễu cợt một trận thôi…
Thoả mãn ôm lấy cục cưng còn say ngủ đang cuộn tròn trong lòng mình, NetEase cảm thấy hạnh phúc như một đoá hoa nhỏ…
“Đang nghĩ gì vậy, cười đần cả mặt ra….”
NetEase cúi đầu, nhìn Sina vừa tỉnh giấc: “Bị em bắt gặp rồi… ha ha…”
Đồ mê trai… Sina chợt rùng mình. Rốt cuộc là mình bị gì mà lại hành động ngu ngốc như vậy hả trời…? Bây giờ vẫn đang bị tên vô lại này ôm chặt cứng này, đến tột cùng là chuyện gì đã xảy ra…?
“Mấy giờ rồi?” Sina cố gắng ngồi dậy.
“Mười một giờ sáng.”
“Gì cơ? !”
Nếu cánh tay NetEase không giữ chặt trên lưng Sina thì, uây, Sina đã sớm nhảy dựng lên mà mặc quần áo rồi phắn nhanh đến công ty rồi.
“Em gấp cái gì chứ, đến công ty trễ như thế cũng chả có ích gì. Để ngày mai giải thích với nhân viên là được rồi.”
“Ngày mai? !” Sina giãy dụa không thành công, chỉ còn cách sử dụng ánh mắt để công kích, “Gì mà ngày mai! Vậy còn chiều nay đâu, bị anh ăn luôn rồi hả?”
NetEase lại cười gian: “Đúng vậy Sina, đúng là bị anh “ăn” đó…” Nói nói, tay lại bắt đầu không an phận.
Sina thầm mắng mình một vạn lần mãi không thôi. Vì sao lần nào cũng bị gã tìm ra chỗ hở, mà tên vô lại này đang định làm cái gì vậy nè? !
Vừa đè Sina xuống, NetEase đột nhiên dừng lại. Sina thấy kì lạ, không nghĩ NetEase lại nói với cậu một câu, khiến cậu suýt lên tăng xông mà chết.
“Này, Sina, em không đói bụng sao? Mình đi ăn trưa trước đi.”
Góc phố được cơn mưa gột rửa trở nên mát mẻ sáng trong, lá cây hai bên đường cũng rực rỡ như mới. Trên đường, người qua lại như thoi đưa, vội vã lướt qua nhau, chỉ có một cậu nhỏ rì rì như ốc sên lẫn trong số đó, bị cặp mắt siêu tốt của NetEase phát hiện.
Nghe được có người gọi tên mình, Baidu vô cùng chậm chạp dừng lại, chậm chạp quay đầu.
NetEase và Sina bước nhanh đến phía trước. NetEase vỗ vai Baidu còn đang ù ù cạc cạc, bắt chuyện: “Ăn gì chưa?”
Sina xỉu. Có phải cha nội này đã bị thần đói nhập vào rồi không vậy?!
Baidu lắc đầu, NetEase rất sảng khoái: “Anh mời, đi ăn thôi!”
.
.
.
“Nhà cậu đâu phải đi đường này đâu Baidu, sao lại long nhong đến đây thế?” Sina thuận miệng hỏi.
“À, đêm qua em ở nhà của Google.”
? !
Sina khẽ “À” một tiếng, NetEase ho khan, quay phắt lại nhìn đường cái, rồi cố nhịn cười mà hỏi tiếp: “Í… í… Goo… À thôi, đêm qua ngủ ngon không?”
“Cũng được.”
Sina nhìn mặt Baidu. Vành mắt thâm quần rõ như vậy mà cậu còn không biết xấu hổ nói “Cũng được” à? Bị trừng mãi, Baidu chịu không nổi, đành thú nhận: “Thật ra… Cũng có chút không ổn, cho nên ngủ không được ngon cho lắm.”
“Không ổn?”
“Ừm. Cảm giác cứ như bị người ta nhìn hoài ấy.”
“Phụt ──” NetEase phun ra hết cà phê trong miệng, nhưng hưng phấn cùng vui vẻ trong gã vẫn không hề giảm đi. Google à… chắc là khó chịu muốn chết đi, cảm giác con mồi nằm ngay bên miệng mà không ăn được hẳn là khổ hết sức khổ nhỉ… Với tư cách là bạn, anh đồng cảm với chú. Với tư cách là tiểu công, anh khinh bỉ chú!
Sina lẳng lặng nhìn về phía NetEase, không cầm lòng lấy khăn lau miệng giúp gã. Baidu cũng chẳng để ý tới nguyên nhân khiến NetEase phun cà phê, chỉ lo cắm mặt ăn uống. Thức dậy trễ, lại còn bỏ qua lời ngăn cản của Google mà chạy đến đây, cho nên bây giờ cậu nhà đói bụng lắm lắm.
“Vậy chút nữa tính làm gì?” Sina hỏi Baidu.
“Đương nhiên là về công ty rồi. Nghỉ làm hết nửa buổi sáng rồi….” Baidu ăn xong, “Cảm ơn hai người nhé, em đi trước đây.”
“…” NetEase nhìn bóng dáng vội vã của Baidu, đảo mắt một cái, chẳng biết nghĩ gì mà cười rộ lên.
“NetEase.” Sina gọi gã.
“Hả?”
“Anh còn biết đáp lại nữa à? ! Nhìn anh cứ như bị hút hồn đi mất nơi đâu ấy !” Sina triệt để bạo phát.
“Ha ha…” NetEase buồn cười, “Yên nào, anh chỉ chợt nghĩ đến một chuyện rất chuyện thú vị mà thôi.”
“Chuyện gì thú vị như vậy, nói nghe cái coi…”
“Muốn nghe thật hả?” NetEase nhướng mày.
“Nói mau!”
“Có điều kiện nha ~~ chi bằng bây giờ chúng mình quay về nhà em rồi từ từ hãy nói ~~ “
Sắc mặt Sina thay đổi cái roẹt: lại bị thằng chả đùa giỡn nữa rồi!
.
.
“Vậy là anh vẫn chưa xôi thịt được gì hết đúng không…” Myfreshnet co cụm trên sô pha trong phòng làm việc của Google, vẻ mặt bi thương.
Google im lặng một cách hiếm thấy. Ai bảo tối hôm qua cậu nhà Baidu vừa nghe đến việc hai người ngủ cùng nhau liền lắc đầu như trống bỏi làm chi, vật vã mãi mới lừa được em nó lên giường, vừa mới lên giường thì ẻm liều mạng lấy chăn trùm kín mít cả người… Google bất lực nhíu mày, tình hình cứ như vậy, dù cả đêm cố thức canh me thì cũng đâu có xơ múi được gì đâu!
“Nói chung, biệt nữu thụ Baidu kia thật đúng là không dễ đối phó tí nào cả…” Myfreshnet hiểu được hiện thực không hề giống như trong truyện, nhưng vẫn cố gắng gieo niềm tin, “Thôi yên tâm đi Google, tiểu thụ Baidu bây giờ cũng đâu có bài xích anh đâu đúng không? Từ từ rồi cháo cũng nhừ mà…”
Nói đến đây, hai tay Myfreshnet ôm lấy đầu, kêu to: “Nhưng mà tôi không muốn ‘từ từ’ đâu! Tôi không muốn chờ, không muốn chờ! ! Google, tối nay anh lăn xuống nhà Baidu mần ăn cho tôi đi, tôi chịu không nổi nữa rồi. Chưa bao giờ thấy ai hại não bằng hai người đấy! !”
Google câm nín. Cũng may lúc trước giao kèo với Myfreshnet, hắn không có đồng ý với điều kiện “Làm một việc theo yêu cầu của tôi”, bằng không với trí tưởng tượng vô địch của hủ nữ, cái điều kiện kia sẽ là… Không tưởng a không tưởng.
Cuối cùng thì hiện tại cũng đã lĩnh hội được không ít uy lực của hủ nữ rồi, không ngờ họ có thể doạ Baidu đến mức ấy. Tính ra kiểu tiểu bạch thụ như Baidu thực sự rất là dễ dụ, nhưng do hủ nữ mà bây giờ lại tạo ấn tượng kinh khủng trong đầu em nó… Đang là tổng thụ có tiềm năng như vậy mà bị bức thành biệt nữu thụ, giờ thì thơm bơ rồi, chỉ có thể nhìn mà không sờ mó được, phải làm sao mới tốt đây?
Điện thoại vang lên, Google đành cắt đứt dòng suy nghĩ mà bắt máy: “A lô.”
Không có hồi âm.
Google hỏi to hơn một chút: “A lô, xin hỏi ai vậy?”
Mơ hồ nghe được tiếng thở gấp, nhưng đầu dây bên kia nhanh chóng tắt máy.
“Ây?”
Myfreshnet lười biếng quay đầu: “Chuyện gì vậy?”
“Không biết nữa, điện thoại của ai vậy cà…” Nhìn dãy số hiển thị, Google nhíu mày lần thứ hai: Yahoo ư?