Chương : 39
Editor: Xiu Xiu
Chung chung là liền từ sau đó, quan hệ của cô và Tô Chi Niệm bắt đầu chuyển biến tốt đẹp.
Hai người ở cùng một nhà, lại học cùng trường, dần dần cùng tiến lên.
Tô Chi Niệm có bệnh thích sạch sẽ nghiêm trọng, từ trước đến nay anh đều không thích người khác đụng vào đồ của mình, cho nên lúc đầu, anh không để cho cô tiến vào phòng mình.
Nhưng ngay cả chính cô cũng không nhớ rõ, cuối cùng sao anh lại đồng ý cho cô vào phòng.
Chẳng những anh đồng ý, trong trí nhớ của cô, cô còn thường xuyên ngồi trên giường của anh ăn đồ ăn vặt, thậm chí còn vài lần không cẩn thận lau sốt cà chua lên chăn của anh.
Cẩn thận ngẫm lại, chắc là trong thời gian cô và anh quen nhau đó chỉ có mấy ngày này là ở chung hòa thuận.
Trong mấy ngày đó, thật ra cô nghĩ về anh không tồi.
Xác thực mà nói, là tương đương không tồi.
Nửa đêm anh chạy ra đi mua đồ ăn khuya cho cô, trong ngày mưa còn đứng xếp hàng giúp cô đoạt lấy vé xem biểu diễn của Chu Kiệt Luân, thậm chí anh còn vì cô mà đánh người ta một trận.
Nhưng là mặc kệ trong thời gian đó thế nào, anh ở chung với cô tốt đẹp thế nào, cuối cùng toàn bộ lại trở về điểm xuất phát.
Đó là tới khi gần thi đại học, trước đó một tháng, Tần Dĩ Nam trở lại Bắc Kinh, mời cô đi ăn tối.
Khi đó cô đã biết ngày nào đó trong lễ giáng sinh là cô hiểu lầm anh, người nữ sinh kia chỉ là bạn học của anh, lúc ấy bị viêm ruột thừa cấp tính, anh đưa cô ấy đi bệnh viện.
Nhưng là thông báo cũng cần có dũng khí, sau sự việc lần đó, cô gặp Tần Dĩ Nam rất nhiều lần, nhưng mỗi lần lới đến miệng, lại không nói nên lời, loại cảm giác này giống như nước sôi đến 99 độ, chỉ còn một độ nữa là sôi trào, nhưng thế nào cũng không thể chạm đến.
Ngày nào đó, sau khi cô và Tần Dĩ Nam ăn tối xong, đã là chín giờ tối, trên đường Tần Dĩ Nam đưa cô về nhà, cô nói với anh, cô muốn thi vào trường đại học của anh.
Vẻ mặt Tần Dĩ Nam mỉm cười nhìn cô nói, được Tống Tống, anh chờ em.
Tần Dĩ Nam đưa cô đến cửa nhà, lúc tạm biệt, anh còn vươn tay sờ đầu của cô.
Tần Dĩ Nam thường xuyên mò mẫm đầu của cô, nhưng lần này lại khác, tay anh dừng trên đầu cô rất lâu, nhìn ánh mắt của cô, vô cùng dịu dàng.
Ngay lúc đó, trái tim của cô nhảy lên vô cùng nhanh, giác quan thứ sáu của cô nói rằng, có lẽ anh Dĩ Nam thích cô, cô nhìn lại ánh mắt anh, nói, anh Dĩ Nam, chờ em đi đại học xong, em muốn nói cho anh một bí mật.
Chờ cô thi vào đại học xong, cô muốn nói cho Tần Dĩ Nam, cô thích anh, thích anh rất nhiều năm rồi.
Tần Dĩ Nam đi rồi, cô trở về trong nhà, lòng tràn đầy rung động của thiếu nữ.
Cô ảo tưởng rất nhiều về tương lai của cô và Tần Dĩ Nam hoàn hảo như thế nào.
Nhưng là, bạn có biết không?
Lúc tốt đẹp nhất, thường thường gặp phải ác mộng.
Một đêm kia, cha mẹ không ở nhà, quản gia cũng không ở nhà, ngay cả Tô Chi Niệm cũng không ở đây, trong nhà chỉ có mình cô.
Lúc 11 giờ, cô tắm xong, lúc đang chuẩn bị đi ngủ, nghe thấy dưới lầu truyền đến tiếng mở cửa, bởi vì tò mò, cô đi ra phòng ngủ, ghé vào lan can nhìn thoáng qua, thấy Tô Chi Niệm đang say khướt.
Bước chân anh đi lên cầu thang cũng không ổn định, nhiều lần suýt lăn xuống, cô vội vàng chạy xuống, đỡ lấy anh.
....
Hồi ức đến đây, sắc mắt Tống Thanh Xuân đều trắng xanh.
Nếu cô biết, về sau sẽ xảy ra chuyện như thế, cô nhất định sẽ không quan tâm anh.
Chung chung là liền từ sau đó, quan hệ của cô và Tô Chi Niệm bắt đầu chuyển biến tốt đẹp.
Hai người ở cùng một nhà, lại học cùng trường, dần dần cùng tiến lên.
Tô Chi Niệm có bệnh thích sạch sẽ nghiêm trọng, từ trước đến nay anh đều không thích người khác đụng vào đồ của mình, cho nên lúc đầu, anh không để cho cô tiến vào phòng mình.
Nhưng ngay cả chính cô cũng không nhớ rõ, cuối cùng sao anh lại đồng ý cho cô vào phòng.
Chẳng những anh đồng ý, trong trí nhớ của cô, cô còn thường xuyên ngồi trên giường của anh ăn đồ ăn vặt, thậm chí còn vài lần không cẩn thận lau sốt cà chua lên chăn của anh.
Cẩn thận ngẫm lại, chắc là trong thời gian cô và anh quen nhau đó chỉ có mấy ngày này là ở chung hòa thuận.
Trong mấy ngày đó, thật ra cô nghĩ về anh không tồi.
Xác thực mà nói, là tương đương không tồi.
Nửa đêm anh chạy ra đi mua đồ ăn khuya cho cô, trong ngày mưa còn đứng xếp hàng giúp cô đoạt lấy vé xem biểu diễn của Chu Kiệt Luân, thậm chí anh còn vì cô mà đánh người ta một trận.
Nhưng là mặc kệ trong thời gian đó thế nào, anh ở chung với cô tốt đẹp thế nào, cuối cùng toàn bộ lại trở về điểm xuất phát.
Đó là tới khi gần thi đại học, trước đó một tháng, Tần Dĩ Nam trở lại Bắc Kinh, mời cô đi ăn tối.
Khi đó cô đã biết ngày nào đó trong lễ giáng sinh là cô hiểu lầm anh, người nữ sinh kia chỉ là bạn học của anh, lúc ấy bị viêm ruột thừa cấp tính, anh đưa cô ấy đi bệnh viện.
Nhưng là thông báo cũng cần có dũng khí, sau sự việc lần đó, cô gặp Tần Dĩ Nam rất nhiều lần, nhưng mỗi lần lới đến miệng, lại không nói nên lời, loại cảm giác này giống như nước sôi đến 99 độ, chỉ còn một độ nữa là sôi trào, nhưng thế nào cũng không thể chạm đến.
Ngày nào đó, sau khi cô và Tần Dĩ Nam ăn tối xong, đã là chín giờ tối, trên đường Tần Dĩ Nam đưa cô về nhà, cô nói với anh, cô muốn thi vào trường đại học của anh.
Vẻ mặt Tần Dĩ Nam mỉm cười nhìn cô nói, được Tống Tống, anh chờ em.
Tần Dĩ Nam đưa cô đến cửa nhà, lúc tạm biệt, anh còn vươn tay sờ đầu của cô.
Tần Dĩ Nam thường xuyên mò mẫm đầu của cô, nhưng lần này lại khác, tay anh dừng trên đầu cô rất lâu, nhìn ánh mắt của cô, vô cùng dịu dàng.
Ngay lúc đó, trái tim của cô nhảy lên vô cùng nhanh, giác quan thứ sáu của cô nói rằng, có lẽ anh Dĩ Nam thích cô, cô nhìn lại ánh mắt anh, nói, anh Dĩ Nam, chờ em đi đại học xong, em muốn nói cho anh một bí mật.
Chờ cô thi vào đại học xong, cô muốn nói cho Tần Dĩ Nam, cô thích anh, thích anh rất nhiều năm rồi.
Tần Dĩ Nam đi rồi, cô trở về trong nhà, lòng tràn đầy rung động của thiếu nữ.
Cô ảo tưởng rất nhiều về tương lai của cô và Tần Dĩ Nam hoàn hảo như thế nào.
Nhưng là, bạn có biết không?
Lúc tốt đẹp nhất, thường thường gặp phải ác mộng.
Một đêm kia, cha mẹ không ở nhà, quản gia cũng không ở nhà, ngay cả Tô Chi Niệm cũng không ở đây, trong nhà chỉ có mình cô.
Lúc 11 giờ, cô tắm xong, lúc đang chuẩn bị đi ngủ, nghe thấy dưới lầu truyền đến tiếng mở cửa, bởi vì tò mò, cô đi ra phòng ngủ, ghé vào lan can nhìn thoáng qua, thấy Tô Chi Niệm đang say khướt.
Bước chân anh đi lên cầu thang cũng không ổn định, nhiều lần suýt lăn xuống, cô vội vàng chạy xuống, đỡ lấy anh.
....
Hồi ức đến đây, sắc mắt Tống Thanh Xuân đều trắng xanh.
Nếu cô biết, về sau sẽ xảy ra chuyện như thế, cô nhất định sẽ không quan tâm anh.