Chương : 42
Editor: Xiu Xiu
Tống Thanh Xuân bất ngờ bị anh nói như thế, nên sửng sốt, đợi đến khi cô phục hồi lại tinh thần, Tô Chi Niệm đã đi được một khoảng rất xa.
Trong phòng ăn, cô ăn cháo đã nấu xong, bê đến trước mặt anh, sau đó cầm một đôi đũa đưa cho anh.
Tô Chi Niệm ngồi trước bàn ăn, đối mặt với sự hầu hạ của cô, một chút cảm xúc trên mặt cũng không có.
Tống Thanh Xuân sớm đã bị không khí có chút áp lực này làm cho khó chịu, chờ đến khi anh động đũa, lập tức mở miệng nói: Tôi mang hành lý của tôi lên lầu.
Tô Chi Niệm rũ lông mi thổi cháo, sau đó không nhanh không chậm khẽ hừ một tiếng.
Cô mang hành lý lên đã quá bảy giờ, cô bước vào nhà ăn, còn chưa mở miệng nói chuyện, đã nghe được tiếng động anh nâng mí mắt lên nhìn cô một cái, sau đó dùng cằm chỉ về vị trí đối diện, ý bảo cô ngồi xuống ăn sáng.
Cô đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Tô Chi Niệm nhíu mày, lại ngẩng đầu nhìn thoáng qua cô, cho rằng cô không hiểu ý mình, mới vừa muốn mở miệng nói chuyện, liền nghe thấy âm thanh của cô truyền đến: Anh Tô, anh ăn xong bữa sáng, liền trực tiếp để trên bàn đi, buổi tối lúc tôi qua sẽ thu dọn lại.
Tô Chi Niệm không lên tiếng, động tác gắp rau dừng lại, anh như là biết được ý tứ trong lời cô, nhìn chăm chú bát cháo trước mặt mình một lúc, sau đó mới nhìn lướt qua đồng hồ trên tường, đã là bảy giờ 10 phút.
Cô tiếp tục nói: Anh Tô, nếu anh không có chuyện gì, tôi đi trước đây.
Anh vẫn không nói gì, nhưng vẻ mặt của anh rõ ràng trở nên có chút lạnh lùng.
Cô thấy anh chậm chạp không có phản ứng, cho rằng anh im lặng, vì thế lại mở miệng nói: Anh Tô, tạm biệt...
Lời nói của cô còn chưa hết, đôi đũa trong tay anh đột nhiên liền rơi xuống, Bốp một tiếng, bị anh ném ở trên bàn.
Cô sợ tới mức mạnh mẽ dừng lại, cho dù vẻ mặt anh không có thay đổi gì, cô cũng biết anh đang mất hứng, cô im lặng một lúc lâu, mới lên tiếng nói: Anh đã nói, bảy giờ tối đến bảy giờ sáng tôi phải ở đây, hiện giờ đã là 7 giờ mười phút rồi....
Đúng, đây là anh nói, nhưng từ trong miệng cô nói ra, lại khiến anh vô duyên vô cớ cảm thấy nóng giận.
Bỗng nhiên anh bắt ngay chén cháo trước mặt mình, hung hăng ném xuống đất.
Trong chén vẫn còn hơn nửa, cháo vẩy ra khắp nơi, còn có một chút bắn vào trên tóc cô.
Cô thấy anh phản ứng như thế, một nửa câu nói còn lại liền biến mất ở đầu môi, theo bản năng lui về một bước, sau đó lại tiến lên trước hai bước, ngồi xổm người xuống, bắt đầu nhặt mảnh vỡ trên đất.
Lửa giận trong ngực anh, hừng hừng thiêu đốt càng thêm lợi hại, anh nhìn chằm chằm bóng hình cô ngồi chồm hổm trên mặt đất chừng hai giây, đột nhiên lại mở miệng nói: Không phải là đi luôn sao? Còn ngồi chồm hổm ở đó làm gì?
Tay cô run lên, đầu ngón tay bị mảnh sứ cắt vào, có chút máu nhanh chóng chảy ra.
Giọng nói của anh đột nhiên trở nên lạnh lẽo hơn: Còn không mau cút đi!
Lần này cô không hề có chút do dự nào dừng lại, nhìn cũng không nhìn anh một cái, trực tiếp đứng lên rời đi.
Tô Chi Niệm nghe tiếng bước chân của cô càng lúc càng xa, cả người đột nhiên trở nên mất hết sức lực, loại cảm giác vô lực này, khiến cho một chỗ nào đó sâu trong người anh, có chút đau đớn đến thấu xương.
Tống Thanh Xuân bất ngờ bị anh nói như thế, nên sửng sốt, đợi đến khi cô phục hồi lại tinh thần, Tô Chi Niệm đã đi được một khoảng rất xa.
Trong phòng ăn, cô ăn cháo đã nấu xong, bê đến trước mặt anh, sau đó cầm một đôi đũa đưa cho anh.
Tô Chi Niệm ngồi trước bàn ăn, đối mặt với sự hầu hạ của cô, một chút cảm xúc trên mặt cũng không có.
Tống Thanh Xuân sớm đã bị không khí có chút áp lực này làm cho khó chịu, chờ đến khi anh động đũa, lập tức mở miệng nói: Tôi mang hành lý của tôi lên lầu.
Tô Chi Niệm rũ lông mi thổi cháo, sau đó không nhanh không chậm khẽ hừ một tiếng.
Cô mang hành lý lên đã quá bảy giờ, cô bước vào nhà ăn, còn chưa mở miệng nói chuyện, đã nghe được tiếng động anh nâng mí mắt lên nhìn cô một cái, sau đó dùng cằm chỉ về vị trí đối diện, ý bảo cô ngồi xuống ăn sáng.
Cô đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Tô Chi Niệm nhíu mày, lại ngẩng đầu nhìn thoáng qua cô, cho rằng cô không hiểu ý mình, mới vừa muốn mở miệng nói chuyện, liền nghe thấy âm thanh của cô truyền đến: Anh Tô, anh ăn xong bữa sáng, liền trực tiếp để trên bàn đi, buổi tối lúc tôi qua sẽ thu dọn lại.
Tô Chi Niệm không lên tiếng, động tác gắp rau dừng lại, anh như là biết được ý tứ trong lời cô, nhìn chăm chú bát cháo trước mặt mình một lúc, sau đó mới nhìn lướt qua đồng hồ trên tường, đã là bảy giờ 10 phút.
Cô tiếp tục nói: Anh Tô, nếu anh không có chuyện gì, tôi đi trước đây.
Anh vẫn không nói gì, nhưng vẻ mặt của anh rõ ràng trở nên có chút lạnh lùng.
Cô thấy anh chậm chạp không có phản ứng, cho rằng anh im lặng, vì thế lại mở miệng nói: Anh Tô, tạm biệt...
Lời nói của cô còn chưa hết, đôi đũa trong tay anh đột nhiên liền rơi xuống, Bốp một tiếng, bị anh ném ở trên bàn.
Cô sợ tới mức mạnh mẽ dừng lại, cho dù vẻ mặt anh không có thay đổi gì, cô cũng biết anh đang mất hứng, cô im lặng một lúc lâu, mới lên tiếng nói: Anh đã nói, bảy giờ tối đến bảy giờ sáng tôi phải ở đây, hiện giờ đã là 7 giờ mười phút rồi....
Đúng, đây là anh nói, nhưng từ trong miệng cô nói ra, lại khiến anh vô duyên vô cớ cảm thấy nóng giận.
Bỗng nhiên anh bắt ngay chén cháo trước mặt mình, hung hăng ném xuống đất.
Trong chén vẫn còn hơn nửa, cháo vẩy ra khắp nơi, còn có một chút bắn vào trên tóc cô.
Cô thấy anh phản ứng như thế, một nửa câu nói còn lại liền biến mất ở đầu môi, theo bản năng lui về một bước, sau đó lại tiến lên trước hai bước, ngồi xổm người xuống, bắt đầu nhặt mảnh vỡ trên đất.
Lửa giận trong ngực anh, hừng hừng thiêu đốt càng thêm lợi hại, anh nhìn chằm chằm bóng hình cô ngồi chồm hổm trên mặt đất chừng hai giây, đột nhiên lại mở miệng nói: Không phải là đi luôn sao? Còn ngồi chồm hổm ở đó làm gì?
Tay cô run lên, đầu ngón tay bị mảnh sứ cắt vào, có chút máu nhanh chóng chảy ra.
Giọng nói của anh đột nhiên trở nên lạnh lẽo hơn: Còn không mau cút đi!
Lần này cô không hề có chút do dự nào dừng lại, nhìn cũng không nhìn anh một cái, trực tiếp đứng lên rời đi.
Tô Chi Niệm nghe tiếng bước chân của cô càng lúc càng xa, cả người đột nhiên trở nên mất hết sức lực, loại cảm giác vô lực này, khiến cho một chỗ nào đó sâu trong người anh, có chút đau đớn đến thấu xương.