Chương : 55
Editor: Xiu Xiu
Tống Thanh Xuân vừa mới đi vào thang máy, còn chưa ấn cửa, điện thoại liền kêu lên, là tin nhắn của Tần Dĩ Nam [ngại quá, Tống Tống, anh đột nhiên có chút việc, không thể đi đón em, em có thể tới khách sạn Bắc Kinh trước chờ anh được không? Anh đã đặt chỗ, báo tên của anh là được...]
Trong thang máy không có tín hiệu, Tống Thanh Xuân vẫn đợi đến khi thang máy mở ra, mới gửi lại cho anh một chữ [Được], sau đó liền đi ra công ty, đứng ở văn đường bắt một chiếc taxi, đến khách sạn Bắc Kinh.
Tình hình giao thông giữa trưa tương đối quang đãng, chẳng qua khoảng cách từ công ty cô đến khách sạn Bắc Kinh có chút xa xôi, lúc cô đến đã là mười hai giờ bốn mươi.
Bước vào đại sảnh, lập tức có người phục vụ chào hỏi cô có đặt chỗ trước chưa, cô báo tên của anh, người phục vụ liền dẫn cô lên tầng ba.
Người phục vụ rót cho cô một chén trà, giọng điệu ôn hòa mở miệng hỏi: Xin hỏi cô đã gọi đồ ăn chưa?
Tống Thanh Xuân nhẹ lắc đầu một cái: Chờ một chút...
Được. Người phục vụ lễ phép cong người rời khỏi.
Thời gian rất nhanh đã đến một giờ, Tần Dĩ Nam vẫn chưa đến, Tống Thanh Xuân cũng không gọi điện thúc giục anh, mà kiên nhẫn xem tivi chờ anh.
Thời gian cứ thế trôi qua, rất nhanh lại đến một rười, người phục vụ liền gõ cửa: Cô gái, xin hỏi bạn của cô bao lâu nữa mới đến, đã gọi đồ ăn chưa?
Lúc này cô mới ý thức được thời gian mà Tần Dĩ Nam hẹn đã qua từ lâu, cô bảo người phục vụ chờ một chút, sau đó gọi điện thoại cho anh, chuông kêu rất lâu cũng không có ai nghe máy.
Cô nhíu mày, tiếp tục gọi, vẫn không ai nghe, lúc này mới cười cười thật có lỗi với người phục vụ: Chờ thêm một lát đi.
Người phục vụ nhẫn nại mỉm cười, lại đóng cửa, rời đi.
Tống Thanh Xuân đợi một lúc, không nhìn thấy Tần Dĩ Nam gọi điện trả lời, vì thế liền gọi điện thoại lần thứ ba cho anh, vẫn không ai nghe, cô gửi tin nhắn qua, tin nhắn lại giống như đá chìm đáy biển, vừa đi không về.
Đầu bếp ở khách sạn Bắc Kinh đến hai rưỡi sẽ tan tầm, lúc hai giờ, người phục vụ lại hỏi Tống Thanh Xuân có muốn gọi món hay không.
Tống Thanh Xuân vẫn không liên hệ được với Tần Dĩ Nam, cô miễn cưỡng đè nặng đáy lòng có chút bất an, gọi vài món đồ ăn.
Đồ ăn chưa đến nửa tiếng đã mang lên đầy đủ, Tần Dĩ Nam vẫn chưa có tin tức gì.
Cô ngồi một mình trong phòng bao riêng, nhìn chằm chằm một bàn đầy đồ ăn, vẫn không hề động đũa, thi thoảng lại gọi một cuộc điện thoại cho Tần Dĩ Nam.
Đồ ăn dần dần nguội lạnh, Tần Dĩ Nam vẫn chưa xuất hiện.
Tống Thanh Xuân không biết mình đã gọi cho anh bao nhiêu cuộc điện thoại, vừa mới bấm, điện thoại liền bị cắt đứt, Tống Thanh Xuân gọi lại, là nhân viên tổng đài nhắc cô chủ thuê bao đã tắt máy.
Phòng to như thế, một mình cô ngồi trước những món ăn đã nguội lạnh, yên lặng ngồi.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, cuối cùng đã đến 5 giờ chiều, cô vẫn không liên hệ được với Tần Dĩ Nam như cũ.
Lúc năm giờ mười phút, di động cô kêu lên một tiếng, cô không hề dừng lại chút nào mà lấy điện thoại ra xem, thấy được một tin nhắn, không phải của Tần Dĩ Nam, nhưng lại có quan hệ với Tần Dĩ Nam.
Tống Thanh Xuân vừa mới đi vào thang máy, còn chưa ấn cửa, điện thoại liền kêu lên, là tin nhắn của Tần Dĩ Nam [ngại quá, Tống Tống, anh đột nhiên có chút việc, không thể đi đón em, em có thể tới khách sạn Bắc Kinh trước chờ anh được không? Anh đã đặt chỗ, báo tên của anh là được...]
Trong thang máy không có tín hiệu, Tống Thanh Xuân vẫn đợi đến khi thang máy mở ra, mới gửi lại cho anh một chữ [Được], sau đó liền đi ra công ty, đứng ở văn đường bắt một chiếc taxi, đến khách sạn Bắc Kinh.
Tình hình giao thông giữa trưa tương đối quang đãng, chẳng qua khoảng cách từ công ty cô đến khách sạn Bắc Kinh có chút xa xôi, lúc cô đến đã là mười hai giờ bốn mươi.
Bước vào đại sảnh, lập tức có người phục vụ chào hỏi cô có đặt chỗ trước chưa, cô báo tên của anh, người phục vụ liền dẫn cô lên tầng ba.
Người phục vụ rót cho cô một chén trà, giọng điệu ôn hòa mở miệng hỏi: Xin hỏi cô đã gọi đồ ăn chưa?
Tống Thanh Xuân nhẹ lắc đầu một cái: Chờ một chút...
Được. Người phục vụ lễ phép cong người rời khỏi.
Thời gian rất nhanh đã đến một giờ, Tần Dĩ Nam vẫn chưa đến, Tống Thanh Xuân cũng không gọi điện thúc giục anh, mà kiên nhẫn xem tivi chờ anh.
Thời gian cứ thế trôi qua, rất nhanh lại đến một rười, người phục vụ liền gõ cửa: Cô gái, xin hỏi bạn của cô bao lâu nữa mới đến, đã gọi đồ ăn chưa?
Lúc này cô mới ý thức được thời gian mà Tần Dĩ Nam hẹn đã qua từ lâu, cô bảo người phục vụ chờ một chút, sau đó gọi điện thoại cho anh, chuông kêu rất lâu cũng không có ai nghe máy.
Cô nhíu mày, tiếp tục gọi, vẫn không ai nghe, lúc này mới cười cười thật có lỗi với người phục vụ: Chờ thêm một lát đi.
Người phục vụ nhẫn nại mỉm cười, lại đóng cửa, rời đi.
Tống Thanh Xuân đợi một lúc, không nhìn thấy Tần Dĩ Nam gọi điện trả lời, vì thế liền gọi điện thoại lần thứ ba cho anh, vẫn không ai nghe, cô gửi tin nhắn qua, tin nhắn lại giống như đá chìm đáy biển, vừa đi không về.
Đầu bếp ở khách sạn Bắc Kinh đến hai rưỡi sẽ tan tầm, lúc hai giờ, người phục vụ lại hỏi Tống Thanh Xuân có muốn gọi món hay không.
Tống Thanh Xuân vẫn không liên hệ được với Tần Dĩ Nam, cô miễn cưỡng đè nặng đáy lòng có chút bất an, gọi vài món đồ ăn.
Đồ ăn chưa đến nửa tiếng đã mang lên đầy đủ, Tần Dĩ Nam vẫn chưa có tin tức gì.
Cô ngồi một mình trong phòng bao riêng, nhìn chằm chằm một bàn đầy đồ ăn, vẫn không hề động đũa, thi thoảng lại gọi một cuộc điện thoại cho Tần Dĩ Nam.
Đồ ăn dần dần nguội lạnh, Tần Dĩ Nam vẫn chưa xuất hiện.
Tống Thanh Xuân không biết mình đã gọi cho anh bao nhiêu cuộc điện thoại, vừa mới bấm, điện thoại liền bị cắt đứt, Tống Thanh Xuân gọi lại, là nhân viên tổng đài nhắc cô chủ thuê bao đã tắt máy.
Phòng to như thế, một mình cô ngồi trước những món ăn đã nguội lạnh, yên lặng ngồi.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, cuối cùng đã đến 5 giờ chiều, cô vẫn không liên hệ được với Tần Dĩ Nam như cũ.
Lúc năm giờ mười phút, di động cô kêu lên một tiếng, cô không hề dừng lại chút nào mà lấy điện thoại ra xem, thấy được một tin nhắn, không phải của Tần Dĩ Nam, nhưng lại có quan hệ với Tần Dĩ Nam.