Chương 5: 5: Thịnh Lâm
Nữ chính thích chèo thuyền giới giải tríSau khi xuống máy bay, Tiết Lam lập tức bắt một chiếc taxi, đi thẳng tới khách sạn của đoàn phim, dừng ở bãi đậu xe.Tiết Lam xuyên qua cửa sổ xe từ xa nhìn thấy một dáng người cao gầy, đeo khẩu trang, đội nón, vũ trang đầy đủ từ trên xuống dưới từ trong thang máy bước ra.“Thịnh Lâm, chị ở đây này.” Tiết Lam vẫy tay nhỏ giọng gọi.Hai tay Thịnh Lâm đút túi, mặt bí xị đi qua: “Gọi lớn tiếng thế làm gì, sợ đám thợ săn ảnh không nhận ra tôi à?”Tiết Lam ở bên cạnh chính chủ nhiều năm như vậy, cũng coi như theo dõi thằng nhóc thúi Thịnh Lâm này trưởng thành, đương nhiên biết tính cách khó ưa của cậu ta nên cũng lười so đo.“Đừng nói nhảm, mau trả tiền xe đi, bác tài còn đang chờ đó.”Máy bay bị trễ, ra khỏi sân bay Tiết Lam ngại làm phiền nên không tìm Cao Thông, tự mình lên mạng đặt xe.Nhưng ai biết được lúc tới nơi, định trả tiền mới phát hiện trong thẻ vậy mà chỉ còn có 2.8 tệ, thật sự suýt nữa khiến cô bật khóc, cho nên cô chỉ có thể gọi điện cho Thịnh Lâm, bảo cậu xuống trả tiền xe.Có điều suy nghĩ cũng có thể hiểu được, thời gian trước chính chủ vừa mới đền một khoản lớn tiền vi phạm hợp đồng, không có tiền cũng là chuyện bình thường.Kể ra thì lại ứa nước mắt.Theo Tiết Lam thấy đây cũng là một trong những điều kỳ lạ về chính chủ, mỗi lần sau khi kiếm được một khoản thì sau đó chắc chắn sẽ phải bồi thường một khoản lớn hơn, đúng là là một lời khó nói hết.Sau khi thanh toán tiền xe, bác tài nghênh ngang lái xe rời đi, chỉ còn lại Tiết Lam, Thịnh Lâm cùng với hai hành lý siêu bự.Tiết Lam nghiêm túc đánh giá cậu em cô được hời này.Không thể không thừa nhận, thằng nhóc thúi mặc dù hơi kiêu ngạo nhưng gương mặt oval này, vóc người này, khí chất này quả thực xứng với danh hiệu thần tượng đỉnh lưu trong giới giải trí.Thịnh Lâm nhíu mày nhận lấy cái túi to trong tay Tiết Lam, tiện tay đặt lên trên vali, sau đó một tay vừa đẩy vừa hầm hừ: “Nè, ngây ra làm gì đấy, đi thôi.Thật không biết làm cái quỷ gì nữa, vậy mà ngay cả một trợ lý cũng không có.”Tiết Lam chào hỏi bằng cái “bốp” sau lưng Thịnh Lâm, “Nè cái gì mà nè, không lớn không nhỏ, gọi chị.”Thịnh Lâm nghệch ra, bỗng nhiên dừng bước, vẻ mặt không thể tin nổi nhìn Tiết Lam.Tiết Lam cũng không chịu thua trừng mắt lại, “Nhìn cái gì mà nhìn, chưa từng gặp mỹ nữ bao giờ à?”Thịnh Lâm khinh bỉ “xì” một tiếng, dời mắt, “Lớn hơn tôi có ba phút!”Cho nên, muốn cậu gọi cô là chị, KHÔNG CÓ CỬA đâu!Tiết Lâm không cần nghĩ cũng biết Thịnh Lâm đang nghĩ gì.Cậu ta từ nhỏ tới lớn đã không ít lần làm mình làm mẩy vì vụ ba phút đó.Thằng nhóc thúi này là điển hình của kiểu tính tình đại thiếu gia, nhưng chủ yếu cũng chỉ có miệng cứng chứ lòng thì mềm.“Cho dù chỉ lớn hơn em một giây, đó cũng là bản lĩnh của chị, ai bảo em ở trong bụng mẹ đấu không lại chị, yếu đuối như thế còn có thể trách ai?” Tiết Lam lạnh lùng nói.Thịnh Lâm nghẹn lời: “Còn không phải tôi nhường á?”Tiết Lam “A” một tiếng: “Người không có bản lĩnh mới nói ‘nhường’.”Thịnh Lâm bị chọc giận đến không thốt nên lời, tức anh ách nhấc chân dài đi đằng trước, hai vali bị cậu lôi đi vang lên tiếng kít kít.Tiết Lam hai tay trống không đủng đỉnh theo sau Thịnh Lâm, hết sức nhàn nhã, dáng vẻ cứ như đang tản bộ.Sau khi đi được mấy bước, Thịnh Lâm phát hiện người đằng sau không theo kịp thì bước chân không khỏi chậm lại, xị mặt chờ người ta.Đương nhiên Tiết Lam nhận ra động tác nhỏ nhặt đó của Thịnh Lâm, đáy mắt không khỏi nhuốm lên chút vui vẻ.Cái tật mỏ hỗn nhưng cơ thể lại thành thật này từ nhỏ tới lớn chẳng thay đổi chút nào.Thật ra hồi bé quan hệ giữa chính chủ với em trai coi như thân thiết.Vì là thai long phụng (Sinh đôi trai gái ) nên hai người vẫn luôn gắn bó với nhau như hình với bóng.Chỉ là năm hai người mười tuổi, trong nhà xảy ra chút chuyện, ba mẹ không chăm sóc được cho cả hai nên một người được gửi tới nhà nội, một người thì gửi về nhà ngoại.Sau đó, hai người từ từ trưởng thành, cũng nảy sinh không ít xa lạ, không còn gần gũi với nhau như hồi nhỏ nữa.Có điều theo như Tiết Lam ở cạnh quan sát, thực ra Thịnh Lâm có ý định thân thiết với chị gái là chính chủ, đáng tiếc chính chủ càng trưởng thành thì tính cách lại càng cực kỳ quái đản, hệt như hộp mù, cứ thế khiến quan hệ giữa hai chị em càng lúc càng lãnh đạm.Mặc dù vậy, Tiết Lam biết Thịnh Lâm vẫn rất quan tâm đ ến chị gái.Lần này cô ấy có thể vào được đoàn phim “Trầm phù”, e rằng sau lưng có dấu vết của cậu.Bằng không, cứ cho là việc làm ăn của gia đình chính chủ không tệ đi nữa, nhưng cũng không có sản nghiệp liên quan đến giới giải trí, đoàn phim có chế tác khủng thế này đời nào có thể vì một câu nói của mẹ cô mà sắp xếp cho cô vào đoàn chứ hậy..