Chương 1: Cuộc Hôn Nhân Không Hạnh Phúc
Mộng Dao đã kết hôn với người mình yêu - Đông Quân trong hạnh phúc. Có điều chỉ có mình cô mới thấy vậy còn Đông Quân chẳng hề có chút cảm giác gì với cô cả. Trong lòng anh chỉ có Chu Sa Hạnh - đứa em gái cùng cha khác mẹ của Mộng Dao
Trước kia Mộng Dao còn sống trong nhà họ Chu thì cô đx phải trải qua một chuỗi kinh hoàng. Bởi họ đối xử với cô chẳng khác nào con vật. Hết dùng roi đánh đến đầy rẫy vết thương còn cho người đổ nước lên những vết thương kia khiến Mộng Dao phải chịu cơn đau dằng xé
Nếu sống như vậy thì thà cô bị gả đi như này còn hơn. Đã vậy Sa Hạnh dù biết cô yêu Đông Quân nhưng cô ta lại quyến rũ Đông Quân khiến anh yêu Sa Hạnh
Từ khi cưới đến bây giờ đã được 3 năm rồi. Đông Quân vẫn lạnh tanh, chẳng có gì thay đổi. Anh coi cô như vô hình thậm chí còn hiếm khi về nhà để tránh mặt Mộng Dao
Dù bị hắt hủi, cô đơn nhưng Mộng Dao vẫn tươi cười vui vẻ vì nếu cuộc hôn nhân này đổ vỡ thì cô sẽ lại phải quay về nơi đáng sợ kia. Chẳng thà duy trì một cuộc hôn nhân không hạnh phúc còn hơn phải bị đối xử chẳng khác gì con vật
Vẫn là căn nhà trống vắng cùng không khí lạnh lẽo này. Mộng Dao chỉ nhìn lướt qua hồi lâu rồi quay trở về phòng của mình mà khoá chặt
Căn phòng rộng lớn nhưng sao lại lạnh lẽo vậy chứ. Nhiều lần nghĩ đến việc tự tử nhưng khi cầm con dao trên tay thì lại buông xuống chẳng nỡ làm vậy vì trong lòng còn yêu Đông Quân rất nhiều
Trong ngăn tủ của Mộng Dao đã chứa đầy thuốc ngủ và thuốc an thần. Cô thường xuyên dùng nó vào mỗi đêm vì chẳng thể nào chợp mắt với tâm lý này
Có lúc Mộng Dao dùng quá nhiều rồi cô mất ý thức mà ngất xỉu. Khi được đưa đến bệnh viện bác sĩ mặt nghiêm trọng nhìn cô
"Thưa phu nhân, cô phải ngưng ngay việc thường xuyên uống thuốc ngủ và thuốc an thần vì cả hai đều có tác dụng phụ gây nguy hại đến phu nhân và thậm chí có thể gây tử vong"
Tuy bác sĩ đã căn dặn rất kĩ càng nhưng Mộng Dao chỉ bỏ một khoảng thời gian ngắn rồi lại sử dụng thường xuyên như bình thường khiến cô mệt mỏi vô cùng
Đông Quân cũng chẳng thèm để ý đến những lúc Mộng Dao lờ đờ như người mất hồn. Gương mặt xanh xao đến tái nhợt cùng đôi mắt thâm quầng cũng chẳng khiến Đông Quân lo lắng hay thậm chí một câu hỏi thăm cũng chẳng có
Rồi đến một ngày Mộng Dao trong lúc ăn bỗng nôn ra máu và ngất xỉu ngay tại chỗ khiến quản gia với người hầu phát hoảng, ai ai cũng cuống cuồng hết gọi cấp cứu rồi cố gọi Mộng Dao
"Phu nhân! Phu nhân! Phu nhân bị làm sao vậy?!!"
Mộng Dao bị hôn mê và nôn ra máu rất nghiêm trọng. Quản gia ngậm ngừng nhấc điện thoại lên gọi cho Đông Quân
"Có chuyện gì?"
"Thưa ngài, phu nhân..."
"Cô ta bị làm sao!!!" - Đông Quân hét lớn vào điện thoại
"Phu nhân bị nôn ra máu và đang..hôn mê trong bệnh viện, bác sĩ bảo tình trạng của phu nhân rất nghiêm trọng"
Nghe xong Đông Quân chợt im lặng vài giây rồi nói
"Vậy ông chăm sóc cô ta đi tôi đang bận"
Nói xong Đông Quân dứt khoát dập máy. Dường như anh chẳng quan tâm đến sống chết của Mộng Dao chút nào
"Tình trạng của phu nhân cực kì nguy hiểm đến tính mạng vì phu nhân đã lạm dụng quá nhiều vào thuốc ngủ và thuốc an thần nên bị rơi vào tình trạng hôn mê sâu và rất nguy hiểm"
Bác sĩ lắc đầu nghiêm trọng rồi nói tiếp
"Chúng tôi còn chẩn đoán phu nhân bị trầm cảm nặng và tâm lý của cô ấy bị tổn thương rất nhiều"
"Dạ vâng, vậy khi nào phu nhân có thể tỉnh lại?"
"Theo chúng tôi suy đoán sẽ mất khá lâu vì không chỉ do các tác dụng phụ của thuốc mà chính phu nhân không muốn tỉnh lại nên cái đó chúng tôi không thể can thiệp"
Quản gia buồn rầu vì chính ông cũng chẳng thể ngờ mọi chuyện lại nghiêm trọng như vậy. Bởi trước kia Mộng Dao còn vui vẻ cười nói nhưng khoảng thời gian gần đây cô trở nên ít nói và thậm chí gương mặt hồng hào đã trở nên trắng bệch và xanh xao
Khi bác sĩ rời đi được một lúc thì Đông Quân mặt lanh như băng bước vào
"Cô ta thế nào rồi?"
"Bác sĩ nói phu nhân lạm dụng nhiều thuốc ngủ và thuốc an thần nên đã hôn mê sâu còn nữa bác sĩ còn nói phu nhân bị trầm cảm nặng"
"Hửm...vậy bao giờ cô ta tỉnh lại?"
"Trước mắt sẽ khá lâu vì không chỉ vì thuốc mà còn chính phu nhân không muốn tỉnh lại nên bác sĩ không thể can thiệp"
Bỗng Đông Quân nhếch miệng rồi khinh khỉnh đáp
"Chậc, chắc cô ta lại giở trò hôn mê này để tôi quan tâm, lo lắng đây mà"
Rồi tiến đến giường, lấy hai tay nắm cổ áo Mộng Dao kéo lên nói
"Cô đừng nghĩ dựng màn kịch này là sẽ khiến tôi yêu cô, người tôi yêu chỉ có Chu Sa Hạnh mà thôi nên vở kịch của cô có thể hạ màn được rồi!!!"
Mộng Dao vẫn chẳng cử động, hai mắt cô nhắm nghiền. Quản gia hoảng hốt nói
"Xin ngài đừng động vào cô ấy vì cơ thể của phu nhân còn đang trong tình trạng nguy hiểm nên xin ngài hãy bỏ tay ra"
Thấy cô chẳng cử động Đông Quân bất giác thả xuống. Ánh mắt anh cũng sắc bén như con dao lườm cô rồi bỏ đi
Trước kia Mộng Dao còn sống trong nhà họ Chu thì cô đx phải trải qua một chuỗi kinh hoàng. Bởi họ đối xử với cô chẳng khác nào con vật. Hết dùng roi đánh đến đầy rẫy vết thương còn cho người đổ nước lên những vết thương kia khiến Mộng Dao phải chịu cơn đau dằng xé
Nếu sống như vậy thì thà cô bị gả đi như này còn hơn. Đã vậy Sa Hạnh dù biết cô yêu Đông Quân nhưng cô ta lại quyến rũ Đông Quân khiến anh yêu Sa Hạnh
Từ khi cưới đến bây giờ đã được 3 năm rồi. Đông Quân vẫn lạnh tanh, chẳng có gì thay đổi. Anh coi cô như vô hình thậm chí còn hiếm khi về nhà để tránh mặt Mộng Dao
Dù bị hắt hủi, cô đơn nhưng Mộng Dao vẫn tươi cười vui vẻ vì nếu cuộc hôn nhân này đổ vỡ thì cô sẽ lại phải quay về nơi đáng sợ kia. Chẳng thà duy trì một cuộc hôn nhân không hạnh phúc còn hơn phải bị đối xử chẳng khác gì con vật
Vẫn là căn nhà trống vắng cùng không khí lạnh lẽo này. Mộng Dao chỉ nhìn lướt qua hồi lâu rồi quay trở về phòng của mình mà khoá chặt
Căn phòng rộng lớn nhưng sao lại lạnh lẽo vậy chứ. Nhiều lần nghĩ đến việc tự tử nhưng khi cầm con dao trên tay thì lại buông xuống chẳng nỡ làm vậy vì trong lòng còn yêu Đông Quân rất nhiều
Trong ngăn tủ của Mộng Dao đã chứa đầy thuốc ngủ và thuốc an thần. Cô thường xuyên dùng nó vào mỗi đêm vì chẳng thể nào chợp mắt với tâm lý này
Có lúc Mộng Dao dùng quá nhiều rồi cô mất ý thức mà ngất xỉu. Khi được đưa đến bệnh viện bác sĩ mặt nghiêm trọng nhìn cô
"Thưa phu nhân, cô phải ngưng ngay việc thường xuyên uống thuốc ngủ và thuốc an thần vì cả hai đều có tác dụng phụ gây nguy hại đến phu nhân và thậm chí có thể gây tử vong"
Tuy bác sĩ đã căn dặn rất kĩ càng nhưng Mộng Dao chỉ bỏ một khoảng thời gian ngắn rồi lại sử dụng thường xuyên như bình thường khiến cô mệt mỏi vô cùng
Đông Quân cũng chẳng thèm để ý đến những lúc Mộng Dao lờ đờ như người mất hồn. Gương mặt xanh xao đến tái nhợt cùng đôi mắt thâm quầng cũng chẳng khiến Đông Quân lo lắng hay thậm chí một câu hỏi thăm cũng chẳng có
Rồi đến một ngày Mộng Dao trong lúc ăn bỗng nôn ra máu và ngất xỉu ngay tại chỗ khiến quản gia với người hầu phát hoảng, ai ai cũng cuống cuồng hết gọi cấp cứu rồi cố gọi Mộng Dao
"Phu nhân! Phu nhân! Phu nhân bị làm sao vậy?!!"
Mộng Dao bị hôn mê và nôn ra máu rất nghiêm trọng. Quản gia ngậm ngừng nhấc điện thoại lên gọi cho Đông Quân
"Có chuyện gì?"
"Thưa ngài, phu nhân..."
"Cô ta bị làm sao!!!" - Đông Quân hét lớn vào điện thoại
"Phu nhân bị nôn ra máu và đang..hôn mê trong bệnh viện, bác sĩ bảo tình trạng của phu nhân rất nghiêm trọng"
Nghe xong Đông Quân chợt im lặng vài giây rồi nói
"Vậy ông chăm sóc cô ta đi tôi đang bận"
Nói xong Đông Quân dứt khoát dập máy. Dường như anh chẳng quan tâm đến sống chết của Mộng Dao chút nào
"Tình trạng của phu nhân cực kì nguy hiểm đến tính mạng vì phu nhân đã lạm dụng quá nhiều vào thuốc ngủ và thuốc an thần nên bị rơi vào tình trạng hôn mê sâu và rất nguy hiểm"
Bác sĩ lắc đầu nghiêm trọng rồi nói tiếp
"Chúng tôi còn chẩn đoán phu nhân bị trầm cảm nặng và tâm lý của cô ấy bị tổn thương rất nhiều"
"Dạ vâng, vậy khi nào phu nhân có thể tỉnh lại?"
"Theo chúng tôi suy đoán sẽ mất khá lâu vì không chỉ do các tác dụng phụ của thuốc mà chính phu nhân không muốn tỉnh lại nên cái đó chúng tôi không thể can thiệp"
Quản gia buồn rầu vì chính ông cũng chẳng thể ngờ mọi chuyện lại nghiêm trọng như vậy. Bởi trước kia Mộng Dao còn vui vẻ cười nói nhưng khoảng thời gian gần đây cô trở nên ít nói và thậm chí gương mặt hồng hào đã trở nên trắng bệch và xanh xao
Khi bác sĩ rời đi được một lúc thì Đông Quân mặt lanh như băng bước vào
"Cô ta thế nào rồi?"
"Bác sĩ nói phu nhân lạm dụng nhiều thuốc ngủ và thuốc an thần nên đã hôn mê sâu còn nữa bác sĩ còn nói phu nhân bị trầm cảm nặng"
"Hửm...vậy bao giờ cô ta tỉnh lại?"
"Trước mắt sẽ khá lâu vì không chỉ vì thuốc mà còn chính phu nhân không muốn tỉnh lại nên bác sĩ không thể can thiệp"
Bỗng Đông Quân nhếch miệng rồi khinh khỉnh đáp
"Chậc, chắc cô ta lại giở trò hôn mê này để tôi quan tâm, lo lắng đây mà"
Rồi tiến đến giường, lấy hai tay nắm cổ áo Mộng Dao kéo lên nói
"Cô đừng nghĩ dựng màn kịch này là sẽ khiến tôi yêu cô, người tôi yêu chỉ có Chu Sa Hạnh mà thôi nên vở kịch của cô có thể hạ màn được rồi!!!"
Mộng Dao vẫn chẳng cử động, hai mắt cô nhắm nghiền. Quản gia hoảng hốt nói
"Xin ngài đừng động vào cô ấy vì cơ thể của phu nhân còn đang trong tình trạng nguy hiểm nên xin ngài hãy bỏ tay ra"
Thấy cô chẳng cử động Đông Quân bất giác thả xuống. Ánh mắt anh cũng sắc bén như con dao lườm cô rồi bỏ đi