Chương : 25
̀ng thê tử so chiêu!
Cuồng Nguyệt cởi quần áo của Diêm Lăng ra, Diêm Lăng lạnh lùng nhìn nàng, nhưng mà lại không phản kháng, đợi đến lúc cởi chỉ còn đồ lót, Cuồng Nguyệt mới bắt đầu cởi của mình, bất quá nàng vẫn mặc trung y.
Ôm Diêm Lăng ngã xuống giường, nàng say rượu mông lung mà nằm trên người Diêm Lăng. Nàng trợn tròn mắt tỉ mỉ nhìn vết thương trên mặt Diêm Lăng, lấy tay khẽ chạm vào, sợ làm nàng đau, trong lòng mơ hồ có tia không muốn. Lẽ nào thành thê tử của ta, ta liền thích nàng? Cuồng Nguyệt mơ hồ nghĩ, thế nhưng vẫn là không nhịn được muốn yêu thương Diêm Lăng.
Diêm Lăng kinh ngạc nhìn Cuồng Nguyệt, thấy trong mắt người này đau lòng cùng với không muốn, trong lòng nàng dâng trào một phen rung động, không ai có thể bình tĩnh như vậy mà nhìn gương mặt không chút nào che giấu của mình, gương mặt này quả thật là thân linh hay người phàm cũng đều phải sợ a!
“Nương tử, ở đây, ở đây, còn có ở đây, có đau hay không?” Cuồng Nguyệt nhẹ nhàng chỉ vào những vết thương trên mặt của Diêm Lăng, đau lòng hỏi.
Diêm Lăng trầm mặc, nàng không hài lòng nhìn tên gia hỏa đang đè nàng không thở nổi này. Nàng đây tính là gì? Đồng tình? Thương hại?
Cuồng Nguyệt nhẹ nhàng dùng môi chạm vào những vết thương, ánh mắt Diêm Lăng trầm xuống, muốn dùng hai tay đẩy nàng ra, lại bị nàng dùng hai tay bắt lại.
“Đừng phản kháng ta, để ta yêu nàng!” Cuồng Nguyệt mê say nói, trên người thê tử của nàng có loại khí tức giống như mị dược, làm cho Cuồng Nguyệt nhìn không được muốn thân mật với nàng!
Diêm Lăng muốn làm gì đó, lại bị Cuồng Nguyệt áp chế, đến lúc Cuồng Nguyệt hôn lên vành tai của nàng, hơi thở thổi vào sau tai mẫn cảm của nàng, làm nàng nhịn không được mà toàn thân tê dại!
Nến đỏ trong phòng Cuồng Nguyệt bất tri bất giác cháy hết, trong phòng một mảnh hắc ám. Thế nhưng Cuồng Nguyệt còn là chậm rãi hút lấy trước ngực Diêm Lăng, mà Diêm Lăng ngược lại ôm lấy đầu của Cuồng Nguyệt, tùy ý nàng châm lửa trên người mình.
Ngọn lửa nhiệt huyết thiêu cháy đến rạng sáng, Cuồng Nguyệt mới thỏa mãn ôm Diêm Lăng ngủ, mà Diêm Lăng cũng mệt mỏi chìm vào mộng đẹp.
̃ nhân hung hăng!
Tuy rằng buổi tối Diêm Lăng để mặc cho Cuồng Nguyệt giữ lấy mình, thế nhưng vừa đến ban ngày lại lạnh lùng như băng, làm hại Cuồng Nguyệt nhiều lần tổn thương do sự lạnh lùng ấy, lẽ nào nàng muốn thân mật với thê tử của mình cũng sai sao. Ngược lại Diêm Bá thay nữ nhi của mình nói vài câu.
“Lăng nhi xưa nay là như vậy, tập làm quen là được. Hiện tại Lăng nhi cũng đã lập gia đình, ta nghĩ muốn đem Thiên Hạ Bảo chính thức giao cho Lăng nhi xử lý, ngươi làm phu quân của Lăng nhi phải cố gắng giúp nàng, biết không?” Diêm Bá nói.
“Dạ, đã biết. Phụ thân!” Cuồng Nguyệt cung kính trả lời, đối với việc ban ngày Diêm Lăng vắng vẻ mình, buổi tối nàng sẽ nội giận không cho Diêm Lăng nghỉ ngơi. Thành thân hơn một tháng qua, nàng không có để lộ cơ thể của mình cho Diêm Lăng thấy, mà mỗi lần thân thiết cũng đều là tiến hành trong bóng tối, Diêm Lăng tựa như cũng không có ý phản đối. Buổi tối chỉ cần Cuồng Nguyệt yêu cầu, nàng luôn luôn hết sức phối hợp, như một con rối. Cảnh này khiến Cuồng Nguyệt vạn phần thất bại!
Sau khi tiếp nhận công việc của Thiên Hạ Bảo, Diêm Lăng bận rộn đến không thấy bóng dáng, Cuồng Nguyệt tức giận đến phát hỏa khắp nơi. Ngẫu nhiên gặp lại mỹ nhân lần trước, thầm nghĩ: Là do nàng không để ý tới ta, cũng không nên trách ta tìm mỹ nhân giết thời gian.
Nàng đi về phía mỹ nhân, phát hiện hôm nay nàng không ăn mặc thô ráp giống ngày xưa, còn tương đối tinh tế. Làm nổi bật lên khí chất cao quý của nàng!
“Cô nương, còn nhớ ta không?” Cuồng Nguyệt cười híp mắt tiếp cận nàng. Mà mỹ nhân chỉ lãnh đạm mà liếc nàng liền xoay người muốn đi. Cuồng Nguyệt kỳ quái sự lạnh nhạt của nàng liền đuổi theo phía trước nói “Cô nương, không phải là ta đắc tội ngươi chỗ nào chứ? Làm bằng hữu một thời gian, đừng không để ý tới ta a!”
Mỹ nhân lập tức xoay người, nghiêm túc nói “Cô gia, nếu cưới tiểu thư thì phải toàn tâm toàn ý mà đối đãi nàng, tại sao còn có thể đi trêu chọc những cô nương khác? Cô gia nên về sớm một chút đi!”
“Này, đúng là ta cưới tiểu thư nhà ngươi, bất quá ta cũng không có trêu chọc những cô nương khác! Ta tìm ngươi chỉ muốn nói chuyện phiếm, ta bị nàng vắng vẻ rất lâu rồi!” Cuồng Nguyệt ủy khuất vì mình giải oan, là mình bị vứt bỏ có được không? Nói giống như là ta rất quá đáng vậy...
“Ta chỉ là một nha hoàn nho nhỏ, sao xứng đáng làm bằng hữu với cô gia? Cô gia thích ta có thể nói rõ, chỉ cần cô gia hướng tiểu thư yêu cầu nạp ta làm thiếp, ta tin tưởng tiểu thư sẽ đồng ý.” mỹ nhân lạnh nhạt nói.
“Ngươi!” Cuồng Nguyệt không ngờ tới mỹ nhân ôn nhu ngày xưa bây giờ lại tự đại vô lễ như vậy, trong lòng có chút xấu hổ do bị vạch trần, thế nhưng cũng tức giận sự châm chọc của nàng, tức giận nói “Ta thích ngươi? Ngươi cũng quá tự tin đi! Ngày hôm nay rốt cuộc ta nhìn rõ mặt thật của ngươi, thật không đáng ta coi ngươi là bằng hữu! Hừ!” Cuồng Nguyệt nói xong thì bỏ đi, cũng không để ý tới thân ảnh đáng thương của mỹ nhân đang lã chã mà khóc.
Cuồng Nguyệt cởi quần áo của Diêm Lăng ra, Diêm Lăng lạnh lùng nhìn nàng, nhưng mà lại không phản kháng, đợi đến lúc cởi chỉ còn đồ lót, Cuồng Nguyệt mới bắt đầu cởi của mình, bất quá nàng vẫn mặc trung y.
Ôm Diêm Lăng ngã xuống giường, nàng say rượu mông lung mà nằm trên người Diêm Lăng. Nàng trợn tròn mắt tỉ mỉ nhìn vết thương trên mặt Diêm Lăng, lấy tay khẽ chạm vào, sợ làm nàng đau, trong lòng mơ hồ có tia không muốn. Lẽ nào thành thê tử của ta, ta liền thích nàng? Cuồng Nguyệt mơ hồ nghĩ, thế nhưng vẫn là không nhịn được muốn yêu thương Diêm Lăng.
Diêm Lăng kinh ngạc nhìn Cuồng Nguyệt, thấy trong mắt người này đau lòng cùng với không muốn, trong lòng nàng dâng trào một phen rung động, không ai có thể bình tĩnh như vậy mà nhìn gương mặt không chút nào che giấu của mình, gương mặt này quả thật là thân linh hay người phàm cũng đều phải sợ a!
“Nương tử, ở đây, ở đây, còn có ở đây, có đau hay không?” Cuồng Nguyệt nhẹ nhàng chỉ vào những vết thương trên mặt của Diêm Lăng, đau lòng hỏi.
Diêm Lăng trầm mặc, nàng không hài lòng nhìn tên gia hỏa đang đè nàng không thở nổi này. Nàng đây tính là gì? Đồng tình? Thương hại?
Cuồng Nguyệt nhẹ nhàng dùng môi chạm vào những vết thương, ánh mắt Diêm Lăng trầm xuống, muốn dùng hai tay đẩy nàng ra, lại bị nàng dùng hai tay bắt lại.
“Đừng phản kháng ta, để ta yêu nàng!” Cuồng Nguyệt mê say nói, trên người thê tử của nàng có loại khí tức giống như mị dược, làm cho Cuồng Nguyệt nhìn không được muốn thân mật với nàng!
Diêm Lăng muốn làm gì đó, lại bị Cuồng Nguyệt áp chế, đến lúc Cuồng Nguyệt hôn lên vành tai của nàng, hơi thở thổi vào sau tai mẫn cảm của nàng, làm nàng nhịn không được mà toàn thân tê dại!
Nến đỏ trong phòng Cuồng Nguyệt bất tri bất giác cháy hết, trong phòng một mảnh hắc ám. Thế nhưng Cuồng Nguyệt còn là chậm rãi hút lấy trước ngực Diêm Lăng, mà Diêm Lăng ngược lại ôm lấy đầu của Cuồng Nguyệt, tùy ý nàng châm lửa trên người mình.
Ngọn lửa nhiệt huyết thiêu cháy đến rạng sáng, Cuồng Nguyệt mới thỏa mãn ôm Diêm Lăng ngủ, mà Diêm Lăng cũng mệt mỏi chìm vào mộng đẹp.
̃ nhân hung hăng!
Tuy rằng buổi tối Diêm Lăng để mặc cho Cuồng Nguyệt giữ lấy mình, thế nhưng vừa đến ban ngày lại lạnh lùng như băng, làm hại Cuồng Nguyệt nhiều lần tổn thương do sự lạnh lùng ấy, lẽ nào nàng muốn thân mật với thê tử của mình cũng sai sao. Ngược lại Diêm Bá thay nữ nhi của mình nói vài câu.
“Lăng nhi xưa nay là như vậy, tập làm quen là được. Hiện tại Lăng nhi cũng đã lập gia đình, ta nghĩ muốn đem Thiên Hạ Bảo chính thức giao cho Lăng nhi xử lý, ngươi làm phu quân của Lăng nhi phải cố gắng giúp nàng, biết không?” Diêm Bá nói.
“Dạ, đã biết. Phụ thân!” Cuồng Nguyệt cung kính trả lời, đối với việc ban ngày Diêm Lăng vắng vẻ mình, buổi tối nàng sẽ nội giận không cho Diêm Lăng nghỉ ngơi. Thành thân hơn một tháng qua, nàng không có để lộ cơ thể của mình cho Diêm Lăng thấy, mà mỗi lần thân thiết cũng đều là tiến hành trong bóng tối, Diêm Lăng tựa như cũng không có ý phản đối. Buổi tối chỉ cần Cuồng Nguyệt yêu cầu, nàng luôn luôn hết sức phối hợp, như một con rối. Cảnh này khiến Cuồng Nguyệt vạn phần thất bại!
Sau khi tiếp nhận công việc của Thiên Hạ Bảo, Diêm Lăng bận rộn đến không thấy bóng dáng, Cuồng Nguyệt tức giận đến phát hỏa khắp nơi. Ngẫu nhiên gặp lại mỹ nhân lần trước, thầm nghĩ: Là do nàng không để ý tới ta, cũng không nên trách ta tìm mỹ nhân giết thời gian.
Nàng đi về phía mỹ nhân, phát hiện hôm nay nàng không ăn mặc thô ráp giống ngày xưa, còn tương đối tinh tế. Làm nổi bật lên khí chất cao quý của nàng!
“Cô nương, còn nhớ ta không?” Cuồng Nguyệt cười híp mắt tiếp cận nàng. Mà mỹ nhân chỉ lãnh đạm mà liếc nàng liền xoay người muốn đi. Cuồng Nguyệt kỳ quái sự lạnh nhạt của nàng liền đuổi theo phía trước nói “Cô nương, không phải là ta đắc tội ngươi chỗ nào chứ? Làm bằng hữu một thời gian, đừng không để ý tới ta a!”
Mỹ nhân lập tức xoay người, nghiêm túc nói “Cô gia, nếu cưới tiểu thư thì phải toàn tâm toàn ý mà đối đãi nàng, tại sao còn có thể đi trêu chọc những cô nương khác? Cô gia nên về sớm một chút đi!”
“Này, đúng là ta cưới tiểu thư nhà ngươi, bất quá ta cũng không có trêu chọc những cô nương khác! Ta tìm ngươi chỉ muốn nói chuyện phiếm, ta bị nàng vắng vẻ rất lâu rồi!” Cuồng Nguyệt ủy khuất vì mình giải oan, là mình bị vứt bỏ có được không? Nói giống như là ta rất quá đáng vậy...
“Ta chỉ là một nha hoàn nho nhỏ, sao xứng đáng làm bằng hữu với cô gia? Cô gia thích ta có thể nói rõ, chỉ cần cô gia hướng tiểu thư yêu cầu nạp ta làm thiếp, ta tin tưởng tiểu thư sẽ đồng ý.” mỹ nhân lạnh nhạt nói.
“Ngươi!” Cuồng Nguyệt không ngờ tới mỹ nhân ôn nhu ngày xưa bây giờ lại tự đại vô lễ như vậy, trong lòng có chút xấu hổ do bị vạch trần, thế nhưng cũng tức giận sự châm chọc của nàng, tức giận nói “Ta thích ngươi? Ngươi cũng quá tự tin đi! Ngày hôm nay rốt cuộc ta nhìn rõ mặt thật của ngươi, thật không đáng ta coi ngươi là bằng hữu! Hừ!” Cuồng Nguyệt nói xong thì bỏ đi, cũng không để ý tới thân ảnh đáng thương của mỹ nhân đang lã chã mà khóc.