Chương 11
12.
"Cố thêm một ngày nữa, đợi Kiều Mặc Vũ tới rồi, chúng ta không phải khổ sở thế này nữa."
"Kiều đại sư kia không biết có khoác lác hay không, có làm được không nhỉ? Đừng nói tới lúc đó lại là tên lừa gạt."
Mặc dù ngoài miệng Phó Yến Chu nói vậy, nhưng vẫn tự giác cầm gối chui xuống gầm giường, tôi cũng như hai ngày qua vậy, trốn vào trong tủ quần áo.
Tựa vào thành tủ, đang mơ mơ màng màng, đột nhiên tôi cảm thấy lạnh buốt.
Không khí vừa ướt át lại nặng nề, trên cánh tay nổi một lớp da gà, tôi mơ màng mở mắt ra, bỗng nhiên cảm thấy có phần kỳ lạ.
Tôi lặng lẽ mở cửa tủ ra một khe nhỏ.
Trước mắt tôi xuất hiện một đôi chân nhỏ.
Thon dài, nhợt nhạt.
Tim tôi như dừng lại.
Ma nữ đi tới bên giường, dừng một lúc, tôi nhìn thấy hai người giấy trên giường động đậy.
Hình nhân màu xanh vén chăn xuống giường, mở cửa phòng đi ra ngoài.
Hình nhân màu đỏ vẫn nằm trên giường như trước.
Rất nhanh sau đó, hình nhân màu xanh quay lại, trong tay cầm một cây dao nhọn, có lẽ là lấy từ trong bếp.
Dưới ánh đèn mờ, hình nhân yếu ớt đi tới bên giường, giơ dao lên rồi bỗng đâm về phía hình nhân màu đỏ.
Hình nhân kia phản kháng dữ dội, nhưng bị đâm từng đao liên tiếp, trước ngực vỡ tung nát bét.
Sau đó, người kia giơ dao lên, đâm thẳng vào lồng ngực của mình.
Nếu như tôi và Phó Yến Chu không trốn đi, thì hai hình nhân này chính là kết cục của chúng tôi.
Tim tôi đập loạn, tôi che miệng lại, ngừng thở, đến động đậy cũng không dám.
Chờ một lúc sau, hai người giấy đều nằm bất động trên đất, giấy vụn bay tung tóe giữa không trung, ma nữ mới quay lưng đứng trước giường, phát ra từng tiếng cười quái gở.
"Ha ha ha, đôi chó má, dám quyến rũ chồng tao, chết hết đi, hết cả đi."
Cười một lúc, hình như cô ta chuẩn bị rời đi.
Tôi đang định thở ra một hơi thì nhìn thấy người cô ta đột nhiên ngửa về phía sau, tay chống xuống đất, tứ chi đi về phía trước như động vật bò sát.
Phó Yến Chu đang nằm dưới gầm giường, ma nữ này vừa cong người xuống thì tầm mắt chạm phải Phó Yến Chu.
Một người một quỷ bốn mắt nhìn nhau, Phó Yến Chu bỗng hét lên một tiếng kêu thê lương thảm thiết.
Ma nữ đó là "hà hà hà" cười to.
"Vẫn còn một đứa, còn một đứa."
Cô ta kéo Phó Yến Chu ra.
Phó Yến Chu liều mạng giãy giụa, sau đó xông tới mở cửa tủ quần áo.
"Đặng Tinh Nhiễm, cứu anh với..."
"Cố thêm một ngày nữa, đợi Kiều Mặc Vũ tới rồi, chúng ta không phải khổ sở thế này nữa."
"Kiều đại sư kia không biết có khoác lác hay không, có làm được không nhỉ? Đừng nói tới lúc đó lại là tên lừa gạt."
Mặc dù ngoài miệng Phó Yến Chu nói vậy, nhưng vẫn tự giác cầm gối chui xuống gầm giường, tôi cũng như hai ngày qua vậy, trốn vào trong tủ quần áo.
Tựa vào thành tủ, đang mơ mơ màng màng, đột nhiên tôi cảm thấy lạnh buốt.
Không khí vừa ướt át lại nặng nề, trên cánh tay nổi một lớp da gà, tôi mơ màng mở mắt ra, bỗng nhiên cảm thấy có phần kỳ lạ.
Tôi lặng lẽ mở cửa tủ ra một khe nhỏ.
Trước mắt tôi xuất hiện một đôi chân nhỏ.
Thon dài, nhợt nhạt.
Tim tôi như dừng lại.
Ma nữ đi tới bên giường, dừng một lúc, tôi nhìn thấy hai người giấy trên giường động đậy.
Hình nhân màu xanh vén chăn xuống giường, mở cửa phòng đi ra ngoài.
Hình nhân màu đỏ vẫn nằm trên giường như trước.
Rất nhanh sau đó, hình nhân màu xanh quay lại, trong tay cầm một cây dao nhọn, có lẽ là lấy từ trong bếp.
Dưới ánh đèn mờ, hình nhân yếu ớt đi tới bên giường, giơ dao lên rồi bỗng đâm về phía hình nhân màu đỏ.
Hình nhân kia phản kháng dữ dội, nhưng bị đâm từng đao liên tiếp, trước ngực vỡ tung nát bét.
Sau đó, người kia giơ dao lên, đâm thẳng vào lồng ngực của mình.
Nếu như tôi và Phó Yến Chu không trốn đi, thì hai hình nhân này chính là kết cục của chúng tôi.
Tim tôi đập loạn, tôi che miệng lại, ngừng thở, đến động đậy cũng không dám.
Chờ một lúc sau, hai người giấy đều nằm bất động trên đất, giấy vụn bay tung tóe giữa không trung, ma nữ mới quay lưng đứng trước giường, phát ra từng tiếng cười quái gở.
"Ha ha ha, đôi chó má, dám quyến rũ chồng tao, chết hết đi, hết cả đi."
Cười một lúc, hình như cô ta chuẩn bị rời đi.
Tôi đang định thở ra một hơi thì nhìn thấy người cô ta đột nhiên ngửa về phía sau, tay chống xuống đất, tứ chi đi về phía trước như động vật bò sát.
Phó Yến Chu đang nằm dưới gầm giường, ma nữ này vừa cong người xuống thì tầm mắt chạm phải Phó Yến Chu.
Một người một quỷ bốn mắt nhìn nhau, Phó Yến Chu bỗng hét lên một tiếng kêu thê lương thảm thiết.
Ma nữ đó là "hà hà hà" cười to.
"Vẫn còn một đứa, còn một đứa."
Cô ta kéo Phó Yến Chu ra.
Phó Yến Chu liều mạng giãy giụa, sau đó xông tới mở cửa tủ quần áo.
"Đặng Tinh Nhiễm, cứu anh với..."