Chương 25: Nữ chính tiểu thuyết xuất hiện rồi
Halloween vốn dĩ chỉ là một ngày rất bình thường, cũng không có nhiều ý nghĩa về văn hoá đối với người dân nước A. Nhưng đối với giới nhà giàu, quan trọng không phải là ý nghĩa văn hoá, mà là mượn dịp tổ chức để gặp mặt mở rộng quan hệ mà thôi.
Hoắc Đình cũng được mời đến một bữa tiệc như thế. Vốn dĩ đối với hắn những bữa tiệc kiểu này hắn chẳng cần đi, nhưng là thương nhân, người tổ chức lại là đối tác lâu năm, làm ăn cũng hợp ý nên hắn cũng tham gia thể hiện chút thành ý.
"Hoắc tổng, rất cảm ơn ngài đã đến."
Hoắc Đình gật đầu một cái coi như chào hỏi. Người kia biết điều cũng không làm phiền thêm nữa.
"Vậy Hoắc tổng cứ tự nhiên, có yêu cầu gì thì đừng ngại nhé."
Nói rồi quay đi chào hỏi các vị khách khác. Đây chính là điểm khiến Hoắc Đình thích cách làm việc của người này, nhanh gọn dứt khoát, không dài dòng nịnh bợ.
Nhưng mà chủ bữa tiệc như thế nhưng không có nghĩa là khách đến cũng có phẩm chất như vậy.
Một người đàn ông trung niên hơi tròn trĩnh tiếp cận hắn, đon đả:
"Chào Hoắc tổng, tôi là Dương Bính. Nghe đại danh đã lâu mà bây giờ mới được gặp, quả thật danh bất hư truyền, Hoắc tổng quả là phong độ ngời ngời."
Khen ngoại hình của một doanh nhân thì có vẻ hơi sai lầm, so với việc đó thì không phải nên khen ngợi thực lực trước hay sao? Vậy mà hắn vẫn còn tiếp tục:
"Nghe nói Hoắc tổng rất biết chơi hoa, chỗ tôi có một chậu hoa rất đẹp, rất đặc biệt, không biết Hoắc tổng có hứng thú không?"
Đôi mắt ai đó thoáng chút thâm trầm. Nếu như là ngày thường thì chắc chắn tên này sẽ "chết" dưới tay hắn, nhưng bây giờ hắn lại đang nhớ đến lời của trợ lý Lịch Dao: "Một cô gái sẽ không thể chịu đựng được việc có phụ nữ khác ở bên cạnh người đàn ông mình thích".
Hắn nhìn Dương Bính, tên kia hiểu ý liền vô cùng vui mừng, nhiệt tình tiếp lời:
"Hoa đó tôi để trong xe, nếu Hoắc tổng muốn xem tôi có thể mang lên..."
"Không cần."
Hoắc Đình trực tiếp bước ra ngoài, Dương Bính lẽo đẽo theo sau.
Vừa tới bãi đỗ, Hoắc Đình đã thấy một cô gái ăn mặc nóng bỏng nằm trong xe, có vẻ như còn bị bỏ thuốc, mê man không biết gì.
Dương Bính lại vô cùng xu nịnh:
"Hoắc tổng, tôi đã chuẩn bị phòng tổng thống..."
"Không cần."
Nói rồi quay sang Kha Minh.
"Đưa cô ta về Hoắc Viên."
Nào giờ đại ca đâu có vớ đâu lấy đấy như vậy, nhất là đây còn là của hối lộ của một kẻ chẳng ra gì. Tuy cô gái này nóng bỏng quyến rũ thật nhưng những cô nàng trước đây không hề kém cạnh. Chẳng lẽ là yêu từ cái nhìn đầu tiên sao?
Kha Minh dù kinh ngạc hết sức nhưng vẫn răm rắp làm theo.
Dương Bính mừng thầm trong lòng, không ngờ ngay lần đầu mình đã chọn đúng gu của Hoắc tổng, còn đưa cô ta về tận Hoắc Viên cao quý.
Cô ta cũng chỉ là con nhà bình dân, bố cô ta nợ nần nên bán cô ta cho ông. Vốn ông ta đã muốn chơi rồi, nhưng nghĩ đến nếu cô ta lấy lòng được Hoắc Đình thì sẽ càng có lợi hơn, vậy nên ông ta kiềm chế lại không đụng đến cô ta, giờ nghĩ lại quả thật là quyết định đúng đắn.
Nhưng mà ông ta không biết rằng, đến tên ông ta Hoắc Đình hắn còn chẳng buồn nhớ.
Hoắc Viên.
Thấy xe của Hoắc Đình về đến sân, Bạch Tử Thanh vội vàng chạy ra đón, tay đưa ra định cầm áo cho hắn thì bỗng nhiên nhìn thấy một cô gái vô cùng xinh đẹp đang mê man trên xe, bộ váy hai dây ngắn cũn quyến rũ, dây áo buông xoã xuống cánh tay thon trắng nõn.
Đây... đây là...
Phải rồi, cô ấy chính là nữ chính tiểu thuyết, Văn Nhu. Gần tháng nay cô chuyên tâm làm việc và học hành, quên mất rằng nữ chính sắp sửa xuất hiện.
Vậy là đêm nay sẽ là một đêm không yên bình.
Hoắc Đình nhìn lướt qua Bạch Tử Thanh, thấy cô hơi khựng lại nhưng rồi lại bày ra vẻ mặt như không có gì, đã vậy còn đưa điện thoại lên hỏi một câu:
"Ông chủ, đêm nay có cần dọn phòng không?"
Đúng là khiến hắn tức chết mà.
Hoắc Đình cục cằn khó chịu:
"Không cần."
Sau đó, Văn Nhu được Bạch Tử Thanh vất vả đưa lên phòng của hắn. Nhìn cô gái xinh đẹp nằm trên giường vẻ mặt khó chịu, liên tục cựa quậy thì trong lòng cô thầm cảm thấy thương cho cô ấy.
Một cô gái tuổi xuân phơi phới đột nhiên bị bán tới đây, phải làm chuyện nam nữ thân mật kia cùng một người đàn ông xa lạ, lại bị giam cầm ở nơi đây mất đi tự do, thật đáng thương. Cũng không thể trách tại sao ban đầu cô ấy lại hận Hoắc Đình như vậy.
Nhưng cô ấy đúng là kiểu hết cơn bĩ cực tới hồi thái lai, hai người bọn họ đúng là người có tình rồi sẽ về bên nhau. Cô biết câu chuyện của họ là câu chuyện thịt văn kết HE.
Chẳng hiểu sao lúc này trong lòng cô có chút nghèn nghẹn.
Lát nữa trên chiếc giường kia, nơi cô và hắn đã từng thân mật, có thể hắn sẽ làm chuyện đó cùng với Văn Nhu, hoặc cũng có thể giống như trong tiểu thuyết, Văn Nhu tỉnh táo lại sẽ một mực không cho phép hắn tới gần, doạ cắt cổ tay, còn hắn sẽ thấy cô gái kia vừa nhỏ bé xinh đẹp lại kiên cường, sẽ thấy cô ấy thật thú vị.
Càng nghĩ Bạch Tử Thanh càng cảm thấy tâm tình không ổn. Đắp chăn lại cẩn thận cho Văn Nhu, nhìn lướt qua phòng tắm có tiếng nước dội bên trong, cô bước ra ngoài khẽ đóng cửa.
Đêm nay, có lẽ sẽ là đêm không ngủ.
...----------------...
"Choang"
Văn Nhu ném vỡ chiếc bình sứ trên tủ đầu giường, nhặt lấy mảnh vỡ chĩa về phía Hoắc Đình, người vừa bước ra từ phòng tắm, trên người mặc áo choàng tắm màu đen, thắt lưng lỏng lẻo.
"Đừng có lại đây."
Tuy mặt cô gái đỏ au, ánh mắt không thật sự tỉnh táo nhưng ý chí lại rất kiên cường. Khi cảm thấy không giữ nổi, Văn Nhu liền dùng mảnh vỡ cắt một vệt lên cánh tay trắng nõn, đôi mày nhăn lại vì đau nhưng vẫn tiếp tục chĩa mảnh vỡ đã dính máu về phía đối diện.
Hoắc Đình bước lên một bước.
"Anh đừng lại đây, nếu không tôi... tôi..."
Hoắc Đình nhìn qua mảnh vỡ trên tay cô rồi làm như không có gì, vừa lau tóc bằng khăn bông vừa đi qua cô tới tủ rượu, lấy một chai Whisky cùng một ly thủy tinh, ngồi xuống sô pha rót rượu.
Hắn đưa ly rượu lên môi nhấm nháp:
"Cô có giỏi thì cứ làm đi."
Ý hắn là dù cô muốn giết hắn hay muốn tự s** thì cứ làm đi sao?
Đôi tay nắm chặt mảnh vỡ run run.
Không, cô còn trẻ, mới hai mươi hai tuổi, chỉ mới tốt nghiệp đại học, con đường tương lai còn ở phía trước.
Tại sao số cô lại khổ như vậy? Lúc nhỏ cô đã từng là một đứa trẻ rất hạnh phúc, cho tới khi lên cấp ba, bố mất việc, mẹ bỏ theo người tình, từ đó bố rơi vào vòng nát rượu bài bạc, nợ nần chồng chất rồi bán con trả nợ.
Cô đã nhịn đắng nuốt cay, làm việc học tập quần quật kiên trì ba năm cấp ba cùng bốn năm đại học để nuôi sống bản thân, đến phút hưởng thành quả thì lại bị bán đi, cuộc đời tươi sáng thế nhưng lại đi vào ngõ cụt tăm tối.
"Đã tới đây rồi, không nghe lời thì chỉ có nước... chết."
Hoắc Đình vắt chân, mắt nhìn theo chất lỏng bên trong ly rượu, âm thanh lành lạnh cất lên. Hắn rất ghét cái bộ dáng ra vẻ thanh cao của người phụ nữ trước mặt.
Trông thái độ cùng vẻ mặt của người đàn ông đối diện, có lẽ đêm nay hắn không vội xử cô, chỉ cần cô ngoan ngoãn nghe lời, điều này làm Văn Nhu yên tâm hơn một chút.
Đầu óc bỗng nhiên choáng váng, tay bủn rủn tới mức không còn cầm nổi mảnh sứ mà rớt ngay xuống đất, Văn Nhu ngã phịch xuống đệm, vì mất máu và tác dụng của thuốc nên cứ thế ngất đi không biết gì nữa.
Hoắc Đình cũng được mời đến một bữa tiệc như thế. Vốn dĩ đối với hắn những bữa tiệc kiểu này hắn chẳng cần đi, nhưng là thương nhân, người tổ chức lại là đối tác lâu năm, làm ăn cũng hợp ý nên hắn cũng tham gia thể hiện chút thành ý.
"Hoắc tổng, rất cảm ơn ngài đã đến."
Hoắc Đình gật đầu một cái coi như chào hỏi. Người kia biết điều cũng không làm phiền thêm nữa.
"Vậy Hoắc tổng cứ tự nhiên, có yêu cầu gì thì đừng ngại nhé."
Nói rồi quay đi chào hỏi các vị khách khác. Đây chính là điểm khiến Hoắc Đình thích cách làm việc của người này, nhanh gọn dứt khoát, không dài dòng nịnh bợ.
Nhưng mà chủ bữa tiệc như thế nhưng không có nghĩa là khách đến cũng có phẩm chất như vậy.
Một người đàn ông trung niên hơi tròn trĩnh tiếp cận hắn, đon đả:
"Chào Hoắc tổng, tôi là Dương Bính. Nghe đại danh đã lâu mà bây giờ mới được gặp, quả thật danh bất hư truyền, Hoắc tổng quả là phong độ ngời ngời."
Khen ngoại hình của một doanh nhân thì có vẻ hơi sai lầm, so với việc đó thì không phải nên khen ngợi thực lực trước hay sao? Vậy mà hắn vẫn còn tiếp tục:
"Nghe nói Hoắc tổng rất biết chơi hoa, chỗ tôi có một chậu hoa rất đẹp, rất đặc biệt, không biết Hoắc tổng có hứng thú không?"
Đôi mắt ai đó thoáng chút thâm trầm. Nếu như là ngày thường thì chắc chắn tên này sẽ "chết" dưới tay hắn, nhưng bây giờ hắn lại đang nhớ đến lời của trợ lý Lịch Dao: "Một cô gái sẽ không thể chịu đựng được việc có phụ nữ khác ở bên cạnh người đàn ông mình thích".
Hắn nhìn Dương Bính, tên kia hiểu ý liền vô cùng vui mừng, nhiệt tình tiếp lời:
"Hoa đó tôi để trong xe, nếu Hoắc tổng muốn xem tôi có thể mang lên..."
"Không cần."
Hoắc Đình trực tiếp bước ra ngoài, Dương Bính lẽo đẽo theo sau.
Vừa tới bãi đỗ, Hoắc Đình đã thấy một cô gái ăn mặc nóng bỏng nằm trong xe, có vẻ như còn bị bỏ thuốc, mê man không biết gì.
Dương Bính lại vô cùng xu nịnh:
"Hoắc tổng, tôi đã chuẩn bị phòng tổng thống..."
"Không cần."
Nói rồi quay sang Kha Minh.
"Đưa cô ta về Hoắc Viên."
Nào giờ đại ca đâu có vớ đâu lấy đấy như vậy, nhất là đây còn là của hối lộ của một kẻ chẳng ra gì. Tuy cô gái này nóng bỏng quyến rũ thật nhưng những cô nàng trước đây không hề kém cạnh. Chẳng lẽ là yêu từ cái nhìn đầu tiên sao?
Kha Minh dù kinh ngạc hết sức nhưng vẫn răm rắp làm theo.
Dương Bính mừng thầm trong lòng, không ngờ ngay lần đầu mình đã chọn đúng gu của Hoắc tổng, còn đưa cô ta về tận Hoắc Viên cao quý.
Cô ta cũng chỉ là con nhà bình dân, bố cô ta nợ nần nên bán cô ta cho ông. Vốn ông ta đã muốn chơi rồi, nhưng nghĩ đến nếu cô ta lấy lòng được Hoắc Đình thì sẽ càng có lợi hơn, vậy nên ông ta kiềm chế lại không đụng đến cô ta, giờ nghĩ lại quả thật là quyết định đúng đắn.
Nhưng mà ông ta không biết rằng, đến tên ông ta Hoắc Đình hắn còn chẳng buồn nhớ.
Hoắc Viên.
Thấy xe của Hoắc Đình về đến sân, Bạch Tử Thanh vội vàng chạy ra đón, tay đưa ra định cầm áo cho hắn thì bỗng nhiên nhìn thấy một cô gái vô cùng xinh đẹp đang mê man trên xe, bộ váy hai dây ngắn cũn quyến rũ, dây áo buông xoã xuống cánh tay thon trắng nõn.
Đây... đây là...
Phải rồi, cô ấy chính là nữ chính tiểu thuyết, Văn Nhu. Gần tháng nay cô chuyên tâm làm việc và học hành, quên mất rằng nữ chính sắp sửa xuất hiện.
Vậy là đêm nay sẽ là một đêm không yên bình.
Hoắc Đình nhìn lướt qua Bạch Tử Thanh, thấy cô hơi khựng lại nhưng rồi lại bày ra vẻ mặt như không có gì, đã vậy còn đưa điện thoại lên hỏi một câu:
"Ông chủ, đêm nay có cần dọn phòng không?"
Đúng là khiến hắn tức chết mà.
Hoắc Đình cục cằn khó chịu:
"Không cần."
Sau đó, Văn Nhu được Bạch Tử Thanh vất vả đưa lên phòng của hắn. Nhìn cô gái xinh đẹp nằm trên giường vẻ mặt khó chịu, liên tục cựa quậy thì trong lòng cô thầm cảm thấy thương cho cô ấy.
Một cô gái tuổi xuân phơi phới đột nhiên bị bán tới đây, phải làm chuyện nam nữ thân mật kia cùng một người đàn ông xa lạ, lại bị giam cầm ở nơi đây mất đi tự do, thật đáng thương. Cũng không thể trách tại sao ban đầu cô ấy lại hận Hoắc Đình như vậy.
Nhưng cô ấy đúng là kiểu hết cơn bĩ cực tới hồi thái lai, hai người bọn họ đúng là người có tình rồi sẽ về bên nhau. Cô biết câu chuyện của họ là câu chuyện thịt văn kết HE.
Chẳng hiểu sao lúc này trong lòng cô có chút nghèn nghẹn.
Lát nữa trên chiếc giường kia, nơi cô và hắn đã từng thân mật, có thể hắn sẽ làm chuyện đó cùng với Văn Nhu, hoặc cũng có thể giống như trong tiểu thuyết, Văn Nhu tỉnh táo lại sẽ một mực không cho phép hắn tới gần, doạ cắt cổ tay, còn hắn sẽ thấy cô gái kia vừa nhỏ bé xinh đẹp lại kiên cường, sẽ thấy cô ấy thật thú vị.
Càng nghĩ Bạch Tử Thanh càng cảm thấy tâm tình không ổn. Đắp chăn lại cẩn thận cho Văn Nhu, nhìn lướt qua phòng tắm có tiếng nước dội bên trong, cô bước ra ngoài khẽ đóng cửa.
Đêm nay, có lẽ sẽ là đêm không ngủ.
...----------------...
"Choang"
Văn Nhu ném vỡ chiếc bình sứ trên tủ đầu giường, nhặt lấy mảnh vỡ chĩa về phía Hoắc Đình, người vừa bước ra từ phòng tắm, trên người mặc áo choàng tắm màu đen, thắt lưng lỏng lẻo.
"Đừng có lại đây."
Tuy mặt cô gái đỏ au, ánh mắt không thật sự tỉnh táo nhưng ý chí lại rất kiên cường. Khi cảm thấy không giữ nổi, Văn Nhu liền dùng mảnh vỡ cắt một vệt lên cánh tay trắng nõn, đôi mày nhăn lại vì đau nhưng vẫn tiếp tục chĩa mảnh vỡ đã dính máu về phía đối diện.
Hoắc Đình bước lên một bước.
"Anh đừng lại đây, nếu không tôi... tôi..."
Hoắc Đình nhìn qua mảnh vỡ trên tay cô rồi làm như không có gì, vừa lau tóc bằng khăn bông vừa đi qua cô tới tủ rượu, lấy một chai Whisky cùng một ly thủy tinh, ngồi xuống sô pha rót rượu.
Hắn đưa ly rượu lên môi nhấm nháp:
"Cô có giỏi thì cứ làm đi."
Ý hắn là dù cô muốn giết hắn hay muốn tự s** thì cứ làm đi sao?
Đôi tay nắm chặt mảnh vỡ run run.
Không, cô còn trẻ, mới hai mươi hai tuổi, chỉ mới tốt nghiệp đại học, con đường tương lai còn ở phía trước.
Tại sao số cô lại khổ như vậy? Lúc nhỏ cô đã từng là một đứa trẻ rất hạnh phúc, cho tới khi lên cấp ba, bố mất việc, mẹ bỏ theo người tình, từ đó bố rơi vào vòng nát rượu bài bạc, nợ nần chồng chất rồi bán con trả nợ.
Cô đã nhịn đắng nuốt cay, làm việc học tập quần quật kiên trì ba năm cấp ba cùng bốn năm đại học để nuôi sống bản thân, đến phút hưởng thành quả thì lại bị bán đi, cuộc đời tươi sáng thế nhưng lại đi vào ngõ cụt tăm tối.
"Đã tới đây rồi, không nghe lời thì chỉ có nước... chết."
Hoắc Đình vắt chân, mắt nhìn theo chất lỏng bên trong ly rượu, âm thanh lành lạnh cất lên. Hắn rất ghét cái bộ dáng ra vẻ thanh cao của người phụ nữ trước mặt.
Trông thái độ cùng vẻ mặt của người đàn ông đối diện, có lẽ đêm nay hắn không vội xử cô, chỉ cần cô ngoan ngoãn nghe lời, điều này làm Văn Nhu yên tâm hơn một chút.
Đầu óc bỗng nhiên choáng váng, tay bủn rủn tới mức không còn cầm nổi mảnh sứ mà rớt ngay xuống đất, Văn Nhu ngã phịch xuống đệm, vì mất máu và tác dụng của thuốc nên cứ thế ngất đi không biết gì nữa.