Chương 52: Chung nhà
Vào lúc mọi người đang trong trạng thái không mấy thoải mái, ông nội Hoắc đã đến tham gia vào cuộc nói chuyện.
"Ông nội! Lâu rồi không gặp ông, con nhớ ông lắm đó."
Ông Hoắc vừa xuất hiện, bên tay đã có thêm một cô bé nhõng nhẽo, gọi ông nội ngọt xớt. Nhưng ông Hoắc cũng không phản đối, còn cưng chiều gõ gõ cái đầu nhỏ của cô nàng.
"Chẳng phải vừa mấy hôm trước gọi điện khoe đỗ đại học với ông sao?"
"Ông nội, gọi điện sao mà giống được gặp mặt chứ? Với cả con vừa đỗ đại học Hoa Châu đó, ngay gần Hoắc Viên của anh họ luôn. Ông thấy con giỏi không?"
Ông nội cười tít mắt khen ngợi.
"Giỏi, giỏi. Trường đó đứng trong top đầu nước ta đấy, không dễ mà thi vào được."
Bọn họ nói chuyện qua lại, rồi chẳng biết thế nào cuối cùng ông lại bảo Hoắc Đình cho Thời Oanh ở lại Hoắc Viên cho đến khi tìm được nhà trên này.
Hoắc Đình nét mặt khó chịu, quay sang Bạch Tử Thanh nhìn cô như muốn hỏi ý kiến, lại như muốn cô giúp hắn từ chối. Nhưng mà cái đồ đầu gỗ này thật thiếu tinh ý, nếu cô từ chối chẳng phải họ sẽ cảm thấy cô hẹp hòi hay sao.
Bạch Tử Thanh dù có chút khó chịu trong lòng, cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý, dẫu sao người ta cũng chỉ ở tạm đó một, hai tháng.
Thời Oanh ngọt ngào nắm lấy tay Bạch Tử Thanh.
"Cảm ơn chị Tử Thanh."
Hoắc Viên.
"Oa, nơi này vẫn không khác với khi em đến đây hồi nhỏ là mấy. Nhìn kìa, ngày trước em hay chơi với anh họ ở đấy."
Cô nàng ríu rít như chim non, nhìn đâu cũng gợi lên kỉ niệm cũ của hai người bọn họ.
Trong phòng ăn.
"Anh họ, ăn món này đi, em nhớ anh thích ăn thịt heo quay nhất."
"Anh họ, anh nhớ không? Hồi đó em mới hơn ba tuổi, anh mười ba tuổi, lần đầu gặp nhau ý, anh bảo em đáng yêu quá nên cứ ẵm ẵm em suốt thôi."
"Mẹ em nói mỗi lần ba em tới nhà anh, anh đều hỏi sao không đưa em theo. Thế là lần sau mỗi lần đi ba đều đưa em theo. Em nhớ anh thích nhất là bẹo cái má phúng phính của em, bây giờ hết tròn vo như ngày đó rồi nhưng vẫn xinh anh nhỉ?"
Nói rồi cô nàng còn tự bẹo má mình thử xem còn xinh xắn đáng yêu không. Nếu mà là cánh trai thẳng chắc sẽ đổ đứ đừ cô bé năng động đáng yêu này.
Nhưng Hoắc Đình và Bạch Tử Thanh, hai con người không thích sự ồn ào thì thực sự cảm thấy hơi phiền.
Hoắc Đình trực tiếp cắt đứt hứng ôn lại chuyện cũ của cô em họ.
"Ăn cơm không nói."
Thế là cô ấy vặn vẹo một lúc, cuối cùng cũng ngồi yên chịu ăn cơm.
Bạch Tử Thanh từ đầu tới cuối như vô hình trên bàn cơm này, đáy lòng khó chịu mà chẳng dám nói ra.
Buổi chiều.
Trên ghế sô pha trong phòng ngủ lớn, hai thân hình một lớn một nhỏ áp sát vào nhau. Người đàn ông say sưa nếm vị ngọt nơi đầu môi người con gái, từng chút một nâng niu dây dưa trên đôi cánh hoa mềm mọng, bàn tay đan vào làn tóc mềm mượt, ngón cái vuốt ve gò má mịn màng.
Cô gái nhắm đôi mắt, hàng mi cong khẽ run lên theo từng nhịp chuyển động, đôi má đỏ như cà chua chín, thỉnh thoảng bật lên những tiếng kêu nữ tính vô cùng quyến rũ.
"Cạch, bịch bịch..."
Khung cảnh mờ ám mê tình phút chốc bị phá vỡ, Hoắc Đình và Bạch Tử Thanh cùng lúc ngoảnh ra nhìn người xuất hiện giữa cửa phòng ngủ.
"Em... Em xin lỗi. Em không biết hai người đang..."
Thời Oanh rối rít nói lời xin lỗi sau khi tự ý vào phòng ngủ của người khác mà không thèm gõ cửa.
Bạch Tử Thanh có ngại ngùng, nhưng lại khó chịu nhiều hơn. Cô đẩy Hoắc Đình đang ôm lấy mình, ngồi dịch sang bên cạnh, kéo khoảng cách với hắn.
Vật trong tay đột nhiên biến mất khiến hắn hụt hẫng, trong lòng tức tối vì bị làm phiền lúc đang thân mật, hắn đưa ánh mắt lành lạnh nhìn người con gái vẫn đang đứng trước cửa.
"Có chuyện gì?"
"Anh họ, em không tìm thấy điều khiển điều hoà, phòng em nóng quá nên muốn sang đây hỏi chị Tử Thanh. Em nghe nói trước đây chị ấy là hầu cận của anh, chắc chị ấy biết rõ đồ ở đâu."
Cô bé không biết là ngây thơ đến mức không nhìn thấy sự lạnh nhạt của hắn và gượng gạo của Bạch Tử Thanh hay là cố tình không thấy, vẫn thao thao bất tuyệt nhờ vả.
"Trước khi em dọn vào chị đều nhờ mọi người sắp xếp phòng cho em rồi. Họ làm việc rất chuyên nghiệp, sao lại thiếu được? Để chị sang đó xem."
Bạch Tử Thanh đứng dậy đi ra ngoài tìm giúp Thời Oanh, nhưng cô em họ này lại không biết điều cho lắm, ở lì phòng ngủ này mà không đi theo Bạch Tử Thanh. Tâm trạng cô không tốt, lại có chút vô cớ giận dỗi Hoắc Đình, vậy nên không để ý cô ta không hề đi theo.
"Anh họ, mới sang hạ mà nóng quá đi."
Thời Oanh vừa tiến lại vừa quạt quạt cổ áo rộng, để lộ xương quai xanh yêu kiều. Một chốc cô ta đã tới bên giường, ngồi xuống nhún nhún chiếc đệm trải phẳng phiu rồi nửa nằm nửa ngồi trên giường ca thán.
"Ôi, giường của anh êm thật đấy, êm hơn của em nhiều."
Thời Oanh ngả về phía sau, đôi chân vắt chéo, một bên khuỷu tay chống xuống đệm làm cổ áo lệch hẳn sang một bên, rơi xuống khỏi vai để lộ bờ vai nhỏ trắng nõn.
Hoắc Đình lúc này vẫn ngồi tư thế cũ trên sô pha nên mắt hướng ra cửa chứ không nhìn thấy cô ta, cũng không đáp lại, nhưng đúng lúc này Bạch Tử Thanh lại trở về.
Nhìn thấy Thời Oanh nằm trên chiếc giường kia, lòng cô lạnh xuống âm độ. Cô đặt chiếc điều khiển điều hoà được tìm thấy ngay trong ngăn kéo tủ đầu giường lên bàn trước mặt Hoắc Đình, nói:
"Chị tìm thấy điều khiển cho em rồi đây, em về phòng đi."
Bấy giờ Thời Oanh mới chầm chậm đứng dậy, chạy tới ôm tay Bạch Tử Thanh, cười ngọt ngào nói cảm ơn.
Sau khi chiếc bóng đèn sáng trưng rời khỏi, Bạch Tử Thanh cũng quay người định rời đi. Nhưng từ phía sau, một bóng người mạnh mẽ ập đến, áp cô lên cánh cửa vừa mới khép lại, hơi thở nam tính bao trùm nói lời mờ ám:
"Bé ngoan, chúng ta tiếp tục."
Nhưng Bạch Tử Thanh cô chẳng còn hứng thú gì, thậm chí còn có chút ghét bỏ thân mật với hắn, bèn đẩy hắn ra.
"Đến giờ học rồi, em đi học đây."
Nói rồi cô đẩy cửa ra ngoài, để lại một Hoắc Đình ngơ ngác lại hụt hẫng phía sau, chậm tiêu mà không hiểu vì sao đang say đắm vậy mà cô lại bắt đầu giận dỗi từ chối hắn.
Ngồi trong thư phòng học bài, Bạch Tử Thanh chẳng thêm được chữ nào vào đầu, bởi lẽ trong suy nghĩ của cô đều là hình ảnh cô em họ kia với tư thế nằm quyến rũ trên giường của Hoắc Đình, lại nghĩ tới vô vàn cô gái xinh đẹp cũng đã từng "lăn lộn" trên đó.
Hơn nữa, mấy ngày nay mỗi lần cô cùng hắn thân mật, đều sẽ có cái này cái kia xen vào, mà đa số đều liên quan đến cô em họ kia của hắn.
Lòng cô khó chịu, thực sự rất khó chịu.
"Ông nội! Lâu rồi không gặp ông, con nhớ ông lắm đó."
Ông Hoắc vừa xuất hiện, bên tay đã có thêm một cô bé nhõng nhẽo, gọi ông nội ngọt xớt. Nhưng ông Hoắc cũng không phản đối, còn cưng chiều gõ gõ cái đầu nhỏ của cô nàng.
"Chẳng phải vừa mấy hôm trước gọi điện khoe đỗ đại học với ông sao?"
"Ông nội, gọi điện sao mà giống được gặp mặt chứ? Với cả con vừa đỗ đại học Hoa Châu đó, ngay gần Hoắc Viên của anh họ luôn. Ông thấy con giỏi không?"
Ông nội cười tít mắt khen ngợi.
"Giỏi, giỏi. Trường đó đứng trong top đầu nước ta đấy, không dễ mà thi vào được."
Bọn họ nói chuyện qua lại, rồi chẳng biết thế nào cuối cùng ông lại bảo Hoắc Đình cho Thời Oanh ở lại Hoắc Viên cho đến khi tìm được nhà trên này.
Hoắc Đình nét mặt khó chịu, quay sang Bạch Tử Thanh nhìn cô như muốn hỏi ý kiến, lại như muốn cô giúp hắn từ chối. Nhưng mà cái đồ đầu gỗ này thật thiếu tinh ý, nếu cô từ chối chẳng phải họ sẽ cảm thấy cô hẹp hòi hay sao.
Bạch Tử Thanh dù có chút khó chịu trong lòng, cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý, dẫu sao người ta cũng chỉ ở tạm đó một, hai tháng.
Thời Oanh ngọt ngào nắm lấy tay Bạch Tử Thanh.
"Cảm ơn chị Tử Thanh."
Hoắc Viên.
"Oa, nơi này vẫn không khác với khi em đến đây hồi nhỏ là mấy. Nhìn kìa, ngày trước em hay chơi với anh họ ở đấy."
Cô nàng ríu rít như chim non, nhìn đâu cũng gợi lên kỉ niệm cũ của hai người bọn họ.
Trong phòng ăn.
"Anh họ, ăn món này đi, em nhớ anh thích ăn thịt heo quay nhất."
"Anh họ, anh nhớ không? Hồi đó em mới hơn ba tuổi, anh mười ba tuổi, lần đầu gặp nhau ý, anh bảo em đáng yêu quá nên cứ ẵm ẵm em suốt thôi."
"Mẹ em nói mỗi lần ba em tới nhà anh, anh đều hỏi sao không đưa em theo. Thế là lần sau mỗi lần đi ba đều đưa em theo. Em nhớ anh thích nhất là bẹo cái má phúng phính của em, bây giờ hết tròn vo như ngày đó rồi nhưng vẫn xinh anh nhỉ?"
Nói rồi cô nàng còn tự bẹo má mình thử xem còn xinh xắn đáng yêu không. Nếu mà là cánh trai thẳng chắc sẽ đổ đứ đừ cô bé năng động đáng yêu này.
Nhưng Hoắc Đình và Bạch Tử Thanh, hai con người không thích sự ồn ào thì thực sự cảm thấy hơi phiền.
Hoắc Đình trực tiếp cắt đứt hứng ôn lại chuyện cũ của cô em họ.
"Ăn cơm không nói."
Thế là cô ấy vặn vẹo một lúc, cuối cùng cũng ngồi yên chịu ăn cơm.
Bạch Tử Thanh từ đầu tới cuối như vô hình trên bàn cơm này, đáy lòng khó chịu mà chẳng dám nói ra.
Buổi chiều.
Trên ghế sô pha trong phòng ngủ lớn, hai thân hình một lớn một nhỏ áp sát vào nhau. Người đàn ông say sưa nếm vị ngọt nơi đầu môi người con gái, từng chút một nâng niu dây dưa trên đôi cánh hoa mềm mọng, bàn tay đan vào làn tóc mềm mượt, ngón cái vuốt ve gò má mịn màng.
Cô gái nhắm đôi mắt, hàng mi cong khẽ run lên theo từng nhịp chuyển động, đôi má đỏ như cà chua chín, thỉnh thoảng bật lên những tiếng kêu nữ tính vô cùng quyến rũ.
"Cạch, bịch bịch..."
Khung cảnh mờ ám mê tình phút chốc bị phá vỡ, Hoắc Đình và Bạch Tử Thanh cùng lúc ngoảnh ra nhìn người xuất hiện giữa cửa phòng ngủ.
"Em... Em xin lỗi. Em không biết hai người đang..."
Thời Oanh rối rít nói lời xin lỗi sau khi tự ý vào phòng ngủ của người khác mà không thèm gõ cửa.
Bạch Tử Thanh có ngại ngùng, nhưng lại khó chịu nhiều hơn. Cô đẩy Hoắc Đình đang ôm lấy mình, ngồi dịch sang bên cạnh, kéo khoảng cách với hắn.
Vật trong tay đột nhiên biến mất khiến hắn hụt hẫng, trong lòng tức tối vì bị làm phiền lúc đang thân mật, hắn đưa ánh mắt lành lạnh nhìn người con gái vẫn đang đứng trước cửa.
"Có chuyện gì?"
"Anh họ, em không tìm thấy điều khiển điều hoà, phòng em nóng quá nên muốn sang đây hỏi chị Tử Thanh. Em nghe nói trước đây chị ấy là hầu cận của anh, chắc chị ấy biết rõ đồ ở đâu."
Cô bé không biết là ngây thơ đến mức không nhìn thấy sự lạnh nhạt của hắn và gượng gạo của Bạch Tử Thanh hay là cố tình không thấy, vẫn thao thao bất tuyệt nhờ vả.
"Trước khi em dọn vào chị đều nhờ mọi người sắp xếp phòng cho em rồi. Họ làm việc rất chuyên nghiệp, sao lại thiếu được? Để chị sang đó xem."
Bạch Tử Thanh đứng dậy đi ra ngoài tìm giúp Thời Oanh, nhưng cô em họ này lại không biết điều cho lắm, ở lì phòng ngủ này mà không đi theo Bạch Tử Thanh. Tâm trạng cô không tốt, lại có chút vô cớ giận dỗi Hoắc Đình, vậy nên không để ý cô ta không hề đi theo.
"Anh họ, mới sang hạ mà nóng quá đi."
Thời Oanh vừa tiến lại vừa quạt quạt cổ áo rộng, để lộ xương quai xanh yêu kiều. Một chốc cô ta đã tới bên giường, ngồi xuống nhún nhún chiếc đệm trải phẳng phiu rồi nửa nằm nửa ngồi trên giường ca thán.
"Ôi, giường của anh êm thật đấy, êm hơn của em nhiều."
Thời Oanh ngả về phía sau, đôi chân vắt chéo, một bên khuỷu tay chống xuống đệm làm cổ áo lệch hẳn sang một bên, rơi xuống khỏi vai để lộ bờ vai nhỏ trắng nõn.
Hoắc Đình lúc này vẫn ngồi tư thế cũ trên sô pha nên mắt hướng ra cửa chứ không nhìn thấy cô ta, cũng không đáp lại, nhưng đúng lúc này Bạch Tử Thanh lại trở về.
Nhìn thấy Thời Oanh nằm trên chiếc giường kia, lòng cô lạnh xuống âm độ. Cô đặt chiếc điều khiển điều hoà được tìm thấy ngay trong ngăn kéo tủ đầu giường lên bàn trước mặt Hoắc Đình, nói:
"Chị tìm thấy điều khiển cho em rồi đây, em về phòng đi."
Bấy giờ Thời Oanh mới chầm chậm đứng dậy, chạy tới ôm tay Bạch Tử Thanh, cười ngọt ngào nói cảm ơn.
Sau khi chiếc bóng đèn sáng trưng rời khỏi, Bạch Tử Thanh cũng quay người định rời đi. Nhưng từ phía sau, một bóng người mạnh mẽ ập đến, áp cô lên cánh cửa vừa mới khép lại, hơi thở nam tính bao trùm nói lời mờ ám:
"Bé ngoan, chúng ta tiếp tục."
Nhưng Bạch Tử Thanh cô chẳng còn hứng thú gì, thậm chí còn có chút ghét bỏ thân mật với hắn, bèn đẩy hắn ra.
"Đến giờ học rồi, em đi học đây."
Nói rồi cô đẩy cửa ra ngoài, để lại một Hoắc Đình ngơ ngác lại hụt hẫng phía sau, chậm tiêu mà không hiểu vì sao đang say đắm vậy mà cô lại bắt đầu giận dỗi từ chối hắn.
Ngồi trong thư phòng học bài, Bạch Tử Thanh chẳng thêm được chữ nào vào đầu, bởi lẽ trong suy nghĩ của cô đều là hình ảnh cô em họ kia với tư thế nằm quyến rũ trên giường của Hoắc Đình, lại nghĩ tới vô vàn cô gái xinh đẹp cũng đã từng "lăn lộn" trên đó.
Hơn nữa, mấy ngày nay mỗi lần cô cùng hắn thân mật, đều sẽ có cái này cái kia xen vào, mà đa số đều liên quan đến cô em họ kia của hắn.
Lòng cô khó chịu, thực sự rất khó chịu.