Chương 5
Cuối cùng, người mang quyền bộ màu đỏ sử dụng kỹ thuật khớp chế phục đối thủ mang quyền bộ màu đen giành thắng lợi vẻ vang trên đài.
Minh Tự thắng nhưng trông cô có vẻ rất không vui thậm chí là có chút mệt mỏi. Cô lại liếc nhìn con Anh Vũ kia, một mặt chính là có điểm rất không cam lòng.
Nhìn quản lý Triệu cùng Lâm Hề Già cũng đã trở lại sân huấn luyện.
Quản lý Triệu lập tức đi đến bên cạnh Lương Hiện xin chỉ thị “Ông chủ, báo cáo thành tích của người chơi tháng trước đã làm xong, bây giờ ngài có muốn xem không?”
Có một nụ cười nhỏ trong giọng nói của Lương Hiện như thể anh đang cười với cô “Được.”
Minh Tự càng tức giận.
“Này, cậu không có cãi nhau với anh ta chứ?” Lâm Hề Già dùng tay nhẹ nhàng đụng cô một chút.
Minh Tự hít sâu một hơi, tĩnh tĩnh nói: “Không có.”
Minh Tự cô tuyệt không thể chấp nhặt hành vi này của Lương Hiện.
“Vậy là tốt rồi.” Lâm Hề Già nhẹ nhàng thở ra một hơi, lặng lẽ nói: “Cậu có cảm thấy, Lương Hiện giống như thay đổi thành một người khác rồi không?”
Sau lưng nghị luận người cho cô cơ hội thuận lợi ban nãy không thể không ép giọng nói mình thấp nhất có thể: “Nhớ bộ dáng lúc trước anh ta đọc sách không?Một bộ chính là cà lơ phất phơ, đánh nhau,gây gỗ với người khác có cái gì là thiếu đâu. Hiện tại cậu nhìn xem,tuy rằng cũng là cái giọng đó nhưng tổng tớ luôn cảm thấy anh ta bây giờ có điểm gì đó không giống nhau với lúc trước.”
Theo Lâm Hề Già nói, Minh Tự liền nhớ tới lúc Lương Hiện học cao trung.
Đồng phục học sinh trường phát cô không bao giờ thấy anh mặc, có đôi khi cầm trên tay hoặc là tùy ý khoác trên vai. Cả người nhìn là biết anh ta là một con người tản mạn.
*Tản mạn: là từ dùng cho người nhìn từ bên ngoài không tìm được điểm có sự liên hệ với nhau, tứ tung và mất trật tự,bên ngoài cùng tính cách bên trong hoàn toàn là một.
Minh Tự khi đó là chủ tịch hội học sinh,nhìn thái độ này của Lương Hiện,cô lúc đó chỉ cảm thấy anh chính là người điển hình cho việc bất chấp làm trái nội quy của trường.
Hiện tại thay đổi sao?
Minh Tự nhìn lại Lương Hiện.
Quản lí Triệu đi một lúc rồi quay lại, anh ta vội vã mang theo một sấp văn kiện đưa qua cho Lương Hiện xem.
Đưa tay tiếp nhận, tùy tay lật xem vài cái, biểu tình chính là không hề có chút nào nghiêm túc, dáng vẻ buông thõng bất cần này hoàn toàn không khác gì khi bọn họ còn nhỏ.
Bất quá,dù sao lần này anh ta đầu tư vào một câu lạc bộ MMA và quản lý nó có vẻ khá trật tự,cảm thấy có chút nằm ngoài dự kiến.
******
“Đại thiếu gia, vừa rồi bên nhà chính gọi điện thoại tới báo mời cậu buổi tối trở về nhà dùng cơm.” Trợ lý nghe điện thoại xong, trầm giọng đi qua bên tai anh báo cáo.
Lương Hiện vẫn như cũ vô cùng lười biếng tựa lưng vào thành ghế, nghe xong lời này phản ứng cũng không quá lớn “Ừ” một tiếng.
Cuộc thi đấu trên khán đài kết thúc, khán giả nhanh chóng rời đi để lại trong sân huấn luyện trống rỗng, yên tĩnh.
Trong lồng chim, Hạ Tuế nhìn Minh Tự cùng Lâm Hề Già rời đi nhàm chán dạo bước thỉnh thoảng phát ra mấy âm tiết vô nghĩa.
“Ông chủ, hôm nay ngài có muốn luyện tay không?” Quản lý Triệu hỏi.
“Không luyện” Lương Hiện vung tay lên liếc nhìn đồng hồ đeo trên tay mình “Tôi đang bận.”
Quản lý Triệu trả lời, biết rằng Lương Hiện không thích bị nhiều người vây quanh nên đã thức thời rời sân đi tìm huấn luyện viên.
Hạ Tuế cúi đầu chải lông chim mình bằng miệng. Nó có cái miệng ngắn nên đầu phải cúi thấp, ngoáy ngoáy sang trái rồi sang phải, khá linh hoạt.
Chỉ là không đến hai giây,nó nghiêng ngả như uống quá nhiều rượu,lung lay sắp đổ.
Ánh mắt Lương Hiện nhìn nó, trong lòng không hiểu sao lại dâng lên một chút hối hận.
Bộ dáng vừa rồi của Hạ Tuế có chút ngốc nghếch, anh có phải nên cân nhắc suy nghĩ xem có nên quay video gửi cho những người có lòng thèm khát nó hay không.
Khẳng định biểu tình cô sẽ trông rất thú vị.
Chỉ chốc lát sau khi để dòng suy nghĩ của chính mình trôi qua, Lương Hiện nhanh chóng thu lại những suy nghĩ mông lung chính mình, nâng cằm ra hiệu: “Anh mang nó trở về đi.”
Thạch Thái chần chờ “Thưa cậu, cậu không cần tôi đi theo sao?”
“Không cần” Lương Hiện đứng dậy khỏi ghế, sửa sửa cổ tay áo, cười khẽ “Thời điểm tôi ghét nó vẫn chưa đến. Hiện tại nó vẫn được an toàn.”
******
Dinh thự nhà họ Lương được bao quanh bởi núi và sông nằm bên bờ thành cổ. Ở một nơi đắt địa được mệnh danh là “tấc đất tấc vàng”, có phong cảnh lộng lẫy và sân golf riêng ở phía nam Bình Thành.
Chung Hoàn Chi đứng ở cửa, vẫy tay với anh từ xa “Lương Hiện.”
Bên cạnh bà là con trai mình Lương Tiến Vũ đang đứng thẳng từ trên xuống dưới một thân tây trang giày da cũng nhẹ nhàng gật đầu chào anh.
Mẹ kế cùng em kế, quả thật có mặt đầy đủ.
“Anh tới sớm hơn so với ba rồi.” Lương Tiến Vũ ngũ quan đoan chính, có thể được miêu tả là một người vô cùng tuấn tú lịch sự, lúc anh giơ tay nhấc chân đều nho nhã đầy khí chất con nhà quyền quí.
Hai người kỳ thật sinh ra cùng năm nhưng Lương Hiện lớn hơn anh ta mấy tháng. Khi hai người đứng cùng nhau đặc biệt khiến người ta cảm thấy, Lương Hiện giống nhị thiếu gia hơn là đại thiếu gia, trên người Lương Hiện có khí chất khác hoàn toàn với Lương Tiến Vũ,anh có khí chất tự do, không gò bó, tựa như không kiềm chế được tò mò mà tìm hiểu.
“Ở gần đây, hơi thuận đường nên tới luôn.” Lương Hiện không có ý định nói chuyện với Lương Tiến Vũ.
Câu lạc bộ của anh quả thực cách không xa nơi đây.
“Chúng ta đi vào nhà nói chuyện.” Chung Hoàn Chi cười ngâm ngâm,không nhìn ra thái độ.
Lương Hiện vốn tưởng rằng tối nay sẽ là một bữa ăn vô cùng nhàm chán, thiếu hứng thú.Nhưng bây giờ suy nghĩ lại,anh thấy mẹ con nhà này nhập vai khá thú vị, khóe môi nhanh chóng gợi lên ý cười.
Thấy Lương Hiện cười nhỏ vụn, Lương Tiến Vũ không thể nào đoán được hàm ý trong nụ cười đó, trái tim anh nhanh chóng chùng xuống.
Chờ Lương Trị Hoành trở về, cả bốn người nhanh chóng đến nhà ăn dùng bữa.
Nhà họ Lương không có quy tắc “không được nói”trên bàn ăn nên Lương Tiến Vũ kịp thời báo cáo một dự án anh ta đang phát triển cho bố mình nghe, thể hiện đầy đủ năng lực phi thường của mình làm một người vốn luôn nghiêm túc Lương Trị Hoành mi tâm có hơi giãn ra, lộ ra vẻ mặt vô cùng khen ngợi anh ta.
Lương Trị Hoành cầm khăn ăn lau tay, trầm giọng nhắc nhở: “Cũng phải chú ý nghỉ ngơi nhiều hơn.”
“Vâng, thưa bố.” Lương Tiến Vũ lập tức đáp lại.
Những năm gần đây, Lương Hiện không ở nơi này, Lương Tiến Vũ cảm thấy chính mình càng ngày càng được bố mình coi trọng, một đường thăng lên chức phó tổng còn cùng Lương Trị Hoành càng ngày càng thân thiết.
Có đôi khi anh ta còn nghĩ, dường như anh ta chỉ còn cách một bước chân nữa thôi thì tham vọng của anh ta sẽ đạt được.
Tuy nhiên,chính anh ta cũng biết chính mình còn có một hòn đá nặng kí vẫn đang chặn cơ hội anh ta.
Nghĩ đến điều này, Lương Tiến Vũ không thể không liếc mắt đến Lương Hiện.
Mà Lương Hiện chính là từ đầu đến cuối đều không có biểu hiện gì càng không nói đến việc ghen ghét, ngay cả ánh mắt anh ta cũng không cho bọn họ giống như những người ở trước mặt anh đều không hề liên quan gì đến anh ta.
Sau khi ăn xong, Lương Tiến Vũ giống như bình thường muốn bồi Lương Trị Hoành chơi cờ,không nghĩ tới Lương Trị Hoành không hề hứng thú, đành phải tự mình rời đi.
Lương Trị Hoành ngồi ở ghế sô pha gật gật đầu “Nói tài xế lái xe từ từ.”
Lương Tiến Vũ đáp: “Cảm ơn bố.”
Anh xoay người đi vài bước, ở phía sau lưng liền vang lên giọng nói của Lương Trị Hoành cùng với âm thanh của quần áo cọ xát khi hai người đứng dậy “Lương Hiện,con cùng bố đến thư phòng.”
Bước chân Lương Tiến Vũ dừng lại, âm thầm nắm chặt quyền.
******
Hai cha con một trước một sau đi vào thư phòng, Chung Hoàn Chi muốn mang trà vào nhưng bị quản gia kịp thời ngăn lại.
Lương Hiện thoải mái ngồi xuống sô pha, ngả người ra sau, chống một tay lên tựa lưng “Tìm con có việc?”
Lương Trị Hoành nhìn thấy thái độ xiêu xiêu vẹo vẹo của Lương Hiện, trán nhảy dựng lên bắt đầu quở mắng: “Con nhìn xem con có nơi nào giống một người đã kết hôn không?!”
Thật sự không giống, hôn nhân hữu danh vô thực này, Lương Hiện chính mình nhớ không nổi.
Vì điều này, anh không có ý định tranh cãi với bố mình.
Lương Trị Hoành biết con trai mình từ nhỏ tính tình đã nổi loạn hơn những người khác. Lúc nhỏ có thể đánh đập, mắng nhiếc nhưng bây giờ dù sao cũng là người trưởng thành,ông cũng không thể nào khống chế đứa con này mãi được.
Ông thở dài ngồi xuống,bình tĩnh lại một lúc rồi mới chậm rãi nói: “Lễ đính hôn của con cùng với Minh Tự dự định vào tháng 10.”
Cuộc liên hôn hai nhà Lương Minh đồng nghĩa với việc tái tổ chức ba trụ cột của Bình Thành năm xưa,khẳng định hôm đó sẽ gây ra rất nhiều sóng gió.
Bọn họ định tung tin hợp tác phát triển dự án ven biển để thu hút đầu tư, nếu thông báo trong đám cưới có thể sẽ cảm thấy quá bất ngờ choáng ngợp không thể tưởng được vì vậy họ đã sắp xếp thô ng báo này vào hôm Minh Tự cùng Lương Hiện đính hôn là rất hợp lý.”
Lương Hiện lười biếng nói “ừm” một tiếng lại nói thêm “Tôi có nên đi không?”
“Lại nói bậy! Trong nhà còn ai khác có thể đi nếu anh không đi?” Lương Trị Hoành trừng mắt nhìn Lương Hiện.
Nghĩ rằng chính mình còn có việc làm ăn quan trọng buộc Lương Trị Hoành phải kìm nén cơn tức giận “Tháng sau,con phải đến Kinh Hoằng rèn luyện nửa năm, sau nửa năm đó bố sẽ chuyển con đến trụ sở chính, bắt đầu từ chức phó chủ tịch đi lên. Dù lúc này con muốn cự tuyệt cũng không được,con bây giờ cũng nên học cách xử lý tập đoàn từ bây giờ thì hơn.”
“Không phải đã có Phó chủ tịch Lương ở trụ sở chính rồi sao? Tôi đi đến đó rồi,anh ta có thể thế nào, ý kiến anh ta ông có thể bỏ qua được sao?” Khuôn mặt của Lương Tiến Vũ trước khi rời đi không khỏi bất ngờ hiện lên trong tâm trí Lương Hiện.
Lương Trị Hoành lảng tránh đề tài này: “Khả năng của Tiến Vũ quả thực rất xuất sắc,đừng có nói năng lung tung,về sau nó sẽ trở thành cánh tay đắc lực cho con.”
Lương Hiện đối với mấy lời này chỉ đơn giản cười cười “Ông nói mấy cái lời vô bổ này ra chỉ có thể lừa được đứa trẻ ba tuổi thôi.”
Ai đều có thể nhìn ra Lương Tiến Vũ có dã tâm bừng bừng lại càng không thiếu tài năng trong lĩnh vực thương mại.Trớ trêu thay,lỗ hổng chết người duy nhất khiến anh ta mãi không ngóc đầu lên được chính là nằm ở chỗ mối quan hệ huyết thống – anh ta là con trai mà Chung Hoàn Chi mang về.
Cho dù Lương Trị Hoành đối với Lương Tiến Vũ đánh giá cao cỡ nào đi chăng nữa, cũng sẽ không vi phạm nguyên tắc chính mình, đem gia nghiệp cả đời gầy dựng vô cùng to lớn giao hết lại cho người ngoài.
“Bố sẽ nói chuyện này với nó sau” Lương Trị Hoành dừng lại và nhìn anh lần nữa “Đừng quên, tháng sau con phải đến công ty báo danh. Hãy để bố xem hết năng lực của con thay vì nhìn một bản sơ yếu lý lịch đẹp đẽ.”
Lương Hiện giọng điệu nhẹ nhàng “Tùy thôi.”
Nhìn thấy thái độ lủng lẳng cà lơ phất phơ này của Lương Hiện có nơi nào giống với người chuẩn bị thừa kế gia sản trong nhà, lửa giận tích tụ cả đêm của Lương Trị Hoành rốt cuộc cũng bùng phát vào lúc này “Lương Hiện, bố thật không biết con giống ai!”
Khi giọng nói rơi xuống, Lương Hiện bất ngờ mỉm cười.
“Là người,chính ngài cùng một người phụ nữ sinh ra” Giọng Lương Hiện từ từ nhỏ dần, đôi mắt trở nên băng giá “Không giống ngài, đương nhiên sẽ giống bà ấy.”
******
Về đến nhà nhìn Hạ Tuế đang bay loạn ở khắp nơi.
Lương Hiện đưa tay ra, nó phành phạch vỗ cái cánh bay lại ngừng trên ngón tay anh.
“Thiếu gia, tâm tình cậu không tốt sao?” Thạch Thái cung kính ở một bên nói.
Nói chung, cho dù trong lòng Lương Hiện có việc, người ngoài nhìn vào cũng chẳng thấy được ngoài dáng vẻ ban đầu chính anh, không vui không giận hay là không hài lòng.
Thạch Thái ở bên cạnh Lương Hiện khá lâu mới có thể nhìn ra được tâm trạng của anh lúc này.
Thật hiếm khi anh ta thấy Lương Hiện trở lại với vẻ mặt bình thản như ngày hôm nay,nhất định là gặp phải vấn đề phiền toái rồi.
Trong lòng Lương Hiện quả thật không thoải mái, câu cuối cùng anh cùng bố nói ra, đâm một nhát đau không phải chỉ có Lương Trị Hoành không mà còn là chính bản thân anh.
Bất quá, anh cũng không có nói cái gì, mang theo Hạ Tuế đi thẳng lên lầu.
Thạch Thái vừa nhìn liền biết ý của Lương Hiện đây là không hy vọng người khác quấy rầy tâm trạng của anh, vì thế anh ta tiếp tục công việc rửa sạch lồng chim của mình.
Hạ Tuế phát hiện chủ nhân mình buổi tối hôm nay cực kỳ khó hầu hạ-nói chuyện cũng không đáp, bày trò chọc cười cũng không cười, nói “Cung hỉ phát tài”, chủ nhân cũng chỉ nhàn nhạt liếc mắt một cái: “Chính mi còn có cái gì khác để nói với ra không?”
Hạ Tuế nghiêng đầu sau đó không nói lời nào gục đầu xuống.
Nó thật sự sống quá khó khăn khi đứng trước một thiếu gia khó tính như vậy.
Lương Hiện ngẩng đầu nhìn Hạ Tuế, bỗng nhiên khóe môi giơ lên một nụ cười.
Anh không biết kiếm cái lồng chim khác ở đâu, trực tiếp đặt Hạ Tuế trên thanh nắm. Đi qua lấy điện thoại di động, bật chế độ quay video, đến đến ngồi bên cạnh.
Hạ Tuế không biết vị thiếu gia khó tính này định làm gì,nó đành phải đi loanh quanh vài vòng tự hỏi bản thân mãi cũng không nghĩ ra, đơn giản từ bỏ suy nghĩ, theo thói quen cúi đầu chải chải lông.
Lương Hiện đã chờ đợi giây phút này từ lâu.
Lúc này đặc biệt trông giống như một cậu nhóc trẻ con, chán nản bực mình muốn bắt nạt người khác.
Sau khi đem video gửi qua cho Minh Tự,anh nhắn thêm một câu: “Thích không?”
Minh Tự trả lời một cái dấu chấm hỏi.
Lương Hiện cười nói: “Tự mình xem xem”
Đợi vài phút, Minh Tự cũng không trả lời lại.
Khóe môi Lương Hiện ý cười còn chưa lui, hơi hơi ngồi dậy: “Tức giận rồi?”
Đánh xong mấy chữ này, anh để ý tin nhắn bất ngờ có thêm một cái dấu chấm than màu đỏ.
Lương Hiện chăm chú nhìn vài giây, nhẹ nhàng chửi thề một tiếng ——
Anh là bị cô kéo đen.
Minh Tự thắng nhưng trông cô có vẻ rất không vui thậm chí là có chút mệt mỏi. Cô lại liếc nhìn con Anh Vũ kia, một mặt chính là có điểm rất không cam lòng.
Nhìn quản lý Triệu cùng Lâm Hề Già cũng đã trở lại sân huấn luyện.
Quản lý Triệu lập tức đi đến bên cạnh Lương Hiện xin chỉ thị “Ông chủ, báo cáo thành tích của người chơi tháng trước đã làm xong, bây giờ ngài có muốn xem không?”
Có một nụ cười nhỏ trong giọng nói của Lương Hiện như thể anh đang cười với cô “Được.”
Minh Tự càng tức giận.
“Này, cậu không có cãi nhau với anh ta chứ?” Lâm Hề Già dùng tay nhẹ nhàng đụng cô một chút.
Minh Tự hít sâu một hơi, tĩnh tĩnh nói: “Không có.”
Minh Tự cô tuyệt không thể chấp nhặt hành vi này của Lương Hiện.
“Vậy là tốt rồi.” Lâm Hề Già nhẹ nhàng thở ra một hơi, lặng lẽ nói: “Cậu có cảm thấy, Lương Hiện giống như thay đổi thành một người khác rồi không?”
Sau lưng nghị luận người cho cô cơ hội thuận lợi ban nãy không thể không ép giọng nói mình thấp nhất có thể: “Nhớ bộ dáng lúc trước anh ta đọc sách không?Một bộ chính là cà lơ phất phơ, đánh nhau,gây gỗ với người khác có cái gì là thiếu đâu. Hiện tại cậu nhìn xem,tuy rằng cũng là cái giọng đó nhưng tổng tớ luôn cảm thấy anh ta bây giờ có điểm gì đó không giống nhau với lúc trước.”
Theo Lâm Hề Già nói, Minh Tự liền nhớ tới lúc Lương Hiện học cao trung.
Đồng phục học sinh trường phát cô không bao giờ thấy anh mặc, có đôi khi cầm trên tay hoặc là tùy ý khoác trên vai. Cả người nhìn là biết anh ta là một con người tản mạn.
*Tản mạn: là từ dùng cho người nhìn từ bên ngoài không tìm được điểm có sự liên hệ với nhau, tứ tung và mất trật tự,bên ngoài cùng tính cách bên trong hoàn toàn là một.
Minh Tự khi đó là chủ tịch hội học sinh,nhìn thái độ này của Lương Hiện,cô lúc đó chỉ cảm thấy anh chính là người điển hình cho việc bất chấp làm trái nội quy của trường.
Hiện tại thay đổi sao?
Minh Tự nhìn lại Lương Hiện.
Quản lí Triệu đi một lúc rồi quay lại, anh ta vội vã mang theo một sấp văn kiện đưa qua cho Lương Hiện xem.
Đưa tay tiếp nhận, tùy tay lật xem vài cái, biểu tình chính là không hề có chút nào nghiêm túc, dáng vẻ buông thõng bất cần này hoàn toàn không khác gì khi bọn họ còn nhỏ.
Bất quá,dù sao lần này anh ta đầu tư vào một câu lạc bộ MMA và quản lý nó có vẻ khá trật tự,cảm thấy có chút nằm ngoài dự kiến.
******
“Đại thiếu gia, vừa rồi bên nhà chính gọi điện thoại tới báo mời cậu buổi tối trở về nhà dùng cơm.” Trợ lý nghe điện thoại xong, trầm giọng đi qua bên tai anh báo cáo.
Lương Hiện vẫn như cũ vô cùng lười biếng tựa lưng vào thành ghế, nghe xong lời này phản ứng cũng không quá lớn “Ừ” một tiếng.
Cuộc thi đấu trên khán đài kết thúc, khán giả nhanh chóng rời đi để lại trong sân huấn luyện trống rỗng, yên tĩnh.
Trong lồng chim, Hạ Tuế nhìn Minh Tự cùng Lâm Hề Già rời đi nhàm chán dạo bước thỉnh thoảng phát ra mấy âm tiết vô nghĩa.
“Ông chủ, hôm nay ngài có muốn luyện tay không?” Quản lý Triệu hỏi.
“Không luyện” Lương Hiện vung tay lên liếc nhìn đồng hồ đeo trên tay mình “Tôi đang bận.”
Quản lý Triệu trả lời, biết rằng Lương Hiện không thích bị nhiều người vây quanh nên đã thức thời rời sân đi tìm huấn luyện viên.
Hạ Tuế cúi đầu chải lông chim mình bằng miệng. Nó có cái miệng ngắn nên đầu phải cúi thấp, ngoáy ngoáy sang trái rồi sang phải, khá linh hoạt.
Chỉ là không đến hai giây,nó nghiêng ngả như uống quá nhiều rượu,lung lay sắp đổ.
Ánh mắt Lương Hiện nhìn nó, trong lòng không hiểu sao lại dâng lên một chút hối hận.
Bộ dáng vừa rồi của Hạ Tuế có chút ngốc nghếch, anh có phải nên cân nhắc suy nghĩ xem có nên quay video gửi cho những người có lòng thèm khát nó hay không.
Khẳng định biểu tình cô sẽ trông rất thú vị.
Chỉ chốc lát sau khi để dòng suy nghĩ của chính mình trôi qua, Lương Hiện nhanh chóng thu lại những suy nghĩ mông lung chính mình, nâng cằm ra hiệu: “Anh mang nó trở về đi.”
Thạch Thái chần chờ “Thưa cậu, cậu không cần tôi đi theo sao?”
“Không cần” Lương Hiện đứng dậy khỏi ghế, sửa sửa cổ tay áo, cười khẽ “Thời điểm tôi ghét nó vẫn chưa đến. Hiện tại nó vẫn được an toàn.”
******
Dinh thự nhà họ Lương được bao quanh bởi núi và sông nằm bên bờ thành cổ. Ở một nơi đắt địa được mệnh danh là “tấc đất tấc vàng”, có phong cảnh lộng lẫy và sân golf riêng ở phía nam Bình Thành.
Chung Hoàn Chi đứng ở cửa, vẫy tay với anh từ xa “Lương Hiện.”
Bên cạnh bà là con trai mình Lương Tiến Vũ đang đứng thẳng từ trên xuống dưới một thân tây trang giày da cũng nhẹ nhàng gật đầu chào anh.
Mẹ kế cùng em kế, quả thật có mặt đầy đủ.
“Anh tới sớm hơn so với ba rồi.” Lương Tiến Vũ ngũ quan đoan chính, có thể được miêu tả là một người vô cùng tuấn tú lịch sự, lúc anh giơ tay nhấc chân đều nho nhã đầy khí chất con nhà quyền quí.
Hai người kỳ thật sinh ra cùng năm nhưng Lương Hiện lớn hơn anh ta mấy tháng. Khi hai người đứng cùng nhau đặc biệt khiến người ta cảm thấy, Lương Hiện giống nhị thiếu gia hơn là đại thiếu gia, trên người Lương Hiện có khí chất khác hoàn toàn với Lương Tiến Vũ,anh có khí chất tự do, không gò bó, tựa như không kiềm chế được tò mò mà tìm hiểu.
“Ở gần đây, hơi thuận đường nên tới luôn.” Lương Hiện không có ý định nói chuyện với Lương Tiến Vũ.
Câu lạc bộ của anh quả thực cách không xa nơi đây.
“Chúng ta đi vào nhà nói chuyện.” Chung Hoàn Chi cười ngâm ngâm,không nhìn ra thái độ.
Lương Hiện vốn tưởng rằng tối nay sẽ là một bữa ăn vô cùng nhàm chán, thiếu hứng thú.Nhưng bây giờ suy nghĩ lại,anh thấy mẹ con nhà này nhập vai khá thú vị, khóe môi nhanh chóng gợi lên ý cười.
Thấy Lương Hiện cười nhỏ vụn, Lương Tiến Vũ không thể nào đoán được hàm ý trong nụ cười đó, trái tim anh nhanh chóng chùng xuống.
Chờ Lương Trị Hoành trở về, cả bốn người nhanh chóng đến nhà ăn dùng bữa.
Nhà họ Lương không có quy tắc “không được nói”trên bàn ăn nên Lương Tiến Vũ kịp thời báo cáo một dự án anh ta đang phát triển cho bố mình nghe, thể hiện đầy đủ năng lực phi thường của mình làm một người vốn luôn nghiêm túc Lương Trị Hoành mi tâm có hơi giãn ra, lộ ra vẻ mặt vô cùng khen ngợi anh ta.
Lương Trị Hoành cầm khăn ăn lau tay, trầm giọng nhắc nhở: “Cũng phải chú ý nghỉ ngơi nhiều hơn.”
“Vâng, thưa bố.” Lương Tiến Vũ lập tức đáp lại.
Những năm gần đây, Lương Hiện không ở nơi này, Lương Tiến Vũ cảm thấy chính mình càng ngày càng được bố mình coi trọng, một đường thăng lên chức phó tổng còn cùng Lương Trị Hoành càng ngày càng thân thiết.
Có đôi khi anh ta còn nghĩ, dường như anh ta chỉ còn cách một bước chân nữa thôi thì tham vọng của anh ta sẽ đạt được.
Tuy nhiên,chính anh ta cũng biết chính mình còn có một hòn đá nặng kí vẫn đang chặn cơ hội anh ta.
Nghĩ đến điều này, Lương Tiến Vũ không thể không liếc mắt đến Lương Hiện.
Mà Lương Hiện chính là từ đầu đến cuối đều không có biểu hiện gì càng không nói đến việc ghen ghét, ngay cả ánh mắt anh ta cũng không cho bọn họ giống như những người ở trước mặt anh đều không hề liên quan gì đến anh ta.
Sau khi ăn xong, Lương Tiến Vũ giống như bình thường muốn bồi Lương Trị Hoành chơi cờ,không nghĩ tới Lương Trị Hoành không hề hứng thú, đành phải tự mình rời đi.
Lương Trị Hoành ngồi ở ghế sô pha gật gật đầu “Nói tài xế lái xe từ từ.”
Lương Tiến Vũ đáp: “Cảm ơn bố.”
Anh xoay người đi vài bước, ở phía sau lưng liền vang lên giọng nói của Lương Trị Hoành cùng với âm thanh của quần áo cọ xát khi hai người đứng dậy “Lương Hiện,con cùng bố đến thư phòng.”
Bước chân Lương Tiến Vũ dừng lại, âm thầm nắm chặt quyền.
******
Hai cha con một trước một sau đi vào thư phòng, Chung Hoàn Chi muốn mang trà vào nhưng bị quản gia kịp thời ngăn lại.
Lương Hiện thoải mái ngồi xuống sô pha, ngả người ra sau, chống một tay lên tựa lưng “Tìm con có việc?”
Lương Trị Hoành nhìn thấy thái độ xiêu xiêu vẹo vẹo của Lương Hiện, trán nhảy dựng lên bắt đầu quở mắng: “Con nhìn xem con có nơi nào giống một người đã kết hôn không?!”
Thật sự không giống, hôn nhân hữu danh vô thực này, Lương Hiện chính mình nhớ không nổi.
Vì điều này, anh không có ý định tranh cãi với bố mình.
Lương Trị Hoành biết con trai mình từ nhỏ tính tình đã nổi loạn hơn những người khác. Lúc nhỏ có thể đánh đập, mắng nhiếc nhưng bây giờ dù sao cũng là người trưởng thành,ông cũng không thể nào khống chế đứa con này mãi được.
Ông thở dài ngồi xuống,bình tĩnh lại một lúc rồi mới chậm rãi nói: “Lễ đính hôn của con cùng với Minh Tự dự định vào tháng 10.”
Cuộc liên hôn hai nhà Lương Minh đồng nghĩa với việc tái tổ chức ba trụ cột của Bình Thành năm xưa,khẳng định hôm đó sẽ gây ra rất nhiều sóng gió.
Bọn họ định tung tin hợp tác phát triển dự án ven biển để thu hút đầu tư, nếu thông báo trong đám cưới có thể sẽ cảm thấy quá bất ngờ choáng ngợp không thể tưởng được vì vậy họ đã sắp xếp thô ng báo này vào hôm Minh Tự cùng Lương Hiện đính hôn là rất hợp lý.”
Lương Hiện lười biếng nói “ừm” một tiếng lại nói thêm “Tôi có nên đi không?”
“Lại nói bậy! Trong nhà còn ai khác có thể đi nếu anh không đi?” Lương Trị Hoành trừng mắt nhìn Lương Hiện.
Nghĩ rằng chính mình còn có việc làm ăn quan trọng buộc Lương Trị Hoành phải kìm nén cơn tức giận “Tháng sau,con phải đến Kinh Hoằng rèn luyện nửa năm, sau nửa năm đó bố sẽ chuyển con đến trụ sở chính, bắt đầu từ chức phó chủ tịch đi lên. Dù lúc này con muốn cự tuyệt cũng không được,con bây giờ cũng nên học cách xử lý tập đoàn từ bây giờ thì hơn.”
“Không phải đã có Phó chủ tịch Lương ở trụ sở chính rồi sao? Tôi đi đến đó rồi,anh ta có thể thế nào, ý kiến anh ta ông có thể bỏ qua được sao?” Khuôn mặt của Lương Tiến Vũ trước khi rời đi không khỏi bất ngờ hiện lên trong tâm trí Lương Hiện.
Lương Trị Hoành lảng tránh đề tài này: “Khả năng của Tiến Vũ quả thực rất xuất sắc,đừng có nói năng lung tung,về sau nó sẽ trở thành cánh tay đắc lực cho con.”
Lương Hiện đối với mấy lời này chỉ đơn giản cười cười “Ông nói mấy cái lời vô bổ này ra chỉ có thể lừa được đứa trẻ ba tuổi thôi.”
Ai đều có thể nhìn ra Lương Tiến Vũ có dã tâm bừng bừng lại càng không thiếu tài năng trong lĩnh vực thương mại.Trớ trêu thay,lỗ hổng chết người duy nhất khiến anh ta mãi không ngóc đầu lên được chính là nằm ở chỗ mối quan hệ huyết thống – anh ta là con trai mà Chung Hoàn Chi mang về.
Cho dù Lương Trị Hoành đối với Lương Tiến Vũ đánh giá cao cỡ nào đi chăng nữa, cũng sẽ không vi phạm nguyên tắc chính mình, đem gia nghiệp cả đời gầy dựng vô cùng to lớn giao hết lại cho người ngoài.
“Bố sẽ nói chuyện này với nó sau” Lương Trị Hoành dừng lại và nhìn anh lần nữa “Đừng quên, tháng sau con phải đến công ty báo danh. Hãy để bố xem hết năng lực của con thay vì nhìn một bản sơ yếu lý lịch đẹp đẽ.”
Lương Hiện giọng điệu nhẹ nhàng “Tùy thôi.”
Nhìn thấy thái độ lủng lẳng cà lơ phất phơ này của Lương Hiện có nơi nào giống với người chuẩn bị thừa kế gia sản trong nhà, lửa giận tích tụ cả đêm của Lương Trị Hoành rốt cuộc cũng bùng phát vào lúc này “Lương Hiện, bố thật không biết con giống ai!”
Khi giọng nói rơi xuống, Lương Hiện bất ngờ mỉm cười.
“Là người,chính ngài cùng một người phụ nữ sinh ra” Giọng Lương Hiện từ từ nhỏ dần, đôi mắt trở nên băng giá “Không giống ngài, đương nhiên sẽ giống bà ấy.”
******
Về đến nhà nhìn Hạ Tuế đang bay loạn ở khắp nơi.
Lương Hiện đưa tay ra, nó phành phạch vỗ cái cánh bay lại ngừng trên ngón tay anh.
“Thiếu gia, tâm tình cậu không tốt sao?” Thạch Thái cung kính ở một bên nói.
Nói chung, cho dù trong lòng Lương Hiện có việc, người ngoài nhìn vào cũng chẳng thấy được ngoài dáng vẻ ban đầu chính anh, không vui không giận hay là không hài lòng.
Thạch Thái ở bên cạnh Lương Hiện khá lâu mới có thể nhìn ra được tâm trạng của anh lúc này.
Thật hiếm khi anh ta thấy Lương Hiện trở lại với vẻ mặt bình thản như ngày hôm nay,nhất định là gặp phải vấn đề phiền toái rồi.
Trong lòng Lương Hiện quả thật không thoải mái, câu cuối cùng anh cùng bố nói ra, đâm một nhát đau không phải chỉ có Lương Trị Hoành không mà còn là chính bản thân anh.
Bất quá, anh cũng không có nói cái gì, mang theo Hạ Tuế đi thẳng lên lầu.
Thạch Thái vừa nhìn liền biết ý của Lương Hiện đây là không hy vọng người khác quấy rầy tâm trạng của anh, vì thế anh ta tiếp tục công việc rửa sạch lồng chim của mình.
Hạ Tuế phát hiện chủ nhân mình buổi tối hôm nay cực kỳ khó hầu hạ-nói chuyện cũng không đáp, bày trò chọc cười cũng không cười, nói “Cung hỉ phát tài”, chủ nhân cũng chỉ nhàn nhạt liếc mắt một cái: “Chính mi còn có cái gì khác để nói với ra không?”
Hạ Tuế nghiêng đầu sau đó không nói lời nào gục đầu xuống.
Nó thật sự sống quá khó khăn khi đứng trước một thiếu gia khó tính như vậy.
Lương Hiện ngẩng đầu nhìn Hạ Tuế, bỗng nhiên khóe môi giơ lên một nụ cười.
Anh không biết kiếm cái lồng chim khác ở đâu, trực tiếp đặt Hạ Tuế trên thanh nắm. Đi qua lấy điện thoại di động, bật chế độ quay video, đến đến ngồi bên cạnh.
Hạ Tuế không biết vị thiếu gia khó tính này định làm gì,nó đành phải đi loanh quanh vài vòng tự hỏi bản thân mãi cũng không nghĩ ra, đơn giản từ bỏ suy nghĩ, theo thói quen cúi đầu chải chải lông.
Lương Hiện đã chờ đợi giây phút này từ lâu.
Lúc này đặc biệt trông giống như một cậu nhóc trẻ con, chán nản bực mình muốn bắt nạt người khác.
Sau khi đem video gửi qua cho Minh Tự,anh nhắn thêm một câu: “Thích không?”
Minh Tự trả lời một cái dấu chấm hỏi.
Lương Hiện cười nói: “Tự mình xem xem”
Đợi vài phút, Minh Tự cũng không trả lời lại.
Khóe môi Lương Hiện ý cười còn chưa lui, hơi hơi ngồi dậy: “Tức giận rồi?”
Đánh xong mấy chữ này, anh để ý tin nhắn bất ngờ có thêm một cái dấu chấm than màu đỏ.
Lương Hiện chăm chú nhìn vài giây, nhẹ nhàng chửi thề một tiếng ——
Anh là bị cô kéo đen.