Chương : 19
Người Dịch: Emily Ton.
Tư thế ái muội thật sự quá trêu chọc người, bốn mắt giao nhau, một người mang nụ cười trêu chọc tà mị, một người khiếp sợ xấu hổ.
Hiển nhiên, Kỷ Vân Thư thuộc về người sau.
Tiểu thư sinh này, thật là tuấn tú!
Tâm trí dâng lên ý đồ cố tình trêu chọc, Cảnh Dung nói: "Eo của tiên sinh thật sự nhỏ bé, nếu như dập tắt hết mấy cái đèn lồng trên gác mái, bổn vương thật đúng là nghĩ mình đang ôm nữ nhân."
Một câu này khiến Kỷ Vân Thư bừng tỉnh, nàng giơ hai tay lên, vung hai tay áo của trường bào, dùng hết toàn lực đẩy hắn ra, cởi bỏ trói buộc.
"Thỉnh Vương gia tự trọng!"
Thay vì thẹn thùng như vừa rồi, Kỷ Vân Thư có chút bực mình!
Tuy nhiên, Cảnh Dung vẫn không thay đổi sắc mặt: "Trong im lặng của đêm đông giá lạnh.... chỉ đùa một chút cũng không được?"
Hôi thối không biết xấu hổ!
"Vương gia nói giỡn cũng nên có giới hạn, phải không? Hai đại nam nhân ôm nhau, nếu bị người nhìn thấy, Vương gia có thể không biết xấu hổ, nhưng tiểu nhân có." Giọng điệu của Kỷ Vân Thư không tốt.
Mắt thấy mình thật sự đã chọc nàng tức giận, Cảnh Dung nhíu mày, nhanh chóng lộ ra thái độ vừa lòng: "Ban đầu, luôn tưởng rằng tiên sinh vốn thật sự rất ít lời thanh đạm, lãnh lẽo như cây thông đông lạnh" hắn cúi đầu xuống gần mặt nàng, cười xấu xa: "Tiên sinh cũng có thể tức giận, tuyệt vời!"
Tuyệt vời muội ngươi a!
Đôi mắt lạnh lùng của Kỷ Vân Thư hung hăng trừng mắt nhìn hắn một cái, áp chế lửa giận trong lòng, hạ vai xuống: "Dung Vương, thời gian đã không còn sớm, ta và ngươi đấu võ mồm ở chỗ này, làm sao có thể đối mặt với tiểu thư Chu gia còn chưa hạ táng?"
"Đúng vậy, chúng ta còn có chuyện quan trọng cần giải quyết." Cảnh Dung hoàn hồn gật đầu.
"Dung Vương nói muốn hỗ trợ, vậy phiền toái Dung Vương hãy ở trên gác mái này, tiểu nhân đi xuống dưới một chuyến, đợi lát nữa ngài hãy nghĩ cách trốn đi, chỉ cần đừng để ta nhìn thấy là được."
"Ngươi đang cố gây khó khăn đối với bổn Vương? Gác mái này không thể che dấu được người." Cảnh Dung bác bỏ.
Tiểu thư sinh này không phải là đang dùng cách này để trả thù hắn đi.
Kỷ Vân Thư đã xoay người chuẩn bị đi xuống lầu, cũng không quay đầu lại mà quăng ra một câu: "Đó là vấn đề của Vương gia, động đầu óc đi."
Giọng nói xa dần, người đã xuống lầu.
Kỷ Vân Thư đi đến hoa viên phía sau, nơi có khoảng cách khá xa với gác mái, cũng là nơi mà Kiều Tâm từng đứng trong ngày định mệnh ấy.
Chọn xong vị trí, mí mắt nàng vừa nhấc, nhìn lại về phía gác mái, nhưng trống rỗng, không nhìn thấy Cảnh Dung.
Vì thế, nàng lại đi đến một chỗ khác của hoa viên, vẫn như cũ không nhìn thấy có người trên gác mái!
Đang buồn bực tôn Phật xảo quyệt kia đã ẩn náu ở đâu? Ngay lúc ấy liền nhìn thấy Cảnh Dung nhảy xuống từ trên đỉnh gác mái, ổn định vững vàng đứng ở trước mặt nàng.
Kỷ Vân Thư chỉ gõ nhẹ dưới mí mắt, bình tĩnh nhìn hắn, hỏi: "Vương gia mới vừa rồi đã ẩn nấp nơi nào?"
"Tiên sinh thông minh như vậy, đoán không ra?"
"Đoán không ra."
Cảnh Dung cảm thấy mất hứng, duỗi tay chỉ chỉ nóc nhà: "Nóc nhà này là loại có hình tam giác, ở giữa nhô lên vừa lúc có thể che giấu một người, bất kể người ở phía dưới nhìn từ phương hướng nào cũng đều không thể nhìn thấy."
Kỷ Vân Thư lúc này mới tỉnh ngộ!
Cấu trúc nóc nhà hình tam giác vốn là kiến trúc theo phong cách thời cổ đại, không ngờ nàng đã xem nhẹ điểm này.
"Cho nên, hung thủ là người biết võ công."
Kỷ Vân Thư kết luận, bản thân mình cũng có chút kinh sợ.
Mà phản ứng kinh ngạc của nàng lại khiến cho Cảnh Dung bất ngờ, trầm mắt hỏi: "Sao ngươi lại kinh ngạc như vậy?"
"Ta kinh ngạc.... bởi vì hung thủ có khả năng không phải một người."
"Ngươi căn cứ vào cái gì?" Cảnh Dung nghiêm túc.
Kỷ Vân Thư cân nhắc trong lòng một chút, nói: "Sau khi tiểu thư Chu gia chết, có dấu vết bị người túm lấy cánh tay và kéo đi, bởi vậy mới có thể khiến trên xương vai của nàng ấy bị sưng lên. Hơn nữa, nguyên nhân hình thành nên vết sưng, nhất định là từ một người có sức lực yếu nên đã phải dùng toàn lực lực để kéo. Tuy nhiên, có thể nhảy lên nóc nhà thì người đó phải có võ công, sức lực quả quyết sẽ không nhỏ, thời điểm kéo Chu tiểu thư sẽ không có khả năng phải dùng hết toàn lực."
Cảnh Dung nheo lại đôi mắt lạnh lẽo, cũng chìm sâu vào trong sương mù dày đặc!
Án tử này, thật sự là càng ngày càng thú vị!
Tư thế ái muội thật sự quá trêu chọc người, bốn mắt giao nhau, một người mang nụ cười trêu chọc tà mị, một người khiếp sợ xấu hổ.
Hiển nhiên, Kỷ Vân Thư thuộc về người sau.
Tiểu thư sinh này, thật là tuấn tú!
Tâm trí dâng lên ý đồ cố tình trêu chọc, Cảnh Dung nói: "Eo của tiên sinh thật sự nhỏ bé, nếu như dập tắt hết mấy cái đèn lồng trên gác mái, bổn vương thật đúng là nghĩ mình đang ôm nữ nhân."
Một câu này khiến Kỷ Vân Thư bừng tỉnh, nàng giơ hai tay lên, vung hai tay áo của trường bào, dùng hết toàn lực đẩy hắn ra, cởi bỏ trói buộc.
"Thỉnh Vương gia tự trọng!"
Thay vì thẹn thùng như vừa rồi, Kỷ Vân Thư có chút bực mình!
Tuy nhiên, Cảnh Dung vẫn không thay đổi sắc mặt: "Trong im lặng của đêm đông giá lạnh.... chỉ đùa một chút cũng không được?"
Hôi thối không biết xấu hổ!
"Vương gia nói giỡn cũng nên có giới hạn, phải không? Hai đại nam nhân ôm nhau, nếu bị người nhìn thấy, Vương gia có thể không biết xấu hổ, nhưng tiểu nhân có." Giọng điệu của Kỷ Vân Thư không tốt.
Mắt thấy mình thật sự đã chọc nàng tức giận, Cảnh Dung nhíu mày, nhanh chóng lộ ra thái độ vừa lòng: "Ban đầu, luôn tưởng rằng tiên sinh vốn thật sự rất ít lời thanh đạm, lãnh lẽo như cây thông đông lạnh" hắn cúi đầu xuống gần mặt nàng, cười xấu xa: "Tiên sinh cũng có thể tức giận, tuyệt vời!"
Tuyệt vời muội ngươi a!
Đôi mắt lạnh lùng của Kỷ Vân Thư hung hăng trừng mắt nhìn hắn một cái, áp chế lửa giận trong lòng, hạ vai xuống: "Dung Vương, thời gian đã không còn sớm, ta và ngươi đấu võ mồm ở chỗ này, làm sao có thể đối mặt với tiểu thư Chu gia còn chưa hạ táng?"
"Đúng vậy, chúng ta còn có chuyện quan trọng cần giải quyết." Cảnh Dung hoàn hồn gật đầu.
"Dung Vương nói muốn hỗ trợ, vậy phiền toái Dung Vương hãy ở trên gác mái này, tiểu nhân đi xuống dưới một chuyến, đợi lát nữa ngài hãy nghĩ cách trốn đi, chỉ cần đừng để ta nhìn thấy là được."
"Ngươi đang cố gây khó khăn đối với bổn Vương? Gác mái này không thể che dấu được người." Cảnh Dung bác bỏ.
Tiểu thư sinh này không phải là đang dùng cách này để trả thù hắn đi.
Kỷ Vân Thư đã xoay người chuẩn bị đi xuống lầu, cũng không quay đầu lại mà quăng ra một câu: "Đó là vấn đề của Vương gia, động đầu óc đi."
Giọng nói xa dần, người đã xuống lầu.
Kỷ Vân Thư đi đến hoa viên phía sau, nơi có khoảng cách khá xa với gác mái, cũng là nơi mà Kiều Tâm từng đứng trong ngày định mệnh ấy.
Chọn xong vị trí, mí mắt nàng vừa nhấc, nhìn lại về phía gác mái, nhưng trống rỗng, không nhìn thấy Cảnh Dung.
Vì thế, nàng lại đi đến một chỗ khác của hoa viên, vẫn như cũ không nhìn thấy có người trên gác mái!
Đang buồn bực tôn Phật xảo quyệt kia đã ẩn náu ở đâu? Ngay lúc ấy liền nhìn thấy Cảnh Dung nhảy xuống từ trên đỉnh gác mái, ổn định vững vàng đứng ở trước mặt nàng.
Kỷ Vân Thư chỉ gõ nhẹ dưới mí mắt, bình tĩnh nhìn hắn, hỏi: "Vương gia mới vừa rồi đã ẩn nấp nơi nào?"
"Tiên sinh thông minh như vậy, đoán không ra?"
"Đoán không ra."
Cảnh Dung cảm thấy mất hứng, duỗi tay chỉ chỉ nóc nhà: "Nóc nhà này là loại có hình tam giác, ở giữa nhô lên vừa lúc có thể che giấu một người, bất kể người ở phía dưới nhìn từ phương hướng nào cũng đều không thể nhìn thấy."
Kỷ Vân Thư lúc này mới tỉnh ngộ!
Cấu trúc nóc nhà hình tam giác vốn là kiến trúc theo phong cách thời cổ đại, không ngờ nàng đã xem nhẹ điểm này.
"Cho nên, hung thủ là người biết võ công."
Kỷ Vân Thư kết luận, bản thân mình cũng có chút kinh sợ.
Mà phản ứng kinh ngạc của nàng lại khiến cho Cảnh Dung bất ngờ, trầm mắt hỏi: "Sao ngươi lại kinh ngạc như vậy?"
"Ta kinh ngạc.... bởi vì hung thủ có khả năng không phải một người."
"Ngươi căn cứ vào cái gì?" Cảnh Dung nghiêm túc.
Kỷ Vân Thư cân nhắc trong lòng một chút, nói: "Sau khi tiểu thư Chu gia chết, có dấu vết bị người túm lấy cánh tay và kéo đi, bởi vậy mới có thể khiến trên xương vai của nàng ấy bị sưng lên. Hơn nữa, nguyên nhân hình thành nên vết sưng, nhất định là từ một người có sức lực yếu nên đã phải dùng toàn lực lực để kéo. Tuy nhiên, có thể nhảy lên nóc nhà thì người đó phải có võ công, sức lực quả quyết sẽ không nhỏ, thời điểm kéo Chu tiểu thư sẽ không có khả năng phải dùng hết toàn lực."
Cảnh Dung nheo lại đôi mắt lạnh lẽo, cũng chìm sâu vào trong sương mù dày đặc!
Án tử này, thật sự là càng ngày càng thú vị!