Chương 20: Chương 20
Chị Vương do dự: “Chuyện này….”Diêm Nguyệt Thanh không quan tâm mà nói: “Chị cứ đi đi.”Chị Vương suy nghĩ trong hai giây, nhưng vẫn quyết định tuân theo đạo đức nghề nghiệp, tươi cười nói: “Sau khi Tiểu Sầm lấy đồ về, tôi sẽ phục vụ riêng cô Lý sau.”Lý Mạn Mạn nghe vậy thì thay đổi sắc mặt nói: “Tôi đã tốn hết 300 nghìn để mua đồ trong cửa hàng của các cô, đơn hàng mới còn nóng hổi đây này, vậy mà cô vì một người khách mới mà không quan tâm tôi sao?”Chị Vương sao có thể như vậy được, đáp lại: “Cô Lý, tôi không hề có ý như vậy.”Lý Mạn Mạn bực bội, kiêu ngạo nói: “Bây giờ, một là cô đến giới thiệu sản phẩm cho tôi, hai là sau này cô không cần nhận đơn hàng nào của tôi nữa.”Chị Vương nghe vậy ngạc nhiên há hốc mồm, hít vào một hơi lạnh.Tiểu Mỹ là nhân viên trong cửa hàng, cô ta đứng gần đó nghe được những lời của Lý Mạn Mạn, thì lập tức cầm quyển catalogue bước đến.Cô ta là nhân viên bán hàng luôn luôn đứng thứ hai trong cửa hàng, thành tích kinh doanh của cô ta luôn kém hơn chị Vương.Cách phục vụ khách hàng của cả hai không khác nhau mấy, nhưng cô ta luôn bị xếp sau chị Vương.Suy cho cùng, Tiểu Mỹ cho rằng cô ta tiếp cận khách hàng tiềm năng quá trễ! Thành phố T chỉ lớn như vậy, thế giới người giàu ở đây chỉ có một nhóm người, người ta coi trọng chị Vương, đương nhiên sẽ không thèm liếc mắt nhìn Tiểu Mỹ.Tuy nhiên, Lý Mạn Mạn lại khác, cô ta là ngôi sao nổi tiếng và còn là người có giao tiếp rộng với bên ngoài.Nếu Tiểu Mỹ có thể lấy lòng được Lý Mạn Mạn, thì cô ta còn sợ không có người trong giới thượng lưu tìm đến cô ta mua túi sao?Cũng do chị Vương kia ngu ngốc thôi, một khách hàng tiềm năng như Lý Mạn Mạn mà chị ta lại không cần, cứ cố chấp đắc tội với Lý Mạn Mạn vì một khách hàng không xác định có tiềm năng hay không như Diêm Nguyệt Thanh.Đương nhiên, Tiểu Mỹ phải nắm bắt cơ hội hiếm hoi này, cô ta giống như một con chó săn ngửi được mùi ngon, đi nhanh đến tươi cười với Lý Mạn Mạn: “Cô Lý, hiện tại chị Vương không rảnh để tiếp đón cô, nên để tôi phục vụ cô đi.Tôi gọi là Tiểu Mỹ, lần trước cô Lý tới, tôi đã mang trà và điểm tâm đ ến tiếp đãi cô.”Lý Mạn Mạn vẫn có ấn tượng với cô nhân viên tên Tiểu Mỹ này: “Ừ, tôi biết rồi.”Tiểu Mỹ tươi cười nịnh nọt nói: “Cô đừng tức giận, con người chị Vương rất cứng nhắc, cứ cố chấp tuân theo quy củ, sau này gặp chuyện gì đều là chị ấy chịu thiệt.”Lý Mạn Mạn nghe vậy, trong lòng mới thấy dễ chịu: “Cô có vẻ là người thông minh đấy.”“Chúng tôi làm cái nghề này, sao có thể không có mắt nhìn người chứ?” Tiểu Mỹ liếc mắt nhìn về phía bên Diêm Nguyệt Thanh, giễu cợt nói: “Cô đừng thấy trong cửa hàng có nhiều khách hàng như vậy, nhưng ai có ý muốn mua hàng, ai có ý chỉ vào để xem cho đã mắt, còn giả vờ như bản thân là người giàu có, tôi nhìn là tôi biết ngay!”Cả người Lý Mạn Mạn đều là hàng hiệu, còn dáng vẻ của Diêm Nguyệt Thanh nhìn không khác gì đồ nhà quê.Diêm Nguyệt Thanh vào cửa hàng để chọn túi, nhưng lại không xem những sản phẩm được trưng bày trên kệ, mà chỉ xem catalogue.Vì sao lại như vậy?Đương nhiên là vì trên catalogue có ghi giá sản phẩm!Tiểu Mỹ nhìn Diêm Nguyệt Thanh ngồi đó lật từng tờ catalogue giới thiệu sản phẩm, chắc cô gái này cảm thấy hoảng sợ với giá sản phẩm được ghi rõ trên đó nhỉ?Trông Diêm Nguyệt Thanh không thoải mái ung dung như cô Lý này.Chỉ cần so sánh hai cô gái này với nhau, ai là người giả vờ, ai là người muốn mua túi thật sự, nhìn thoáng qua là nhận ra ngay!Sao chị Vương lại không hiểu được chuyện này, mà cứ cố chấp phục vụ Diêm Nguyệt Thanh vậy chứ?Ngu ngốc! Chị Vương đúng là đồ ngu ngốc mà!Lý Mạn Mạn cảm thấy nhân viên Tiểu Mỹ này đúng là không tệ, cô ta cười hài lòng nói: “Đúng là cô hiểu chuyện hơn! Không giống ai kia, túi tiền vàng ngọc thì không cần, chỉ muốn phục vụ một cái túi bông rách! Cô cứ chờ xem, không đến nửa tiếng, người nào đó tìm cớ để rời đi thôi.”.