Chương 16: Không tức giận
Trái ngược với Yến vương phủ muôn màu muôn vẻ thì bên Tần vương phủ lại như đi trên băng mỏng.
Tần vương vừa bị Hoàng Thượng phạt cấm túc trong phủ một tháng vì tội quản lý thuộc hạ không nghiêm.
Tất cả hạ nhân trong phủ giảm mức độ tồn tại xuống nhất có thể
Trong thư phòng Tần vương phủ, một nam nhân trẻ tuổi, anh tuấn, tiêu sái đang ngồi đối diện với một nam tử trung niên với một bộ ria mép đã có vài cọng bạc trắng.
“Điện hạ, không cần thiết nóng giận, nóng giận hại thân.” Nam tử trung niên khuyên nhủ.
“Bổn vương tại sao phải tức giận chứ?” nam nhân trẻ tuổi nhướng mày đáp lại.
Nam tử trẻ tuổi đó không ai khác chính là chủ nhân Tần vương phủ, Tần vương – là vị hoàng tử đứng hàng thứ năm, Lãnh Cung Tân.
Còn nam tử trung niên là thừa tướng đương triều, huynh trưởng của Hiền phi, cữu cữu của Tần vương, Tạ Bác
“Vậy lúc nãy...”, Tạ thừa tướng khó hiểu hỏi Tần vương.
“Lúc nãy chẳng qua là ta đang diễn kịch cho bọn họ xem mà thôi, đối phương đã tốn nhiều công sức diệt trừ một người ở phe cánh của ta, ta đương nhiên cũng phải phối hợp diễn cho hắn đắc ý chứ”, Tần vương nói xong rồi uống một ngụm trà.
“Vậy mà thần còn tưởng điện hạ tức giận vì chút chuyện này chứ”, thừa tướng vừa rót trà cho hắn vừa nói
“Chẳng qua chỉ là hi sinh một quân cờ mà thôi, một quân cờ hết giá trị lợi dụng ta việc gì phải nóng giận chứ.”, Lãnh Cung Tân bình thản nói ra.
“Xem ra là thần nghĩ sai rồi, thần còn tưởng người thật sự rất tức giận đâu. Lại nói, dù gì cũng là một quân cờ dưới trướng chúng ta lỡ như hắn chó cùng giứt dậu thì...” thừa tướng còn chưa nói hết câu, Tần vương đã ngắt lời hắn.
“Cữu cữu đừng lo, hắn sẽ không có cơ hội đó đâu.”, hắn nói xong lại đưa ly trà lên miệng thổi, rồi nhấp một ngụm
Tạ thừa tướng thoáng chút khó hiểu, không có cơ hội đó là sao? Nhưng rất nhanh hắn đã thông hiểu, dù gì hắn đã ở trên triều đình nhiều năm, có thể đứng vững được trên vị trí hiện giờ đương nhiên là bằng đầu óc rồi.
Tạ thừa tướng cười trầm một tiếng “Xem ra là điện hạ đã tính toán kĩ càng, làm việc chu toàn, thần tự thẹn không bằng”, nói rồi, hắn chắp tay cúi đầu hành lễ.
Tần vương nhanh chóng đưa tay ra giữ lấy tay hắn “Cữu cữu không cần như vậy, con đường sau này của tiểu chất còn cần nhờ cữu cữu chỉ bảo nhiều hơn”.
“Điện hạ không cần khiêm tốn, với tài trí của người cũng đã đủ bước lên ngôi vị kia, lão thần nguyện dùng hết sức mình giúp điện hạ bước lên vương vị kia”
Lãnh Cung Tân nghe chỉ nhếch khóe miệng một cái rồi uống trà.
Tạ thừa tướng lại tiếp tục mở miệng “Vốn dĩ chuyện của Tần Yểu không bị Hoàng Thượng biết được là do Ngọc vương tiến cung dâng tấu sớ vạch tội trạng của hắn, lúc này Hoàng Thượng mới tức giận hạ lệnh điều tra, điện hạ mới bị liên lụy vào vụ việc này.”
Tần vương nghe không nói gì, sau một lúc mới mở miệng nói chuyện “Ngọc vương? Lãnh An Văn? Vị nhị ca đó của ta sao? Hừ, hắn chính là kẻ không có đầu óc, từ đâu mà hắn có bằng chứng chứng minh Tần Yểu tham ô hối lộ chứ?”
“Ý của điện hạ là... có kẻ đứng sau giật dây đưa cho hắn tội trạng của Tần Yểu? Vậy người đó là...”, Tạ thừa tướng nghi hoặc nhìn về phía Tần vương.
Trong đầu ông ta hiện giờ có một cái tên nhưng vẫn không chắc chắn, hắn hồ nghi nhìn về phía Tần vương để chắc chắn câu trả lời.
“Người nghĩ đúng rồi đó, kẻ đó chính là Yến vương, Lãnh Dạ Cẩn”
“Sao hắn lại làm như vậy chứ, chẳng lẽ...” Tạ thừa tướng hồ nghi.
“Hắn biết, hắn biết chúng ta đứng sau màn, hắn biết chúng ta ném đá giấu tay đổ lỗi cho Lãnh An Văn. Đáng tiếc thật đấy, vốn dĩ mũi tên đó đã găm vào tim hắn, thì lại nhảy ra một Ân Dương huyện chủ đỡ tên thay hắn, giúp hắn thoát được một kiếp. Biết vậy lúc đó ta đã hạ độc thủ tiễn Sở Băng Nghiên đó về chầu trời, để sau này còn tiện làm việc.”
“Không sao đâu điện hạ, chẳng phải nàng ta thích Lãnh Dạ Cẩn đến chết đi sống lại à, chúng ta cho nàng ta chút lợi ích để nàng ta làm việc thay chúng ta, không phải dễ dàng hơn sao”, Tạ thừa tướng bình tĩnh khuyên nhủ.
“Vẫn là cữu cữu suy nghĩ chu toàn, tiểu chất vẫn cần học tập nhiều hơn từ cữu cữu.”, Tần vương nâng chén trà lên mời Tạ thừa tướng.
Tạ thừa tướng cũng nâng chén trà lên đáp lại “Không dám không dám, điện hạ mời”
Hai người uống hết chén trà, đặt xuống bàn, thừa tướng mới hỏi tiếp
“Tiếp theo điện hạ có dự tính gì?”
“Có thể có dự tính gì, phụ hoàng cấm túc ta trong phủ một tháng không thể ra ngoài. Ta chỉ có thể an an ổn ổn ở trong phủ thôi. Nhưng hôm nay ta chịu thiệt lớn như vậy, đương nhiên cũng phải tặng cho đối phương một món quà chứ. Nhưng bây giờ chưa phải là thời cơ thích hợp, đợi thêm một khoảng thời gian nữa, người làm như thế này....”
Nửa câu sau hắn ghé sát vào tai thừa tướng nói chuyện, thừa tướng nghe xong đột nhiên cười lớn, rồi đứng dậy hành lễ với Lãnh Cung Tân “Điện hạ cao minh”
Tần vương nghe ông ta nói chỉ thoáng cười nhẹ rồi yên lặng uống trà.
Tần vương vừa bị Hoàng Thượng phạt cấm túc trong phủ một tháng vì tội quản lý thuộc hạ không nghiêm.
Tất cả hạ nhân trong phủ giảm mức độ tồn tại xuống nhất có thể
Trong thư phòng Tần vương phủ, một nam nhân trẻ tuổi, anh tuấn, tiêu sái đang ngồi đối diện với một nam tử trung niên với một bộ ria mép đã có vài cọng bạc trắng.
“Điện hạ, không cần thiết nóng giận, nóng giận hại thân.” Nam tử trung niên khuyên nhủ.
“Bổn vương tại sao phải tức giận chứ?” nam nhân trẻ tuổi nhướng mày đáp lại.
Nam tử trẻ tuổi đó không ai khác chính là chủ nhân Tần vương phủ, Tần vương – là vị hoàng tử đứng hàng thứ năm, Lãnh Cung Tân.
Còn nam tử trung niên là thừa tướng đương triều, huynh trưởng của Hiền phi, cữu cữu của Tần vương, Tạ Bác
“Vậy lúc nãy...”, Tạ thừa tướng khó hiểu hỏi Tần vương.
“Lúc nãy chẳng qua là ta đang diễn kịch cho bọn họ xem mà thôi, đối phương đã tốn nhiều công sức diệt trừ một người ở phe cánh của ta, ta đương nhiên cũng phải phối hợp diễn cho hắn đắc ý chứ”, Tần vương nói xong rồi uống một ngụm trà.
“Vậy mà thần còn tưởng điện hạ tức giận vì chút chuyện này chứ”, thừa tướng vừa rót trà cho hắn vừa nói
“Chẳng qua chỉ là hi sinh một quân cờ mà thôi, một quân cờ hết giá trị lợi dụng ta việc gì phải nóng giận chứ.”, Lãnh Cung Tân bình thản nói ra.
“Xem ra là thần nghĩ sai rồi, thần còn tưởng người thật sự rất tức giận đâu. Lại nói, dù gì cũng là một quân cờ dưới trướng chúng ta lỡ như hắn chó cùng giứt dậu thì...” thừa tướng còn chưa nói hết câu, Tần vương đã ngắt lời hắn.
“Cữu cữu đừng lo, hắn sẽ không có cơ hội đó đâu.”, hắn nói xong lại đưa ly trà lên miệng thổi, rồi nhấp một ngụm
Tạ thừa tướng thoáng chút khó hiểu, không có cơ hội đó là sao? Nhưng rất nhanh hắn đã thông hiểu, dù gì hắn đã ở trên triều đình nhiều năm, có thể đứng vững được trên vị trí hiện giờ đương nhiên là bằng đầu óc rồi.
Tạ thừa tướng cười trầm một tiếng “Xem ra là điện hạ đã tính toán kĩ càng, làm việc chu toàn, thần tự thẹn không bằng”, nói rồi, hắn chắp tay cúi đầu hành lễ.
Tần vương nhanh chóng đưa tay ra giữ lấy tay hắn “Cữu cữu không cần như vậy, con đường sau này của tiểu chất còn cần nhờ cữu cữu chỉ bảo nhiều hơn”.
“Điện hạ không cần khiêm tốn, với tài trí của người cũng đã đủ bước lên ngôi vị kia, lão thần nguyện dùng hết sức mình giúp điện hạ bước lên vương vị kia”
Lãnh Cung Tân nghe chỉ nhếch khóe miệng một cái rồi uống trà.
Tạ thừa tướng lại tiếp tục mở miệng “Vốn dĩ chuyện của Tần Yểu không bị Hoàng Thượng biết được là do Ngọc vương tiến cung dâng tấu sớ vạch tội trạng của hắn, lúc này Hoàng Thượng mới tức giận hạ lệnh điều tra, điện hạ mới bị liên lụy vào vụ việc này.”
Tần vương nghe không nói gì, sau một lúc mới mở miệng nói chuyện “Ngọc vương? Lãnh An Văn? Vị nhị ca đó của ta sao? Hừ, hắn chính là kẻ không có đầu óc, từ đâu mà hắn có bằng chứng chứng minh Tần Yểu tham ô hối lộ chứ?”
“Ý của điện hạ là... có kẻ đứng sau giật dây đưa cho hắn tội trạng của Tần Yểu? Vậy người đó là...”, Tạ thừa tướng nghi hoặc nhìn về phía Tần vương.
Trong đầu ông ta hiện giờ có một cái tên nhưng vẫn không chắc chắn, hắn hồ nghi nhìn về phía Tần vương để chắc chắn câu trả lời.
“Người nghĩ đúng rồi đó, kẻ đó chính là Yến vương, Lãnh Dạ Cẩn”
“Sao hắn lại làm như vậy chứ, chẳng lẽ...” Tạ thừa tướng hồ nghi.
“Hắn biết, hắn biết chúng ta đứng sau màn, hắn biết chúng ta ném đá giấu tay đổ lỗi cho Lãnh An Văn. Đáng tiếc thật đấy, vốn dĩ mũi tên đó đã găm vào tim hắn, thì lại nhảy ra một Ân Dương huyện chủ đỡ tên thay hắn, giúp hắn thoát được một kiếp. Biết vậy lúc đó ta đã hạ độc thủ tiễn Sở Băng Nghiên đó về chầu trời, để sau này còn tiện làm việc.”
“Không sao đâu điện hạ, chẳng phải nàng ta thích Lãnh Dạ Cẩn đến chết đi sống lại à, chúng ta cho nàng ta chút lợi ích để nàng ta làm việc thay chúng ta, không phải dễ dàng hơn sao”, Tạ thừa tướng bình tĩnh khuyên nhủ.
“Vẫn là cữu cữu suy nghĩ chu toàn, tiểu chất vẫn cần học tập nhiều hơn từ cữu cữu.”, Tần vương nâng chén trà lên mời Tạ thừa tướng.
Tạ thừa tướng cũng nâng chén trà lên đáp lại “Không dám không dám, điện hạ mời”
Hai người uống hết chén trà, đặt xuống bàn, thừa tướng mới hỏi tiếp
“Tiếp theo điện hạ có dự tính gì?”
“Có thể có dự tính gì, phụ hoàng cấm túc ta trong phủ một tháng không thể ra ngoài. Ta chỉ có thể an an ổn ổn ở trong phủ thôi. Nhưng hôm nay ta chịu thiệt lớn như vậy, đương nhiên cũng phải tặng cho đối phương một món quà chứ. Nhưng bây giờ chưa phải là thời cơ thích hợp, đợi thêm một khoảng thời gian nữa, người làm như thế này....”
Nửa câu sau hắn ghé sát vào tai thừa tướng nói chuyện, thừa tướng nghe xong đột nhiên cười lớn, rồi đứng dậy hành lễ với Lãnh Cung Tân “Điện hạ cao minh”
Tần vương nghe ông ta nói chỉ thoáng cười nhẹ rồi yên lặng uống trà.