Chương 4: Nghe lén
Sau khi Phong Vũ đi, Bình Nhi và An Nhi thắc mắc hỏi nàng “Tiểu thư lúc nãy lời người nói là thật sao?” đây là lời An Nhi
“Nói thì cũng nói rồi, chẳng lẽ còn giả được sao?” Sở Băng Nghiên nhướng mày hỏi lại
Bình Nhi lại tiếp tục thắc mắc “Nhưng mà không phải người rất thích Yến vương sao? Sao bây giờ lại vạch rõ giới hạn với ngài ấy?”
Sở Băng Nghiên thở dài sau đó ôn tồn giải thích “Ta đương nhiên vẫn còn thích Yến vương điện hạ rất nhiều chứ. Chung quy lại là tình cảm đã có mấy năm vun đắp mà sao có thể nói hết là hết được. Chỉ là...”nói rồi nàng tiếp tục thở dài.
“Chỉ là gì?” An Nhi nôn nóng hỏi
“Chỉ là ta bây giờ đã bị mù rồi, sau này không thể nhìn thấy gì cả, nếu ta thật sự gả cho điện hạ không phải sẽ khiến người khác chê cười điện hạ sao. Lại nói, vốn dĩ điện hạ không hề thích ta, ta tại sao còn phải lừa mình dối người nói rằng điện hạ rất thích ta đâu” vừa nói nàng vừa tỏ ra buồn tủi, rơi nước mắt.
Đương nhiên những lời ở trên là giả rồi, nếu như nói hết những lời thật lòng, lỡ như ai đó nghe được lại mật báo với Lãnh Dạ Cẩn không phải nàng chết chắc rồi sao. Chỉ là giả vờ đau khổ mà thôi, nàng vẫn có thể làm được.
Nhưng hai thị nữ không biết vẫn tưởng nàng rất khổ sở, còn khóc thương cho nàng một trận nữa.
Các nàng không biết rằng, những lời mà các nàng nói bên trong, bên ngoài có người đang nghe lén.
Vị đó không ai khác chính là chủ nhân của vương phủ này, sau khi nghe các nàng nói xong mặt hắn không biểu cảm, không ai biết rốt cuộc hắn đang nghĩ gì.
Vốn dĩ hắn đến đây để nói với nàng những lời mà Phong Vũ nói, nhưng Phong Vũ lại đến trước hắn. Lúc hắn đến, hắn đã nghe Phong Vũ nói những lời đó, lúc ấy hắn tính quay người rời đi nhưng nghe nàng nói những lời đó hắn lại quay lại.
Sau đó nữa, vì muốn biết tại sao nàng lại nói những lời đó thì thị nữ của nàng lại hỏi thay hắn. Hắn lại tiếp tục đứng ngoài nghe hết, sau khi nghe xong nguyên do kh ai biết hắn đang nghĩ gì chỉ thấy hắn quay người rời đi.
Sau khi Phong Vũ đi, Bình Nhi và An Nhi thắc mắc hỏi nàng “Tiểu thư lúc nãy lời người nói là thật sao?” đây là lời An Nhi
“Nói thì cũng nói rồi, chẳng lẽ còn giả được sao?” Sở Băng Nghiên nhướng mày hỏi lại
Bình Nhi lại tiếp tục thắc mắc “Nhưng mà không phải người rất thích Yến vương sao? Sao bây giờ lại vạch rõ giới hạn với ngài ấy?”
Sở Băng Nghiên thở dài sau đó ôn tồn giải thích “Ta đương nhiên vẫn còn thích Yến vương điện hạ rất nhiều chứ. Chung quy lại là tình cảm đã có mấy năm vun đắp mà sao có thể nói hết là hết được. Chỉ là...”nói rồi nàng tiếp tục thở dài.
“Chỉ là gì?” An Nhi nôn nóng hỏi
“Chỉ là ta bây giờ đã bị mù rồi, sau này không thể nhìn thấy gì cả, nếu ta thật sự gả cho điện hạ không phải sẽ khiến người khác chê cười điện hạ sao. Lại nói, vốn dĩ điện hạ không hề thích ta, ta tại sao còn phải lừa mình dối người nói rằng điện hạ rất thích ta đâu” vừa nói nàng vừa tỏ ra buồn tủi, rơi nước mắt.
Đương nhiên những lời ở trên là giả rồi, nếu như nói hết những lời thật lòng, lỡ như ai đó nghe được lại mật báo với Lãnh Dạ Cẩn không phải nàng chết chắc rồi sao. Chỉ là giả vờ đau khổ mà thôi, nàng vẫn có thể làm được.
Nhưng hai thị nữ không biết vẫn tưởng nàng rất khổ sở, còn khóc thương cho nàng một trận nữa.
Các nàng không biết rằng, những lời mà các nàng nói bên trong, bên ngoài có người đang nghe lén.
Vị đó không ai khác chính là chủ nhân của vương phủ này, sau khi nghe các nàng nói xong mặt hắn không biểu cảm, không ai biết rốt cuộc hắn đang nghĩ gì.
Vốn dĩ hắn đến đây để nói với nàng những lời mà Phong Vũ nói, nhưng Phong Vũ lại đến trước hắn. Lúc hắn đến, hắn đã nghe Phong Vũ nói những lời đó, lúc ấy hắn tính quay người rời đi nhưng nghe nàng nói những lời đó hắn lại quay lại.
Sau đó nữa, vì muốn biết tại sao nàng lại nói những lời đó thì thị nữ của nàng lại hỏi thay hắn. Hắn lại tiếp tục đứng ngoài nghe hết, sau khi nghe xong nguyên do kh ai biết hắn đang nghĩ gì chỉ thấy hắn quay người rời đi.
“Nói thì cũng nói rồi, chẳng lẽ còn giả được sao?” Sở Băng Nghiên nhướng mày hỏi lại
Bình Nhi lại tiếp tục thắc mắc “Nhưng mà không phải người rất thích Yến vương sao? Sao bây giờ lại vạch rõ giới hạn với ngài ấy?”
Sở Băng Nghiên thở dài sau đó ôn tồn giải thích “Ta đương nhiên vẫn còn thích Yến vương điện hạ rất nhiều chứ. Chung quy lại là tình cảm đã có mấy năm vun đắp mà sao có thể nói hết là hết được. Chỉ là...”nói rồi nàng tiếp tục thở dài.
“Chỉ là gì?” An Nhi nôn nóng hỏi
“Chỉ là ta bây giờ đã bị mù rồi, sau này không thể nhìn thấy gì cả, nếu ta thật sự gả cho điện hạ không phải sẽ khiến người khác chê cười điện hạ sao. Lại nói, vốn dĩ điện hạ không hề thích ta, ta tại sao còn phải lừa mình dối người nói rằng điện hạ rất thích ta đâu” vừa nói nàng vừa tỏ ra buồn tủi, rơi nước mắt.
Đương nhiên những lời ở trên là giả rồi, nếu như nói hết những lời thật lòng, lỡ như ai đó nghe được lại mật báo với Lãnh Dạ Cẩn không phải nàng chết chắc rồi sao. Chỉ là giả vờ đau khổ mà thôi, nàng vẫn có thể làm được.
Nhưng hai thị nữ không biết vẫn tưởng nàng rất khổ sở, còn khóc thương cho nàng một trận nữa.
Các nàng không biết rằng, những lời mà các nàng nói bên trong, bên ngoài có người đang nghe lén.
Vị đó không ai khác chính là chủ nhân của vương phủ này, sau khi nghe các nàng nói xong mặt hắn không biểu cảm, không ai biết rốt cuộc hắn đang nghĩ gì.
Vốn dĩ hắn đến đây để nói với nàng những lời mà Phong Vũ nói, nhưng Phong Vũ lại đến trước hắn. Lúc hắn đến, hắn đã nghe Phong Vũ nói những lời đó, lúc ấy hắn tính quay người rời đi nhưng nghe nàng nói những lời đó hắn lại quay lại.
Sau đó nữa, vì muốn biết tại sao nàng lại nói những lời đó thì thị nữ của nàng lại hỏi thay hắn. Hắn lại tiếp tục đứng ngoài nghe hết, sau khi nghe xong nguyên do kh ai biết hắn đang nghĩ gì chỉ thấy hắn quay người rời đi.
Sau khi Phong Vũ đi, Bình Nhi và An Nhi thắc mắc hỏi nàng “Tiểu thư lúc nãy lời người nói là thật sao?” đây là lời An Nhi
“Nói thì cũng nói rồi, chẳng lẽ còn giả được sao?” Sở Băng Nghiên nhướng mày hỏi lại
Bình Nhi lại tiếp tục thắc mắc “Nhưng mà không phải người rất thích Yến vương sao? Sao bây giờ lại vạch rõ giới hạn với ngài ấy?”
Sở Băng Nghiên thở dài sau đó ôn tồn giải thích “Ta đương nhiên vẫn còn thích Yến vương điện hạ rất nhiều chứ. Chung quy lại là tình cảm đã có mấy năm vun đắp mà sao có thể nói hết là hết được. Chỉ là...”nói rồi nàng tiếp tục thở dài.
“Chỉ là gì?” An Nhi nôn nóng hỏi
“Chỉ là ta bây giờ đã bị mù rồi, sau này không thể nhìn thấy gì cả, nếu ta thật sự gả cho điện hạ không phải sẽ khiến người khác chê cười điện hạ sao. Lại nói, vốn dĩ điện hạ không hề thích ta, ta tại sao còn phải lừa mình dối người nói rằng điện hạ rất thích ta đâu” vừa nói nàng vừa tỏ ra buồn tủi, rơi nước mắt.
Đương nhiên những lời ở trên là giả rồi, nếu như nói hết những lời thật lòng, lỡ như ai đó nghe được lại mật báo với Lãnh Dạ Cẩn không phải nàng chết chắc rồi sao. Chỉ là giả vờ đau khổ mà thôi, nàng vẫn có thể làm được.
Nhưng hai thị nữ không biết vẫn tưởng nàng rất khổ sở, còn khóc thương cho nàng một trận nữa.
Các nàng không biết rằng, những lời mà các nàng nói bên trong, bên ngoài có người đang nghe lén.
Vị đó không ai khác chính là chủ nhân của vương phủ này, sau khi nghe các nàng nói xong mặt hắn không biểu cảm, không ai biết rốt cuộc hắn đang nghĩ gì.
Vốn dĩ hắn đến đây để nói với nàng những lời mà Phong Vũ nói, nhưng Phong Vũ lại đến trước hắn. Lúc hắn đến, hắn đã nghe Phong Vũ nói những lời đó, lúc ấy hắn tính quay người rời đi nhưng nghe nàng nói những lời đó hắn lại quay lại.
Sau đó nữa, vì muốn biết tại sao nàng lại nói những lời đó thì thị nữ của nàng lại hỏi thay hắn. Hắn lại tiếp tục đứng ngoài nghe hết, sau khi nghe xong nguyên do kh ai biết hắn đang nghĩ gì chỉ thấy hắn quay người rời đi.