Chương : 17
Vân Yên nhận lấy kịch bản và tiểu sử nữ phụ từ staff, mặc kệ sự quan sát như có như không từ chung quanh, ngồi xuống cẩn thận lật xem.
một lát sau, trợ lý đạo diễn đẩy cửa ra gọi người, Vân Yên bị gọi vào. Trước khi đóng cửa, cô nghe thấy một câu cười trên sự đau khổ của người khác: “cô ta cũng dám tới casting sao?”
- --- sao Vân Yên lại không dám chứ?
Cạch, đóng cửa lại.
Đạo diễn, phó đạo diễn và nhà sản xuất phim cùng ngồi trong phòng casting, Vân Yên khom người chào hỏi, đạo diễn tuỳ ý lật tư liệu của cô, nhìn chằm chằm cô một cái, sau đó qua loa chỉ đại một phân cảnh lấy lệ, để trợ lý của mình trợ diễn cho cô.
Vừa phân tích tiểu sử nhân vật xong, Vân Yên cũng không căng thẳng, im lặng hai giây, thử nhập vai.
cô diễn một Đại tiểu thư sinh ra tại một võ thuật thế gia, là Đại tiểu thư kỳ tài ngút trời, tính tình kiêu ngạo tuỳ ý, coi rẻ mạng người, sùng bái kẻ mạnh, kỳ thị kẻ yếu. Ở phân cảnh này, lúc cô đang luyện công bị hạ nhân quấy rầy, nên thiếu chút nữa đánh một người đang sống sờ sờ đến chết.
Khi Vân Yên diễn vai quần chúng, cũng từng diễn một đệ tử trong môn phái luyện công, mặc dù khôngcần lộ mặt, chỉ là làm nền cho nhân vật chính, nhưng cũng phải học vài động tác đơn giản từ chỉ đạo võ thuật.
cô suy tính trong chốc lát, bắt đầu diễn, từng chiêu thức dứt khoát, động tác lưu loát nước chảy mây trôi.
Trợ diễn đi lên, giọng bình thường nói: “Đại tiểu thư, không xong, bên phu nhân xảy ra chuyện.”
Động tác của cô chợt dừng lại, lạnh lùng nhìn hắn, bỗng lắc mình đến gần, túm cổ áo hắn lên, hai chân hắn rời khỏi mặt đất, biểu cảm trên mặt hắn trở nên thật sự kinh hoảng.
“Lại thêm một kẻ không có quy củ.”
- ------
Vân Yên nhanh chóng thả trợ diễn xuống, ngượng ngùng xin lỗi hắn, hắn xua tay ý bảo không sao, vội vàng tránh sang một bên. Vân Yên nhìn về phía đạo diễn.
Đạo diễn lấy lại tinh thần, lật lật tư liệu một cái, ngẩng đầu lên không chắc lắm hỏi: “Vân Yên à?”
Vân Yên sửng sốt một chút, gật đầu một cái: “Vâng, tôi là Vân Yên.”
một phân cảnh không đến hai phút không thể hiện được nhiều kỹ thuật diễn xuất đặc sắc. Có vẻ Vân Yên nhập diễn nhanh, khả năng đọc thoại không tệ, trông như còn biết chút võ thuật nữa? So với nhân vật trong bộ phim đang hot gần đây giống như là hai người khác nhau. Đạo diễn rỉ tai với phó đạo diễn mấy câu, không biết thương lượng cái gì, cuối cùng cho Vân Yên đi về trước chờ tin.
Vân Yên rời khỏi phòng casting, lại thu hoạch được một rổ ánh mắt đầy ý xấu, trong lòng chỉ nghĩ, không biết Trầm Ám có ngoan ngoãn ở nhà xem "Tom and Jerry" không.
- ------
Về đến cửa nhà, Vân Yên nghe tiếng ti vi, thở phào nhẹ nhõm. cô tìm thấy chìa khoá cắm vào ổ khoá, đang định khen Trầm Ám nghe lời, ngẩng đầu một cái, nụ cười trên mặt lập tức cứng lại.
Hai người đàn ông ngồi trên ghế salon, nghe tiếng động, đồng loạt quay lại nhìn cô. một khuôn mặt không có biểu cảm, một khuôn mặt nổi giận đùng đùng.
Vu Tử Kiệt chỉ vào Trầm Ám chất vấn: “Vân Yên! Em giải thích cho anh một chút, hắn là ai?”
Vân Yên trầm mặc trở tay đóng cửa lại, nhìn Trầm Ám một cái, tầm mắt nhanh chóng dịch chuyển.
“anh ấy là... chồng tôi.”
một câu nói, hai người đều ngẩn ra.
Sắc mặt Vu Tử Kiệt lúc xanh lúc trắng, giận quá hoá cười: “Chồng á? Em lấy đâu ra chồng chứ?”
Vân Yên không lên tiếng.
“Em lại giận dỗi với anh à? Vì Hạ Thanh hả?”
“...”
“không trả lời điện thoại cũng vì ở cùng hắn ta sao?”
“...”
“Rốt cuộc em đang gây sự cái gì chứ? đã nói hết rồi, anh với Hạ Thanh chỉ là sao tác* thôi!”
(*sao tác: couple ăn theo phim, chương trình truyền hình... để tạo sự thu hút, ủng hộ của khán giả dành cho ngôi sao cũng như sản phẩm giải trí.)
Vân Yên: “... Tôi thật sự đã kết hôn rồi, hay là trước hết anh cứ đi đi.”
Vu Tử Kiệt cẩn thận nhìn rõ biểu cảm trên mặt Vân Yên, không giống giả bộ, với kỹ thuật diễn xuất thối nát của cô, diễn cũng không diễn ra. Chẳng biết tại sao lửa trong lòng hắn càng đốt càng bùng cháy, muốn chỉ trích, lại ngại vì đến bây giờ quan hệ của hai người cũng không phải là người yêu, nên khôngcó tư cách. Phút chốc đứng lên, cầm áo khoác lên đi ra ngoài như một cơn gió, lúc đi ngang qua Vân Yên không quên buông lời độc ác: “Vân Yên, cô chờ đó!”
Cửa bị dập một cái, khung cửa cũng rung theo.
Tiếng nhạc trong ti vi vang lên, Tom lại bị Jerry trêu đùa.
Vân Yên đối mặt với Trầm Ám hai giây, hồi lâu sau, âm u nói: “Lúc sáng tôi đi trong ti vi cũng chiếu tập này.”
“nói, anh lại chạy đi đâu hả?”
Trầm Ám: “...”
một lát sau, trợ lý đạo diễn đẩy cửa ra gọi người, Vân Yên bị gọi vào. Trước khi đóng cửa, cô nghe thấy một câu cười trên sự đau khổ của người khác: “cô ta cũng dám tới casting sao?”
- --- sao Vân Yên lại không dám chứ?
Cạch, đóng cửa lại.
Đạo diễn, phó đạo diễn và nhà sản xuất phim cùng ngồi trong phòng casting, Vân Yên khom người chào hỏi, đạo diễn tuỳ ý lật tư liệu của cô, nhìn chằm chằm cô một cái, sau đó qua loa chỉ đại một phân cảnh lấy lệ, để trợ lý của mình trợ diễn cho cô.
Vừa phân tích tiểu sử nhân vật xong, Vân Yên cũng không căng thẳng, im lặng hai giây, thử nhập vai.
cô diễn một Đại tiểu thư sinh ra tại một võ thuật thế gia, là Đại tiểu thư kỳ tài ngút trời, tính tình kiêu ngạo tuỳ ý, coi rẻ mạng người, sùng bái kẻ mạnh, kỳ thị kẻ yếu. Ở phân cảnh này, lúc cô đang luyện công bị hạ nhân quấy rầy, nên thiếu chút nữa đánh một người đang sống sờ sờ đến chết.
Khi Vân Yên diễn vai quần chúng, cũng từng diễn một đệ tử trong môn phái luyện công, mặc dù khôngcần lộ mặt, chỉ là làm nền cho nhân vật chính, nhưng cũng phải học vài động tác đơn giản từ chỉ đạo võ thuật.
cô suy tính trong chốc lát, bắt đầu diễn, từng chiêu thức dứt khoát, động tác lưu loát nước chảy mây trôi.
Trợ diễn đi lên, giọng bình thường nói: “Đại tiểu thư, không xong, bên phu nhân xảy ra chuyện.”
Động tác của cô chợt dừng lại, lạnh lùng nhìn hắn, bỗng lắc mình đến gần, túm cổ áo hắn lên, hai chân hắn rời khỏi mặt đất, biểu cảm trên mặt hắn trở nên thật sự kinh hoảng.
“Lại thêm một kẻ không có quy củ.”
- ------
Vân Yên nhanh chóng thả trợ diễn xuống, ngượng ngùng xin lỗi hắn, hắn xua tay ý bảo không sao, vội vàng tránh sang một bên. Vân Yên nhìn về phía đạo diễn.
Đạo diễn lấy lại tinh thần, lật lật tư liệu một cái, ngẩng đầu lên không chắc lắm hỏi: “Vân Yên à?”
Vân Yên sửng sốt một chút, gật đầu một cái: “Vâng, tôi là Vân Yên.”
một phân cảnh không đến hai phút không thể hiện được nhiều kỹ thuật diễn xuất đặc sắc. Có vẻ Vân Yên nhập diễn nhanh, khả năng đọc thoại không tệ, trông như còn biết chút võ thuật nữa? So với nhân vật trong bộ phim đang hot gần đây giống như là hai người khác nhau. Đạo diễn rỉ tai với phó đạo diễn mấy câu, không biết thương lượng cái gì, cuối cùng cho Vân Yên đi về trước chờ tin.
Vân Yên rời khỏi phòng casting, lại thu hoạch được một rổ ánh mắt đầy ý xấu, trong lòng chỉ nghĩ, không biết Trầm Ám có ngoan ngoãn ở nhà xem "Tom and Jerry" không.
- ------
Về đến cửa nhà, Vân Yên nghe tiếng ti vi, thở phào nhẹ nhõm. cô tìm thấy chìa khoá cắm vào ổ khoá, đang định khen Trầm Ám nghe lời, ngẩng đầu một cái, nụ cười trên mặt lập tức cứng lại.
Hai người đàn ông ngồi trên ghế salon, nghe tiếng động, đồng loạt quay lại nhìn cô. một khuôn mặt không có biểu cảm, một khuôn mặt nổi giận đùng đùng.
Vu Tử Kiệt chỉ vào Trầm Ám chất vấn: “Vân Yên! Em giải thích cho anh một chút, hắn là ai?”
Vân Yên trầm mặc trở tay đóng cửa lại, nhìn Trầm Ám một cái, tầm mắt nhanh chóng dịch chuyển.
“anh ấy là... chồng tôi.”
một câu nói, hai người đều ngẩn ra.
Sắc mặt Vu Tử Kiệt lúc xanh lúc trắng, giận quá hoá cười: “Chồng á? Em lấy đâu ra chồng chứ?”
Vân Yên không lên tiếng.
“Em lại giận dỗi với anh à? Vì Hạ Thanh hả?”
“...”
“không trả lời điện thoại cũng vì ở cùng hắn ta sao?”
“...”
“Rốt cuộc em đang gây sự cái gì chứ? đã nói hết rồi, anh với Hạ Thanh chỉ là sao tác* thôi!”
(*sao tác: couple ăn theo phim, chương trình truyền hình... để tạo sự thu hút, ủng hộ của khán giả dành cho ngôi sao cũng như sản phẩm giải trí.)
Vân Yên: “... Tôi thật sự đã kết hôn rồi, hay là trước hết anh cứ đi đi.”
Vu Tử Kiệt cẩn thận nhìn rõ biểu cảm trên mặt Vân Yên, không giống giả bộ, với kỹ thuật diễn xuất thối nát của cô, diễn cũng không diễn ra. Chẳng biết tại sao lửa trong lòng hắn càng đốt càng bùng cháy, muốn chỉ trích, lại ngại vì đến bây giờ quan hệ của hai người cũng không phải là người yêu, nên khôngcó tư cách. Phút chốc đứng lên, cầm áo khoác lên đi ra ngoài như một cơn gió, lúc đi ngang qua Vân Yên không quên buông lời độc ác: “Vân Yên, cô chờ đó!”
Cửa bị dập một cái, khung cửa cũng rung theo.
Tiếng nhạc trong ti vi vang lên, Tom lại bị Jerry trêu đùa.
Vân Yên đối mặt với Trầm Ám hai giây, hồi lâu sau, âm u nói: “Lúc sáng tôi đi trong ti vi cũng chiếu tập này.”
“nói, anh lại chạy đi đâu hả?”
Trầm Ám: “...”