Chương : 8
Trong lòng nghĩ thế nào thì cô nói thế đấy, “Sao ngươi lại tới đây?”
Rảnh rỗi quá à?
Tô Quỳ nhăn cái mũi nhỏ, lông mày khẽ nhíu, khuôn mặt vì mới tỉnh ngủ nên hồng hồng cực kỳ đáng yêu.
Nhưng ánh mắt ghét bỏ kia lại bị Quân Mạc nhìn rõ. Hắn nắm tay phải đặt bên môi ho nhẹ hai tiếng, giọng nói đầy ý cười, “Nghe nói ngươi bị ốm?”
Tô Quỳ bất đắc dĩ trợn trắng mắt nghĩ, mới được một lúc mà đã biết tin rồi.
Điều này không phải đang nói cho cô biết hắn xếp người của mình ở bên cạnh cô sao?
Nếu đã như vậy, chẳng lẽ hắn không biết chuyện cô bị ốm chỉ là giả thôi à?
Người đàn ông nhàm chán.
Cái gọi là tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, Quân Mạc nhìn Tô Quỳ thấy điểm nào cũng tốt. Hắn cũng không hiểu tại sao chỉ mới gặp mặt hai lần mà hắn đã trao trái tim cho thiếu nữ không lương tâm này, không thể lấy lại.
“Đa tạ Vương gia quan tâm, chỉ là Vương gia có biết nam nữ thụ thụ bất thân. Huống chi nơi này là Trữ Tú Cung, mà A Quỳ lại là tú nữ tham gia dự tuyển! Ngài làm như vậy, đặt A Quỳ ở đâu, Hoàng Thượng ở đâu?"
Nếu như bị người khác phát hiện, ví dụ như Phùng Thanh Thanh vẫn luôn nhìn cô chằm chằm thì cô có mười cái mạng cũng không đủ chết.
Giọng nói trong trẻo lạnh nhạt mang theo chút tức giận đánh gãy dòng suy nghĩ của Quân Mạc.
“Ta……” Quân Mạc nhíu mày, hắn rất muốn nói hắn không coi Hoàng đế ra gì cả, nhưng lại sợ lời nói đại nghịch bất đạo này làm Tô Quỳ sợ hãi.
Nghĩ nghĩ, hắn thật sự không biết phải nói thế nào.
Lục Yêu là người hắn xếp vào trong cung, bây giờ lại bị phái tới chăm sóc và bảo vệ Tô Quỳ.
Có thể nói bất cứ chuyện gì xảy ra với Tô Quỳ, dù lớn dù nhỏ đều sẽ được thuộc hạ lập tức bẩm báo với hắn.
Tất nhiên là hắn biết Tô Quỳ giả vờ ốm, nhưng trong lòng lại có chút không được tự nhiên, lo lắng lỡ như cô thật sự không khỏe thì sao.
Lúc này thấy khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng, mũi nhỏ hơi nhăn, môi anh đào hơi hơi nhếch lên, tự cho là rất uy phong giận dỗi lườm hắn.
Nhưng mà hiệu quả thì……
Giống như một bé mèo con kiêu ngạo, Quân Mạc nhịn cười, hắn nâng tay lên vỗ nhẹ vào cái đầu nhỏ của cô, “Không phải sợ, có ta ở đây, không ai có thể thương tổn ngươi.”
Hắn còn dám cười!
Tô Quỳ dùng móng vuốt cào bay cái tay của hắn rồi dịch người xuống chân giường, mắt mèo mở to lên án, “Ai nói cái này, đừng nói ngươi không hiểu, ta là tú nữ đang tham gia tuyển chọn! Từ lúc bắt đầu vào cái cửa cung kia cũng đã là vật sở hữu của Hoàng Thượng, ngươi, ngươi như vậy là muốn hại chết ta đúng không!”
Nói nói rồi lại tủi thân rơi nước mắt, từng giọt từng giọt rơi vào chăn gấm biến thành một vệt nước rồi dần lan rộng.
Vừa ăn cướp vừa la làng đại khái chính là như thế.
Quân Mạc dở khóc dở cười, cô cho rằng hắn không nhìn thấy sự tinh ranh dưới đáy mắt cô à? Cả khuôn mặt khóc đau lòng nhưng trong mắt đâu có chút sợ hãi nào.
Lại nói hắn thân là Nhiếp Chính Vương, chẳng lẽ cô lại không biết thân phận này có ý nghĩa gì sao?
Tô Quỳ cúi đầu khóc chít chít điên cuồng rơi nước mắt, linh hồn bé nhỏ trong lòng lại đang thúc giục: Mau an ủi ta! Mau an ủi ta tôi đi! Giơ cái đùi của ngươi ra! Nói cho ta ngươi là chỗ dựa của ta! Đến đây đi đến đây đi!
Linh hồn nhỏ đang nhảy nhót trong lòng, nếu suy nghĩ của cô bị Quân Mạc biết thì chắc hẳn cũng không biết mình nên khóc hay nên cười mới tốt.
Lúc Tô Quỳ đang oán giận cái người này đang làm gì, thế mà còn chưa tới an ủi cô nữa thì một bàn tay to ấm áp nâng cằm nhỏ của cô lên, một cái tay khác lại dịu dàng lau đi giọt nước mắt trên khuôn mặt cô.
Được đăng tại webtruyen