Chương 13: Thông Cảm
ĐOÀN!Một tiếng súng giòn giã vang lên lấn át cả tiếng náo nhiệt của bữa tiệc bên ngoài. Nhiều người sợ hãi chạy toán loạn, một nửa đã rời khỏi Hoắc Gia, nửa còn lại thì vào trong xem tình hình. Dục Sơ nhận thấy mọi chuyện có vẻ không ổn liền bảo Uyển Nhiên ra xe trước, nhưng cô làm sao đi được chứ. Vì vậy cô đã theo sau Dục Sơ vào bên trong. Viên đạn do Trình Chấn Dạ nổ súng bắn sượt qua Hoắc Lâm ghim chặt vào bức tranh sơn dầu phía sau đủ để làm cho ông ta hoảng hồn, không dám thở mạnh. Chỉ là ông không ngờ hắn sẽ lại làm như thế, cũng may là hắn đã không thực sự nổ súng bắn chết ông.“Cậu Trình, bình tĩnh lại đi.” Dục Sơ vừa chạy tới nơi liền lớn tiếng gọi hắn, là hắn đang cố ý chỉ để đe dọa hay là đã thực sự mất kiểm soát? Uyển Nhiên nhìn cảnh tượng trước mắt mà kinh hồn bạt vía, hắn là người vừa mới nổ súng sao? Lúc nãy cô còn lo lắng sợ rằng Hoắc Lâm sẽ làm gì hắn nữa cơ. Ôn quản gia, người nhà họ Thẩm lẫn những vị khách còn ở lại, không ai dám tiến một bước vào trong. Để chứng kiến cảnh tượng thế này thật sự là sốc quá rồi. Đại thiếu gia nhiều năm trở về dự tiệc mừng thọ lại chĩa súng vào chính cha ruột mình. Hầu hết sẽ đều cho rằng hắn bất hiếu nhưng làm gì có ai biết được lý do thật sự là gì. Đến tận bây giờ hắn đã hành xử lý trí lắm rồi! “Rốt cuộc cậu ta đang làm gì vậy, đó là bố cậu ta đó.” “Báo cảnh sát đi, nếu không sẽ xảy ra án mạng.” “Đại thiếu gia này bị làm sao vậy!” Trình Chấn Dạ vẫn giữ nguyên tư thế, đôi mắt chứa vô trùng sự phức tạp nhìn về phía trước. Mười tám năm trước hắn phải chứng kiến người mẹ đáng thương của mình ra đi mà chỉ hận không thể làm gì được ông ta, bây giờ là cơ hội tốt nhất dành cho hắn rồi nhưng hắn vẫn chẳng thể ra tay. Cái chết đối với tội lỗi ông ta đã gây ra, thực sự là quá dễ dàng!“Mọi người tới đông đủ rồi kìa, ông định sẽ xử lý tôi thế nào đây?” Hoắc Lâm khó khăn nuốt nước bọt. Cả cuộc đời ông chưa từng chịu bất kỳ sự uy hiếp nào, nhưng hôm nay ông lại bị uy hiếp bởi chính đứa con trai của mình. Sự thật là cho dù ông có tức giận tới mức nào, trong tay hắn đã nắm giữ được điểm yếu của ông, ông cũng không thể làm gì được hắn.Ôn quản gia lấy điện thoại định làm gì đó nhưng thấy ánh mắt của Hoắc Lâm cũng không làm gì nữa. Bây giờ dù hắn có ra tay hay không thì mọi sự bất lợi cũng nghiêng về phía ông cả thôi. Trình Chấn Dạ im lặng một lúc rồi quay sang người nhà họ Thẩm, “Cô chú Thẩm, thật tiếc quá phải để mọi người nhìn thấy cảnh tượng thế này. Hai người sẽ không định gả con gái mình cho một người đàn ông bất hiếu và đã có vợ đấy chứ?” “Chúng tôi…” “Người như tôi ấy à, không giao du với côn đồ thì cũng tới sòng bạc, quầy bar. Ngoài thời gian làm việc đó thì thời gian còn lại đều dành hết cho vợ tôi rồi, không còn thời gian để mà tiếp thêm người khác đâu. Còn nữa, tôi cũng nên nhắc lại cho mọi người biết, tôi họ Trình, không phải họ Hoắc. Nhà họ Hoắc bây giờ chỉ còn lại vị lão gia kia, nếu Thẩm Gia vẫn nhất quyết muốn liên hôn thì có thể xem xét tới ông ta.” “Cậu Trình, cậu quá đáng lắm rồi đấy!” Ôn quản gia không nhịn được nữa đành lên tiếng.“Vậy à, cho tôi xin lỗi nhé.” Trình Chấn Dạ đặt lại khẩu súng về vị trí cũ, nét mặt cũng trở nên điềm đạm như thường ngày. Biến đổi tâm trạng trên gương mặt hắn nhanh đến mức, dường như vừa rồi chưa xảy ra chuyện gì hết vậy. “Hôm nay tới đây đủ rồi, tôi còn có việc xin phép đưa vợ tôi về trước, mọi người cứ tiếp tục đi. Hoắc lão gia, vui vẻ nhé!” Hắn nói rồi không nán lại thêm một giây nào nữa mà đến cầm lấy tay Uyển Nhiên đưa ra ngoài, Dục Sơ cũng đi theo. Tiệc mừng thọ hôm nay hắn đã làm cho tất cả mọi người một phen hoảng hồn, dự là cả đời cũng không thể nào quên. Chiếc xe lăn bánh trên đường cao tốc trở về Club. Uyển Nhiên ngồi bên cạnh hắn mà không dám thở mạnh, tự nhiên lại thấy căng thẳng thế. “Em sợ à?” Cô.... Chỉ là cô chưa thấy hắn như vậy bao giờ. “Tôi biết chuyện gì anh làm cũng có nguyên do cả.” “Cảm ơn em.” Uyển Nhiên nhìn đoạn đường dài phía trước, trong lòng vẫn còn một chuyện chưa được làm rõ. “Nhưng mà chuyện anh muốn kết hôn với tôi có liên quan tới chuyện này sao?” Lúc đầu hắn có nói, cô cần tiền, hắn đang cần người kết hôn. Chỉ cần cô kết hôn với hắn thì chuyện tiền bạc cô không cần phải lo nữa, và có thể xem như là đang lợi dụng lẫn nhau. Là hắn đang lợi dụng cô để thoái thác sao? “Em đừng suy nghĩ nhiều, tôi sẽ không gây bất cứ tổn hại gì đến em.” Cô tất nhiên biết hắn sẽ không làm gì gây hại đến cô, nhưng trong lòng chỉ muốn mọi thứ thật rõ ràng. Cô có nên thông cảm với hắn hay không? Trước khi về nhà, Trình Chấn Dạ đưa cô tới nhà hàng ăn chút gì đó. Cả buổi chiều cô vẫn chưa có gì bỏ bụng mà. Uyển Nhiên với chiếc bụng cồn cào cũng không khách sáo nữa, dạo này bị mua chuộc bởi đầu bếp nhà hắn nên cô có hứng thú với thức ăn hẳn đi, món nào cũng có thể ăn ngon lành. Cô ăn nhưng vẫn không quên quan sát hắn, thầm nghĩ. Người đàn ông này cũng thần kỳ thật đấy, khống chế biểu cảm vô cùng tốt. Không liên quan nhưng lúc chiều cô nhìn thấy hắn, hình ảnh thật sự rất ngầu. “Đang rất tò mò đúng không, muốn biết gì thì hỏi đi.” “Chuyện riêng tư của anh, anh không tiện nói thì tôi sẽ không hỏi đâu. Nhưng mà... Cô Thẩm tiểu thư đó thật sự rất xinh đẹp đấy.” Rất xinh đẹp sao, tiếc quá hắn không nhìn rõ! “Em biết khen người khác nữa à? Tôi còn tưởng trong mắt em chỉ có bản thân mình thôi.” “Đương nhiên, nhưng sự thật là vẻ đẹp của tôi tuyệt đối không thể xem thường đâu nhé.” Một người tự luyến công khai, một người không công khai nhưng tự người khác sẽ nhìn thấy. Hai kẻ tự luyến ở bên nhau xứng đôi vừa lứa quá rồi còn gì! Bữa tối hoàn toàn vui vẻ, đối lập với sự căng thẳng ồn ào buổi chiều. Điện thoại trong túi Uyển Nhiên bỗng vang lên, cô cẩn trọng nhấn nút nghe máy mà trái tim không tự chủ được càng lúc đập càng nhanh. “Người nhà của bệnh nhân Lộ Nam Hàng làm phiền cô hãy đến bệnh viện một chuyến, bệnh nhân vừa mới được đưa vào phòng cấp cứu.”